Diệp Thừa Dân, là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân, chỉ khi nào bí thư tỉnh ủy yêu cầu thay đổi vị trí của Lục Trạch Lương, tuyến trên mới coi trọng như vậy.
Nói thật thì Lục Trạch Lương căn bản không muốn rời khỏi Nam Giang, vì hắn công tác lâu năm ở Nam Giang, bản thân đã là một cây đại thụ cực kỳ lớn. Nếu bây giờ điều hắn ra khỏi ao cá Nam Giang, hắn cần phải tổ chức lại quan hệ củ mình, tất cả những gì hắn đã gầy dựng xem như kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Nhưng có một số việc không phát triển theo ý muốn của Lục Trạch Lương, Diệp Thừa Dân là lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang, ý kiến của bí thư Diệp căn bản là cực kỳ quan trọng. Nếu Lục Trạch Lương muốn ở lại tỉnh Nam Giang thì phải có vài lời của bí thư Diệp.
Người có lời nói với độ nặng lớn nhất chính là Diệp Thừa Dân, thế nhưng điều này căn bản sẽ không xảy ra. Dù là bây giờ Lục Trạch Lương có đi vào trong vòng tay của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân cũng không cho hắn đi theo. Bí thư Diệp đã đưa ý kiến di dời Lục Trạch Lương cho lãnh đạo thượng cấp, như vậy sẽ tuyệt đối không tự tát chính mình, sẽ không giữ lại Lục Trạch Lương.
Ngoài Diệp Thừa Dân thì chỉ còn một người duy nhất giữ Lục Trạch Lương ở lại Nam Giang, đó là chủ tịch Chử Vận Phong. Lục Trạch Lương tin tưởng cuối cùng chủ tịch Chử Vận Phong cũng sẽ nói tốt cho mình. Dù sao thì hắn cũng đã đi theo chủ tịch Chử nhiều năm, không nhìn mặt thầy chùa cũng phải nể mặt phật, chủ tịch Chử dù sao cũng phải giúp đỡ mình một chút.
Nhưng nếu chỉ dựa vào Chử Vận Phong thì Lục Trạch Lương vẫn có chút lo lắng, vì vậy hắn lại chuyển ánh mắt lên người Diêu Trung Tắc. Hắn và Diêu Trung Tắc có quan hệ khá tốt, Diêu Trung Tắc lại là phó bí thư nắm khối tổ chức, chỉ cần Diêu Trung Tắc mở miệng nói tốt với hắn, hắn càng nắm chắc cơ hội mình được ở lại Nam Giang.
Nhưng đây không phải là lúc nên ngã bài với Diêu Trung Tắc, Lục Trạch Lương nói về chuyện liên quan đến Vương Tử Quân cũng chỉ là nửa thật nửa giả mà thôi. Hắn thật sự có ý kiến với Vương Tử Quân, nhưng hắn nói ra chủ yếu là xem xét thái độ của Diêu Trung Tắc như thế nào.
Biểu hiện của Diêu Trung Tắc làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy thỏa mãn, sau khi kể khổ một lát với Diêu Trung Tắc thì Lục Trạch Lương rời đi. Tuy tất cả phát triển thuận lợi, thế nhưng cảm giác của Lục Trạch Lương vẫn khó thể nào tiêu tan được.
Dù sao thì chuyện lần này cũng liên quan đến tương lai của mình, tuy Chử Vận Phong và Diêu Trung Tắc sẽ giúp đỡ Lục Trạch Lương, thế nhưng kết quả cuối cùng là gì thì cũng khó ai ngờ. Càng là những sự kiện khó dự đoán càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không gian yên ắng trong phòng, Lục Trạch Lương nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hai hàng chân mày chợt nhíu lại.
- Anh, bố của em muốn nói chuyện với anh.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng khi nối thông điện thoại.
Lục Trạch Lương tuy chẳng yêu mến người phụ nữ này, thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng ông lão được nhắc đến. Năm xưa nếu không phải là người này dẫn dắt, Lục Trạch Lương cũng không có được mức phát triển như hôm nay.
Tất nhiên Lục Trạch Lương đi đến bước này cũng căn bản dựa vào sự cố gắng của mình.
- Trạch Lương, không còn cách nào xử lý sự kiện của Tiểu Đỗ được sao?
Giọng nói run rẩy ở đầu dây bên kia làm cho Lục Trạch Lương vốn đang rất buồn bực cũng mềm lòng, dù là thế nào thì ông lão kia cũng là ân nhân của hắn.
Lục Trạch Lương trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Chú à, chuyện này cháu đã cố gắng hết sức rồi, ngài cũng biết Tiểu Đỗ đã làm ra chuyện gì rồi đấy, sự việc có tính chất quá ác liệt.
