- Xem ra chúng tôi có lộc ăn rồi.
Đồ Thăng Khuê dùng giọng nể tình nói.
Khi bầu không khí trong phòng khách rất hăng hái vui vẻ thì điện thoại của Hà Duyên Cường vang lên. Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy:
- Cục trưởng Chân, tôi là Hà Duyên Cường, mong ngài cho ra chỉ thị.
Đám người Đồ Thăng Khuê nghe thấy đó là điện thoại của cục trưởng Chân thì nhanh chóng im miệng, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe ngóng xem cục trưởng Chân nói gì.
- Cái gì? Ngài nói tôi phải đến trường đảng học tập sao? Cục trưởng Chân, ngài cũng biết trong đơn vị có nhiều việc cần xử lý, bây giờ không thích hợp rời đi...
Hà Duyên Cường lớn tiếng nói, gương mặt có vài phần âm u.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Hà Duyên Cường chuẩn bị mở miệng phải đưa tay cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hà Duyên Cường làm cho đám người ngồi nơi đây đều ý thức được có chuyện không hay, Đồ Thăng Khuê có chút do dự, hắn khẽ hỏi:
- Cục trưởng Hà, làm sao vậy?
- Hừ, trong danh sách các cán bộ đến trường đảng trung ương học tập lần này của tỉnh Nam Giang có cả tôi, tôi được bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy trực tiếp đề cử.
Hà Duyên Cường nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi tiếp tục:
- Thoát ly công tác học tập một năm, tên họ Vương kia thật sự rất quan tâm đến tôi.
Đồ Thăng Khuê chợt hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc, nếu như đi đến trường đảng tham gia huấn luyện chỉ có hai khả năng, một là thăng chức, hai là xóa bỏ chướng ngại. Lần này Vương Tử Quân đề cử Hà Duyên Cường đến học tập ở trường đảng trung ương, khả năng đầu tiên là cực kỳ nhỏ.
- Bố, tên họ Vương kia rõ ràng là đang báo thù tư.
Hà Bính Sở dùng giọng oán hận mắng.
- Im miệng lại.
Hà Duyên Cường nói rồi trực tiếp đẩy Hà Bính Sở vào trong phòng, sau đó đóng cửa khóa trái lại.
Hà Duyên Cường ăn bản không có ý nghĩ bỏ qua vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, mặc dù chỉ là chức vụ phó sở, thế nhưng lại làm cho hắn biến thành nhân vật phong vân trong tỉnh Nam Giang.
Hơn nữa vị trí này có thể tiến công có thể phòng thủ, nếu tiếp tục tiến lên có cơ hội làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, nếu không sẽ là phó bí thư quản khối tư pháp của thành phố Đông Hồng; thậm chí chỉ cần hắn còn ở trên cương vị, người ta cũng không dám coi thường sự hiện hữu của hắn.
Mặc dù chỉ là đến tham gia học tập huấn luyện, thế nhưng một năm sẽ có bao nhiêu biến hóa? Có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn, nếu hắn rời đi học tập, sẽ thất thủ trên địa bàn của mình, sẽ có người đến cướp đoạt vị trí còn bỏ ngỏ.
Lúc này Hà Duyên Cường chợt ý thức được cảm giác khó chịu cùng cực là thế nào, vì chuyện của con mà hắn thi triển chút thủ đoạn. Lúc đầu hắn còn có chút đắc ý, thế nhưng bây giờ xem ra đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Hà Duyên Cường tưởng rằng Vương Tử Quân không nói lời nào thì tất cả đã xong, nhưng không ngờ đối phương chẳng phải dễ quên, không nói gì nhưng lại ngáng chân sau lưng. Bây giờ hắn phải đến trường đảng trung ương học tập, hơn nữa hắn chỉ có thể là người câm nuốt giận vào bụng, không thể nói ra một lời bất mãn.
Có mười chỉ tiêu đến học tập ở trường đảng trung ương, cho anh một suất xem như là tổ chức tín nhiệm anh, anh được bồi dưỡng trọng điểm. Nếu như anh không mang ơn, anh còn yên ổn sao? Quả thật là phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Tuy ai cũng hiểu mục đích của Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản không ai dám mở miệng.
Đây không phải là chôn xuống một quả bom trong lúc mình đang muốn phát triển sao? Bất cứ lúc nào thì quả bom cũng có tác dụng lớn.
- Lần này không thể đi được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hà Duyên Cường chợt kiên định ý nghĩ của mình. Hắn đi tới đi lui trong phòng làm việc, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
- Alo, cậu Lê phải không? Ha ha, tôi là Hà Duyên Cường. Trước đó cậu nói với tôi, tôi đã nói ổn thỏa, cậu có muốn đến đảm nhiệm chức vụ không? Nếu không muốn thì tôi sẽ cho cậu phục vụ ở đơn vị khác.
Hà Duyên Cường cười ha hả, gương mặt rất vui vẻ.
