- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng. Tần Vân Duy nhìn về phía điện thoại mà nhíu mày. Hắn là một thư ký, công tác của hắn chủ yếu là tiếp điện thoại cho lãnh đạo. Trước kia tiếp điện thoại là một cảm giác hưởng thụ với hắn, nhưng bây giờ hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại và sinh ra cảm giác kinh sợ.
Nhưng dù thế nào thì vẫn phải nghe máy, Tần Vân Duy hít vào một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên:
- Alo, chào anh, tôi là Tần Vân Duy.
- Vân Duy, bí thư La có ở đó không? Tôi có chuyện cần thương lượng với anh ấy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó bí thư Lý.
Lời nói của Lý Tắc Thành làm cho Tần Vân Duy chợt cau mày, cũng không phải là lời nói của đối phương có vấn đề, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái chính là thái độ của đối phương.
Khi Tần Vân Duy mới làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành chỉ là một vị thường ủy thị ủy, cũng vì được bí thư La tán thưởng nên mới tiến lên như diều gặp gió, đã là phó bí thư thị ủy Sơn Viên.
Tần Vân Duy nhớ rõ khi mình là thư ký cho bí thư La Nhân Uy, Lý Tắc Thành thường gọi mình là cậu Vân Duy, mỗi lần gặp mặt hay gọi điện thoại đều là không cười thì không mở miệng. Khi nói về chuyện của bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành đến bây giờ thường chạy sang báo cáo công tác, thế nhưng giờ mở miệng lại muốn thương lượng.
Tuy cũng chỉ là một ý nghĩa, thế nhưng Tần Vân Duy là người công tác lâu năm, hắn hiểu sự khác nhau giữa hai từ kia là thế nào. Giống như khi lãnh đạo ký tên, tuy cũng là đồng ý, thế nhưng thân bút thẳng hai nghiêng là có sự chênh lệch khác biệt lớn.
Tần Vân Duy căn bản rất không thoải mái với những biểu hiện của Lý Tắc Thành, hắn càng cảm thấy bí thư La Nhân Uy đề bạt một tên bác sĩ nham hiểm như vậy là không đáng. Nhưng hắn vẫn thành thật dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Lý, tôi sẽ báo cáo với bí thư La.
- Ừ!
Lý Tắc Thành ở đầu dây bên kia đặt mạnh điện thoại xuống, Tần Vân Duy nghe thấy âm thanh cúp điện thoại mà không khỏi sinh ra cảmg giác lạnh cả người.
Tần Vân Duy biết mình lạnh cả người vì cái gì, thế nhưng với tình huống bây giờ, hắn chỉ là một thư ký thì căn bản không cho ra được tác dụng gì cả. Sau khi làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy mình rất có năng lượng, một vài sự việc mà người khác cảm thấy khó xử lý, chỉ cần hắn nói hai ba lời thì sẽ được giải quyết thuận lợi.
Nhưng bây giờ Tần Vân Duy cảm thấy khi đó mình căn bản không có lực lượng gì, chủ yếu là lực lượng của La Nhân Uy đứng sau lưng. Hắn dù thế nào cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu không còn hổ thì hắn căn bản không còn là thứ chó má gì.
Nếu như bí thư Vương Tử Quân gặp chuyện này sẽ xử lý thế nào? Trong đầu Tần Vân Duy chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười tự chế giễu chính mình. Gần đây mình lấy bí thư Vương Tử Quân làm mục tiêu phát triển tương lai, thậm chí cũng cảm thấy mình làm tốt tương đương với bí thư Vương, thế nhưng thực tế thì lại kém bí thư Vương quá xa xăm.
Tần Vân Duy đi vào trong phòng làm việc quen thuộc, hắn vẫn gõ cửa theo thói quen. Thế nhưng khi ngón tay gõ lên cánh cửa, hắn chợt cảm thấy âm thanh gõ cửa của mình nhỏ hơn trước kia rất nhiều.
Mình làm sao vậy? Tần Vân Duy thầm oán trách mình một câu, hắn chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, thế nhưng lúc này bên trong vang lên một âm thanh mất hết sức lực:
- Vào đi.
Tần Vân Duy đẩy cửa đi vào trong phòng, đập vào mắt hắn là tình cảnh quen thuộc, bí thư La Nhân Uy ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, giống như tình huống hắn gõ cửa phòng làm việc này vào hai năm trước. Nhưng khi đi đến gần hai bước thì hắn lại cảm thấy không giống, tuy vẫn là căn phòng này, vẫn là chiếc ghế kia, vẫn là người nọ, thế nhưng căn bản không còn giống như dĩ vãng.
