Tuy Lý Thừa Xướng là người hào sảng thế nhưng cũng chịu ảnh hưởng của tư tưởng nam nữ truyền thống, điều này luôn làm cho hắn cảm thấy canh cánh trong lòng. Dù là thản nhiên đối mặt với những chuyện này thì hắn cũng không thể không có chút chú ý. Bây giờ Vương Tử Quân mở đầu lại tán thưởng học thức của Lý Thừa Xướng, lại không nhắc đến vợ, điều này làm cho Lý Thừa Xướng căn bản là rất vui sướng.
- Chào trưởng phòng Vương, cám ơn lời khích lệ của ngài.
Nhưng Lý Thừa Xướng là người trời sinh không thích kết giao, dù hắn có hảo cảm với Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có vài phần đông cứng.
Vương Tử Quân bắt tay hàn huyên vài câu với Lý Thừa Xướng, sau đó mới cười cười nói với Thẩm Kim Minh:
- Bí thư Thẩm, tôi thấy gần đây công tác của thành phố các anh rất sinh động, đặc biệt là công tác xây dựng đảng.
Thẩm Kim Minh không chút nào cảm thấy bất ngờ khi thấy bạn học cũ của mình bày thái độ như vậy với Vương Tử Quân, vì người ta có một người vợ chống đỡ mặt mũi. Hơn nữa Trình Viên Lệ mời hắn đến gặp Vương Tử Quân, không phải là mình có quan hệ bạn học với Lý Thừa Xướng sao? Nếu không với vị trí hiện tại của hắn, cũng không có cơ hội được tiếp kiến vị trưởng phòng tổ chức như mặt trời giữa ban trưa như thế này.
- Cám ơn trưởng phòng Vương đã có lời khẳng định với công tác của thành phố chúng tôi, sau này kính mong bí thư Vương kiểm tra chỉ đạo và phê bình nhiều hơn, chỉ thị của ngài sẽ làm cho chúng tôi đẩy mạnh công tác thêm một bước.
Thẩm Kim Minh nói rất cẩn thận, thế nhưng sự nhiệt tình của hắn chỉ nhận lấy được nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống thì Trình Viên Lệ luôn yêu cầu Vương Tử Quân tiếp quản vị trí chủ vị, nhưng Vương Tử Quân từ chối:
- Chị Trình, chúng ta ăn cơm gia đình, chị còn đẩy tôi đi lên như vậy thì không quá hay. Hơn nữa có anh Lý ngồi ở chỗ này, tôi nào dám lỗ mãng, vì vậy hãy để anh cho Lý ngồi thì hay hơn.
Mặc dù hai bên từ chối một phen nhưng cũng không ai dám ngồi lên vị trí kia. Lúc này hảo cảm của Lý Thừa Xướng với Vương Tử Quân lại tăng lên vài phần, trên bàn rượu càng hào hứng trò chuyện với Vương Tử Quân về phương diện triết học.
Dưới sự cố gắng của Vương Tử Quân thì bữa cơm lần này xem như khách và chủ đều vui vẻ. Trình Viên Lệ không phải có vì chồng có mặt trong bữa cơm hay không mà tỏ ra cực kỳ an phận. Lý Thừa Xướng thì tỏ ra rất vui vẻ, giống như hận đã gặp mặt Vương Tử Quân quá muộn.
Thẩm Kim Minh cũng đã làm xong công tác của mình. Sau khi uống xong một chai rượu thì Vương Tử Quân cười nói:
- Chị Trình, hôm nay nhà tôi có chút việc, tôi cần phải về nhà trước, tôi thấy chúng ta nên để lần sau tiếp tục trò chuyện thì hay hơn.
Tuy Vương Tử Quân nói lời trưng cầu ý kiến thế nhưng lại là chỉ thị cao nhất của bữa cơm lần này. Trình Viên Lệ nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nói: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Tôi thấy như vậy là tốt nhất, lần sau nên gọi cả em Tiểu Bắc đến. Tôi nghe nói trưởng phòng Vương giấu vợ rất kỹ, đến bây giờ tôi còn chưa biết được em Tiểu Bắc có bộ dạng thế nào.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Điều này thì quá dễ dàng, vài ngày nữa không quá bận rộn thì tôi sẽ làm cơm ở nhà mời các vị đến làm khách.
