Biểu hiện vội vàng xao động như vậy trong mắt người hữu tâm sẽ là không quá tốt, khi thế cục càng ngày càng khó khống chế, rất nhiều người ý thức được Đoạn Văn Đống đã đến thời kỳ cuối khi chủ trì công tác, nói chung là tương lai xa vời.
Lúc này hành động của cục công an thành phố Đông Hồng dưới sự thúc đẩy của Đoạn Văn Đống căn bản là không có hiệu quả gì, liên tục có nhiều vụ án xảy ra, càng có nhiều chuyện ảnh hưởng đến trật tự trị an xã hội được phát sinh.
Lãnh đạo thị ủy căn bản không hài lòng, lãnh đạo thượng cấp căn bản không hài lòng, điều này làm cho Đoạn Văn Đống giống như đang ngồi trên miệng núi lửa. Lúc này sở dĩ hắn còn chưa bị thay thế cũng là vì có một số người đang chờ thái độ của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân. Nếu như bí thư Vương tỏ thái độ không tiếp tục giúp đỡ Đoạn Văn Đống, như vậy xử lý Đoạn Văn Đống chỉ là một câu nói mà thôi; nếu bí thư Vương tiếp tục ủng hộ, Đoạn Văn Đống căn bản còn có thêm chút thời gian chủ trì công tác. Thế nhưng dù thế nào thì căn cứ vào phương diện lo lắng đến an toàn của nhân dân, bí thư Vương sẽ không vì một Đoạn Văn Đống mà làm cho công tác của mình thêm bị động.
- Tiểu Miêu, anh Đoạn vừa rồi nổi giận với ai vậy?
Trong văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng, một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi cầm một phần văn kiện đi vào nói với một nữ cảnh sát trẻ tuổi.
Nữ cảnh sát có tướng mạo bình thường nhưng lại tràn đầy sức sống thanh xuân, vì vậy nhìn qua căn bản rất hợp mắt. Nàng khẽ cười nói:
- Còn có thể là ai nữa? Là mắng cục trưởng Đồ, nói cục trưởng Đồ bất lực công tác, phê bình cục trưởng Đồ một chặp.
- Hừ, hắn ta còn dám phê bình cục trưởng Đồ?
Tên cảnh sát kia tỏ ra không thèm quan tâm:
- Cũng không biết mình đang làm chuyện gì, không có năng lực thì đừng nên ôm việc. Nhưng như vậy cũng tốt, anh ta nên phê bình cục trưởng Đồ một chút, nếu không sau này cũng chẳng còn cơ hội. Thế cục trưởng Đồ phản ứng thế nào?
- Anh Trần, anh quan tâm điều này làm gì? Chẳng lẽ anh còn có ý kiến gì sao? Tôi nói cho anh biết cũng được thôi, thế nhưng anh phải mời tôi một bữa cơm mới được.
Tiểu Miêu mở miệng nói với vài ba phần hương vị làm nũng.
Anh Trần căn bản là rất hào phóng với lời yêu cầu của nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt:
- Hừ, có là gì chứ, cô muốn ăn gì, anh mời!
- Đây là anh nói đấy nhé, tôi sẽ phải làm thịt anh một bữa mới được. À, anh mời tôi ăn một bữa ăn ngon là xong, hai ngày nay cũng có hơi buồn.
Tiểu Miêu cũng không mở miệng sư tử để cắn người, nàng nói ra một yêu cầu không lớn không nhỏ, sau đó lại nói tiếp:
- Cục trưởng Đồ cũng không nổi giận, mãi cúi đầu tiếp nhận phê bình, lại nói vài câu cho đám đồng sự đang tham gia công tác. Anh ấy nói rằng không bắt được phần tử phạm tội cũng không phải là vì lỗi của các đồng chí, dù sao thì các đồng chí trong đơn vị cũng đang bám địa bàn theo đúng như quy định.
- Hừ, anh Đoạn cũng xem như là một người tốt.
Anh Trần trầm ngâm giây lát rồi nói.
Là một người tốt, cái này cũng không phải là đánh giá gì hay trong quan trường. Người tốt là cái gì? Đại đa số trường hợp thì người tốt chỉ để cho người ta ức hiếp mà thôi, hơn nữa trên quan trường trước nay không có ai đồng tình với người tốt.
Trong mắt một số người thì người tốt càng là bậc thang cho bọn họ đạp lên và tấn chức, là đá kê chân của vô số người. Tiểu Miêu tuy mới công tác được một hai năm thế nhưng vẫn hiểu những lời đánh giá như vậy của anh Trần.
