- Chào cục trưởng Chân.
Xà Tiểu Cường nhanh chóng nghe máy, giọng điệu vẫn rất nhiệt tình, thế nhưng Chân Hồng Lỗi nghe giọng nói của đối phương có chút khác thường, giống như đối phương có gì đó đang giấu mình.
"Chẳng lẽ người này chuẩn bị mang đến cho mình niềm vui bất ngờ? Hì hì, tiểu tử này cũng thật là, mình là người công tác trong cục công an đã nhiều lần chơi chiến thuật tâm lý, bày trò này với mình khôn phải chẳng có tác dụng sao?"
- Tiểu Cường, cậu đang bận rộn gì vậy?
Chân Hồng Lỗi tuy cười thầm thế nhưng cũng không nói ra, dù sao thì khi người ta vui vẻ thì nói gì cũng được, căn bản không phát sinh chuyện xấu. Thật lòng thì Chân Hồng Lỗi căn bản là dày vò nhiều năm, bây giờ thành chánh quả, tất nhiên hắn sẽ không thể không vui, thế cho nên căn bản tiếp nhận trò chọc ghẹo của Xà Tiểu Cường.
- Cục trưởng Chân, tôi đang chuẩn bị cùng lãnh đạo về nhà, tôi thấy ngày mai anh nên gọi điện thoại cho lãnh đạo.
Xà Tiểu Cường vừa nói vừa tiếp tục:
- Lãnh đạo đã đi ra, tôi phải đi đây, điều này...Tôi tin tưởng vào thực lực của anh, sau này tất cả không là vấn đề.
Xà Tiểu Cường nói rất ấp úng, nhưng lời này rơi vào trong tai lại làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này năm xưa là người thành thật, bây giờ đi theo chủ tịch Chử thời gian dài cũng bắt đầu học được nhiều thói quen không hay.
Biết đâu tiểu tử này đang cố gắng chúc mừng mình.
Chân Hồng Lỗi cúp điện thoại, hắn chợt cảm thấy thoải mái. Hắn nằm lên ghế sa lông, cảm xúc trong lòng chợt bành trướng. Hội nghị thường ủy đã thông qua, như vậy hắn chỉ có thể ngồi chờ bổ nhiệm, nếu hắn vượt qua cửa ải này, sau này hắn sẽ là một cán bộ cấp phó bộ đường đường chính chính.
Quyền lực chính là một ngọn tháp vàng, càng đi lên cao thì càng khó khăn, vị trí càng ít. Chân Hồng Lỗi có lòng tin với chính mình, thế nhưng khi đối mặt với rất nhiều cạnh tranh, hắn vẫn cảm thấy có chút nguy nan. Nếu hắn có thể tiến lên một bước sớm hơn người khác, như vậy đường đi của hắn về sau sẽ thuận tiện hơn.
Hai mươi phút trôi qua, điện thoại của Chân Hồng Lỗi vẫn không chịu đổ chuông, nhưng hắn lại căn bản không quan tâm. Đây có lẽ đã được lãnh đạo sắp xếp, nếu không sẽ chẳng nhất trí hành động như vậy, chẳng lẽ chủ tịch Chử muốn tự mình chúc mừng hắn sao?
Chân Hồng Lỗi nghĩ đến chủ tịch Chử nhiều năm qua quan tâm đến mình, hắn không khỏi cảm thấy có chút xúc động. Sau này mình công tác nhất định sẽ dùng thành tích để biểu hiện với chủ tịch Chử, để cho chủ tịch Chử biết mình nhìn đúng người, có mắt nhìn người.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại lại vang lên, Chân Hồng Lỗi nhìn thoáng qua số gọi đến, chợt nghe trong điện thoại vang lên âm thanh:
- Cục trưởng Chân Hồng Lỗi, tôi là Đào Nhất Hành.
- Chào thư ký trưởng Đào, tôi là Chân Hồng Lỗi.
Chân Hồng Lỗi không ngờ Đào Nhất Hành lại gọi điện thoại cho mình, trước nay đối phương căn bản không có quan hệ gì đặc biệt với mình, bây giờ cũng tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ muốn làm tốt quan hệ với mình sao?
- Chào cục trưởng Chân, bây giờ tôi sẽ thông báo cho anh quyết định của hội nghị thường ủy. Sau khi được các vị thường ủy tỉnh ủy nghiên cứu, đã quyết định xử phạt trong đảng đối với anh, mong anh tự tra cứu tài liệu của mình, mười giờ sáng mai đưa đến văn phòng tỉnh ủy.
Đào Nhất Hành tuy nói không quá lớn nhưng giọng điệu tràn đầy nghiêm túc.