Trình Viên Lệ tất nhiên sẽ nhanh chóng đồng ý phương án làm tăng tiến mối quan hệ giữa hai gia đình của Vương Tử Quân. Trước khi rời đi thì Trình Viên Lệ cười nói với Vương Tử Quân:
- Anh Thẩm là bạn học cùng trường đại học của chồng tôi, công tác ở tuyến dưới nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, trước kia còn từng là phó hiệu trưởng trường đảng thị ủy, đã từng nhận được lời khen ngợi từ tỉnh ủy.
Vương Tử Quân căn bản cũng không có lời bình luận nào với lời nói của Trình Viên Lệ, nhưng hắn đã hiểu ý của nàng. Sở dĩ có bữa cơm hôm nay, nói trắng ra cũng là vì những lời này của Trình Viên Lệ.
Thẩm Kim Minh rõ ràng cũng muốn làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà tâm tư xoay quanh vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là trạm kiểm soát cao nhất ở phương diện đề bạt chức vụ này. Nhưng khi mà Diệp Thừa Dân và Diêu Trung Tắc đều có biểu hiện, vị trí này rốt cuộc thuộc về ai thì cần phải nhìn vào đối thoại giữa hai vị lãnh đạo kia.
Lúc này Vương Tử Quân xem như chỉ có tác dụng là một người đầy tớ. Sau khi hắn suy xét kỹ càng thì xem như định vị chính xác vị trí của mình trong sự kiện này.
Với tình huống của Vương Tử Quân hiện tại thì tốt nhất là nên đi theo Diệp Thừa Dân. Bây giờ trong mắt đa số mọi người thì mình rõ ràng là người của Diệp Thừa Dân, mình chứng thực quyết định của Diệp Thừa Dân thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Tử Quân làm theo đúng chỉ thị của Diệp Thừa Dân thì vị trí kia sẽ rơi vào đúng người cần thiết sao?
Lúc này hai vị trí bí thư và phó bí thư không có ý kiến đồng nhất, chủ tịch Chử Vận Phong lại chưa tỏ thái độ, nhưng Chử Vận Phong sẽ giúp đỡ Diệp Thừa Dân sao? Nếu Chử Vận Phong giúp đỡ cho Diêu Trung Tắc, như vậy khả năng đẩy ngã nhân tuyển của Diệp Thừa Dân là rất lớn.
Nếu là như vậy thì một trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ là thất bại thảm hại. Tuy uy tín của Vương Tử Quân bây giờ căn bản không vì một sự kiện đề bạt cán bộ mà bị rung chuyển, thế nhưng nếu muốn làm cho mình trở thành một trong ba nhân vật có quyền quyết định nhân sự trong tỉnh, như vậy cần phải có biểu hiện cho rõ ràng.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân rơi vào trầm tư.
Tân Nha Trà ở vào khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đông Hồng, thế nhưng quán trà này lại lấy động làm tĩnh, được sắp xếp bố trí rất phù hợp, làm cho người ta đến và cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh thoải mái. Ngồi trong một gian phòng cổ xưa, hương trà thoang thoảng, nhạc nhẹ như nước suối róc rách, nhìn người đi đường qua lại bên dưới, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác thoát tục.
Bên ngoài một gian phòng ở lầu ba Tân Nha Trà, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng có chút do dự, sau đó hắn khẽ gõ cửa. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt nhiều người thì hắn là một đại nhân vật, có đôi khi một câu nói của hắn có thể quyết định tương lai của một người.
