Nếu như có thể nắm được vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, như vậy căn bản là có trợ giúp rất lớn với câu đố của Vương Tử Quân. Thế nhưng vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ căn bản là không dễ nắm bắt, người có quyền lực quyết định nhất chính là cục công an tỉnh và thị ủy Lâm Hồ, trong tay Vương Tử Quân cũng không có nhiều lực lượng như vậy.
Nhưng nếu không nắm bắt được vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, chính Vương Tử Quân giống như thầy bói mù sờ voi, chỉ có thể nhìn một sự việc thấy hình bóng đại khái mà thôi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Du Giang Vĩ nhanh chóng đi vào nói:
- Bí thư Vương, vừa nhận được thông báo bên phía tỉnh ủy, nói là sáng mai mở hội nghị thường ủy, đây là đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị.
Vương Tử Quân tiếp nhận thông báo nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói:
- Ngày mai nhớ nhắc tôi một tiếng.
Du Giang Vĩ đồng ý, chuẩn bị rời khỏi phòng. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Giang Vĩ, cậu công tác ở ủy ban tư pháp được bao lâu rồi?
Du Giang Vĩ nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nói thật lòng:
- Bí thư Vương, tôi đã công tác ở ủy ban tư pháp được bảy năm.
- Thời gian bảy năm cũng không ngắn, cậu hiểu thế nào về người của ủy ban tư pháp, theo ý của cậu, nếu để cho người của chúng ta xuống cục công an tuyến dưới học hỏi kinh nghiệm, có người nào tình nguyện không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.
Chẳng lẽ bí thư Vương chuẩn bị buông bỏ mình? Du Giang Vĩ thầm cảm thấy lo lắng. Bây giờ hắn cũng không muốn rời khỏi bí thư Vương, dù sao thì hắn ở bên cạnh bí thư Vương thời gian ngắn, còn chưa thật sự làm ra thành tích gì. Nếu gấp gáp xuống dưới, như vậy căn bản không phải là chuyện tốt với hắn.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy cơ quan chúng ta có nhiều người tình nguyện xuống bên dưới.
Du Giang Vĩ nói khá khô cằn, lúc này hắn thật sự có chút gấp gáp. Bí thư Vương còn chưa nói để cho mình xuống bên dưới, vì sao mình đã kinh hoảng đến mức nói không thành lời nữa rồi?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Du Giang Vĩ tuy rất bất an không yên, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chú ý bỏ đi.
Người từ trên ủy ban tư pháp tỉnh ủy đi xuống cục công an bên dưới có thể có vị trí quan trọng, thế nhưng chỉ sợ không dễ có được vị trí cục trưởng cục công an, sau đó có thể đem sự việc này phát triển đến mức độ nào, căn bản còn phải chờ xem Mạnh Chí Đạo bên kia điều tra được tình huống gì.
Vương Tử Quân ném bỏ ý nghĩ trong lòng, hắn nâng điện thoại gọi đến phòng bệnh của ông nội. Những ngày qua Vương lão gia tử luôn náo loạn yêu cầu xuất viện, bác sĩ lại muốn ông cụ ở lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, vì không muốn ông ở một mình buồn bực, thế nên mỗi ngày Vương Tử Quân đều phải gọi điện thoại trò chuyện với ông mình.
- Ông, hôm nay ngài đã ăn sáng chưa?
Tuy Vương Tử Quân rất muốn hỏi sức khỏe của ông mình như thế nào, thế nhưng hắn không muốn động chạm đến thần kinh mẫn cảm của ông, vậy là chỉ có thể chuyển hướng quan tâm mà thôi.
- Tử Quân, cháu cứ làm tốt công tác của mình, duy trì công tác cũng nên chuyên chú. Năm xưa ông ở chiến trường chỉ cần có phút giây bất cẩn sẽ mất mạng ngay. Ông nói cho cháu biết, ông có thể ăn có thể uống, vậy thì nằm viện làm gì? Ngày mai ông xuất viện.
Vương Tử Quân hết sức vui mừng với sức khỏe hiện tại của ông nội, sau khi nghe thấy ông nội lớn tiếng trò chuyện, hắn cảm thấy giống như Vương lão gia tử uy phong năm xưa đã quay về.
