- Con bà nó mày mọc mắt trên trời sao? Không biết ông đang bận à? Lúc này gọi điện thoại cho ông, thiếu chút nữa làm ông mất hết hứng thú. Ông nói cho mày biết, nếu chuyện này còn tiếp diễn thì ông giết chết mày.
Người kia bị hai tát nổ đom đóm nhưng cũng không dám lắm miệng, hắn đưa điện thoại trong tay lên nói:
- Hà công tử, là...Là điện thoại khẩn cấp của đồn trưởng Đặng.
- Anh có gì thì nói nhanh lên.
Lúc này tâm tình của Hà Bính Sở rất kém, hắn cầm lấy điện thoại rồi nổi trận lôi đình.
- Hà thiếu gia, người của văn phòng quản lý trật tự trị an của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã đến đồn công an, muốn gặp hai người kia để tìm hiểu tình huống. Lúc này tôi rất lo lắng, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đồn trưởng Đặng rõ ràng không còn tiếp tục mở miệng nịnh nọt Hà Bính Sở, lúc này hắn chỉ còn cảm giác lo lắng mà thôi.
- Con bà nó, anh là heo à, chẳng lẽ đầu toàn đất thôi sao? Đừng cho bọn họ gặp mặt. Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại.
Tuy ngoài miệng thì mắng mỏ không dứt lời nhưng Hà Bính Sở cũng biết sự việc náo loạn là không tốt cho mình. Sau khi cúp điện thoại của đồn trưởng Đặng, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho người quen của mình.
- Cục trưởng Lý phải không? Tôi là Hà Bính Sở. Tôi hỏi anh một chuyện, là vị lãnh đạo nào đưa người đến đồn công an Cẩm Hiên vậy?
Hà Bính Sở tươi cười trò chuyện cùng người bên kia.
- À, là chủ nhiệm Triệu sao? Thế này nhé, anh Hà, tôi và chủ nhiệm Triệu căn bản không thân quen, thế nên kính nhờ anh nói một tiếng với anh ấy. Đồn trưởng Đặng trong đồn công an Cẩm Hiên là anh em của tôi, mong anh ấy hả thủ lưu tình, tối nay tôi sẽ mời khách.
Bên kia mở lời khẳng định làm cho Hà Bính Sở cảm thấy rất đắc ý, sự việc sẽ nhanh chóng được giải quyết mà thôi.
- Tút tút tút.
Không chờ Hà Bính Sở đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông đã vang lên điên cuồng. Hắn nhìn dãy số gọi đến, hắn để một lát rồi nhấn nút nghe.
- Hà thiếu gia, bên ngài thế nào rồi? Bên tôi đã không chống đỡ nổi nữa.
Giọng nói của đồn trưởng Đặng thật sự rất lo lắng.
Hà Bính Sở hừ một tiếng tức giận nói:
- Anh Đặng, anh có phải hoài nghi năng lực của tôi rồi không? Chỉ cần tôi đồng ý thì có khi nào thất bại? Anh cứ hiện lên như quỷ đòi mạng, không cảm thấy làm phiền người khác sao?
Tuy Hà Bính Sở mở miệng giống như mắng người nhưng sau khi nghe như vậy thì đồn trưởng Đặng lại giống như thấy được tiếng trời, hắn dùng giọng nửa mừng nửa lo hỏi:
- Hà thiếu gia, ngài nói sự việc này đã được giải quyết rồi sao? Ngài thật sự là có năng lượng quá lớn rồi.
- Điều này là đương nhiên, nếu không giải quyết được thì tôi nói với anh như vậy sao?
Hà Bính Sở nở nụ cười đắc ý, hắn có thể xử lý chuyện khó của người khác như trở bàn tay, đây chính là thứ mà hắn giỏi nhất. Chưa nói đến những thứ gì khác, cảm giác thành tựu cũng căn bản làm hắn cảm thấy sung sướng vô bờ.
- Cám ơn Hà thiếu gia, tôi chỉ biết ở thành phố Đông Hồng, không, ở tỉnh Nam Giang không có gì làm khó được Hà công tử.
Đồn trưởng Đặng tâng bốc cực kỳ đúng chỗ, điều này làm cho Hà Bính Sở nghe và cảm thấy rất thoải mái.
