Vương Tử Quân cho ra chỉ thị, được viện kiểm sát chứng thực rất tốt. Không, phải nói là cực kỳ nhiệt tình chứng thực. Dù sao thì nhìn từ vài phương diện, cứ mãi kéo nhân viên của phòng tổ chức đi hỗ trợ điều tra cũng làm cho nhân viên kiểm sát cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy đám người của phòng tổ chức bị kéo đi hỗ trợ điều tra chỉ là cán bộ cấp cục, hơn nữ chỉ là cán bộ chính khoa, thế nhưng phòng tổ chức là ban ngành gì? Rõ ràng là những người có ảnh hưởng đến tương lai chính trị của kẻ khác. Tuy đám người kia có cấp bậc không cao, thế nhưng bọn họ có năng lượng rất lớn.
Biết đâu đến khi anh được đề bạt, nếu bọn họ muốn làm xấu chuyện của anh, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, thế nên cũng không ai muốn kéo cho mình một nhóm kẻ địch như vậy.
Lúc này thì quá tốt, căn bản không cần xen vào, không phải cuộc chiến giữa hai vị đại thần đã kết thúc rồi sao?
Đám cán bộ cấp dưới cảm thấy rất vui sướng, từng cặp mắt đều nhìn về phía văn phòng tỉnh ủy, muốn xem đã phát sinh những chuyện gì.
Tất nhiên đám cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy càng nghị luận mạnh mẽ hơn. Khi Phùng Thường Quốc truyền chỉ thị của bí thư Vương, nhiều người chợt sinh ra cảm giác vui mừng. Bí thư Vương hạ lệnh thu binh, điều này nói rõ đã đạt thành hiệp nghị với trưởng phòng tổ chức.
Hiệp nghị gì? Còn là hiệp nghị gì nữa? Chính là hồ sơ đề bạt của nhân viên ủy ban tư pháp đã được thẩm tra.
Tuy sự việc lần này làm cho người ta sinh ra cảm giác sung sướng, thế nhưng đối với đa số cán bộ thì sự kiện đám người kia có được đề bạt hay không cũng không quan trọng như vậy. Chưa nói đến phương diện có một đám người đang chờ đợi ở bên dưới, dù là những người không được đề bạt trong giai đoạn lần này cũng cảm thấy vui mừng. Vì sao thì đám người kia chưa được thông qua hồ sơ thẩm tra, nếu có chút vấn đề thì cũng rất hay, vì bọn họ còn có hy vọng với những vị trí còn đang trống kia.
Nhưng ba ngày sau thì tất cả hy vọng của đám cán bộ ủy ban tư pháp bị phá tan. Chủ nhiệm văn phòng thông báo phòng tổ chức vẫn chưa có ý thẩm tra hồ sơ, lúc này đám cán bộ ủy ban tư pháp ý thức được ý nghĩ của mình là quá tốt, đối phương căn bản không có ý giải quyết sự việc trong hòa bình.
Một vài người đa mưu túc trí bắt đầu lên tiếng nói này nọ, một đám người ngu si thì ồn ào muốn gặp bí thư Phùng. Dù bọn họ biết cuối cùng vẫn chỉ là bí thư Vương mới có thể giải quyết được, thế nhưng bọn họ căn bản không dám đi ồn ào với bí thư Vương.
Lúc này vài cán bộ phụ trách văn phòng ủy ban tư pháp đều đến phòng làm việc của Phùng Thường Quốc, tuy đám người đều biết rõ điều gì đang diễn ra, thế nhưng không ai dám mở miệng, nếu không thì nước miếng của người khác cũng đủ làm cho bọn họ chết đuối.
- Các anh có chuyện gì thế này?
Phùng Thường Quốc mặc dù biết đám người này đến làm gì, thế nhưng hắn lại cố ý trầm giọng hỏi. Dù sao thì thái độ như vậy cũng làm cho hắn ở trên vị trí chủ động.
Đám người phụ trách trong văn phòng ủy ban tư pháp tuy đến với khí thế rất mạnh, thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Phùng Thường Quốc thì lại không ai muốn làm chim đầu đàn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau vài lượt, sau đó ánh mắt rơi lên người chủ nhiệm văn phòng Vu Trường Long.