Trần Viễn Lũng năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người tuy gầy thấp nhưng âm thanh lại cực kỳ lớn. Hắn là người tỉnh Nam Giang, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân công đến công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, ngoài thời điểm đi xuống tuyến huyện công tác coi như lấy công tác cơ sở, hắn căn bản đều công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy
Vì các vị trưởng phòng của phòng tổ chức đều là cán bộ từ đất khách đến nhận chức, thế cho nên vị trí của một vị phó phòng thường vụ như Trần Viễn Lũng là rất quan trọng. Hắn là người biết người biết mình, vì vậy luôn nhanh chóng nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo đơn vị.
Trưởng phòng tổ chức tiền nhiệm là Lục Trạch Lương cũng có quan hệ không tệ với Trần Viễn Lũng, tuy đối với những phương diện bổ nhiệm bí thư và chủ tịch các thành phố trong tỉnh thì hắn không có quyền quá lớn, thế nhưng ở phương diện bổ nhiệm cán bộ cấp cục, hắn lại có độ nặng khá lớn.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Viễn Lũng được xem là đối tượng nịnh bợ của nhiều người, nhưng khi mà Lục Trạch Lương ảm đạm xuống đài, hắn chợt sinh ra một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Vì mỗi hoàng đế sẽ có một nhóm thần nhân riêng, bây giờ trưởng phòng Vương tuy lúc nào cũng vui cười hớn hở, chưa từng can thiệp vào công tác của đám phó phòng bọn họ, thế nhưng Trần Viễn Lũng là người có quan hệ thân mật với Lục Trạch Lương, hắn cảm thấy thời gian mình ở lại phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không còn quá dài nữa.
Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo mới đến, đối phương từng đấu tranh với Lục Trạch Lương mới tiến lên vị trí hiện tại. Trần Viễn Lũng là trợ thủ của Lục Trạch Lương, hắn không thể nào đứng ngoài ở sự kiện điều chỉnh ban ngành phòng tổ chức. Đồng thời hắn là người thân cận của Lục Trạch Lương, thế cho nên khó thể nào tránh trời khỏi nắng.
Trần Viễn Lũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một vị cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở có độ nặng lớn nhất trong đơn vị. Nếu hắn được điều động, như vậy tốt nhất là xuống thành phố tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy.
Nhưng dễ dàng như vậy sao? Cho dù khi Lục Trạch Lương còn công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì cũng chỉ mở miệng nói sẽ nghĩ biện pháp cho Trần Viễn Lũng mà thôi. Lúc này người đến thay thế cho Lục Trạch Lương là Vương Tử Quân, đối phương sao có thể đề cử mình lên vị trí quan trọng cho được?
Trần Viễn Lũng tuy có chút do dự với lời hẹn ngày hôm nay, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chạy đến. Khi hắn gõ tay lên cửa phòng, trên gương mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười.
Nếu đã không cải biến được thì chỉ có thể chủ động đối mặt mà thôi.
Khi cửa phòng khẽ mở ra, phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Lý Sâm Thăng lộ mặt, khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn nhanh chóng nở nụ cười nhiệt tình:
- Trưởng phòng Trần, tôi đang chờ ngài, mời ngài vào trong.
Trần Viễn Lũng cười cười với Lý Sâm Thăng rồi cất bước đi vào trong phòng. Gian phòng này không quá lớn thế nhưng vật dụng rất tinh xảo, lúc này một người đàn ông đầu trọc chưa đến năm mươi ngồi ở một bên đã đứng lên nói:
- Viễn Lũng, nếu lần này anh không đến, như vậy bình trà Phổ Nhị này một mình tôi cũng dùng không hết.
- Ha ha ha, thư ký trưởng anh là người nổi tiếng phẩm trà trong đơn vị, có trà ngon gì chỉ có thể rơi vào tay ngài mới là tốt. Còn tôi chỉ là nhân sĩ nghiệp dư, căn bản không so được với ngài.
Trần Viễn Lũng vừa nói vừa chủ động vươn tay với người đàn ông đầu trọc bên kia.
Trong văn phòng cấp ủy và chính quyền tỉnh chỉ có hai người được gọi là thư ký trưởng, một người là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành, một người còn lại chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh mới nhận chức là Tào Thịnh Cương. Lúc này người ngồi đây không phải là Đào Nhất Hành, cũng không phải là Tào Thịnh Cương, chính là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng.
