Tuy địa vị có thể quyết định quyền uy, thế nhưng quyền uy càng cần uy tín. Sau khi đi vào trong ptv. thì Trì Hoa Trục cảm ứng được uy danh của Vương Tử Quân liên tục tăng vọt, hắn càng ý thức được sự chênh lệch với Vương Tử Quân.
Trong mắt Trì Hoa Trục thì Vương Tử Quân là một người có lòng dạ đảm đương, biết đâu không nhất định có thể không chớp mắt khi thái sơn rơi xuống đầu, thế nhưng hắn cảm thấy những chuyện dù lớn thế nào cũng được trưởng phòng Vương xử lý cực kỳ gọn gàng.
Nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh? Việc gì làm cho trưởng phòng Vương thất thố như vậy?
Trì Hoa Trục nhìn bộ dạng rơi nước mắt của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy luống cuống tay chân. Khi hắn đang cảm thấy xấu hổ thì nhanh chóng vung ta lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh, tranh thủ thời gian lấy ra một mảnh giấy đưa cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không quan tâm, hắn tiếp nhận khăn giấy lau nước mắt.
- Trưởng phòng Vương, có chuyện gì xảy ra sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúng túng luống cuống tay chân của Trì Hoa Trục, hắn khoát tay áo nói:
- Nhà tôi gọi điện thoại đến, ông nội tôi qua đời. Hoa Trục, chuyện còn lại ánh báo cáo với trưởng phòng Long, công tác không thể buông tay được.
Sau khi cho Trì Hoa Trục đi thông báo, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ, để đối phương chuẩn bị vé má bay, sau đó gọi điện thoại cho bí thư Diệp Thừa Dân để xin nghỉ.
Nửa giờ sau cả nhà Vương Tử Quân lên xe chạy ra sân bay. Tiểu Bảo Nhi lúc này đã biết tin ông cố qua đời, nó đang ghé vào người Mạc Tiểu Bắc, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt như một con mèo nhỏ.
Khi Vương Tử Quân cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi ra sân bay thành phố Giang Thị thì đã hơn hai giờ chiều. Tuy trên máy bay có phục vụ bữa cơm trưa nhưng Vương Tử Quân ăn không vô, khi bọn họ xuống máy bay thì vợ chồng Vương Quang Vinh cũng bắt một chiếc máy bay khác chạy đến.
So sánh với Vương Tử Quân thì Vương Quang Vinh rõ ràng là bình tĩnh hơn. Sau khi ngồi lên chiếc xe đặc biệt phái đến đón bọn họ, Vương Quang Vinh mở miệng khuyên giải:
- Tử Quân, ông cụ đã hơn tám mươi, đã là đại thọ. Hơn nữa ông cũng không muốn thấy bộ dạng này của con, vì con người luôn có ngày hôm nay, con cần phải bình tĩnh một chút.
Sau khi nghe lời an ủi của bố thì Vương Tử Quân căn bản có chút dễ chịu hơn. Trước nay hắn và Vương Quang Vinh căn bản là ở chung thì ít mà xa cách lại nhiều, khi mà hắn liên tục phát triển trên quan trường, Vương Quang Vinh là một người bố trên cơ bản đều bị hắn làm cho ảm đạm không thể phát sáng.
- Con biết rồi, ngài cũng đừng quá đau thương.
vương tử quân nhìn Vương Quang Vinh rồi khẽ nói.
Tuy khúc mắc trong lòng đã giảm đi vài phần, thế nhưng người trong xe cũng không nói lời nào. Vương Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hắn nhìn thành phố Giang Thị vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên ngoài, chợt nghĩ đến tình cảnh ở kiếp trước.
Kiếp trước ông cụ qua đời vào thời gian mười năm trước, khi đó Vương Tử Quân còn đang là giáo viên ở Yên Chi Nam, sau khi nghe được tin tức ông qua đời thì hắn bắt xe từ Yên Chi Nam về thành phố Giang Thị.
