Lữ Tiến Binh xảy ra chuyện như vậy làm cho đủ mọi lời nghị luận lan tràn, vô tình uy tín của Thạch Kiên Quân giống như quét rác. Thậm chí có một tài xế taxi nói Thạch Kiên Quân đề bạt Lữ Tiến Binh, Lữ Tiến Binh đề bạt Cổ Thập Minh, bên trong nhất định có giao dịch quyền tiền, rõ ràng là một viên cứt chuột làm xấu nồi canh.
Những lời nghị luận dân gian như vậy hầu như xuất hiện ở tất cả các thành phố, càng có nhiều người trong quan trường cảm thấy lo âu. Tuy bọn họ căn bản không liên lụy, thế nhưng một khi chỗ dựa ngã xuống, kết quả tan đàn xẻ nghé hầu như là nhất định.
Tuyến trên vẫn tiến hành điều tra Lữ Tiến Binh, công tác ở tỉnh Sơn Nam vẫn được tiếp tục. Lúc này xem thời sự vẫn có thể thấy bóng dáng Thạch Kiên Quân đi thị sát các nơi, thế nhưng trong mắt đám người thì vị trí của Thạch Kiên Quân căn bản là không còn.
Thậm chí có người còn nói Thạch Kiên Quân sở dĩ xuất hiện trên tivi cũng là một trò làm cho ra vẻ, chính là ném cho quần chúng một tín hiệu, mình vẫn kiên quyết đứng ở tỉnh Sơn Nam, bản thân bình yên vô sự.
Tuy đó chỉ là tin đồn thế nhưng Vương Tử Quân hiểu suy đoán của bọn họ về Thạch Kiên Quân căn bản là rất chính xác.
Những ngày này Thạch Kiên Quân luôn cảm thấy tâm tình của mình như một khúc nhạc buồn, tất cả niềm vui giống như đã bị đào móc đi sạch sẽ. Nhưng hắn vẫn luôn chú ý hình tượng của mình trước mặt công chúng, sở dĩ luôn công khai lộ diện cũng là muốn nhờ truyền thông tuyên truyền, để cho người ta biết mình vẫn còn ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, để những lời đồn đãi rằng mình cũng bị liên lụy phải sụp đổ.
Nhưng những biểu hiện này đối với một người cao ngạo như Thạch Kiên Quân thì thật sự là khá châm chọc.
Mặc dù châm chọc nhưng Thạch Kiên Quân vẫn phải làm, nếu không thì hắn sẽ bị đủ tin đồn bao phủ, nếu để cho tin đồn phủ lấy người thì khong bằng cứ cho người ta biết rõ mình còn đứng nơi đó.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trần Thành Hoa:
- Tử Quân, cậu có rảnh không, chúng ta trò chuyện một chút.
Giọng nói của Trần Thành Hoa rất trầm thấp, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó nói:
- Trưởng ban Trần, tôi đang ở trong phòng làm việc.
- À, nói cho cậu biết một tin tức, sự kiện điều động của cậu căn bản là không thể, vì tỉnh ủy Sơn Nam có phản ánh, lúc này thế cục khá rối, cần một cán bộ có uy tín và năng lực như cậu để duy trì đại cục, thế nên không thể điều động ra ngoài.
"Tỉnh ủy Sơn Nam? Tất nhiên người đại biểu là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong!"
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Trần Thành Hoa:
- Cám ơn trưởng ban Trần, tôi hiểu rồi.
- À, theo phản ánh của lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, cậu có năng lực ở công tác tuyên truyền, thế cho nên chuẩn bị cho cậu tiếp quản khối công tác tuyên truyền của tỉnh, làm trưởng phòng tuyên truyền!
Trưởng phòng tuyên truyền cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn là người xếp phía trước, dưới tình huống thông thường thì cũng được đặt song song với trưởng phòng tổ chức. Nhưng thực tế thì quyền lợi của một vị trưởng phòng tuyên truyền căn bản không bằng bí thư tỉnh ủy La Nam của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, là thường ủy tỉnh ủy, hắn là lãnh đạo tỉnh, lại là lãnh đạo thành phố La Nam, trên cơ bản sẽ được tự ý quyết định sự việc ở La Nam. Khi kinh tế thành phố La Nam liên tục phát triển, Vương Tử Quân căn bản là quyền lực ngày càng thêm nặng. Nhưng nếu hắn là trưởng phòng tuyên truyền, hắn chỉ quản lý mặt trận tuyên truyền, bên trên còn có một vị phó bí thư được bí thư Hào Nhất Phong phân công quản lý, bên dứoi còn có người của Hào Nhất Phong theo sát, căn bản là giống như lấy mất quyền lực.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi khẽ nhíu mày, tâm tình cũng hạ xuống. Hào Nhất Phong lại chơi chiêu này với mình, hơn nữa chiêu thức của bí thư Hào Nhất Phong căn bản là rất đẹp.
Dù sao thì bây giờ tỉnh Sơn Nam cũng vào thời điểm rối loạn, yêu cầu thượng cấp giữ Vương Tử Quân cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa chức danh trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy căn bản cũng đứng trước bí thư thị ủy La Nam, điều này cũng làm cho đám lãnh đạo thượng cấp mở lời ủng hộ.
Đi đến vị trí hiện tại thì ai cũng có người ủng hộ trên tuyến trên, tuy có người thưởng thức thế nhưng cũng không phải vung tay thích làm gì thì làm.
