Lúc này trưởng phòng Đinh đnag mong chờ chồng sẽ làm cho con mình hả giận.
Từ khi kết hôn đến nay thì trưởng phòng Đinh chỉ nhìn thấy người khác chủ động bắt tay với chồng mình, khi đó trên mặt chồng là nụ cười bình thản, nhưng vẻ bình thản đó rơi vào mắt người khác lại là biểu tượng cao quý. Nhưng bây giờ khi thấy người đàn ông kia, chồng của nàng lại có biểu hiện khác thường, lại chủ động tiến lên bắt tay chào hỏi.
Vương Tử Quân nghe thấy người kia gọi tên mình, chỉ biết đối phương nhận ra mình, nhưng trong ký ức của hắn căn bản không biết người này.
Nhưng đối phương đã vươn tay thì Vương Tử Quân cũng đành bắt tay đối phương rồi dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Xin hỏi ngài là...
Hai người bắt tay nhau làm cho đám người trong phòng chợt ngây người, Đinh Tiểu Phong biết anh rể của mình là ai, bây giờ anh rể lại khiêm tốn với đối phương, như vậy đối phương sẽ là ai? Chính mình vừa rồi còn kiêu ngạo định đưa đối phương đến cục công an tỉnh, điều này...
- Tôi là Chử Ngôn Huy, đã từng gặp mặt bí thư Vương trong công viên Nam Giang.
Chử Ngôn Huy khẽ nhếch môi nở nụ cười rồi dùng giọng nho nhã lễ độ nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Chử Ngôn Huy, hắn chợt liên hệ hình tượng của người này và Chữ Vận Phong. Tuy hai người có sự khác biệt rất lớn nhưng ánh mắt lại sắc bén như nhau.
Là con trai của Chữ Vận Phong.
Hèn gì người nhà của đối phương kiêu ngạoi như vậy, Vương Tử Quân nhìn Chử Ngôn Huy rồi cười cười nói:
- Anh là người nhà của chủ tịch Vận Phong sao?
Chữ Vận Phong tổng cộng có hai con trai một con gái, có thể nói là đầu đủ nếp tẻ, nhưng chủ tịch Chử là cán bộ từ niên đại xưa công tác đến bây giờ, ba con cũng không tính là nhiều.
Vương Tử Quân nói cũng có vẻ rất tùy ý, nhưng nghe vào trong tai đám người nhà Chữ Vận Phong thì căn bản giống như một búa tạ đập xuống làm cho người ta vỡ mộng. Người đàn ông trẻ tuổi kia xưng hô một cách bình thường với Chữ Vận Phong là người được bọn họ coi như thần, rõ ràng và dõng dạc gọi tên chủ tịch Vận Phong.
Bốn chữ này căn bản không thể tùy tiện xưng hô như vậy, người này có thể là ai? Bí thư Vương sao? Người này còn quá trẻ, giống như anh rể của mình mà thôi. Đinh Tiểu Phong chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn nhìn gương mặt nở nụ cười ôn hòa của bí thư Vương mà giống như nhìn thấy quỷ.
Lãnh đạo đơn vị của mình cũng có gương mặt lạnh lùng như cương thi, không phải là vì nguyên nhân bị bí thư ủy ban tư pháp mới đến cho một bài học nhớ đời sao? Tuy trong hội nghị thường ủy Chân Hồng Lỗi không bị phê bình, thế nhưng ai cũng biết rõ sự kiện phê bình là khó tránh khỏi. Lúc này cục công an thành phố Đông Hồng vốn vững chắc như núi lại đổi chủ, Hà Duyên Cường trước kia hò hét vênh váo ở cục công an thành phố Đông Hồng bây giờ đã đưa chân vào vực sâu nguy hiểm.
Tất cả có liên quan đến một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi, chẳng lẽ người này chính là bí thư Vương, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy sao?
Đinh Tiểu Phong nghĩ đến tình huống vừa rồi mình yêu cầu đối phương đi hỗ trợ điều tra, thế là trong lòng ớn lạnh.
Chử Ngôn Huy nhìn khí thế áp bức người đối diện của Vương Tử Quân, chợt cảm thấy không thoải mái. Nhưng hắn vẫn dùng giọng thành thật nói:
- Tôi là con trai thứ hai, anh của tôi làm công tác nghiên cứu ở thủ đô, tôi chỉ kinh doanh nhỏ mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- À, vậy thì sau này chúng ta nên trò chuyện nhiều hơn.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua hiệu trưởng Lý, sau đó lại nói với Triệu Tịnh Yên:
- Cô giáo Triệu, chuyện của con trẻ vẫn làm phiền cô nên quan tâm một chút, cũng đừng lên làm phiền não phụ huynh.
Vương Tử Quân nói rồi buông Tiểu Bảo Nhi xuống, sau đó nói với con:
- Tiểu Bảo, đi tìm cô giáo của con đi.