La Nhân Uy già rồi, không biết từ khi nào thì trong lòng Tần Vân Duy bùng lên cảm giác như vậy. Lúc này trong mắt Tần Vân Duy thì La Nhân Uy căn bản không còn là một bí thư cực kỳ uy phong dũng mãnh, chỉ còn là một ông lão mà thôi.
Một ông lão sắp mất đi tất cả hào quang trên người mình.
Dù trong chính đàn thành phố Sơn Viên thì những lời khen chê với bí thư La Nhân Uy căn bản là không đồng nhất, thế nhưng là thư ký của bí thư La Nhân Uy, Tần Vân Duy cũng cảm thấy bí thư đối với mình căn bản là không tệ. Cũng vì sự quan tâm của La Nhân Uy mà hắn có thể từng bước thăng chức ở thành phố Sơn Viên, phát triển như gió xuân. Thư ký của lãnh đạo dễ dàng phát triển đã không còn là bí mật gì nữa, vì có lãnh đạo nào không muốn đề bạt thư ký của mình?
- Bí thư La, vừa rồi bí thư Lý gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
Tần Vân Duy có chút do dự, sau đó vẫn dựa theo phương pháp tiếp cận dĩ vãng để nói với La Nhân Uy.
Tần Vân Duy vốn định nói ra những lời mà Lý Tắc Thành đã nói, nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa cách cũ, khi nói ra thì hắn cảm thấy trong lòng đầy thương cảm.
Thương cảm, đúng là thương cảm, đây vốn không phải là cảm xúc nên xuất hiệnt trong lòng hắn. Lúc này cảm giác kia giống như cỏ mọc qua kẽ đá, mọc rất rậm rạp, hơn nữa còn thương cảm vì mình trước nay luôn tận tâm phục vụ La Nhân Uy.
- Ừ, tôi biết rồi.
La Nhân Uy ngẩng đầu hơi ngây ngốc, ánh mắt đã mất đi vẻ nhạy cảm, căn bản là không còn ánh sáng.
Tần Vân Duy nhìn gương mặt không chút biểu cảm của La Nhân Uy, hắn cảm thấy mình cần phải đi. Khi hắn chuẩn bị bước đi, chợt nghe thấy La Nhân Uy nói:
- Cậu nói xem, bây giờ Xương Hào đang ở chỗ nào?
"La Xương Hào đang ở chỗ nào?"
Tần Vân Duy căn bản không biết rõ điều này, thế nhưng hắn lại biết La Xương Hào căn bản không thể nào quay về được nữa. La Xương Hào đã gây ra chuyện lớn, đối phương sao có thể quay về? Cho dù quay về thì sao? Tội lỗi gây ra không phải là quá nhỏ.
- Bí thư La, công ty của cậu Xương Hào xảy ra chút chuyện, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ nhanh chóng quay lại.
Trước đó Tần Vân Duy căn bản không dám nói những lời đảm đương trước mặt bí thư La Nhân Uy, công khai gọi công tử của lãnh đạo là cậu em làm cho hắn sinh ra vài cảm giác nịnh bợ. Nhưng hôm nay hắn không sợ, khi La công tử gặp rủi ro thì hắn vẫn gọi thân thiết là cậu em, đây cũng không phải là nịnh bợ. Lúc này đó là một lời an ủi đầy thiện chí, hắn tin với trí tuệ của La Nhân Uy thì nhất định sẽ nhận ra điểm này.
- Thật vậy sao? Công ty của nó chỉ xảy ra chuyện nhỏ sao?
La Nhân Uy ngồi thẳng người lên, ánh mắt càng mang theo vài phần thiết tha mong đợi.
Tần Vân Duy nhìn vào mắt La Nhân Uy và chỉ thấy đầy đau thương, hắn lắc đầu, cố gắng ném tất cả ý nghĩ của mình ra ngoài, sau đó cố gắng lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, bí thư La.
Tuy Tần Vân Duy chỉ là một vị cán bộ cấp cục, thế nên căn bản không hiểu rõ cảnh giới của bí thư La Nhân Uy. Nhưng lúc này hắn ý thức được bí thư La Nhân Uy dang tự lừa mình dối người, đang tự an ủi chính mình. Lãnh đạo mà hắn cực kỳ kính trọng bây giờ đã biến thành một thân cây già cỗi dưới sương giá, chỉ còn là một ông lão cần được an ủi mà thôi.
