Đoạn Văn Đống bây giờ tuy là người chủ trì công tác thế nhưng theo chân hắn cũng chỉ là những người năm xưa thất bại dưới chân Hà Duyên Cường. Vài vị phó cục trưởng, còn có cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, đội tuần tra, tất cả đều là người của Hà Duyên Cường. Tuy bọn họ biểu hiện vâng lời của Đoạn Văn Đống, thế nhưng thực tế thì đám người này bằng mặt không bằng lòng, đi ngược lại.
Tuy Đoạn Văn Đống biết rõ ràng những vấn đề này, thế nhưng hắn không có biện pháp nào khác. Hắn chỉ là một vị phó cục trưởng chủ trì công tác, căn bản không có quyền lợi điều chỉnh cán bộ. Dù hắn là người có quyền điều chỉnh, còn có vài vị phó cục trưởng khác tiến hành ngáng chân, hắn căn bản khó thể nào làm nên chuyện.
- Cục trưởng, ngài tìm tôi sao?
Khi Đoạn Văn Đống đang nổi giận thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến. Tuy người đàn ông này tỏ ra cực kỳ cung kính thế nhưng ánh mắt không ổn định, biểu hiện không thèm quan tâm đến Đoạn Văn Đống.
Tuy trong lòng đầy tức giận với người đàn ông kia, thế nhưng Đoạn Văn Đống vẫn cố gắng áp chế cảm giác tức giận nói:
- Anh Cừu, mời anh ngồi.
Người được Đoạn Văn Đống gọi là anh Cừu tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện, sau đó lấy ra một gói thuốc nói:
- Cục trưởng Đoạn, đây là thuốc con trai tôi gửi từ Mỹ về, tôi hút cảm thấy có hương vị, bây giờ mời ngài nếm thử, để xem thuốc của Mỹ tốt hơn hay là của mình tốt hơn.
Đoạn Văn Đống căn bản không thích những lời nói khoe khoang của anh Cừu, thế nhưng hắn vẫn nhận lấy thuốc nói:
- Anh Cừu, tôi lần này gọi anh đến, anh có biết vì sao không?
Anh Cừu lấy bật lửa châm thuốc, sau đó cười nói:
- Cục trưởng, tôi nếu biết thì chẳng phải đã là Gia Cát Lượng sao? Ngài nói đi, là việc gì? Tôi căn bản không biết.
Đoạn Văn Đống nhìn bộ mặt tươi cười của anh Cừu, thế là cười ha hả, sau đó trong lòng càng thêm tức giận. Hắn ném văn kiện lên trên bàn rồi nói:
- Bí thư Đậu rất bất mãn với công tác của cục công an chúng tă, anh xem những thứ này đi, tuy đó chỉ là văn kiện yêu cầu cục công an chúng ta công tác nghiêm khắc, thế nhưng lại không khác nào đánh thẳng vào mặt đơn vị chúng ta.
- Mười ngày qua liên tục xảy ra chục vụ án mạng, đội cảnh sát hình sự các anh công tác thế nào vậy? Vì sao lại không phá được bất kỳ vụ án nào?
Anh Cừu cũng không sợ hãi với tình huống Đoạn Văn Đống nổi nóng, hắn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
- Cục trưởng Đoạn, lãnh đạo thị ủy không hiểu về cảnh sát chúng ta, ngài là cán bộ lão thành của cục công an, chẳng lẽ ngài còn không hiểu sao? Lãnh đạo thị ủy tỏ ra sốt ruột vì những vụ án này, chẳng lẽ người của chúng ta không lo sốt vó lên sao?
- Mười ngày qua vì những vụ án này mà người của đội cảnh sát hình sự đã liên tục bận rộn, ngài có biết không có nhiều anh em vì phá án hơn mười ngày mà căn bản còn chưa về nhà, còn có bốn năm đồng chí trẻ tuổi vì phá án mà nhận lời cảnh cáo chia tay của người yêu.
- Cục trưởng Đoạn, phá án cũng không phải là lừa lọc, không phải nghĩ xong là xong ngay, các anh em phá án không được cũng rất tức giận, đó là bọn họ căn bản đang bế tắc, phải làm sao bây giờ? Cũng là vì phần tử phạm pháp quá xảo quyệt, chúng tôi căn bản không thể nào tìm ra những căn cứ và manh mối chính xác nào.