Sau khi Tiểu Bảo Nhi sôi nổi bỏ đi, Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chử Ngôn Huy, sau đó cất bước ra ngoài.
Chử Ngôn Huy dù không hiểu rõ tình huống thế nhưng trên cơ bản cũng hiểu được vài phần, hắn cười nhạt tiễn chân Vương Tử Quân ra ngoài cửa.
Trái tim của hiệu trưởng Lý đập lên điên cuồng, Chử Ngôn Huy là ai thì hắn hiểu rõ, nhưng người kia lại ép Chử Ngôn Huy phải dùng lễ để đối đãi, cũng không phải là hạng đầu đường xó chợ. Chính mình vừa rồi chủ yếu là nịnh bợ Chử Ngôn Huy, lại còn nói ra những lời không ra gì, cũng không biết đã lưu lại ấn tượng gì xấu cho người ta. Chính mình dù là một viên hiệu trưởng, thế nhưng căn bản không là gì trong mắt các nhân vật lớn.
Hiệu trưởng Lý càng nghĩ càng khó chịu, thế là không biết phải làm sao. Lúc này Triệu Tịnh Yên cũng có vài phần luống cuống tay chân, nàng thấy rõ tình huống vừa rồi, phụ huynh hai cậu bé hình như có quen biết nhau, hình như bí thư Vương kia cũng là một vị lãnh đạo.
Khi Triệu Tịnh Yên đang do dự thì Tiểu Bảo Nhi sôi nổi chạy đến, nó kéo tay của nàng rồi nói:
- Cô, sau này nếu cậu ấy có làm gì sai thì em sẽ nói lý lẽ, không đánh nhau nữa, cô không đuổi em đi đấy chứ?
Triệu Tịnh Yên ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đáng yêu của Tiểu Bảo Nhi, nàng cười một tiếng nói:
- Không có gì, Vương Bắc Thần vốn là một cậu bé tốt, cô Triệu sao lại đuổi em đi được.
Triệu Tịnh Yên nói đúng lúc Chử Ngôn Huy đi đến, hắn nhìn thoáng qua trưởng phòng Đinh, sau đó kéo Chử Thăng Minh nói:
- Đi tìm cô giáo của con đi.
- Ngôn Huy, người kia là ai vậy?
Trưởng phòng Đinh có chút do dự, sau đó nàng dùng giọng kỳ quái hỏi.
Chử Ngôn Huy căn bản cũng không có bao nhiêu cảm tình với người phụ nữ này, hắn sở dĩ lấy nàng cũng là vì bố mình căn bản rất tán thưởng nàng, hơn nữa hai nhà còn có chút quan hệ, thế nên mới xong chuyện. Lúc này hắn nghe thấy nàng hỏi một câu nói ngu xuẩn như vậy, hắn không khỏi dùng giọng lãnh đạm nói:
- Là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Trưởng phòng Đinh chợt ngây người, không ngờ người đàn ông trẻ tuổi kia lại có địa vị lớn như vậy. Mặc dù vị trí không phải cao vời trong tỉnh Nam Giang thế nhưng cũng không phải thấp, hơn nữa còn là một trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, chính mình vừa rồi lớn tiếng với anh ta, em trai của mình còn muốn bắt người ta đi, thật sự là những hành vi coi trời bằng vung.
Nếu không phải là Chử Ngôn Huy lần này đến kịp lúc thì không phải là em trai của mình sẽ bị té nhào rồi sao? Mặc dù nàng căn bản không bao giờ nghi ngờ lời nói của chồng, thế nhưng lúc này nàng không nhịn được phải hỏi:
- Còn trẻ như vậy sao?
- Em nhớ cho kỹ vào, càng trẻ càng không dễ chọc vào.
Chử Ngôn Huy cũng không thích người phụ nữ này tiếp tục nói nhiều, hắn thật sự có chút bực bội. Hắn không ngờ mình và Vương Tử Quân gặp mặt lần đầu tiên lại với phương thức không mấy cảm tình này.
Đinh Tiểu Phong cũng không có tâm tư trò chuyện cùng anh rể của mình, hắn bỏ đi với tâm tình lo sợ bất an. Mặc dù nể mặt anh rể thì bí thư Vương sẽ không làm gì mình, thế nhưng ít nhất thì lãnh đạo cũng không thoải mái.
Nếu so sánh với Đinh Tiểu Phong thì hiệu trưởng Lý càng thêm lo sợ bất an hơn. Đinh Tiểu Phong là người có anh rể, hiệu trưởng Lý căn bản không có anh rể như vậy. Hắn không có người che chở, vừa rồi hắn lại nói những lời không ra gì với bí thư Vương.
"Cái gì mà là đứa con hỗn hào!"