- Tút tút tút.
Khi Tần Vân Duy đang cảm thấy cực kỳ lo lắng cho vận mệnh của mình thì điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc của La Nhân Uy chợt vang lên. Tần Vân Duy đang do dự xem có nên tiến lên tiếp điện thoại cho lãnh đạo hay không, đúng lúc này La Nhân Uy đã cầm điện thoại lên.
- Cái gì? Thư ký trưởng ngài nói bí thư Nhất Phong muốn gặp tôi sao? Tốt, tốt quá, tôi sẽ đi ngay, cám ơn thư ký trưởng.
Sau khi nối thông điện thoại thì La Nhân Uy giống như đã phục hồi trở lại, giọng nói tràn đầy mừng rỡ.
Tần Vân Duy cũng cảm thấy rất vui mừng, bí thư Nhất Phong muốn gặp bí thư La Nhân Uy, đây là chuyện tốt với bí thư La. Chỉ cần có được sự ủng hộ của bí thư Nhất Phong, như vậy sẽ không có mấy vấn đề xảy ra.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, bước chân của Tần Vân Duy không khỏi nhanh hơn vài phần.
Cảnh vệ trực ban cổng văn phòng tỉnh ủy vẫn cúi chào với một tiêu chuẩn như trước, nơi đây vẫn là chốn nghiêm trang đẹp đẽ, Tần Vân Duy ngồi trên chiếc xe số một của thị ủy Sơn Viên, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tuy Tần Vân Duy biết rằng cảnh vệ cúi người chào cũng không phải dành cho mình, mà là vì chiếc xe này có vị trí đặc biệt. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình được tôn trọng, được người ta ngưỡng mộ, làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Xem ra quyền thế và địa vị của con người căn bản có sức nặng và độ cao tương ứng, tất nhiên những người có sức nặng và độ cao thường được nhiều người khác ngưỡng mộ.
Tần Vân Duy nhớ rõ khi mình mới là thư ký cho bí thư La Nhân Uy, lần đầu tiên hắn đi theo bí thư La đến văn phòng tỉnh ủy, lễ ngộ của cảnh vệ làm cho hắn giật mình, khi đó không thể nào dùng lời nói để diễn tả những cảm nhận của bản thân được.
Bí thư Nhân Uy bây giờ đang nghĩ gì? Tần Vân Duy chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám ngẩng đầu, chỉ dùng ánh mắt nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
Vẻ mặt bí thư La rất bình tĩnh, lúc này gương mặt già nua có thêm vài phần tinh thần, tròng mắt lúc này cũng sáng như điện.
Lái xe dừng lại ở khu vực đậu xe cho khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Tần Vân Duy nhanh chóng đi xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe cho La Nhân Uy.
Tần Vân Duy xách cặp cho bí thư La Nhân Uy, sau đó ngẩng đầu bước theo bí thư La Nhân Uy đi đến tầng năm. Khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy vẫn căn bản giống như xưa, vẫn nghiêm trang mạnh mẽ làm cho người ta căn bản cực kỳ ngưỡng mộ.
Trong khu văn phòng thường ủy có nhiều người lui tới, mỗi người đều có vẻ rất bận rộn. Thế nhưng khi nhìn thấy bí thư La Nhân Uy thì cả đám giống như bị người ta điểm huyệt, bọn họ cung kính đứng xịch sang bên cạnh nhường đường.
Những người này căn bản có biểu hiện không khác gì trước kia, thế nhưng Tần Vân Duy là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn lại mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của đối phương có vài phần khác biệt.
Đây là mình đa tâm sao? Tần Vân Duy nhìn bí thư La Nhân Uy vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, thế là thầm nở nụ cười giễu cợt mình. Nhưng nụ cười như vậy căn bản không thể làm cho hắn trầm tĩnh lại, hắn vẫn sinh ra cảm giác căn bản là không quá tốt.
- Chào bí thư La.
Một giọng nói mang theo nụ cười từ trên cầu thang truyền xuống, khi âm thanh này vang lên thì phó thư ký trưởng Triệu Xương Thăng từ trên lầu đi xuống, đi phía sau còn có vài nhân viên công tác trẻ tuổi.
