Hai người giống như hai anh hùng cùng chung chính kiến, khó có được thời cơ ăn ý như hôm nay, sau khi cười lớn vài tiếng thì cùng nhau ra khỏi phòng. Lúc này đám người bên ngoài đang cười đùa nói chuyện vui vẻ, Vạn Thạch Tắc thấy hai người đi ra thì tiến lên góp vui:
- Hai vị lãnh đạo, hai vị đã trễ nãi nhiều rượu, lúc này chúng tôi kính hai vị lãnh đạo một ly, mong sao sau này chúng ta càng ngày càng công tác tốt.
Vạn Thạch Tắc nói ra những lời này thì người bên cạnh cũng nâng ly lên, Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nâng ly rượu lên.
Khi mọi người đang uống rượu thì chợt nghe thấy bên ngoài có chút rối loạn. Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai đặt ly rượu xuống, Thích Phúc Lai lại dùng giọng bất mãn nói với Vạn Thạch Tắc ở bên cạnh:
- Đây là có chuyện gì?
Vạn Thạch Tắc cảm thấy rất uất ức, thầm nghĩ mình nào phải là người có thiên lý nhãn? Mọi người đều ngồi ở chỗ này, minh nào biết được bên ngoài có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng hắn cũng không dám phát tiết, vì vậy chỉ nói:
- Tôi ra ngoài xem thế nào.
Trước mặt Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi thì Vạn Thạch Tắc tỏ ra cực kỳ cẩn thận, thế nhưng khi đi ra ngoài cửa thì nhanh chóng lên giá. Hắn nhìn tên phó giám đốc khách sạn đang vội vàng chạy đến, thế là lạnh giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Cục công an và cục lâm nghiệp cùng liên hợp mở rộng hoạt động đã kích hành vi mua bán động vật hoang dã.
Viên phó giám đốc khách sạn là cán bộ thành phố Lâm Hồ, hắn rất sợ hãi Vạn Thạch Tắc, khi thấy gương mặt âm trầm của Vạn Thạch Tắc thì vội vàng dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói.
Kiểm tra tình huống mua bán động vật hoang dã? Vạn Thạch Tắc nhìn gương mặt của viên phó giám đốc khách sạn, hắn cảm thấy rất mất vui. Viên giám đốc khách sạn cũng hiểu rõ, thật ra hắn cũng rất oan uổng. Hắn trước nay luôn mạnh vì gạo bạo vì tiền, luôn lấy danh nghĩa của văn phòng khu thường trú của thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng để kết giao với nhiều người, mà nhiều người cũng nể mặt hắn.
Nhưng hôm nay khi hắn muốn biểu hiện trước mặt bí thư Thích, đám nhân viên kiểm tra đã chạy đến đột kích bất ngờ, kiểm tra khách sạn thành phố Lâm Hồ.
- Bí thư Vạn, nghe nói là sắp xếp của cục trưởng cục công an thành phố, yêu cầu tiến hành kiểm tra tất cả cửa hàng quán ăn và khách sạn trong thành phố. Bây giờ đang tiến hành xem xét kiểm tra, kẻ nào phạm pháp sẽ cho ra ánh sáng, tiến hành xét xử cùng một chỗ, còn có nhân viên của đài truyền hình đi theo.
- À, anh ra đối phó một chú cho xong đi.
Vạn Thạch Tắc không muốn nói nhiều với viên phó giám đốc khách sạn, hắn nói rồi đi vào phòng.
Lúc này Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai còn đang chờ tin tức của Vạn Thạch Tắc. Sau khi Vạn Thạch Tắc đi vào trong phòng thì nhanh chóng báo cáo:
- Hai vị lãnh đạo, lúc này cục công an thành phố Đông Hồng đang tổ chức hoạt động đả kích hành vi mua bán động vật hoang dã.
Thích Phúc Lai căn bản không thèm quan tâm đến một hoạt động nho nhỏ như vậy, nhưng Chân Hồng Lỗi thì nghe và hiểu ra vấn đề. Hắn nhướng mày thầm phỏng đoán xem lần này Đoạn Văn Đống muốn làm cái quái gì.