Vu Trường Long cúi đầu, hắn không muốn nói, vì đi cùng là một chuyện nhưng phản ánh với lãnh đạo lại là một chuyện khác. Nhưng ánh mắt của Phùng Thường Quốc sau khi rơi lên người hắn, hắn càng không thể không lên tiếng.
- Bí thư Phùng, chúng tôi đến đây là muốn hỏi, khi nào thì có văn kiện đề bạt những cán bộ trong đơn vị.
Vu Trường Long xoa xoa tay, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thản thêm một chút. Hắn nhìn gương mặt Phùng Thường Quốc, trên mặt là nụ cười sáng lạn.
- Văn kiện khi nào được đưa xuống thì đó là chuyện của phòng tổ chức tỉnh ủy. Chủ nhiệm Vu, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh vào lúc này chính là làm tốt công tác của mình.
Vu Trường Long nhìn bộ dạng giải quyết việc chung của Phùng Thường Quốc, hắn chợt cảm thấy lo sợ. Tuy đám người bọn họ cùng đi với nhau, thế nhưng hắn biết rõ nếu như Phùng Thường Quốc mở miệng phê bình, căn bản sẽ không có ai đứng ra nói đỡ cho mình.
Vu Trường Long nhìn qua bốn phía, hắn thông minh lựa chọn phương án rời đi, tình hình bây giờ căn bản là không tốt với hắn, không nói thêm lời nào là tốt nhất.
Thật ra lúc này Phùng Thường Quốc cũng cảm thấy có chút e sợ, hắn dù sao cũng không phải là lãnh đạo đứng đầu của đơn vị. Mặc dù hắn là phó bí thư thế nhưng cũng không dám mở miệng đắc tội với thủ hạ của mình, đặc biệt là đối với những thành viên cấp hai của ban ngành ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Hắn còn cần phải dựa vào người để làm việc, nếu như hắn đắc tội với mọi người, như vậy một phó bí thư như hắn sau này cũng khó thể nào triển khai mở rộng công tác.
Phùng Thường Quốc thấy mình đã dọa được Vu Trường Long, thế là hắn cảm thấy yên tâm hơn. Hắn nhìn qua đám người bốn phía rồi nói tiếp:
- Các đồng chí có tâm tư cầu tiến là rất tốt, bí thư Vương cũng quan tâm đến chuyện của các vị. Các anh cứ yên tâm, những gì mà chúng ta nên có được, phòng tổ chức sẽ không thể nào không thông qua. Nhưng tôi hy vọng các đồng chí không vì những nguyên nhân thế này mà trễ nãi công tác của mình. Nếu như cuối cùng vì những nguyên nhân nào đó mà điều chỉnh nhân tuyển, đây là sự kiện mà tôi không muốn được thấy, bí thư Vương cũng không muốn thấy.
Phùng Thường Quốc nói ra một lời vừa đấm vừa xoa, xem như đẩy đám người kia đi. Thế nhưng Phùng Thường Quốc cũng thầm cảm khái, thầm nghĩ sự kiện này căn bản không thể nào yên được.
Phùng Thường Quốc mở cặp văn kiện của mình ra, hắn có chút do dự, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy sự kiện này bí thư Vương căn bản không nghe thấy được, thế nhưng đám người phụ trách văn phòng đã đến tìm mình, mình không thể nào ngậm miệng che giấu mãi được.
- Giang Vĩ, bí thư Vương có ở trong phòng không?
Khi Du Giang Vĩ đứng lên khỏi ghế thì Phùng Thường Quốc trực tiếp hỏi.
Du Giang Vĩ cũng hiểu Phùng Thường Quốc đến tìm Vương Tử Quân là vì điều gì, hắn nhìn thoáng qua bốn phía sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương đang xem văn kiện trong phòng.
- Tâm tình của bí thư Vương thế nào?
Phùng Thường Quốc nghĩ đến những phương diện mà mình cần phản ánh, thế là dùng giọng có chút không yên hỏi.
Dù sao thì Phùng Thường Quốc cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
- Bí thư Vương có tâm tình rất tốt.
Du Giang Vĩ nói đến đây thì có chút do dự:
- Bí thư Phùng, nếu như sự việc kia căn bản không quá quan trọng, tôi cảm thấy bây giờ ngài không nên đến làm phiền bí thư Vương.