Trong văn phòng tỉnh ủy có năm vị phó thư ký trưởng, Triệu Xương Thăng chính là một người phụ trách khối công tác của văn phòng thường ủy, rõ ràng là người được thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ tín nhiệm. Lời nói của phó thư ký trưởng Triệu căn bản là mạnh mẽ hơn những người khác vài phần.
La Nhân Uy mỉm cười tủm tỉm vươn tay bắt chặt tay của Triệu Xương Thăng, sau đó hai người cười ha hả vài tiếng rồi chia tay.
Đây chỉ là một động tác bình thường xảy ra trên bậc cầu thang ở văn phòng thường ủy, dù là hai người có quan hệ chặt chẽ cũng hy vọng được làm thân mật mối quan hệ một chút, thế nhưng nơi đây căn bản không phải chốn trò chuyện, thế là chỉ chạm mặt chốc lát rồi bỏ đi như chuồn chuồn lướt nước, tình huống lần này căn bản không có gì khác thường.
Nhưng khi hai bên tiếp xúc nhau, Tần Vân Duy vẫn cảm thấy có chút khác biệt trong sự kiện lần này. Trước kia dù là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy gặp mặt bí thư La Nhân Uy thì đều cung kính đứng sang một bên, chờ bí thư La Nhân Uy đi qua mới rời đi. Nhưng bây giờ phó thư ký trưởng Triệu lại căn bản có hành vi khác biệt, nghênh ngang bỏ đi.
Có phải là hôm nay phó thư ký trưởng Triệu có việc gấp gì không?
Tần Vân Duy vừa tìm lý do giải vây cho phó thư ký trưởng Triệu, vừa nghĩ rằng người hầu của bí thư Nhiếp Phong tất nhiên phải có cấp bậc cao, bọn họ là người cẩn thận lễ tiết, nào dám xuất hiện sơ hở thế này?
Đi vào trong căn phòng quen thuộc, La Nhân Uy đi thẳng vào trong, thư ký Tiểu Đường của bí thư Hào Nhất Phong đang lẳng lặng xem văn kiện, bộ dạng chăm chỉ làm việc.
Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy Tiểu Đường đang chăm chú công tác, nhưng Tần Vân Duy cũng là thư ký của lãnh đạo, hắn biết tâm tư của đối phương căn bản đang chạy đến nơi nào. Bọn họ đều là thư ký, mỗi ngày đều phải giúp lãnh đạo đón khách, nếu như nhìn chằm chằm vào cửa chính thì căn bản mỗi ngày không biết đứng lên bao nhiêu lần.
Vì vậy mà một vài thư ký tiền bối đã cho ra phát minh tuyệt diệu, đó là cúi đầu không nhìn, tỏ ra chăm chỉ công tác. Chỉ cần là người tiến vào trong khu thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần là người muốn báo cáo công tác với lãnh đạo mỗi khi tiến vào phòng của thư ký đều chủ động chào hỏi, cũng không cần phải đứng lên cho vội.
Phương pháp này rất hữu dụng, cũng rất đơn giản, thế cho nên được các thư ký áp dụng triệt để.
- Khụ khụ, Tiểu Đường, xem xét thứ gì mà chăm chú như vậy?
Bí thư La Nhân Uy khẽ ho khan một tiếng, sau đó vẫn dùng giọng có vài phần ân cần nói.
- Ôi, bí thư La, tôi đang quá chăm chú xem xét, không thấy ngài đã đi vào, đúng là tội lớn.
Tiểu Đường nói rồi đứng lên khỏi ghế, hắn vừa mời La Nhân Uy ngồi vừa nhanh chóng pha trà rót nước.
La Nhân Uy hiền hòa khoát tay áo nói:
- Tiểu Đường, khong cần làm phiền, trong phòng của bí thư Nhất Phong có ai không? Vừa rồi thư ký trưởng gọi điện thoại nói tôi đến gặp bí thư.
- Bí thư La, ngài chờ một chút, vừa rồi chủ tịch Thạch đến tìm, còn cần chút thời gian nữa.
Tiểu Đường cũng không dừng động tác rót trà, hắn đặt ly trà bên cạnh người La Nhân Uy, sau đó khẽ nói.