Hiệu trưởng Lý nghĩ lại những lời nói của mình, hắn hận không thể cho chính mình vài cái tát. Hắn là người đứng đầu nhà trẻ, hắn cũng xem xét qua thông tin của các phụ huynh học sinh, vì sao hắn lại không biết bố của Vương Bắc Thần là thường ủy tỉnh ủy chứ?
Thật sự là hãm hại người, trong lòng hiệu trưởng Lý cảm thấy rất khó chịu. Hắn nhìn hai người Triệu Tịnh Yên đang nói chuyện với nhau, thế là nhanh chóng đi lên nói:
- Cô giáo Triệu, cô xem...Cô xử lý mâu thuẫn giữa các học sinh rất thỏa đáng, chung tôi chuẩn bị tăng lương cho cô.
- Tăng lương?
Triệu Tịnh Yên ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hiệu trưởng Lý, nàng thấy rõ biểu hiện của đối phương, thế là trong lòng có vài phần hèn mọn.
Vương Tử Quân tất nhiên không có thời gian quan tâm đến những gì phát sinh sau đó, thời gian của hắn rất quý giá, hắn căn bản không thể lãng phí thời gian với những người này.
Nhưng Chử Ngôn Huy cũng coi như là một nhân vật trong Nam Giang, tuy chỉ tiếp xúc đơn giản với đối phương, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy đối phương không phải là một người tầm thường. Người này nói mình là con trai của Chữ Vận Phong, thái độ bình tĩnh tự tin làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đối phương không tầm thường.
Một người đáng lý ra phải nổi tiếng trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng lại không có mấy danh tiếng, điều này giống như một thỏi vàng bị giấu trong bùn đất.
Vàng dù sao cũng là vàng, cho dù bị chôn trong đất thì vẫn là vàng. Nhưng không biết là tự mình chôn vàng trong đất hay là người ta vùi vào trong đất?
- Giang Vĩ, tôi đã dặn cậu chuẩn bị tư liệu chỉnh đón tác phong kỷ luật của các cơ quan trong ủy ban tư pháp tỉnh, cậu chuẩn bị thế nào rồi?
Sau khi vứt bỏ những gì liên quan đến Chử Ngôn Huy, Vương Tử Quân mở miệng hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ ngồi nghiêm chỉnh trên xe, bất cứ lúc nào cũng nghe chỉ thị của bí thư Vương. Lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi đã viết xong.
Du Giang Vĩ nói rồi đưa một văn kiện ra:
- Tôi cảm thấy vẫn có vài phần chưa đủ, mong bí thư thẩm tra.
Du Giang Vĩ là người rất tự ngạo, nhưng sau khi đi bên cạnh Vương Tử Quân một thời gian thì căn bản cảm thấy chút thành tựu của mình không đáng là gì. Dù bí thư Vương là người trẻ tuổi, thế nhưng nói về thủ đoạn thì mình căn bản là kém xa tám ngàn dặm.
Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện thì qua một lượt, hắn không thể không thừa nhận hành văn của Du Giang Vĩ rất tốt, phương diện lý luận cũng cẩn thận, thế nhưng phương diện chủ đề lại có chút mơ hồ. Hắn khép văn kiện lại rồi nói:
- Cậu quay về sửa chữa một chút, chủ yếu đào sâu phương diện chấp chính theo nếp.
Chấp chính theo nếp, Du Giang Vĩ chậm rãi nhai nuốt những chữ này, hắn chợt hiểu và gật đầu thu nhận văn kiện.
Một tuần sau Vương Tử Quân tổ chức hội nghị ủy ban tư pháp ở phòng họp tỉnh ủy. Trên hội nghị Vương Tử Quân tiến hành tổng kết hoạt động của ủy ban tư pháp, sau đó đưa ra chỉ thị tinh thần chấp chính theo nếp, đặc biệt là cơ quan tư pháp cần phải làm việc quán triệt theo đúng như quy định.
Đề nghị này căn bản là cũ rích với tất cả mọi người, thế nhưng Vương Tử Quân đứng vững vàng trên thế thắng vẫn làm cho đám người bên dưới đang nhìn chằm chằm vào mình cảm thấy đang tìm xương gà trong trứng, thế nhưng căn bản không thể nói gì hơn.
Cuối cùng bí thư Vương yêu cầu tất cả cơ quan hành chính của ủy ban tư pháp phải làm việc công tâm vô tư theo đúng quy trình, cũng phải nghiêm khắc đả kích các hành vi rối loạn trật tự kỷ cương. Đặc biệt là những hành vi lạm dụng chức quyền trong đơn vị càng phải đả kích nghiêm khắc, càng phải cho ra ánh sáng, đả kích thật mạnh mẽ.
Đinh Tiểu Phong là cán bộ của cục công an tỉnh, hắn cũng tham gia hội nghị lần này. Trước kia hắn tham gia hội nghị đều hy vọng được ngồi bên trong, để người ta chào hỏi mình, nhưng lúc này hắn lại ngồi một góc, giống như một cán bộ phạm sai lầm.