Vương Tử Quân hàn huyên một lúc lâu với ông nội, sau đó mới đặt điện thoại xuống. Hắn thầm nghĩ nên tìm cơ hội về tỉnh Chiết Giang vài ngày, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đi vào lúc này không chỉ có Du Giang Vĩ, còn có Thôi Nghênh Quốc. Khi đi vào cửa thì Thôi Nghênh Quốc cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính của Thôi Nghênh Quốc, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng tùy ý nói:
- Nghênh Quốc, anh có chuyện gì sao?
Thôi Nghênh Quốc nhìn Du Giang Vĩ đang rót nước cho mình, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vương Tử Quân giả vờ hồn nhiên như không biết, hắn nhàn nhạt phân phó Du Giang Vĩ:
- Giang Vĩ, cậu đi ra nói với Tiểu Trần bên kia một chút, mười phút sau tôi phải đi ra ngoài.
Du Giang Vĩ rời đi thì Thôi Nghênh Quốc nhanh chóng nói:
- Bí thư Vương, nếu nói bận rộn thì ngài chính là người bận rộn nhất ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, ánh mắt của hắn tuy có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt nhìn lên mặt Thôi Nghênh Quốc, lại làm cho Thôi Nghênh Quốc cảm thấy nao nao trong lòng. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Bí thư Vương, tôi lần này được sắp xếp đến thành phố Lâm Hồ, kính mong bí thư Vương giúp đỡ nhiều hơn, dù tôi đến nơi nào thì cũng là binh lính của ngài.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nghênh Quốc, anh đang công tác rất tốt ở ủy ban tư pháp, nói thật tôi cũng không nỡ để anh ra đi. Nhưng nếu anh đã có vị trí tốt ở địa phương, tôi là bí thư ủy ban tư pháp cũng là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
- Nhưng anh cần phải nhớ kỹ, sau này dù làm việc gì cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, công tác đúng thực tế, thành thật làm người, tạo nên danh tiếng tốt cho người của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng ta.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Thôi Nghênh Quốc ưỡn ngực trầm giọng nói.
Thôi Nghênh Quốc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn vừa đi về phía phòng làm việc của mình vừa lẩm bẩm:
- Loại chuyện này cũng không phải hắn ta có thể quyết định được, chính mình sợ cái quái gì.
Trước nay những hội nghị có liên quan đến nhân sự đều được người ta cực kỳ chú ý, dù không phải là người nằm trong danh sách điều động cũng ném ánh mắt của mình về phía khu văn phòng tỉnh ủy, đừng nói là những người hiện đang được khảo sát đề bạt.
Tuy Nghiêm Chí Khoan chỉ là một nhân công tác bình thường của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng sáng hôm nay điện thoại của hắn giống như nổ tung. Những người có quan hệ sơ sài cũng gọi điện thoại cho hắn, hy vọng hắn có thể tranh thủ thời gian để thông báo chút tin tức.
Nghiêm Chí Khoan đối phó với những cuộc điện thoại như vậy mặc dù có chút đau đầu thế nhưng vẫn trả lời cực kỳ khách khí. Dù sao hắn cũng không phải người ở trên trời, cuộc sống bình thường cũng có không ít chuyện cần đám người có thực quyền kia ra mặt hỗ trợ.
Nhưng Nghiêm Chí Khoan căn bản là cười nhạt với những người gọi điện thoại đến cho mình. Tuy hắn mới tiến vào công tác trong văn phòng tỉnh ủy được ba năm, thế nhưng hắn căn bản là một người hiểu biết đối với những sự việc trong đơn vị của mình. Tuy cấp bậc của hắn còn chưa đến hạch tâm của đơn vị, thế nhưng hắn biết rõ những người gọi điện thoại cho mình căn bản đều không có khả năng gì.
Thường là như vậy, những người không có khả năng thì thích làm ầm ĩ lên, còn những người có hy vọng, thậm chí có thể nói là được xác định thì người ta không thích lên tiếng, đây gọi là kẻ chắc chắn thì không nói kẻ không hy vọng thì làm ầm lên.
Mặc dù biết sự việc căn bản không liên quan đến mình thế nhưng Nghiêm Chí Khoan vẫn đi làm tử rất sớm, sau khi quét dọn văn phòng một lượt, hắn bắt đầu quan tâm đến những vật dụng cần thiết cho hội nghị hôm nay.
- Trưởng khoa Nghiêm, anh đến sớm thế?