La Nhân Uy nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
- Tiểu Đường, trà chỗ cậu khá ngon, nhưng điều đáng nói chính là kỹ thuật pha trà, Tiểu Tần ở phương diện này căn bản thiếu vài phần kỹ thuật.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng. Tần Vân Duy nhìn về phía điện thoại mà nhíu mày. Hắn là một thư ký, công tác của hắn chủ yếu là tiếp điện thoại cho lãnh đạo. Trước kia tiếp điện thoại là một cảm giác hưởng thụ với hắn, nhưng bây giờ hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại và sinh ra cảm giác kinh sợ.
Nhưng dù thế nào thì vẫn phải nghe máy, Tần Vân Duy hít vào một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên:
- Alo, chào anh, tôi là Tần Vân Duy.
- Vân Duy, bí thư La có ở đó không? Tôi có chuyện cần thương lượng với anh ấy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của phó bí thư Lý.
Lời nói của Lý Tắc Thành làm cho Tần Vân Duy chợt cau mày, cũng không phải là lời nói của đối phương có vấn đề, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái chính là thái độ của đối phương.
Khi Tần Vân Duy mới làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành chỉ là một vị thường ủy thị ủy, cũng vì được bí thư La tán thưởng nên mới tiến lên như diều gặp gió, đã là phó bí thư thị ủy Sơn Viên.
Tần Vân Duy nhớ rõ khi mình là thư ký cho bí thư La Nhân Uy, Lý Tắc Thành thường gọi mình là cậu Vân Duy, mỗi lần gặp mặt hay gọi điện thoại đều là không cười thì không mở miệng. Khi nói về chuyện của bí thư La Nhân Uy thì Lý Tắc Thành đến bây giờ thường chạy sang báo cáo công tác, thế nhưng giờ mở miệng lại muốn thương lượng.
Tuy cũng chỉ là một ý nghĩa, thế nhưng Tần Vân Duy là người công tác lâu năm, hắn hiểu sự khác nhau giữa hai từ kia là thế nào. Giống như khi lãnh đạo ký tên, tuy cũng là đồng ý, thế nhưng thân bút thẳng hai nghiêng là có sự chênh lệch khác biệt lớn.
Tần Vân Duy căn bản rất không thoải mái với những biểu hiện của Lý Tắc Thành, hắn càng cảm thấy bí thư La Nhân Uy đề bạt một tên bác sĩ nham hiểm như vậy là không đáng. Nhưng hắn vẫn thành thật dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Lý, tôi sẽ báo cáo với bí thư La.
- Ừ!
Lý Tắc Thành ở đầu dây bên kia đặt mạnh điện thoại xuống, Tần Vân Duy nghe thấy âm thanh cúp điện thoại mà không khỏi sinh ra cảmg giác lạnh cả người.
Tần Vân Duy biết mình lạnh cả người vì cái gì, thế nhưng với tình huống bây giờ, hắn chỉ là một thư ký thì căn bản không cho ra được tác dụng gì cả. Sau khi làm thư ký cho bí thư La Nhân Uy, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy mình rất có năng lượng, một vài sự việc mà người khác cảm thấy khó xử lý, chỉ cần hắn nói hai ba lời thì sẽ được giải quyết thuận lợi.
Nhưng bây giờ Tần Vân Duy cảm thấy khi đó mình căn bản không có lực lượng gì, chủ yếu là lực lượng của La Nhân Uy đứng sau lưng. Hắn dù thế nào cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu không còn hổ thì hắn căn bản không còn là thứ chó má gì.
Nếu như bí thư Vương Tử Quân gặp chuyện này sẽ xử lý thế nào? Trong đầu Tần Vân Duy chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười tự chế giễu chính mình. Gần đây mình lấy bí thư Vương Tử Quân làm mục tiêu phát triển tương lai, thậm chí cũng cảm thấy mình làm tốt tương đương với bí thư Vương, thế nhưng thực tế thì lại kém bí thư Vương quá xa xăm.
Tần Vân Duy đi vào trong phòng làm việc quen thuộc, hắn vẫn gõ cửa theo thói quen. Thế nhưng khi ngón tay gõ lên cánh cửa, hắn chợt cảm thấy âm thanh gõ cửa của mình nhỏ hơn trước kia rất nhiều.
Mình làm sao vậy? Tần Vân Duy thầm oán trách mình một câu, hắn chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, thế nhưng lúc này bên trong vang lên một âm thanh mất hết sức lực:
- Vào đi.