Nhưng Tiểu Miêu cũng không nói lời nào, những chuyện này căn bản quá xa xôi với nàng. Lúc này điều quan trọng nhất của nàng chính là giải quyết cấp bậc phó khoa của mình.
- Cục trưởng Đồ.
Khi Tiểu Miêu đang suy nghĩ mông lung thì anh Trần trước mặt chợt nở nụ cười, sau đó xê dịch người đứng ra bên ngoài, cũng không quên cúi người xuống khá thấp chào hỏi.
Tiểu Miêu là người cực kỳ nhanh nhạy, nàng vội vàng nhìn ra sau lưng, thấy phó cục trưởng Đồ Thăng Khuê đang đi về phía mình. Khi thấy bộ dạng nịnh hót của anh Trần thì Đồ Thăng Khuê khoát tay áo nói:
- Tiểu Trần, hai ngày nay văn phòng có chút bận rộn, cậu cần quan tâm một chút. Đặc biệt là chỗ của cục trưởng Đoạn, càng phải lưu tâm nhiều hơn, cố gắng giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo.
- Cục trưởng Đồ cứ yên tâm, tôi biết rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chờ đợi sắp xếp của ngài.
Tiểu Trần trả lời làm cho Tiểu Miêu chợt ngây cả người, cục trưởng Đồ rõ ràng lại sắp xếp người giải ưu phiền cho cục trưởng Đoạn, Tiểu Trần vì sao lại nghe theo lời sắp xếp của cục trưởng Đồ? Đang cố gắng tỏ ra tôn trọng Đồ Thăng Khuê sao?
Đồ Thăng Khuê tiếp tục cất bước, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của câu nói nịnh hót vừa rồi. Hắn khẽ cười rồi gật đầu:
- Tiểu Trần, làm rất tốt, tôi thấy cậu công tác rất tốt.
Đồ Thăng Khuê nói rồi cất bước đi ra, ngay sau đó ở trong hai văn phòng ở phía sau lưng hai người Tiểu Miêu có nhiều người chạy ra chào hỏi cục trưởng Đồ, ai cũng nở nụ cười nịnh nọt.
Đồ Thăng Khuê thật sự rất có phong thái của lãnh đạo, hắn chào hỏi đám nhân viên văn phòng, sau đó cất bước bỏ đi. Tiểu Trần vốn hy vọng Đồ Thăng Khuê nói thêm vài câu, thế nhưng thấy tình hình bị đám nhân viên kia làm rối loạn, thế là thầm mắng một câu:
- Con bà nó một đám nịnh hót, khi khác thì không chạy ra, bây giờ lại túa ra cả bầy.
Tiểu Miêu cũng không lên tiếng với lời mắng mỏ của Tiểu Trần, tuy lúc này nàng cảm thấy lời nói của anh Trần là không sai, thế nhưng nếu nàng mở miệng không chú ý, chỉ sợ sau này bị đối phương bán đi lúc nào không biết.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, anh Trần cũng không còn tỏ ra hùng hổ như vừa rồi, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Tiểu Miêu, tỏ ý để Tiểu Miêu tiếp điện thoại.
Tiểu Miêu nhanh chóng đi đến chiếc điện thoại bên cạnh anh Trần, nàng cầm điện thoại nói hai câu, sau đó dùng giọng kinh ngạc nói:
- Anh nói gì? Lập lại lần nữa xem?
Điện thoại bên kia không biết nói gì đó mà Tiểu Miêu nhanh chóng tốc ký, một phút sau nàng dừng bút nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo.
Anh Trần căn bản là người hiểu rõ Tiểu Miêu, biết rõ định lực của cô gái này là không tệ, bây giờ lại thất thố, nhất định là có vấn đề gì lớn. Hắn vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có án giết người, Phục Đại Thành đã chết.
Giọng nói của Tiểu Miêu có chút run rẩy.
- Không phải chỉ là một vụ hung sát thôi sao, cô cũng đừng căng thẳng như vậy.
Lúc đầu anh Trần còn không quan tâm, thế nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi tinh thần lại, hắn giật mình hỏi:
- Cô nói sao? Phục Đại Thành chết sao?
- Đúng, là Phục Đại Thành, vừa rồi có điện thoại gọi đến trung tâm của cảnh sát, Phục Đại Thành bị người ta giết chết ở tại nhà.
Tiểu Miêu nói đến đây thì cầm lấy bản ghi chép chạy ra ngoài.
- Tiểu Miêu, cô chờ chút.
Anh Trần chợt cản Tiểu Miêu ở lại:
- Cô chờ tôi một chút.
