Chiếc xe Audi màu đen chạy trên đường cao tốc, lái xe Tiểu Trần giữ vững tay lái. Không phải hắn sợ mình có xảy ra vấn đề, chủ yếu là phía sau chiếc xe này còn có một chiếc Santana chạy theo sát.
Du Giang Vĩ ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí tay lái phụ, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh chung quanh, thầm nghĩ còn khá lâu nữa mới đến nội thành của thành phố Ô Phổ.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thư ký trưởng Ô Chí Thuận của văn phòng thị ủy Ô Phổ:
- Chào thư ký Du, tôi là Ô Chí Thuận của thành phố Ô Phổ, bây giờ ngài đã đi đến đâu rồi?
Ô Chí Thuận tuy rất khách khí thế nhưng Du Giang Vĩ cũng không dám kênh kiệu, hắn biết rõ người ta chủ yếu là tôn trọng bí thư Vương, cũng không phải tôn trọng một thư ký nhỏ như mình. Vì vậy sau khi nghe thấy Ô Chí Thuận hỏi như vậy thì dùng giọng chú ý nói:
- Thư ký trưởng Ô, chúng tôi đã đến địa giới của thành phố Ô Phổ.
Ô Chí Thuận cũng không nói gì thêm, hắn cúp điện thoại. Du Giang Vĩ tranh thủ thời gian báo cáo cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ vừa gọi điện thoại hỏi vị trí hiện tại của chúng ta.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chính là thư ký trưởng Ô của văn phòng thị ủy thành phố Ô Phổ sao?
Du Giang Vĩ tất nhiên hiểu vì sao Vương Tử Quân lại cười, hắn còn hiểu rõ về câu chuyện này hơn cả Vương Tử Quân, thế lên lên tiếng:
- Chính là thư ký trưởng Ô.
Dòng họ của Ô Chí Thuận có liên quan rất lớn đến thành phố Ô Phổ, không biết vị cán bộ ranh mãnh nào trong tỉnh mỗi lần gặp mặt thì gọi hắn là thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ. Ô Chí Thuận cũng không nổi giận vì cách gọi tên như vậy, trong lúc nói cười đã bị người ta cho chết danh. Không những Vương Tử Quân biết rõ, dù là bí thư thị ủy Diệp Thừa Dân cũng biết ở thành phố Ô Phổ có một vị thư ký trưởng họ Ô.
- Lát nữa chúng ta sẽ được gặp chủ tịch Chí Đạo, bí thư Vương, chủ tịch Chí Đạo là vị cán bộ ủy ban tư pháp đầu tiên đi xuống làm chủ tịch thành phố trong hơn mười năm qua.
Du Giang Vĩ thấy tâm tình của Vương Tử Quân rất tốt thì dùng giọng chú ý nói.
Vương Tử Quân cười cười không tiếp lời của Du Giang Vĩ, hắn trầm giọng hỏi:
- Lúc này ở đơn vị có chuyện gì không?
Du Giang Vĩ là một thư ký tốt, hắn đi cùng Vương Tử Quân đến bây giờ căn bản đã bỏ ra khá nhiều tâm tư. Hắn biết rõ một vị thư ký phù hợp với chức vụ không những phải phục vụ tốt cho lãnh đạo, còn phải làm tai mắt cho lãnh đạo của mình. Bí thư Vương tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy. Sau khi suy tư giây lát thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, lúc này không có chuyện gì lớn, nhưng có vài đồng chí căn bản còn chưa có văn kiện bổ nhiệm, thế nên có chút lo lắng.
Lúc này ủy ban tư pháp đã tiến hành điều chỉnh, tình huống trên cơ bản đã quá rõ ràng, chỉ là còn chưa có văn kiện bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy. Vương Tử Quân có hơi giật mình, hắn hiểu vấn đề đến từ nơi nào, thế là hỏi tiếp:
- Vì sao còn chưa có văn kiện?
- Nghe bí thư Thường nói thì hình như là hồ sơ của phòng tổ chức còn chưa được đưa xuống.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vấn đề quả nhiên nằm ở đây, những sự kiện thế này thường lập hồ sơ xong thì đưa lên trên sẽ được phê duyệt. Hơn nữa những đơn vị như ủy ban tư pháp và phòng tuyên truyền đều có lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy tọa trấn, tốc độ xử lý hồ sơ càng nhanh hơn. Lúc này ủy ban tư pháp đã đưa hồ sơ lên phòng tổ chức tỉnh ủy được một tuần, thế nhưng còn chưa nhận được văn kiện.