Cậu Lê ở đầu dây bên kia dùng giọng khách khí nói hai câu với Hà Duyên Cường, sau đó cũng không nói gì, chủ yếu nói về việc nhà. Hai phút sau Hà Duyên Cường mới đi vào vấn đề chính:
- Cậu Lê, bây giờ cục trưởng có rảnh không?
- Anh Hà, cục trưởng đang rất mất hứng.
Cậu Lệ hạ thấp âm thanh xuống nói.
Dù Hà Duyên Cường mơ hồ biết rõ vì sao Chân Hồng Lỗi mất vui thế nhưng lời nói lại không dám thốt ra khỏi miệng. Hắn chỉ khẽ hỏi:
- Ai làm cho lãnh đạo của chúng ta mất vui? Cậu cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lê Tái Phi là thư ký của cục trưởng Chân Hồng Lỗi, hắn là một tồn tại tinh anh như tinh linh. Hắn không những biết vì sao cục trưởng Chân nổi giận, hơn nữa còn biết mục đích cuộc điện thoại của Hà Duyên Cường. Nhưng Hà Duyên Cường vừa giúp cậu em rể của hắn vào trong biên chế, hắn không thể mở miệng chọc vào vết thương của người ta. Vì vậy thấy Hà Duyên Cường giả vờ hồ đồ thì hắn cũng giả vờ theo.
- Còn không phải là bí thư ủy ban tư pháp bên kia sao? Trước đó cũng không liên hệ với cục trưởng Chân, nhanh chóng tự ra tay quyết định danh sách tham gia học tập ở trường đảng trung ương.
- Ôi, cậu Lê, tôi cũng đang sầu vì chuyện này. Tôi sẽ đi qua ngay, nếu cục trưởng có đi đâu thì mong cậu thông báo một tiếng.
Hà Duyên Cường nói rồi đi ra bên ngoài.
Hà Duyên Cường leo lên chiếc xe của mình, hai phút sau đã chạy ra khỏi khu nhà cục công an thành phố. Mặc dù đi ra chốn thành phố náo nhiệt nhưng chiếc xe vẫn chạy tốc độ hơn bảy mươi kilomet một giờ, đám cảnh sát giao thông đứng bên đường thấy chiếc xe kia chạy như điên định tiến lên cản lại, thế nhưng lại thấy đó là xe của lãnh đạo, thế cho nên đều đứng yên chào.
Xe xoay một vòng dừng lại ở bãi đậu xe của cục công an tỉnh, Hà Duyên Cường từ trong xe đi ra, nhanh chóng đi về phía phòng làm việc quen thuộc.
- Chào cục trưởng Hà.
- Cục trưởng Hà, đã lâu rồi anh không chơi với anh em, tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh vài ly.
- Anh Hà, vài ngày không gặp mặt, rõ ràng càng thêm phúc khí.
Những tiếng chào hỏi liên tục vang lên khi Hà Duyên Cường tiến lên phòng làm việc bên trên, hắn giống như hóa thành một ngôi sao sáng giá được người người chào đón, âm thanh vang lên chung quanh cực kỳ vui vẻ. Hắn cũng vội vàng nở nụ cười, nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm tư dông dài với những người chung quanh. Dù sao thì cục trưởng Chân bên kia không biết sẽ đi xử lý công tác vào lúc nào, bây giờ có thời gian tiếp kiến thuộc hạ cũng không dễ dàng gì.
- Cục trưởng Hà đến vừa đúng lúc, lúc này trong phòng của cục trưởng Chân cũng không có ai.
Sau khi đi vào phòng làm việc của thư ký, Lê Tái Phi hơn ba mươi tuổi tiến ra chào đón. Hắn vừa mời Hà Duyên Cường ngồi xuống vừa nói:
- Ngài chờ một tiếng, tôi vào báo cáo với lãnh đạo.
Hà Duyên Cường đã không ít lần đến phòng làm việc của Lê Tái Phi, trước kia hắn ngồi nơi này cảm thấy cực kỳ thoải mái, thế nhưng bây giờ trong lòng lại sinh ra cảm giác không yên. Hắn tìm cục trưởng Chân có thể thành sao? Cục trưởng Có vì chính mình mà ra mặt không?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Hà Duyên Cường nghĩ đến nhiều lý do để mình không tham gia học tập ở trường đảng trung ương. Khi hắn đang suy xét kỹ càng thì Lê Tái Phi đẩy cửa đi ra.
- Cục trưởng Hà, lát nữa anh cẩn thận một chút, vẻ mặt lãnh đạo không quá tốt.
Lê Tái Phi khẽ thầm thì nói vào tai Hà Duyên Cường.
Hà Duyên Cường khẽ gật đầu, sau đó cùng đi với Lê Tái Phi vào trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi. Lê Tái Phi đưa tay gõ cửa, động tác của hắn cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của một thư ký.