Sau khi đi ra khỏi nhà trẻ thì Đinh Tiểu Phong đã tìm xem những tin tức về Vương Tử Quân, hắn giật mình chứng thực người đàn ông kia là bí thư Vương của ủy ban tư pháp, điều này làm hắn cảm thấy mình đã gây ra đại sự.
May mà Vương Tử Quân cũng không gây phiền phức cho hắn, trong cơ quan cũng không có những tin đồn bất lợi, điều này làm cho Đinh Tiểu Phong thở dài một hơi. Hội nghị hôm nay hắn vốn không muốn tham gia, thế nhưng hắn có tâm lý lo được mất, thế nên phải đi đến hội trường tham gia hội nghị.
Vương Tử Quân ở bên trên vẫn tiếp tục nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, điều này làm cho hắn cảm thấy chán nản. Nhưng khi Vương Tử Quân muốn chấn chỉnh kỷ luật tác phong của ủy ban tư pháp, Đinh Tiểu Phong thật sự sợ hãi, trực giác cho thấy bí thư Vương đang chĩa về phía mình.
Đinh Tiểu Phong nhìn những đồng sự ngồi nghiêm chỉnh khắp bốn phía, hắn cảm thấy người ta đang nhìn mình, thậm chí những người kia gật đầu chào hỏi cũng làm hắn sinh ra ý nghĩ đang cười nhạo mình.
Đinh Tiểu Phong dùng sức lắc đầu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng lúc này hắn thật sự có vài phần quyết đoán, sau này làm việc nên cẩn thận hơn một chút. Tuy hắn có người anh rể tốt, thế nhưng căn bản không có quan hệ tốt với bí thư Vương, thế nên hắn phải cẩn thận khi ở trước mặt bí thư Vương.
Vương Tử Quân cũng không ngờ một hội nghị vào lúc này lại làm cho Đinh Tiểu Phong phải sợ hãi. Tuy mục đích hắn mở hội nghị lần này chính là chỉnh đốn những hành vi không tuân thủ kỷ luật công tác lúc chấp pháp, thế nhưng hắn cũng không có ý hướng về phía Đinh Tiểu Phong.
Đinh Tiểu Phong nghĩ như vậy thật sự có vài phần tự kỷ, với thân phận của Vương Tử Quân thì nào thèm so đo với một tiểu nhân vật như vậy?
Khi hành động chấp chính theo quy trình được khiển khai mở rộng trong tỉnh Nam Giang, lúc này tác phong của hệ thống ủy ban tư pháp trong tỉnh cũng có chút chuyển biến. Khi những phần tử phạm pháp bị đưa ra xử lý công khai, uy tín của Vương Tử Quân trong hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang càng thêm mạnh mẽ. Bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chữ Vận Phong đã tiến hành mở lời khẳng định công tác của ủy ban tư pháp tỉnh ủy vào những trường hợp công khai, đây cũng xem như là một cơ hội để cho cả tỉnh Nam Giang tiến vào trong hoàn cảnh công tác tốt đẹp hơn. truyện copy từ tunghoanh.com
Khi hội nghị của ủy ban tư pháp được triển khai mở rộng, địa vị của Vương Tử Quân ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy càng thêm vững chắc. Dù là cục công an hay các ủy ban tư pháp tuyến dưới đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn bí thư Vương.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng, hắn cảm thấy hơi mát. Đây là chỗ cẩn thận của Du Giang Vĩ, hắn luôn bỏ nhiều thời gian phục vụ cho lãnh đạo. Ví dụ như thời gian mở điều hòa, mở không sớm không muộn, thời gian pha trà cũng phù hợp, đợi đến khi lãnh đạo vào phòng thì có trà nóng, điều này không khỏi làm cho lãnh đạo sảng khoái tinh thần để duyệt văn kiện.
Nhưng khi thấy một phong thư xuất hiện trên bàn thì hai hàng chân mày của Vương Tử Quân chợt nhíu lại, thư tố cáo này chủ yếu là của quần chúng phản ánh vấn đề, ít nhất nó phải qua tay các đơn vị chuyên nghiệp bên dưới.
Vương Tử Quân căn bản đã nhiều lần nhận được loại thư như vậy, nhưng bức thư lần này căn bản không giống như trước.
Vương Tử Quân nhìn bức thư mà không khỏi nhíu mày thêm chặt, lúc này Du Giang Vĩ chợt đi đến nói"
- Bí thư Vương, có quần chúng kêu oan bên phía tòa án, phản ánh chuyện của tòa án, đúng lúc bí thư Diêu đi công tác ở phía bên kia, thế cho nên anh ấy đã cho ra chỉ thị về vụ việc này.
Vương Tử Quân tiếp nhận tài liệu kêu oan, hắn thấy một dòng chữ của bí thư Diêu Trung Tắc:
- Mong bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đốc xúc xử lý công việc, xử lý theo đúng quy định, ký tên Diêu Trung Tắc!