Bên trong rốt cuộc có vấn đề gì, tất nhiên Vương Tử Quân biết rất rõ. Hắn cười cười không nói gì, ánh mắt nhìn về phí Du Giang Vĩ. Dưới ánh mắt của bí thư Vương, Du Giang Vĩ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn vài phần, hắn lên tiếng:
- Tôi nghe nói bí thư Thường đã nhiều lần đến thúc giục, thế nhưng đều phải quay về tay không.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi xem bên dưới đang ồn ào thế nào. Vấn đề này không cần phải hỏi, nếu như Vương Tử Quân không đoán được người bên dưới đang nói với nhau như thế nào, như vậy hắn cũng không cần làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Xe chậm rãi chạy đến trạm thu phí, từ xa nhìn lại thì thấy bên đường có dừng lại vài chiếc xe, bắt mắt nhất chính là chiếc xe Toyota Coaster màu vàng nhạt của cảnh sát, có vài người đang đứng trước xe.
Khi thấy xe của Vương Tử Quân chạy ra khỏi trạm thu phí, những người kia nhanh chóng tiến lên đón chào. Đi đầu chính là bí thư thị ủy Ô Phổ Khổng Bỉnh Cương, Mạnh Chí Đạo đi theo sát phía sau, hai người đều cười tươi hớn hở.
Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ thấy nụ cười tươi vui của Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo, hắn thầm suy đoán nụ cười của Mạnh Chí Đạo rõ ràng có vài phần chân thành, còn Khổng Bỉnh Cương, chỉ có đối phương tự mình biết mà thôi. Những chuyên gia trưởng thành chính trị trong quan trường thì có ai mà không phải là cao thủ che giấu nhân tình?
Tiểu Trần làm lái xe cho Vương Tử Quân, hắn đã quen nhiều trò tiếp đãi lãnh đạo, thế cho nên dừng xe lại ở bên đường cực kỳ ổn định.
- Chào bí thư Vương, chào mừng ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác của thành phố Ô Phổ chúng tôi.
Khi Vương Tử Quân rời khỏi xe, Khổng Bỉnh Cương nở nụ cười vui vẻ tiến lên đón chào, hai tay càng nhanh chóng duỗi ra.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay với một người nhiệt tình như Khổng Bỉnh Cương, hắn cười nói:
- Bí thư Khổng, tôi đến thành phố Ô Phổ thì anh là địa chủ, địa bàn này của anh cần phải nghe lời anh.
Khổng Bỉnh Cương cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tuy nói đây là thành phố Ô Phổ, thế nhưng tôi còn hiểu nghiêm nghỉ là thế nào, nên làm thế nào, tôi nghe theo lời ngài.
Vương Tử Quân bắt tay với Khổng Bỉnh Cương rất nhiệt tình, nhưng khi đến chỗ Mạnh Chí Đạo thì hắn chỉ qua loa cho xong, chỉ khẽ vỗ vỗ vai Mạnh Chí Đạo mà không nói gì thêm. Mặc dù vẻ mặt của Vương Tử Quân chỉ có hơi nhàn nhạt thế nhưng Mạnh Chí Đạo lại cảm thấy trong lòng nóng hầm hập. Người một nhà là như vậy, cần gì phải khách sáo chứ? Hơn nữa vì sao bí thư Vương đến đây thì thành viên ban ngành thành phố Ô Phổ đều biết rất rõ ràng, càng không cần phải tỏ thái độ gì ở tình huống gặp mặt này.
Trên xe của Vương Tử Quân còn một ghế trống, hắn nhanh chóng để lại cho Khổng Bỉnh Cương, điều này cho trái tim của Khổng Bỉnh Cương vốn treo lên cao đã hạ xuống. Vương Tử Quân đến thành phố Ô Phổ làm cho Khổng Bỉnh Cương có chút lo lắng, hắn là bí thư thị ủy, nếu như khi nghênh đón không được ngồi lên xe của thường ủy tỉnh ủy, như vậy sẽ là đả kích lớn với uy tín của hắn.
Tuy Vương Tử Quân đến Ô Phổ chủ yếu là vì Mạnh Chí Đạo, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương hy vọng mình không bị mất uy tín ở sự kiện này. Bây giờ Vương Tử Quân cho hắn lên xe, điều này nói rõ bí thư Vương là người làm việc cực kỳ chừng mực.
- Bí thư Vương, Ô Phổ có tổng cộng bốn quận ba huyện và hai đô thị cấp huyện, tổng sản lượng kinh tế nằm ở mức trung bình của tỉnh. Những năm gần đây thành phố Ô Phổ cố gắng phát triển kinh tế, đặc biệt là năm nay thị ủy đã vượt qua chỉ tiêu đã đưa ra. Sau khi Chí Đạo đến đây thì ban ngành thành phố Ô Phổ càng thêm nhiệt tình, càng đủ tự tin.