Chân Hồng Lỗi ngồi trên chiếc ghế dành cho lãnh đạo, hắn cũng không ngẩng đầu, động tác này làm cho Hà Duyên Cường cảm thấy cực kỳ đè nén. Trước kia hắn đến phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi, tuy cục trưởng Chân ít lần rời khỏi ghế lãnh đạo, thế nhưng cũng mở miệng dùng giọng bình dị gần gũi mời hắn ngồi xuống. Lúc này lãnh đạo cố ý không nói lời nào, rõ ràng đang muốn áp chế mình.
Hà Duyên Cường biết rõ lúc này cục trưởng Chân đang rất bực bội, thế nhưng hắn cũng chỉ thành thật đứng một bên. Lê Tái Phi thấy lãnh đạo không nói lời nào, Hà Duyên Cường lại đứng bên cạnh như một học sinh tiểu học phạm phải lỗi lầm gì đó, chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn tranh thủ thời gian rót trà cho Hà Duyên Cường, sau đó chuẩn bị đi ra.
Nếu như trước kia Lê Tái Phi sẽ có thể ra tay, nghĩ biện pháp để tìm bậc thang cho Hà Duyên Cường. Nhưng hôm nay hắn không dám, hắn không thể mạo phạm vào uy nghiêm của lãnh đạo.
Năm phút trôi qua, bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén. Hà Duyên Cường cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Chân Hồng Lỗi cuối cùng cũng mở miệng:
- Lần này anh đi ra tham gia học tập, anh chuẩn bị thế nào?
- Cục trưởng, Vương Tử Quân làm như vậy rõ ràng là trả đũa tôi. Ngài biết rồi đấy, tôi căn bản không muốn đi ra tham gia huấn luyện, anh ta rõ ràng đang muốn làm tôi mất quyền lực...
Hà Duyên Cường cũng không giữ lời trước mặt Chân Hồng Lỗi, hắn mở miệng kể khổ.
- Bốp!
Chân Hồng Lỗi vỗ tay lên mặt bàn, hắn chỉ vào Hà Duyên Cường rồi chửi ầm lên:
- Anh vừa nói cái gì? Anh nói bí thư Vương trả đũa mình sao? Sao? Cái gì là trả đũa? Cho anh đến trường đảng trung ương học tập, như vậy là tiến hành bồi dưỡng trọng điểm với anh, như vậy mà là trả đũa sao? Tôi nói cho anh biết trong tỉnh Nam Giang này, thậm chí là các tỉnh khác, còn có không ít người đang giành giật nhau nát óc vì danh sách này.
Tuy bị mắng như phun máu chó lên đầu nhưng Hà Duyên Cường cũng biết Chân Hồng Lỗi không nói sai, có không biết bao người đang trông mong có được chỉ tiêu lần này. Nhưng người ta tìm chỉ tiêu là vì có thể được đề bạt; Hà Duyên Cường hắn đã qua năm mươi tuổi, căn bản có huấn luyện cũng như không.
Hơn nữa người đề cử Hà Duyên Cường đi học lần này là bí thư Vương, Vương Tử Quân nhất định sẽ không đề bạt hắn.
Hà Duyên Cường nghĩ đến vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi kia mà hận ngứa răng, rõ ràng muốn thông qua biện pháp này để ra tay với mình, thế nhưng mình ăn quả đắng mà không dám mở miệng, có khổ không nói nên lời, thật sự là quá căm hận.
- Cục trưởng, tôi thật sự không muốn đi học tập, ngài có thể giúp tôi tặng cơ hội này cho đồng chí khác không?
Hà Duyên Cường cả gan nói.
Dù Hà Duyên Cường còn lớn hơn Chân Hồng Lỗi vài tuổi, thế nhưng trong tiềm thức của hắn luôn nhận Chân Hồng Lỗi là lãnh đạo, thế là trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi Chân Hồng Lỗi theo bản năng.
- Hừ, nhường lại sao? Anh cho rằng đây là cửa hàng à? Tỉnh ủy đã có văn kiện, anh nên thành thật đi học tập. Hơn nữa chỉ tiêu lần này của ủy ban tư pháp là do bí thư Vương và bí thư Diệp cùng nhau tranh thủ, bí thư Vương nói cục công an công tác vất vả, vì vậy mà đặc biệt cho ra chỉ thị, ném chỉ tiêu cho cục công an. Anh nói xem, lãnh đạo coi trọng như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng chối từ sao? Anh làm sao để từ chối? Đây không phải làm cho người ta cảm thấy xấu hổ sao?
Chân Hồng Lỗi cũng rất bức bối, thật lòng thì hắn cũng không muốn để cho Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng. Thành phố Đông Hồng không những là tỉnh thành, còn có nhiều chuyện quan trọng chờ Hà Duyên Cường đi xử lý, phương diện này lại căn bản không thể để xảy ra vấn đề được.
- Tút tút tút.