Theo như kinh nghiệm công tác lâu năm của Chân Hồng Lỗi, hắn biết rõ đây là thời điểm mà Đoạn Văn Đống cực kỳ cấp bách muốn làm ra thành tích, tất nhiên phải thực hiện nhiều hoạt động. Thế nhưng hành động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã không nằm trong số chiêu thức mà cục trưởng cục công an cần ra tay, Đoạn Văn Đống không phải là người ngu, bây giờ gióng trống khua chiêng đi thực hiện hành động này, tất phải có ý nghĩ của riêng mình.
Chân Hồng Lỗi trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số của một vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng. Vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng bên kia nhận được điện thoại của Chân Hồng Lỗi và cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vì kích động nên ăn nói có hơi lắp bắp. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn căn bản không hiểu gì về hoạt động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã lần này, chỉ nói là Đoạn Văn Đống đột nhiên liên lạc với người của cục lâm nghiệp, tổ chức một hoạt động như vậy.
- Anh nói hành động này cũng không phải là phía cục lâm nghiệp chủ động liên lạc với cục công an sao?
Chân Hồng Lỗi có chút giật mình.
Sau khi tìm được câu trả lời của đối phương, Chân Hồng Lỗi đặt điện thoại xuống. Hắn cẩn thận suy xét, cảm thấy sự việc này căn bản không ra gì, thế cho nên không quá quan tâm.
- bí thư Thích, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau, tôi đi trước đây.
Chân Hồng Lỗi bị những chuyện nhỏ nhặt quấy rối mà cảm thấy mất hứng, thế là hắn khẽ nói lời cáo từ với Thích Phúc Lai.
...
Vương Tử Quân lật báo chí ra xem, vẻ mặt xuất hiện nụ cười. Tuy chỉ là một hoạt động nhưng đã giải cứu được hơn ba ngàn động vật hoang dã, trong đó có hơn hai trăm động vật quý hiếm cấp hai.
Thành tích lần này căn bản là khá tốt, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân coi trọng hoạt động này. Dưới sự tuyên truyền của báo chí, hắn đã cho ra chỉ thị tiến hành đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã khắp tỉnh Nam Giang, tiến hành xử lý cực kỳ nghiêm túc những phần tử trái luật.
Mặc dù hoạt động lần này căn bản không xử lý tận gốc hành vi mua bán động vật hoang dã, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể tin nó nhất định sẽ đả kích nặng nề vào đám người mua bán động vật hoang dã, vì vậy mà giảm bớt số người ăn thịt cầy hương, căn bản có tác dụng không nhỏ đến phương diện bảo vệ tài nguyên rừng.
Nếu hành động này có thể ức chế được tình huống ăn thịt động vật hoang dã tràn lan thì quá tốt. Vương Tử Quân suy tư giây lát, hắn lại nghĩ đến phương diện mình còn có việc cần làm, thế là quyết định đi gặp mặt vị phó chủ tịch tỉnh nắm công tác văn hóa giáo dục và vệ sinh.
Tuy sự việc không nhất định sẽ đi theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản sự việc phát sinh, hắn coi như làm tốt nhất trong khả năng của mình.
- Chào chủ tịch Trình, tôi là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Sau khi nối thông điện thoại, Vương Tử Quân cười nói với đầu dây bên kia.
Phó chủ tịch Trình là một lãnh đạo nữ, dù Vương Tử Quân từng gặp nhưng cũng chưa từng có quan hệ gì. Sau khi nghe Vương Tử Quân giới thiệu thì chủ tịch Trình cười nói:
- Chào bí thư Vương, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?
Vương Tử Quân và phó chủ tịch Trình căn bản là hai người có cấp bậc trong tỉnh khá khác nhau, mặc dù Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng hắn cũng không dám cho ra chỉ thị với đối phương, người ta nói như vậy chủ yếu là khách khí mà thôi.
- Ha ha ha, chị Trình, chị nói vậy cũng làm tôi kinh sợ, tôi nào dám ra chỉ thị với chị?
Vương Tử Quân nở nụ cười nịnh nọt làm cho chủ tịch Trình cảm thấy rất vui, nàng cười nói:
- Được rồi, bí thư Vương, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, ngài có gì cứ nói thẳng.
Hai người nói rồi cùng nở nụ cười, Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi nói:
- Chị Trình, hôm nay ngài có thời gian không? Tôi nghe nói ở Thành Tây vừa mở một quán cà phê, tôi mời ngài uống cà phê được không?