Phòng Quảng Thắng là một vị phó thư ký trưởng xếp hàng đầu tiên trong văn phòng tỉnh ủy, chịu trách nhiệm đảm bảo công tác văn phòng cho phó bí thư Diêu Trung Tắc, rất được bí thư Diêu tín nhiệm. Trong mắt nhiều người thì Phùng Thường Quốc căn bản là đại biểu cho bí thư Diêu.
Sau khi bắt tay theo thói quen thì ba người ngồi xuống ghế trong phòng, dưới sự khiêm nhường của Trần Viễn Lũng và Lý Sâm Thăng, Phòng Quảng Thắng chỉ có thể ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này Lý Sâm Thăng cũng nhiệt tình rót trà cho Trần Viễn Lũng.
Sau khi nói vài câu buôn chuyện thì Phòng Quảng Thắng chợt nói:
- Anh Chung thật sự có chút đáng tiếc.
Trần Viễn Lũng tất nhiên biết rõ người trong câu nói cảm thán của Phòng Quảng Thắng là ai. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn tiếp xúc khá nhiều với trường đảng tỉnh ủy. Mặc dù biết Phòng Quảng Thắng nói có ý nghĩ là gì, thế nhưng hắn vẫn cảm khái nói:
- Anh Chung công tác rất tốt, là người phúc hậu, thế nhưng sức khỏe lại không quá tốt.
Lý Sâm Thăng là người mời khách, hắn thấy hai người Trần Viễn Lũng nói lời cảm khái, hắn là người của trường đảng tỉnh ủy thì tất nhiên cũng không thể không nói. Vì không nên mang thù với người chết, mặc dù anh Chung còn chưa chết, thế nhưng hắn cũng không ngốc đến mức mở miệng mắng một kẻ phế nhân, dù sao thì những lời như vậy căn bản là không hay.
- Ôi, những năm qua anh Chung công tác ở trường đảng căn bản đã làm ra rất nhiều cống hiến, chúng tôi căn bản đều cực kỳ bội phục hiệu trưởng Chung, cũng không ngờ một người tốt như vậy lại ngã bệnh vào lúc này.
Ba người Lý Sâm Thăng nói vài câu thổn thức về tình hình sức khỏe của hiệu trưởng Chung, sau đó Phòng Quảng Thắng chợt thay đổi chủ đề:
- Anh Lý, anh cũng đừng thương cảm như vậy, anh Chung tuy sức khỏe không tốt nhưng tính mạng sẽ được bảo vệ. Điều các anh cần làm bây giờ không phải là cứ mãi thương cảm anh Chung, mà cố gắng tiếp nhận và đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
Xem ra đây mới là mục đích muốn nói của Phòng Quảng Thắng, trong đầu Trần Viễn Lũng lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt bất động nhìn hai người Phòng Quảng Thắng biểu diễn. Chợt nghe Lý Sâm Thăng nói:
- Thư ký trưởng ngài cứ yên tâm, trường đảng chúng tôi nhất định sẽ biến đau thương thành lực lượng. Dưới sự chỉ thị của bí thư Diêu, thừa theo chí nguyện của hiệu trưởng Chung, chúng tôi sẽ đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
- Tốt, như vậy mới tốt, bí thư Diệp từng nói khó khăn không đáng sợ, vì tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần các anh không buông bỏ tư tưởng, độ ngũ không tan rã, tinh thần không suy sụp, mục tiêu không thay đổi, như vậy bất kỳ công tác gì cũng có tiến triển tốt đẹp.
Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi nói:
- Anh Trần, anh xem hiệu trưởng Lý có quyết tâm thế nào? Hôm nay bí thư Diêu tìm anh Lý trò chuyện, nói anh ấy cần phải chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận trọng trách, vào thời điểm mấu chốt nên dũng cảm tiến lên gánh vác.