Vương Tử Quân nghe Khổng Bỉnh Cương cười tủm tỉm báo cáo, hắn cũng cười cười nói:
- Bí thư Khổng, tôi tin tưởng thành phố Ô Phổ có anh là người trực ban thì sẽ phát triển mạnh mẽ. Chỉ là chúng ta vừa nắm chặt phát triển kinh tế vừa không thể bỏ qua các hạng mục công tác khác, đặc biệt là phương diện trật tự trị an và vệ sinh phòng dịch, càng phải nắm thật chặt...
Trước khi Vương Tử Quân đến thì Khổng Bỉnh Cương căn bản đã chuẩn bị xong tài liệu báo cáo, đặc biệt là tài liệu báo cáo ở phương diện tư pháp, hắn càng chuẩn bị toàn diện hơn. Lại không ngờ Vương Tử Quân mở miệng nhắc đến phương diện vệ sinh phòng dịch.
Bí thư Vương là người muốn vươn tay quản rộng, hay là vô tình nhắc đến phương diện này?
Tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng ít nhất cũng phải có thái độ rõ ràng, cũng may là Khổng Bỉnh Cương trước kia là chủ tịch thành phố Ô Phổ, thế nên cũng khá quen thuộc với công tác vệ sinh y tế, vì vậy mà mở miệng có thể cho ra con số cụ thể.
Mười phút sau xe chạy đến nội thành của thành phố Ô Phổ. Thành phố Ô Phổ xây dựng rất tốt, có không ít tòa nhà cao tầng làm cho thành phố có thêm vài phần cảnh sắc. Lúc này diện mạo thành phố căn bản là sạch sẽ tươi mát, không cần phải nói cũng biết, trước khi Vương Tử Quân đến thì ban ngành vệ sinh đã thực hiện công tác của mình.
- Bí thư Vương, thành phố Ô Phổ chúng tôi chuẩn bị tăng cường phương diện trật tự trị an, trở thành một thành phố văn minh trong nước. Trước đó tôi còn có chút lo lắng vì công tác năm nay, còn nghĩ rằng rất bận rộn, thế nhưng có chủ tịch Chí Đạo thì tôi cảm thấy mình thả lỏng hơn một chút. Chủ tịch Chí Đạo có trình độ cao, năng lực công tác rất mạnh, có một đại tướng như vậy cùng nhau nhập gánh, rõ ràng là phúc khí của tôi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ đây là Khổng Bỉnh Cương đang tỏ thái độ với mình. Hắn nhanh chóng cười nói:
- Tôi tán thành năng lực của đồng chí Chí Đạo. Nói thật với bí thư Khổng, tôi cũng không nỡ điều đồng chí Chí Đạo đi ra ngoài. Chỉ là tỉnh ủy có tính toán bồi dưỡng cán bộ, tôi cũng không thể nào giữ khư khư cho riêng mình được.
Khổng Bỉnh Cương thật sự có chút đố kỵ với Vương Tử Quân, tuy phạm vi quản lý của Vương Tử Quân mà muốn bóp đầu véo cổ hắn cũng không dễ dàng, thế nhưng một loạt biểu hiện trước đó đã làm cho bí thư Vương nằm trong số những vị thường ủy tỉnh ủy cực kỳ cường thế. Mạnh Chí Đạo là một người căn bản đã rơi vào tình huống cực kỳ khó coi, thế nhưng nhanh chóng trở thành chủ tịch thành phố Ô Phổ, tốc độ phát triển như vậy cũng nói rõ vài vấn đề.
Du Giang Vĩ ngồi ở vị trí của mình, hắn không chút nhúc nhích giống như biến thành người gỗ. Nhưng thực tế hắn lại cực kỳ chú tâm đến những lời bàn bạc của Vương Tử Quân và Khổng Bỉnh Cương. Khổng Bỉnh Cương là ai? Du Giang Vĩ căn bản hiểu rất rõ ràng, nghe nói trước kia khi còn là chủ tịch thành phố thì Khổng Bỉnh Cương nổi tiếng dám nghĩ dám làm.
Nhưng bây giờ Khổng Bỉnh Cương đã là bí thư thị ủy, không phải đang tỏ ra cực kỳ cẩn thận trước mặt bí thư Vương sao? Khi thấy Khổng Bỉnh Cương xuất hiện ở bên đường cao tốc thì Du Giang Vĩ cực kỳ rung động, dựa theo cấp bậc của bí thư Vương, Mạnh Chí Đạo đến đón đã là vượt quá quy cách, không ngờ bí thư Khổng Bỉnh Cương cũng đến.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thị ủy căn bản đều đã đến, điều này nói rõ Vương Tử Quân đến và được người ta cực kỳ coi trọng. Mạnh Chí Đạo coi trọng là lẽ đương nhiên, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương coi trọng tuyệt đối không phải là vì nguyên nhân liên quan đến Mạnh Chí Đạo.