Nếu nói về phương diện từ chối trách nhiệm thì đội trưởng Cừu của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng là cao thủ, hắn có thể nói ra hàng đống lớn lý do, mà những lý do này căn bản đều cực kỳ có lý. Nhưng Đoạn Văn Đống là người công tác lâu năm trong hệ thống công an, hắn nào không biết rõ ý nghĩa lời nói của đối phương.
Đoạn Văn Đống nhìn thấy bộ dạng dõng dạc nói những lời vô liêm sỉ của anh Cừu, hắn vỗ mạnh lên bàn nói:
- Đội trưởng Cừu, ý của anh là người của mình đã cố gắng, thế nhưng không phá được vụ án nào không phải là cái sai của mình, có phải không?
- Cục trưởng Đoạn, vậy anh nói tôi làm sao bây giờ? Tôi khổ sở công tác nhưng không thể nào làm ra thành tích thì làm sao bây giờ? Nếu không thì anh cách chức điện thoại đội cảnh sát hình sự của tôi, thế nhưng tôi cũng không thể không nhắc nhở anh, cũng không nên xem máu đỏ của anh em chúng tôi đổ ra khi công tác là vật trang trí được.
- Anh nói gì?
Lời nói không chút kiêng nể của điện thoại Cừu làm cho vẻ mặt Đoạn Văn Đống càng thêm khó coi, hắn nhìn đội trưởng Cừu, vẻ mặt càng thâm âm trầm.
- Tôi nói gì cục trưởng Đoạn không nghe rõ ràng sao? Nếu như vậy thì ngài nên đi gặp bác sĩ. Tôi nói cho ngài biết, đội cảnh sát hình sự chúng tôi đã cố gắng công tác, nếu ngài không hài lòng thì cứ cách chức của tôi.
Anh Cừu nói rồi cũng không lên tiếng cáo từ, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Đoạn Văn Đống.
Anh Cừu là tâm phúc của Hà Duyên Cường, nếu không sẽ căn bản không thể nào ngồi lên vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Hắn sở dĩ dám nói những lời như vậy, đó là vì mình căn bản không dám cách chức đối phương.
Đoạn Văn Đống ngồi lên ghế sa lông mà cảm thấy mất hết sức lực, lửa giận trong lòng dần tan biến. Hắn đã tỉnh táo trở lại, bắt đầu xem xét tình thế vào hiện tại. Hắn tin tưởng mình có thủ đoạn để thu thập cục diện của cục công an vào lúc này, thế nhưng hắn cần phải có thời gian. Lúc này những người kia căn bản không cho hắn một thời gian dễ thở như vậy.
Làm sao bây giờ? Nếu đám người trong tay mình được đưa đi làm nhiệm vụ, căn bản không đỡ được quá nhiều việc. Vài ngày trước còn có người thiên hướng dựa về phía mình, bây giờ giống như cảm ứng được điều gì đó, bọn họ đều rút đầu vào mai rùa.
Thành phố Đông Hồng là tỉnh lị của Nam Giang, nếu giai đoạn này xuất hiện vấn đề thì nhất định sẽ làm cho lãnh đạo tỉnh chú ý. Nếu có lãnh đạo nắm lấy sự việc này, chỉ sợ mình căn bản khó thể nào tiếp tục chủ trì công tác.
Thật sự không cam lòng.
Đoạn Văn Đống vốn có tâm tư tiến lên làm tốt công tác trong cục công an, bây giờ trong lòng có vài phần chán nản. Hắn biết mình không phải là chiến đấu với một người, rõ ràng là chiến đấu với một đoàn thể cực kỳ hung ác.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn nghe máy. Hắn vừa mới alo một tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh nghiêm túc:
- Cục trưởng Đoạn, tôi là Mâu Quang Chi.
- Chào cục trưởng Mâu.
Mặc dù biết Mâu Quang Chi gọi điện thoại đến không có gì là tốt, thế nhưng vì đối phương là lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên Đoạn Văn Đống vẫn bảo trì sự tôn trọng xứng đáng.
Mâu Quang Chi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Đoạn, cục công an thành phố Đông Hồng xảy ra vấn đề gì vậy? Vì sao những ngày qua liên tục xảy ra nhiều vụ án như thế? Các anh không bắt được phần tử gây án, như vậy thì dù là dư luận xã hội hay là lãnh đạo đều cảm thấy hoài nghi với năng lực của đơn vị chúng ta. Thậm chí còn có phóng viên của nhật báo tỉnh muốn đến phỏng vấn cục trưởng Chân.