Từ khi kết hôn đến nay thì trưởng phòng Đinh chỉ nhìn thấy người khác chủ động bắt tay với chồng mình, khi đó trên mặt chồng là nụ cười bình thản, nhưng vẻ bình thản đó rơi vào mắt người khác lại là biểu tượng cao quý. Nhưng bây giờ khi thấy người đàn ông kia, chồng của nàng lại có biểu hiện khác thường, lại chủ động tiến lên bắt tay chào hỏi.
Vương Tử Quân nghe thấy người kia gọi tên mình, chỉ biết đối phương nhận ra mình, nhưng trong ký ức của hắn căn bản không biết người này.
Nhưng đối phương đã vươn tay thì Vương Tử Quân cũng đành bắt tay đối phương rồi dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Xin hỏi ngài là...
Hai người bắt tay nhau làm cho đám người trong phòng chợt ngây người, Đinh Tiểu Phong biết anh rể của mình là ai, bây giờ anh rể lại khiêm tốn với đối phương, như vậy đối phương sẽ là ai? Chính mình vừa rồi còn kiêu ngạo định đưa đối phương đến cục công an tỉnh, điều này...
- Tôi là Chử Ngôn Huy, đã từng gặp mặt bí thư Vương trong công viên Nam Giang.
Chử Ngôn Huy khẽ nhếch môi nở nụ cười rồi dùng giọng nho nhã lễ độ nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Chử Ngôn Huy, hắn chợt liên hệ hình tượng của người này và Chữ Vận Phong. Tuy hai người có sự khác biệt rất lớn nhưng ánh mắt lại sắc bén như nhau.
Là con trai của Chữ Vận Phong.
Hèn gì người nhà của đối phương kiêu ngạoi như vậy, Vương Tử Quân nhìn Chử Ngôn Huy rồi cười cười nói:
- Anh là người nhà của chủ tịch Vận Phong sao?
Chữ Vận Phong tổng cộng có hai con trai một con gái, có thể nói là đầu đủ nếp tẻ, nhưng chủ tịch Chử là cán bộ từ niên đại xưa công tác đến bây giờ, ba con cũng không tính là nhiều.
Vương Tử Quân nói cũng có vẻ rất tùy ý, nhưng nghe vào trong tai đám người nhà Chữ Vận Phong thì căn bản giống như một búa tạ đập xuống làm cho người ta vỡ mộng. Người đàn ông trẻ tuổi kia xưng hô một cách bình thường với Chữ Vận Phong là người được bọn họ coi như thần, rõ ràng và dõng dạc gọi tên chủ tịch Vận Phong.
Bốn chữ này căn bản không thể tùy tiện xưng hô như vậy, người này có thể là ai? Bí thư Vương sao? Người này còn quá trẻ, giống như anh rể của mình mà thôi. Đinh Tiểu Phong chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn nhìn gương mặt nở nụ cười ôn hòa của bí thư Vương mà giống như nhìn thấy quỷ.
Lãnh đạo đơn vị của mình cũng có gương mặt lạnh lùng như cương thi, không phải là vì nguyên nhân bị bí thư ủy ban tư pháp mới đến cho một bài học nhớ đời sao? Tuy trong hội nghị thường ủy Chân Hồng Lỗi không bị phê bình, thế nhưng ai cũng biết rõ sự kiện phê bình là khó tránh khỏi. Lúc này cục công an thành phố Đông Hồng vốn vững chắc như núi lại đổi chủ, Hà Duyên Cường trước kia hò hét vênh váo ở cục công an thành phố Đông Hồng bây giờ đã đưa chân vào vực sâu nguy hiểm.
Tất cả có liên quan đến một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi, chẳng lẽ người này chính là bí thư Vương, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy sao?
Đinh Tiểu Phong nghĩ đến tình huống vừa rồi mình yêu cầu đối phương đi hỗ trợ điều tra, thế là trong lòng ớn lạnh.
Chử Ngôn Huy nhìn khí thế áp bức người đối diện của Vương Tử Quân, chợt cảm thấy không thoải mái. Nhưng hắn vẫn dùng giọng thành thật nói:
- Tôi là con trai thứ hai, anh của tôi làm công tác nghiên cứu ở thủ đô, tôi chỉ kinh doanh nhỏ mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- À, vậy thì sau này chúng ta nên trò chuyện nhiều hơn.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua hiệu trưởng Lý, sau đó lại nói với Triệu Tịnh Yên:
- Cô giáo Triệu, chuyện của con trẻ vẫn làm phiền cô nên quan tâm một chút, cũng đừng lên làm phiền não phụ huynh.
Vương Tử Quân nói rồi buông Tiểu Bảo Nhi xuống, sau đó nói với con:
- Tiểu Bảo, đi tìm cô giáo của con đi.
