Đối mặt với cơn thịnh nộ của giám đốc Triệu, giám đốc Trương chợt phát lạnh. Phải biết rằng hắn đi theo làm tùy tùng, công tác giống như là lạc đà vác nặng, nhưng đứng trước mặt chủ tử thì thật sự giống hệt như cháu nội, nếu như hắn chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà mất đi công tác thì thật sự rất đáng buồn.
- Ngài đừng nóng, tôi sẽ đi tìm ngay.
Giám đốc Trương đáp ứng một tiếng, hắn cũng không quan tâm đến cái gì là phong độ, vừa nói xong thì vội vàng chạy xuống lầu như một con chó điên.
Chỉ là khi giám đốc Trương chạy xuống dưới lầu thì nào còn hình bóng của Vương Tử Quân? Trên đường cái chỉ có lá vàng rơi trong gió mà thoi.
Giám đốc Trương thất vọng đưa mắt nhìn chung quanh, hy vọng ông trời sẽ cảm động trước thành ý của mình, cho tên kia xuất hiện trước mặt mình.
Giám đốc Trương thật sự rất mong mỏi có phép màu xảy ra, đúng lúc thật sự thấy hai bóng lưng đang đứng ở nhà chờ xe buýt. Hắn cực kỳ kích động, vội vàng chạy đến giữ lấy hai người kia trước khi bọn họ lên xe, sau đó dùng giọng không kịp thở nói:
- Xin dừng bước, xin dừng bước.
Chỉ là hai người kia vừa bị cưỡng chế dừng lại thì quay đầu nhìn, giám đốc Trương mới ngạc nhiên phát hiện ra mình đã nhận lầm người.
- Thật sự xin lỗi, rất xin lỗi..
Giám đốc Trương nhanh chóng nói lời xin lỗi.
- Đồ điên...
Người khách bị giữ lại chợt dùng giọng hung hăng mắng một câu, sau đó lên xe buýt bỏ đi.
Giám đốc Trương về khách sạn mà cảm thấy thất hồn lạc phách, hắn dùng giọng không yên lòng báo cáo cho thủ lĩnh là mình không có thu hoạch gì, không tìm được hai người kia. Giám đốc Triệu cũng đã khôi phục lại như thường, hắn phất tay không chút biểu cảm, tỏ ý cho giám đốc Trương lui ra.
Giám đốc Trương thấy phản ứng lãnh đạm của lãnh đạo mà trong lòng thầm cảm thấy bi ai, hắn là một giám đốc, tất nhiên biết rõ ý nghĩa của nó là thế nào.
Mỹ nữ chân dài Thanh Uyển thì luôn lẳng lặng đứng nơi đó, mãi đến khi giám đốc Trương rời đi mới khẽ hỏi:
- Bố, bản kế hoạch này thật sự tốt như vậy sao?
Giám đốc Triệu đang lật qua lật lại quyển sách rồi cười ha hả nói:
- Không tốt nhất, chỉ là rất tốt, tuy kế hoạch chỉ được viết nhất thời nhưng người viết ra nó lại nắm rát tốt hướng đi của các xí nghiệp lương thực trong nước. Trước kia bố cảm thấy mình có thể phân tích ra xu thế phát triển kinh tế trong ba năm, như vậy đã là thiên tài khó có được, không ngờ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, người này có thể phân tích được xu hướng phát triển kinh tế trong thời gian mười năm.
Giám đốc Triệu gấp quyển sách lại, khẽ đặt lên mặt bàn rồi dùng giọng lẩm bẩm nói:
- Xí nghiệp cạnh tranh với nhau cuối cùng chính là cạnh tranh nhân tài, nếu như có thể kéo người này về tập đoàn Chính Hồng, như vậy hiệu quả và lợi ích của tập đoàn sẽ bay vọt về lượng và chất.
Thanh Uyển rất ít khi thấy bố khen người như vậy, nàng cũng là một thạc sĩ kinh tế chuyên nghiệp, thế cho nên trong lòng cũng không phục, vì vậy mà vung tay cầm lấy bản kế hoạch để xem xét.
Giám đốc Triệu nhìn bộ dạng đọc sách chăm chú của con gái, giám đốc Triệu cảm thấy mình dù thế nào cũng phải đến xã Tây Hà Tử một chuyến.
- Bí thư Vương, chúng ta phải về sao?
Chu Thường Hữu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi.
- Về sao?
Vương Tử Quân nhìn sắc trời rồi nói:
- Dù sao thì bây giờ ở xã cũng không có việc gì, đã đến Giang Châu thì chúng ta đơn giản đi dạo một chút. Thế này đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó tách ra đi dạo chơi. Hai người đi theo tôi sẽ bó tay bó chân, coi như lần này được thoải mái ở Giang Châu một chuyến.
Chu Thường Hữu tiếp xúc ngày càng nhiều với Vương Tử Quân thì cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này biết rất nhiều thứ, bây giờ nghe thấy bí thư sắp xếp có thiện ý như vậy thì cười nói:
- Nếu muốn nói thì tôi sẽ tình nguyện đi theo anh dạo khắp Giang Châu, chưa nói đến những vấn đề khác, trước hết là tiết kiệm được tiền.
Vương Tử Quân thấy Chu Thường Hữu tỏ ra cợt nhả như vậy thì biết đối phương đang cố ý nói cho mình nghe, hắn chỉ tay vào Chu Thường Hữu rồi cười nói với Tiểu Tào:
- Tiểu Tào, cậu xem, người này vừa mới lên chức thì đã biết lừa dối rồi.
Ba người tìm một khách sạn sạch sẽ để ở lại, sau đó Vương Tử Quân rơi vào trầm tư. Hắn rất xem trọng tương lai phát triển của xí nghiêp lương thực, hắn còn thông qua những dự đoán của kiếp trước để đả động tập đoàn Chính Hồng. Hắn có đầy lòng tin, nhưng lúc này thái độ của đối phương thật sự làm cho lòng tin của hắn có chút dao động.
Có được tri thức vào kiếp trước dù là tốt nhưng mọi sự cũng không phải chỉ có được dự đoán về tương lai là thành công, Vương Tử Quân cố chấp cảm thấy, nếu một người chỉ cần đi đúng hướng, chỉ cần có tinh thần không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, như vậy dù làm gì cũng sẽ thành công được hơn phân nửa. Chính hắn có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa còn có địa vị hiện tại, dù không nắm trong tay một lượng tiền lớn nhưng cũng sẽ thong thả phát triển. Hắn chỉ cần nắm vững phương hướng phát triển và cố gắng công tác, như vậy hiệu quả và lợi ích sẽ giống như một quả cầu tuyết, tương lai không xa sẽ lớn mạnh mà thôi.
- Không có đồ tể thì mình cũng không tin sẽ phải ăn lông heo.
Vương Tử Quân thì thào nói, sau đó hắn đứng lên khỏi giường, muốn ra ngoài đi dạo. Hắn mở cửa phòng, chợt phát hiện Chu Thường Hữu và Tiểu Tào giống như hai vị thần trông cửa, một trái một phải đứng ngay bên ngoài.
- Ôi, hai người đúng là, tôi nào có quan liêu như vậy? Sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt và nụ cười của hai người kia, hắn biết rõ tâm ý của bọn họ, thế là phất phất tay phân phó:
- Cho các anh nghĩ, các anh cứ yên tâm mà đi chơi, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mười giờ tối ở khách sạn.
Vương Tử Quân nói xong thì đi xuống cầu thang, bỏ qua hai người Chu Thường Hữu và Tiểu Tào.