Vương Tử Quân căn bản ít khi trải qua những tình huống như thế này, vì người ta ở trong quan trường, căn bản những trò lãng mạn đều phải lánh xa. Phần lớn người ta ngày thường lục đục với nhau, dù là cùng dùng cơm thì nói một đằng nghĩ một nẻo, ai ai cũng đeo mặt nạ, nào có tâm tư đi đến những địa phương tràn đầy riêng tư như quán cà phê để mà tiêu khiển giải trí?
Nhưng vị phó chủ tịch Trình kia thích uống cà phê, Vương Tử Quân chỉ có thể cho ra lời mời như vậy mà thôi. Phó chủ tịch Trình tuy không biết Vương Tử Quân có ý gì, thế nhưng nàng thật sự muốn có quan hệ với mội vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi đang quật khởi, thế nên vui vẻ đồng ý lời mời của Vương Tử Quân.
Hai mươi phút sau Vương Tử Quân đi xe đến một quán cà phê mới mở, vì trước khi đến đã điện thoại đặt phòng, thế nên Vương Tử Quân trực tiếp đi lên phòng.
Phó chủ tịch Trình cũng đến rất nhanh, khi Vương Tử Quân vào chưa lâu thì phó chủ tịch Trình đã cười cười đi đến. Phó chủ tịch Trình tên là Trình Viên Lệ, năm mnay năm mươi tuổi nhưng nhìn qua như bốn mươi. Nàng mặc một bộ váy công sở làm cho người ta sinh ra cảm giác khôn khéo giỏi giang.
- Chào bí thư Vương, tôi đến có hơi chậm, chủ yếu là vì tâm tình kích động mà thôi. Ngài đột nhiên mời đi uống cà phê, tôi cảm thấy có chút hạnh phúc.
Vừa vào cửa thì Trình Viên Lệ đã mở miệng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng có chút hiểu biết về Trình Viên Lệ, hắn căn bản cực kỳ tôn trọng người chị lớn hơn mình cả chục tuổi này. Hắn vừa mời Trình Viên Lệ ngồi xuống vừa cười nói:
- Chị Trình, chị nói vậy là phê bình tôi rồi. Sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi, ít nhất một tháng cũng phải mời cà phê chị một lần.
- Bí thư Vương, ngài như vậy cũng không quá có thành ý, mời cà phê mà một tháng một lần sao? Rõ ràng là muốn qua loa cho xong.
Cán bộ là nữ thường có ưu thế, tất cả lúc này được biểu hiện đầy đủ trên người Trình Viên Lệ. Nàng nói dù không chút khách khí, thế nhưng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Vương Tử Quân dù biết Trình Viên Lệ đang nói đùa thế nhưng vẫn cười nói:
- Tốt, nếu ngài lo lắng như vậy, coi như tôi ghi phiếu nợ với ngài.
Hai người nói cười vui vẻ làm cho bầu không khí xấu hổ biến mất, Trình Viên Lệ ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng thỉnh thoảng đánh giá vị thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi, trong lòng càng suy đoán xem đối phương tìm mình là vì chuyện gì.
Trình Viên Lệ là người chủ quản công tác văn hóa giáo dục vệ sinh, cũng không phải quá bận rộn, căn bản là không có chút liên quan đến công tác của một vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Với thân phận và địa vị của Vương Tử Quân, cần gì phải mời nàng đi xuống cà phê?
Tuy Vương Tử Quân nhỏ tuổi hơn thế nhưng Trình Viên Lệ căn bản không dám coi thường. Người này đến tỉnh Nam Giang chưa lâu nhưng một loạt động tác lại làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn, đã căn bản đững vững và tạo nên uy tín cho vị trí của mình ở tỉnh Nam Giang.
Trước đó Trình Viên Lệ căn bản không chút hoài nghi khả năng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh của Chân Hồng Lỗi, nhưng dưới tình huống nắm chắc như vậy mà bí thư Vương lại cho ra phản kích quá sắc bén. Vương Tử Quân không những nã pháo vào Chử Vận Phong, còn làm cho Chử Vận Phong á khẩu không nói gì được, còn làm cho cục trưởng Chân Hồng Lỗi bị xử phạt đảng.
Trước kia khối tư pháp tỉnh căn bản là phân quyền không hợp, đừng nói Chân Hồng Lỗi là một vị cục trưởng cục công an tỉnh ngồi cực kỳ ổn định. Nhưng Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp lại có thể kết hợp quyền lực, căn bản có vị trí cao vời.