Sau khi Tiểu Bảo Nhi sôi nổi bỏ đi, Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chử Ngôn Huy, sau đó cất bước ra ngoài.
Chử Ngôn Huy dù không hiểu rõ tình huống thế nhưng trên cơ bản cũng hiểu được vài phần, hắn cười nhạt tiễn chân Vương Tử Quân ra ngoài cửa.
Trái tim của hiệu trưởng Lý đập lên điên cuồng, Chử Ngôn Huy là ai thì hắn hiểu rõ, nhưng người kia lại ép Chử Ngôn Huy phải dùng lễ để đối đãi, cũng không phải là hạng đầu đường xó chợ. Chính mình vừa rồi chủ yếu là nịnh bợ Chử Ngôn Huy, lại còn nói ra những lời không ra gì, cũng không biết đã lưu lại ấn tượng gì xấu cho người ta. Chính mình dù là một viên hiệu trưởng, thế nhưng căn bản không là gì trong mắt các nhân vật lớn.
Hiệu trưởng Lý càng nghĩ càng khó chịu, thế là không biết phải làm sao. Lúc này Triệu Tịnh Yên cũng có vài phần luống cuống tay chân, nàng thấy rõ tình huống vừa rồi, phụ huynh hai cậu bé hình như có quen biết nhau, hình như bí thư Vương kia cũng là một vị lãnh đạo.
Khi Triệu Tịnh Yên đang do dự thì Tiểu Bảo Nhi sôi nổi chạy đến, nó kéo tay của nàng rồi nói:
- Cô, sau này nếu cậu ấy có làm gì sai thì em sẽ nói lý lẽ, không đánh nhau nữa, cô không đuổi em đi đấy chứ?
Triệu Tịnh Yên ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đáng yêu của Tiểu Bảo Nhi, nàng cười một tiếng nói:
- Không có gì, Vương Bắc Thần vốn là một cậu bé tốt, cô Triệu sao lại đuổi em đi được.
Triệu Tịnh Yên nói đúng lúc Chử Ngôn Huy đi đến, hắn nhìn thoáng qua trưởng phòng Đinh, sau đó kéo Chử Thăng Minh nói:
- Đi tìm cô giáo của con đi.
- Ngôn Huy, người kia là ai vậy?
Trưởng phòng Đinh có chút do dự, sau đó nàng dùng giọng kỳ quái hỏi.
Chử Ngôn Huy căn bản cũng không có bao nhiêu cảm tình với người phụ nữ này, hắn sở dĩ lấy nàng cũng là vì bố mình căn bản rất tán thưởng nàng, hơn nữa hai nhà còn có chút quan hệ, thế nên mới xong chuyện. Lúc này hắn nghe thấy nàng hỏi một câu nói ngu xuẩn như vậy, hắn không khỏi dùng giọng lãnh đạm nói:
- Là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.
Trưởng phòng Đinh chợt ngây người, không ngờ người đàn ông trẻ tuổi kia lại có địa vị lớn như vậy. Mặc dù vị trí không phải cao vời trong tỉnh Nam Giang thế nhưng cũng không phải thấp, hơn nữa còn là một trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, chính mình vừa rồi lớn tiếng với anh ta, em trai của mình còn muốn bắt người ta đi, thật sự là những hành vi coi trời bằng vung.
Nếu không phải là Chử Ngôn Huy lần này đến kịp lúc thì không phải là em trai của mình sẽ bị té nhào rồi sao? Mặc dù nàng căn bản không bao giờ nghi ngờ lời nói của chồng, thế nhưng lúc này nàng không nhịn được phải hỏi:
- Còn trẻ như vậy sao?
- Em nhớ cho kỹ vào, càng trẻ càng không dễ chọc vào.
Chử Ngôn Huy cũng không thích người phụ nữ này tiếp tục nói nhiều, hắn thật sự có chút bực bội. Hắn không ngờ mình và Vương Tử Quân gặp mặt lần đầu tiên lại với phương thức không mấy cảm tình này.
Đinh Tiểu Phong cũng không có tâm tư trò chuyện cùng anh rể của mình, hắn bỏ đi với tâm tình lo sợ bất an. Mặc dù nể mặt anh rể thì bí thư Vương sẽ không làm gì mình, thế nhưng ít nhất thì lãnh đạo cũng không thoải mái.
Nếu so sánh với Đinh Tiểu Phong thì hiệu trưởng Lý càng thêm lo sợ bất an hơn. Đinh Tiểu Phong là người có anh rể, hiệu trưởng Lý căn bản không có anh rể như vậy. Hắn không có người che chở, vừa rồi hắn lại nói những lời không ra gì với bí thư Vương.
"Cái gì mà là đứa con hỗn hào!"
Hiệu trưởng Lý nghĩ lại những lời nói của mình, hắn hận không thể cho chính mình vài cái tát. Hắn là người đứng đầu nhà trẻ, hắn cũng xem xét qua thông tin của các phụ huynh học sinh, vì sao hắn lại không biết bố của Vương Bắc Thần là thường ủy tỉnh ủy chứ?