Xe dừng lại ở khách sạn Ô Phổ, Du Giang Vĩ nhanh chóng đi xuống mở xe cho Vương Tử Quân. Đám người Mạnh Chí Đạo ở phía bên kia cũng theo sát tiến độ của Du Giang Vĩ, bọn họ nhanh chóng đi xuống xe.
- Bí thư Vương, điều kiện của thành phố Ô Phổ có hơi kém, làm cho lãnh đạo phải chịu ủy khuất.
Khổng Bỉnh Cương lên tiếng với Vương Tử Quân, sau đó đưa tay mời vào.
Vương Tử Quân cười cười cũng không khách khí với Khổng Bỉnh Cương, hắn nhanh chóng đi vào cổng khách sạn.
Du Giang Vĩ vốn theo sát Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này có quá nhiều người, hắn cũng không dám theo sát như vậy. Khi hắn đi về phía trước, Khổng Bỉnh Cương đang đi phía trước không hiểu vì sao lại thả chậm lại vài bước, giống như đang đặc biệt chờ hắn.
Du Giang Vĩ đã từng tiếp xúc với Khổng Bỉnh Cương, ấn tượng là người này cực kỳ ngạo mạn, năm xưa căn bản không thèm xem lãnh đạo tiền nhiệm của ủy ban tư pháp tỉnh ủy ra gì, dù là lãnh đạo đứng đầu ủa ủy ban tư pháp cũng bị đối phương xa cách. Khổng Bỉnh Cương là người cực kỳ ít nói, Du Giang Vĩ luôn cảm thấy đối phương căn bản chưa từng nói quá mười chữ, càng về sau thì chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng mà thôi.
Nhưng Du Giang Vĩ căn bản có chút bội phục Khổng Bỉnh Cương, có đôi khi mở hội nghị tư pháp thì Du Giang Vĩ muốn nịnh bợ đối phương một chút, chủ động đưa đến ly trà. Thế nhưng đáng tiếc là ý tốt của hắn không được Khổng Bỉnh Cương quan tâm, dù đối với ai cũng tỏ ra không mặn không nhạt, làm cho người ta cảm thấy người này căn bản là trời sinh thiếu tình cảm giữa người và người.
Không ngờ hôm nay gặp mặt thì Khổng Bỉnh Cương giống như biến thành một cây hoa mào gà, điều này làm cho Du Giang Vĩ thật sự kinh ngạc, dù thế nào cũng không thích ứng với những biến hóa này. Không chờ hắn mở miệng thì Khổng Bỉnh Cương đã thân thiết vỗ vai:
- Cậu Du, lần này anh căn bản là chậm trễ, khi nào cậu một mình đến thành phố Ô Phổ, hai anh em ta sẽ cùng nhau tâm sự một chút.
Du Giang Vĩ chợt trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ý thức được Khổng Bỉnh Cương có những biến hóa như vậy. Đối phương gọi mình là gì? Cậu Du sao? Trước kia đối phương gọi mình là gì? Không ngờ một người đến bây giờ chưa từng gọi mình là như vậy, quá lắm thì gặp mặt chỉ là gật đầu, chỉ là ngoài cười trong không với mình mà thôi. Nhưng hôm nay vì sao đối phương lại nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây sao?
Du Giang Vĩ bắt tay Khổng Bỉnh Cương, hắn thật sự sinh ra cảm giác như nằm mơ. Tuy vị trí của thư ký là rất quan trọng, thế nhưng đối tượng là bí thư thị ủy Khổng Bỉnh Cương, đãi ngộ hôm nay rõ ràng chỉ có thể là những thư ký như Xà Tiểu Cường và Khuất Chấn Hưng mới được nhận mà thôi, Du Giang Vĩ hắn căn bản không thể nào có liên quan. Nếu như không phải hắn là thư ký của Vương Tử Quân, chỉ sợ hắn muôn đời khó lọt vào mắt xanh của Khổng Bỉnh Cương.
Du Giang Vĩ vội vàng nở nụ cười dạt dào nói:
- Bí thư Khổng quá khách khí rồi, sau này cũng không thiếu việc phải làm phiền lãnh đạo.
- Ha ha ha, cậu chịu làm phiền tôi là được rồi, nếu cậu không để mắt đến tôi, như vậy mới là xem thường người anh như tôi.