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ bên ngoài phòng, khi âm thanh này vang lên, một cô gái mặc quần tây màu cà phê đi vào trong phòng. Nghiêm Chí Khoan rất có ý nghĩ với cô gái này, thế nhưng chỉ là ý nghĩ mà thôi, dù sao thì đối phương còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã là cán bộ cấp cục, hắn cũng không dám có tâm tư trêu chọc.
- Chào trưởng phòng Tào.
Nghiêm Chí Khoan đặt văn kiện trong tay xuống rồi cười nói:
- Tôi cũng không đến sớm, ngày hôm qua còn có vài công tác chưa hoàn thành, sợ lãnh đạo có việc cần dùng nên đến sớm xử lý.
Tào Kha Nhi có cảm giác không tồi với Nghiêm Chí Khoan, nàng cười cười nói với Nghiêm Chí Khoan:
- Lần này lãnh đạo mở hội nghị thường ủy, các anh chính là những người bận rộn nhất, có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói một tiếng, vì những ngày nay tôi cũng không có việc gì.
- Cám ơn trưởng phòng Tào.
Nghiêm Chí Khoan cũng không căn cứ vào vẻ nhiệt tình của trưởng phòng Tào để nghĩ sang phương diện nào khác. Trưởng phòng Tào tuy nhìn qua đáng yêu dễ gần nhưng thực tế lại rất kiêu ngạo. Vài ngày trước vị công tử của chủ tịch thành phố đang công tác trong ban tổng hợp số năm của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố muốn theo đuổi nàng, không biết nói một câu thế nào không hợp ý với Tào Kha Nhi, kết quả là bị Tào Kha Nhi nói lời châm chọc khiêu khích cho đỏ mặt.
Người công tác trong văn phòng tỉnh ủy ăn bản cũng có không ít suy đoán về lai lịch của Tào Kha Nhi, có người nói là tình nhân của ai đó, có người nói là người thân hay con gái của lãnh đạo nào đó. Nghiêm Chí Khoan căn bản không quan tâm đến những lời nói này, vì hắn biết rõ mình và trưởng phòng Tào chênh lệch quá lớn, căn bản không có gì đáng để so sánh với đối phương.
Khi Nghiêm Chí Khoan chuẩn bị bắt đầu công tác của mình, chợt nghe thấy Tào Kha Nhi nói:
- Trưởng khoa Nghiêm, tôi có nghe nói hình như hội nghị thường ủy lần này có liên quan đến phương diện điều chỉnh nhân sự phải không?
- Tôi cũng chỉ nghe nói như vậy mà thôi, nhưng có điều chỉnh cũng không động đến cấp bậc như của tôi.
Nghiêm Chí Khoan dùng giọng đùa giỡn nói.
Tào Kha Nhi thầm nghĩ trong lòng, anh thì nghĩ hay lắm, cho dù là cấp bậc của tôi cũng không đến lượt mở hội nghị thường ủy chứ đừng nói là anh. Trước đó vài ngày nàng thông qua quan hệ trong nhà mà được điều chỉnh từ tòa án đến văn phòng tỉnh ủy, mặc dù mới hai tháng nhưng nàng căn bản đã công tác nơi đây như cá gặp nước.
- Cấp bậc của tôi cũng không dám nghĩ như vậy, không biết khi nào thì đến lượt chúng ta.
Tào Kha Nhi nói đến đây thì cười nói:
- Anh nói xem, lần này liệu có bất ngờ gì không?
- Bất ngờ?
Nghiêm Chí Khoan hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tào Kha Nhi, thế nhưng hắn lắc đầu nói:
- Trưởng phòng Tào, tôi cảm thấy điều này căn bản là không thể.
Tào Kha Nhi giống như cố ý đối nghịch với Nghiêm Chí Khoan, nàng nói:
- Vậy cũng không nhất định, trưởng khoa Nghiêm, anh nên biết bí thư Vương của chúng ta rất thích kết quả bất ngờ, nếu không thì Mạnh Chí Đạo sao có thể được đề cử làm bí thư thị ủy Ô Phổ?
Nghiêm Chí Khoan nhìn hình bóng bỏ đi của Tào Kha Nhi, hắn thầm nghĩ đến những lời vừa rồi của nàng. Rốt cuộc Tào Kha Nhi có ý gì, đang nhận định bí thư Vương có ý gì đó, hay muốn xem náo nhiệt.