Thật sự là hãm hại người, trong lòng hiệu trưởng Lý cảm thấy rất khó chịu. Hắn nhìn hai người Triệu Tịnh Yên đang nói chuyện với nhau, thế là nhanh chóng đi lên nói:
- Cô giáo Triệu, cô xem...Cô xử lý mâu thuẫn giữa các học sinh rất thỏa đáng, chung tôi chuẩn bị tăng lương cho cô.
- Tăng lương?
Triệu Tịnh Yên ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hiệu trưởng Lý, nàng thấy rõ biểu hiện của đối phương, thế là trong lòng có vài phần hèn mọn.
Vương Tử Quân tất nhiên không có thời gian quan tâm đến những gì phát sinh sau đó, thời gian của hắn rất quý giá, hắn căn bản không thể lãng phí thời gian với những người này.
Nhưng Chử Ngôn Huy cũng coi như là một nhân vật trong Nam Giang, tuy chỉ tiếp xúc đơn giản với đối phương, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy đối phương không phải là một người tầm thường. Người này nói mình là con trai của Chữ Vận Phong, thái độ bình tĩnh tự tin làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đối phương không tầm thường.
Một người đáng lý ra phải nổi tiếng trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng lại không có mấy danh tiếng, điều này giống như một thỏi vàng bị giấu trong bùn đất.
Vàng dù sao cũng là vàng, cho dù bị chôn trong đất thì vẫn là vàng. Nhưng không biết là tự mình chôn vàng trong đất hay là người ta vùi vào trong đất?
- Giang Vĩ, tôi đã dặn cậu chuẩn bị tư liệu chỉnh đón tác phong kỷ luật của các cơ quan trong ủy ban tư pháp tỉnh, cậu chuẩn bị thế nào rồi?
Sau khi vứt bỏ những gì liên quan đến Chử Ngôn Huy, Vương Tử Quân mở miệng hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ ngồi nghiêm chỉnh trên xe, bất cứ lúc nào cũng nghe chỉ thị của bí thư Vương. Lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi đã viết xong.
Du Giang Vĩ nói rồi đưa một văn kiện ra:
- Tôi cảm thấy vẫn có vài phần chưa đủ, mong bí thư thẩm tra.
Du Giang Vĩ là người rất tự ngạo, nhưng sau khi đi bên cạnh Vương Tử Quân một thời gian thì căn bản cảm thấy chút thành tựu của mình không đáng là gì. Dù bí thư Vương là người trẻ tuổi, thế nhưng nói về thủ đoạn thì mình căn bản là kém xa tám ngàn dặm.
Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện thì qua một lượt, hắn không thể không thừa nhận hành văn của Du Giang Vĩ rất tốt, phương diện lý luận cũng cẩn thận, thế nhưng phương diện chủ đề lại có chút mơ hồ. Hắn khép văn kiện lại rồi nói:
- Cậu quay về sửa chữa một chút, chủ yếu đào sâu phương diện chấp chính theo nếp.
Chấp chính theo nếp, Du Giang Vĩ chậm rãi nhai nuốt những chữ này, hắn chợt hiểu và gật đầu thu nhận văn kiện.
Một tuần sau Vương Tử Quân tổ chức hội nghị ủy ban tư pháp ở phòng họp tỉnh ủy. Trên hội nghị Vương Tử Quân tiến hành tổng kết hoạt động của ủy ban tư pháp, sau đó đưa ra chỉ thị tinh thần chấp chính theo nếp, đặc biệt là cơ quan tư pháp cần phải làm việc quán triệt theo đúng như quy định.
Đề nghị này căn bản là cũ rích với tất cả mọi người, thế nhưng Vương Tử Quân đứng vững vàng trên thế thắng vẫn làm cho đám người bên dưới đang nhìn chằm chằm vào mình cảm thấy đang tìm xương gà trong trứng, thế nhưng căn bản không thể nói gì hơn.
Cuối cùng bí thư Vương yêu cầu tất cả cơ quan hành chính của ủy ban tư pháp phải làm việc công tâm vô tư theo đúng quy trình, cũng phải nghiêm khắc đả kích các hành vi rối loạn trật tự kỷ cương. Đặc biệt là những hành vi lạm dụng chức quyền trong đơn vị càng phải đả kích nghiêm khắc, càng phải cho ra ánh sáng, đả kích thật mạnh mẽ.
Đinh Tiểu Phong là cán bộ của cục công an tỉnh, hắn cũng tham gia hội nghị lần này. Trước kia hắn tham gia hội nghị đều hy vọng được ngồi bên trong, để người ta chào hỏi mình, nhưng lúc này hắn lại ngồi một góc, giống như một cán bộ phạm sai lầm.