Đầu đường hối hả, cảnh tượng bận rộn, Vương Tử Quân cất bước trong lá vàng mà vô tình cảm thấy tâm tư sát nhập vào trong thế giới này.
Vương Tử Quân đi trên một con đường nhỏ qua khu chợ, hắn đi rất tùy ý, con đường nhỏ này cũng không quá ngăn nắp, hàng hóa bày bán ra đến tận giữa đường.
Vương Tử Quân nhìn những món hàng thập niên 90 mà thấy rất thân thiết, nhưng cũng có cảm nhận chúng nó khá lạc hậu.
- Mau đến đây xem hàng, mau đến xem, nếu đến chậm sẽ không còn món tốt, đi qua ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Đúng lúc Vương Tử Quân đi dạo không có mục đích thì những tiếng rao lớn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Kiếp trước Vương Tử Quân ngã ngựa trên con đường làm quan, thế cho nên tâm tư chuyển dời sang những phương diện khác, mà sưu tầm đồ cổ cũng là một trong những thứ mà hắn yêu thích. Lúc này nghe thấy tiếng rao là biết có người bán đồ cổ, dù biết đồ giả nhiều hơn thật nhưng cũng muốn đến xem như thế nào.
Vương Tử Quân dừng bước trước một quầy hàng nhỏ, chỉ là một mảnh vải đỏ trải ra lề đường, bên trên bày đầy chai lọ. Hắn đưa mắt nhìn, sau đó nở nụ cười.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, tất cả đều là hàng nhái, chỉ có hai món hàng có vẻ là thật, chính là hai món đồ sứ cuối nhà Thanh, cũng không bán được bao tiền.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ, hắn cũng không hào hứng mua đồ sứ, vậy là định quay đầu bước đi, đúng lúc một âm thanh êm ái vang lên bên tai.
- Ông chủ, vật này giá bao nhiêu?
Giọng điệu này sao nghe thấy quen như vậy? Vương Tử Quân không tự chủ được phải quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp một cô gái mặc đồ thể thao màu trắng, cô nàng đang cúi người trước một quầy hàng, trong tay cầm một chiếc đĩa rất đẹp, nàng khẽ hỏi ông chủ quầy hàng có lẽ hơn ba mươi tuổi.
- Một ngàn hai.
Ông chủ quầy hàng nhỏ gầy với bàn tay hun khói ố vàng dùng giọng nghiêm trang nói:
- Em gái thật sự có ánh mắt, món đồ sứ này chính là một trong những món được truyền ra từ trong cung thời Khang Hi nhà Thanh, nghe nói năm xưa nó được dùng để các vị khách dùng cơm.
Chủ quầy nói rồi để lộ ra một cặp răng cửa vàng rất lớn, giọng điệu nói có sách mách có chứng, rất có phong cách.
- Một ngàn hai? Quá đắt, đây chỉ là một chế phẩm hàng nhái, giá cao lắm chỉ năm mươi đồng.
Cô gái có giọng nói rất dịu dàng nhưng khi trả giá thì thật sự rất sắc sảo, cay độc.
Vương Tử Quân đứng bên cạnh nở nụ cười mà không lên tiếng, cô gái quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vương Tử Quân lập tức nhận ra đối phương, đây không phải là cô gái tiếp tân xinh đẹp ngồi trên bàn nơi trú ngụ của đám người tập đoàn Chính Hồng sao? Dù lúc này nàng đã thay trang phục và không còn bộ dạng giỏi giang như trước, nhưng một bộ đồ thể thao lại làm cho nàng trở nên có vẻ nhẹ nhàng và vui vẻ.
Vương Tử Quân đã phai nhạt ý nghĩ hợp tác với tập đoàn Chính Hồng, hắn xoay người chuẩn bị bỏ đi, vì đoạn đối thoại vừa rồi cũng đủ chứng minh cô gái kia giỏi sưu tầm, cũng không bị người ta lừa.
- Cô xinh đẹp như vậy sao lại đen tối như thế? Trả giá năm mươi đồng, không bằng cướp luôn đi? Nếu không thì thế này, tôi thấy cô vừa đến, hôm nay tôi cũng sảng khoái khai trương, quyết định giá sáu trăm đồng.
Chủ quầy nói rồi cầm lên một cái hộp, muốn dùng nó để đựng sản phẩm cho cô gái.
Cô gái mặc đồ thể thao dùng ánh mắt chán ghét nhìn viên chủ quầy, sau đó nàng dùng giọng bực bội nói:
- Thôi, thứ này tôi từ bỏ.
Cô gái nói xong thì đặt món đồ sứ trên bàn rồi chuẩn bị bỏ đi.
- Này, cô làm vỡ đồ sứ của tôi, bây giờ lại bỏ đi, cô muốn để tôi ăn không khí sống sao?
Chủ quầy lên tiếng mắng, sau đó khẽ vung tay, món đồ sứ rơi xuống đất.
- Xoảng!
Một âm thanh giòn tan vang lên, món đồ sứ bị ông chủ quầy hất xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Tình huống này làm cho cô gái áo trắng đứng ngây người, khi chủ quầy chụp lấy tay nàng, đúng lúc này nàng mới phát hiện mình đụng phải một việc khó chơi.
- Này, thứ này giá một ngàn hai, cô làm vỡ thì phải bồi thường tổn thất cho tôi.
Trên mặt ông chủ quầy vẫn treo nụ cười, nhưng lúc này là nụ cười hung dữ.
Đây không phải là làm thịt khách sáo? Nhì bộ dạng có vẻ rất bình thường của chủ quầy, có lẽ không phải là lần đầu tiên làm thịt khách theo kiểu như vậy.
Cô gái tên Thanh Uyển này tuy ăn nói dịu dàng nhưng thái độ lại không chút chịu thua, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông chủ quầy rồi nói:
- Món đồ sứ này là anh làm bể, dựa vào cái gì bắt tôi bồi thường? Tôi cũng không dung túng cho anh.
- Chính mình ném bể? Đáng cười, có kẻ nào tự ném bể món hàng của mình? Đây chính là món đồ truyền thừa của tổ tông nhà tôi, cố ý ném vỡ nó sao? Tôi là đứa phá gia như vậy à? Chỉ có quỷ mới tin vào lời của cô.
- Anh tự làm thì tự mình biết, cái đĩa này là do anh làm vỡ.
Thanh Uyển tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
Viên chủ quầy thấy Thanh Uyển có chút khó chơi thì giả vờ thở hổn hển, gương mặt trầm xuống, lại hừ lạnh một tiếng:
- Cô gái, nói cũng phải chú ý một chút, cô nói tôi làm bể, vậy cô có ai làm chứng? Nhìn bộ dạng cô trắng trẻo xinh đẹp, không ngờ bộ mặt thế này lại đi nói lời bịa đặt.
Vẻ mặt Thanh Uyển chợt biến đổi, nàng chợt nhớ mình thật sự không có căn cứ hoặc người nào làm chứng, rõ ràng rơi vào tình huống bất lợi. Một ngàn hai đối với nàng cũng không đáng là gì, nhưng nàng cảm thấy bị người ta lừa gạt như vậy thật sự rất uất ức, ngược lại giống như chính mình làm việc gì trái với lương tâm vậy.
Thanh Uyển nghĩ đến đây thì cắn chặt môi rồi trầm giọng nói:
- Dù anh có báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ không bồi thường.
- Đó là cô nói đấy nhé, đừng có rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.