Tuy Du Giang Vĩ không nói thêm điều gì nhưng Phùng Thường Quốc thầm hiểu đối phương đang nói điều gì. Phùng Thường Quốc thầm nghĩ Du Giang Vĩ mới đi theo bí thư Vương được vài ngày thế nhưng đã cực kỳ cầu tiến, thế là trong lòng có vài phần ý nghĩ muốn lôi kéo. Hắn trầm giọng nói:
- Đám cán bộ văn phòng đến tìm tôi căn bản chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ bọn họ bị người ta cổ động, thế nên mới đến tìm bí thư Vương.
Du Giang Vĩ khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
- Giang Vĩ, lần này điều chỉnh căn bản có thể cho ra vài vị trí phó cục còn trống, đặc biệt là có một vị trí phó chủ nhiệm văn phòng. Cậu nên tranh thủ với bí thư Vương, có vài việc mình nên tự tay tranh thủ thì hơn.
Phùng Thường Quốc nói, lời nói căn bản là rất thấm thía. Du Giang Vĩ thật sự cũng có tâm tư này, lúc này nghe được Phùng Thường Quốc chủ động nhắc đến thì dùng giọng biết thời thế nói:
- Cám ơn bí thư Phùng quan tâm, sau này kính mong bí thư Phùng nói tốt cho tôi vài câu.
- Điều này thì đơn giản, hai người chúng ta cũng không cần khách khí như vậy.
Phùng Thường Quốc nói rồi vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ, tỏ ra bộ dạng thân thiết.
Du Giang Vĩ nói thêm hai câu với Phùng Thường Quốc, sau đó đi theo sau lưng Phùng Thường Quốc đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của bí thư Vương, sau đó cùng Phùng Thường Quốc đi vào bên trong.
Vương Tử Quân đang xem xét một văn kiện, khi Phùng Thường Quốc đi vào thì hắn tiện tay đặt văn kiện lên bàn công tác.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
Phùng Thường Quốc đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đặt văn kiện lên bàn làm việc rồi khẽ nói.
- Là có người đến tìm anh sao?
Vương Tử Quân cũng không khách khí với Phùng Thường Quốc, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc, sau đó dùng giọng giống như tùy ý hỏi.
Phùng Thường Quốc cũng không cảm thấy bất ngờ vì bí thư Vương biết được điều này. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, dù không đi ra thì cũng có biết bao người thông qua nhiều phương pháp báo cáo tin tức cho hắn.
- Đúng vậy, bí thư Vương, hôm nay có vài đồng chí trong văn phòng đi đến phòng làm việc của tôi. Có thể thấy được các đồng chí này căn bản cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
Phùng Thường Quốc do dự giây lát, sau đó cuối cùng nói đến hai chữ quan tâm.
- Bí thư Vương, nếu như không giải quyết được chuyện này, tôi sợ nhân tâm của người trong đơn vị sẽ di động.
Phùng Thường Quốc đã nói lời mở đầu, hắn cũng không tiếp tục che giấu, lại dùng giọng trực tiếp nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nếu ai xuất hiện tình huống nhân tâm di động thì quá tốt, tôi còn đang nghĩ rằng mình điều chỉnh quá nhanh, không lựa chọn được những đồng chí hợp cách.
Vương Tử Quân nói tuy không quá lớn nhưng lại làm cho Phùng Thường Quốc cảm nhận được áp lực rất cao. Hắn biết rõ bí thư Vương là người nói được làm được, nếu không thì đám người Vu Trường Long cũng đã đến tìm rồi. Nếu có một người trong số đó bị bí thư Vương gạch ra khỏi danh sách nhân sự, chỉ sợ người ta cũng không dám oán trách bí thư Vương, chỉ biết oán trách một người trợ thủ như mình mà thôi.
- Nhưng chuyện này tốt nhất là xử lý nhanh chóng một chút thì hay hơn.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì xoa xoa tay nói.
Vương Tử Quân giống như không hiểu ý của Phùng Thường Quốc, hắn cầm một văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói:
- Không có việc gì, sự việc sẽ được giải quyết mà thôi.
Phùng Thường Quốc đến phòng làm việc của bí thư Vương, thế nhưng hắn không nhận được bất kỳ chỉ thị nào có lực, điều này làm cho hắn căn bản là có chút thất vọng. Hắn thầm nghĩ, có phải là bí thư Diêu và trưởng phòng Lục hợp lực ở sự kiện này đã làm cho bí thư Vương biết khó mà rút lui rồi sao?