- Được rồi, chủ nhiệm Đặng, đừng nói những lời vô dụng như vậy, anh hãy đi làm tốt công tác của mình với chủ nhiệm Triệu, tất cả đã có tôi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho phía bên kia, tối nay chúng ta uống vài ly với chủ nhiệm Triệu, tranh thủ cho anh ấy gục ngã.
Đồn trưởng Đặng căn bản không có lời nói nào trái ý với Hà Bính Sở, hắn tiếp nhận tin tức từ đối phương. Hơn nữa sau khi mở miệng nói sẽ chủ động đến đón Hà công tử, hắn mới cảm ơn rối rít cúp điện thoại.
- Đúng là loại chó ngu ngốc, lá gan chuột nhắt mà muốn bò lên trên sao? Đúng là mơ tưởng, một chức vụ đồn trưởng là quá lắm rồi.
Hà Bính Sở nghĩ đến tình huống vội vàng của đồn trưởng Đặng, thế là hắn mắng một câu.
Hà Bính Sở nằm thoải mái trên giường, hắn nghĩ đến chuyện tối qua, thế là vẻ mặt lộ ra chút dữ tợn. Hắn thầm nghĩ tối qua mình ra tay còn chưa đủ hung ác, tên kia dám tố cáo mình, đợi ngày mai sẽ cho hai tên khốn kia biết rõ đối địch với ông sẽ có kết cục thế nào.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lại làm nhiễu loạn cảm giác thanh nhàn của Hà Bính Sở. Hắn cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy:
- Cục trưởng Lý, tôi ở bên này đã sắp xếp xong, tối nay anh em không say không về, uống đến khi gục ngã mới thôi.
Đầu dây bên kia cũng không truyền đến tiếng cười như trong tưởng tượng của Hà Bính Sở, chỉ thấy cục trưởng Lý cười khổ nói:
- Cậu Hà, năng lực của tôi chỉ có hạn, chỉ sợ chuyện này không giúp gì được rồi.
- Làm sao vậy? Cục trưởng Lý, chẳng lẽ tôi có gì không đúng sao?
Vẻ mặt Hà Bính Sở chợt trở nên khó coi, cho đến nay người ta đều phải làm theo vẻ mặt của hắn, nào đến lượt hắn phải hạ mình cầu xin người ta?
- Không, không, không...
Hà Bính Sở nói làm cho cục trưởng Lý kia có chút bất an, rõ ràng hắn biết rõ Hà Bính Sở là loại người thế nào. Hắn liên tục mở miệng giải thích:
- Cậu Hà, chuyện của cậu là chuyện của tôi, không phải tôi không vung tay xử lý, căn bản là chủ nhiệm Triệu không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác.
- Hừ, tên chủ nhiệm Triệu kia muốn làm gì? Có phải là ít tiền nên chê không? Anh hỏi anh ta xem, có gì cứ nói thẳng, chỉ cần anh ta ra giá, tôi sẽ thỏa mãn.
Giọng nói của Hà Bính Sở càng thêm lớn. Hắn cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chưa từng nghĩ rằng thuyền lớn chạy qua cống thì lật. Hắn là người xưa nay luôn làm việc thoải mái sung sướng, bây giờ tên khốn chủ nhiệm Triệu kia không nể tình, muốn chết sao?
Cục trưởng Lý bên kia giống như đang bị người ta làm khó, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại giải thích:
- Hà thiếu gia, chủ nhiệm Triệu cũng là thân bất do kỷ mà thôi, chuyện này anh ta không làm chủ được, vì lãnh đạo tuyến trên đốc thúc người ta xử lý vụ này.
- Lãnh đạo tuyến trên, là bí thư Mạnh sao?
Bố của Hà Bính Sở có quan hệ không tệ với bí thư Mạnh, thế cho nên chỉ cần là bí thư Mạnh nắm vụ này, hắn đủ tự tin và năng lực để giải quyết ổn thỏa.
- Không, tôi nghe chủ nhiệm Triệu nói chuyện này được Du Giang Vĩ đến đốc thúc.
Cục trưởng Lý nói đến Du Giang Vĩ, sợ Hà Bính Sở không biết Du Giang Vĩ là ai, thế nên tranh thủ thời gian bổ sung:
- Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương.
- Bí thư Vương, là bí thư Vương nào?