Nhưng Nghiêm Chí Khoan khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ sự việc này nào có liên quan đến mình? Mình nghĩ về nó rõ ràng là đau lòng thay cho cổ nhân. Hắn biết được chút tin tức về sự kiện Mạnh Chí Đạo là nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, đó là khi hắn đi theo uống rượu với chủ nhiệm văn phòng thường ủy, chủ nhiệm uống hơi nhiều và nói về sự kiện của Mạnh Chí Đạo. Nói rằng Mạnh Chí Đạo được đẩy vào tranh chấp vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ cũng là vì vị lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy rất chán ghét Vương Tử Quân. Lúc này bí thư Diệp và chủ tịch Chử đang vì chuyện này mà giao chiến mạnh mẽ, Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp căn bản đừng hòng chen chân vào được.
Tuy ngày hôm qua vị chủ nhiệm căn bản không chịu thừa nhận, thế nhưng Nghiêm Chí Khoan khẳng định lời nói của chủ nhiệm là thật.
- Tiểu Nghiêm, cậu đến đây một chút.
Khi Nghiêm Chí Khoan đang đưa một phần văn kiện đến cho phó chủ nhiệm văn phòng thường ủy, chủ nhiệm đột nhiên lên tiếng nói với hắn.
Chủ nhiệm văn phòng thường ủy tỉnh ủy tuy là một vị trí cấp chính cục thế nhưng người đảm nhiệm chức vụ này trên cơ bản đều là tâm phúc của lãnh đạo. Lời nói của những lãnh đạo như thế này đối với một người trẻ tuổi cầu tiến như Nghiêm Chí Khoan căn bản còn đáng quan tâm hơn cả thánh chỉ.
Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng chạy đến bên cạnh chủ nhiệm rồi cung kính nói:
- Chào chủ nhiệm.
- À, Tiểu Nghiên, tối qua Tiểu Lýn bị cảm, bây giờ đang truyền nước trong bệnh viện, hôm nay cậu vất vả một chút, lát nữa sau khi lãnh đạo đi vào cửa, cậu làm công tác phụ trợ.
Chủ nhiệm nói xong cũng không chờ Nghiêm Chí Khoan đồng ý, nhanh chóng bỏ đi.
Nghiêm Chí Khoan biết rõ chủ nhiệm đã lên tiếng thì căn bản không thể nào từ chối, mà hắn cũng căn bản không muốn từ chối. Mặc dù chính mình có công tác đặc biệt, thế nhưng nếu có thể được làm nhiều lần, ít nhất cũng chứng minh khi tiếp đãi lãnh đạo thì mình cũng là người nhanh tay lẹ mắt.
Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng đuổi theo chủ nhiệm, sau khi tỏ vẻ sẽ chăm chú hoàn thành công tác thì nhanh chóng đi đến phòng làm việc của mình. Hắn chải lại đầu tóc, sau đó mới đi về phía phòng họp.
Lúc này phòng họp đã được bố trí rất tốt, vài nhân viên kỹ thuật đang xem xét lại micro. Từ hội nghị thường ủy lần trước micro của bí thư Diệp đột nhiên bị hỏng, thế cho nên việc kiểm tra âm lượng căn bản là tất yếu vào các hội nghị sau đó.
- Tiểu Nghiên, cậu thay thế cho Tiểu Lý sao?
Một nhân viên công tác quen thuộc mở miệng chào hỏi Nghiêm Chí Khoan.
- Tiểu Lý bị bệnh không đến được, lãnh đạo yêu cầu tôi đến thay thế.
Nghiêm Chí Khoan nói rồi ném cho người kia một điếu thuốc, nhưng người kia lấy gói thuốc ra bỏ vào, vì lúc này cũng không muốn hút.
Nghiêm Chí Khoan cũng hiểu sự nghiêm cẩn của đồng sự, khi mà thư ký trưởng Đào Nhất Hành càng cho ra những yêu cầu nghiêm khắc, đã không còn người nào dám làm ra những hành vi trái ý thư ký trưởng.
Khi kim đồng hồ chỉ vị trí chín giờ, Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng đi đến bên cánh cửa gỗ nặng nề. Khi hắn đứng nơi đó thì gương mặt lộ ra nụ cười ung dung bình tĩnh. Tuy hắn công tác trong văn phòng thường ủy, thế nhưng cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc gần với lãnh đạo như thế này.