Trước khi Vương Tử Quân đến tìm thì Trình Viên Lệ đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ cần Vương Tử Quân cho ra đề nghị hợp nguyên tắc, nàng đều có thể thuận nước giong thuyền, đây là điều nhất định phải làm. Hơn nữa nàng sẽ căn bản không quá tỏ ra kiêu kỳ ngạo khí.
- Bí thư Vương, tục ngữ có câu không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, ngài là người bận rộn, tuyệt đối không vô duyên vô cớ mời chị đây đi uống cà phê. Có gì thì ngài cứ nói, chỉ cần có thể làm được, chị đây sẽ không bao giờ từ chối.
Trình Viên Lệ là bậc nữ anh thư không thua kém mày râu, nàng mở miệng nói rất ngay thẳng, những lời này căn bản dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt của Trình Viên Lệ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói:
- Chị Trình, chuyện này nói ra thì tôi cũng là xen vào chuyện của người khác, chỉ là cảm thấy buồn bực, thế nên mới đến tìm ngài.
Vương Tử Quân tuy rất coi trọng phương diện này nhưng hắn không phải là người chủ quản, lại càng không phải là lãnh đạo trực tiếp của Trình Viên Lệ, thế nên mở miệng cũng cực kỳ khách khí.
Cách nói vòng vo này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút trói buộc. Quyền lực căn bản là thứ tốt, hắn thầm nghĩ như vậy mà khát vọng tiến lên càng thêm bức thiết. Thử nghĩ xem nếu như hắn có được vị trí như Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, hăn nào phải đi đường vòng, căn bản là dứt khoát mở miệng là xong.
Trình Viên Lệ tuy kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn nở nụ cười nói:
- Đừng xem chị đây là người ngoài, có gì thì anh cứ nói, để tôi sắp xếp giải quyết khó khăn cho anh.
3 Chị Trình, vài ngày trước tôi có trò chuyện với một chuyên gia y học, anh ấy nói mùa đông năm nay sẽ khá ấm, tỉ lệ bệnh tật khá cao, thậm chí còn dễ xuất hiện bệch dịch lây lan nhanh.
Vương Tử Quân châm chước mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do như vậy.
Mặc dù trí nhớ của Vương Tử Quân về kiếp trước vẫn rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không dứt khoát nói thẳng, chỉ có thể mượn lời chuyên gia mà thôi. Mặc dù lời nói của hắn khá có sức thuyết phục, thế nhưng nói theo kiểu này vẫn dễ làm cho người ta tin phục hơn.
Trình Viên Lệ thiếu chút nữa thì cười, nàng căn bản không ngờ Vương Tử Quân mời mình uống cà phê lại là vì chuyện này. Tuy nàng cảm thấy bất ngờ thế nhưng vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe Vương Tử Quân.
- Tôi nghe người bạn này nói, dựa theo những gì chúng ta đang làm với công tác vệ sinh y tế, rõ ràng là còn chưa đủ, rất nhiều phương diện còn chưa đạt chuẩn, nếu xuất hiện bệnh dịch thì chúng ta sẽ cực kỳ bị động.
Trình Viên Lệ nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mới nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi rất cảm kích vì anh đã quan tâm và ủng hộ với công tác vệ sinh y tế. Lúc này phương diện điều kiện khám chữa bệnh và vệ sinh cần phải được đề cao, đây là sự thật căn bản không thể lảng tránh được. Cũng may là ủy ban nhân dân tỉnh đã có nhiều chính sách công khai, kế hoạch là năm nay sẽ đề cao trình độ khám chữa bệnh trong tỉnh.
- Nhưng phương diện đề cao này còn phải tiến lên từng bước, không phải chuyện một lần là xong, vì phải cần một số tiền lớn. Kinh tế Nam Giang chúng ta phát triển khá tốt, thế nhưng cũng rất thiếu tiền, bây giờ muốn có tài chính thì tôi phải tranh thủ từ tay chủ tịch Chử.
Vương Tử Quân căn bản tin tưởng lời nói của Trình Viên Lệ đều là thật, lúc này tài chính căn bản không đủ, tiền cần dùng là rất nhiều. Vương Tử Quân từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn biết rõ điều này.
Trước khi đến Vương Tử Quân đã nghĩ đến điều này, khi thấy bầu không khí có chút ngưng trọng thì hắn mới trầm giọng nói:
- Tất nhiên căn bản không thể nào đề cao phương diện khám chữa bệnh lên độ cao mới trong thời gian ngắn. Chị Trình, chị cảm thấy đề cao điều kiện phòng chống bệnh dịch lây lan cần bao nhiêu tiền?