Sau khi đi ra khỏi nhà trẻ thì Đinh Tiểu Phong đã tìm xem những tin tức về Vương Tử Quân, hắn giật mình chứng thực người đàn ông kia là bí thư Vương của ủy ban tư pháp, điều này làm hắn cảm thấy mình đã gây ra đại sự.
May mà Vương Tử Quân cũng không gây phiền phức cho hắn, trong cơ quan cũng không có những tin đồn bất lợi, điều này làm cho Đinh Tiểu Phong thở dài một hơi. Hội nghị hôm nay hắn vốn không muốn tham gia, thế nhưng hắn có tâm lý lo được mất, thế nên phải đi đến hội trường tham gia hội nghị.
Vương Tử Quân ở bên trên vẫn tiếp tục nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, điều này làm cho hắn cảm thấy chán nản. Nhưng khi Vương Tử Quân muốn chấn chỉnh kỷ luật tác phong của ủy ban tư pháp, Đinh Tiểu Phong thật sự sợ hãi, trực giác cho thấy bí thư Vương đang chĩa về phía mình.
Đinh Tiểu Phong nhìn những đồng sự ngồi nghiêm chỉnh khắp bốn phía, hắn cảm thấy người ta đang nhìn mình, thậm chí những người kia gật đầu chào hỏi cũng làm hắn sinh ra ý nghĩ đang cười nhạo mình.
Đinh Tiểu Phong dùng sức lắc đầu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng lúc này hắn thật sự có vài phần quyết đoán, sau này làm việc nên cẩn thận hơn một chút. Tuy hắn có người anh rể tốt, thế nhưng căn bản không có quan hệ tốt với bí thư Vương, thế nên hắn phải cẩn thận khi ở trước mặt bí thư Vương.
Vương Tử Quân cũng không ngờ một hội nghị vào lúc này lại làm cho Đinh Tiểu Phong phải sợ hãi. Tuy mục đích hắn mở hội nghị lần này chính là chỉnh đốn những hành vi không tuân thủ kỷ luật công tác lúc chấp pháp, thế nhưng hắn cũng không có ý hướng về phía Đinh Tiểu Phong.
Đinh Tiểu Phong nghĩ như vậy thật sự có vài phần tự kỷ, với thân phận của Vương Tử Quân thì nào thèm so đo với một tiểu nhân vật như vậy?
Khi hành động chấp chính theo quy trình được khiển khai mở rộng trong tỉnh Nam Giang, lúc này tác phong của hệ thống ủy ban tư pháp trong tỉnh cũng có chút chuyển biến. Khi những phần tử phạm pháp bị đưa ra xử lý công khai, uy tín của Vương Tử Quân trong hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang càng thêm mạnh mẽ. Bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chữ Vận Phong đã tiến hành mở lời khẳng định công tác của ủy ban tư pháp tỉnh ủy vào những trường hợp công khai, đây cũng xem như là một cơ hội để cho cả tỉnh Nam Giang tiến vào trong hoàn cảnh công tác tốt đẹp hơn. truyện copy từ tunghoanh.com
Khi hội nghị của ủy ban tư pháp được triển khai mở rộng, địa vị của Vương Tử Quân ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy càng thêm vững chắc. Dù là cục công an hay các ủy ban tư pháp tuyến dưới đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn bí thư Vương.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng, hắn cảm thấy hơi mát. Đây là chỗ cẩn thận của Du Giang Vĩ, hắn luôn bỏ nhiều thời gian phục vụ cho lãnh đạo. Ví dụ như thời gian mở điều hòa, mở không sớm không muộn, thời gian pha trà cũng phù hợp, đợi đến khi lãnh đạo vào phòng thì có trà nóng, điều này không khỏi làm cho lãnh đạo sảng khoái tinh thần để duyệt văn kiện.
Nhưng khi thấy một phong thư xuất hiện trên bàn thì hai hàng chân mày của Vương Tử Quân chợt nhíu lại, thư tố cáo này chủ yếu là của quần chúng phản ánh vấn đề, ít nhất nó phải qua tay các đơn vị chuyên nghiệp bên dưới.
Vương Tử Quân căn bản đã nhiều lần nhận được loại thư như vậy, nhưng bức thư lần này căn bản không giống như trước.
Vương Tử Quân nhìn bức thư mà không khỏi nhíu mày thêm chặt, lúc này Du Giang Vĩ chợt đi đến nói"
- Bí thư Vương, có quần chúng kêu oan bên phía tòa án, phản ánh chuyện của tòa án, đúng lúc bí thư Diêu đi công tác ở phía bên kia, thế cho nên anh ấy đã cho ra chỉ thị về vụ việc này.
Vương Tử Quân tiếp nhận tài liệu kêu oan, hắn thấy một dòng chữ của bí thư Diêu Trung Tắc:
- Mong bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đốc xúc xử lý công việc, xử lý theo đúng quy định, ký tên Diêu Trung Tắc!
/1843
|