Ký ức về lễ tang của ông nội mười năm trước căn bản vẫn còn mới mẻ trong đầu Vương Tử Quân, tuy dựa theo công lao của ông cụ thì căn bản có nhiều đãi ngộ, thế nhưng khi đó ngoài người thân và bạn bè đến phúng viếng, lãnh đạo tỉnh căn bản là có rất ít người đi đến, chỉ cho người đưa đến vòng hoa mà thôi. Điều này làm cho Vương gia căn bản biết được nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng lúc này có lẽ là không phải như vậy, lúc này Nhị thúc là cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ cao nhất trong tỉnh Giang Thị, Vương Tử Hoa cũng là cán bộ cấp phó cục, Vương Tử Quân thì càng không cần phải nói.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì xe châm rãi dừng lại bên ngoài khu nhà thường ủy tỉnh ủy Giang Thị, Vương Tử Quân nhìn căn nhà đầy không khí đau thương, cảm tình vừa mới đè nén lại tan vỡ.
- Anh Tử Quân!
Tô Anh với tay áo có một phù hiệu để tang nhanh chóng từ bên trong chạy ra. Khi thấy được Vương Tử Quân thì nàng nhịn không được phải khóc lớn. Vương Tử Quân có quan hệ rất tốt với em gái Tô Anh, bây giờ thấy nàng có bộ dạng như vậy thì không khỏi rơi nước mắt.
Lúc này vẫn là căn nhà như cữ, vẫn là những cây rau mà ông cụ thích ăn, vẫn là một mảnh vườn màu xanh, thế nhưng lúc này chủ nhà đã mất. Vương Tử Quân hoảng hốt đứng lại nhìn không gian chung quanh, cảm thấy trái tim quặn thắt.
Lúc này Vương Tử Quân đi vào trong phòng, ông cụ đã được mặc áo liệm năm trên giường, giống như đang say ngủ.
Nhưng ông nội mà Vương Tử Quân cực kỳ yêu thương căn bản đã không thể nào tỉnh lại được nữa. Hắn nhìn bộ dạng an tường thoải mái của ông nội, hắn không nhịn được phải quỳ rạp xuống trước giường rồi nghẹn ngào khóc rống lên...
Cuộc sống vẫn tiếp tục, chuyện hậu sự của ông cụ được tiến hành đâu vào đấy. Vì thân phận của Vương lão gia tử nên văn phòng tỉnh ủy có phái nhân viên đến xử lý các công tác tương quan, cũng có không ít lãnh đạo tỉnh ủy đến viếng thăm.
Lễ truy điệu ông cụ được tiến hành vào ngày thứ ba, lần này có không ít người có quan hệ với Vương gia đi đến, nhưng lãnh đạo đứng đầu cấp ủy chính quyền tỉnh là bí thư Triệu Vĩnh Hoài và chủ tịch Hàn Điền Thịnh căn bản là không đến.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không quan tâm, bọn họ có đến hay không thì ông cụ cũng không thể tỉnh lại được. Sau khi nghe những câu an ủi chia buồn, Vương Tử Quân chỉ có thể bắt tay một cách cực kỳ cơ giới mà thôi.
- Tử Quân, cũng đừng nên quá đau thương.
Tôn Khải đã là một người to cao đi đến nắm lấy tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Ông cụ không bệnh không đau có thể nằm trên giường mà ra đi, như vậy cũng là phúc khí rồi. Ông cụ lúc này giống như đang ngu, tôi nghĩ ông cụ cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy.
Tuy hai bên đã lâu không gặp, thế nhưng hai người là bạn thân, lời an ủi của Tôn Khải căn bản là có độ nặng khá lớn. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thương nhân thành công của Tôn Khải, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi khẽ nói:
- Tôi biết rồi.
- À, trước khi cậu đi chúng ta nên gặp mặt nhau một chút.
Tôn Khải nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cho ra lời mời.
Vương Tử Quân căn bản rất muốn đồng ý với lời mời của Tôn Khải, thế nhưng thực tế hắn căn bản là thân bất do kỷ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói một câu lập lờ nước đôi:
- Tôi còn ở lại Giang Thị vài ngày, có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Tôn Khải có chút do dự rồi gật đầu, nếu như bây giờ Vương Tử Quân không phải đang đau buồn vì ông cụ qua đời, hắn nhất định sẽ ý thức được Tôn Khải có gì muốn nói với mình, thế nhưng bây giờ hắn căn bản là không có tâm tư như vậy.
Lễ truy điệu Vương lão gia tử được tổ chức trong nhà tang lễ thành phố Giang Thị, có không ít người đến viếng, thế cho nên buổi lễ kéo dài đến hết buổi sáng. Khi lễ truy điệu sắp đến thời điểm cuối cùng, một người đến làm cho không ít người giật mình.