- Hai vị lãnh đạo, hai vị đã trễ nãi nhiều rượu, lúc này chúng tôi kính hai vị lãnh đạo một ly, mong sao sau này chúng ta càng ngày càng công tác tốt.
Vạn Thạch Tắc nói ra những lời này thì người bên cạnh cũng nâng ly lên, Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nâng ly rượu lên.
Khi mọi người đang uống rượu thì chợt nghe thấy bên ngoài có chút rối loạn. Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai đặt ly rượu xuống, Thích Phúc Lai lại dùng giọng bất mãn nói với Vạn Thạch Tắc ở bên cạnh:
- Đây là có chuyện gì?
Vạn Thạch Tắc cảm thấy rất uất ức, thầm nghĩ mình nào phải là người có thiên lý nhãn? Mọi người đều ngồi ở chỗ này, minh nào biết được bên ngoài có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng hắn cũng không dám phát tiết, vì vậy chỉ nói:
- Tôi ra ngoài xem thế nào.
Trước mặt Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi thì Vạn Thạch Tắc tỏ ra cực kỳ cẩn thận, thế nhưng khi đi ra ngoài cửa thì nhanh chóng lên giá. Hắn nhìn tên phó giám đốc khách sạn đang vội vàng chạy đến, thế là lạnh giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Cục công an và cục lâm nghiệp cùng liên hợp mở rộng hoạt động đã kích hành vi mua bán động vật hoang dã.
Viên phó giám đốc khách sạn là cán bộ thành phố Lâm Hồ, hắn rất sợ hãi Vạn Thạch Tắc, khi thấy gương mặt âm trầm của Vạn Thạch Tắc thì vội vàng dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói.
Kiểm tra tình huống mua bán động vật hoang dã? Vạn Thạch Tắc nhìn gương mặt của viên phó giám đốc khách sạn, hắn cảm thấy rất mất vui. Viên giám đốc khách sạn cũng hiểu rõ, thật ra hắn cũng rất oan uổng. Hắn trước nay luôn mạnh vì gạo bạo vì tiền, luôn lấy danh nghĩa của văn phòng khu thường trú của thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng để kết giao với nhiều người, mà nhiều người cũng nể mặt hắn.
Nhưng hôm nay khi hắn muốn biểu hiện trước mặt bí thư Thích, đám nhân viên kiểm tra đã chạy đến đột kích bất ngờ, kiểm tra khách sạn thành phố Lâm Hồ.
- Bí thư Vạn, nghe nói là sắp xếp của cục trưởng cục công an thành phố, yêu cầu tiến hành kiểm tra tất cả cửa hàng quán ăn và khách sạn trong thành phố. Bây giờ đang tiến hành xem xét kiểm tra, kẻ nào phạm pháp sẽ cho ra ánh sáng, tiến hành xét xử cùng một chỗ, còn có nhân viên của đài truyền hình đi theo.
- À, anh ra đối phó một chú cho xong đi.
Vạn Thạch Tắc không muốn nói nhiều với viên phó giám đốc khách sạn, hắn nói rồi đi vào phòng.
Lúc này Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai còn đang chờ tin tức của Vạn Thạch Tắc. Sau khi Vạn Thạch Tắc đi vào trong phòng thì nhanh chóng báo cáo:
- Hai vị lãnh đạo, lúc này cục công an thành phố Đông Hồng đang tổ chức hoạt động đả kích hành vi mua bán động vật hoang dã.
Thích Phúc Lai căn bản không thèm quan tâm đến một hoạt động nho nhỏ như vậy, nhưng Chân Hồng Lỗi thì nghe và hiểu ra vấn đề. Hắn nhướng mày thầm phỏng đoán xem lần này Đoạn Văn Đống muốn làm cái quái gì.
Theo như kinh nghiệm công tác lâu năm của Chân Hồng Lỗi, hắn biết rõ đây là thời điểm mà Đoạn Văn Đống cực kỳ cấp bách muốn làm ra thành tích, tất nhiên phải thực hiện nhiều hoạt động. Thế nhưng hành động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã không nằm trong số chiêu thức mà cục trưởng cục công an cần ra tay, Đoạn Văn Đống không phải là người ngu, bây giờ gióng trống khua chiêng đi thực hiện hành động này, tất phải có ý nghĩ của riêng mình.