- À, tôi biết rõ, nhưng Tiểu Đỗ còn quá nhỏ, Trạch Lương, tôi là một ông lão nên không còn biện pháp nào khác, chỉ có cậu...
Ông lão ở đầu dây bên kia càng nói thì giọng điệu càng yếu ớt.
Lục Trạch Lương thở dài một hơi, hắn thật sự rất muốn hỗ trợ, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, mình căn bản không làm gì được. Vương Tử Quân đã theo sát vụ này, chính mình nếu mở miệng căn bản sẽ ném cán dao vào trong tay đối phương.
- Chú, nếu có biện pháp thì cháu nhất định sẽ giúp đỡ.
Lục Trạch Lương nói đến đây thì tranh thủ thời gian nói:
- Cháu còn phải đi báo cáo công tác với bí thư Diệp, cháu sẽ phải đi ngay đây, lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại trả lời chú.
Lục Trạch Lương cúp điện thoại và càng nhíu mày thật chặt, hắn căn bản là thúc thủ vô sách với tình huống đang diễn ra. Khi hắn chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, chợt thấy Vương Tử Quân và Hoắc Quang Lĩnh đi song song với nhau.
Vẻ mặt Hoắc Quang Lĩnh rất nghiêm túc, sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì trầm giọng nói:
- Sau khi tôi quay về sẽ cho người đi điều tra Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh, anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị nắm bắt vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tìm Hoắc Quang Lĩnh chính là vì vụ án ở thành phố Lâm Hồ. Lần trước sau khi tiếp xúc trò chuyện với Diệp Thừa Dân, hắn đã biết thành phố Lâm Hồ là nơi trú ẩn của các tập đoàn buôn lậu, vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm đã từng gióng trống khua chiêng điều tra hơn một tháng ở thành phố Lâm Hồ thế nhưng căn bản không cho ra kết quả.
Cũng vì nguyên nhân này mà vị lãnh đạo kia cuối cùng không thể không rời khỏi tỉnh Nam Giang.
Lúc này nhiệm vụ đả kích các tập đoàn buôn lậu là trọng trách trên vai Vương Tử Quân, nhưng những ngày qua Vương Tử Quân luôn bận rộn vì những chuyện khác, mãi không chú ý, thế nhưng cũng không vì vậy mà cho rằng hắn đã bỏ qua nhiệm vụ trọng đại của mình.
Vụ án của Uông Kính Đỗ ở thành phố Lâm Hồ đã cho Vương Tử Quân một ý nghĩ mới, đó là nắm bắt vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ. Vị trí này tuy không phải cao vời trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng lại là vị trí cực kỳ quan trọng của thành phố Lâm Hồ.
Nhưng nắm bắt vị trí này cũng không dễ dàng chút nào. Tuy Vương Tử Quân đ có thể nắm bắt được Thì Đắc Tiêu, thế nhưng hắn lại không nắm chắc có thể đătj người của mình lên vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ.
Tuy Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn có thể tạo nên tác dụng chủ yếu khi điều động vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cục công an thành phố Lâm Hồ và cục công an tỉnh cũng không phải nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân khẽ xoa hai hàng chân mày, hắn thầm nghĩ trong lòngg:
- Xem ra phải đánh một trận lớn.
- Mấy giờ rồi?
Vương Tử Quân đi ra phòng khách rồi trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ ở bên cạnh.
Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói:
- Bí thư Vương, chín giờ hai mươi lăm rồi.
Vương Tử Quân nhíu mày dùng giọng tùy ý nói:
- Chân Hồng Lỗi này đúng là, lúc nào cũng đến báo cáo.
Vương Tử Quân nói rồi đi xuống dưới lầu, khi hắn sắp xuống bên dưới, bí thư thị ủy thành phốLâm Hồ là Thích Phúc Lai và ủy ban tư pháp thị ủy Vạn Thạch Tắc nhanh chóng đi đến.
Thích Phúc Lai thấy Vương Tử Quân thì cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, ngài có thời gian rảnh không? Tôi muốn báo cáo công tác với ngài.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn cũng nở nụ cười nói:
- Bí thư Thích, thật sự không khéo, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết ngay.
Thích Phúc Lai thấy Vương Tử Quân vội vàng xuống lầu, thế là tranh thủ thời gian nói:
- Vậy thì buổi chiều ngài có rảnh không? Mời bí thư Vương đến dùng cơm ở nhà khách thành phố Lâm Hồ, xem như chúng thị ủy Lâm Hồ chúng tôi làm kiểm điểm với bí thư Vương.