Vẻ mặt Hà Bính Sở chợt trở nên trầm trọng, mặc dù phần lớn thời gian hắn ở trong cuộc sống xa hoa lãng phí đầy vàng son, thế nhưng kinh nghiệm của bản thân vẫn là không ít. Hắn cũng biết thư ký là bóng dáng của lãnh đạo, dưới tình huống bình thường thì bọn họ đại diện cho ý chỉ của lãnh đạo.
Cục trưởng Lý cũng không ngờ Hà Bính Sở lại không biết bí thư Vương là ai, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Là bí thư mới nhận chức của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bí thư Vương Tử Quân.
...
Du Giang Vĩ nhìn Lý Đức Trụ nằm trên giường không nhúc nhích mà vẻ mặt có vài phần trắng bệch. Trên đường đi hắn đã tưởng tượng ra nhiều tình cảnh gặp mặt Lý Đức Trụ, thế nhưng tình cảnh trước mắt thật sự vượt quá dự đoán của hắn: Lý Đức Trụ nằm liệt trên giường.
Ngày hôm qua đây là một người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ, khi đứng trước mặt Du Giang Vĩ còn có chút ngại ngùng gọi mình là anh Du.
Vì sao mới vài ngày không thấy lại biến thành bộ dạng này.
- Đức Trụ, anh làm sao vậy?
Du Giang Vĩ thiếu chút nữa thì không khống chế được tâm tình của mình, hắn giật mình hỏi.
- Không có...Chuyện gì.
Lý Đức Trụ thấy Du Giang Vĩ đi đến thì khóe miệng có hơi co giật, hắn muốn cười với Du Giang Vĩ, thế nhưng gương mặt lại chỉ có chút run rẩy mà thôi.
Chủ nhiệm Triệu đi theo sau lưng Du Giang Vĩ, hắn thấy tình cảnh này thì thật sự cảm thấy quá bất ngờ. Nhìn gương mặt bầm dập của Lý Đức Trụ, hắn thật sự rất lo lắng, chỉ sợ vụ ánn này khó giải quyết.
- Đội trưởng Đặng, chuyện gì xảy ra đây? Người ta sao lại thành ra như vậy?
Giọng nói của chủ nhiệm Triệu cực kỳ nghiêm khắc làm cho người ta nghe vào và phát lạnh.
Người kia bị hai tát nổ đom đóm nhưng cũng không dám lắm miệng, hắn đưa điện thoại trong tay lên nói:
- Hà công tử, là...Là điện thoại khẩn cấp của đồn trưởng Đặng.
- Anh có gì thì nói nhanh lên.
Lúc này tâm tình của Hà Bính Sở rất kém, hắn cầm lấy điện thoại rồi nổi trận lôi đình.
- Hà thiếu gia, người của văn phòng quản lý trật tự trị an của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã đến đồn công an, muốn gặp hai người kia để tìm hiểu tình huống. Lúc này tôi rất lo lắng, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đồn trưởng Đặng rõ ràng không còn tiếp tục mở miệng nịnh nọt Hà Bính Sở, lúc này hắn chỉ còn cảm giác lo lắng mà thôi.
- Con bà nó, anh là heo à, chẳng lẽ đầu toàn đất thôi sao? Đừng cho bọn họ gặp mặt. Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại.
Tuy ngoài miệng thì mắng mỏ không dứt lời nhưng Hà Bính Sở cũng biết sự việc náo loạn là không tốt cho mình. Sau khi cúp điện thoại của đồn trưởng Đặng, hắn bắt đầu gọi điện thoại cho người quen của mình.
- Cục trưởng Lý phải không? Tôi là Hà Bính Sở. Tôi hỏi anh một chuyện, là vị lãnh đạo nào đưa người đến đồn công an Cẩm Hiên vậy?
Hà Bính Sở tươi cười trò chuyện cùng người bên kia.
- À, là chủ nhiệm Triệu sao? Thế này nhé, anh Hà, tôi và chủ nhiệm Triệu căn bản không thân quen, thế nên kính nhờ anh nói một tiếng với anh ấy. Đồn trưởng Đặng trong đồn công an Cẩm Hiên là anh em của tôi, mong anh ấy hả thủ lưu tình, tối nay tôi sẽ mời khách.
Bên kia mở lời khẳng định làm cho Hà Bính Sở cảm thấy rất đắc ý, sự việc sẽ nhanh chóng được giải quyết mà thôi.