Tiểu Miêu căn bản là không hiểu động tác của anh Trần, nhưng khi thấy anh Trần chạy vội về phía cục trưởng Đồ Thăng Khuê, nàng chợt hiểu ra vấn đề. Tuy Tiểu Miêu tham gia công tác chưa lâu, thế nhưng nàng biết rõ đây là chuyện lớn. Phục Đại Thành là một doanh nghiệp nổi tiếng, công ty Đại Thành là xí nghiệp lớn trong tỉnh, bây giờ giám đốc một xí nghiệp nổi tiếng bị sát hại tại nhà, ảnh hưởng của nó căn bản là không nhỏ.
Tiểu Miêu vội vàng chạy đến ngoài phòng làm việc của cục trưởng Đoạn Văn Đống, khi gõ cửa thì trái tim của nàng chợt nhảy dựng lên. Lúc này tâm tình của cục trưởng Đoạn căn bản là không tốt, nếu như nàng báo cáo sự việc, cục trưởng Đoạn không vui sẽ không nổi trận lôi đình sao?
Lạc đà sụp xuống cũng vì một cọng rơm cuối cùng.
Không biết vì sao trong đầu Tiểu Miêu lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu như nói tất cả những chuyện phát sinh vào những ngày qua như gánh nặng trên người cục trưởng Đoạn Văn Đống, lúc này một sự việc phát sinh xem như cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng Tiểu Miêu căn bản không dám trì hoãn, nàng do dự một chút rồi gõ cửa phòng làm việc của Đoạn Văn Đống. Đồng thời nàng cũng có chút đồng tình với tình hình của cục trưởng Đoạn vào lúc hiện tại. Nàng thấy cục trưởng Đoạn là một nhân vật chính trực trong cục công an thành phố, cũng vì người này quá chính trực nên đắc tội với nhiều người.
Lúc này đang có rất nhiều người ngóng trông Đoạn Văn Đống rơi đài, sập ổ.
Tuy Tiểu Miêu đồng tình với Đoạn Văn Đống, thế nhưng nàng cũng chỉ là đồng tình trong lòng. Nàng chỉ là một nhân viên công tác bình thường, trong đơn vị ai cũng chú trọng đến ngõ nhà mình, ai thèm quan tâm ngõ nhà người ta đang đóng đầy băng tuyết? Nếu muốn phát triển tốt trong đơn vị thì cần phải kiên trì một phương châm: Thức thời là trang tuấn kiệt, cần giữ khoảng cách an toàn với cục trưởng Đoạn.
- Vào đi.
Khi âm thanh của Đoạn Văn Đống vang lên thì Tiểu Miêu đẩy cửa đi vào. Tiểu Miêu thấy hai mắt cục trưởng Đoạn đang ngồi sau bàn làm việc đầy tơ máu, cơ thể mệt mỏi khó thể chịu nổi.
Tiểu Miêu biết rõ vì sao cục trưởng Đoạn lại mệt nhọc như vậy, nàng do dự một chút, sau đó đi đến bên cạnh, đặt tư liệu xuống trước mặt Đoạn Văn Đống.
Thật ra Tiểu Miêu nhìn thấy đều là thật, nhưng có một điều nàng đang nghĩ lầm, bộ dạng của Đoạn Văn Đống căn bản không phải là giả, thế nhưng tâm tình lại sục sôi ý chí chiến đấu.
Khi liên tục xâm nhập điều tra, càng có nhiều thông tin có lợi rơi vào trong tay hắn. Vì muốn ép phần tử phạm pháp sa lưới, hắn làm một người đánh cá đang chờ đợi thời khắc thu lưới.
Nhưng lúc này thì thấy tư liệu báo cáo lên trên, Đoạn Văn Đống thật sự ngồi không yên, hắn không ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
- Đây là thật sao?
Đoạn Văn Đống vỗ bàn rồi giật mình hỏi một câu mất hết phong độ. Sau đó hắn chợt thấy mình thất thố, án mạng căn bản không phải là chuyện đùa, thế cho nên cũng không ai dám mở miệng nói đùa.
Tiểu Miêu cũng hiểu được cảm nhận của Đoạn Văn Đống vào lúc này, vì vậy nàng tranh thủ thời gian khẽ nói:
- Thông tin là do trung tâm tiếp nhận thông cáo của cảnh sát đưa đến, chắc chắn không sai.
Đoạn Văn Đống khoát tay áo cho Tiểu Miêu đi ra ngoài, sự việc xảy ra vào đúng thời điểm tất cả còn chưa đến đúng thời điểm càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, lúc này hắn nên tỉnh táo một chút. Tiểu Miêu ở bên cạnh lại thở dài một hơi, nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ là người bị lãnh đạo trút giận, thế nhưng không ngờ lại vượt qua thử thách.