Khi Hà Duyên Cường định nói gì đó thì điện thoại trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi đã vang lên. Chân Hồng Lỗi nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó hắn nhanh chóng nghe máy:
- Chào bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi.
Giọng nói của Chân Hồng Lỗi không quá cao nhưng độ nặng phù hợp, Hà Duyên Cường nghe thấy Chân Hồng Lỗi nói đó là bí thư Vương, thế là hai tai dựng lên. Hắn biết rõ trong tỉnh Nam Giang chỉ có một người được gọi là bí thư Vương, chính là Vương Tử Quân.
- Ha ha, chào cục trưởng Chân.
Tiếng cười của Vương Tử Quân truyền ra từ trong điện thoại. Sau đó Vương Tử Quân nói vài câu vui vẻ với Chân Hồng Lỗi, lại tiếp tục cười:
- Cục trưởng Chân, vì chỉ tiêu cho cục công an mà tôi nhận không ít lời oán trách. Hôm nay anh Kim của viện kiểm sát chạy đến, nói là tôi không quan tâm đến một đống lớn thành tích của bọn họ. Tuy anh ấy không nói ra rõ ràng, thế nhưng tôi biết sự kiện mình đề cử chỉ tiêu của cục công an cho tỉnh ủy làm cho các đơn vị khác rất bất mãn.
Không phải là Vương Tử Quân muốn thu danh sách này về sao? Như vậy thì quá tốt. Hà Duyên Cường thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng lời nói sau đó của Vương Tử Quân lại làm cho tâm tình của hắn rơi xuống đáy vực.
- Tôi nói rõ với anh Kim, đó là anh tạo ra thành tích, điều này quá rõ ràng, không têể nào bôi xóa đi được; nhưng nếu nói về phương diện vất vả thì còn kém cục công an, vì các đồng chí cục công an đã cố gắng hết sức vì sự ổn định của đại cục trong tỉnh, còn cho ra nhiều hy sinh cống hiến, điều này ai cũng hiểu rõ ràng. Thế cho nên dù là ai nói cái gì, danh sách này phải ném cho cục công an. Cục trưởng Chân, anh nói với đồng chí cục trưởng Hà Duyên Cường vài lời, đó là không cần phải lo lắng những lời nói nhảm kia, trực tiếp làm tốt nhiệm vụ huấn luyện là được.
Vương Tử Quân nói và khép kín đường về của Chân Hồng Lỗi, lúc này người ta nể tình mình, mình còn nói gì được? Vậy rõ ràng là không hiểu chuyện.
Tuy trong lòng cực kỳ bức bối nhưng Chân Hồng Lỗi vẫn phải cảm tạ sự quan tâm của Vương Tử Quân với cục công an tỉnh. Hà Duyên Cường đứng bên cạnh nghe Chân Hồng Lỗi mở miệng cảm tạ Vương Tử Quân, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn khóc. Vương Tử Quân nếu so sánh với cục trưởng Chân là người mặt đen thì rõ ràng là hạng mặt trắng, hơn nữa rõ ràng là loại mặt trắng ăn bám đào mỏ, không có lòng tốt.
- Cám ơn sự quan tâm của bí thư Vương, tôi nhất định sẽ truyền lời của ngài cho đồng chí Hà Duyên Cường, sẽ yêu cầu anh ấy không nên phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, xem đó như cơ hội phát triển của mình.
Chân Hồng Lỗi nói rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hà Duyên Cường.
Ánh mắt của Chân Hồng Lỗi làm cho Hà Duyên Cường phát run, hắn biết rõ tính tình của Chân Hồng Lỗi, đó không phải là khen ngợi. Thế nhưng bây giờ thì nói hắ phải làm sao đây?
- Cục trưởng Chân, những chuyện này anh vận tác một chút là được, nhưng cũng có phương diện mà anh nên chuẩn bị. Tuy danh sách lần này thuộc về cục công an, thế nhưng anh Kim và anh Chu vẫn có chút oán giận. Vì làm tốt công tác phối hợp giữa các ban ngành, thế này đi, tối nay chuẩn bị một chút, chúng ta cùng dùng cơm, coi như cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cho sự nghiệp của cục công an.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho Chân Hồng Lỗi không nhịn được. Người nào không biết chỉ tiêu lần này làm cho Hà Duyên Cường khó chịu, là một hành vi chuẩn bị chuyển dời Hà Duyên Cường của Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân mở miệng lại trở thành giúp đỡ công tác của cục công an, thừa nhận rằng mình chịu áp lực không nhỏ, cuối cùng còn bắt mình mời khách.
Nhưng Chân Hồng Lỗi căn bản không thể chối từ.
- Thế nào? Cục trưởng Chân, anh có gì bận sao?
Chân Hồng Lỗi không nói lời nào, đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói của Vương Tử Quân.
- Không có gì, tuyệt đối có thời gian. Tôi đang suy xét xem nên đến đây dùng cơm thì làm cho ba vị lãnh đạo cảm thấy thoải mái.