- Tút tút tút.
Không chờ Hà Bính Sở đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông đã vang lên điên cuồng. Hắn nhìn dãy số gọi đến, hắn để một lát rồi nhấn nút nghe.
- Hà thiếu gia, bên ngài thế nào rồi? Bên tôi đã không chống đỡ nổi nữa.
Giọng nói của đồn trưởng Đặng thật sự rất lo lắng.
Hà Bính Sở hừ một tiếng tức giận nói:
- Anh Đặng, anh có phải hoài nghi năng lực của tôi rồi không? Chỉ cần tôi đồng ý thì có khi nào thất bại? Anh cứ hiện lên như quỷ đòi mạng, không cảm thấy làm phiền người khác sao?
Tuy Hà Bính Sở mở miệng giống như mắng người nhưng sau khi nghe như vậy thì đồn trưởng Đặng lại giống như thấy được tiếng trời, hắn dùng giọng nửa mừng nửa lo hỏi:
- Hà thiếu gia, ngài nói sự việc này đã được giải quyết rồi sao? Ngài thật sự là có năng lượng quá lớn rồi.
- Điều này là đương nhiên, nếu không giải quyết được thì tôi nói với anh như vậy sao?
Hà Bính Sở nở nụ cười đắc ý, hắn có thể xử lý chuyện khó của người khác như trở bàn tay, đây chính là thứ mà hắn giỏi nhất. Chưa nói đến những thứ gì khác, cảm giác thành tựu cũng căn bản làm hắn cảm thấy sung sướng vô bờ.
- Cám ơn Hà thiếu gia, tôi chỉ biết ở thành phố Đông Hồng, không, ở tỉnh Nam Giang không có gì làm khó được Hà công tử.
Đồn trưởng Đặng tâng bốc cực kỳ đúng chỗ, điều này làm cho Hà Bính Sở nghe và cảm thấy rất thoải mái.
- Được rồi, chủ nhiệm Đặng, đừng nói những lời vô dụng như vậy, anh hãy đi làm tốt công tác của mình với chủ nhiệm Triệu, tất cả đã có tôi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho phía bên kia, tối nay chúng ta uống vài ly với chủ nhiệm Triệu, tranh thủ cho anh ấy gục ngã.
Đồn trưởng Đặng căn bản không có lời nói nào trái ý với Hà Bính Sở, hắn tiếp nhận tin tức từ đối phương. Hơn nữa sau khi mở miệng nói sẽ chủ động đến đón Hà công tử, hắn mới cảm ơn rối rít cúp điện thoại.
- Đúng là loại chó ngu ngốc, lá gan chuột nhắt mà muốn bò lên trên sao? Đúng là mơ tưởng, một chức vụ đồn trưởng là quá lắm rồi.
Hà Bính Sở nghĩ đến tình huống vội vàng của đồn trưởng Đặng, thế là hắn mắng một câu.
Hà Bính Sở nằm thoải mái trên giường, hắn nghĩ đến chuyện tối qua, thế là vẻ mặt lộ ra chút dữ tợn. Hắn thầm nghĩ tối qua mình ra tay còn chưa đủ hung ác, tên kia dám tố cáo mình, đợi ngày mai sẽ cho hai tên khốn kia biết rõ đối địch với ông sẽ có kết cục thế nào.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lại làm nhiễu loạn cảm giác thanh nhàn của Hà Bính Sở. Hắn cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy:
- Cục trưởng Lý, tôi ở bên này đã sắp xếp xong, tối nay anh em không say không về, uống đến khi gục ngã mới thôi.
Đầu dây bên kia cũng không truyền đến tiếng cười như trong tưởng tượng của Hà Bính Sở, chỉ thấy cục trưởng Lý cười khổ nói:
- Cậu Hà, năng lực của tôi chỉ có hạn, chỉ sợ chuyện này không giúp gì được rồi.
- Làm sao vậy? Cục trưởng Lý, chẳng lẽ tôi có gì không đúng sao?
Vẻ mặt Hà Bính Sở chợt trở nên khó coi, cho đến nay người ta đều phải làm theo vẻ mặt của hắn, nào đến lượt hắn phải hạ mình cầu xin người ta?
- Không, không, không...