Phùng Thường Quốc liên tục có nhiều ý nghĩ, thế nhưng cuối cùng thì tư tưởng bo bo giữ mình vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao thì sự kiện này mình đã báo cáo cho bí thư Vương, còn xử lý thế nào thì căn bản không phải là chuyện của mình nữa rồi.
- Bí thư Vương, tôi xin phép về trước.
Phùng Thường Quốc đứng lên rồi dùng giọng cung kính nói.
- Bí thư Thường Quốc, bây giờ anh nên đặt tâm tư lên phương diện công tác, còn những chuyện khác thì anh không nên lo lắng quá nhiều.
Vương Tử Quân tiễn chân Phùng Thường Quốc đi đến bên cửa, sau đó khẽ mở miệng nói với Phùng Thường Quốc.
Phùng Thường Quốc đóng cửa lại, Vương Tử Quân ngẩng đầu lên nhìn đóa hoa bên ngoài cửa sổ, sau đó nở nụ cười tùy ý. Sau đó hắn đưa mắt nhìn vào những văn kiện của phòng tổ chức tỉnh Nam Giang trong những năm gần đây.
Phùng Thường Quốc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, cuối cung hắn gọi điện thoại cho trưởng phòng Long Điền Hỉ của phòng tổ chức. Hắn muốn xem có phải hai vị lãnh đạo đã có phối hợp hay không, thế nhưng hy vọng này của hắn căn bản là không lớn.
Đáng tiếc là lúc này tâm tư của trưởng phòng Long căn bản là cực kỳ khác biệt với vài ngày trước, sau khi nhận được điện thoại của Phùng Thường Quốc thì hắn nở nụ cười vui vẻ nói:
- Anh Phùng, anh cũng đừng hao tâm tổn trí vì việc này, anh chờ một chút đi, trước tết sẽ xử lý xong xuôi.
Trước tết? Phùng Thường Quốc thiếu chút nữa thì cảm thấy mũi mình lệch sang một bên. Lúc này còn một tháng nữa mới đến tết, chính mình không cần quan tâm, thế nhưng đám người được đề bạt bên dưới thì hình như đã khó thể nào chờ đợi được nữa.
- Anh Long, anh có thể nói với trưởng phòng một câu, bây giờ sự việc không nên gây náo loạn quá lớn, chẳng lẽ anh ấy ép chúng tôi phải cho người đi xuống giám sát sao?
- Giám sát thì thế nào? Anh Phùng, các anh cũng không phải là người của ủy ban kỷ luật, đừng nói là viện kiểm sát yếu cầu chúng tôi hỗ trợ điều tra, tôi thấy trưởng phòng chúng tôi dù cho vài người ra đi cũng không nhượng bộ ở sự kiện này đâu.
Long Điền Hỉ nói ra những âm thanh này với giọng điệu căn bản là hạ xuống rất thấp.
Phùng Thường Quốc trầm mặc một lúc lâu, tuy lời nói của Long Điền Hỉ có vài phần khoa trương thế nhưng hắn lại cảm thấy điều này là thật, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thể diện của hai vị lãnh đạo đơn vị.
Trên thế giới này thứ không đáng tiền nhất là thể diện, nhưng thứ đắt giá nhất cũng là thể diện, chủ yếu là thể diện này xuất hiện ở trên người kẻ nào.
Đối với lãnh đạo thì có nhiều người coi trọng thể diện của mình, nếu như người nào không nể mặt, căn bản sẽ tiếp nhận đòn đau của lãnh đạo.
- Tôi biết rồi.
Phùng Thường Quốc có chút bức bối, hắn khẽ cúp điện thoại, hắn biết rõ sự kiện này căn bản là khó giải quyết.
Nhưng sự việc cứ để trễ nãi vậy sao? Nó sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến thể diện của Vương Tử Quân. Dù sao thì vài ngày trước hai bên đã điều binh khiển trướng níu kéo nhau, bây giờ chợt không còn chút âm thanh nào. Dù là bất kỳ người nào nhìn qua cũng hiểu ai là người chiếm thượng phong trong quá trình tranh đấu lần này.
Nếu trưởng phòng Lục có được thể diện thì chẳng lẽ bí thư Vương mất thể diện sao?