Chân Hồng Lỗi trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số của một vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng. Vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng bên kia nhận được điện thoại của Chân Hồng Lỗi và cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vì kích động nên ăn nói có hơi lắp bắp. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn căn bản không hiểu gì về hoạt động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã lần này, chỉ nói là Đoạn Văn Đống đột nhiên liên lạc với người của cục lâm nghiệp, tổ chức một hoạt động như vậy.
- Anh nói hành động này cũng không phải là phía cục lâm nghiệp chủ động liên lạc với cục công an sao?
Chân Hồng Lỗi có chút giật mình.
Sau khi tìm được câu trả lời của đối phương, Chân Hồng Lỗi đặt điện thoại xuống. Hắn cẩn thận suy xét, cảm thấy sự việc này căn bản không ra gì, thế cho nên không quá quan tâm.
- bí thư Thích, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau, tôi đi trước đây.
Chân Hồng Lỗi bị những chuyện nhỏ nhặt quấy rối mà cảm thấy mất hứng, thế là hắn khẽ nói lời cáo từ với Thích Phúc Lai.
...
Vương Tử Quân lật báo chí ra xem, vẻ mặt xuất hiện nụ cười. Tuy chỉ là một hoạt động nhưng đã giải cứu được hơn ba ngàn động vật hoang dã, trong đó có hơn hai trăm động vật quý hiếm cấp hai.
Thành tích lần này căn bản là khá tốt, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân coi trọng hoạt động này. Dưới sự tuyên truyền của báo chí, hắn đã cho ra chỉ thị tiến hành đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã khắp tỉnh Nam Giang, tiến hành xử lý cực kỳ nghiêm túc những phần tử trái luật.
Mặc dù hoạt động lần này căn bản không xử lý tận gốc hành vi mua bán động vật hoang dã, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể tin nó nhất định sẽ đả kích nặng nề vào đám người mua bán động vật hoang dã, vì vậy mà giảm bớt số người ăn thịt cầy hương, căn bản có tác dụng không nhỏ đến phương diện bảo vệ tài nguyên rừng.
Nếu hành động này có thể ức chế được tình huống ăn thịt động vật hoang dã tràn lan thì quá tốt. Vương Tử Quân suy tư giây lát, hắn lại nghĩ đến phương diện mình còn có việc cần làm, thế là quyết định đi gặp mặt vị phó chủ tịch tỉnh nắm công tác văn hóa giáo dục và vệ sinh.
Tuy sự việc không nhất định sẽ đi theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản sự việc phát sinh, hắn coi như làm tốt nhất trong khả năng của mình.
- Chào chủ tịch Trình, tôi là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Sau khi nối thông điện thoại, Vương Tử Quân cười nói với đầu dây bên kia.
Phó chủ tịch Trình là một lãnh đạo nữ, dù Vương Tử Quân từng gặp nhưng cũng chưa từng có quan hệ gì. Sau khi nghe Vương Tử Quân giới thiệu thì chủ tịch Trình cười nói:
- Chào bí thư Vương, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?
Vương Tử Quân và phó chủ tịch Trình căn bản là hai người có cấp bậc trong tỉnh khá khác nhau, mặc dù Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng hắn cũng không dám cho ra chỉ thị với đối phương, người ta nói như vậy chủ yếu là khách khí mà thôi.
- Ha ha ha, chị Trình, chị nói vậy cũng làm tôi kinh sợ, tôi nào dám ra chỉ thị với chị?
Vương Tử Quân nở nụ cười nịnh nọt làm cho chủ tịch Trình cảm thấy rất vui, nàng cười nói:
- Được rồi, bí thư Vương, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, ngài có gì cứ nói thẳng.
Hai người nói rồi cùng nở nụ cười, Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi nói:
- Chị Trình, hôm nay ngài có thời gian không? Tôi nghe nói ở Thành Tây vừa mở một quán cà phê, tôi mời ngài uống cà phê được không?
Vương Tử Quân căn bản ít khi trải qua những tình huống như thế này, vì người ta ở trong quan trường, căn bản những trò lãng mạn đều phải lánh xa. Phần lớn người ta ngày thường lục đục với nhau, dù là cùng dùng cơm thì nói một đằng nghĩ một nẻo, ai ai cũng đeo mặt nạ, nào có tâm tư đi đến những địa phương tràn đầy riêng tư như quán cà phê để mà tiêu khiển giải trí?