Vạn Thạch Tắc đứng bên cạnh Thích Phúc Lai, vẻ mặt có vài phần sợ hãi, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân lại có vài phần cầu xin.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Cũng không cần dùng cơm, bốn giờ chiều nay tôi có mặt ở văn phòng. Bí thư Thích, thật sự xấu hổ quá, tôi còn có chút việc, cần phải đi trước.
Khi Vương Tử Quân đi xuống dưới lầu thì gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai chợt biến mất, Vạn Thạch Tắc đứng ở bên cạnh lại dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bí thư Thích, anh xem bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Hừ.
Thích Phúc Lai lạnh lùng nhìn thoáng qua Vạn Thạch Tắc, sau đó dùng giọng bức bối nói:
- Chúng ta đi đến chỗ của chủ tịch Kim ngồi một lát.
- Bí thư Thích, chuyện này tôi cảm thấy nên báo cáo với chủ tịch Chử một tiếng, chỉ cần chủ tịch Chử mở miệng, cho dù họ Vương kia...
Vạn Thạch Tắc đưa mắt nhìn bốn phía, giọng nói hạ xuống rất nhiều.
Thích Phúc Lai dùng giọng khó chịu cắt ngang lời Vạn Thạch Tắc:
- Tìm chủ tịch Chử sao? Anh có phải cảm thấy ồn ào như vậy là chưa đủ, nếu bây giờ để cho chủ tịch Chử xuất hiện nói tốt cho chúng ta, tôi thấy anh rõ ràng là điên rồi.
Tuy ngoài miệng mắng chửi người thế nhưng Thích Phúc Lai nhắc đến Chử Vận Phong thì giọng nói tràn đầy tôn kính.
Vạn Thạch Tắc không lên tiếng, hắn biết rõ lúc này tâm tình của Thích Phúc Lai là không tốt. Tuy hắn cũng cảm thấy căn bản không thoải mái, thế nhưng lúc này còn chưa đến lượt hắn phát tiết, dù sao thì Vạn Thạch Tắc cũng là bí thư thị ủy, hắn chỉ là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy mà thôi.
- Hừ, bí thư Vạn, tôi cũng không hiểu anh làm như thế nào mà để xảy ra sự kiện này. Bây giờ thì quá tốt rồi, Thì Đắc Tiêu bị người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đi, anh nói xem, tôi còn thể diện gì nữa đây?
Thích Phúc Lai nhẫn nhịn áp chế cơn giận, hắn dùng giọng hổn hển oán giận nói.
Vạn Thạch Tắc có chút căm tức, trong ấn tượng của hắn thì Thích Phúc Lai vĩnh viễn là người bảo trì an phận, mặt mũi hiền lành, bình dị gần gũi. Nhưng khi tức giận thì bản tính lộ ra, mặc kệ là người có cao lớn như thế nào thì giọng nói cũng phải vượt qua đầu, lớn tiếng nhất.
"Nhưng việc này có thể trách tôi sao? Bình thường anh coi Thì Đắc Tiêu như bảo bối, cực kỳ sủng ái, vị cục trưởng cục công an kia có coi tôi ra gì không? Khi không có chuyện gì thì yêu cầu tôi không được trói buộc, khi có chuyện không may thì coi tôi là nơi trút giận!"
Vạn Thạch Tắc tuy cảm thấy cực kỳ uất ức nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể xoa xoa tay nhìn Thích Phúc Lai, bộ dạng như tiếp nhận lời dạy bảo của lãnh đạo.
Cũng may Thích Phúc Lai căn bản cũng hiểu chuyện này không trách được Vạn Thạch Tắc, sau khi nổi nóng thì trầm giọng nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta đến tìm chủ tịch Kim, tranh thủ sự giúp đỡ của chủ tịch Kim. Tuy Thì Đắc Tiêu bị giam giữ, thế nhưng vị trí cục trưởng cục công an không thể ném đi được.
Vương Tử Quân ngồi lên xe, trong đầu là gương mặt Thích Phúc Lai, hắn biết rõ Thích Phúc Lai đến tìm mình làm gì. Khi sự kiện Uông Kính Đỗ đã được điều tra rõ ràng, Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh đã bị xử song quy.
Hai người kia bị xử song quy làm cho quan trường thành phố Lâm Hồ bùng sóng, đưa đến những chấn động không nhỏ. Dù sao cục trưởng cục công an và trưởng phòng tài chính cũng không phải là vị trí bình thường, hai người này bị xử song quy làm cho nhiều người cảm thấy hoảng loạn.
Hai người kia chạy đến tỉnh thành tìm mình, nói là có chuyện cần báo cáo, còn không bằng nói rằng đến làm kiểm điểm vì vụ án của Uông Kính Đỗ. Nhưng Vương Tử Quân là người đã quyết định nắm vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ trong tay mình, hắn nào có thể để cho đối phương nhổ ra chút nước bọt lấy đi kết quả mình mong muốn?