Khổng Bỉnh Cương nói rồi xiết chặt tay của Du Giang Vĩ, lúc này mới nhanh chóng tiến lên bắt kịp Vương Tử Quân.
Du Giang Vĩ ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí tay lái phụ, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh chung quanh, thầm nghĩ còn khá lâu nữa mới đến nội thành của thành phố Ô Phổ.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thư ký trưởng Ô Chí Thuận của văn phòng thị ủy Ô Phổ:
- Chào thư ký Du, tôi là Ô Chí Thuận của thành phố Ô Phổ, bây giờ ngài đã đi đến đâu rồi?
Ô Chí Thuận tuy rất khách khí thế nhưng Du Giang Vĩ cũng không dám kênh kiệu, hắn biết rõ người ta chủ yếu là tôn trọng bí thư Vương, cũng không phải tôn trọng một thư ký nhỏ như mình. Vì vậy sau khi nghe thấy Ô Chí Thuận hỏi như vậy thì dùng giọng chú ý nói:
- Thư ký trưởng Ô, chúng tôi đã đến địa giới của thành phố Ô Phổ.
Ô Chí Thuận cũng không nói gì thêm, hắn cúp điện thoại. Du Giang Vĩ tranh thủ thời gian báo cáo cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ vừa gọi điện thoại hỏi vị trí hiện tại của chúng ta.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chính là thư ký trưởng Ô của văn phòng thị ủy thành phố Ô Phổ sao?
Du Giang Vĩ tất nhiên hiểu vì sao Vương Tử Quân lại cười, hắn còn hiểu rõ về câu chuyện này hơn cả Vương Tử Quân, thế lên lên tiếng:
- Chính là thư ký trưởng Ô.
Dòng họ của Ô Chí Thuận có liên quan rất lớn đến thành phố Ô Phổ, không biết vị cán bộ ranh mãnh nào trong tỉnh mỗi lần gặp mặt thì gọi hắn là thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ. Ô Chí Thuận cũng không nổi giận vì cách gọi tên như vậy, trong lúc nói cười đã bị người ta cho chết danh. Không những Vương Tử Quân biết rõ, dù là bí thư thị ủy Diệp Thừa Dân cũng biết ở thành phố Ô Phổ có một vị thư ký trưởng họ Ô.
- Lát nữa chúng ta sẽ được gặp chủ tịch Chí Đạo, bí thư Vương, chủ tịch Chí Đạo là vị cán bộ ủy ban tư pháp đầu tiên đi xuống làm chủ tịch thành phố trong hơn mười năm qua.
Du Giang Vĩ thấy tâm tình của Vương Tử Quân rất tốt thì dùng giọng chú ý nói.
Vương Tử Quân cười cười không tiếp lời của Du Giang Vĩ, hắn trầm giọng hỏi:
- Lúc này ở đơn vị có chuyện gì không?
Du Giang Vĩ là một thư ký tốt, hắn đi cùng Vương Tử Quân đến bây giờ căn bản đã bỏ ra khá nhiều tâm tư. Hắn biết rõ một vị thư ký phù hợp với chức vụ không những phải phục vụ tốt cho lãnh đạo, còn phải làm tai mắt cho lãnh đạo của mình. Bí thư Vương tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy. Sau khi suy tư giây lát thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, lúc này không có chuyện gì lớn, nhưng có vài đồng chí căn bản còn chưa có văn kiện bổ nhiệm, thế nên có chút lo lắng.
Lúc này ủy ban tư pháp đã tiến hành điều chỉnh, tình huống trên cơ bản đã quá rõ ràng, chỉ là còn chưa có văn kiện bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy. Vương Tử Quân có hơi giật mình, hắn hiểu vấn đề đến từ nơi nào, thế là hỏi tiếp:
- Vì sao còn chưa có văn kiện?
- Nghe bí thư Thường nói thì hình như là hồ sơ của phòng tổ chức còn chưa được đưa xuống.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vấn đề quả nhiên nằm ở đây, những sự kiện thế này thường lập hồ sơ xong thì đưa lên trên sẽ được phê duyệt. Hơn nữa những đơn vị như ủy ban tư pháp và phòng tuyên truyền đều có lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy tọa trấn, tốc độ xử lý hồ sơ càng nhanh hơn. Lúc này ủy ban tư pháp đã đưa hồ sơ lên phòng tổ chức tỉnh ủy được một tuần, thế nhưng còn chưa nhận được văn kiện.