Tên chủ quầy vừa lên tiếng thì chợt nghe có người xen vào:
- Món đồ sứ này anh làm vỡ, tôi có thể làm chứng.
Chủ quầy là một tên địa đầu xà ở chỗ này, thật sự có chút danh tiếng, tất nhiên chỉ nổi tiếng vì những trò lường gạt khách hàng, thật sự không ai trên con đường này dám động đến hắn.
Chủ quầy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cũng không hề bối rối, hắn khẽ cười rồi trêu chọc:
- Này cậu em, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tốt, rất tốt, ông thích nhất là xem anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ra ngoài lăn lộn cũng cần đến nhiều thứ khác, làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không dễ dàng gì.
Lúc ông chủ quầy lên tiếng thì Thanh Uyển cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, nàng thấy gương mặt kia có chút quen thuộc, trong mắt chợt bùng lên một luồng sáng.
"Bố mình vừa rồi còn nói ngày mai sẽ xuống xã Tây Hà Tử xem xét một chút, không ngờ mình lại gặp người ta ở chỗ này, nếu như mình có thể đưa hắn quay về, không biết sẽ giảm đi cho bố bao nhiêu việc."
Thanh Uyển nghĩ như vậy, sau đó chợt nhớ đến quyển sách kế hoạch mà mình đã đọc qua, không khỏi cảm thấy bội phục ánh mắt và tri thức của đối phương.
- Là anh?
Thanh Uyển khẽ cười một tiếng với Vương Tử Quân, lúc này gương mặt tinh xảo giống như một đóa hoa bách hợp vừa hé nở, cực đẹp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy chủ quầy lớn tiếng hô hào;
- Đánh người, có kẻ đánh người, bọn họ đánh vỡ hàng không bồi thường còn đánh người.
Những âm thanh sắc nhọn từ trong miệng chủ quầy vang lên, chỉ sau khoảnh khắc thì bốn phía đã xuất hiện một nhóm đàn ông vạm vỡ cao lớn, kẻ nào cũng ngậm điếu thuốc trên miệng, liên tục ợ hơi, lại có tên vung tay lau nước miếng, đi đến với bộ dạng loạng choạng. Trên cánh tay đám người kia có xăm chữ "Nhẫn", lại có cả hình rồng phượng, nhìn qua thì biết ngay là dân anh chị.
Đám người bán hàng rong bốn phía giống như đã quen với tình huống thế này, ai cũng nhìn Vương Tử Quân và Thanh Uyển bằng ánh mắt đồng tình, nhưng sau đó cũng không tiếp tục xem xét, lo làm việc của mình, không ai mở miệng khuyên can.
- Chu Lão Tam lại muốn làm thịt người ta, như vậy cũng xem như cho cô cậu thanh niên kia một bài học về trường đời.
Một người bán lạc luộc trên đường vừa đưa túi lạc cho khách vừa nói chuyện với một người bán hàng rong ở bên cạnh.
Người bán hàng rong bên canh khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, nhưng ánh mắt sợ hãi lại nói lên tất cả.
- Chu Lão Tam, có chuyện gì sao?
Tên đàn ông vạm vỡ đầu bóng đi đầu ném điếu thuốc trong miệng xuống đất, sau đó lảo đảo nói.
- Ô đại ca, anh cần phải làm chủ cho tôi, đôi gian phu dâm phụ này đánh vỡ món đồ cổ của tôi mà không chịu bồi thường, còn nói bảo bối do chính tôi làm vỡ. Các vị đến đây phân xử dùm tôi, thiên hạ này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng những món đồ cổ này là thịt da của tôi, ngay cả lúc ngủ tôi cũng ôm nó vào trong chăn, tôi sẽ làm vỡ nó sao?
Chu Lão Tam cũng không biết như thế nào mà mới mở miệng đã gọi Vương Tử Quân và Thanh Uyển là cặp gian phu dâm phụ, điều này làm cho vẻ mặt hai người chợt biến đổi.
Vương Tử Quân nhìn tình hình trước mắt, trong lòng thầm suy nghĩ đối sách. Tuy loại côn đồ này căn bản không đáng quan tâm, thế nhưng ở thành phố này, chút danh tiếng bí thư đảng ủy xã của hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Anh làm ơn ăn nói sạch sẽ một chút.
Thanh Uyển chỉ vào mặt Chu Lão Tam rồi lạnh lùng nói.
- Thế nào, dám làm không dám chịu sao? Hai người lúc vừa mới đến đã ôm ấp sờ mó nhau, còn không phải là đôi gian phu dâm phụ? Nếu là xử nữ thì nơi này cũng có thêm một cái đền thờ.
Thanh Uyển nào là đối thủ của một Chu Lão Tam lăn lộn bên đường bao năm? Hắn chỉ cần nói vài câu đã ép Thanh Uyển phải nuốt lời vào bụng.
- Các anh em nhìn xem, con đàn bà này đã đỏ mặt như vậy rồi, rõ ràng là ngủ với người ta còn giả vờ trong trắng, ha ha ha...
Một đám đàn ông đứng với nhau thì chỉ có một câu chuyện làm cho tất cả đều sảng khoái vui vẻ, Chu Lão Tam vừa nhắc đến đúng vấn đề thì lập tức có kẻ dùng giọng vô sỉ lên tiếng rồi ôm bụng cười vang. Một tên ưỡn ngực đi đến trước mặt Thanh Uyển rồi nói:
- Hừ, để anh tự xuất mã xem sao, anh thấy tiểu tử này có vẻ mềm yếu, không được phong độ như anh đâu.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm, một cảm giác tức giận bùng lên, tuy hắn lúc này đã thật sự không quan tâm đến vài việc vặt, thế nhưng những chuyện thế này cũng không bao hàm vào bên trong.
- Anh nói gì?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Lão Tam rồi nói.
Sau hai ba tháng làm bí thư đảng ủy xã thì làm cho trên người Vương Tử Quân chợt bùng ra khí thế khó phát hiện, dưới khí thế đó Chu Lão Tam cũng phải lui về phía sau hai ba bước.
- Anh...Anh...
Dưới quan uy của Vương Tử Quân, Chu Lão Tam lại trở nên lắp bắp.
- Hừ, tiểu tử thối, còn dám uy hiếp người khác? Lão Tam, món đồ sứ của mày giá bao nhiêu?
Tên đàn ông dẫn đầu đám người cũng có chút nôn nóng, sau đó đưa mắt nhìn Chu Lão Tam rồi khẽ nhắc nhở.
Chu Lão Tam cũng là một tên xã hội đen, thấy đồng bạn nói như vậy thì cảm thấy rất mất mặt, trong miệng thầm oán một câu, sau đó lớn tiếng nói:
- Ô đại ca, bắt bọn họ trả hai ngàn đồng, nếu không có hai ngàn thì đừng hòng được đi.
- Hai ngàn? Thế này đi, chú bỏ ra một ngàn rồi tranh thủ thời gian cút đi, còn con bé này ở lại theo anh em đi chơi một lát, chỉ là uống chút rượu, ôm vào vũ trường nhảy vài bài mà thôi, xem như mọi việc dừng lại ở đây.
Ô đại ca đánh giá Thanh Uyển vài lần, trong mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng khó thể che giấu.
Vẻ đẹp của Triệu Thanh Uyển vốn đã làm cho đám người này rục rịch, trong lòng ngứa như mèo cào, lúc này nghe thấy đại ca sắp xếp như vậy thì cả đám càng cười rộ lên, một tên xăm chữ Nhẫn trên tay lại gãi gãi đầu nói:
- Tiểu nha đầu, đừng sợ, đợi đến khi uống rượu sẽ biết đại ca của các anh dịu dàng như thế nào.