Vương Tử Quân gửi hy vọng rất lớn vào ủy ban kỷ luật tỉnh ủy để xử lý tình huống buôn lậu ở thành phố Lâm Hồ, nhưng tin tức truyền đến từ ủy ban kỷ luật lại làm hắn cảm thấy rất đau đầu, rằng Thì Đắc Tiêu là một phiên bản của Hà Duyên Cường. Người này căn bản chỉ nói về những gì liên quan đến Uông Kính Đỗ, có gì nói đó, căn bản không nói gì thêm, không nói đến những chuyện khác.
Càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy sự việc không đơn giản, càng tăng ý nghĩ phái người đến thành phố Lâm Hồ. Chỉ là phái người đi đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải đơn giản, cần phải chọn người phù hợp, hơn nữa là làm sao để cho người của mình được đi xuống thuận lợi?
- Bí thư Vương, đã đến nơi rồi.
Du Giang Vĩ chờ xe dừng lại năm phút thì dùng giọng cẩn thận nhắc nhỏ.
Vương Tử Quân đang ở trong trạng thái trầm tư suy nghĩ chợt bừng tỉnh, hắn nhìn thấy bảng hiệu khu sinh thái rất lớn trước mặt, thế là cười hỏi Du Giang Vĩ:
- Chúng ta đến được bao lâu rồi?
- Bí thư Vương, đã đến được năm phút rồi.
Du Giang Vĩ vừa mở cửa xe cho Vương Tử Quân vừa cười nói.
"Năm phút? Đây không phải là mình đến muộn rồi sao?"
Vương Tử Quân lắc đầu, hắn nói với Du Giang Vĩ:
- Khi về tôi sẽ đi xe của bọn họ, các cậu cứ đi đi.
Tuy Du Giang Vĩ rất muốn đi cùng Vương Tử Quân vào bên trong, thế nhưng trường hợp này cũng không thích hợp với hắn. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đi vào trong khu du lịch sinh thái như sao băng, lúc này mới ngồi vào trong xe nói với lái xe Tiểu Trần:
- Tìm một nơi nào đó ở gần đây, chúng ta chờ lãnh đạo.
- Anh Du, bí thư Vương đang bận rộn gì vậy?
Tiểu Trần vừa lái xe vừa khẽ hỏi.
Du Giang Vĩ biết rõ vì sao Vương Tử Quân đến nơi nà, thế nhưng hắn không trả lời. Hắn nhìn về phía Tiểu Trần, ánh mắt có chút nghiêm khắc. Khi Du Giang Vĩ càng được Vương Tử Quân sủng ái, lái xe Tiểu Trần càng cung kính với hắn. Tiểu Trần thấy Du Giang Vĩ ngậm miệng không nói thì cười lên tiếng:
- Tôi đã quên mất, vừa rồi rõ ràng là lắm mồm...
- Ừ, vị trí của cậu không giống bình thường, sau này nên chú ý thì tốt hơn.
Du Giang Vĩ nhìn bộ dạng đã hiểu ra vấn đề của Tiểu Trần, lúc này mới nói:
- Nhà trẻ tổ chức hoạt động dã ngoại, bí thư Vương làm phụ huynh phải tham gia.
Khi Vương Tử Quân đang chạy không kịp thở về phía khu vực nhà trẻ đặt đại bản doanh, Tiểu Bảo Nhi đang cầm một cái sọt đi nhặt cành cây. Dùng kinh nghiệm công tác của Vương Tử Quân ở nông thôn để phán đoán, rõ ràng đám trẻ được phân làm nhiều nhóm để đi nhặt củi, tuyệt đối phải có người chuẩn bị trước thì hay hơn.
Nhưng đám trẻ đáng yêu cũng không biết chuyện, chúng làm việc rất vui vẻ, nhiệt liệt. Phụ huynh đi theo cũng nhóm lửa rửa rau, tình cảnh náo nhiệt.
Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Tiểu Bảo Nhi, lúc này Tiểu Bảo Nhi quệt miệng nhìn bố, cũng không tiếp tục quan tâm đến bố mà vác lấy cái sọt đi nhặt nhạnh cành cây.
Vương Tử Quân biết lần này mình đến muộn, hắn nở nụ cười đến bên cạnh con trai, sau đó cẩn thận nói:
- Con trai, bố xin lỗi nhé, nãy có chút chuyện nên đến chậm.
- Không nên tìm lý do cho sai lầm của mình, vì sao lại không chịu nhận sai? Vì sao phụ huynh của các bạn khác đều không đến chậm, nhưng bố lại đến muộn?