Phùng Thường Quốc nghĩ sâu vào bên trong, dù sao thì chuyện này hắn cũng căn bản không chen tay vào được.
Tuy đám người của phòng tổ chức bị kéo đi hỗ trợ điều tra chỉ là cán bộ cấp cục, hơn nữ chỉ là cán bộ chính khoa, thế nhưng phòng tổ chức là ban ngành gì? Rõ ràng là những người có ảnh hưởng đến tương lai chính trị của kẻ khác. Tuy đám người kia có cấp bậc không cao, thế nhưng bọn họ có năng lượng rất lớn.
Biết đâu đến khi anh được đề bạt, nếu bọn họ muốn làm xấu chuyện của anh, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, thế nên cũng không ai muốn kéo cho mình một nhóm kẻ địch như vậy.
Lúc này thì quá tốt, căn bản không cần xen vào, không phải cuộc chiến giữa hai vị đại thần đã kết thúc rồi sao?
Đám cán bộ cấp dưới cảm thấy rất vui sướng, từng cặp mắt đều nhìn về phía văn phòng tỉnh ủy, muốn xem đã phát sinh những chuyện gì.
Tất nhiên đám cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy càng nghị luận mạnh mẽ hơn. Khi Phùng Thường Quốc truyền chỉ thị của bí thư Vương, nhiều người chợt sinh ra cảm giác vui mừng. Bí thư Vương hạ lệnh thu binh, điều này nói rõ đã đạt thành hiệp nghị với trưởng phòng tổ chức.
Hiệp nghị gì? Còn là hiệp nghị gì nữa? Chính là hồ sơ đề bạt của nhân viên ủy ban tư pháp đã được thẩm tra.
Tuy sự việc lần này làm cho người ta sinh ra cảm giác sung sướng, thế nhưng đối với đa số cán bộ thì sự kiện đám người kia có được đề bạt hay không cũng không quan trọng như vậy. Chưa nói đến phương diện có một đám người đang chờ đợi ở bên dưới, dù là những người không được đề bạt trong giai đoạn lần này cũng cảm thấy vui mừng. Vì sao thì đám người kia chưa được thông qua hồ sơ thẩm tra, nếu có chút vấn đề thì cũng rất hay, vì bọn họ còn có hy vọng với những vị trí còn đang trống kia.
Nhưng ba ngày sau thì tất cả hy vọng của đám cán bộ ủy ban tư pháp bị phá tan. Chủ nhiệm văn phòng thông báo phòng tổ chức vẫn chưa có ý thẩm tra hồ sơ, lúc này đám cán bộ ủy ban tư pháp ý thức được ý nghĩ của mình là quá tốt, đối phương căn bản không có ý giải quyết sự việc trong hòa bình.
Một vài người đa mưu túc trí bắt đầu lên tiếng nói này nọ, một đám người ngu si thì ồn ào muốn gặp bí thư Phùng. Dù bọn họ biết cuối cùng vẫn chỉ là bí thư Vương mới có thể giải quyết được, thế nhưng bọn họ căn bản không dám đi ồn ào với bí thư Vương.
Lúc này vài cán bộ phụ trách văn phòng ủy ban tư pháp đều đến phòng làm việc của Phùng Thường Quốc, tuy đám người đều biết rõ điều gì đang diễn ra, thế nhưng không ai dám mở miệng, nếu không thì nước miếng của người khác cũng đủ làm cho bọn họ chết đuối.
- Các anh có chuyện gì thế này?
Phùng Thường Quốc mặc dù biết đám người này đến làm gì, thế nhưng hắn lại cố ý trầm giọng hỏi. Dù sao thì thái độ như vậy cũng làm cho hắn ở trên vị trí chủ động.
Đám người phụ trách trong văn phòng ủy ban tư pháp tuy đến với khí thế rất mạnh, thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Phùng Thường Quốc thì lại không ai muốn làm chim đầu đàn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau vài lượt, sau đó ánh mắt rơi lên người chủ nhiệm văn phòng Vu Trường Long.
Vu Trường Long cúi đầu, hắn không muốn nói, vì đi cùng là một chuyện nhưng phản ánh với lãnh đạo lại là một chuyện khác. Nhưng ánh mắt của Phùng Thường Quốc sau khi rơi lên người hắn, hắn càng không thể không lên tiếng.