Mâu Quang Chi nói đến đây thì dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh Đoạn, anh vừa chủ trì công tác, chỗ khó trong đó tôi hiểu rõ ràng. Thế nhưng đây là giai đoạn đặc biệt, anh là phó cục trưởng thường vụ phải chủ trì thật tốt công tác của đơn vị. Đáng lý ra cục trưởng Chân sẽ tự mình gọi điện thoại đến cho anh, thế nhưng vừa rồi có một vài lãnh đạo của hội đồng nhân dân tỉnh đến, anh ấy không thể không tiếp đãi. Tôi nói cho anh biết, cũng vì chuyện của cục công an thành phố Đông Hồng mà cục trưởng Chân phải làm kiểm điểm với các vị lãnh đạo này.
Đoạn Văn Đống nghe những lời phê bình của Mâu Quang Chi mà có chút run rẩy. Hắn biết rõ Mâu Quang Chi có quan hệ thân thiết với Hà Duyên Cường, thế nhưng dưới tình huống này thì hắn thật sự giống như ăn quả đắng, căn bản là có khổ mà không nói nên lời.
- Cục trưởng Mâu, cục công an thành phố Đông Hồng nhất định sẽ nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của cục công an tỉnh, sẽ tăng số lượng cảnh sát, sẽ đảm bảo trật tự trị an của thành phố Đông Hồng.
Đoạn Văn Đống cố gắng áp chế cảm giác phẫn nộ trong lòng, sau đó khẽ nói với Mâu Quang Chi.
Tâm tình của Mâu Quang Chi ở đầu dây bên kia giống như tốt đẹp hơn vì những lời đảm bảo của Đoạn Văn Đống, chợt thấy giọng nói của hắn trở nên ôn hòa hơn:
- Cục trưởng Văn Đống, tôi cũng là cán bộ từ cơ sở đi lên, tôi biết rõ công tác ở cơ sở khó khăn thế nào. Nhưng dù khó khăn ra sao thì anh phải làm tốt công tác chủ trì đại cục, anh nói xem có đúng không?
Mặc dù là người mở miệng hỏi nhưng Mâu Quang Chi căn bản không chờ Đoạn Văn Đống trả lời, hắn nói tiếp:
- Cục trưởng Văn Đống, tình huống bây giờ rõ ràng là khảo nghiệm sức chiến đấu của anh và cục công an thành phố, cục công an tỉnh tin tưởng anh nhất định sẽ làm tốt công tác đoàn kết đồng chí của mình, sẽ cống hiến hết mình cho quần chúng an cư lạc nghiệp.
Đoàn kết đồng chí của mình, Mâu Quang Chi nói thì thoải mái thế nhưng Đoạn Văn Đống dù sao cũng chỉ là hạ cấp, chỉ có thể nghe mà không dám nói gì hơn.
Sau khi chào Mâu Quang Chi thì Đoạn Văn Đống cúp điện thoại, hắn dùng tay ấn vào thái dương, lúc này cảm thấy đầu óc mình rối loạn.
- Tút tút tút.
Lúc này điện thoại giống như không biết được tâm tư của chủ nhân, khi Đoạn Văn Đống cảm thấy không muốn thì tiếng chuông tiếp tục vang lên. Đây là một dãy số lạ, nhưng nhìn vào số điện thoại, Đoạn Văn Đống biết rõ chính mình không thể không nghe máy.
- Chào ngài, tôi là Đoạn Văn Đống.
Sau khi nghe máy thì Đoạn Văn Đống cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng rồi dùng giọng nhỏ nhẹ nói.
- Chào cục trưởng Đoạn, tôi là Du Giang Vĩ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bí thư Vương muốn trò chuyện với ngài.
Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ đầu dây bên kia.
Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương Tử Quân. Từ sau khi Vương Tử Quân đẩy Đoạn Văn Đống lên làm người chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, hắn luôn lưu tâm đặc biệt đến bí thư Vương. Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương, tất nhiên là đối tượng được hắn quan tâm đặc biệt.
Lúc này đầu dây bên kia căn bản không tiếp tục có âm thanh nào, thế nhưng trái tim của Đoạn Văn Đống lại đập lên rất mạnh. Lúc này bí thư Vương gọi điện thoại cho mình vì cái gì? Không phải là bí thư Vương đang chuẩn bị phê bình mình sao?