Tần Vân Duy đẩy cửa đi vào trong phòng, đập vào mắt hắn là tình cảnh quen thuộc, bí thư La Nhân Uy ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, giống như tình huống hắn gõ cửa phòng làm việc này vào hai năm trước. Nhưng khi đi đến gần hai bước thì hắn lại cảm thấy không giống, tuy vẫn là căn phòng này, vẫn là chiếc ghế kia, vẫn là người nọ, thế nhưng căn bản không còn giống như dĩ vãng.
La Nhân Uy già rồi, không biết từ khi nào thì trong lòng Tần Vân Duy bùng lên cảm giác như vậy. Lúc này trong mắt Tần Vân Duy thì La Nhân Uy căn bản không còn là một bí thư cực kỳ uy phong dũng mãnh, chỉ còn là một ông lão mà thôi.
Một ông lão sắp mất đi tất cả hào quang trên người mình.
Dù trong chính đàn thành phố Sơn Viên thì những lời khen chê với bí thư La Nhân Uy căn bản là không đồng nhất, thế nhưng là thư ký của bí thư La Nhân Uy, Tần Vân Duy cũng cảm thấy bí thư đối với mình căn bản là không tệ. Cũng vì sự quan tâm của La Nhân Uy mà hắn có thể từng bước thăng chức ở thành phố Sơn Viên, phát triển như gió xuân. Thư ký của lãnh đạo dễ dàng phát triển đã không còn là bí mật gì nữa, vì có lãnh đạo nào không muốn đề bạt thư ký của mình?
- Bí thư La, vừa rồi bí thư Lý gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
Tần Vân Duy có chút do dự, sau đó vẫn dựa theo phương pháp tiếp cận dĩ vãng để nói với La Nhân Uy.
Tần Vân Duy vốn định nói ra những lời mà Lý Tắc Thành đã nói, nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa cách cũ, khi nói ra thì hắn cảm thấy trong lòng đầy thương cảm.
Thương cảm, đúng là thương cảm, đây vốn không phải là cảm xúc nên xuất hiệnt trong lòng hắn. Lúc này cảm giác kia giống như cỏ mọc qua kẽ đá, mọc rất rậm rạp, hơn nữa còn thương cảm vì mình trước nay luôn tận tâm phục vụ La Nhân Uy.
- Ừ, tôi biết rồi.
La Nhân Uy ngẩng đầu hơi ngây ngốc, ánh mắt đã mất đi vẻ nhạy cảm, căn bản là không còn ánh sáng.
Tần Vân Duy nhìn gương mặt không chút biểu cảm của La Nhân Uy, hắn cảm thấy mình cần phải đi. Khi hắn chuẩn bị bước đi, chợt nghe thấy La Nhân Uy nói:
- Cậu nói xem, bây giờ Xương Hào đang ở chỗ nào?
"La Xương Hào đang ở chỗ nào?"
Tần Vân Duy căn bản không biết rõ điều này, thế nhưng hắn lại biết La Xương Hào căn bản không thể nào quay về được nữa. La Xương Hào đã gây ra chuyện lớn, đối phương sao có thể quay về? Cho dù quay về thì sao? Tội lỗi gây ra không phải là quá nhỏ.
- Bí thư La, công ty của cậu Xương Hào xảy ra chút chuyện, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ nhanh chóng quay lại.
Trước đó Tần Vân Duy căn bản không dám nói những lời đảm đương trước mặt bí thư La Nhân Uy, công khai gọi công tử của lãnh đạo là cậu em làm cho hắn sinh ra vài cảm giác nịnh bợ. Nhưng hôm nay hắn không sợ, khi La công tử gặp rủi ro thì hắn vẫn gọi thân thiết là cậu em, đây cũng không phải là nịnh bợ. Lúc này đó là một lời an ủi đầy thiện chí, hắn tin với trí tuệ của La Nhân Uy thì nhất định sẽ nhận ra điểm này.
- Thật vậy sao? Công ty của nó chỉ xảy ra chuyện nhỏ sao?
La Nhân Uy ngồi thẳng người lên, ánh mắt càng mang theo vài phần thiết tha mong đợi.
Tần Vân Duy nhìn vào mắt La Nhân Uy và chỉ thấy đầy đau thương, hắn lắc đầu, cố gắng ném tất cả ý nghĩ của mình ra ngoài, sau đó cố gắng lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, bí thư La.
Tuy Tần Vân Duy chỉ là một vị cán bộ cấp cục, thế nên căn bản không hiểu rõ cảnh giới của bí thư La Nhân Uy. Nhưng lúc này hắn ý thức được bí thư La Nhân Uy dang tự lừa mình dối người, đang tự an ủi chính mình. Lãnh đạo mà hắn cực kỳ kính trọng bây giờ đã biến thành một thân cây già cỗi dưới sương giá, chỉ còn là một ông lão cần được an ủi mà thôi.