Khi Tiểu Miêu rời đi thì Đoạn Văn Đống châm một điếu thuốc, hắn hít vào hai hơi thật mạnh, sau đó cầm điện thoại lên. Hắn tin không bao lâu thì chuyện này sẽ được lan truyền khắp thành phố Đông Hồng, thậm chí là phạm vi sẽ ngày càng rộng. Trước khi tin tức được truyền đi rộng khắp, hắn nên báo cáo với bí thư Vương, để cho bí thư Vương có sự chuẩn bị.
Sau khi nối thông điện thoại với Vương Tử Quân, Đoạn Văn Đống đã bình tĩnh trở lại. Hắn khẽ báo cáo sự việc vừa xảy ra cho Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân căn bản không có ấn tượng gì với Phục Đại Thành, thế nhưng hắn lại không xa lạ gì công ty Đại Thành.
Lúc này xảy ra chuyện, rõ ràng là quẹt diêm châm vào ngòi nổ, tất cả những thứ bọn họ đã chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ nổ tung theo quả bom lần này. Đoạn Văn Đống dù là một đối tượng bị nổ chết thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng mục tiêu cuối cùng của đám người kia chính là mình.
Vương Tử Quân không nói gì làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực rất lớn, tuy chỉ là vài chục giây nhưng hắn cảm thấy thời gian như cả thế kỷ.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Đầu kia vang lên âm thanh của Vương Tử Quân, giọng nói có chút âm trầm so với lúc đầu.
- Trên cơ bản đã chuẩn bị xong.
Đoạn Văn Đống cảm thấy tinh thần chấn động, hắn hiểu đây là lúc mà bí thư Vương sẽ cho ra chỉ thị.
- Bắt đầu hành động, nhất định phải làm cho thật đẹp, tôi ở tỉnh ủy chờ tin tức tốt của anh.
Vương Tử Quân đã khôi phục lại giọng nói bình thản, hắn trầm giọng nói với Đoạn Văn Đống ở phía bên kia.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đoạn Văn Đống mà cảm thấy không được bình tĩnh. Mặ dù hắn đang mở ra một trận chiến lớn, thế nhưng có hay không một trận chiến lớn khác đang chờ hắn? Nhưng Đoạn Văn Đống bây giờ phải ra tay, trận chiến này tuy không cần phải như thế, chẳng qua lại cực kỳ chấn động.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn thầm nghĩ đến vài vấn đề, có nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chân Hồng Lỗi:
- Bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi, có việc cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân biết rõ Chân Hồng Lỗi muốn báo cáo với mình điều gì, nhưng hắn vẫn giữ cho âm thanh của mình cực kỳ bình tĩnh:
- Cục trưởng Chân, có chuyện gì gấp gáp như vậy?
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Chân Hồng Lỗi báo cáo sự việc liên quan đến vụ án Phục Đại Thành bị giết tại nhà. Tuy hắn đã nhận được báo cáo của Đoạn Văn Đống, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe nghóng báo cáo của Chân Hồng Lỗi.
- Cục trưởng Chân, anh cầm tư liệu đến tỉnh ủy, hai chúng ta báo cáo với bí thư Diệp. Còn nữa, chỉ thị cho thành phố Đông Hồng phá án trong thời gian nhanh nhấ, loại trừ những ảnh hưởng bất lợi của sự việc.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đến báo cáo với Diệp Thừa Dân, hắn chợt nhận được điện thoại của Khuất Chấn Hưng, nói hắn đến phòng làm việc của bí thư Diệp một chuyến, nói là bí thư có việc gấp cần tìm. Tuy Khuất Chấn Hưng nói rất nghiêm, không nói Diệp Thừa Dân tìm mình làm gì, thế nhưng hắn vẫn đoán được nội dung của sự việc.
Khi Vương Tử Quân thu dọn tài liệu chuẩn bị đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, điện thoại của nhiều người liên tục vang lên. Nội dung của những cuộc điện thoại này căn bản liên quan trực tiếp đến vụ án của Phục Đại Thành, giống như bọn họ thấy được cái gì đó, càng có người bắt đầu mài dao.
Khi Vương Tử Quân đi đến dưới văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn vừa vặn gặp mặt thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Khi hai người sóng vai đi lên lầu thì Đào Nhất Hành khẽ nói:
- Bí thư Vương, đôi khi lùi một bước còn tốt hơn tiến hai bước.
Đào Nhất Hành nói rất khẽ nhưng Vương Tử Quân nào không hiểu ý nghĩa của nó? Lúc này hắn gật đầu nói:
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.
Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Tuy vừa rồi hắn nhắc nhở Vương Tử Quân, thế nhưng xem ra Vương Tử Quân căn bản khó vượt qua sự kiện khó khăn lần này.
Lúc này hành động của cục công an thành phố Đông Hồng dưới sự thúc đẩy của Đoạn Văn Đống căn bản là không có hiệu quả gì, liên tục có nhiều vụ án xảy ra, càng có nhiều chuyện ảnh hưởng đến trật tự trị an xã hội được phát sinh.
Lãnh đạo thị ủy căn bản không hài lòng, lãnh đạo thượng cấp căn bản không hài lòng, điều này làm cho Đoạn Văn Đống giống như đang ngồi trên miệng núi lửa. Lúc này sở dĩ hắn còn chưa bị thay thế cũng là vì có một số người đang chờ thái độ của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân. Nếu như bí thư Vương tỏ thái độ không tiếp tục giúp đỡ Đoạn Văn Đống, như vậy xử lý Đoạn Văn Đống chỉ là một câu nói mà thôi; nếu bí thư Vương tiếp tục ủng hộ, Đoạn Văn Đống căn bản còn có thêm chút thời gian chủ trì công tác. Thế nhưng dù thế nào thì căn cứ vào phương diện lo lắng đến an toàn của nhân dân, bí thư Vương sẽ không vì một Đoạn Văn Đống mà làm cho công tác của mình thêm bị động.
- Tiểu Miêu, anh Đoạn vừa rồi nổi giận với ai vậy?
Trong văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng, một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi cầm một phần văn kiện đi vào nói với một nữ cảnh sát trẻ tuổi.
Nữ cảnh sát có tướng mạo bình thường nhưng lại tràn đầy sức sống thanh xuân, vì vậy nhìn qua căn bản rất hợp mắt. Nàng khẽ cười nói:
- Còn có thể là ai nữa? Là mắng cục trưởng Đồ, nói cục trưởng Đồ bất lực công tác, phê bình cục trưởng Đồ một chặp.
- Hừ, hắn ta còn dám phê bình cục trưởng Đồ?
Tên cảnh sát kia tỏ ra không thèm quan tâm:
- Cũng không biết mình đang làm chuyện gì, không có năng lực thì đừng nên ôm việc. Nhưng như vậy cũng tốt, anh ta nên phê bình cục trưởng Đồ một chút, nếu không sau này cũng chẳng còn cơ hội. Thế cục trưởng Đồ phản ứng thế nào?
- Anh Trần, anh quan tâm điều này làm gì? Chẳng lẽ anh còn có ý kiến gì sao? Tôi nói cho anh biết cũng được thôi, thế nhưng anh phải mời tôi một bữa cơm mới được.
Tiểu Miêu mở miệng nói với vài ba phần hương vị làm nũng.
Anh Trần căn bản là rất hào phóng với lời yêu cầu của nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt:
- Hừ, có là gì chứ, cô muốn ăn gì, anh mời!
- Đây là anh nói đấy nhé, tôi sẽ phải làm thịt anh một bữa mới được. À, anh mời tôi ăn một bữa ăn ngon là xong, hai ngày nay cũng có hơi buồn.
Tiểu Miêu cũng không mở miệng sư tử để cắn người, nàng nói ra một yêu cầu không lớn không nhỏ, sau đó lại nói tiếp:
- Cục trưởng Đồ cũng không nổi giận, mãi cúi đầu tiếp nhận phê bình, lại nói vài câu cho đám đồng sự đang tham gia công tác. Anh ấy nói rằng không bắt được phần tử phạm tội cũng không phải là vì lỗi của các đồng chí, dù sao thì các đồng chí trong đơn vị cũng đang bám địa bàn theo đúng như quy định.
- Hừ, anh Đoạn cũng xem như là một người tốt.
Anh Trần trầm ngâm giây lát rồi nói.
Là một người tốt, cái này cũng không phải là đánh giá gì hay trong quan trường. Người tốt là cái gì? Đại đa số trường hợp thì người tốt chỉ để cho người ta ức hiếp mà thôi, hơn nữa trên quan trường trước nay không có ai đồng tình với người tốt.
Trong mắt một số người thì người tốt càng là bậc thang cho bọn họ đạp lên và tấn chức, là đá kê chân của vô số người. Tiểu Miêu tuy mới công tác được một hai năm thế nhưng vẫn hiểu những lời đánh giá như vậy của anh Trần.
Nhưng Tiểu Miêu cũng không nói lời nào, những chuyện này căn bản quá xa xôi với nàng. Lúc này điều quan trọng nhất của nàng chính là giải quyết cấp bậc phó khoa của mình.