Đoạn Văn Đống biết rõ người chèo chống cho mình bây giờ là bí thư Vương, nếu như không có sự giúp đỡ của bí thư Vương, biết đâu sau này hắn căn bản không thể nào tiếp tục chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.
Khi Đoạn Văn Đống cảm thấy lo lắng không yên thì bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh ôn hòa:
- Cục trưởng Văn Đống, bây giờ anh đang rất bận rộn có phải không?
- Bí thư Vương, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của ngài, lúc này tình hình của thành phố Đông Hồng khá rối, có liên quan đến việc tôi công tác bất lực, mong lãnh đạo phê bình.
Đoạn Văn Đống nghe giọng nói quan tâm của Vương Tử Quân thì cảm thấy tim mình nóng lên, hắn vội vàng mở lời kiểm điểm.
- Chuyện công tác thì anh cứ cố gắng giải quyết, anh có thể báo cáo với cục công an tỉnh và ủy ban tư pháp thị ủy, tôi tin tưởng với năng lực của anh thì nhất định sẽ giải quyết được vấn đề, sẽ duy trì sự ổn định đại cục của thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân nói lời tràn đầy cổ vũ, thế nhưng những lời nói cổ vũ này rơi vào trong tai lại làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy rất áy náy. Chính mình công tác bất lực, thế nhưng bí thư Vương bên kia căn bản không tạp nên áp lực. Hơn nữa bí thư Vương cũng mới nhận chức bí thư ủy ban tư pháp chưa lâu, nếu bị người ta chụp mũ thì căn bản là ảnh hưởng của nó cũng không nhỏ.
- Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ tranh thủ hốt một mẻ những phần tử phạm tội.
Mặc dù là nói như vậy nhưng thật lòng thì Đoạn Văn Đống vẫn cảm thấy có rất nhiều lo lắng.
Vương Tử Quân có thể nghe được lời nói của Đoạn Văn Đống không đủ tự tin, thế là hắn cũng không tiếp tục chủ đề này mà thay đổi câu chuyện:
- Cục trưởng Văn Đống, bí thư Triệu của tỉnh Tây Lĩnh có gọi điện thoại đến, nói bọn họ phát hiện một manh mối buôn người, đang tiến hành điều tra xử lý. Theo như những manh mối mà bọn họ nắm giữ, đây là nhóm tội phạm liên tỉnh, cần hai tỉnh liên hợp phá án.
- Vì tiến thêm một bước đả kích tội phạm, tôi hy vọng cục công an thành phố Đông Hồng phối hợp công tác với tổ chuyên án của công an tỉnh Tây Lĩnh, phải hốt gon một mẻ đám phần tử tội phạm kia.
Tuy có sự cách biệt về vị trí với bí thư Vương, thế nhưng lúc này bí thư Vương nói hai bên hợp tác phá án, tất nhiên không phải chẳng có mục đích gì. Nhưng lúc này Đoạn Văn Đống căn bản không thể hiểu rõ bí thư Vương có ý nghĩ là gì.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Đoạn Văn Đống càng nghĩ về lời nói của bí thư Vương, sau khi do dự một lát thì hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho một chiến hữu của mình ở tỉnh Tây Lĩnh, xem đối phương có biết chuyện này không.
Nhưng đáng tiếc là Đoạn Văn Đống gọi điện thoại nhưng không thể nối thông, điều này làm cho hắn có chút buồn bực.
Khi Đoạn Văn Đống chuẩn bị đi nghiên cứu xem làm sao để điều chỉnh công tác của đội cảnh sát hình sự bên kia, điện thoại chợt vang lên. Mười phút sau khi tiếp điện thoại thì hắn đi đến một khách sạn bình thường.
Một bóng người quen thuộc trong khách sạn tiến ra ôm chặt lấy Đoạn Văn Đống rồi nói:
- Anh Đoạn, gần đây nhìn anh có vẻ già ra.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt mà không khỏi tỏ ra cực kỳ vui mừng, hắn bắt chặt tay đối phương nói:
- Anh Trình, vưa rồi tôi vừa gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh lại đến đây.
- Ha ha ha, anh Đoạn, tôi đưa đến cho anh một tin vui, vì đảm bảo hốt gọn một mẻ đám tội phạm chuyên buôn bán trẻ gái, chúng tôi đã triệu tập ba đại đội của cục công an thành phố tỉnh thành Tây Lĩnh đến đây. Trước khi đến thì lãnh đạo có nói, để cho chúng tôi thương lượng với anh, chú trọng ý kiến của anh.