Vương Tử Quân vừa thấy tình huống này thì thầm kêu khổ, khi còn bé hắn đã theo ông nội học tập chút võ nghệ phòng thân, nhưng mục đích chủ yếu cũng chỉ là đề cao sức khỏe mà thôi, bây giờ hắn thật sự không nắm chắc có thể đối phó được với đám lưu manh này. Hắn biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì sẽ có kết quả không tốt, thế là vô thức nhích lại gần Triệu Thanh Uyển, đúng lúc một mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng bùng vào mũi hắn.
Nha đầu Triệu Thanh Uyển này không hổ danh là đến từ Hongkong, mùi nước hoa thật sự rất thơm.
Chỉ sau nháy mắt Vương Tử Quân đã ném chuyện nước hoa sang một bên, hắn khẽ nói với Triệu Thanh Uyển:
- Cô chạy trước đi, tìm cảnh sát đến cứu tôi.
Triệu Thanh Uyển vốn đang tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, nàng chợt nghe được lời sắp xếp của Vương Tử Quân, thế là khẽ giật mình, khi nàng chuẩn bị lên tiếng thì tên đàn ông được gọi là Ô đại ca đã vung tay về phía bên này.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua bàn tay của đối phương, hắn có hơi trầm ngâm, sau đó một đấm được tung ra nhằm vào mắt Ô đại ca.
Ô đại ca hoành hàng ngang ngược đã quen, nào nghĩ Vương Tử Quân hào hoa phong nhã sẽ không nói nhiều mà trực tiếp ra tay? Thế là một đám của Vương Tử Quân phóng đến, Ô đại ca chỉ cảm thấy mắt mũi tối sầm, bầu trời đen kịt.
- Ôi, đau chết mất, các anh em, nó dám ra tay, đánh chết nó cho tao.
Ô đại ca vừa ôm lấy mắt vừa thở hổn hển nói.
Đám Chu Lão Tam đều đi theo Ô đại ca để kiếm ăn, bây giờ thấy đại ca bị đánh thì nhanh chóng vung nắm đấm tiến lên. Vương Tử Quân thấy sáu bảy tên đàn ông vạm vỡ xông lên thì thầm cười khổ, xem ra trận đòn đầu tiên của mình sau khi trọng sinh sắp bắt đầu.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình đã chỉnh hợp được nhiều sự việc xảy ra ở xã Tây Hà Tử nhưng bây giờ lại bị vài tên côn đồ thu thập, hắn thầm cười khổ, nhưng cuối cùng cũng phải tung nắm đấm nghênh đón.
- Này, sao cô còn chưa đi?
Khi Vương Tử Quân muốn tiến lên thì phát hiện Triệu Thanh Uyển vẫn còn đứng bên cạnh không nhúc nhích, trong lòng thầm than một tiếng, mình trăm phương ngàn kế tạo điều kiện cho nàng chạy trốn, nàng lại đứng yên như không có chuyện gì xảy ra.
- Đừng cho con nhỏ kia bỏ chạy.
Ô đại ca cũng lớn tiếng gào lên, sau đó dùng một tay bụm mắt rồi cất bước chạy về phía Thanh Uyển.
Lúc này Vương Tử Quân cũng phát hiện mình không thể nào giúp gì được cho Triệu Thanh Uyển, vì ba tên đàn ông đang đánh mạnh về phía hắn.
Vương Tử Quân trước nay chỉ học tập vài bộ võ thuật rèn luyện sức khỏe, bây giờ bị đối phương tấn công, cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ mà thôi.
Khi nắm đấm chuẩn bị đánh lên người Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có một bóng người lóe lên, hắn còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì hai tên vừa xông đến đã ngã lăn ra, tên thứ ba bị đá vào bụng.
Tên đàn ông kia có hơi gầy, bị một đá vào bụng thì liên tục lui ra phía sau bốn năm bước, đặt mông ngồi xuống thì không thể đứng lên. Đám côn đồ lúc này mới chợt nhận ra cô gái kia có công phu đánh đấm, đám người đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và rất dữ tợn của Triệu Thanh Uyển, trong lòng đám người vốn có ý nghĩ tiến lên chiếm chút tiện nghi, bây giờ kẻ nào cũng ngây cả người.
- Chúng mày đúng là không ra gì, không làm gì được một con đàn bà sao? Lên cho...
Ô đại ca còn chưa kịp nói xong thì Triệu Thanh Uyển đã vọt đến, chân dài vung ra, chỉ sau một lát thì đám người Chu Lão Tam đã bị đánh ngã lăn lộn.
Chiếc cổ trắng của Triệu Thanh Uyển vì tức giận mà đỏ ửng, nàng khẽ phủi tay, lại lấy khăn giấy ra lau sạch tay. Vương Tử Quân ngây người nhìn trân trối, cảm thấy đầu mình phình ra, hắn đang chuẩn bị cứu mỹ nhân, không ngờ lại là mỹ nhân cứu mình.
Ô đại ca không quan tâm đến việc che mắt, hắn dùng ánh mắt không tin nhìn đám đàn em đang rên rỉ trên mặt đất, sau đó hắn chỉ tay vào người Triệu Thanh Uyển rồi nói:
- Cô...Cô biết võ thuật...
- Không biết, nhưng làm tổ sư gia của anh vẫn là dư sức...
Triệu Thanh Uyển vừa nói vừa đi về phía Ô đại ca.
- Không cần đến đây, tôi nói cho cô biết, đừng đến đây.
Ô đại ca trừng cặp mắt đỏ bừng, hắn từng bước lui về phía sau, ngón tay chỉ vào Triệu Thanh Uyển rồi hô lớn.
Ô đại ca bây giờ tuy có biểu hiện giương nanh múa vuốt nhưng dù ai nhìn vào cũng biết đã là ngoài mạnh trong yếu. Phải biết rằng mới trước đó Triệu Thanh Uyển còn là một cô gái yếu ớt, nhưng bây giờ tình huống đã ngược lại.
Triệu Thanh Uyển dùng ánh mắt như cười như không nhìn Ô đại ca, vừa rồi Chu Lão Tam dám nói năng bậy bạ, nàng đã xem như phát tiết xong. Nhưng nàng cũng không định buông tha cho Ô đại ca này, nàng phải cho hắn một bài học.
- Các người làm gì vậy? Dừng tay lại cho tôi.
Khi Triệu Thanh Uyển chuẩn bị ra tay thì hai tên cảnh sát chạy đến, tên cảnh sát đi phía trước nhìn thoáng qua Triệu Thanh Uyển và nhóm người Ô đại ca, sau đó lớn tiếng quát.
Ô đại ca giống như một thiếu nữ bất lực, bây giờ thấy các đồng chí cảnh sát đi đến thì càng giống như thấy được cứu tinh, hắn thất thểu chạy đến nói:
- Đồn trưởng Tần, anh nên làm chủ cho tôi.
Đồn trưởng Tần hình như rất thân thuộc với Ô đại ca, hắn nhìn Ô đại ca rồi cười hì hì hỏi:
- Anh Ô, đây là trò gì vậy?
- Đồn trưởng Tần, bọn họ đánh vỡ đồ sứ của chúng tôi mà không bồi thường, còn ra tay đánh người, rõ ràng là chà đạp pháp luật, anh nên làm chủ cho chúng tôi.