Đồ Thăng Khuê dùng giọng nể tình nói.
Khi bầu không khí trong phòng khách rất hăng hái vui vẻ thì điện thoại của Hà Duyên Cường vang lên. Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy:
- Cục trưởng Chân, tôi là Hà Duyên Cường, mong ngài cho ra chỉ thị.
Đám người Đồ Thăng Khuê nghe thấy đó là điện thoại của cục trưởng Chân thì nhanh chóng im miệng, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe ngóng xem cục trưởng Chân nói gì.
- Cái gì? Ngài nói tôi phải đến trường đảng học tập sao? Cục trưởng Chân, ngài cũng biết trong đơn vị có nhiều việc cần xử lý, bây giờ không thích hợp rời đi...
Hà Duyên Cường lớn tiếng nói, gương mặt có vài phần âm u.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Hà Duyên Cường chuẩn bị mở miệng phải đưa tay cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hà Duyên Cường làm cho đám người ngồi nơi đây đều ý thức được có chuyện không hay, Đồ Thăng Khuê có chút do dự, hắn khẽ hỏi:
- Cục trưởng Hà, làm sao vậy?
- Hừ, trong danh sách các cán bộ đến trường đảng trung ương học tập lần này của tỉnh Nam Giang có cả tôi, tôi được bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy trực tiếp đề cử.
Hà Duyên Cường nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi tiếp tục:
- Thoát ly công tác học tập một năm, tên họ Vương kia thật sự rất quan tâm đến tôi.
Đồ Thăng Khuê chợt hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc, nếu như đi đến trường đảng tham gia huấn luyện chỉ có hai khả năng, một là thăng chức, hai là xóa bỏ chướng ngại. Lần này Vương Tử Quân đề cử Hà Duyên Cường đến học tập ở trường đảng trung ương, khả năng đầu tiên là cực kỳ nhỏ.
- Bố, tên họ Vương kia rõ ràng là đang báo thù tư.
Hà Bính Sở dùng giọng oán hận mắng.
- Im miệng lại.
Hà Duyên Cường nói rồi trực tiếp đẩy Hà Bính Sở vào trong phòng, sau đó đóng cửa khóa trái lại.
Hà Duyên Cường ăn bản không có ý nghĩ bỏ qua vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, mặc dù chỉ là chức vụ phó sở, thế nhưng lại làm cho hắn biến thành nhân vật phong vân trong tỉnh Nam Giang.
Hơn nữa vị trí này có thể tiến công có thể phòng thủ, nếu tiếp tục tiến lên có cơ hội làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, nếu không sẽ là phó bí thư quản khối tư pháp của thành phố Đông Hồng; thậm chí chỉ cần hắn còn ở trên cương vị, người ta cũng không dám coi thường sự hiện hữu của hắn.
Mặc dù chỉ là đến tham gia học tập huấn luyện, thế nhưng một năm sẽ có bao nhiêu biến hóa? Có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn, nếu hắn rời đi học tập, sẽ thất thủ trên địa bàn của mình, sẽ có người đến cướp đoạt vị trí còn bỏ ngỏ.
Lúc này Hà Duyên Cường chợt ý thức được cảm giác khó chịu cùng cực là thế nào, vì chuyện của con mà hắn thi triển chút thủ đoạn. Lúc đầu hắn còn có chút đắc ý, thế nhưng bây giờ xem ra đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Hà Duyên Cường tưởng rằng Vương Tử Quân không nói lời nào thì tất cả đã xong, nhưng không ngờ đối phương chẳng phải dễ quên, không nói gì nhưng lại ngáng chân sau lưng. Bây giờ hắn phải đến trường đảng trung ương học tập, hơn nữa hắn chỉ có thể là người câm nuốt giận vào bụng, không thể nói ra một lời bất mãn.
Có mười chỉ tiêu đến học tập ở trường đảng trung ương, cho anh một suất xem như là tổ chức tín nhiệm anh, anh được bồi dưỡng trọng điểm. Nếu như anh không mang ơn, anh còn yên ổn sao? Quả thật là phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Tuy ai cũng hiểu mục đích của Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản không ai dám mở miệng.
Đây không phải là chôn xuống một quả bom trong lúc mình đang muốn phát triển sao? Bất cứ lúc nào thì quả bom cũng có tác dụng lớn.
- Lần này không thể đi được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hà Duyên Cường chợt kiên định ý nghĩ của mình. Hắn đi tới đi lui trong phòng làm việc, sau đó cầm điện thoại gọi đi.
- Alo, cậu Lê phải không? Ha ha, tôi là Hà Duyên Cường. Trước đó cậu nói với tôi, tôi đã nói ổn thỏa, cậu có muốn đến đảm nhiệm chức vụ không? Nếu không muốn thì tôi sẽ cho cậu phục vụ ở đơn vị khác.
Hà Duyên Cường cười ha hả, gương mặt rất vui vẻ.
