Có câu anh chết chứ không phải tôi chết, vị phó viện trưởng kia tuy không nói câu này thế nhưng Long Điền Hỉ lại hiểu rõ. Hắn căn bản thật sự chịu phục thủ đoạn của vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy phía bên kia. Hôm nay có hai nhân viên bị gọi đi hỗ trợ điều tra, ngày mai lại gọi thêm hai người nữa, sự việc không lớn, rất dễ dàng nói cho rõ, thế nhưng lại làm cho đơn vị căn bản là sống không yên.
Những lời nghị luận liên tục vang lên, rất nhiều người tuy không nói thẳng thế nhưng lại lén mở miệng tỏ vẻ bất mãn với trưởng phòng Lục. Chính anh chiến đấu với Vương Tử Quân, thế nhưng lại lấy người bên dưới làm kẻ chịu đòn. Bây giờ thì hay rồi, anh không thông qua nhân sự cho ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bây giờ người ta dùng chút thủ đoạn nhỏ để gây phiền toái cho anh.
Long Điền Hỉ thật sự không cảm thấy thích thú gì với phương pháp giải quyết sự việc của Lục Trạch Lương, nhưng hắn làm trợ thủ, hắn vẫn phải giữ gìn quyền uy của Lục Trạch Lương, phải an ủi những nhân viên đang nóng ruột ở bên dưới.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Tiểu Lý đi vào. Lúc này gương mặt hắn rất trầm trọng, hắn đặt văn kiện lên bàn rồi nói:
- Trưởng phòng, đây là tin vắn công tác hai ngày qua của đơn vị, anh xem có phải còn có phương diện gì cần sửa đổi nữa không?
Long Điền Hỉ nhìn thoáng qua văn kiện, sau đó khẽ đặt lên bàn, lại thuận miệng nói với Tiểu Lý:
- Phần tin vắn này không phải là Tiểu Triệu phụ trách sao? Anh ta đi làm gì rồi?
- Trưởng phòng, có một số chuyện liên quan đến anh ấy, thế nên anh ấy phải đi hỗ trợ điều tra.
Tiểu Lý nhìn thoáng qua Long Điền Hỉ, sau đó lớn gan nói:
- Trưởng phòng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta căn bản là khó thể nào triển khai mở rộng công tác được.
- Tại sao không thể triển khai mở rộng công tác? Chỉ là hỗ trợ điều tra, sự thật sẽ chứng minh cho đồng chí của đơn vị chúng ta vẫn có thể chống lại khảo nghiệm.
Long Điền Hỉ nhìn Tiểu Lý, sau đó dùng giọng cực kỳ ngôn chính nói.
Trên cơ bản đều là chống lại khảo nghiệm, thế nhưng người đi bên sông có khi nào mà không ướt giày? Hơn nữa trong đám người có thể vượt qua kiểm tra còn có những người căn bản là tay chân không sạch sẽ, tuy lần này không điều tra ra được, thế nhưng sẽ có tâm tình tốt sao?
Nhưng Tiểu Lý căn bản không thể nói với Long Điền Hỉ những lời thế này, hắn thấy vẻ mặt Long Điền Hỉ trở nên âm trầm thì vội vàng rời đi.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, vẻ mặt Long Điền Hỉ mới thả lỏng một chút. Hắn xoa đầu của mình, sau đó ánh mắt rơi lên văn kiện trên bàn. Chỉ là một tờ văn kiện, thế nên hắn nhanh chóng đọc qua.
Phần văn kiện này quá kém, Long Điền Hỉ nhìn văn kiện mà thậm chí hoài nghi có phải do văn phòng của phòng tổ chức làm ra hay không.
Khi nào thì văn phòng cho ra một văn kiện trình độ thấp thế này? Long Điền Hỉ là một người từng công tác mười năm trong văn phòng của phòng tổ chức, hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Long Điền Hỉ nhấc điện thoại lên, hắn định gọi đi, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống. Dù sao bây giờ lòng người cũng bàng hoàng, có thể thực hiện công tác đúng thời hạn thì là quá tốt rồi.