Chân Hồng Lỗi nghe Đào Nhất Hành công bố quyết định mà ngây cả người, hắn thầm nghĩ mình không nghe lầm đấy chứ? Không, có lẽ là thư ký trưởng đang đùa với mình, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Thư ký trưởng, tôi sẽ cẩn thận tuân thủ chỉ thị của ngài, ha ha ha.
Đào Nhất Hành là người có tính cách rất tốt đẹp, gặp ai cũng cười hì hì, vì vậy Chân Hồng Lỗi cho rằng thư ký trưởng đang đùa với mình cũng là hợp lý. Đào Nhất Hành tuy cảm thấy có chút kỳ quái vì câu trả lời của Chân Hồng Lỗi, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ phải làm sao để làm tốt mối quan hệ với Vương Tử Quân.
Nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân ngày hôm nay thì rõ ràng là đòn phản kích có tính ngẫu nhiên, thế nhưng nói theo phương diện tổng thể thì tư duy của Vương Tử Quân cực kỳ kín đáo, nhịp nhàng ăn khớp, cẩn thận từ tốn. Đây là một nhân vật lợi hại, bây giờ bí thư Diệp cần những nhân vật như vậy, sau sự kiện này có lẽ bí thư Diệp sẽ càng thêm tín nhiệm Vương Tử Quân mà thôi.
Đối với một người có tương lai vô hạn như vậy, nếu không làm tốt công tác kết giao. chẳng phải quá đáng tiếc sao? May mà những ngày qua quan hệ giữa hai bên là rất tốt, thế cho nên sẽ dễ dàng tiến thêm một bước nữa.
Vì vậy Đào Nhất Hành cũng không quan tâm đến Chân Hồng Lỗi, trực tiếp cúp điện thoại.
Chân Hồng Lỗi bên này càng cho rằng mình đã khám phá ra được tình huống thư ký trưởng nói đùa với mình, thế cho nên trong lòng có chút đắc ý. Hắn đặt điện thoại xuống, bắt đầu xem bản kế hoạch công tác của mình, cảm thấy có nhiều chỗ cần phải sửa chữa.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Chân Hồng Lỗi nói một câu mời vào, thấy thư ký Lê Tái phi đi vào. Chân Hồng Lỗi không lên tiếng, chợt nghe thấy Lê Tái Phi nói:
- Cục trưởng, đã tối rồi, ngài xem...
Chân Hồng Lỗi nhìn đồng hồ, không phải là trời đã tối rồi sao? Thế nào lại không có ai gọi điện thoại cho mình? Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thế là trầm giọng hỏi:
- Tiểu Lê, có ai gọi điện thoại không?
Lê Tái Phi lúc này chợt hiểu có chút gì đó bất ngờ, đến sáu giờ thì điện thoại của lãnh đạo như đường dây nóng, thế nhưng khi đến bảy giờ thì căn bản không còn chút âm thanh nào, không ai gọi điện thoại đến cả.
- Cục trưởng Chân, nãy giờ rất yên tĩnh, cũng không có ai gọi điện thoại đến.
Câu trả lời của Lê Tái Phi làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy có chút không yên càng thêm bất an. Không ai gọi điện thoại cho mình, điều này sao có thể được? Hắn chợt nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của Đào Nhất Hành.
Không phải là Thư ký trưởng không nói đùa với mình đấy chứ? Chân Hồng Lỗi nghĩ đến kết quả này mà cảm thấy hai chân tê dại, kiểm điểm xử phạt trong đảng sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khi Chân Hồng Lỗi đang trầm ngâm thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, hắn nhìn thấy người gọi đến là Chử Ngôn Huy. Hắn nhìn thoáng qua thư ký của mình, tỏ ý cho đối phương đi ra ngoài, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi là Chân Hồng Lỗi.
- Anh Chân, anh ở trên lầu sao? Tôi mời anh đi uống rượu.
Chử Ngôn Huy nói không quá lớn thế nhưng giọng điệu lại có chút quan tâm.
Chử Ngôn Huy ở bên dưới lầu, thế nhưng lại nói lời mời mình, điều này làm cho Chân Hồng Lỗi càng thêm khó chịu. Hắn hiểu tính cách của Chử Ngôn Huy, nếu như mình đã là phó chủ tịch tỉnh thì Chử Ngôn Huy phải nói lời nịnh bợ mình mới đúng.
- Ngôn Huy, có chuyện gì xảy ra sao?
Chân Hồng Lỗi không được bình tĩnh như vừa rồi, hắn thật sự có xúc động khó thể kìm nén được.