Bên trong rốt cuộc có vấn đề gì, tất nhiên Vương Tử Quân biết rất rõ. Hắn cười cười không nói gì, ánh mắt nhìn về phí Du Giang Vĩ. Dưới ánh mắt của bí thư Vương, Du Giang Vĩ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn vài phần, hắn lên tiếng:
- Tôi nghe nói bí thư Thường đã nhiều lần đến thúc giục, thế nhưng đều phải quay về tay không.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi xem bên dưới đang ồn ào thế nào. Vấn đề này không cần phải hỏi, nếu như Vương Tử Quân không đoán được người bên dưới đang nói với nhau như thế nào, như vậy hắn cũng không cần làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Xe chậm rãi chạy đến trạm thu phí, từ xa nhìn lại thì thấy bên đường có dừng lại vài chiếc xe, bắt mắt nhất chính là chiếc xe Toyota Coaster màu vàng nhạt của cảnh sát, có vài người đang đứng trước xe.
Khi thấy xe của Vương Tử Quân chạy ra khỏi trạm thu phí, những người kia nhanh chóng tiến lên đón chào. Đi đầu chính là bí thư thị ủy Ô Phổ Khổng Bỉnh Cương, Mạnh Chí Đạo đi theo sát phía sau, hai người đều cười tươi hớn hở.
Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ thấy nụ cười tươi vui của Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo, hắn thầm suy đoán nụ cười của Mạnh Chí Đạo rõ ràng có vài phần chân thành, còn Khổng Bỉnh Cương, chỉ có đối phương tự mình biết mà thôi. Những chuyên gia trưởng thành chính trị trong quan trường thì có ai mà không phải là cao thủ che giấu nhân tình?
Tiểu Trần làm lái xe cho Vương Tử Quân, hắn đã quen nhiều trò tiếp đãi lãnh đạo, thế cho nên dừng xe lại ở bên đường cực kỳ ổn định.
- Chào bí thư Vương, chào mừng ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác của thành phố Ô Phổ chúng tôi.
Khi Vương Tử Quân rời khỏi xe, Khổng Bỉnh Cương nở nụ cười vui vẻ tiến lên đón chào, hai tay càng nhanh chóng duỗi ra.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay với một người nhiệt tình như Khổng Bỉnh Cương, hắn cười nói:
- Bí thư Khổng, tôi đến thành phố Ô Phổ thì anh là địa chủ, địa bàn này của anh cần phải nghe lời anh.
Khổng Bỉnh Cương cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tuy nói đây là thành phố Ô Phổ, thế nhưng tôi còn hiểu nghiêm nghỉ là thế nào, nên làm thế nào, tôi nghe theo lời ngài.
Vương Tử Quân bắt tay với Khổng Bỉnh Cương rất nhiệt tình, nhưng khi đến chỗ Mạnh Chí Đạo thì hắn chỉ qua loa cho xong, chỉ khẽ vỗ vỗ vai Mạnh Chí Đạo mà không nói gì thêm. Mặc dù vẻ mặt của Vương Tử Quân chỉ có hơi nhàn nhạt thế nhưng Mạnh Chí Đạo lại cảm thấy trong lòng nóng hầm hập. Người một nhà là như vậy, cần gì phải khách sáo chứ? Hơn nữa vì sao bí thư Vương đến đây thì thành viên ban ngành thành phố Ô Phổ đều biết rất rõ ràng, càng không cần phải tỏ thái độ gì ở tình huống gặp mặt này.
Trên xe của Vương Tử Quân còn một ghế trống, hắn nhanh chóng để lại cho Khổng Bỉnh Cương, điều này cho trái tim của Khổng Bỉnh Cương vốn treo lên cao đã hạ xuống. Vương Tử Quân đến thành phố Ô Phổ làm cho Khổng Bỉnh Cương có chút lo lắng, hắn là bí thư thị ủy, nếu như khi nghênh đón không được ngồi lên xe của thường ủy tỉnh ủy, như vậy sẽ là đả kích lớn với uy tín của hắn.
Tuy Vương Tử Quân đến Ô Phổ chủ yếu là vì Mạnh Chí Đạo, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương hy vọng mình không bị mất uy tín ở sự kiện này. Bây giờ Vương Tử Quân cho hắn lên xe, điều này nói rõ bí thư Vương là người làm việc cực kỳ chừng mực.
- Bí thư Vương, Ô Phổ có tổng cộng bốn quận ba huyện và hai đô thị cấp huyện, tổng sản lượng kinh tế nằm ở mức trung bình của tỉnh. Những năm gần đây thành phố Ô Phổ cố gắng phát triển kinh tế, đặc biệt là năm nay thị ủy đã vượt qua chỉ tiêu đã đưa ra. Sau khi Chí Đạo đến đây thì ban ngành thành phố Ô Phổ càng thêm nhiệt tình, càng đủ tự tin.