Long Điền Hỉ thở dài một hơi, hắn mở văn kiện ra xem, một phần tài liệu về việc điều chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy xuất hiện trước mặt. Hắn chỉ cần đặt bút ký vào, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.
Thế nhưng đáng tiếc phần văn kiện này ở trong tay của Long Điền Hỉ, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình không dám đặt bút ký vào. Đây không phải là một vấn đề nho nhỏ, nó liên quan đến thể diện của hai vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Tuy bây giờ hai vị lãnh đạo tỉnh ủy này còn chưa lộ diện, thế nhưng tranh chấp vô hình thì cấp dưới phải gánh chịu.
Không biết có bao nhiêu người đang mở to mắt mà nhìn, nếu như Long Điền Hỉ có hành vi mờ ám nào đó, chỉ sợ sẽ có biết bao phiền toái đang chờ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Long Điền Hỉ đặt văn kiện xuống bàn, chợt thấy phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Phùng Thường Quốc đi vào. Long Điền Hỉ nhìn nụ cười trên gương mặt của Phùng Thường Quốc, hắn thầm nghĩ lần này căn bản là quá trùng hợp, mình vừa xem qua văn kiện nhân sự của ủy ban tư pháp thì Phùng Thường Quốc đã chạy đến.
- Trưởng phòng Long, tôi đến quấy rầy anh một chút.
Phùng Thường Quốc cũng không khách khí, hắn trực tiếp ngồi xuống đối diện với Long Điền Hỉ.
Mặc dù Long Điền Hỉ hận Phùng Thường Quốc đến mức ngứa răng thế nhưng vẫn phải bảo trì phong độ. Hắn nói với nhân viên pha trà rót nước, sau đó lấy một điếu thuốc ném cho Phùng Thường Quốc, lại nói:
- Bí thư Phùng, anh đến chỗ tôi có gì chỉ giáo sao?
Phùng Thường Quốc bây giờ cũng không gấp, hắn nhàn nhã nhận lấy điếu thuốc rồi cười nói:
- Cũng không có chuyện gì, chủ yếu là đến hỏi xem đám cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng tôi đang chờ thẩm tra hồ sơ như thế nào rồi. Tôi nói với anh nhé, người bên kia đang rất nóng vội, mỗi ngày đều đến thúc tôi, làm tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc này nhân viên công tác đã rời khỏi phòng, Long Điền Hỉ mới ném đi gương mặt khách khí của mình, hắn dùng giọng không chút khách khí nói:
- Anh Phùng, các anh đang làm gì vậy? Đã làm cho trật tự xử lý công của đơn vị chúng tôi rối loạn rồi.
- Ha ha, trưởng phòng Long, tôi thật sự rất oan uổng, ngài nói những lời này có liên quan gì đến tôi? Cũng không phải tôi đi đến phòng làm việc của ngài thì làm cho trật tự xử lý công của phòng tổ chức bị đảo lộn đấy chứ?
Phùng Thường Quốc dùng giọng vô tội nói.
Bộ dạng của Phùng Thường Quốc căn bản không thoát khỏi ánh mắt sâu sắc của Long Điền Hỉ, hắn thấy trong mắt Phùng Thường Quốc có chút vui vẻ, hắn biết Phùng Thường Quốc có ý gì, thế là thở dài một hơi nói:
- Anh Phùng, anh có thể quay về khuyên lãnh đạo đơn vị của mình, nói là vì một vấn đề nhỏ mà có đáng như vậy không?
- Tôi cảm thấy cũng không đáng, sự việc này do các anh lựa chọn. Anh cũng không phải không biết, hai ngày trước tôi đã bị động như thế nào. Bây giờ thì tốt, mọi người đều có cảm xúc, tôi cũng nhẹ hẳn người. Tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua các đồng chí tổ giám sát chấp pháp của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng tôi căn bản là cực kỳ kiên trì công tác.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì sờ lên mũi của mình rồi có chút cảm thán: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Các đồng chí có tinh thần công tác chuyên nghiệp, điều này làm tôi rất cảm động.