- Bí thư Phùng, chúng tôi đến đây là muốn hỏi, khi nào thì có văn kiện đề bạt những cán bộ trong đơn vị.
Vu Trường Long xoa xoa tay, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thản thêm một chút. Hắn nhìn gương mặt Phùng Thường Quốc, trên mặt là nụ cười sáng lạn.
- Văn kiện khi nào được đưa xuống thì đó là chuyện của phòng tổ chức tỉnh ủy. Chủ nhiệm Vu, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh vào lúc này chính là làm tốt công tác của mình.
Vu Trường Long nhìn bộ dạng giải quyết việc chung của Phùng Thường Quốc, hắn chợt cảm thấy lo sợ. Tuy đám người bọn họ cùng đi với nhau, thế nhưng hắn biết rõ nếu như Phùng Thường Quốc mở miệng phê bình, căn bản sẽ không có ai đứng ra nói đỡ cho mình.
Vu Trường Long nhìn qua bốn phía, hắn thông minh lựa chọn phương án rời đi, tình hình bây giờ căn bản là không tốt với hắn, không nói thêm lời nào là tốt nhất.
Thật ra lúc này Phùng Thường Quốc cũng cảm thấy có chút e sợ, hắn dù sao cũng không phải là lãnh đạo đứng đầu của đơn vị. Mặc dù hắn là phó bí thư thế nhưng cũng không dám mở miệng đắc tội với thủ hạ của mình, đặc biệt là đối với những thành viên cấp hai của ban ngành ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Hắn còn cần phải dựa vào người để làm việc, nếu như hắn đắc tội với mọi người, như vậy một phó bí thư như hắn sau này cũng khó thể nào triển khai mở rộng công tác.
Phùng Thường Quốc thấy mình đã dọa được Vu Trường Long, thế là hắn cảm thấy yên tâm hơn. Hắn nhìn qua đám người bốn phía rồi nói tiếp:
- Các đồng chí có tâm tư cầu tiến là rất tốt, bí thư Vương cũng quan tâm đến chuyện của các vị. Các anh cứ yên tâm, những gì mà chúng ta nên có được, phòng tổ chức sẽ không thể nào không thông qua. Nhưng tôi hy vọng các đồng chí không vì những nguyên nhân thế này mà trễ nãi công tác của mình. Nếu như cuối cùng vì những nguyên nhân nào đó mà điều chỉnh nhân tuyển, đây là sự kiện mà tôi không muốn được thấy, bí thư Vương cũng không muốn thấy.
Phùng Thường Quốc nói ra một lời vừa đấm vừa xoa, xem như đẩy đám người kia đi. Thế nhưng Phùng Thường Quốc cũng thầm cảm khái, thầm nghĩ sự kiện này căn bản không thể nào yên được.
Phùng Thường Quốc mở cặp văn kiện của mình ra, hắn có chút do dự, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy sự kiện này bí thư Vương căn bản không nghe thấy được, thế nhưng đám người phụ trách văn phòng đã đến tìm mình, mình không thể nào ngậm miệng che giấu mãi được.
- Giang Vĩ, bí thư Vương có ở trong phòng không?
Khi Du Giang Vĩ đứng lên khỏi ghế thì Phùng Thường Quốc trực tiếp hỏi.
Du Giang Vĩ cũng hiểu Phùng Thường Quốc đến tìm Vương Tử Quân là vì điều gì, hắn nhìn thoáng qua bốn phía sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương đang xem văn kiện trong phòng.
- Tâm tình của bí thư Vương thế nào?
Phùng Thường Quốc nghĩ đến những phương diện mà mình cần phản ánh, thế là dùng giọng có chút không yên hỏi.
Dù sao thì Phùng Thường Quốc cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
- Bí thư Vương có tâm tình rất tốt.
Du Giang Vĩ nói đến đây thì có chút do dự:
- Bí thư Phùng, nếu như sự việc kia căn bản không quá quan trọng, tôi cảm thấy bây giờ ngài không nên đến làm phiền bí thư Vương.