Đoạn Văn Đống nhìn nụ cười trên mặt người bạn mình, hắn chợt cảm thấy không còn quá nhiều lo lắng, càng thêm cảm kích với những sắp xếp của bí thư Vương.
Tuy Đoạn Văn Đống biết rõ ràng những vấn đề này, thế nhưng hắn không có biện pháp nào khác. Hắn chỉ là một vị phó cục trưởng chủ trì công tác, căn bản không có quyền lợi điều chỉnh cán bộ. Dù hắn là người có quyền điều chỉnh, còn có vài vị phó cục trưởng khác tiến hành ngáng chân, hắn căn bản khó thể nào làm nên chuyện.
- Cục trưởng, ngài tìm tôi sao?
Khi Đoạn Văn Đống đang nổi giận thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến. Tuy người đàn ông này tỏ ra cực kỳ cung kính thế nhưng ánh mắt không ổn định, biểu hiện không thèm quan tâm đến Đoạn Văn Đống.
Tuy trong lòng đầy tức giận với người đàn ông kia, thế nhưng Đoạn Văn Đống vẫn cố gắng áp chế cảm giác tức giận nói:
- Anh Cừu, mời anh ngồi.
Người được Đoạn Văn Đống gọi là anh Cừu tùy ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện, sau đó lấy ra một gói thuốc nói:
- Cục trưởng Đoạn, đây là thuốc con trai tôi gửi từ Mỹ về, tôi hút cảm thấy có hương vị, bây giờ mời ngài nếm thử, để xem thuốc của Mỹ tốt hơn hay là của mình tốt hơn.
Đoạn Văn Đống căn bản không thích những lời nói khoe khoang của anh Cừu, thế nhưng hắn vẫn nhận lấy thuốc nói:
- Anh Cừu, tôi lần này gọi anh đến, anh có biết vì sao không?
Anh Cừu lấy bật lửa châm thuốc, sau đó cười nói:
- Cục trưởng, tôi nếu biết thì chẳng phải đã là Gia Cát Lượng sao? Ngài nói đi, là việc gì? Tôi căn bản không biết.
Đoạn Văn Đống nhìn bộ mặt tươi cười của anh Cừu, thế là cười ha hả, sau đó trong lòng càng thêm tức giận. Hắn ném văn kiện lên trên bàn rồi nói:
- Bí thư Đậu rất bất mãn với công tác của cục công an chúng tă, anh xem những thứ này đi, tuy đó chỉ là văn kiện yêu cầu cục công an chúng ta công tác nghiêm khắc, thế nhưng lại không khác nào đánh thẳng vào mặt đơn vị chúng ta.
- Mười ngày qua liên tục xảy ra chục vụ án mạng, đội cảnh sát hình sự các anh công tác thế nào vậy? Vì sao lại không phá được bất kỳ vụ án nào?
Anh Cừu cũng không sợ hãi với tình huống Đoạn Văn Đống nổi nóng, hắn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
- Cục trưởng Đoạn, lãnh đạo thị ủy không hiểu về cảnh sát chúng ta, ngài là cán bộ lão thành của cục công an, chẳng lẽ ngài còn không hiểu sao? Lãnh đạo thị ủy tỏ ra sốt ruột vì những vụ án này, chẳng lẽ người của chúng ta không lo sốt vó lên sao?
- Mười ngày qua vì những vụ án này mà người của đội cảnh sát hình sự đã liên tục bận rộn, ngài có biết không có nhiều anh em vì phá án hơn mười ngày mà căn bản còn chưa về nhà, còn có bốn năm đồng chí trẻ tuổi vì phá án mà nhận lời cảnh cáo chia tay của người yêu.
- Cục trưởng Đoạn, phá án cũng không phải là lừa lọc, không phải nghĩ xong là xong ngay, các anh em phá án không được cũng rất tức giận, đó là bọn họ căn bản đang bế tắc, phải làm sao bây giờ? Cũng là vì phần tử phạm pháp quá xảo quyệt, chúng tôi căn bản không thể nào tìm ra những căn cứ và manh mối chính xác nào.
Nếu nói về phương diện từ chối trách nhiệm thì đội trưởng Cừu của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng là cao thủ, hắn có thể nói ra hàng đống lớn lý do, mà những lý do này căn bản đều cực kỳ có lý. Nhưng Đoạn Văn Đống là người công tác lâu năm trong hệ thống công an, hắn nào không biết rõ ý nghĩa lời nói của đối phương.