Xà Tiểu Cường nhanh chóng nghe máy, giọng điệu vẫn rất nhiệt tình, thế nhưng Chân Hồng Lỗi nghe giọng nói của đối phương có chút khác thường, giống như đối phương có gì đó đang giấu mình.
"Chẳng lẽ người này chuẩn bị mang đến cho mình niềm vui bất ngờ? Hì hì, tiểu tử này cũng thật là, mình là người công tác trong cục công an đã nhiều lần chơi chiến thuật tâm lý, bày trò này với mình khôn phải chẳng có tác dụng sao?"
- Tiểu Cường, cậu đang bận rộn gì vậy?
Chân Hồng Lỗi tuy cười thầm thế nhưng cũng không nói ra, dù sao thì khi người ta vui vẻ thì nói gì cũng được, căn bản không phát sinh chuyện xấu. Thật lòng thì Chân Hồng Lỗi căn bản là dày vò nhiều năm, bây giờ thành chánh quả, tất nhiên hắn sẽ không thể không vui, thế cho nên căn bản tiếp nhận trò chọc ghẹo của Xà Tiểu Cường.
- Cục trưởng Chân, tôi đang chuẩn bị cùng lãnh đạo về nhà, tôi thấy ngày mai anh nên gọi điện thoại cho lãnh đạo.
Xà Tiểu Cường vừa nói vừa tiếp tục:
- Lãnh đạo đã đi ra, tôi phải đi đây, điều này...Tôi tin tưởng vào thực lực của anh, sau này tất cả không là vấn đề.
Xà Tiểu Cường nói rất ấp úng, nhưng lời này rơi vào trong tai lại làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy vui mừng. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này năm xưa là người thành thật, bây giờ đi theo chủ tịch Chử thời gian dài cũng bắt đầu học được nhiều thói quen không hay.
Biết đâu tiểu tử này đang cố gắng chúc mừng mình.
Chân Hồng Lỗi cúp điện thoại, hắn chợt cảm thấy thoải mái. Hắn nằm lên ghế sa lông, cảm xúc trong lòng chợt bành trướng. Hội nghị thường ủy đã thông qua, như vậy hắn chỉ có thể ngồi chờ bổ nhiệm, nếu hắn vượt qua cửa ải này, sau này hắn sẽ là một cán bộ cấp phó bộ đường đường chính chính.
Quyền lực chính là một ngọn tháp vàng, càng đi lên cao thì càng khó khăn, vị trí càng ít. Chân Hồng Lỗi có lòng tin với chính mình, thế nhưng khi đối mặt với rất nhiều cạnh tranh, hắn vẫn cảm thấy có chút nguy nan. Nếu hắn có thể tiến lên một bước sớm hơn người khác, như vậy đường đi của hắn về sau sẽ thuận tiện hơn.
Hai mươi phút trôi qua, điện thoại của Chân Hồng Lỗi vẫn không chịu đổ chuông, nhưng hắn lại căn bản không quan tâm. Đây có lẽ đã được lãnh đạo sắp xếp, nếu không sẽ chẳng nhất trí hành động như vậy, chẳng lẽ chủ tịch Chử muốn tự mình chúc mừng hắn sao?
Chân Hồng Lỗi nghĩ đến chủ tịch Chử nhiều năm qua quan tâm đến mình, hắn không khỏi cảm thấy có chút xúc động. Sau này mình công tác nhất định sẽ dùng thành tích để biểu hiện với chủ tịch Chử, để cho chủ tịch Chử biết mình nhìn đúng người, có mắt nhìn người.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại lại vang lên, Chân Hồng Lỗi nhìn thoáng qua số gọi đến, chợt nghe trong điện thoại vang lên âm thanh:
- Cục trưởng Chân Hồng Lỗi, tôi là Đào Nhất Hành.
- Chào thư ký trưởng Đào, tôi là Chân Hồng Lỗi.
Chân Hồng Lỗi không ngờ Đào Nhất Hành lại gọi điện thoại cho mình, trước nay đối phương căn bản không có quan hệ gì đặc biệt với mình, bây giờ cũng tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ muốn làm tốt quan hệ với mình sao?
- Chào cục trưởng Chân, bây giờ tôi sẽ thông báo cho anh quyết định của hội nghị thường ủy. Sau khi được các vị thường ủy tỉnh ủy nghiên cứu, đã quyết định xử phạt trong đảng đối với anh, mong anh tự tra cứu tài liệu của mình, mười giờ sáng mai đưa đến văn phòng tỉnh ủy.
Đào Nhất Hành tuy nói không quá lớn nhưng giọng điệu tràn đầy nghiêm túc.