Cậu Lê ở đầu dây bên kia dùng giọng khách khí nói hai câu với Hà Duyên Cường, sau đó cũng không nói gì, chủ yếu nói về việc nhà. Hai phút sau Hà Duyên Cường mới đi vào vấn đề chính:
- Cậu Lê, bây giờ cục trưởng có rảnh không?
- Anh Hà, cục trưởng đang rất mất hứng.
Cậu Lệ hạ thấp âm thanh xuống nói.
Dù Hà Duyên Cường mơ hồ biết rõ vì sao Chân Hồng Lỗi mất vui thế nhưng lời nói lại không dám thốt ra khỏi miệng. Hắn chỉ khẽ hỏi:
- Ai làm cho lãnh đạo của chúng ta mất vui? Cậu cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lê Tái Phi là thư ký của cục trưởng Chân Hồng Lỗi, hắn là một tồn tại tinh anh như tinh linh. Hắn không những biết vì sao cục trưởng Chân nổi giận, hơn nữa còn biết mục đích cuộc điện thoại của Hà Duyên Cường. Nhưng Hà Duyên Cường vừa giúp cậu em rể của hắn vào trong biên chế, hắn không thể mở miệng chọc vào vết thương của người ta. Vì vậy thấy Hà Duyên Cường giả vờ hồ đồ thì hắn cũng giả vờ theo.
- Còn không phải là bí thư ủy ban tư pháp bên kia sao? Trước đó cũng không liên hệ với cục trưởng Chân, nhanh chóng tự ra tay quyết định danh sách tham gia học tập ở trường đảng trung ương.
- Ôi, cậu Lê, tôi cũng đang sầu vì chuyện này. Tôi sẽ đi qua ngay, nếu cục trưởng có đi đâu thì mong cậu thông báo một tiếng.
Hà Duyên Cường nói rồi đi ra bên ngoài.
Hà Duyên Cường leo lên chiếc xe của mình, hai phút sau đã chạy ra khỏi khu nhà cục công an thành phố. Mặc dù đi ra chốn thành phố náo nhiệt nhưng chiếc xe vẫn chạy tốc độ hơn bảy mươi kilomet một giờ, đám cảnh sát giao thông đứng bên đường thấy chiếc xe kia chạy như điên định tiến lên cản lại, thế nhưng lại thấy đó là xe của lãnh đạo, thế cho nên đều đứng yên chào.
Xe xoay một vòng dừng lại ở bãi đậu xe của cục công an tỉnh, Hà Duyên Cường từ trong xe đi ra, nhanh chóng đi về phía phòng làm việc quen thuộc.
- Chào cục trưởng Hà.
- Cục trưởng Hà, đã lâu rồi anh không chơi với anh em, tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh vài ly.
- Anh Hà, vài ngày không gặp mặt, rõ ràng càng thêm phúc khí.
Những tiếng chào hỏi liên tục vang lên khi Hà Duyên Cường tiến lên phòng làm việc bên trên, hắn giống như hóa thành một ngôi sao sáng giá được người người chào đón, âm thanh vang lên chung quanh cực kỳ vui vẻ. Hắn cũng vội vàng nở nụ cười, nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm tư dông dài với những người chung quanh. Dù sao thì cục trưởng Chân bên kia không biết sẽ đi xử lý công tác vào lúc nào, bây giờ có thời gian tiếp kiến thuộc hạ cũng không dễ dàng gì.
- Cục trưởng Hà đến vừa đúng lúc, lúc này trong phòng của cục trưởng Chân cũng không có ai.
Sau khi đi vào phòng làm việc của thư ký, Lê Tái Phi hơn ba mươi tuổi tiến ra chào đón. Hắn vừa mời Hà Duyên Cường ngồi xuống vừa nói:
- Ngài chờ một tiếng, tôi vào báo cáo với lãnh đạo.
Hà Duyên Cường đã không ít lần đến phòng làm việc của Lê Tái Phi, trước kia hắn ngồi nơi này cảm thấy cực kỳ thoải mái, thế nhưng bây giờ trong lòng lại sinh ra cảm giác không yên. Hắn tìm cục trưởng Chân có thể thành sao? Cục trưởng Có vì chính mình mà ra mặt không?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Hà Duyên Cường nghĩ đến nhiều lý do để mình không tham gia học tập ở trường đảng trung ương. Khi hắn đang suy xét kỹ càng thì Lê Tái Phi đẩy cửa đi ra.
- Cục trưởng Hà, lát nữa anh cẩn thận một chút, vẻ mặt lãnh đạo không quá tốt.
Lê Tái Phi khẽ thầm thì nói vào tai Hà Duyên Cường.
Hà Duyên Cường khẽ gật đầu, sau đó cùng đi với Lê Tái Phi vào trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi. Lê Tái Phi đưa tay gõ cửa, động tác của hắn cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của một thư ký.