Tuy Du Giang Vĩ không nói thêm điều gì nhưng Phùng Thường Quốc thầm hiểu đối phương đang nói điều gì. Phùng Thường Quốc thầm nghĩ Du Giang Vĩ mới đi theo bí thư Vương được vài ngày thế nhưng đã cực kỳ cầu tiến, thế là trong lòng có vài phần ý nghĩ muốn lôi kéo. Hắn trầm giọng nói:
- Đám cán bộ văn phòng đến tìm tôi căn bản chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ bọn họ bị người ta cổ động, thế nên mới đến tìm bí thư Vương.
Du Giang Vĩ khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
- Giang Vĩ, lần này điều chỉnh căn bản có thể cho ra vài vị trí phó cục còn trống, đặc biệt là có một vị trí phó chủ nhiệm văn phòng. Cậu nên tranh thủ với bí thư Vương, có vài việc mình nên tự tay tranh thủ thì hơn.
Phùng Thường Quốc nói, lời nói căn bản là rất thấm thía. Du Giang Vĩ thật sự cũng có tâm tư này, lúc này nghe được Phùng Thường Quốc chủ động nhắc đến thì dùng giọng biết thời thế nói:
- Cám ơn bí thư Phùng quan tâm, sau này kính mong bí thư Phùng nói tốt cho tôi vài câu.
- Điều này thì đơn giản, hai người chúng ta cũng không cần khách khí như vậy.
Phùng Thường Quốc nói rồi vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ, tỏ ra bộ dạng thân thiết.
Du Giang Vĩ nói thêm hai câu với Phùng Thường Quốc, sau đó đi theo sau lưng Phùng Thường Quốc đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của bí thư Vương, sau đó cùng Phùng Thường Quốc đi vào bên trong.
Vương Tử Quân đang xem xét một văn kiện, khi Phùng Thường Quốc đi vào thì hắn tiện tay đặt văn kiện lên bàn công tác.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
Phùng Thường Quốc đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đặt văn kiện lên bàn làm việc rồi khẽ nói.
- Là có người đến tìm anh sao?
Vương Tử Quân cũng không khách khí với Phùng Thường Quốc, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc, sau đó dùng giọng giống như tùy ý hỏi.
Phùng Thường Quốc cũng không cảm thấy bất ngờ vì bí thư Vương biết được điều này. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, dù không đi ra thì cũng có biết bao người thông qua nhiều phương pháp báo cáo tin tức cho hắn.
- Đúng vậy, bí thư Vương, hôm nay có vài đồng chí trong văn phòng đi đến phòng làm việc của tôi. Có thể thấy được các đồng chí này căn bản cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
Phùng Thường Quốc do dự giây lát, sau đó cuối cùng nói đến hai chữ quan tâm.
- Bí thư Vương, nếu như không giải quyết được chuyện này, tôi sợ nhân tâm của người trong đơn vị sẽ di động.
Phùng Thường Quốc đã nói lời mở đầu, hắn cũng không tiếp tục che giấu, lại dùng giọng trực tiếp nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nếu ai xuất hiện tình huống nhân tâm di động thì quá tốt, tôi còn đang nghĩ rằng mình điều chỉnh quá nhanh, không lựa chọn được những đồng chí hợp cách.
Vương Tử Quân nói tuy không quá lớn nhưng lại làm cho Phùng Thường Quốc cảm nhận được áp lực rất cao. Hắn biết rõ bí thư Vương là người nói được làm được, nếu không thì đám người Vu Trường Long cũng đã đến tìm rồi. Nếu có một người trong số đó bị bí thư Vương gạch ra khỏi danh sách nhân sự, chỉ sợ người ta cũng không dám oán trách bí thư Vương, chỉ biết oán trách một người trợ thủ như mình mà thôi.
- Nhưng chuyện này tốt nhất là xử lý nhanh chóng một chút thì hay hơn.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì xoa xoa tay nói.
Vương Tử Quân giống như không hiểu ý của Phùng Thường Quốc, hắn cầm một văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói:
- Không có việc gì, sự việc sẽ được giải quyết mà thôi.
Phùng Thường Quốc đến phòng làm việc của bí thư Vương, thế nhưng hắn không nhận được bất kỳ chỉ thị nào có lực, điều này làm cho hắn căn bản là có chút thất vọng. Hắn thầm nghĩ, có phải là bí thư Diêu và trưởng phòng Lục hợp lực ở sự kiện này đã làm cho bí thư Vương biết khó mà rút lui rồi sao?