Vài phút sau Nghiêm Chí Khoan cảm thấy gương mặt mình có hơi căng cứng, thế nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải nở nụ cười.
Nhưng nếu không nắm bắt được vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, chính Vương Tử Quân giống như thầy bói mù sờ voi, chỉ có thể nhìn một sự việc thấy hình bóng đại khái mà thôi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Du Giang Vĩ nhanh chóng đi vào nói:
- Bí thư Vương, vừa nhận được thông báo bên phía tỉnh ủy, nói là sáng mai mở hội nghị thường ủy, đây là đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị.
Vương Tử Quân tiếp nhận thông báo nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói:
- Ngày mai nhớ nhắc tôi một tiếng.
Du Giang Vĩ đồng ý, chuẩn bị rời khỏi phòng. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Giang Vĩ, cậu công tác ở ủy ban tư pháp được bao lâu rồi?
Du Giang Vĩ nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nói thật lòng:
- Bí thư Vương, tôi đã công tác ở ủy ban tư pháp được bảy năm.
- Thời gian bảy năm cũng không ngắn, cậu hiểu thế nào về người của ủy ban tư pháp, theo ý của cậu, nếu để cho người của chúng ta xuống cục công an tuyến dưới học hỏi kinh nghiệm, có người nào tình nguyện không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.
Chẳng lẽ bí thư Vương chuẩn bị buông bỏ mình? Du Giang Vĩ thầm cảm thấy lo lắng. Bây giờ hắn cũng không muốn rời khỏi bí thư Vương, dù sao thì hắn ở bên cạnh bí thư Vương thời gian ngắn, còn chưa thật sự làm ra thành tích gì. Nếu gấp gáp xuống dưới, như vậy căn bản không phải là chuyện tốt với hắn.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy cơ quan chúng ta có nhiều người tình nguyện xuống bên dưới.
Du Giang Vĩ nói khá khô cằn, lúc này hắn thật sự có chút gấp gáp. Bí thư Vương còn chưa nói để cho mình xuống bên dưới, vì sao mình đã kinh hoảng đến mức nói không thành lời nữa rồi?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Du Giang Vĩ tuy rất bất an không yên, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chú ý bỏ đi.
Người từ trên ủy ban tư pháp tỉnh ủy đi xuống cục công an bên dưới có thể có vị trí quan trọng, thế nhưng chỉ sợ không dễ có được vị trí cục trưởng cục công an, sau đó có thể đem sự việc này phát triển đến mức độ nào, căn bản còn phải chờ xem Mạnh Chí Đạo bên kia điều tra được tình huống gì.
Vương Tử Quân ném bỏ ý nghĩ trong lòng, hắn nâng điện thoại gọi đến phòng bệnh của ông nội. Những ngày qua Vương lão gia tử luôn náo loạn yêu cầu xuất viện, bác sĩ lại muốn ông cụ ở lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, vì không muốn ông ở một mình buồn bực, thế nên mỗi ngày Vương Tử Quân đều phải gọi điện thoại trò chuyện với ông mình.
- Ông, hôm nay ngài đã ăn sáng chưa?
Tuy Vương Tử Quân rất muốn hỏi sức khỏe của ông mình như thế nào, thế nhưng hắn không muốn động chạm đến thần kinh mẫn cảm của ông, vậy là chỉ có thể chuyển hướng quan tâm mà thôi.
- Tử Quân, cháu cứ làm tốt công tác của mình, duy trì công tác cũng nên chuyên chú. Năm xưa ông ở chiến trường chỉ cần có phút giây bất cẩn sẽ mất mạng ngay. Ông nói cho cháu biết, ông có thể ăn có thể uống, vậy thì nằm viện làm gì? Ngày mai ông xuất viện.
Vương Tử Quân hết sức vui mừng với sức khỏe hiện tại của ông nội, sau khi nghe thấy ông nội lớn tiếng trò chuyện, hắn cảm thấy giống như Vương lão gia tử uy phong năm xưa đã quay về.
Vương Tử Quân hàn huyên một lúc lâu với ông nội, sau đó mới đặt điện thoại xuống. Hắn thầm nghĩ nên tìm cơ hội về tỉnh Chiết Giang vài ngày, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đi vào lúc này không chỉ có Du Giang Vĩ, còn có Thôi Nghênh Quốc. Khi đi vào cửa thì Thôi Nghênh Quốc cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính của Thôi Nghênh Quốc, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng tùy ý nói:
- Nghênh Quốc, anh có chuyện gì sao?