Ô đại ca học được từ phim Hongkong một câu "chà đạp pháp luật", lần này nói ra xem như phát huy công dụng.
- Được.
Đồn trưởng Tần vỗ vai của Ô đại ca rồi đi về phía Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển.
- Ngài đừng nóng, tôi sẽ đi tìm ngay.
Giám đốc Trương đáp ứng một tiếng, hắn cũng không quan tâm đến cái gì là phong độ, vừa nói xong thì vội vàng chạy xuống lầu như một con chó điên.
Chỉ là khi giám đốc Trương chạy xuống dưới lầu thì nào còn hình bóng của Vương Tử Quân? Trên đường cái chỉ có lá vàng rơi trong gió mà thoi.
Giám đốc Trương thất vọng đưa mắt nhìn chung quanh, hy vọng ông trời sẽ cảm động trước thành ý của mình, cho tên kia xuất hiện trước mặt mình.
Giám đốc Trương thật sự rất mong mỏi có phép màu xảy ra, đúng lúc thật sự thấy hai bóng lưng đang đứng ở nhà chờ xe buýt. Hắn cực kỳ kích động, vội vàng chạy đến giữ lấy hai người kia trước khi bọn họ lên xe, sau đó dùng giọng không kịp thở nói:
- Xin dừng bước, xin dừng bước.
Chỉ là hai người kia vừa bị cưỡng chế dừng lại thì quay đầu nhìn, giám đốc Trương mới ngạc nhiên phát hiện ra mình đã nhận lầm người.
- Thật sự xin lỗi, rất xin lỗi..
Giám đốc Trương nhanh chóng nói lời xin lỗi.
- Đồ điên...
Người khách bị giữ lại chợt dùng giọng hung hăng mắng một câu, sau đó lên xe buýt bỏ đi.
Giám đốc Trương về khách sạn mà cảm thấy thất hồn lạc phách, hắn dùng giọng không yên lòng báo cáo cho thủ lĩnh là mình không có thu hoạch gì, không tìm được hai người kia. Giám đốc Triệu cũng đã khôi phục lại như thường, hắn phất tay không chút biểu cảm, tỏ ý cho giám đốc Trương lui ra.
Giám đốc Trương thấy phản ứng lãnh đạm của lãnh đạo mà trong lòng thầm cảm thấy bi ai, hắn là một giám đốc, tất nhiên biết rõ ý nghĩa của nó là thế nào.
Mỹ nữ chân dài Thanh Uyển thì luôn lẳng lặng đứng nơi đó, mãi đến khi giám đốc Trương rời đi mới khẽ hỏi:
- Bố, bản kế hoạch này thật sự tốt như vậy sao?
Giám đốc Triệu đang lật qua lật lại quyển sách rồi cười ha hả nói:
- Không tốt nhất, chỉ là rất tốt, tuy kế hoạch chỉ được viết nhất thời nhưng người viết ra nó lại nắm rát tốt hướng đi của các xí nghiệp lương thực trong nước. Trước kia bố cảm thấy mình có thể phân tích ra xu thế phát triển kinh tế trong ba năm, như vậy đã là thiên tài khó có được, không ngờ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, người này có thể phân tích được xu hướng phát triển kinh tế trong thời gian mười năm.
Giám đốc Triệu gấp quyển sách lại, khẽ đặt lên mặt bàn rồi dùng giọng lẩm bẩm nói:
- Xí nghiệp cạnh tranh với nhau cuối cùng chính là cạnh tranh nhân tài, nếu như có thể kéo người này về tập đoàn Chính Hồng, như vậy hiệu quả và lợi ích của tập đoàn sẽ bay vọt về lượng và chất.
Thanh Uyển rất ít khi thấy bố khen người như vậy, nàng cũng là một thạc sĩ kinh tế chuyên nghiệp, thế cho nên trong lòng cũng không phục, vì vậy mà vung tay cầm lấy bản kế hoạch để xem xét.
Giám đốc Triệu nhìn bộ dạng đọc sách chăm chú của con gái, giám đốc Triệu cảm thấy mình dù thế nào cũng phải đến xã Tây Hà Tử một chuyến.
- Bí thư Vương, chúng ta phải về sao?
Chu Thường Hữu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi.
- Về sao?
Vương Tử Quân nhìn sắc trời rồi nói:
- Dù sao thì bây giờ ở xã cũng không có việc gì, đã đến Giang Châu thì chúng ta đơn giản đi dạo một chút. Thế này đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó tách ra đi dạo chơi. Hai người đi theo tôi sẽ bó tay bó chân, coi như lần này được thoải mái ở Giang Châu một chuyến.
Chu Thường Hữu tiếp xúc ngày càng nhiều với Vương Tử Quân thì cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này biết rất nhiều thứ, bây giờ nghe thấy bí thư sắp xếp có thiện ý như vậy thì cười nói:
- Nếu muốn nói thì tôi sẽ tình nguyện đi theo anh dạo khắp Giang Châu, chưa nói đến những vấn đề khác, trước hết là tiết kiệm được tiền.
Vương Tử Quân thấy Chu Thường Hữu tỏ ra cợt nhả như vậy thì biết đối phương đang cố ý nói cho mình nghe, hắn chỉ tay vào Chu Thường Hữu rồi cười nói với Tiểu Tào:
- Tiểu Tào, cậu xem, người này vừa mới lên chức thì đã biết lừa dối rồi.
Ba người tìm một khách sạn sạch sẽ để ở lại, sau đó Vương Tử Quân rơi vào trầm tư. Hắn rất xem trọng tương lai phát triển của xí nghiêp lương thực, hắn còn thông qua những dự đoán của kiếp trước để đả động tập đoàn Chính Hồng. Hắn có đầy lòng tin, nhưng lúc này thái độ của đối phương thật sự làm cho lòng tin của hắn có chút dao động.
Có được tri thức vào kiếp trước dù là tốt nhưng mọi sự cũng không phải chỉ có được dự đoán về tương lai là thành công, Vương Tử Quân cố chấp cảm thấy, nếu một người chỉ cần đi đúng hướng, chỉ cần có tinh thần không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, như vậy dù làm gì cũng sẽ thành công được hơn phân nửa. Chính hắn có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa còn có địa vị hiện tại, dù không nắm trong tay một lượng tiền lớn nhưng cũng sẽ thong thả phát triển. Hắn chỉ cần nắm vững phương hướng phát triển và cố gắng công tác, như vậy hiệu quả và lợi ích sẽ giống như một quả cầu tuyết, tương lai không xa sẽ lớn mạnh mà thôi.
- Không có đồ tể thì mình cũng không tin sẽ phải ăn lông heo.
Vương Tử Quân thì thào nói, sau đó hắn đứng lên khỏi giường, muốn ra ngoài đi dạo. Hắn mở cửa phòng, chợt phát hiện Chu Thường Hữu và Tiểu Tào giống như hai vị thần trông cửa, một trái một phải đứng ngay bên ngoài.
- Ôi, hai người đúng là, tôi nào có quan liêu như vậy? Sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt và nụ cười của hai người kia, hắn biết rõ tâm ý của bọn họ, thế là phất phất tay phân phó:
- Cho các anh nghĩ, các anh cứ yên tâm mà đi chơi, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mười giờ tối ở khách sạn.
Vương Tử Quân nói xong thì đi xuống cầu thang, bỏ qua hai người Chu Thường Hữu và Tiểu Tào.
Đầu đường hối hả, cảnh tượng bận rộn, Vương Tử Quân cất bước trong lá vàng mà vô tình cảm thấy tâm tư sát nhập vào trong thế giới này.