- Cục trưởng Đồ.
Khi Tiểu Miêu đang suy nghĩ mông lung thì anh Trần trước mặt chợt nở nụ cười, sau đó xê dịch người đứng ra bên ngoài, cũng không quên cúi người xuống khá thấp chào hỏi.
Tiểu Miêu là người cực kỳ nhanh nhạy, nàng vội vàng nhìn ra sau lưng, thấy phó cục trưởng Đồ Thăng Khuê đang đi về phía mình. Khi thấy bộ dạng nịnh hót của anh Trần thì Đồ Thăng Khuê khoát tay áo nói:
- Tiểu Trần, hai ngày nay văn phòng có chút bận rộn, cậu cần quan tâm một chút. Đặc biệt là chỗ của cục trưởng Đoạn, càng phải lưu tâm nhiều hơn, cố gắng giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo.
- Cục trưởng Đồ cứ yên tâm, tôi biết rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chờ đợi sắp xếp của ngài.
Tiểu Trần trả lời làm cho Tiểu Miêu chợt ngây cả người, cục trưởng Đồ rõ ràng lại sắp xếp người giải ưu phiền cho cục trưởng Đoạn, Tiểu Trần vì sao lại nghe theo lời sắp xếp của cục trưởng Đồ? Đang cố gắng tỏ ra tôn trọng Đồ Thăng Khuê sao?
Đồ Thăng Khuê tiếp tục cất bước, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của câu nói nịnh hót vừa rồi. Hắn khẽ cười rồi gật đầu:
- Tiểu Trần, làm rất tốt, tôi thấy cậu công tác rất tốt.
Đồ Thăng Khuê nói rồi cất bước đi ra, ngay sau đó ở trong hai văn phòng ở phía sau lưng hai người Tiểu Miêu có nhiều người chạy ra chào hỏi cục trưởng Đồ, ai cũng nở nụ cười nịnh nọt.
Đồ Thăng Khuê thật sự rất có phong thái của lãnh đạo, hắn chào hỏi đám nhân viên văn phòng, sau đó cất bước bỏ đi. Tiểu Trần vốn hy vọng Đồ Thăng Khuê nói thêm vài câu, thế nhưng thấy tình hình bị đám nhân viên kia làm rối loạn, thế là thầm mắng một câu:
- Con bà nó một đám nịnh hót, khi khác thì không chạy ra, bây giờ lại túa ra cả bầy.
Tiểu Miêu cũng không lên tiếng với lời mắng mỏ của Tiểu Trần, tuy lúc này nàng cảm thấy lời nói của anh Trần là không sai, thế nhưng nếu nàng mở miệng không chú ý, chỉ sợ sau này bị đối phương bán đi lúc nào không biết.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, anh Trần cũng không còn tỏ ra hùng hổ như vừa rồi, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Tiểu Miêu, tỏ ý để Tiểu Miêu tiếp điện thoại.
Tiểu Miêu nhanh chóng đi đến chiếc điện thoại bên cạnh anh Trần, nàng cầm điện thoại nói hai câu, sau đó dùng giọng kinh ngạc nói:
- Anh nói gì? Lập lại lần nữa xem?
Điện thoại bên kia không biết nói gì đó mà Tiểu Miêu nhanh chóng tốc ký, một phút sau nàng dừng bút nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo.
Anh Trần căn bản là người hiểu rõ Tiểu Miêu, biết rõ định lực của cô gái này là không tệ, bây giờ lại thất thố, nhất định là có vấn đề gì lớn. Hắn vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có án giết người, Phục Đại Thành đã chết.
Giọng nói của Tiểu Miêu có chút run rẩy.
- Không phải chỉ là một vụ hung sát thôi sao, cô cũng đừng căng thẳng như vậy.
Lúc đầu anh Trần còn không quan tâm, thế nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi tinh thần lại, hắn giật mình hỏi:
- Cô nói sao? Phục Đại Thành chết sao?
- Đúng, là Phục Đại Thành, vừa rồi có điện thoại gọi đến trung tâm của cảnh sát, Phục Đại Thành bị người ta giết chết ở tại nhà.
Tiểu Miêu nói đến đây thì cầm lấy bản ghi chép chạy ra ngoài.
- Tiểu Miêu, cô chờ chút.
Anh Trần chợt cản Tiểu Miêu ở lại:
- Cô chờ tôi một chút.