Thôi Nghênh Quốc nhìn Du Giang Vĩ đang rót nước cho mình, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vương Tử Quân giả vờ hồn nhiên như không biết, hắn nhàn nhạt phân phó Du Giang Vĩ:
- Giang Vĩ, cậu đi ra nói với Tiểu Trần bên kia một chút, mười phút sau tôi phải đi ra ngoài.
Du Giang Vĩ rời đi thì Thôi Nghênh Quốc nhanh chóng nói:
- Bí thư Vương, nếu nói bận rộn thì ngài chính là người bận rộn nhất ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, ánh mắt của hắn tuy có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt nhìn lên mặt Thôi Nghênh Quốc, lại làm cho Thôi Nghênh Quốc cảm thấy nao nao trong lòng. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Bí thư Vương, tôi lần này được sắp xếp đến thành phố Lâm Hồ, kính mong bí thư Vương giúp đỡ nhiều hơn, dù tôi đến nơi nào thì cũng là binh lính của ngài.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nghênh Quốc, anh đang công tác rất tốt ở ủy ban tư pháp, nói thật tôi cũng không nỡ để anh ra đi. Nhưng nếu anh đã có vị trí tốt ở địa phương, tôi là bí thư ủy ban tư pháp cũng là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
- Nhưng anh cần phải nhớ kỹ, sau này dù làm việc gì cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, công tác đúng thực tế, thành thật làm người, tạo nên danh tiếng tốt cho người của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng ta.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Thôi Nghênh Quốc ưỡn ngực trầm giọng nói.
Thôi Nghênh Quốc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn vừa đi về phía phòng làm việc của mình vừa lẩm bẩm:
- Loại chuyện này cũng không phải hắn ta có thể quyết định được, chính mình sợ cái quái gì.
Trước nay những hội nghị có liên quan đến nhân sự đều được người ta cực kỳ chú ý, dù không phải là người nằm trong danh sách điều động cũng ném ánh mắt của mình về phía khu văn phòng tỉnh ủy, đừng nói là những người hiện đang được khảo sát đề bạt.
Tuy Nghiêm Chí Khoan chỉ là một nhân công tác bình thường của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng sáng hôm nay điện thoại của hắn giống như nổ tung. Những người có quan hệ sơ sài cũng gọi điện thoại cho hắn, hy vọng hắn có thể tranh thủ thời gian để thông báo chút tin tức.
Nghiêm Chí Khoan đối phó với những cuộc điện thoại như vậy mặc dù có chút đau đầu thế nhưng vẫn trả lời cực kỳ khách khí. Dù sao hắn cũng không phải người ở trên trời, cuộc sống bình thường cũng có không ít chuyện cần đám người có thực quyền kia ra mặt hỗ trợ.
Nhưng Nghiêm Chí Khoan căn bản là cười nhạt với những người gọi điện thoại đến cho mình. Tuy hắn mới tiến vào công tác trong văn phòng tỉnh ủy được ba năm, thế nhưng hắn căn bản là một người hiểu biết đối với những sự việc trong đơn vị của mình. Tuy cấp bậc của hắn còn chưa đến hạch tâm của đơn vị, thế nhưng hắn biết rõ những người gọi điện thoại cho mình căn bản đều không có khả năng gì.
Thường là như vậy, những người không có khả năng thì thích làm ầm ĩ lên, còn những người có hy vọng, thậm chí có thể nói là được xác định thì người ta không thích lên tiếng, đây gọi là kẻ chắc chắn thì không nói kẻ không hy vọng thì làm ầm lên.
Mặc dù biết sự việc căn bản không liên quan đến mình thế nhưng Nghiêm Chí Khoan vẫn đi làm tử rất sớm, sau khi quét dọn văn phòng một lượt, hắn bắt đầu quan tâm đến những vật dụng cần thiết cho hội nghị hôm nay.
- Trưởng khoa Nghiêm, anh đến sớm thế?
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ bên ngoài phòng, khi âm thanh này vang lên, một cô gái mặc quần tây màu cà phê đi vào trong phòng. Nghiêm Chí Khoan rất có ý nghĩ với cô gái này, thế nhưng chỉ là ý nghĩ mà thôi, dù sao thì đối phương còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã là cán bộ cấp cục, hắn cũng không dám có tâm tư trêu chọc.