- Tút tút tút.
Khi Tần Vân Duy đang cảm thấy cực kỳ lo lắng cho vận mệnh của mình thì điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc của La Nhân Uy chợt vang lên. Tần Vân Duy đang do dự xem có nên tiến lên tiếp điện thoại cho lãnh đạo hay không, đúng lúc này La Nhân Uy đã cầm điện thoại lên.
- Cái gì? Thư ký trưởng ngài nói bí thư Nhất Phong muốn gặp tôi sao? Tốt, tốt quá, tôi sẽ đi ngay, cám ơn thư ký trưởng.
Sau khi nối thông điện thoại thì La Nhân Uy giống như đã phục hồi trở lại, giọng nói tràn đầy mừng rỡ.
Tần Vân Duy cũng cảm thấy rất vui mừng, bí thư Nhất Phong muốn gặp bí thư La Nhân Uy, đây là chuyện tốt với bí thư La. Chỉ cần có được sự ủng hộ của bí thư Nhất Phong, như vậy sẽ không có mấy vấn đề xảy ra.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, bước chân của Tần Vân Duy không khỏi nhanh hơn vài phần.
Cảnh vệ trực ban cổng văn phòng tỉnh ủy vẫn cúi chào với một tiêu chuẩn như trước, nơi đây vẫn là chốn nghiêm trang đẹp đẽ, Tần Vân Duy ngồi trên chiếc xe số một của thị ủy Sơn Viên, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tuy Tần Vân Duy biết rằng cảnh vệ cúi người chào cũng không phải dành cho mình, mà là vì chiếc xe này có vị trí đặc biệt. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình được tôn trọng, được người ta ngưỡng mộ, làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Xem ra quyền thế và địa vị của con người căn bản có sức nặng và độ cao tương ứng, tất nhiên những người có sức nặng và độ cao thường được nhiều người khác ngưỡng mộ.
Tần Vân Duy nhớ rõ khi mình mới là thư ký cho bí thư La Nhân Uy, lần đầu tiên hắn đi theo bí thư La đến văn phòng tỉnh ủy, lễ ngộ của cảnh vệ làm cho hắn giật mình, khi đó không thể nào dùng lời nói để diễn tả những cảm nhận của bản thân được.
Bí thư Nhân Uy bây giờ đang nghĩ gì? Tần Vân Duy chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám ngẩng đầu, chỉ dùng ánh mắt nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
Vẻ mặt bí thư La rất bình tĩnh, lúc này gương mặt già nua có thêm vài phần tinh thần, tròng mắt lúc này cũng sáng như điện.
Lái xe dừng lại ở khu vực đậu xe cho khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Tần Vân Duy nhanh chóng đi xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe cho La Nhân Uy.
Tần Vân Duy xách cặp cho bí thư La Nhân Uy, sau đó ngẩng đầu bước theo bí thư La Nhân Uy đi đến tầng năm. Khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy vẫn căn bản giống như xưa, vẫn nghiêm trang mạnh mẽ làm cho người ta căn bản cực kỳ ngưỡng mộ.
Trong khu văn phòng thường ủy có nhiều người lui tới, mỗi người đều có vẻ rất bận rộn. Thế nhưng khi nhìn thấy bí thư La Nhân Uy thì cả đám giống như bị người ta điểm huyệt, bọn họ cung kính đứng xịch sang bên cạnh nhường đường.
Những người này căn bản có biểu hiện không khác gì trước kia, thế nhưng Tần Vân Duy là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn lại mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của đối phương có vài phần khác biệt.
Đây là mình đa tâm sao? Tần Vân Duy nhìn bí thư La Nhân Uy vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, thế là thầm nở nụ cười giễu cợt mình. Nhưng nụ cười như vậy căn bản không thể làm cho hắn trầm tĩnh lại, hắn vẫn sinh ra cảm giác căn bản là không quá tốt.
- Chào bí thư La.
Một giọng nói mang theo nụ cười từ trên cầu thang truyền xuống, khi âm thanh này vang lên thì phó thư ký trưởng Triệu Xương Thăng từ trên lầu đi xuống, đi phía sau còn có vài nhân viên công tác trẻ tuổi.