Chân Hồng Lỗi ngồi trên chiếc ghế dành cho lãnh đạo, hắn cũng không ngẩng đầu, động tác này làm cho Hà Duyên Cường cảm thấy cực kỳ đè nén. Trước kia hắn đến phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi, tuy cục trưởng Chân ít lần rời khỏi ghế lãnh đạo, thế nhưng cũng mở miệng dùng giọng bình dị gần gũi mời hắn ngồi xuống. Lúc này lãnh đạo cố ý không nói lời nào, rõ ràng đang muốn áp chế mình.
Hà Duyên Cường biết rõ lúc này cục trưởng Chân đang rất bực bội, thế nhưng hắn cũng chỉ thành thật đứng một bên. Lê Tái Phi thấy lãnh đạo không nói lời nào, Hà Duyên Cường lại đứng bên cạnh như một học sinh tiểu học phạm phải lỗi lầm gì đó, chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn tranh thủ thời gian rót trà cho Hà Duyên Cường, sau đó chuẩn bị đi ra.
Nếu như trước kia Lê Tái Phi sẽ có thể ra tay, nghĩ biện pháp để tìm bậc thang cho Hà Duyên Cường. Nhưng hôm nay hắn không dám, hắn không thể mạo phạm vào uy nghiêm của lãnh đạo.
Năm phút trôi qua, bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén. Hà Duyên Cường cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Chân Hồng Lỗi cuối cùng cũng mở miệng:
- Lần này anh đi ra tham gia học tập, anh chuẩn bị thế nào?
- Cục trưởng, Vương Tử Quân làm như vậy rõ ràng là trả đũa tôi. Ngài biết rồi đấy, tôi căn bản không muốn đi ra tham gia huấn luyện, anh ta rõ ràng đang muốn làm tôi mất quyền lực...
Hà Duyên Cường cũng không giữ lời trước mặt Chân Hồng Lỗi, hắn mở miệng kể khổ.
- Bốp!
Chân Hồng Lỗi vỗ tay lên mặt bàn, hắn chỉ vào Hà Duyên Cường rồi chửi ầm lên:
- Anh vừa nói cái gì? Anh nói bí thư Vương trả đũa mình sao? Sao? Cái gì là trả đũa? Cho anh đến trường đảng trung ương học tập, như vậy là tiến hành bồi dưỡng trọng điểm với anh, như vậy mà là trả đũa sao? Tôi nói cho anh biết trong tỉnh Nam Giang này, thậm chí là các tỉnh khác, còn có không ít người đang giành giật nhau nát óc vì danh sách này.
Tuy bị mắng như phun máu chó lên đầu nhưng Hà Duyên Cường cũng biết Chân Hồng Lỗi không nói sai, có không biết bao người đang trông mong có được chỉ tiêu lần này. Nhưng người ta tìm chỉ tiêu là vì có thể được đề bạt; Hà Duyên Cường hắn đã qua năm mươi tuổi, căn bản có huấn luyện cũng như không.
Hơn nữa người đề cử Hà Duyên Cường đi học lần này là bí thư Vương, Vương Tử Quân nhất định sẽ không đề bạt hắn.
Hà Duyên Cường nghĩ đến vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi kia mà hận ngứa răng, rõ ràng muốn thông qua biện pháp này để ra tay với mình, thế nhưng mình ăn quả đắng mà không dám mở miệng, có khổ không nói nên lời, thật sự là quá căm hận.
- Cục trưởng, tôi thật sự không muốn đi học tập, ngài có thể giúp tôi tặng cơ hội này cho đồng chí khác không?
Hà Duyên Cường cả gan nói.
Dù Hà Duyên Cường còn lớn hơn Chân Hồng Lỗi vài tuổi, thế nhưng trong tiềm thức của hắn luôn nhận Chân Hồng Lỗi là lãnh đạo, thế là trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi Chân Hồng Lỗi theo bản năng.
- Hừ, nhường lại sao? Anh cho rằng đây là cửa hàng à? Tỉnh ủy đã có văn kiện, anh nên thành thật đi học tập. Hơn nữa chỉ tiêu lần này của ủy ban tư pháp là do bí thư Vương và bí thư Diệp cùng nhau tranh thủ, bí thư Vương nói cục công an công tác vất vả, vì vậy mà đặc biệt cho ra chỉ thị, ném chỉ tiêu cho cục công an. Anh nói xem, lãnh đạo coi trọng như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng chối từ sao? Anh làm sao để từ chối? Đây không phải làm cho người ta cảm thấy xấu hổ sao?
Chân Hồng Lỗi cũng rất bức bối, thật lòng thì hắn cũng không muốn để cho Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng. Thành phố Đông Hồng không những là tỉnh thành, còn có nhiều chuyện quan trọng chờ Hà Duyên Cường đi xử lý, phương diện này lại căn bản không thể để xảy ra vấn đề được.
- Tút tút tút.