- Anh đúng là đứng nói chuyện không sợ đau lưng.
Long Điền Hỉ đi đến bên cạnh Phùng Thường Quốc, hắn dùng giọng không chút khách khí nói.
- Anh Long, tôi cũng chỉ là tìm vui trong khổ sở mà thôi, anh nói tôi phải làm sao bây giờ?
Phùng Thường Quốc nghiêm mặt rồi trầm giọng nói:
- Anh nói đến việc của mình đi, rõ ràng vấn đề của ủy ban tư pháp chúng tôi là không lớn, các anh lại cứ kéo dài không thông qua, đến bây giờ còn chưa cho ra văn kiện bổ nhiệm.
- Các anh không thông qua, bây giờ nhóm người kia không thể đi lên, mà bọn họ không thể đi lên thì phải làm tốt chức vụ hiện tại, tâm tư cũng có chút nóng vội, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến đường cầu tiến của tất cả cán bộ ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Anh cũng không phải không biết, kẻ chặn đường cầu tiến của người khác căn bản không khác gì giết chết bố người ta.
Long Điền Hỉ hiểu điều này, hắn cũng biết Phùng Thường Quốc nói những lời thật lòng. Hắn nhìn gương mặt âm trầm của Phùng Thường Quốc, sau đó dùng giọng có chút do dự nói:
- Nếu không thì chúng ta cùng nhau khuyên nhủ giải quyết sự việc.
Phùng Thường Quốc gật đầu nói:
- Chỉ cần các anh có văn kiện, như vậy chúng tôi đảm bảo các nhân viên chấp pháp của tổ giám sát căn bản không nhiệt tình như vậy. Anh không biết đấy thôi, vừa rồi có thư tố cáo phòng tổ chức các anh, đám nhân viên của chúng tôi đã say máu như gà chọi.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì cười nói:
- Ngày hôm qua nhận được đơn thư tố cáo, nói là anh tổ chức giỗ mười năm cho cụ nhà thu được không ít tiền mừng. Tôi đọc qua và ném vào sọt rác, người kia căn bản là không biết xấu hổ, bác trai đang còn sống sờ sờ, sao lại có người nham hiểm nói ra như vậy?
Những lời nghị luận liên tục vang lên, rất nhiều người tuy không nói thẳng thế nhưng lại lén mở miệng tỏ vẻ bất mãn với trưởng phòng Lục. Chính anh chiến đấu với Vương Tử Quân, thế nhưng lại lấy người bên dưới làm kẻ chịu đòn. Bây giờ thì hay rồi, anh không thông qua nhân sự cho ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bây giờ người ta dùng chút thủ đoạn nhỏ để gây phiền toái cho anh.
Long Điền Hỉ thật sự không cảm thấy thích thú gì với phương pháp giải quyết sự việc của Lục Trạch Lương, nhưng hắn làm trợ thủ, hắn vẫn phải giữ gìn quyền uy của Lục Trạch Lương, phải an ủi những nhân viên đang nóng ruột ở bên dưới.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Tiểu Lý đi vào. Lúc này gương mặt hắn rất trầm trọng, hắn đặt văn kiện lên bàn rồi nói:
- Trưởng phòng, đây là tin vắn công tác hai ngày qua của đơn vị, anh xem có phải còn có phương diện gì cần sửa đổi nữa không?
Long Điền Hỉ nhìn thoáng qua văn kiện, sau đó khẽ đặt lên bàn, lại thuận miệng nói với Tiểu Lý:
- Phần tin vắn này không phải là Tiểu Triệu phụ trách sao? Anh ta đi làm gì rồi?
- Trưởng phòng, có một số chuyện liên quan đến anh ấy, thế nên anh ấy phải đi hỗ trợ điều tra.
Tiểu Lý nhìn thoáng qua Long Điền Hỉ, sau đó lớn gan nói:
- Trưởng phòng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta căn bản là khó thể nào triển khai mở rộng công tác được.