Trong văn phòng tỉnh ủy có năm vị phó thư ký trưởng, Triệu Xương Thăng chính là một người phụ trách khối công tác của văn phòng thường ủy, rõ ràng là người được thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ tín nhiệm. Lời nói của phó thư ký trưởng Triệu căn bản là mạnh mẽ hơn những người khác vài phần.
La Nhân Uy mỉm cười tủm tỉm vươn tay bắt chặt tay của Triệu Xương Thăng, sau đó hai người cười ha hả vài tiếng rồi chia tay.
Đây chỉ là một động tác bình thường xảy ra trên bậc cầu thang ở văn phòng thường ủy, dù là hai người có quan hệ chặt chẽ cũng hy vọng được làm thân mật mối quan hệ một chút, thế nhưng nơi đây căn bản không phải chốn trò chuyện, thế là chỉ chạm mặt chốc lát rồi bỏ đi như chuồn chuồn lướt nước, tình huống lần này căn bản không có gì khác thường.
Nhưng khi hai bên tiếp xúc nhau, Tần Vân Duy vẫn cảm thấy có chút khác biệt trong sự kiện lần này. Trước kia dù là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy gặp mặt bí thư La Nhân Uy thì đều cung kính đứng sang một bên, chờ bí thư La Nhân Uy đi qua mới rời đi. Nhưng bây giờ phó thư ký trưởng Triệu lại căn bản có hành vi khác biệt, nghênh ngang bỏ đi.
Có phải là hôm nay phó thư ký trưởng Triệu có việc gấp gì không?
Tần Vân Duy vừa tìm lý do giải vây cho phó thư ký trưởng Triệu, vừa nghĩ rằng người hầu của bí thư Nhiếp Phong tất nhiên phải có cấp bậc cao, bọn họ là người cẩn thận lễ tiết, nào dám xuất hiện sơ hở thế này?
Đi vào trong căn phòng quen thuộc, La Nhân Uy đi thẳng vào trong, thư ký Tiểu Đường của bí thư Hào Nhất Phong đang lẳng lặng xem văn kiện, bộ dạng chăm chỉ làm việc.
Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy Tiểu Đường đang chăm chú công tác, nhưng Tần Vân Duy cũng là thư ký của lãnh đạo, hắn biết tâm tư của đối phương căn bản đang chạy đến nơi nào. Bọn họ đều là thư ký, mỗi ngày đều phải giúp lãnh đạo đón khách, nếu như nhìn chằm chằm vào cửa chính thì căn bản mỗi ngày không biết đứng lên bao nhiêu lần.
Vì vậy mà một vài thư ký tiền bối đã cho ra phát minh tuyệt diệu, đó là cúi đầu không nhìn, tỏ ra chăm chỉ công tác. Chỉ cần là người tiến vào trong khu thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần là người muốn báo cáo công tác với lãnh đạo mỗi khi tiến vào phòng của thư ký đều chủ động chào hỏi, cũng không cần phải đứng lên cho vội.
Phương pháp này rất hữu dụng, cũng rất đơn giản, thế cho nên được các thư ký áp dụng triệt để.
- Khụ khụ, Tiểu Đường, xem xét thứ gì mà chăm chú như vậy?
Bí thư La Nhân Uy khẽ ho khan một tiếng, sau đó vẫn dùng giọng có vài phần ân cần nói.
- Ôi, bí thư La, tôi đang quá chăm chú xem xét, không thấy ngài đã đi vào, đúng là tội lớn.
Tiểu Đường nói rồi đứng lên khỏi ghế, hắn vừa mời La Nhân Uy ngồi vừa nhanh chóng pha trà rót nước.
La Nhân Uy hiền hòa khoát tay áo nói:
- Tiểu Đường, khong cần làm phiền, trong phòng của bí thư Nhất Phong có ai không? Vừa rồi thư ký trưởng gọi điện thoại nói tôi đến gặp bí thư.
- Bí thư La, ngài chờ một chút, vừa rồi chủ tịch Thạch đến tìm, còn cần chút thời gian nữa.
Tiểu Đường cũng không dừng động tác rót trà, hắn đặt ly trà bên cạnh người La Nhân Uy, sau đó khẽ nói.
La Nhân Uy nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
- Tiểu Đường, trà chỗ cậu khá ngon, nhưng điều đáng nói chính là kỹ thuật pha trà, Tiểu Tần ở phương diện này căn bản thiếu vài phần kỹ thuật.
/1843
|