Vương Tử Quân nghe Khổng Bỉnh Cương cười tủm tỉm báo cáo, hắn cũng cười cười nói:
- Bí thư Khổng, tôi tin tưởng thành phố Ô Phổ có anh là người trực ban thì sẽ phát triển mạnh mẽ. Chỉ là chúng ta vừa nắm chặt phát triển kinh tế vừa không thể bỏ qua các hạng mục công tác khác, đặc biệt là phương diện trật tự trị an và vệ sinh phòng dịch, càng phải nắm thật chặt...
Trước khi Vương Tử Quân đến thì Khổng Bỉnh Cương căn bản đã chuẩn bị xong tài liệu báo cáo, đặc biệt là tài liệu báo cáo ở phương diện tư pháp, hắn càng chuẩn bị toàn diện hơn. Lại không ngờ Vương Tử Quân mở miệng nhắc đến phương diện vệ sinh phòng dịch.
Bí thư Vương là người muốn vươn tay quản rộng, hay là vô tình nhắc đến phương diện này?
Tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng ít nhất cũng phải có thái độ rõ ràng, cũng may là Khổng Bỉnh Cương trước kia là chủ tịch thành phố Ô Phổ, thế nên cũng khá quen thuộc với công tác vệ sinh y tế, vì vậy mà mở miệng có thể cho ra con số cụ thể.
Mười phút sau xe chạy đến nội thành của thành phố Ô Phổ. Thành phố Ô Phổ xây dựng rất tốt, có không ít tòa nhà cao tầng làm cho thành phố có thêm vài phần cảnh sắc. Lúc này diện mạo thành phố căn bản là sạch sẽ tươi mát, không cần phải nói cũng biết, trước khi Vương Tử Quân đến thì ban ngành vệ sinh đã thực hiện công tác của mình.
- Bí thư Vương, thành phố Ô Phổ chúng tôi chuẩn bị tăng cường phương diện trật tự trị an, trở thành một thành phố văn minh trong nước. Trước đó tôi còn có chút lo lắng vì công tác năm nay, còn nghĩ rằng rất bận rộn, thế nhưng có chủ tịch Chí Đạo thì tôi cảm thấy mình thả lỏng hơn một chút. Chủ tịch Chí Đạo có trình độ cao, năng lực công tác rất mạnh, có một đại tướng như vậy cùng nhau nhập gánh, rõ ràng là phúc khí của tôi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ đây là Khổng Bỉnh Cương đang tỏ thái độ với mình. Hắn nhanh chóng cười nói:
- Tôi tán thành năng lực của đồng chí Chí Đạo. Nói thật với bí thư Khổng, tôi cũng không nỡ điều đồng chí Chí Đạo đi ra ngoài. Chỉ là tỉnh ủy có tính toán bồi dưỡng cán bộ, tôi cũng không thể nào giữ khư khư cho riêng mình được.
Khổng Bỉnh Cương thật sự có chút đố kỵ với Vương Tử Quân, tuy phạm vi quản lý của Vương Tử Quân mà muốn bóp đầu véo cổ hắn cũng không dễ dàng, thế nhưng một loạt biểu hiện trước đó đã làm cho bí thư Vương nằm trong số những vị thường ủy tỉnh ủy cực kỳ cường thế. Mạnh Chí Đạo là một người căn bản đã rơi vào tình huống cực kỳ khó coi, thế nhưng nhanh chóng trở thành chủ tịch thành phố Ô Phổ, tốc độ phát triển như vậy cũng nói rõ vài vấn đề.
Du Giang Vĩ ngồi ở vị trí của mình, hắn không chút nhúc nhích giống như biến thành người gỗ. Nhưng thực tế hắn lại cực kỳ chú tâm đến những lời bàn bạc của Vương Tử Quân và Khổng Bỉnh Cương. Khổng Bỉnh Cương là ai? Du Giang Vĩ căn bản hiểu rất rõ ràng, nghe nói trước kia khi còn là chủ tịch thành phố thì Khổng Bỉnh Cương nổi tiếng dám nghĩ dám làm.
Nhưng bây giờ Khổng Bỉnh Cương đã là bí thư thị ủy, không phải đang tỏ ra cực kỳ cẩn thận trước mặt bí thư Vương sao? Khi thấy Khổng Bỉnh Cương xuất hiện ở bên đường cao tốc thì Du Giang Vĩ cực kỳ rung động, dựa theo cấp bậc của bí thư Vương, Mạnh Chí Đạo đến đón đã là vượt quá quy cách, không ngờ bí thư Khổng Bỉnh Cương cũng đến.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thị ủy căn bản đều đã đến, điều này nói rõ Vương Tử Quân đến và được người ta cực kỳ coi trọng. Mạnh Chí Đạo coi trọng là lẽ đương nhiên, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương coi trọng tuyệt đối không phải là vì nguyên nhân liên quan đến Mạnh Chí Đạo.