- Tại sao không thể triển khai mở rộng công tác? Chỉ là hỗ trợ điều tra, sự thật sẽ chứng minh cho đồng chí của đơn vị chúng ta vẫn có thể chống lại khảo nghiệm.
Long Điền Hỉ nhìn Tiểu Lý, sau đó dùng giọng cực kỳ ngôn chính nói.
Trên cơ bản đều là chống lại khảo nghiệm, thế nhưng người đi bên sông có khi nào mà không ướt giày? Hơn nữa trong đám người có thể vượt qua kiểm tra còn có những người căn bản là tay chân không sạch sẽ, tuy lần này không điều tra ra được, thế nhưng sẽ có tâm tình tốt sao?
Nhưng Tiểu Lý căn bản không thể nói với Long Điền Hỉ những lời thế này, hắn thấy vẻ mặt Long Điền Hỉ trở nên âm trầm thì vội vàng rời đi.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, vẻ mặt Long Điền Hỉ mới thả lỏng một chút. Hắn xoa đầu của mình, sau đó ánh mắt rơi lên văn kiện trên bàn. Chỉ là một tờ văn kiện, thế nên hắn nhanh chóng đọc qua.
Phần văn kiện này quá kém, Long Điền Hỉ nhìn văn kiện mà thậm chí hoài nghi có phải do văn phòng của phòng tổ chức làm ra hay không.
Khi nào thì văn phòng cho ra một văn kiện trình độ thấp thế này? Long Điền Hỉ là một người từng công tác mười năm trong văn phòng của phòng tổ chức, hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Long Điền Hỉ nhấc điện thoại lên, hắn định gọi đi, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống. Dù sao bây giờ lòng người cũng bàng hoàng, có thể thực hiện công tác đúng thời hạn thì là quá tốt rồi.
Long Điền Hỉ thở dài một hơi, hắn mở văn kiện ra xem, một phần tài liệu về việc điều chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy xuất hiện trước mặt. Hắn chỉ cần đặt bút ký vào, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.
Thế nhưng đáng tiếc phần văn kiện này ở trong tay của Long Điền Hỉ, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình không dám đặt bút ký vào. Đây không phải là một vấn đề nho nhỏ, nó liên quan đến thể diện của hai vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Tuy bây giờ hai vị lãnh đạo tỉnh ủy này còn chưa lộ diện, thế nhưng tranh chấp vô hình thì cấp dưới phải gánh chịu.
Không biết có bao nhiêu người đang mở to mắt mà nhìn, nếu như Long Điền Hỉ có hành vi mờ ám nào đó, chỉ sợ sẽ có biết bao phiền toái đang chờ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Long Điền Hỉ đặt văn kiện xuống bàn, chợt thấy phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Phùng Thường Quốc đi vào. Long Điền Hỉ nhìn nụ cười trên gương mặt của Phùng Thường Quốc, hắn thầm nghĩ lần này căn bản là quá trùng hợp, mình vừa xem qua văn kiện nhân sự của ủy ban tư pháp thì Phùng Thường Quốc đã chạy đến.
- Trưởng phòng Long, tôi đến quấy rầy anh một chút.
Phùng Thường Quốc cũng không khách khí, hắn trực tiếp ngồi xuống đối diện với Long Điền Hỉ.
Mặc dù Long Điền Hỉ hận Phùng Thường Quốc đến mức ngứa răng thế nhưng vẫn phải bảo trì phong độ. Hắn nói với nhân viên pha trà rót nước, sau đó lấy một điếu thuốc ném cho Phùng Thường Quốc, lại nói:
- Bí thư Phùng, anh đến chỗ tôi có gì chỉ giáo sao?
Phùng Thường Quốc bây giờ cũng không gấp, hắn nhàn nhã nhận lấy điếu thuốc rồi cười nói:
- Cũng không có chuyện gì, chủ yếu là đến hỏi xem đám cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng tôi đang chờ thẩm tra hồ sơ như thế nào rồi. Tôi nói với anh nhé, người bên kia đang rất nóng vội, mỗi ngày đều đến thúc tôi, làm tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc này nhân viên công tác đã rời khỏi phòng, Long Điền Hỉ mới ném đi gương mặt khách khí của mình, hắn dùng giọng không chút khách khí nói:
- Anh Phùng, các anh đang làm gì vậy? Đã làm cho trật tự xử lý công của đơn vị chúng tôi rối loạn rồi.