Vương Tử Quân đi trên một con đường nhỏ qua khu chợ, hắn đi rất tùy ý, con đường nhỏ này cũng không quá ngăn nắp, hàng hóa bày bán ra đến tận giữa đường.
Vương Tử Quân nhìn những món hàng thập niên 90 mà thấy rất thân thiết, nhưng cũng có cảm nhận chúng nó khá lạc hậu.
- Mau đến đây xem hàng, mau đến xem, nếu đến chậm sẽ không còn món tốt, đi qua ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Đúng lúc Vương Tử Quân đi dạo không có mục đích thì những tiếng rao lớn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Kiếp trước Vương Tử Quân ngã ngựa trên con đường làm quan, thế cho nên tâm tư chuyển dời sang những phương diện khác, mà sưu tầm đồ cổ cũng là một trong những thứ mà hắn yêu thích. Lúc này nghe thấy tiếng rao là biết có người bán đồ cổ, dù biết đồ giả nhiều hơn thật nhưng cũng muốn đến xem như thế nào.
Vương Tử Quân dừng bước trước một quầy hàng nhỏ, chỉ là một mảnh vải đỏ trải ra lề đường, bên trên bày đầy chai lọ. Hắn đưa mắt nhìn, sau đó nở nụ cười.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, tất cả đều là hàng nhái, chỉ có hai món hàng có vẻ là thật, chính là hai món đồ sứ cuối nhà Thanh, cũng không bán được bao tiền.
Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ, hắn cũng không hào hứng mua đồ sứ, vậy là định quay đầu bước đi, đúng lúc một âm thanh êm ái vang lên bên tai.
- Ông chủ, vật này giá bao nhiêu?
Giọng điệu này sao nghe thấy quen như vậy? Vương Tử Quân không tự chủ được phải quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp một cô gái mặc đồ thể thao màu trắng, cô nàng đang cúi người trước một quầy hàng, trong tay cầm một chiếc đĩa rất đẹp, nàng khẽ hỏi ông chủ quầy hàng có lẽ hơn ba mươi tuổi.
- Một ngàn hai.
Ông chủ quầy hàng nhỏ gầy với bàn tay hun khói ố vàng dùng giọng nghiêm trang nói:
- Em gái thật sự có ánh mắt, món đồ sứ này chính là một trong những món được truyền ra từ trong cung thời Khang Hi nhà Thanh, nghe nói năm xưa nó được dùng để các vị khách dùng cơm.
Chủ quầy nói rồi để lộ ra một cặp răng cửa vàng rất lớn, giọng điệu nói có sách mách có chứng, rất có phong cách.
- Một ngàn hai? Quá đắt, đây chỉ là một chế phẩm hàng nhái, giá cao lắm chỉ năm mươi đồng.
Cô gái có giọng nói rất dịu dàng nhưng khi trả giá thì thật sự rất sắc sảo, cay độc.
Vương Tử Quân đứng bên cạnh nở nụ cười mà không lên tiếng, cô gái quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vương Tử Quân lập tức nhận ra đối phương, đây không phải là cô gái tiếp tân xinh đẹp ngồi trên bàn nơi trú ngụ của đám người tập đoàn Chính Hồng sao? Dù lúc này nàng đã thay trang phục và không còn bộ dạng giỏi giang như trước, nhưng một bộ đồ thể thao lại làm cho nàng trở nên có vẻ nhẹ nhàng và vui vẻ.
Vương Tử Quân đã phai nhạt ý nghĩ hợp tác với tập đoàn Chính Hồng, hắn xoay người chuẩn bị bỏ đi, vì đoạn đối thoại vừa rồi cũng đủ chứng minh cô gái kia giỏi sưu tầm, cũng không bị người ta lừa.
- Cô xinh đẹp như vậy sao lại đen tối như thế? Trả giá năm mươi đồng, không bằng cướp luôn đi? Nếu không thì thế này, tôi thấy cô vừa đến, hôm nay tôi cũng sảng khoái khai trương, quyết định giá sáu trăm đồng.
Chủ quầy nói rồi cầm lên một cái hộp, muốn dùng nó để đựng sản phẩm cho cô gái.
Cô gái mặc đồ thể thao dùng ánh mắt chán ghét nhìn viên chủ quầy, sau đó nàng dùng giọng bực bội nói:
- Thôi, thứ này tôi từ bỏ.
Cô gái nói xong thì đặt món đồ sứ trên bàn rồi chuẩn bị bỏ đi.
- Này, cô làm vỡ đồ sứ của tôi, bây giờ lại bỏ đi, cô muốn để tôi ăn không khí sống sao?
Chủ quầy lên tiếng mắng, sau đó khẽ vung tay, món đồ sứ rơi xuống đất.
- Xoảng!
Một âm thanh giòn tan vang lên, món đồ sứ bị ông chủ quầy hất xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Tình huống này làm cho cô gái áo trắng đứng ngây người, khi chủ quầy chụp lấy tay nàng, đúng lúc này nàng mới phát hiện mình đụng phải một việc khó chơi.
- Này, thứ này giá một ngàn hai, cô làm vỡ thì phải bồi thường tổn thất cho tôi.
Trên mặt ông chủ quầy vẫn treo nụ cười, nhưng lúc này là nụ cười hung dữ.
Đây không phải là làm thịt khách sáo? Nhì bộ dạng có vẻ rất bình thường của chủ quầy, có lẽ không phải là lần đầu tiên làm thịt khách theo kiểu như vậy.
Cô gái tên Thanh Uyển này tuy ăn nói dịu dàng nhưng thái độ lại không chút chịu thua, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông chủ quầy rồi nói:
- Món đồ sứ này là anh làm bể, dựa vào cái gì bắt tôi bồi thường? Tôi cũng không dung túng cho anh.
- Chính mình ném bể? Đáng cười, có kẻ nào tự ném bể món hàng của mình? Đây chính là món đồ truyền thừa của tổ tông nhà tôi, cố ý ném vỡ nó sao? Tôi là đứa phá gia như vậy à? Chỉ có quỷ mới tin vào lời của cô.
- Anh tự làm thì tự mình biết, cái đĩa này là do anh làm vỡ.
Thanh Uyển tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
Viên chủ quầy thấy Thanh Uyển có chút khó chơi thì giả vờ thở hổn hển, gương mặt trầm xuống, lại hừ lạnh một tiếng:
- Cô gái, nói cũng phải chú ý một chút, cô nói tôi làm bể, vậy cô có ai làm chứng? Nhìn bộ dạng cô trắng trẻo xinh đẹp, không ngờ bộ mặt thế này lại đi nói lời bịa đặt.
Vẻ mặt Thanh Uyển chợt biến đổi, nàng chợt nhớ mình thật sự không có căn cứ hoặc người nào làm chứng, rõ ràng rơi vào tình huống bất lợi. Một ngàn hai đối với nàng cũng không đáng là gì, nhưng nàng cảm thấy bị người ta lừa gạt như vậy thật sự rất uất ức, ngược lại giống như chính mình làm việc gì trái với lương tâm vậy.
Thanh Uyển nghĩ đến đây thì cắn chặt môi rồi trầm giọng nói:
- Dù anh có báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ không bồi thường.
- Đó là cô nói đấy nhé, đừng có rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.
Tên chủ quầy vừa lên tiếng thì chợt nghe có người xen vào:
- Món đồ sứ này anh làm vỡ, tôi có thể làm chứng.