Ánh mắt Lý Sâm Thăng cũng tập trung về phía Trần Viễn Lũng. Lần này vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản là bắt buộc với hắn, nếu như hắn muốn nắm chặt trong tay mình, như vậy phải làm tốt công tác với Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng nhìn vẻ mặt hai người Phòng Quảng Thắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Hiệu trưởng Lý có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi tin tưởng trường đảng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.
- Chào trưởng phòng Vương, cám ơn lời khích lệ của ngài.
Nhưng Lý Thừa Xướng là người trời sinh không thích kết giao, dù hắn có hảo cảm với Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có vài phần đông cứng.
Vương Tử Quân bắt tay hàn huyên vài câu với Lý Thừa Xướng, sau đó mới cười cười nói với Thẩm Kim Minh:
- Bí thư Thẩm, tôi thấy gần đây công tác của thành phố các anh rất sinh động, đặc biệt là công tác xây dựng đảng.
Thẩm Kim Minh không chút nào cảm thấy bất ngờ khi thấy bạn học cũ của mình bày thái độ như vậy với Vương Tử Quân, vì người ta có một người vợ chống đỡ mặt mũi. Hơn nữa Trình Viên Lệ mời hắn đến gặp Vương Tử Quân, không phải là mình có quan hệ bạn học với Lý Thừa Xướng sao? Nếu không với vị trí hiện tại của hắn, cũng không có cơ hội được tiếp kiến vị trưởng phòng tổ chức như mặt trời giữa ban trưa như thế này.
- Cám ơn trưởng phòng Vương đã có lời khẳng định với công tác của thành phố chúng tôi, sau này kính mong bí thư Vương kiểm tra chỉ đạo và phê bình nhiều hơn, chỉ thị của ngài sẽ làm cho chúng tôi đẩy mạnh công tác thêm một bước.
Thẩm Kim Minh nói rất cẩn thận, thế nhưng sự nhiệt tình của hắn chỉ nhận lấy được nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống thì Trình Viên Lệ luôn yêu cầu Vương Tử Quân tiếp quản vị trí chủ vị, nhưng Vương Tử Quân từ chối:
- Chị Trình, chúng ta ăn cơm gia đình, chị còn đẩy tôi đi lên như vậy thì không quá hay. Hơn nữa có anh Lý ngồi ở chỗ này, tôi nào dám lỗ mãng, vì vậy hãy để anh cho Lý ngồi thì hay hơn.
Mặc dù hai bên từ chối một phen nhưng cũng không ai dám ngồi lên vị trí kia. Lúc này hảo cảm của Lý Thừa Xướng với Vương Tử Quân lại tăng lên vài phần, trên bàn rượu càng hào hứng trò chuyện với Vương Tử Quân về phương diện triết học.
Dưới sự cố gắng của Vương Tử Quân thì bữa cơm lần này xem như khách và chủ đều vui vẻ. Trình Viên Lệ không phải có vì chồng có mặt trong bữa cơm hay không mà tỏ ra cực kỳ an phận. Lý Thừa Xướng thì tỏ ra rất vui vẻ, giống như hận đã gặp mặt Vương Tử Quân quá muộn.
Thẩm Kim Minh cũng đã làm xong công tác của mình. Sau khi uống xong một chai rượu thì Vương Tử Quân cười nói:
- Chị Trình, hôm nay nhà tôi có chút việc, tôi cần phải về nhà trước, tôi thấy chúng ta nên để lần sau tiếp tục trò chuyện thì hay hơn.
Tuy Vương Tử Quân nói lời trưng cầu ý kiến thế nhưng lại là chỉ thị cao nhất của bữa cơm lần này. Trình Viên Lệ nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nói: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Tôi thấy như vậy là tốt nhất, lần sau nên gọi cả em Tiểu Bắc đến. Tôi nghe nói trưởng phòng Vương giấu vợ rất kỹ, đến bây giờ tôi còn chưa biết được em Tiểu Bắc có bộ dạng thế nào.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Điều này thì quá dễ dàng, vài ngày nữa không quá bận rộn thì tôi sẽ làm cơm ở nhà mời các vị đến làm khách.