- Ha ha, trưởng phòng Long, tôi thật sự rất oan uổng, ngài nói những lời này có liên quan gì đến tôi? Cũng không phải tôi đi đến phòng làm việc của ngài thì làm cho trật tự xử lý công của phòng tổ chức bị đảo lộn đấy chứ?
Phùng Thường Quốc dùng giọng vô tội nói.
Bộ dạng của Phùng Thường Quốc căn bản không thoát khỏi ánh mắt sâu sắc của Long Điền Hỉ, hắn thấy trong mắt Phùng Thường Quốc có chút vui vẻ, hắn biết Phùng Thường Quốc có ý gì, thế là thở dài một hơi nói:
- Anh Phùng, anh có thể quay về khuyên lãnh đạo đơn vị của mình, nói là vì một vấn đề nhỏ mà có đáng như vậy không?
- Tôi cảm thấy cũng không đáng, sự việc này do các anh lựa chọn. Anh cũng không phải không biết, hai ngày trước tôi đã bị động như thế nào. Bây giờ thì tốt, mọi người đều có cảm xúc, tôi cũng nhẹ hẳn người. Tôi nói cho anh biết, ngày hôm qua các đồng chí tổ giám sát chấp pháp của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng tôi căn bản là cực kỳ kiên trì công tác.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì sờ lên mũi của mình rồi có chút cảm thán: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Các đồng chí có tinh thần công tác chuyên nghiệp, điều này làm tôi rất cảm động.
- Anh đúng là đứng nói chuyện không sợ đau lưng.
Long Điền Hỉ đi đến bên cạnh Phùng Thường Quốc, hắn dùng giọng không chút khách khí nói.
- Anh Long, tôi cũng chỉ là tìm vui trong khổ sở mà thôi, anh nói tôi phải làm sao bây giờ?
Phùng Thường Quốc nghiêm mặt rồi trầm giọng nói:
- Anh nói đến việc của mình đi, rõ ràng vấn đề của ủy ban tư pháp chúng tôi là không lớn, các anh lại cứ kéo dài không thông qua, đến bây giờ còn chưa cho ra văn kiện bổ nhiệm.
- Các anh không thông qua, bây giờ nhóm người kia không thể đi lên, mà bọn họ không thể đi lên thì phải làm tốt chức vụ hiện tại, tâm tư cũng có chút nóng vội, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến đường cầu tiến của tất cả cán bộ ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Anh cũng không phải không biết, kẻ chặn đường cầu tiến của người khác căn bản không khác gì giết chết bố người ta.
Long Điền Hỉ hiểu điều này, hắn cũng biết Phùng Thường Quốc nói những lời thật lòng. Hắn nhìn gương mặt âm trầm của Phùng Thường Quốc, sau đó dùng giọng có chút do dự nói:
- Nếu không thì chúng ta cùng nhau khuyên nhủ giải quyết sự việc.
Phùng Thường Quốc gật đầu nói:
- Chỉ cần các anh có văn kiện, như vậy chúng tôi đảm bảo các nhân viên chấp pháp của tổ giám sát căn bản không nhiệt tình như vậy. Anh không biết đấy thôi, vừa rồi có thư tố cáo phòng tổ chức các anh, đám nhân viên của chúng tôi đã say máu như gà chọi.
Phùng Thường Quốc nói đến đây thì cười nói:
- Ngày hôm qua nhận được đơn thư tố cáo, nói là anh tổ chức giỗ mười năm cho cụ nhà thu được không ít tiền mừng. Tôi đọc qua và ném vào sọt rác, người kia căn bản là không biết xấu hổ, bác trai đang còn sống sờ sờ, sao lại có người nham hiểm nói ra như vậy?
/1843
|