Tiểu Miêu căn bản là không hiểu động tác của anh Trần, nhưng khi thấy anh Trần chạy vội về phía cục trưởng Đồ Thăng Khuê, nàng chợt hiểu ra vấn đề. Tuy Tiểu Miêu tham gia công tác chưa lâu, thế nhưng nàng biết rõ đây là chuyện lớn. Phục Đại Thành là một doanh nghiệp nổi tiếng, công ty Đại Thành là xí nghiệp lớn trong tỉnh, bây giờ giám đốc một xí nghiệp nổi tiếng bị sát hại tại nhà, ảnh hưởng của nó căn bản là không nhỏ.
Tiểu Miêu vội vàng chạy đến ngoài phòng làm việc của cục trưởng Đoạn Văn Đống, khi gõ cửa thì trái tim của nàng chợt nhảy dựng lên. Lúc này tâm tình của cục trưởng Đoạn căn bản là không tốt, nếu như nàng báo cáo sự việc, cục trưởng Đoạn không vui sẽ không nổi trận lôi đình sao?
Lạc đà sụp xuống cũng vì một cọng rơm cuối cùng.
Không biết vì sao trong đầu Tiểu Miêu lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu như nói tất cả những chuyện phát sinh vào những ngày qua như gánh nặng trên người cục trưởng Đoạn Văn Đống, lúc này một sự việc phát sinh xem như cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng Tiểu Miêu căn bản không dám trì hoãn, nàng do dự một chút rồi gõ cửa phòng làm việc của Đoạn Văn Đống. Đồng thời nàng cũng có chút đồng tình với tình hình của cục trưởng Đoạn vào lúc hiện tại. Nàng thấy cục trưởng Đoạn là một nhân vật chính trực trong cục công an thành phố, cũng vì người này quá chính trực nên đắc tội với nhiều người.
Lúc này đang có rất nhiều người ngóng trông Đoạn Văn Đống rơi đài, sập ổ.
Tuy Tiểu Miêu đồng tình với Đoạn Văn Đống, thế nhưng nàng cũng chỉ là đồng tình trong lòng. Nàng chỉ là một nhân viên công tác bình thường, trong đơn vị ai cũng chú trọng đến ngõ nhà mình, ai thèm quan tâm ngõ nhà người ta đang đóng đầy băng tuyết? Nếu muốn phát triển tốt trong đơn vị thì cần phải kiên trì một phương châm: Thức thời là trang tuấn kiệt, cần giữ khoảng cách an toàn với cục trưởng Đoạn.
- Vào đi.
Khi âm thanh của Đoạn Văn Đống vang lên thì Tiểu Miêu đẩy cửa đi vào. Tiểu Miêu thấy hai mắt cục trưởng Đoạn đang ngồi sau bàn làm việc đầy tơ máu, cơ thể mệt mỏi khó thể chịu nổi.
Tiểu Miêu biết rõ vì sao cục trưởng Đoạn lại mệt nhọc như vậy, nàng do dự một chút, sau đó đi đến bên cạnh, đặt tư liệu xuống trước mặt Đoạn Văn Đống.
Thật ra Tiểu Miêu nhìn thấy đều là thật, nhưng có một điều nàng đang nghĩ lầm, bộ dạng của Đoạn Văn Đống căn bản không phải là giả, thế nhưng tâm tình lại sục sôi ý chí chiến đấu.
Khi liên tục xâm nhập điều tra, càng có nhiều thông tin có lợi rơi vào trong tay hắn. Vì muốn ép phần tử phạm pháp sa lưới, hắn làm một người đánh cá đang chờ đợi thời khắc thu lưới.
Nhưng lúc này thì thấy tư liệu báo cáo lên trên, Đoạn Văn Đống thật sự ngồi không yên, hắn không ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
- Đây là thật sao?
Đoạn Văn Đống vỗ bàn rồi giật mình hỏi một câu mất hết phong độ. Sau đó hắn chợt thấy mình thất thố, án mạng căn bản không phải là chuyện đùa, thế cho nên cũng không ai dám mở miệng nói đùa.
Tiểu Miêu cũng hiểu được cảm nhận của Đoạn Văn Đống vào lúc này, vì vậy nàng tranh thủ thời gian khẽ nói:
- Thông tin là do trung tâm tiếp nhận thông cáo của cảnh sát đưa đến, chắc chắn không sai.
Đoạn Văn Đống khoát tay áo cho Tiểu Miêu đi ra ngoài, sự việc xảy ra vào đúng thời điểm tất cả còn chưa đến đúng thời điểm càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, lúc này hắn nên tỉnh táo một chút. Tiểu Miêu ở bên cạnh lại thở dài một hơi, nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ là người bị lãnh đạo trút giận, thế nhưng không ngờ lại vượt qua thử thách.