Trình Viên Lệ tất nhiên sẽ nhanh chóng đồng ý phương án làm tăng tiến mối quan hệ giữa hai gia đình của Vương Tử Quân. Trước khi rời đi thì Trình Viên Lệ cười nói với Vương Tử Quân:
- Anh Thẩm là bạn học cùng trường đại học của chồng tôi, công tác ở tuyến dưới nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, trước kia còn từng là phó hiệu trưởng trường đảng thị ủy, đã từng nhận được lời khen ngợi từ tỉnh ủy.
Vương Tử Quân căn bản cũng không có lời bình luận nào với lời nói của Trình Viên Lệ, nhưng hắn đã hiểu ý của nàng. Sở dĩ có bữa cơm hôm nay, nói trắng ra cũng là vì những lời này của Trình Viên Lệ.
Thẩm Kim Minh rõ ràng cũng muốn làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà tâm tư xoay quanh vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là trạm kiểm soát cao nhất ở phương diện đề bạt chức vụ này. Nhưng khi mà Diệp Thừa Dân và Diêu Trung Tắc đều có biểu hiện, vị trí này rốt cuộc thuộc về ai thì cần phải nhìn vào đối thoại giữa hai vị lãnh đạo kia.
Lúc này Vương Tử Quân xem như chỉ có tác dụng là một người đầy tớ. Sau khi hắn suy xét kỹ càng thì xem như định vị chính xác vị trí của mình trong sự kiện này.
Với tình huống của Vương Tử Quân hiện tại thì tốt nhất là nên đi theo Diệp Thừa Dân. Bây giờ trong mắt đa số mọi người thì mình rõ ràng là người của Diệp Thừa Dân, mình chứng thực quyết định của Diệp Thừa Dân thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Tử Quân làm theo đúng chỉ thị của Diệp Thừa Dân thì vị trí kia sẽ rơi vào đúng người cần thiết sao?
Lúc này hai vị trí bí thư và phó bí thư không có ý kiến đồng nhất, chủ tịch Chử Vận Phong lại chưa tỏ thái độ, nhưng Chử Vận Phong sẽ giúp đỡ Diệp Thừa Dân sao? Nếu Chử Vận Phong giúp đỡ cho Diêu Trung Tắc, như vậy khả năng đẩy ngã nhân tuyển của Diệp Thừa Dân là rất lớn.
Nếu là như vậy thì một trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ là thất bại thảm hại. Tuy uy tín của Vương Tử Quân bây giờ căn bản không vì một sự kiện đề bạt cán bộ mà bị rung chuyển, thế nhưng nếu muốn làm cho mình trở thành một trong ba nhân vật có quyền quyết định nhân sự trong tỉnh, như vậy cần phải có biểu hiện cho rõ ràng.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân rơi vào trầm tư.
Tân Nha Trà ở vào khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đông Hồng, thế nhưng quán trà này lại lấy động làm tĩnh, được sắp xếp bố trí rất phù hợp, làm cho người ta đến và cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh thoải mái. Ngồi trong một gian phòng cổ xưa, hương trà thoang thoảng, nhạc nhẹ như nước suối róc rách, nhìn người đi đường qua lại bên dưới, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác thoát tục.
Bên ngoài một gian phòng ở lầu ba Tân Nha Trà, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng có chút do dự, sau đó hắn khẽ gõ cửa. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt nhiều người thì hắn là một đại nhân vật, có đôi khi một câu nói của hắn có thể quyết định tương lai của một người.
Trần Viễn Lũng năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người tuy gầy thấp nhưng âm thanh lại cực kỳ lớn. Hắn là người tỉnh Nam Giang, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân công đến công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, ngoài thời điểm đi xuống tuyến huyện công tác coi như lấy công tác cơ sở, hắn căn bản đều công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy
Vì các vị trưởng phòng của phòng tổ chức đều là cán bộ từ đất khách đến nhận chức, thế cho nên vị trí của một vị phó phòng thường vụ như Trần Viễn Lũng là rất quan trọng. Hắn là người biết người biết mình, vì vậy luôn nhanh chóng nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo đơn vị.