Đoạn Văn Đống nhìn thấy bộ dạng dõng dạc nói những lời vô liêm sỉ của anh Cừu, hắn vỗ mạnh lên bàn nói:
- Đội trưởng Cừu, ý của anh là người của mình đã cố gắng, thế nhưng không phá được vụ án nào không phải là cái sai của mình, có phải không?
- Cục trưởng Đoạn, vậy anh nói tôi làm sao bây giờ? Tôi khổ sở công tác nhưng không thể nào làm ra thành tích thì làm sao bây giờ? Nếu không thì anh cách chức điện thoại đội cảnh sát hình sự của tôi, thế nhưng tôi cũng không thể không nhắc nhở anh, cũng không nên xem máu đỏ của anh em chúng tôi đổ ra khi công tác là vật trang trí được.
- Anh nói gì?
Lời nói không chút kiêng nể của điện thoại Cừu làm cho vẻ mặt Đoạn Văn Đống càng thêm khó coi, hắn nhìn đội trưởng Cừu, vẻ mặt càng thâm âm trầm.
- Tôi nói gì cục trưởng Đoạn không nghe rõ ràng sao? Nếu như vậy thì ngài nên đi gặp bác sĩ. Tôi nói cho ngài biết, đội cảnh sát hình sự chúng tôi đã cố gắng công tác, nếu ngài không hài lòng thì cứ cách chức của tôi.
Anh Cừu nói rồi cũng không lên tiếng cáo từ, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Đoạn Văn Đống.
Anh Cừu là tâm phúc của Hà Duyên Cường, nếu không sẽ căn bản không thể nào ngồi lên vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Hắn sở dĩ dám nói những lời như vậy, đó là vì mình căn bản không dám cách chức đối phương.
Đoạn Văn Đống ngồi lên ghế sa lông mà cảm thấy mất hết sức lực, lửa giận trong lòng dần tan biến. Hắn đã tỉnh táo trở lại, bắt đầu xem xét tình thế vào hiện tại. Hắn tin tưởng mình có thủ đoạn để thu thập cục diện của cục công an vào lúc này, thế nhưng hắn cần phải có thời gian. Lúc này những người kia căn bản không cho hắn một thời gian dễ thở như vậy.
Làm sao bây giờ? Nếu đám người trong tay mình được đưa đi làm nhiệm vụ, căn bản không đỡ được quá nhiều việc. Vài ngày trước còn có người thiên hướng dựa về phía mình, bây giờ giống như cảm ứng được điều gì đó, bọn họ đều rút đầu vào mai rùa.
Thành phố Đông Hồng là tỉnh lị của Nam Giang, nếu giai đoạn này xuất hiện vấn đề thì nhất định sẽ làm cho lãnh đạo tỉnh chú ý. Nếu có lãnh đạo nắm lấy sự việc này, chỉ sợ mình căn bản khó thể nào tiếp tục chủ trì công tác.
Thật sự không cam lòng.
Đoạn Văn Đống vốn có tâm tư tiến lên làm tốt công tác trong cục công an, bây giờ trong lòng có vài phần chán nản. Hắn biết mình không phải là chiến đấu với một người, rõ ràng là chiến đấu với một đoàn thể cực kỳ hung ác.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đoạn Văn Đống nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn nghe máy. Hắn vừa mới alo một tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh nghiêm túc:
- Cục trưởng Đoạn, tôi là Mâu Quang Chi.
- Chào cục trưởng Mâu.
Mặc dù biết Mâu Quang Chi gọi điện thoại đến không có gì là tốt, thế nhưng vì đối phương là lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên Đoạn Văn Đống vẫn bảo trì sự tôn trọng xứng đáng.
Mâu Quang Chi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Đoạn, cục công an thành phố Đông Hồng xảy ra vấn đề gì vậy? Vì sao những ngày qua liên tục xảy ra nhiều vụ án như thế? Các anh không bắt được phần tử gây án, như vậy thì dù là dư luận xã hội hay là lãnh đạo đều cảm thấy hoài nghi với năng lực của đơn vị chúng ta. Thậm chí còn có phóng viên của nhật báo tỉnh muốn đến phỏng vấn cục trưởng Chân.