Hà Bính Sở nói làm cho cục trưởng Lý kia có chút bất an, rõ ràng hắn biết rõ Hà Bính Sở là loại người thế nào. Hắn liên tục mở miệng giải thích:
- Cậu Hà, chuyện của cậu là chuyện của tôi, không phải tôi không vung tay xử lý, căn bản là chủ nhiệm Triệu không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác.
- Hừ, tên chủ nhiệm Triệu kia muốn làm gì? Có phải là ít tiền nên chê không? Anh hỏi anh ta xem, có gì cứ nói thẳng, chỉ cần anh ta ra giá, tôi sẽ thỏa mãn.
Giọng nói của Hà Bính Sở càng thêm lớn. Hắn cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chưa từng nghĩ rằng thuyền lớn chạy qua cống thì lật. Hắn là người xưa nay luôn làm việc thoải mái sung sướng, bây giờ tên khốn chủ nhiệm Triệu kia không nể tình, muốn chết sao?
Cục trưởng Lý bên kia giống như đang bị người ta làm khó, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại giải thích:
- Hà thiếu gia, chủ nhiệm Triệu cũng là thân bất do kỷ mà thôi, chuyện này anh ta không làm chủ được, vì lãnh đạo tuyến trên đốc thúc người ta xử lý vụ này.
- Lãnh đạo tuyến trên, là bí thư Mạnh sao?
Bố của Hà Bính Sở có quan hệ không tệ với bí thư Mạnh, thế cho nên chỉ cần là bí thư Mạnh nắm vụ này, hắn đủ tự tin và năng lực để giải quyết ổn thỏa.
- Không, tôi nghe chủ nhiệm Triệu nói chuyện này được Du Giang Vĩ đến đốc thúc.
Cục trưởng Lý nói đến Du Giang Vĩ, sợ Hà Bính Sở không biết Du Giang Vĩ là ai, thế nên tranh thủ thời gian bổ sung:
- Du Giang Vĩ là thư ký của bí thư Vương.
- Bí thư Vương, là bí thư Vương nào?
Vẻ mặt Hà Bính Sở chợt trở nên trầm trọng, mặc dù phần lớn thời gian hắn ở trong cuộc sống xa hoa lãng phí đầy vàng son, thế nhưng kinh nghiệm của bản thân vẫn là không ít. Hắn cũng biết thư ký là bóng dáng của lãnh đạo, dưới tình huống bình thường thì bọn họ đại diện cho ý chỉ của lãnh đạo.
Cục trưởng Lý cũng không ngờ Hà Bính Sở lại không biết bí thư Vương là ai, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Là bí thư mới nhận chức của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bí thư Vương Tử Quân.
...
Du Giang Vĩ nhìn Lý Đức Trụ nằm trên giường không nhúc nhích mà vẻ mặt có vài phần trắng bệch. Trên đường đi hắn đã tưởng tượng ra nhiều tình cảnh gặp mặt Lý Đức Trụ, thế nhưng tình cảnh trước mắt thật sự vượt quá dự đoán của hắn: Lý Đức Trụ nằm liệt trên giường.
Ngày hôm qua đây là một người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ, khi đứng trước mặt Du Giang Vĩ còn có chút ngại ngùng gọi mình là anh Du.
Vì sao mới vài ngày không thấy lại biến thành bộ dạng này.
- Đức Trụ, anh làm sao vậy?
Du Giang Vĩ thiếu chút nữa thì không khống chế được tâm tình của mình, hắn giật mình hỏi.
- Không có...Chuyện gì.
Lý Đức Trụ thấy Du Giang Vĩ đi đến thì khóe miệng có hơi co giật, hắn muốn cười với Du Giang Vĩ, thế nhưng gương mặt lại chỉ có chút run rẩy mà thôi.
Chủ nhiệm Triệu đi theo sau lưng Du Giang Vĩ, hắn thấy tình cảnh này thì thật sự cảm thấy quá bất ngờ. Nhìn gương mặt bầm dập của Lý Đức Trụ, hắn thật sự rất lo lắng, chỉ sợ vụ ánn này khó giải quyết.
- Đội trưởng Đặng, chuyện gì xảy ra đây? Người ta sao lại thành ra như vậy?
Giọng nói của chủ nhiệm Triệu cực kỳ nghiêm khắc làm cho người ta nghe vào và phát lạnh.
/1843
|