Trong mắt Trì Hoa Trục thì Vương Tử Quân là một người có lòng dạ đảm đương, biết đâu không nhất định có thể không chớp mắt khi thái sơn rơi xuống đầu, thế nhưng hắn cảm thấy những chuyện dù lớn thế nào cũng được trưởng phòng Vương xử lý cực kỳ gọn gàng.
Nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh? Việc gì làm cho trưởng phòng Vương thất thố như vậy?
Trì Hoa Trục nhìn bộ dạng rơi nước mắt của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy luống cuống tay chân. Khi hắn đang cảm thấy xấu hổ thì nhanh chóng vung ta lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh, tranh thủ thời gian lấy ra một mảnh giấy đưa cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không quan tâm, hắn tiếp nhận khăn giấy lau nước mắt.
- Trưởng phòng Vương, có chuyện gì xảy ra sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúng túng luống cuống tay chân của Trì Hoa Trục, hắn khoát tay áo nói:
- Nhà tôi gọi điện thoại đến, ông nội tôi qua đời. Hoa Trục, chuyện còn lại ánh báo cáo với trưởng phòng Long, công tác không thể buông tay được.
Sau khi cho Trì Hoa Trục đi thông báo, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ, để đối phương chuẩn bị vé má bay, sau đó gọi điện thoại cho bí thư Diệp Thừa Dân để xin nghỉ.
Nửa giờ sau cả nhà Vương Tử Quân lên xe chạy ra sân bay. Tiểu Bảo Nhi lúc này đã biết tin ông cố qua đời, nó đang ghé vào người Mạc Tiểu Bắc, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt như một con mèo nhỏ.
Khi Vương Tử Quân cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi ra sân bay thành phố Giang Thị thì đã hơn hai giờ chiều. Tuy trên máy bay có phục vụ bữa cơm trưa nhưng Vương Tử Quân ăn không vô, khi bọn họ xuống máy bay thì vợ chồng Vương Quang Vinh cũng bắt một chiếc máy bay khác chạy đến.
So sánh với Vương Tử Quân thì Vương Quang Vinh rõ ràng là bình tĩnh hơn. Sau khi ngồi lên chiếc xe đặc biệt phái đến đón bọn họ, Vương Quang Vinh mở miệng khuyên giải:
- Tử Quân, ông cụ đã hơn tám mươi, đã là đại thọ. Hơn nữa ông cũng không muốn thấy bộ dạng này của con, vì con người luôn có ngày hôm nay, con cần phải bình tĩnh một chút.
Sau khi nghe lời an ủi của bố thì Vương Tử Quân căn bản có chút dễ chịu hơn. Trước nay hắn và Vương Quang Vinh căn bản là ở chung thì ít mà xa cách lại nhiều, khi mà hắn liên tục phát triển trên quan trường, Vương Quang Vinh là một người bố trên cơ bản đều bị hắn làm cho ảm đạm không thể phát sáng.
- Con biết rồi, ngài cũng đừng quá đau thương.
vương tử quân nhìn Vương Quang Vinh rồi khẽ nói.
Tuy khúc mắc trong lòng đã giảm đi vài phần, thế nhưng người trong xe cũng không nói lời nào. Vương Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hắn nhìn thành phố Giang Thị vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên ngoài, chợt nghĩ đến tình cảnh ở kiếp trước.
Kiếp trước ông cụ qua đời vào thời gian mười năm trước, khi đó Vương Tử Quân còn đang là giáo viên ở Yên Chi Nam, sau khi nghe được tin tức ông qua đời thì hắn bắt xe từ Yên Chi Nam về thành phố Giang Thị.
Ký ức về lễ tang của ông nội mười năm trước căn bản vẫn còn mới mẻ trong đầu Vương Tử Quân, tuy dựa theo công lao của ông cụ thì căn bản có nhiều đãi ngộ, thế nhưng khi đó ngoài người thân và bạn bè đến phúng viếng, lãnh đạo tỉnh căn bản là có rất ít người đi đến, chỉ cho người đưa đến vòng hoa mà thôi. Điều này làm cho Vương gia căn bản biết được nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng lúc này có lẽ là không phải như vậy, lúc này Nhị thúc là cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ cao nhất trong tỉnh Giang Thị, Vương Tử Hoa cũng là cán bộ cấp phó cục, Vương Tử Quân thì càng không cần phải nói.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì xe châm rãi dừng lại bên ngoài khu nhà thường ủy tỉnh ủy Giang Thị, Vương Tử Quân nhìn căn nhà đầy không khí đau thương, cảm tình vừa mới đè nén lại tan vỡ.