Nhưng vị phó chủ tịch Trình kia thích uống cà phê, Vương Tử Quân chỉ có thể cho ra lời mời như vậy mà thôi. Phó chủ tịch Trình tuy không biết Vương Tử Quân có ý gì, thế nhưng nàng thật sự muốn có quan hệ với mội vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi đang quật khởi, thế nên vui vẻ đồng ý lời mời của Vương Tử Quân.
Hai mươi phút sau Vương Tử Quân đi xe đến một quán cà phê mới mở, vì trước khi đến đã điện thoại đặt phòng, thế nên Vương Tử Quân trực tiếp đi lên phòng.
Phó chủ tịch Trình cũng đến rất nhanh, khi Vương Tử Quân vào chưa lâu thì phó chủ tịch Trình đã cười cười đi đến. Phó chủ tịch Trình tên là Trình Viên Lệ, năm mnay năm mươi tuổi nhưng nhìn qua như bốn mươi. Nàng mặc một bộ váy công sở làm cho người ta sinh ra cảm giác khôn khéo giỏi giang.
- Chào bí thư Vương, tôi đến có hơi chậm, chủ yếu là vì tâm tình kích động mà thôi. Ngài đột nhiên mời đi uống cà phê, tôi cảm thấy có chút hạnh phúc.
Vừa vào cửa thì Trình Viên Lệ đã mở miệng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng có chút hiểu biết về Trình Viên Lệ, hắn căn bản cực kỳ tôn trọng người chị lớn hơn mình cả chục tuổi này. Hắn vừa mời Trình Viên Lệ ngồi xuống vừa cười nói:
- Chị Trình, chị nói vậy là phê bình tôi rồi. Sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi, ít nhất một tháng cũng phải mời cà phê chị một lần.
- Bí thư Vương, ngài như vậy cũng không quá có thành ý, mời cà phê mà một tháng một lần sao? Rõ ràng là muốn qua loa cho xong.
Cán bộ là nữ thường có ưu thế, tất cả lúc này được biểu hiện đầy đủ trên người Trình Viên Lệ. Nàng nói dù không chút khách khí, thế nhưng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Vương Tử Quân dù biết Trình Viên Lệ đang nói đùa thế nhưng vẫn cười nói:
- Tốt, nếu ngài lo lắng như vậy, coi như tôi ghi phiếu nợ với ngài.
Hai người nói cười vui vẻ làm cho bầu không khí xấu hổ biến mất, Trình Viên Lệ ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng thỉnh thoảng đánh giá vị thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi, trong lòng càng suy đoán xem đối phương tìm mình là vì chuyện gì.
Trình Viên Lệ là người chủ quản công tác văn hóa giáo dục vệ sinh, cũng không phải quá bận rộn, căn bản là không có chút liên quan đến công tác của một vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Với thân phận và địa vị của Vương Tử Quân, cần gì phải mời nàng đi xuống cà phê?
Tuy Vương Tử Quân nhỏ tuổi hơn thế nhưng Trình Viên Lệ căn bản không dám coi thường. Người này đến tỉnh Nam Giang chưa lâu nhưng một loạt động tác lại làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn, đã căn bản đững vững và tạo nên uy tín cho vị trí của mình ở tỉnh Nam Giang.
Trước đó Trình Viên Lệ căn bản không chút hoài nghi khả năng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh của Chân Hồng Lỗi, nhưng dưới tình huống nắm chắc như vậy mà bí thư Vương lại cho ra phản kích quá sắc bén. Vương Tử Quân không những nã pháo vào Chử Vận Phong, còn làm cho Chử Vận Phong á khẩu không nói gì được, còn làm cho cục trưởng Chân Hồng Lỗi bị xử phạt đảng.
Trước kia khối tư pháp tỉnh căn bản là phân quyền không hợp, đừng nói Chân Hồng Lỗi là một vị cục trưởng cục công an tỉnh ngồi cực kỳ ổn định. Nhưng Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp lại có thể kết hợp quyền lực, căn bản có vị trí cao vời.
Trước khi Vương Tử Quân đến tìm thì Trình Viên Lệ đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ cần Vương Tử Quân cho ra đề nghị hợp nguyên tắc, nàng đều có thể thuận nước giong thuyền, đây là điều nhất định phải làm. Hơn nữa nàng sẽ căn bản không quá tỏ ra kiêu kỳ ngạo khí.