- Chào trưởng phòng Tào.
Nghiêm Chí Khoan đặt văn kiện trong tay xuống rồi cười nói:
- Tôi cũng không đến sớm, ngày hôm qua còn có vài công tác chưa hoàn thành, sợ lãnh đạo có việc cần dùng nên đến sớm xử lý.
Tào Kha Nhi có cảm giác không tồi với Nghiêm Chí Khoan, nàng cười cười nói với Nghiêm Chí Khoan:
- Lần này lãnh đạo mở hội nghị thường ủy, các anh chính là những người bận rộn nhất, có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói một tiếng, vì những ngày nay tôi cũng không có việc gì.
- Cám ơn trưởng phòng Tào.
Nghiêm Chí Khoan cũng không căn cứ vào vẻ nhiệt tình của trưởng phòng Tào để nghĩ sang phương diện nào khác. Trưởng phòng Tào tuy nhìn qua đáng yêu dễ gần nhưng thực tế lại rất kiêu ngạo. Vài ngày trước vị công tử của chủ tịch thành phố đang công tác trong ban tổng hợp số năm của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố muốn theo đuổi nàng, không biết nói một câu thế nào không hợp ý với Tào Kha Nhi, kết quả là bị Tào Kha Nhi nói lời châm chọc khiêu khích cho đỏ mặt.
Người công tác trong văn phòng tỉnh ủy ăn bản cũng có không ít suy đoán về lai lịch của Tào Kha Nhi, có người nói là tình nhân của ai đó, có người nói là người thân hay con gái của lãnh đạo nào đó. Nghiêm Chí Khoan căn bản không quan tâm đến những lời nói này, vì hắn biết rõ mình và trưởng phòng Tào chênh lệch quá lớn, căn bản không có gì đáng để so sánh với đối phương.
Khi Nghiêm Chí Khoan chuẩn bị bắt đầu công tác của mình, chợt nghe thấy Tào Kha Nhi nói:
- Trưởng khoa Nghiêm, tôi có nghe nói hình như hội nghị thường ủy lần này có liên quan đến phương diện điều chỉnh nhân sự phải không?
- Tôi cũng chỉ nghe nói như vậy mà thôi, nhưng có điều chỉnh cũng không động đến cấp bậc như của tôi.
Nghiêm Chí Khoan dùng giọng đùa giỡn nói.
Tào Kha Nhi thầm nghĩ trong lòng, anh thì nghĩ hay lắm, cho dù là cấp bậc của tôi cũng không đến lượt mở hội nghị thường ủy chứ đừng nói là anh. Trước đó vài ngày nàng thông qua quan hệ trong nhà mà được điều chỉnh từ tòa án đến văn phòng tỉnh ủy, mặc dù mới hai tháng nhưng nàng căn bản đã công tác nơi đây như cá gặp nước.
- Cấp bậc của tôi cũng không dám nghĩ như vậy, không biết khi nào thì đến lượt chúng ta.
Tào Kha Nhi nói đến đây thì cười nói:
- Anh nói xem, lần này liệu có bất ngờ gì không?
- Bất ngờ?
Nghiêm Chí Khoan hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tào Kha Nhi, thế nhưng hắn lắc đầu nói:
- Trưởng phòng Tào, tôi cảm thấy điều này căn bản là không thể.
Tào Kha Nhi giống như cố ý đối nghịch với Nghiêm Chí Khoan, nàng nói:
- Vậy cũng không nhất định, trưởng khoa Nghiêm, anh nên biết bí thư Vương của chúng ta rất thích kết quả bất ngờ, nếu không thì Mạnh Chí Đạo sao có thể được đề cử làm bí thư thị ủy Ô Phổ?
Nghiêm Chí Khoan nhìn hình bóng bỏ đi của Tào Kha Nhi, hắn thầm nghĩ đến những lời vừa rồi của nàng. Rốt cuộc Tào Kha Nhi có ý gì, đang nhận định bí thư Vương có ý gì đó, hay muốn xem náo nhiệt.