Xe dừng lại ở khách sạn Ô Phổ, Du Giang Vĩ nhanh chóng đi xuống mở xe cho Vương Tử Quân. Đám người Mạnh Chí Đạo ở phía bên kia cũng theo sát tiến độ của Du Giang Vĩ, bọn họ nhanh chóng đi xuống xe.
- Bí thư Vương, điều kiện của thành phố Ô Phổ có hơi kém, làm cho lãnh đạo phải chịu ủy khuất.
Khổng Bỉnh Cương lên tiếng với Vương Tử Quân, sau đó đưa tay mời vào.
Vương Tử Quân cười cười cũng không khách khí với Khổng Bỉnh Cương, hắn nhanh chóng đi vào cổng khách sạn.
Du Giang Vĩ vốn theo sát Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này có quá nhiều người, hắn cũng không dám theo sát như vậy. Khi hắn đi về phía trước, Khổng Bỉnh Cương đang đi phía trước không hiểu vì sao lại thả chậm lại vài bước, giống như đang đặc biệt chờ hắn.
Du Giang Vĩ đã từng tiếp xúc với Khổng Bỉnh Cương, ấn tượng là người này cực kỳ ngạo mạn, năm xưa căn bản không thèm xem lãnh đạo tiền nhiệm của ủy ban tư pháp tỉnh ủy ra gì, dù là lãnh đạo đứng đầu ủa ủy ban tư pháp cũng bị đối phương xa cách. Khổng Bỉnh Cương là người cực kỳ ít nói, Du Giang Vĩ luôn cảm thấy đối phương căn bản chưa từng nói quá mười chữ, càng về sau thì chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng mà thôi.
Nhưng Du Giang Vĩ căn bản có chút bội phục Khổng Bỉnh Cương, có đôi khi mở hội nghị tư pháp thì Du Giang Vĩ muốn nịnh bợ đối phương một chút, chủ động đưa đến ly trà. Thế nhưng đáng tiếc là ý tốt của hắn không được Khổng Bỉnh Cương quan tâm, dù đối với ai cũng tỏ ra không mặn không nhạt, làm cho người ta cảm thấy người này căn bản là trời sinh thiếu tình cảm giữa người và người.
Không ngờ hôm nay gặp mặt thì Khổng Bỉnh Cương giống như biến thành một cây hoa mào gà, điều này làm cho Du Giang Vĩ thật sự kinh ngạc, dù thế nào cũng không thích ứng với những biến hóa này. Không chờ hắn mở miệng thì Khổng Bỉnh Cương đã thân thiết vỗ vai:
- Cậu Du, lần này anh căn bản là chậm trễ, khi nào cậu một mình đến thành phố Ô Phổ, hai anh em ta sẽ cùng nhau tâm sự một chút.
Du Giang Vĩ chợt trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ý thức được Khổng Bỉnh Cương có những biến hóa như vậy. Đối phương gọi mình là gì? Cậu Du sao? Trước kia đối phương gọi mình là gì? Không ngờ một người đến bây giờ chưa từng gọi mình là như vậy, quá lắm thì gặp mặt chỉ là gật đầu, chỉ là ngoài cười trong không với mình mà thôi. Nhưng hôm nay vì sao đối phương lại nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây sao?
Du Giang Vĩ bắt tay Khổng Bỉnh Cương, hắn thật sự sinh ra cảm giác như nằm mơ. Tuy vị trí của thư ký là rất quan trọng, thế nhưng đối tượng là bí thư thị ủy Khổng Bỉnh Cương, đãi ngộ hôm nay rõ ràng chỉ có thể là những thư ký như Xà Tiểu Cường và Khuất Chấn Hưng mới được nhận mà thôi, Du Giang Vĩ hắn căn bản không thể nào có liên quan. Nếu như không phải hắn là thư ký của Vương Tử Quân, chỉ sợ hắn muôn đời khó lọt vào mắt xanh của Khổng Bỉnh Cương.
Du Giang Vĩ vội vàng nở nụ cười dạt dào nói:
- Bí thư Khổng quá khách khí rồi, sau này cũng không thiếu việc phải làm phiền lãnh đạo.
- Ha ha ha, cậu chịu làm phiền tôi là được rồi, nếu cậu không để mắt đến tôi, như vậy mới là xem thường người anh như tôi.
Khổng Bỉnh Cương nói rồi xiết chặt tay của Du Giang Vĩ, lúc này mới nhanh chóng tiến lên bắt kịp Vương Tử Quân.
/1843
|