Hình như vì bố đến muộn mà Tiểu Bảo Nhi rất mất mặt, thế cho nên vừa đặt cái sọt xuống thì đã khóc như mưa. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Nói thật thì Lục Trạch Lương căn bản không muốn rời khỏi Nam Giang, vì hắn công tác lâu năm ở Nam Giang, bản thân đã là một cây đại thụ cực kỳ lớn. Nếu bây giờ điều hắn ra khỏi ao cá Nam Giang, hắn cần phải tổ chức lại quan hệ củ mình, tất cả những gì hắn đã gầy dựng xem như kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Nhưng có một số việc không phát triển theo ý muốn của Lục Trạch Lương, Diệp Thừa Dân là lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang, ý kiến của bí thư Diệp căn bản là cực kỳ quan trọng. Nếu Lục Trạch Lương muốn ở lại tỉnh Nam Giang thì phải có vài lời của bí thư Diệp.
Người có lời nói với độ nặng lớn nhất chính là Diệp Thừa Dân, thế nhưng điều này căn bản sẽ không xảy ra. Dù là bây giờ Lục Trạch Lương có đi vào trong vòng tay của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân cũng không cho hắn đi theo. Bí thư Diệp đã đưa ý kiến di dời Lục Trạch Lương cho lãnh đạo thượng cấp, như vậy sẽ tuyệt đối không tự tát chính mình, sẽ không giữ lại Lục Trạch Lương.
Ngoài Diệp Thừa Dân thì chỉ còn một người duy nhất giữ Lục Trạch Lương ở lại Nam Giang, đó là chủ tịch Chử Vận Phong. Lục Trạch Lương tin tưởng cuối cùng chủ tịch Chử Vận Phong cũng sẽ nói tốt cho mình. Dù sao thì hắn cũng đã đi theo chủ tịch Chử nhiều năm, không nhìn mặt thầy chùa cũng phải nể mặt phật, chủ tịch Chử dù sao cũng phải giúp đỡ mình một chút.
Nhưng nếu chỉ dựa vào Chử Vận Phong thì Lục Trạch Lương vẫn có chút lo lắng, vì vậy hắn lại chuyển ánh mắt lên người Diêu Trung Tắc. Hắn và Diêu Trung Tắc có quan hệ khá tốt, Diêu Trung Tắc lại là phó bí thư nắm khối tổ chức, chỉ cần Diêu Trung Tắc mở miệng nói tốt với hắn, hắn càng nắm chắc cơ hội mình được ở lại Nam Giang.
Nhưng đây không phải là lúc nên ngã bài với Diêu Trung Tắc, Lục Trạch Lương nói về chuyện liên quan đến Vương Tử Quân cũng chỉ là nửa thật nửa giả mà thôi. Hắn thật sự có ý kiến với Vương Tử Quân, nhưng hắn nói ra chủ yếu là xem xét thái độ của Diêu Trung Tắc như thế nào.
Biểu hiện của Diêu Trung Tắc làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy thỏa mãn, sau khi kể khổ một lát với Diêu Trung Tắc thì Lục Trạch Lương rời đi. Tuy tất cả phát triển thuận lợi, thế nhưng cảm giác của Lục Trạch Lương vẫn khó thể nào tiêu tan được.
Dù sao thì chuyện lần này cũng liên quan đến tương lai của mình, tuy Chử Vận Phong và Diêu Trung Tắc sẽ giúp đỡ Lục Trạch Lương, thế nhưng kết quả cuối cùng là gì thì cũng khó ai ngờ. Càng là những sự kiện khó dự đoán càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không gian yên ắng trong phòng, Lục Trạch Lương nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hai hàng chân mày chợt nhíu lại.
- Anh, bố của em muốn nói chuyện với anh.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng khi nối thông điện thoại.
Lục Trạch Lương tuy chẳng yêu mến người phụ nữ này, thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng ông lão được nhắc đến. Năm xưa nếu không phải là người này dẫn dắt, Lục Trạch Lương cũng không có được mức phát triển như hôm nay.
Tất nhiên Lục Trạch Lương đi đến bước này cũng căn bản dựa vào sự cố gắng của mình.
- Trạch Lương, không còn cách nào xử lý sự kiện của Tiểu Đỗ được sao?
Giọng nói run rẩy ở đầu dây bên kia làm cho Lục Trạch Lương vốn đang rất buồn bực cũng mềm lòng, dù là thế nào thì ông lão kia cũng là ân nhân của hắn.
Lục Trạch Lương trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Chú à, chuyện này cháu đã cố gắng hết sức rồi, ngài cũng biết Tiểu Đỗ đã làm ra chuyện gì rồi đấy, sự việc có tính chất quá ác liệt.