Khi Tiểu Miêu rời đi thì Đoạn Văn Đống châm một điếu thuốc, hắn hít vào hai hơi thật mạnh, sau đó cầm điện thoại lên. Hắn tin không bao lâu thì chuyện này sẽ được lan truyền khắp thành phố Đông Hồng, thậm chí là phạm vi sẽ ngày càng rộng. Trước khi tin tức được truyền đi rộng khắp, hắn nên báo cáo với bí thư Vương, để cho bí thư Vương có sự chuẩn bị.
Sau khi nối thông điện thoại với Vương Tử Quân, Đoạn Văn Đống đã bình tĩnh trở lại. Hắn khẽ báo cáo sự việc vừa xảy ra cho Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân căn bản không có ấn tượng gì với Phục Đại Thành, thế nhưng hắn lại không xa lạ gì công ty Đại Thành.
Lúc này xảy ra chuyện, rõ ràng là quẹt diêm châm vào ngòi nổ, tất cả những thứ bọn họ đã chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ nổ tung theo quả bom lần này. Đoạn Văn Đống dù là một đối tượng bị nổ chết thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng mục tiêu cuối cùng của đám người kia chính là mình.
Vương Tử Quân không nói gì làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực rất lớn, tuy chỉ là vài chục giây nhưng hắn cảm thấy thời gian như cả thế kỷ.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Đầu kia vang lên âm thanh của Vương Tử Quân, giọng nói có chút âm trầm so với lúc đầu.
- Trên cơ bản đã chuẩn bị xong.
Đoạn Văn Đống cảm thấy tinh thần chấn động, hắn hiểu đây là lúc mà bí thư Vương sẽ cho ra chỉ thị.
- Bắt đầu hành động, nhất định phải làm cho thật đẹp, tôi ở tỉnh ủy chờ tin tức tốt của anh.
Vương Tử Quân đã khôi phục lại giọng nói bình thản, hắn trầm giọng nói với Đoạn Văn Đống ở phía bên kia.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đoạn Văn Đống mà cảm thấy không được bình tĩnh. Mặ dù hắn đang mở ra một trận chiến lớn, thế nhưng có hay không một trận chiến lớn khác đang chờ hắn? Nhưng Đoạn Văn Đống bây giờ phải ra tay, trận chiến này tuy không cần phải như thế, chẳng qua lại cực kỳ chấn động.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn thầm nghĩ đến vài vấn đề, có nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chân Hồng Lỗi:
- Bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi, có việc cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân biết rõ Chân Hồng Lỗi muốn báo cáo với mình điều gì, nhưng hắn vẫn giữ cho âm thanh của mình cực kỳ bình tĩnh:
- Cục trưởng Chân, có chuyện gì gấp gáp như vậy?
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Chân Hồng Lỗi báo cáo sự việc liên quan đến vụ án Phục Đại Thành bị giết tại nhà. Tuy hắn đã nhận được báo cáo của Đoạn Văn Đống, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe nghóng báo cáo của Chân Hồng Lỗi.
- Cục trưởng Chân, anh cầm tư liệu đến tỉnh ủy, hai chúng ta báo cáo với bí thư Diệp. Còn nữa, chỉ thị cho thành phố Đông Hồng phá án trong thời gian nhanh nhấ, loại trừ những ảnh hưởng bất lợi của sự việc.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đến báo cáo với Diệp Thừa Dân, hắn chợt nhận được điện thoại của Khuất Chấn Hưng, nói hắn đến phòng làm việc của bí thư Diệp một chuyến, nói là bí thư có việc gấp cần tìm. Tuy Khuất Chấn Hưng nói rất nghiêm, không nói Diệp Thừa Dân tìm mình làm gì, thế nhưng hắn vẫn đoán được nội dung của sự việc.
Khi Vương Tử Quân thu dọn tài liệu chuẩn bị đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, điện thoại của nhiều người liên tục vang lên. Nội dung của những cuộc điện thoại này căn bản liên quan trực tiếp đến vụ án của Phục Đại Thành, giống như bọn họ thấy được cái gì đó, càng có người bắt đầu mài dao.
Khi Vương Tử Quân đi đến dưới văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn vừa vặn gặp mặt thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Khi hai người sóng vai đi lên lầu thì Đào Nhất Hành khẽ nói:
- Bí thư Vương, đôi khi lùi một bước còn tốt hơn tiến hai bước.
Đào Nhất Hành nói rất khẽ nhưng Vương Tử Quân nào không hiểu ý nghĩa của nó? Lúc này hắn gật đầu nói:
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.
Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Tuy vừa rồi hắn nhắc nhở Vương Tử Quân, thế nhưng xem ra Vương Tử Quân căn bản khó vượt qua sự kiện khó khăn lần này.
/1843
|