Nhưng Nghiêm Chí Khoan khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ sự việc này nào có liên quan đến mình? Mình nghĩ về nó rõ ràng là đau lòng thay cho cổ nhân. Hắn biết được chút tin tức về sự kiện Mạnh Chí Đạo là nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, đó là khi hắn đi theo uống rượu với chủ nhiệm văn phòng thường ủy, chủ nhiệm uống hơi nhiều và nói về sự kiện của Mạnh Chí Đạo. Nói rằng Mạnh Chí Đạo được đẩy vào tranh chấp vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ cũng là vì vị lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy rất chán ghét Vương Tử Quân. Lúc này bí thư Diệp và chủ tịch Chử đang vì chuyện này mà giao chiến mạnh mẽ, Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp căn bản đừng hòng chen chân vào được.
Tuy ngày hôm qua vị chủ nhiệm căn bản không chịu thừa nhận, thế nhưng Nghiêm Chí Khoan khẳng định lời nói của chủ nhiệm là thật.
- Tiểu Nghiêm, cậu đến đây một chút.
Khi Nghiêm Chí Khoan đang đưa một phần văn kiện đến cho phó chủ nhiệm văn phòng thường ủy, chủ nhiệm đột nhiên lên tiếng nói với hắn.
Chủ nhiệm văn phòng thường ủy tỉnh ủy tuy là một vị trí cấp chính cục thế nhưng người đảm nhiệm chức vụ này trên cơ bản đều là tâm phúc của lãnh đạo. Lời nói của những lãnh đạo như thế này đối với một người trẻ tuổi cầu tiến như Nghiêm Chí Khoan căn bản còn đáng quan tâm hơn cả thánh chỉ.
Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng chạy đến bên cạnh chủ nhiệm rồi cung kính nói:
- Chào chủ nhiệm.
- À, Tiểu Nghiên, tối qua Tiểu Lýn bị cảm, bây giờ đang truyền nước trong bệnh viện, hôm nay cậu vất vả một chút, lát nữa sau khi lãnh đạo đi vào cửa, cậu làm công tác phụ trợ.
Chủ nhiệm nói xong cũng không chờ Nghiêm Chí Khoan đồng ý, nhanh chóng bỏ đi.
Nghiêm Chí Khoan biết rõ chủ nhiệm đã lên tiếng thì căn bản không thể nào từ chối, mà hắn cũng căn bản không muốn từ chối. Mặc dù chính mình có công tác đặc biệt, thế nhưng nếu có thể được làm nhiều lần, ít nhất cũng chứng minh khi tiếp đãi lãnh đạo thì mình cũng là người nhanh tay lẹ mắt.
Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng đuổi theo chủ nhiệm, sau khi tỏ vẻ sẽ chăm chú hoàn thành công tác thì nhanh chóng đi đến phòng làm việc của mình. Hắn chải lại đầu tóc, sau đó mới đi về phía phòng họp.
Lúc này phòng họp đã được bố trí rất tốt, vài nhân viên kỹ thuật đang xem xét lại micro. Từ hội nghị thường ủy lần trước micro của bí thư Diệp đột nhiên bị hỏng, thế cho nên việc kiểm tra âm lượng căn bản là tất yếu vào các hội nghị sau đó.
- Tiểu Nghiên, cậu thay thế cho Tiểu Lý sao?
Một nhân viên công tác quen thuộc mở miệng chào hỏi Nghiêm Chí Khoan.
- Tiểu Lý bị bệnh không đến được, lãnh đạo yêu cầu tôi đến thay thế.
Nghiêm Chí Khoan nói rồi ném cho người kia một điếu thuốc, nhưng người kia lấy gói thuốc ra bỏ vào, vì lúc này cũng không muốn hút.
Nghiêm Chí Khoan cũng hiểu sự nghiêm cẩn của đồng sự, khi mà thư ký trưởng Đào Nhất Hành càng cho ra những yêu cầu nghiêm khắc, đã không còn người nào dám làm ra những hành vi trái ý thư ký trưởng.
Khi kim đồng hồ chỉ vị trí chín giờ, Nghiêm Chí Khoan nhanh chóng đi đến bên cánh cửa gỗ nặng nề. Khi hắn đứng nơi đó thì gương mặt lộ ra nụ cười ung dung bình tĩnh. Tuy hắn công tác trong văn phòng thường ủy, thế nhưng cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc gần với lãnh đạo như thế này.
Vài phút sau Nghiêm Chí Khoan cảm thấy gương mặt mình có hơi căng cứng, thế nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải nở nụ cười.
/1843
|