Trưởng phòng tổ chức tiền nhiệm là Lục Trạch Lương cũng có quan hệ không tệ với Trần Viễn Lũng, tuy đối với những phương diện bổ nhiệm bí thư và chủ tịch các thành phố trong tỉnh thì hắn không có quyền quá lớn, thế nhưng ở phương diện bổ nhiệm cán bộ cấp cục, hắn lại có độ nặng khá lớn.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Viễn Lũng được xem là đối tượng nịnh bợ của nhiều người, nhưng khi mà Lục Trạch Lương ảm đạm xuống đài, hắn chợt sinh ra một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Vì mỗi hoàng đế sẽ có một nhóm thần nhân riêng, bây giờ trưởng phòng Vương tuy lúc nào cũng vui cười hớn hở, chưa từng can thiệp vào công tác của đám phó phòng bọn họ, thế nhưng Trần Viễn Lũng là người có quan hệ thân mật với Lục Trạch Lương, hắn cảm thấy thời gian mình ở lại phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không còn quá dài nữa.
Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo mới đến, đối phương từng đấu tranh với Lục Trạch Lương mới tiến lên vị trí hiện tại. Trần Viễn Lũng là trợ thủ của Lục Trạch Lương, hắn không thể nào đứng ngoài ở sự kiện điều chỉnh ban ngành phòng tổ chức. Đồng thời hắn là người thân cận của Lục Trạch Lương, thế cho nên khó thể nào tránh trời khỏi nắng.
Trần Viễn Lũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một vị cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở có độ nặng lớn nhất trong đơn vị. Nếu hắn được điều động, như vậy tốt nhất là xuống thành phố tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy.
Nhưng dễ dàng như vậy sao? Cho dù khi Lục Trạch Lương còn công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì cũng chỉ mở miệng nói sẽ nghĩ biện pháp cho Trần Viễn Lũng mà thôi. Lúc này người đến thay thế cho Lục Trạch Lương là Vương Tử Quân, đối phương sao có thể đề cử mình lên vị trí quan trọng cho được?
Trần Viễn Lũng tuy có chút do dự với lời hẹn ngày hôm nay, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chạy đến. Khi hắn gõ tay lên cửa phòng, trên gương mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười.
Nếu đã không cải biến được thì chỉ có thể chủ động đối mặt mà thôi.
Khi cửa phòng khẽ mở ra, phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Lý Sâm Thăng lộ mặt, khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn nhanh chóng nở nụ cười nhiệt tình:
- Trưởng phòng Trần, tôi đang chờ ngài, mời ngài vào trong.
Trần Viễn Lũng cười cười với Lý Sâm Thăng rồi cất bước đi vào trong phòng. Gian phòng này không quá lớn thế nhưng vật dụng rất tinh xảo, lúc này một người đàn ông đầu trọc chưa đến năm mươi ngồi ở một bên đã đứng lên nói:
- Viễn Lũng, nếu lần này anh không đến, như vậy bình trà Phổ Nhị này một mình tôi cũng dùng không hết.
- Ha ha ha, thư ký trưởng anh là người nổi tiếng phẩm trà trong đơn vị, có trà ngon gì chỉ có thể rơi vào tay ngài mới là tốt. Còn tôi chỉ là nhân sĩ nghiệp dư, căn bản không so được với ngài.
Trần Viễn Lũng vừa nói vừa chủ động vươn tay với người đàn ông đầu trọc bên kia.
Trong văn phòng cấp ủy và chính quyền tỉnh chỉ có hai người được gọi là thư ký trưởng, một người là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành, một người còn lại chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh mới nhận chức là Tào Thịnh Cương. Lúc này người ngồi đây không phải là Đào Nhất Hành, cũng không phải là Tào Thịnh Cương, chính là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng.