Chân Hồng Lỗi nghe Đào Nhất Hành công bố quyết định mà ngây cả người, hắn thầm nghĩ mình không nghe lầm đấy chứ? Không, có lẽ là thư ký trưởng đang đùa với mình, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Thư ký trưởng, tôi sẽ cẩn thận tuân thủ chỉ thị của ngài, ha ha ha.
Đào Nhất Hành là người có tính cách rất tốt đẹp, gặp ai cũng cười hì hì, vì vậy Chân Hồng Lỗi cho rằng thư ký trưởng đang đùa với mình cũng là hợp lý. Đào Nhất Hành tuy cảm thấy có chút kỳ quái vì câu trả lời của Chân Hồng Lỗi, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ phải làm sao để làm tốt mối quan hệ với Vương Tử Quân.
Nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân ngày hôm nay thì rõ ràng là đòn phản kích có tính ngẫu nhiên, thế nhưng nói theo phương diện tổng thể thì tư duy của Vương Tử Quân cực kỳ kín đáo, nhịp nhàng ăn khớp, cẩn thận từ tốn. Đây là một nhân vật lợi hại, bây giờ bí thư Diệp cần những nhân vật như vậy, sau sự kiện này có lẽ bí thư Diệp sẽ càng thêm tín nhiệm Vương Tử Quân mà thôi.
Đối với một người có tương lai vô hạn như vậy, nếu không làm tốt công tác kết giao. chẳng phải quá đáng tiếc sao? May mà những ngày qua quan hệ giữa hai bên là rất tốt, thế cho nên sẽ dễ dàng tiến thêm một bước nữa.
Vì vậy Đào Nhất Hành cũng không quan tâm đến Chân Hồng Lỗi, trực tiếp cúp điện thoại.
Chân Hồng Lỗi bên này càng cho rằng mình đã khám phá ra được tình huống thư ký trưởng nói đùa với mình, thế cho nên trong lòng có chút đắc ý. Hắn đặt điện thoại xuống, bắt đầu xem bản kế hoạch công tác của mình, cảm thấy có nhiều chỗ cần phải sửa chữa.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Chân Hồng Lỗi nói một câu mời vào, thấy thư ký Lê Tái phi đi vào. Chân Hồng Lỗi không lên tiếng, chợt nghe thấy Lê Tái Phi nói:
- Cục trưởng, đã tối rồi, ngài xem...
Chân Hồng Lỗi nhìn đồng hồ, không phải là trời đã tối rồi sao? Thế nào lại không có ai gọi điện thoại cho mình? Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thế là trầm giọng hỏi:
- Tiểu Lê, có ai gọi điện thoại không?
Lê Tái Phi lúc này chợt hiểu có chút gì đó bất ngờ, đến sáu giờ thì điện thoại của lãnh đạo như đường dây nóng, thế nhưng khi đến bảy giờ thì căn bản không còn chút âm thanh nào, không ai gọi điện thoại đến cả.
- Cục trưởng Chân, nãy giờ rất yên tĩnh, cũng không có ai gọi điện thoại đến.
Câu trả lời của Lê Tái Phi làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy có chút không yên càng thêm bất an. Không ai gọi điện thoại cho mình, điều này sao có thể được? Hắn chợt nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của Đào Nhất Hành.
Không phải là Thư ký trưởng không nói đùa với mình đấy chứ? Chân Hồng Lỗi nghĩ đến kết quả này mà cảm thấy hai chân tê dại, kiểm điểm xử phạt trong đảng sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khi Chân Hồng Lỗi đang trầm ngâm thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, hắn nhìn thấy người gọi đến là Chử Ngôn Huy. Hắn nhìn thoáng qua thư ký của mình, tỏ ý cho đối phương đi ra ngoài, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi là Chân Hồng Lỗi.
- Anh Chân, anh ở trên lầu sao? Tôi mời anh đi uống rượu.
Chử Ngôn Huy nói không quá lớn thế nhưng giọng điệu lại có chút quan tâm.
Chử Ngôn Huy ở bên dưới lầu, thế nhưng lại nói lời mời mình, điều này làm cho Chân Hồng Lỗi càng thêm khó chịu. Hắn hiểu tính cách của Chử Ngôn Huy, nếu như mình đã là phó chủ tịch tỉnh thì Chử Ngôn Huy phải nói lời nịnh bợ mình mới đúng.
- Ngôn Huy, có chuyện gì xảy ra sao?
Chân Hồng Lỗi không được bình tĩnh như vừa rồi, hắn thật sự có xúc động khó thể kìm nén được.
/1843
|