- Bí thư Vương, tục ngữ có câu không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, ngài là người bận rộn, tuyệt đối không vô duyên vô cớ mời chị đây đi uống cà phê. Có gì thì ngài cứ nói, chỉ cần có thể làm được, chị đây sẽ không bao giờ từ chối.
Trình Viên Lệ là bậc nữ anh thư không thua kém mày râu, nàng mở miệng nói rất ngay thẳng, những lời này căn bản dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt của Trình Viên Lệ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói:
- Chị Trình, chuyện này nói ra thì tôi cũng là xen vào chuyện của người khác, chỉ là cảm thấy buồn bực, thế nên mới đến tìm ngài.
Vương Tử Quân tuy rất coi trọng phương diện này nhưng hắn không phải là người chủ quản, lại càng không phải là lãnh đạo trực tiếp của Trình Viên Lệ, thế nên mở miệng cũng cực kỳ khách khí.
Cách nói vòng vo này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút trói buộc. Quyền lực căn bản là thứ tốt, hắn thầm nghĩ như vậy mà khát vọng tiến lên càng thêm bức thiết. Thử nghĩ xem nếu như hắn có được vị trí như Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, hăn nào phải đi đường vòng, căn bản là dứt khoát mở miệng là xong.
Trình Viên Lệ tuy kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn nở nụ cười nói:
- Đừng xem chị đây là người ngoài, có gì thì anh cứ nói, để tôi sắp xếp giải quyết khó khăn cho anh.
3 Chị Trình, vài ngày trước tôi có trò chuyện với một chuyên gia y học, anh ấy nói mùa đông năm nay sẽ khá ấm, tỉ lệ bệnh tật khá cao, thậm chí còn dễ xuất hiện bệch dịch lây lan nhanh.
Vương Tử Quân châm chước mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do như vậy.
Mặc dù trí nhớ của Vương Tử Quân về kiếp trước vẫn rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không dứt khoát nói thẳng, chỉ có thể mượn lời chuyên gia mà thôi. Mặc dù lời nói của hắn khá có sức thuyết phục, thế nhưng nói theo kiểu này vẫn dễ làm cho người ta tin phục hơn.
Trình Viên Lệ thiếu chút nữa thì cười, nàng căn bản không ngờ Vương Tử Quân mời mình uống cà phê lại là vì chuyện này. Tuy nàng cảm thấy bất ngờ thế nhưng vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe Vương Tử Quân.
- Tôi nghe người bạn này nói, dựa theo những gì chúng ta đang làm với công tác vệ sinh y tế, rõ ràng là còn chưa đủ, rất nhiều phương diện còn chưa đạt chuẩn, nếu xuất hiện bệnh dịch thì chúng ta sẽ cực kỳ bị động.
Trình Viên Lệ nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mới nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi rất cảm kích vì anh đã quan tâm và ủng hộ với công tác vệ sinh y tế. Lúc này phương diện điều kiện khám chữa bệnh và vệ sinh cần phải được đề cao, đây là sự thật căn bản không thể lảng tránh được. Cũng may là ủy ban nhân dân tỉnh đã có nhiều chính sách công khai, kế hoạch là năm nay sẽ đề cao trình độ khám chữa bệnh trong tỉnh.
- Nhưng phương diện đề cao này còn phải tiến lên từng bước, không phải chuyện một lần là xong, vì phải cần một số tiền lớn. Kinh tế Nam Giang chúng ta phát triển khá tốt, thế nhưng cũng rất thiếu tiền, bây giờ muốn có tài chính thì tôi phải tranh thủ từ tay chủ tịch Chử.
Vương Tử Quân căn bản tin tưởng lời nói của Trình Viên Lệ đều là thật, lúc này tài chính căn bản không đủ, tiền cần dùng là rất nhiều. Vương Tử Quân từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn biết rõ điều này.
Trước khi đến Vương Tử Quân đã nghĩ đến điều này, khi thấy bầu không khí có chút ngưng trọng thì hắn mới trầm giọng nói:
- Tất nhiên căn bản không thể nào đề cao phương diện khám chữa bệnh lên độ cao mới trong thời gian ngắn. Chị Trình, chị cảm thấy đề cao điều kiện phòng chống bệnh dịch lây lan cần bao nhiêu tiền?
/1843
|