Phòng Quảng Thắng là một vị phó thư ký trưởng xếp hàng đầu tiên trong văn phòng tỉnh ủy, chịu trách nhiệm đảm bảo công tác văn phòng cho phó bí thư Diêu Trung Tắc, rất được bí thư Diêu tín nhiệm. Trong mắt nhiều người thì Phùng Thường Quốc căn bản là đại biểu cho bí thư Diêu.
Sau khi bắt tay theo thói quen thì ba người ngồi xuống ghế trong phòng, dưới sự khiêm nhường của Trần Viễn Lũng và Lý Sâm Thăng, Phòng Quảng Thắng chỉ có thể ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này Lý Sâm Thăng cũng nhiệt tình rót trà cho Trần Viễn Lũng.
Sau khi nói vài câu buôn chuyện thì Phòng Quảng Thắng chợt nói:
- Anh Chung thật sự có chút đáng tiếc.
Trần Viễn Lũng tất nhiên biết rõ người trong câu nói cảm thán của Phòng Quảng Thắng là ai. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn tiếp xúc khá nhiều với trường đảng tỉnh ủy. Mặc dù biết Phòng Quảng Thắng nói có ý nghĩ là gì, thế nhưng hắn vẫn cảm khái nói:
- Anh Chung công tác rất tốt, là người phúc hậu, thế nhưng sức khỏe lại không quá tốt.
Lý Sâm Thăng là người mời khách, hắn thấy hai người Trần Viễn Lũng nói lời cảm khái, hắn là người của trường đảng tỉnh ủy thì tất nhiên cũng không thể không nói. Vì không nên mang thù với người chết, mặc dù anh Chung còn chưa chết, thế nhưng hắn cũng không ngốc đến mức mở miệng mắng một kẻ phế nhân, dù sao thì những lời như vậy căn bản là không hay.
- Ôi, những năm qua anh Chung công tác ở trường đảng căn bản đã làm ra rất nhiều cống hiến, chúng tôi căn bản đều cực kỳ bội phục hiệu trưởng Chung, cũng không ngờ một người tốt như vậy lại ngã bệnh vào lúc này.
Ba người Lý Sâm Thăng nói vài câu thổn thức về tình hình sức khỏe của hiệu trưởng Chung, sau đó Phòng Quảng Thắng chợt thay đổi chủ đề:
- Anh Lý, anh cũng đừng thương cảm như vậy, anh Chung tuy sức khỏe không tốt nhưng tính mạng sẽ được bảo vệ. Điều các anh cần làm bây giờ không phải là cứ mãi thương cảm anh Chung, mà cố gắng tiếp nhận và đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
Xem ra đây mới là mục đích muốn nói của Phòng Quảng Thắng, trong đầu Trần Viễn Lũng lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt bất động nhìn hai người Phòng Quảng Thắng biểu diễn. Chợt nghe Lý Sâm Thăng nói:
- Thư ký trưởng ngài cứ yên tâm, trường đảng chúng tôi nhất định sẽ biến đau thương thành lực lượng. Dưới sự chỉ thị của bí thư Diêu, thừa theo chí nguyện của hiệu trưởng Chung, chúng tôi sẽ đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
- Tốt, như vậy mới tốt, bí thư Diệp từng nói khó khăn không đáng sợ, vì tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần các anh không buông bỏ tư tưởng, độ ngũ không tan rã, tinh thần không suy sụp, mục tiêu không thay đổi, như vậy bất kỳ công tác gì cũng có tiến triển tốt đẹp.
Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi nói:
- Anh Trần, anh xem hiệu trưởng Lý có quyết tâm thế nào? Hôm nay bí thư Diêu tìm anh Lý trò chuyện, nói anh ấy cần phải chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận trọng trách, vào thời điểm mấu chốt nên dũng cảm tiến lên gánh vác.
Ánh mắt Lý Sâm Thăng cũng tập trung về phía Trần Viễn Lũng. Lần này vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản là bắt buộc với hắn, nếu như hắn muốn nắm chặt trong tay mình, như vậy phải làm tốt công tác với Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng nhìn vẻ mặt hai người Phòng Quảng Thắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Hiệu trưởng Lý có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi tin tưởng trường đảng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.
/1843
|