Chủ quầy là một tên địa đầu xà ở chỗ này, thật sự có chút danh tiếng, tất nhiên chỉ nổi tiếng vì những trò lường gạt khách hàng, thật sự không ai trên con đường này dám động đến hắn.
Chủ quầy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cũng không hề bối rối, hắn khẽ cười rồi trêu chọc:
- Này cậu em, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tốt, rất tốt, ông thích nhất là xem anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ra ngoài lăn lộn cũng cần đến nhiều thứ khác, làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không dễ dàng gì.
Lúc ông chủ quầy lên tiếng thì Thanh Uyển cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, nàng thấy gương mặt kia có chút quen thuộc, trong mắt chợt bùng lên một luồng sáng.
"Bố mình vừa rồi còn nói ngày mai sẽ xuống xã Tây Hà Tử xem xét một chút, không ngờ mình lại gặp người ta ở chỗ này, nếu như mình có thể đưa hắn quay về, không biết sẽ giảm đi cho bố bao nhiêu việc."
Thanh Uyển nghĩ như vậy, sau đó chợt nhớ đến quyển sách kế hoạch mà mình đã đọc qua, không khỏi cảm thấy bội phục ánh mắt và tri thức của đối phương.
- Là anh?
Thanh Uyển khẽ cười một tiếng với Vương Tử Quân, lúc này gương mặt tinh xảo giống như một đóa hoa bách hợp vừa hé nở, cực đẹp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy chủ quầy lớn tiếng hô hào;
- Đánh người, có kẻ đánh người, bọn họ đánh vỡ hàng không bồi thường còn đánh người.
Những âm thanh sắc nhọn từ trong miệng chủ quầy vang lên, chỉ sau khoảnh khắc thì bốn phía đã xuất hiện một nhóm đàn ông vạm vỡ cao lớn, kẻ nào cũng ngậm điếu thuốc trên miệng, liên tục ợ hơi, lại có tên vung tay lau nước miếng, đi đến với bộ dạng loạng choạng. Trên cánh tay đám người kia có xăm chữ "Nhẫn", lại có cả hình rồng phượng, nhìn qua thì biết ngay là dân anh chị.
Đám người bán hàng rong bốn phía giống như đã quen với tình huống thế này, ai cũng nhìn Vương Tử Quân và Thanh Uyển bằng ánh mắt đồng tình, nhưng sau đó cũng không tiếp tục xem xét, lo làm việc của mình, không ai mở miệng khuyên can.
- Chu Lão Tam lại muốn làm thịt người ta, như vậy cũng xem như cho cô cậu thanh niên kia một bài học về trường đời.
Một người bán lạc luộc trên đường vừa đưa túi lạc cho khách vừa nói chuyện với một người bán hàng rong ở bên cạnh.
Người bán hàng rong bên canh khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, nhưng ánh mắt sợ hãi lại nói lên tất cả.
- Chu Lão Tam, có chuyện gì sao?
Tên đàn ông vạm vỡ đầu bóng đi đầu ném điếu thuốc trong miệng xuống đất, sau đó lảo đảo nói.
- Ô đại ca, anh cần phải làm chủ cho tôi, đôi gian phu dâm phụ này đánh vỡ món đồ cổ của tôi mà không chịu bồi thường, còn nói bảo bối do chính tôi làm vỡ. Các vị đến đây phân xử dùm tôi, thiên hạ này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng những món đồ cổ này là thịt da của tôi, ngay cả lúc ngủ tôi cũng ôm nó vào trong chăn, tôi sẽ làm vỡ nó sao?
Chu Lão Tam cũng không biết như thế nào mà mới mở miệng đã gọi Vương Tử Quân và Thanh Uyển là cặp gian phu dâm phụ, điều này làm cho vẻ mặt hai người chợt biến đổi.
Vương Tử Quân nhìn tình hình trước mắt, trong lòng thầm suy nghĩ đối sách. Tuy loại côn đồ này căn bản không đáng quan tâm, thế nhưng ở thành phố này, chút danh tiếng bí thư đảng ủy xã của hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Anh làm ơn ăn nói sạch sẽ một chút.
Thanh Uyển chỉ vào mặt Chu Lão Tam rồi lạnh lùng nói.
- Thế nào, dám làm không dám chịu sao? Hai người lúc vừa mới đến đã ôm ấp sờ mó nhau, còn không phải là đôi gian phu dâm phụ? Nếu là xử nữ thì nơi này cũng có thêm một cái đền thờ.
Thanh Uyển nào là đối thủ của một Chu Lão Tam lăn lộn bên đường bao năm? Hắn chỉ cần nói vài câu đã ép Thanh Uyển phải nuốt lời vào bụng.
- Các anh em nhìn xem, con đàn bà này đã đỏ mặt như vậy rồi, rõ ràng là ngủ với người ta còn giả vờ trong trắng, ha ha ha...
Một đám đàn ông đứng với nhau thì chỉ có một câu chuyện làm cho tất cả đều sảng khoái vui vẻ, Chu Lão Tam vừa nhắc đến đúng vấn đề thì lập tức có kẻ dùng giọng vô sỉ lên tiếng rồi ôm bụng cười vang. Một tên ưỡn ngực đi đến trước mặt Thanh Uyển rồi nói:
- Hừ, để anh tự xuất mã xem sao, anh thấy tiểu tử này có vẻ mềm yếu, không được phong độ như anh đâu.
Gương mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm, một cảm giác tức giận bùng lên, tuy hắn lúc này đã thật sự không quan tâm đến vài việc vặt, thế nhưng những chuyện thế này cũng không bao hàm vào bên trong.
- Anh nói gì?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Lão Tam rồi nói.
Sau hai ba tháng làm bí thư đảng ủy xã thì làm cho trên người Vương Tử Quân chợt bùng ra khí thế khó phát hiện, dưới khí thế đó Chu Lão Tam cũng phải lui về phía sau hai ba bước.
- Anh...Anh...
Dưới quan uy của Vương Tử Quân, Chu Lão Tam lại trở nên lắp bắp.
- Hừ, tiểu tử thối, còn dám uy hiếp người khác? Lão Tam, món đồ sứ của mày giá bao nhiêu?
Tên đàn ông dẫn đầu đám người cũng có chút nôn nóng, sau đó đưa mắt nhìn Chu Lão Tam rồi khẽ nhắc nhở.
Chu Lão Tam cũng là một tên xã hội đen, thấy đồng bạn nói như vậy thì cảm thấy rất mất mặt, trong miệng thầm oán một câu, sau đó lớn tiếng nói:
- Ô đại ca, bắt bọn họ trả hai ngàn đồng, nếu không có hai ngàn thì đừng hòng được đi.
- Hai ngàn? Thế này đi, chú bỏ ra một ngàn rồi tranh thủ thời gian cút đi, còn con bé này ở lại theo anh em đi chơi một lát, chỉ là uống chút rượu, ôm vào vũ trường nhảy vài bài mà thôi, xem như mọi việc dừng lại ở đây.
Ô đại ca đánh giá Thanh Uyển vài lần, trong mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng khó thể che giấu.
Vẻ đẹp của Triệu Thanh Uyển vốn đã làm cho đám người này rục rịch, trong lòng ngứa như mèo cào, lúc này nghe thấy đại ca sắp xếp như vậy thì cả đám càng cười rộ lên, một tên xăm chữ Nhẫn trên tay lại gãi gãi đầu nói:
- Tiểu nha đầu, đừng sợ, đợi đến khi uống rượu sẽ biết đại ca của các anh dịu dàng như thế nào.