- Anh Tử Quân!
Tô Anh với tay áo có một phù hiệu để tang nhanh chóng từ bên trong chạy ra. Khi thấy được Vương Tử Quân thì nàng nhịn không được phải khóc lớn. Vương Tử Quân có quan hệ rất tốt với em gái Tô Anh, bây giờ thấy nàng có bộ dạng như vậy thì không khỏi rơi nước mắt.
Lúc này vẫn là căn nhà như cữ, vẫn là những cây rau mà ông cụ thích ăn, vẫn là một mảnh vườn màu xanh, thế nhưng lúc này chủ nhà đã mất. Vương Tử Quân hoảng hốt đứng lại nhìn không gian chung quanh, cảm thấy trái tim quặn thắt.
Lúc này Vương Tử Quân đi vào trong phòng, ông cụ đã được mặc áo liệm năm trên giường, giống như đang say ngủ.
Nhưng ông nội mà Vương Tử Quân cực kỳ yêu thương căn bản đã không thể nào tỉnh lại được nữa. Hắn nhìn bộ dạng an tường thoải mái của ông nội, hắn không nhịn được phải quỳ rạp xuống trước giường rồi nghẹn ngào khóc rống lên...
Cuộc sống vẫn tiếp tục, chuyện hậu sự của ông cụ được tiến hành đâu vào đấy. Vì thân phận của Vương lão gia tử nên văn phòng tỉnh ủy có phái nhân viên đến xử lý các công tác tương quan, cũng có không ít lãnh đạo tỉnh ủy đến viếng thăm.
Lễ truy điệu ông cụ được tiến hành vào ngày thứ ba, lần này có không ít người có quan hệ với Vương gia đi đến, nhưng lãnh đạo đứng đầu cấp ủy chính quyền tỉnh là bí thư Triệu Vĩnh Hoài và chủ tịch Hàn Điền Thịnh căn bản là không đến.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không quan tâm, bọn họ có đến hay không thì ông cụ cũng không thể tỉnh lại được. Sau khi nghe những câu an ủi chia buồn, Vương Tử Quân chỉ có thể bắt tay một cách cực kỳ cơ giới mà thôi.
- Tử Quân, cũng đừng nên quá đau thương.
Tôn Khải đã là một người to cao đi đến nắm lấy tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Ông cụ không bệnh không đau có thể nằm trên giường mà ra đi, như vậy cũng là phúc khí rồi. Ông cụ lúc này giống như đang ngu, tôi nghĩ ông cụ cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy.
Tuy hai bên đã lâu không gặp, thế nhưng hai người là bạn thân, lời an ủi của Tôn Khải căn bản là có độ nặng khá lớn. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thương nhân thành công của Tôn Khải, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi khẽ nói:
- Tôi biết rồi.
- À, trước khi cậu đi chúng ta nên gặp mặt nhau một chút.
Tôn Khải nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cho ra lời mời.
Vương Tử Quân căn bản rất muốn đồng ý với lời mời của Tôn Khải, thế nhưng thực tế hắn căn bản là thân bất do kỷ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói một câu lập lờ nước đôi:
- Tôi còn ở lại Giang Thị vài ngày, có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Tôn Khải có chút do dự rồi gật đầu, nếu như bây giờ Vương Tử Quân không phải đang đau buồn vì ông cụ qua đời, hắn nhất định sẽ ý thức được Tôn Khải có gì muốn nói với mình, thế nhưng bây giờ hắn căn bản là không có tâm tư như vậy.
Lễ truy điệu Vương lão gia tử được tổ chức trong nhà tang lễ thành phố Giang Thị, có không ít người đến viếng, thế cho nên buổi lễ kéo dài đến hết buổi sáng. Khi lễ truy điệu sắp đến thời điểm cuối cùng, một người đến làm cho không ít người giật mình.
/1843
|