Phùng Thường Quốc liên tục có nhiều ý nghĩ, thế nhưng cuối cùng thì tư tưởng bo bo giữ mình vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao thì sự kiện này mình đã báo cáo cho bí thư Vương, còn xử lý thế nào thì căn bản không phải là chuyện của mình nữa rồi.
- Bí thư Vương, tôi xin phép về trước.
Phùng Thường Quốc đứng lên rồi dùng giọng cung kính nói.
- Bí thư Thường Quốc, bây giờ anh nên đặt tâm tư lên phương diện công tác, còn những chuyện khác thì anh không nên lo lắng quá nhiều.
Vương Tử Quân tiễn chân Phùng Thường Quốc đi đến bên cửa, sau đó khẽ mở miệng nói với Phùng Thường Quốc.
Phùng Thường Quốc đóng cửa lại, Vương Tử Quân ngẩng đầu lên nhìn đóa hoa bên ngoài cửa sổ, sau đó nở nụ cười tùy ý. Sau đó hắn đưa mắt nhìn vào những văn kiện của phòng tổ chức tỉnh Nam Giang trong những năm gần đây.
Phùng Thường Quốc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, cuối cung hắn gọi điện thoại cho trưởng phòng Long Điền Hỉ của phòng tổ chức. Hắn muốn xem có phải hai vị lãnh đạo đã có phối hợp hay không, thế nhưng hy vọng này của hắn căn bản là không lớn.
Đáng tiếc là lúc này tâm tư của trưởng phòng Long căn bản là cực kỳ khác biệt với vài ngày trước, sau khi nhận được điện thoại của Phùng Thường Quốc thì hắn nở nụ cười vui vẻ nói:
- Anh Phùng, anh cũng đừng hao tâm tổn trí vì việc này, anh chờ một chút đi, trước tết sẽ xử lý xong xuôi.
Trước tết? Phùng Thường Quốc thiếu chút nữa thì cảm thấy mũi mình lệch sang một bên. Lúc này còn một tháng nữa mới đến tết, chính mình không cần quan tâm, thế nhưng đám người được đề bạt bên dưới thì hình như đã khó thể nào chờ đợi được nữa.
- Anh Long, anh có thể nói với trưởng phòng một câu, bây giờ sự việc không nên gây náo loạn quá lớn, chẳng lẽ anh ấy ép chúng tôi phải cho người đi xuống giám sát sao?
- Giám sát thì thế nào? Anh Phùng, các anh cũng không phải là người của ủy ban kỷ luật, đừng nói là viện kiểm sát yếu cầu chúng tôi hỗ trợ điều tra, tôi thấy trưởng phòng chúng tôi dù cho vài người ra đi cũng không nhượng bộ ở sự kiện này đâu.
Long Điền Hỉ nói ra những âm thanh này với giọng điệu căn bản là hạ xuống rất thấp.
Phùng Thường Quốc trầm mặc một lúc lâu, tuy lời nói của Long Điền Hỉ có vài phần khoa trương thế nhưng hắn lại cảm thấy điều này là thật, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thể diện của hai vị lãnh đạo đơn vị.
Trên thế giới này thứ không đáng tiền nhất là thể diện, nhưng thứ đắt giá nhất cũng là thể diện, chủ yếu là thể diện này xuất hiện ở trên người kẻ nào.
Đối với lãnh đạo thì có nhiều người coi trọng thể diện của mình, nếu như người nào không nể mặt, căn bản sẽ tiếp nhận đòn đau của lãnh đạo.
- Tôi biết rồi.
Phùng Thường Quốc có chút bức bối, hắn khẽ cúp điện thoại, hắn biết rõ sự kiện này căn bản là khó giải quyết.
Nhưng sự việc cứ để trễ nãi vậy sao? Nó sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến thể diện của Vương Tử Quân. Dù sao thì vài ngày trước hai bên đã điều binh khiển trướng níu kéo nhau, bây giờ chợt không còn chút âm thanh nào. Dù là bất kỳ người nào nhìn qua cũng hiểu ai là người chiếm thượng phong trong quá trình tranh đấu lần này.
Nếu trưởng phòng Lục có được thể diện thì chẳng lẽ bí thư Vương mất thể diện sao?
Phùng Thường Quốc nghĩ sâu vào bên trong, dù sao thì chuyện này hắn cũng căn bản không chen tay vào được.
/1843
|