Mâu Quang Chi nói đến đây thì dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh Đoạn, anh vừa chủ trì công tác, chỗ khó trong đó tôi hiểu rõ ràng. Thế nhưng đây là giai đoạn đặc biệt, anh là phó cục trưởng thường vụ phải chủ trì thật tốt công tác của đơn vị. Đáng lý ra cục trưởng Chân sẽ tự mình gọi điện thoại đến cho anh, thế nhưng vừa rồi có một vài lãnh đạo của hội đồng nhân dân tỉnh đến, anh ấy không thể không tiếp đãi. Tôi nói cho anh biết, cũng vì chuyện của cục công an thành phố Đông Hồng mà cục trưởng Chân phải làm kiểm điểm với các vị lãnh đạo này.
Đoạn Văn Đống nghe những lời phê bình của Mâu Quang Chi mà có chút run rẩy. Hắn biết rõ Mâu Quang Chi có quan hệ thân thiết với Hà Duyên Cường, thế nhưng dưới tình huống này thì hắn thật sự giống như ăn quả đắng, căn bản là có khổ mà không nói nên lời.
- Cục trưởng Mâu, cục công an thành phố Đông Hồng nhất định sẽ nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của cục công an tỉnh, sẽ tăng số lượng cảnh sát, sẽ đảm bảo trật tự trị an của thành phố Đông Hồng.
Đoạn Văn Đống cố gắng áp chế cảm giác phẫn nộ trong lòng, sau đó khẽ nói với Mâu Quang Chi.
Tâm tình của Mâu Quang Chi ở đầu dây bên kia giống như tốt đẹp hơn vì những lời đảm bảo của Đoạn Văn Đống, chợt thấy giọng nói của hắn trở nên ôn hòa hơn:
- Cục trưởng Văn Đống, tôi cũng là cán bộ từ cơ sở đi lên, tôi biết rõ công tác ở cơ sở khó khăn thế nào. Nhưng dù khó khăn ra sao thì anh phải làm tốt công tác chủ trì đại cục, anh nói xem có đúng không?
Mặc dù là người mở miệng hỏi nhưng Mâu Quang Chi căn bản không chờ Đoạn Văn Đống trả lời, hắn nói tiếp:
- Cục trưởng Văn Đống, tình huống bây giờ rõ ràng là khảo nghiệm sức chiến đấu của anh và cục công an thành phố, cục công an tỉnh tin tưởng anh nhất định sẽ làm tốt công tác đoàn kết đồng chí của mình, sẽ cống hiến hết mình cho quần chúng an cư lạc nghiệp.
Đoàn kết đồng chí của mình, Mâu Quang Chi nói thì thoải mái thế nhưng Đoạn Văn Đống dù sao cũng chỉ là hạ cấp, chỉ có thể nghe mà không dám nói gì hơn.
Sau khi chào Mâu Quang Chi thì Đoạn Văn Đống cúp điện thoại, hắn dùng tay ấn vào thái dương, lúc này cảm thấy đầu óc mình rối loạn.
- Tút tút tút.
Lúc này điện thoại giống như không biết được tâm tư của chủ nhân, khi Đoạn Văn Đống cảm thấy không muốn thì tiếng chuông tiếp tục vang lên. Đây là một dãy số lạ, nhưng nhìn vào số điện thoại, Đoạn Văn Đống biết rõ chính mình không thể không nghe máy.
- Chào ngài, tôi là Đoạn Văn Đống.
Sau khi nghe máy thì Đoạn Văn Đống cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng rồi dùng giọng nhỏ nhẹ nói.
- Chào cục trưởng Đoạn, tôi là Du Giang Vĩ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bí thư Vương muốn trò chuyện với ngài.
Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ đầu dây bên kia.
Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương Tử Quân. Từ sau khi Vương Tử Quân đẩy Đoạn Văn Đống lên làm người chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, hắn luôn lưu tâm đặc biệt đến bí thư Vương. Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương, tất nhiên là đối tượng được hắn quan tâm đặc biệt.
Lúc này đầu dây bên kia căn bản không tiếp tục có âm thanh nào, thế nhưng trái tim của Đoạn Văn Đống lại đập lên rất mạnh. Lúc này bí thư Vương gọi điện thoại cho mình vì cái gì? Không phải là bí thư Vương đang chuẩn bị phê bình mình sao?
Đoạn Văn Đống biết rõ người chèo chống cho mình bây giờ là bí thư Vương, nếu như không có sự giúp đỡ của bí thư Vương, biết đâu sau này hắn căn bản không thể nào tiếp tục chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.