Vương Tử Quân vừa thấy tình huống này thì thầm kêu khổ, khi còn bé hắn đã theo ông nội học tập chút võ nghệ phòng thân, nhưng mục đích chủ yếu cũng chỉ là đề cao sức khỏe mà thôi, bây giờ hắn thật sự không nắm chắc có thể đối phó được với đám lưu manh này. Hắn biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì sẽ có kết quả không tốt, thế là vô thức nhích lại gần Triệu Thanh Uyển, đúng lúc một mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng bùng vào mũi hắn.
Nha đầu Triệu Thanh Uyển này không hổ danh là đến từ Hongkong, mùi nước hoa thật sự rất thơm.
Chỉ sau nháy mắt Vương Tử Quân đã ném chuyện nước hoa sang một bên, hắn khẽ nói với Triệu Thanh Uyển:
- Cô chạy trước đi, tìm cảnh sát đến cứu tôi.
Triệu Thanh Uyển vốn đang tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, nàng chợt nghe được lời sắp xếp của Vương Tử Quân, thế là khẽ giật mình, khi nàng chuẩn bị lên tiếng thì tên đàn ông được gọi là Ô đại ca đã vung tay về phía bên này.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua bàn tay của đối phương, hắn có hơi trầm ngâm, sau đó một đấm được tung ra nhằm vào mắt Ô đại ca.
Ô đại ca hoành hàng ngang ngược đã quen, nào nghĩ Vương Tử Quân hào hoa phong nhã sẽ không nói nhiều mà trực tiếp ra tay? Thế là một đám của Vương Tử Quân phóng đến, Ô đại ca chỉ cảm thấy mắt mũi tối sầm, bầu trời đen kịt.
- Ôi, đau chết mất, các anh em, nó dám ra tay, đánh chết nó cho tao.
Ô đại ca vừa ôm lấy mắt vừa thở hổn hển nói.
Đám Chu Lão Tam đều đi theo Ô đại ca để kiếm ăn, bây giờ thấy đại ca bị đánh thì nhanh chóng vung nắm đấm tiến lên. Vương Tử Quân thấy sáu bảy tên đàn ông vạm vỡ xông lên thì thầm cười khổ, xem ra trận đòn đầu tiên của mình sau khi trọng sinh sắp bắt đầu.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình đã chỉnh hợp được nhiều sự việc xảy ra ở xã Tây Hà Tử nhưng bây giờ lại bị vài tên côn đồ thu thập, hắn thầm cười khổ, nhưng cuối cùng cũng phải tung nắm đấm nghênh đón.
- Này, sao cô còn chưa đi?
Khi Vương Tử Quân muốn tiến lên thì phát hiện Triệu Thanh Uyển vẫn còn đứng bên cạnh không nhúc nhích, trong lòng thầm than một tiếng, mình trăm phương ngàn kế tạo điều kiện cho nàng chạy trốn, nàng lại đứng yên như không có chuyện gì xảy ra.
- Đừng cho con nhỏ kia bỏ chạy.
Ô đại ca cũng lớn tiếng gào lên, sau đó dùng một tay bụm mắt rồi cất bước chạy về phía Thanh Uyển.
Lúc này Vương Tử Quân cũng phát hiện mình không thể nào giúp gì được cho Triệu Thanh Uyển, vì ba tên đàn ông đang đánh mạnh về phía hắn.
Vương Tử Quân trước nay chỉ học tập vài bộ võ thuật rèn luyện sức khỏe, bây giờ bị đối phương tấn công, cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ mà thôi.
Khi nắm đấm chuẩn bị đánh lên người Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có một bóng người lóe lên, hắn còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì hai tên vừa xông đến đã ngã lăn ra, tên thứ ba bị đá vào bụng.
Tên đàn ông kia có hơi gầy, bị một đá vào bụng thì liên tục lui ra phía sau bốn năm bước, đặt mông ngồi xuống thì không thể đứng lên. Đám côn đồ lúc này mới chợt nhận ra cô gái kia có công phu đánh đấm, đám người đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và rất dữ tợn của Triệu Thanh Uyển, trong lòng đám người vốn có ý nghĩ tiến lên chiếm chút tiện nghi, bây giờ kẻ nào cũng ngây cả người.
- Chúng mày đúng là không ra gì, không làm gì được một con đàn bà sao? Lên cho...
Ô đại ca còn chưa kịp nói xong thì Triệu Thanh Uyển đã vọt đến, chân dài vung ra, chỉ sau một lát thì đám người Chu Lão Tam đã bị đánh ngã lăn lộn.
Chiếc cổ trắng của Triệu Thanh Uyển vì tức giận mà đỏ ửng, nàng khẽ phủi tay, lại lấy khăn giấy ra lau sạch tay. Vương Tử Quân ngây người nhìn trân trối, cảm thấy đầu mình phình ra, hắn đang chuẩn bị cứu mỹ nhân, không ngờ lại là mỹ nhân cứu mình.
Ô đại ca không quan tâm đến việc che mắt, hắn dùng ánh mắt không tin nhìn đám đàn em đang rên rỉ trên mặt đất, sau đó hắn chỉ tay vào người Triệu Thanh Uyển rồi nói:
- Cô...Cô biết võ thuật...
- Không biết, nhưng làm tổ sư gia của anh vẫn là dư sức...
Triệu Thanh Uyển vừa nói vừa đi về phía Ô đại ca.
- Không cần đến đây, tôi nói cho cô biết, đừng đến đây.
Ô đại ca trừng cặp mắt đỏ bừng, hắn từng bước lui về phía sau, ngón tay chỉ vào Triệu Thanh Uyển rồi hô lớn.
Ô đại ca bây giờ tuy có biểu hiện giương nanh múa vuốt nhưng dù ai nhìn vào cũng biết đã là ngoài mạnh trong yếu. Phải biết rằng mới trước đó Triệu Thanh Uyển còn là một cô gái yếu ớt, nhưng bây giờ tình huống đã ngược lại.
Triệu Thanh Uyển dùng ánh mắt như cười như không nhìn Ô đại ca, vừa rồi Chu Lão Tam dám nói năng bậy bạ, nàng đã xem như phát tiết xong. Nhưng nàng cũng không định buông tha cho Ô đại ca này, nàng phải cho hắn một bài học.
- Các người làm gì vậy? Dừng tay lại cho tôi.
Khi Triệu Thanh Uyển chuẩn bị ra tay thì hai tên cảnh sát chạy đến, tên cảnh sát đi phía trước nhìn thoáng qua Triệu Thanh Uyển và nhóm người Ô đại ca, sau đó lớn tiếng quát.
Ô đại ca giống như một thiếu nữ bất lực, bây giờ thấy các đồng chí cảnh sát đi đến thì càng giống như thấy được cứu tinh, hắn thất thểu chạy đến nói:
- Đồn trưởng Tần, anh nên làm chủ cho tôi.
Đồn trưởng Tần hình như rất thân thuộc với Ô đại ca, hắn nhìn Ô đại ca rồi cười hì hì hỏi:
- Anh Ô, đây là trò gì vậy?
- Đồn trưởng Tần, bọn họ đánh vỡ đồ sứ của chúng tôi mà không bồi thường, còn ra tay đánh người, rõ ràng là chà đạp pháp luật, anh nên làm chủ cho chúng tôi.
Ô đại ca học được từ phim Hongkong một câu "chà đạp pháp luật", lần này nói ra xem như phát huy công dụng.
- Được.
Đồn trưởng Tần vỗ vai của Ô đại ca rồi đi về phía Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển.
/1843
|