Khi Hà Duyên Cường định nói gì đó thì điện thoại trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi đã vang lên. Chân Hồng Lỗi nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó hắn nhanh chóng nghe máy:
- Chào bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi.
Giọng nói của Chân Hồng Lỗi không quá cao nhưng độ nặng phù hợp, Hà Duyên Cường nghe thấy Chân Hồng Lỗi nói đó là bí thư Vương, thế là hai tai dựng lên. Hắn biết rõ trong tỉnh Nam Giang chỉ có một người được gọi là bí thư Vương, chính là Vương Tử Quân.
- Ha ha, chào cục trưởng Chân.
Tiếng cười của Vương Tử Quân truyền ra từ trong điện thoại. Sau đó Vương Tử Quân nói vài câu vui vẻ với Chân Hồng Lỗi, lại tiếp tục cười:
- Cục trưởng Chân, vì chỉ tiêu cho cục công an mà tôi nhận không ít lời oán trách. Hôm nay anh Kim của viện kiểm sát chạy đến, nói là tôi không quan tâm đến một đống lớn thành tích của bọn họ. Tuy anh ấy không nói ra rõ ràng, thế nhưng tôi biết sự kiện mình đề cử chỉ tiêu của cục công an cho tỉnh ủy làm cho các đơn vị khác rất bất mãn.
Không phải là Vương Tử Quân muốn thu danh sách này về sao? Như vậy thì quá tốt. Hà Duyên Cường thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng lời nói sau đó của Vương Tử Quân lại làm cho tâm tình của hắn rơi xuống đáy vực.
- Tôi nói rõ với anh Kim, đó là anh tạo ra thành tích, điều này quá rõ ràng, không têể nào bôi xóa đi được; nhưng nếu nói về phương diện vất vả thì còn kém cục công an, vì các đồng chí cục công an đã cố gắng hết sức vì sự ổn định của đại cục trong tỉnh, còn cho ra nhiều hy sinh cống hiến, điều này ai cũng hiểu rõ ràng. Thế cho nên dù là ai nói cái gì, danh sách này phải ném cho cục công an. Cục trưởng Chân, anh nói với đồng chí cục trưởng Hà Duyên Cường vài lời, đó là không cần phải lo lắng những lời nói nhảm kia, trực tiếp làm tốt nhiệm vụ huấn luyện là được.
Vương Tử Quân nói và khép kín đường về của Chân Hồng Lỗi, lúc này người ta nể tình mình, mình còn nói gì được? Vậy rõ ràng là không hiểu chuyện.
Tuy trong lòng cực kỳ bức bối nhưng Chân Hồng Lỗi vẫn phải cảm tạ sự quan tâm của Vương Tử Quân với cục công an tỉnh. Hà Duyên Cường đứng bên cạnh nghe Chân Hồng Lỗi mở miệng cảm tạ Vương Tử Quân, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn khóc. Vương Tử Quân nếu so sánh với cục trưởng Chân là người mặt đen thì rõ ràng là hạng mặt trắng, hơn nữa rõ ràng là loại mặt trắng ăn bám đào mỏ, không có lòng tốt.
- Cám ơn sự quan tâm của bí thư Vương, tôi nhất định sẽ truyền lời của ngài cho đồng chí Hà Duyên Cường, sẽ yêu cầu anh ấy không nên phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, xem đó như cơ hội phát triển của mình.
Chân Hồng Lỗi nói rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hà Duyên Cường.
Ánh mắt của Chân Hồng Lỗi làm cho Hà Duyên Cường phát run, hắn biết rõ tính tình của Chân Hồng Lỗi, đó không phải là khen ngợi. Thế nhưng bây giờ thì nói hắ phải làm sao đây?
- Cục trưởng Chân, những chuyện này anh vận tác một chút là được, nhưng cũng có phương diện mà anh nên chuẩn bị. Tuy danh sách lần này thuộc về cục công an, thế nhưng anh Kim và anh Chu vẫn có chút oán giận. Vì làm tốt công tác phối hợp giữa các ban ngành, thế này đi, tối nay chuẩn bị một chút, chúng ta cùng dùng cơm, coi như cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cho sự nghiệp của cục công an.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho Chân Hồng Lỗi không nhịn được. Người nào không biết chỉ tiêu lần này làm cho Hà Duyên Cường khó chịu, là một hành vi chuẩn bị chuyển dời Hà Duyên Cường của Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân mở miệng lại trở thành giúp đỡ công tác của cục công an, thừa nhận rằng mình chịu áp lực không nhỏ, cuối cùng còn bắt mình mời khách.
Nhưng Chân Hồng Lỗi căn bản không thể chối từ.
- Thế nào? Cục trưởng Chân, anh có gì bận sao?
Chân Hồng Lỗi không nói lời nào, đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói của Vương Tử Quân.
- Không có gì, tuyệt đối có thời gian. Tôi đang suy xét xem nên đến đây dùng cơm thì làm cho ba vị lãnh đạo cảm thấy thoải mái.
/1843
|