Khi Đoạn Văn Đống cảm thấy lo lắng không yên thì bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh ôn hòa:
- Cục trưởng Văn Đống, bây giờ anh đang rất bận rộn có phải không?
- Bí thư Vương, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của ngài, lúc này tình hình của thành phố Đông Hồng khá rối, có liên quan đến việc tôi công tác bất lực, mong lãnh đạo phê bình.
Đoạn Văn Đống nghe giọng nói quan tâm của Vương Tử Quân thì cảm thấy tim mình nóng lên, hắn vội vàng mở lời kiểm điểm.
- Chuyện công tác thì anh cứ cố gắng giải quyết, anh có thể báo cáo với cục công an tỉnh và ủy ban tư pháp thị ủy, tôi tin tưởng với năng lực của anh thì nhất định sẽ giải quyết được vấn đề, sẽ duy trì sự ổn định đại cục của thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân nói lời tràn đầy cổ vũ, thế nhưng những lời nói cổ vũ này rơi vào trong tai lại làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy rất áy náy. Chính mình công tác bất lực, thế nhưng bí thư Vương bên kia căn bản không tạp nên áp lực. Hơn nữa bí thư Vương cũng mới nhận chức bí thư ủy ban tư pháp chưa lâu, nếu bị người ta chụp mũ thì căn bản là ảnh hưởng của nó cũng không nhỏ.
- Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ tranh thủ hốt một mẻ những phần tử phạm tội.
Mặc dù là nói như vậy nhưng thật lòng thì Đoạn Văn Đống vẫn cảm thấy có rất nhiều lo lắng.
Vương Tử Quân có thể nghe được lời nói của Đoạn Văn Đống không đủ tự tin, thế là hắn cũng không tiếp tục chủ đề này mà thay đổi câu chuyện:
- Cục trưởng Văn Đống, bí thư Triệu của tỉnh Tây Lĩnh có gọi điện thoại đến, nói bọn họ phát hiện một manh mối buôn người, đang tiến hành điều tra xử lý. Theo như những manh mối mà bọn họ nắm giữ, đây là nhóm tội phạm liên tỉnh, cần hai tỉnh liên hợp phá án.
- Vì tiến thêm một bước đả kích tội phạm, tôi hy vọng cục công an thành phố Đông Hồng phối hợp công tác với tổ chuyên án của công an tỉnh Tây Lĩnh, phải hốt gon một mẻ đám phần tử tội phạm kia.
Tuy có sự cách biệt về vị trí với bí thư Vương, thế nhưng lúc này bí thư Vương nói hai bên hợp tác phá án, tất nhiên không phải chẳng có mục đích gì. Nhưng lúc này Đoạn Văn Đống căn bản không thể hiểu rõ bí thư Vương có ý nghĩ là gì.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Đoạn Văn Đống càng nghĩ về lời nói của bí thư Vương, sau khi do dự một lát thì hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho một chiến hữu của mình ở tỉnh Tây Lĩnh, xem đối phương có biết chuyện này không.
Nhưng đáng tiếc là Đoạn Văn Đống gọi điện thoại nhưng không thể nối thông, điều này làm cho hắn có chút buồn bực.
Khi Đoạn Văn Đống chuẩn bị đi nghiên cứu xem làm sao để điều chỉnh công tác của đội cảnh sát hình sự bên kia, điện thoại chợt vang lên. Mười phút sau khi tiếp điện thoại thì hắn đi đến một khách sạn bình thường.
Một bóng người quen thuộc trong khách sạn tiến ra ôm chặt lấy Đoạn Văn Đống rồi nói:
- Anh Đoạn, gần đây nhìn anh có vẻ già ra.
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt mà không khỏi tỏ ra cực kỳ vui mừng, hắn bắt chặt tay đối phương nói:
- Anh Trình, vưa rồi tôi vừa gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh lại đến đây.
- Ha ha ha, anh Đoạn, tôi đưa đến cho anh một tin vui, vì đảm bảo hốt gọn một mẻ đám tội phạm chuyên buôn bán trẻ gái, chúng tôi đã triệu tập ba đại đội của cục công an thành phố tỉnh thành Tây Lĩnh đến đây. Trước khi đến thì lãnh đạo có nói, để cho chúng tôi thương lượng với anh, chú trọng ý kiến của anh.
Đoạn Văn Đống nhìn nụ cười trên mặt người bạn mình, hắn chợt cảm thấy không còn quá nhiều lo lắng, càng thêm cảm kích với những sắp xếp của bí thư Vương.
/1843
|