- À, tôi biết rõ, nhưng Tiểu Đỗ còn quá nhỏ, Trạch Lương, tôi là một ông lão nên không còn biện pháp nào khác, chỉ có cậu...
Ông lão ở đầu dây bên kia càng nói thì giọng điệu càng yếu ớt.
Lục Trạch Lương thở dài một hơi, hắn thật sự rất muốn hỗ trợ, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, mình căn bản không làm gì được. Vương Tử Quân đã theo sát vụ này, chính mình nếu mở miệng căn bản sẽ ném cán dao vào trong tay đối phương.
- Chú, nếu có biện pháp thì cháu nhất định sẽ giúp đỡ.
Lục Trạch Lương nói đến đây thì tranh thủ thời gian nói:
- Cháu còn phải đi báo cáo công tác với bí thư Diệp, cháu sẽ phải đi ngay đây, lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại trả lời chú.
Lục Trạch Lương cúp điện thoại và càng nhíu mày thật chặt, hắn căn bản là thúc thủ vô sách với tình huống đang diễn ra. Khi hắn chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, chợt thấy Vương Tử Quân và Hoắc Quang Lĩnh đi song song với nhau.
Vẻ mặt Hoắc Quang Lĩnh rất nghiêm túc, sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì trầm giọng nói:
- Sau khi tôi quay về sẽ cho người đi điều tra Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh, anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị nắm bắt vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tìm Hoắc Quang Lĩnh chính là vì vụ án ở thành phố Lâm Hồ. Lần trước sau khi tiếp xúc trò chuyện với Diệp Thừa Dân, hắn đã biết thành phố Lâm Hồ là nơi trú ẩn của các tập đoàn buôn lậu, vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm đã từng gióng trống khua chiêng điều tra hơn một tháng ở thành phố Lâm Hồ thế nhưng căn bản không cho ra kết quả.
Cũng vì nguyên nhân này mà vị lãnh đạo kia cuối cùng không thể không rời khỏi tỉnh Nam Giang.
Lúc này nhiệm vụ đả kích các tập đoàn buôn lậu là trọng trách trên vai Vương Tử Quân, nhưng những ngày qua Vương Tử Quân luôn bận rộn vì những chuyện khác, mãi không chú ý, thế nhưng cũng không vì vậy mà cho rằng hắn đã bỏ qua nhiệm vụ trọng đại của mình.
Vụ án của Uông Kính Đỗ ở thành phố Lâm Hồ đã cho Vương Tử Quân một ý nghĩ mới, đó là nắm bắt vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ. Vị trí này tuy không phải cao vời trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng lại là vị trí cực kỳ quan trọng của thành phố Lâm Hồ.
Nhưng nắm bắt vị trí này cũng không dễ dàng chút nào. Tuy Vương Tử Quân đ có thể nắm bắt được Thì Đắc Tiêu, thế nhưng hắn lại không nắm chắc có thể đătj người của mình lên vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ.
Tuy Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn có thể tạo nên tác dụng chủ yếu khi điều động vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cục công an thành phố Lâm Hồ và cục công an tỉnh cũng không phải nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân khẽ xoa hai hàng chân mày, hắn thầm nghĩ trong lòngg:
- Xem ra phải đánh một trận lớn.
- Mấy giờ rồi?
Vương Tử Quân đi ra phòng khách rồi trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ ở bên cạnh.
Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói:
- Bí thư Vương, chín giờ hai mươi lăm rồi.
Vương Tử Quân nhíu mày dùng giọng tùy ý nói:
- Chân Hồng Lỗi này đúng là, lúc nào cũng đến báo cáo.
Vương Tử Quân nói rồi đi xuống dưới lầu, khi hắn sắp xuống bên dưới, bí thư thị ủy thành phốLâm Hồ là Thích Phúc Lai và ủy ban tư pháp thị ủy Vạn Thạch Tắc nhanh chóng đi đến.
Thích Phúc Lai thấy Vương Tử Quân thì cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, ngài có thời gian rảnh không? Tôi muốn báo cáo công tác với ngài.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn cũng nở nụ cười nói:
- Bí thư Thích, thật sự không khéo, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết ngay.
Thích Phúc Lai thấy Vương Tử Quân vội vàng xuống lầu, thế là tranh thủ thời gian nói:
- Vậy thì buổi chiều ngài có rảnh không? Mời bí thư Vương đến dùng cơm ở nhà khách thành phố Lâm Hồ, xem như chúng thị ủy Lâm Hồ chúng tôi làm kiểm điểm với bí thư Vương.
Vạn Thạch Tắc đứng bên cạnh Thích Phúc Lai, vẻ mặt có vài phần sợ hãi, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân lại có vài phần cầu xin.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Cũng không cần dùng cơm, bốn giờ chiều nay tôi có mặt ở văn phòng. Bí thư Thích, thật sự xấu hổ quá, tôi còn có chút việc, cần phải đi trước.
Khi Vương Tử Quân đi xuống dưới lầu thì gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai chợt biến mất, Vạn Thạch Tắc đứng ở bên cạnh lại dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bí thư Thích, anh xem bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Hừ.
Thích Phúc Lai lạnh lùng nhìn thoáng qua Vạn Thạch Tắc, sau đó dùng giọng bức bối nói:
- Chúng ta đi đến chỗ của chủ tịch Kim ngồi một lát.
- Bí thư Thích, chuyện này tôi cảm thấy nên báo cáo với chủ tịch Chử một tiếng, chỉ cần chủ tịch Chử mở miệng, cho dù họ Vương kia...
Vạn Thạch Tắc đưa mắt nhìn bốn phía, giọng nói hạ xuống rất nhiều.
Thích Phúc Lai dùng giọng khó chịu cắt ngang lời Vạn Thạch Tắc:
- Tìm chủ tịch Chử sao? Anh có phải cảm thấy ồn ào như vậy là chưa đủ, nếu bây giờ để cho chủ tịch Chử xuất hiện nói tốt cho chúng ta, tôi thấy anh rõ ràng là điên rồi.
Tuy ngoài miệng mắng chửi người thế nhưng Thích Phúc Lai nhắc đến Chử Vận Phong thì giọng nói tràn đầy tôn kính.
Vạn Thạch Tắc không lên tiếng, hắn biết rõ lúc này tâm tình của Thích Phúc Lai là không tốt. Tuy hắn cũng cảm thấy căn bản không thoải mái, thế nhưng lúc này còn chưa đến lượt hắn phát tiết, dù sao thì Vạn Thạch Tắc cũng là bí thư thị ủy, hắn chỉ là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy mà thôi.
- Hừ, bí thư Vạn, tôi cũng không hiểu anh làm như thế nào mà để xảy ra sự kiện này. Bây giờ thì quá tốt rồi, Thì Đắc Tiêu bị người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đi, anh nói xem, tôi còn thể diện gì nữa đây?
Thích Phúc Lai nhẫn nhịn áp chế cơn giận, hắn dùng giọng hổn hển oán giận nói.
Vạn Thạch Tắc có chút căm tức, trong ấn tượng của hắn thì Thích Phúc Lai vĩnh viễn là người bảo trì an phận, mặt mũi hiền lành, bình dị gần gũi. Nhưng khi tức giận thì bản tính lộ ra, mặc kệ là người có cao lớn như thế nào thì giọng nói cũng phải vượt qua đầu, lớn tiếng nhất.
"Nhưng việc này có thể trách tôi sao? Bình thường anh coi Thì Đắc Tiêu như bảo bối, cực kỳ sủng ái, vị cục trưởng cục công an kia có coi tôi ra gì không? Khi không có chuyện gì thì yêu cầu tôi không được trói buộc, khi có chuyện không may thì coi tôi là nơi trút giận!"
Vạn Thạch Tắc tuy cảm thấy cực kỳ uất ức nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể xoa xoa tay nhìn Thích Phúc Lai, bộ dạng như tiếp nhận lời dạy bảo của lãnh đạo.
Cũng may Thích Phúc Lai căn bản cũng hiểu chuyện này không trách được Vạn Thạch Tắc, sau khi nổi nóng thì trầm giọng nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta đến tìm chủ tịch Kim, tranh thủ sự giúp đỡ của chủ tịch Kim. Tuy Thì Đắc Tiêu bị giam giữ, thế nhưng vị trí cục trưởng cục công an không thể ném đi được.
Vương Tử Quân ngồi lên xe, trong đầu là gương mặt Thích Phúc Lai, hắn biết rõ Thích Phúc Lai đến tìm mình làm gì. Khi sự kiện Uông Kính Đỗ đã được điều tra rõ ràng, Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh đã bị xử song quy.
Hai người kia bị xử song quy làm cho quan trường thành phố Lâm Hồ bùng sóng, đưa đến những chấn động không nhỏ. Dù sao cục trưởng cục công an và trưởng phòng tài chính cũng không phải là vị trí bình thường, hai người này bị xử song quy làm cho nhiều người cảm thấy hoảng loạn.
Hai người kia chạy đến tỉnh thành tìm mình, nói là có chuyện cần báo cáo, còn không bằng nói rằng đến làm kiểm điểm vì vụ án của Uông Kính Đỗ. Nhưng Vương Tử Quân là người đã quyết định nắm vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ trong tay mình, hắn nào có thể để cho đối phương nhổ ra chút nước bọt lấy đi kết quả mình mong muốn?
Vương Tử Quân gửi hy vọng rất lớn vào ủy ban kỷ luật tỉnh ủy để xử lý tình huống buôn lậu ở thành phố Lâm Hồ, nhưng tin tức truyền đến từ ủy ban kỷ luật lại làm hắn cảm thấy rất đau đầu, rằng Thì Đắc Tiêu là một phiên bản của Hà Duyên Cường. Người này căn bản chỉ nói về những gì liên quan đến Uông Kính Đỗ, có gì nói đó, căn bản không nói gì thêm, không nói đến những chuyện khác.
Càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy sự việc không đơn giản, càng tăng ý nghĩ phái người đến thành phố Lâm Hồ. Chỉ là phái người đi đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải đơn giản, cần phải chọn người phù hợp, hơn nữa là làm sao để cho người của mình được đi xuống thuận lợi?
- Bí thư Vương, đã đến nơi rồi.
Du Giang Vĩ chờ xe dừng lại năm phút thì dùng giọng cẩn thận nhắc nhỏ.
Vương Tử Quân đang ở trong trạng thái trầm tư suy nghĩ chợt bừng tỉnh, hắn nhìn thấy bảng hiệu khu sinh thái rất lớn trước mặt, thế là cười hỏi Du Giang Vĩ:
- Chúng ta đến được bao lâu rồi?
- Bí thư Vương, đã đến được năm phút rồi.
Du Giang Vĩ vừa mở cửa xe cho Vương Tử Quân vừa cười nói.
"Năm phút? Đây không phải là mình đến muộn rồi sao?"
Vương Tử Quân lắc đầu, hắn nói với Du Giang Vĩ:
- Khi về tôi sẽ đi xe của bọn họ, các cậu cứ đi đi.
Tuy Du Giang Vĩ rất muốn đi cùng Vương Tử Quân vào bên trong, thế nhưng trường hợp này cũng không thích hợp với hắn. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đi vào trong khu du lịch sinh thái như sao băng, lúc này mới ngồi vào trong xe nói với lái xe Tiểu Trần:
- Tìm một nơi nào đó ở gần đây, chúng ta chờ lãnh đạo.
- Anh Du, bí thư Vương đang bận rộn gì vậy?
Tiểu Trần vừa lái xe vừa khẽ hỏi.
Du Giang Vĩ biết rõ vì sao Vương Tử Quân đến nơi nà, thế nhưng hắn không trả lời. Hắn nhìn về phía Tiểu Trần, ánh mắt có chút nghiêm khắc. Khi Du Giang Vĩ càng được Vương Tử Quân sủng ái, lái xe Tiểu Trần càng cung kính với hắn. Tiểu Trần thấy Du Giang Vĩ ngậm miệng không nói thì cười lên tiếng:
- Tôi đã quên mất, vừa rồi rõ ràng là lắm mồm...
- Ừ, vị trí của cậu không giống bình thường, sau này nên chú ý thì tốt hơn.
Du Giang Vĩ nhìn bộ dạng đã hiểu ra vấn đề của Tiểu Trần, lúc này mới nói:
- Nhà trẻ tổ chức hoạt động dã ngoại, bí thư Vương làm phụ huynh phải tham gia.
Khi Vương Tử Quân đang chạy không kịp thở về phía khu vực nhà trẻ đặt đại bản doanh, Tiểu Bảo Nhi đang cầm một cái sọt đi nhặt cành cây. Dùng kinh nghiệm công tác của Vương Tử Quân ở nông thôn để phán đoán, rõ ràng đám trẻ được phân làm nhiều nhóm để đi nhặt củi, tuyệt đối phải có người chuẩn bị trước thì hay hơn.
Nhưng đám trẻ đáng yêu cũng không biết chuyện, chúng làm việc rất vui vẻ, nhiệt liệt. Phụ huynh đi theo cũng nhóm lửa rửa rau, tình cảnh náo nhiệt.
Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Tiểu Bảo Nhi, lúc này Tiểu Bảo Nhi quệt miệng nhìn bố, cũng không tiếp tục quan tâm đến bố mà vác lấy cái sọt đi nhặt nhạnh cành cây.
Vương Tử Quân biết lần này mình đến muộn, hắn nở nụ cười đến bên cạnh con trai, sau đó cẩn thận nói:
- Con trai, bố xin lỗi nhé, nãy có chút chuyện nên đến chậm.
- Không nên tìm lý do cho sai lầm của mình, vì sao lại không chịu nhận sai? Vì sao phụ huynh của các bạn khác đều không đến chậm, nhưng bố lại đến muộn?
Hình như vì bố đến muộn mà Tiểu Bảo Nhi rất mất mặt, thế cho nên vừa đặt cái sọt xuống thì đã khóc như mưa. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
/1843
|