Vừa rồi Trần Thành Hoa nói đã có lời đề nghị của tỉnh Sơn Nam, như vậy phòng tổ chức sẽ có nhận định, sẽ không tồn tại khuyết điểm, lãnh đạo dù không muốn thì cũng không có mấy khả năng phản đối.
Thật sự là có chút không chờ đợi được.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ run lên, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại lên. Khi hắn còn chưa kịp bấm máy gọi đi, tiếng chuông lại vang lên.
- Alo, Tử Quân sao?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Lâm Trạch Viễn.
- Chào chú Lâm, cháu là Vương Tử Quân.
Sau khi nghe rõ đó là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân mỉm cười đáp lời.
Tuy bây giờ tâm tình của Vương Tử Quân căn bản là không thoải mái, thế nhưng đó là quyết định của lãnh đạo thượng tầng, hắn căn bản không thể cải biến được. Lúc này nếu hắn biểu hiện tức giận, căn bản không bằng tỉnh táo một chút. Mặc dù trong lòng liên tục bùng sóng, thế nhưng hắn phải đem trí tuệ của mình phát triển đến cao độ, phải giấu tất cả vào sâu bên trong, phải làm sao cho có biểu hiện ung dung bình tĩnh, căn bản không chút gợn sóng sợ hãi.
Trước khi gọi điện thoại thì Lâm Trạch Viễn đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý: Nghe những lời phát giận đến từ Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân điềm nhiên bình tĩnh như không, lại còn cười ha hả như không có tim phổi, thế là trong lòng lão có chút vui mừng. Tuy lão còn chưa nói cho Vương Tử Quân biết được tin tức điều động, thế nhưng lão tin tưởng với những mối quan hệ rộng khắp của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, có lẽ đã biết rồi.
- Tử Quân, cậu đã biết rõ hướng đi của mình chưa?
Lâm Trạch Viễn nói vài việc vặt với Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- À, cháu biết rồi.
- À, lãnh đạo cũng nói với cậu vài lời về phương diện bổ nhiệm, đó là bất đắc dĩ. Lúc này thế cục của tỉnh Sơn Nam bày ra quá rõ ràng, lý do giữ cậu ở lại cực kỳ vững chắc, thế cho nên lãnh đạo xuất phát từ đại cục mà quyết định cho cậu ở lại.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì khẽ tiếp tục:
- Cậu tiến lên thường ủy tỉnh ủy, căn cơ là chưa ổn. Tuy chức vụ trưởng phòng tuyên truyền không thể so với phòng tổ chức, thế nhưng dù thế nào cũng xem như có cầu tiến.
- Cám ơn chú Lâm đã quan tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng tiến vào trong phương diện công tác, cố gắng làm tốt nhiệm vụ, sẽ đẩy công tác tuyên truyền của tỉnh Sơn Nam tiến lên bậc thang mới.
Vương Tử Quân tiêu sái hàn huyên thêm hai câu với Lâm Trạch Viễn, sau đó hắn cúp điện thoại.
Lâm Trạch Viễn nói làm cho Vương Tử Quân rất tin tưởng, tuy hắn bây giờ đã tiến vào trong tầm mắt của lãnh đạo, thế nhưng lãnh đạo sẽ không thể giúp đỡ hắn mà không tuân theo nguyên tắc. Con người tiến lên vị trí càng cao thì sẽ càng nhìn vào đại cục, chỉ những người nhìn xa mới có thể tiến xa mà thôi.
Tuy Vương Tử Quân cũng không có liên quan đến sự kiện của Lữ Tiến Binh, thế nhưng hắn dù sao cũng bị ảnh hưởng, có một vài ảnh hưởng căn bản sẽ làm cho lãnh đạo không nói chuyện dùm mình, vì người ta càng đi lên cao càng phải nói về chính trị.
Nhưng xem xét thì thấy vị trí trưởng phòng tuyên truyền căn bản làm Vương Tử Quân mất đi quyền lực, là thứ mà hắn căn bản không muốn. Nếu hắn ở lại thành phố La Nam thì tốt, lúc này hắn tiến lên thì những người đi theo hắn sẽ liên tục bị điều chỉnh, cũng không còn sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, hắn cũng chỉ là một phiếu trong thường ủy tỉnh ủy mà thôi. Tuy một phiếu đôi khi rất thần thánh, thế nhưng đôi khi lại căn bản không làm được gì ra hồn.
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi rơi vào trầm ngâm, bản thân hắn căn bản có niềm tin nắm chắc công tác tuyên truyền của tỉnh Sơn Nam vào trong lòng bàn tay của mình. Nhưng hắn căn bản không nắm chắc thế cục ở La Nam, nếu đám người Hào Nhất Phong ra tay quét dọn, chỉ sợ những người đi theo mình sẽ gặp phải vấn đề lớn.
Đây là điều mà Vương Tử Quân căn bản không cho phép xảy ra, tuy người đi theo mình có không ít kẻ chủ yếu là thuận gió đẩy thuyền, thế nhưng phần nhiều là thật lòng theo sau. Nếu hắn đã kéo bọn họ lên thuyền của mình, căn bản không thể nào vứt bọn họ xuống biển.
Vô tình lửa đốt đến tay, Vương Tử Quân chợt cảm thấy đau đớn. Hắn ném điếu thuốc xuống mặt bàn, sau khi thấy một bản thảo bị đốt thành lổ thủng, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn khốc.
- Nếu anh đã không muốn cho tôi sống khá giả, như vậy cũng đừng trách sao tôi lật bàn.
Vương Tử Quân thì thào một câu rồi đứng lên.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Khương Long Cương, sau đó hắn đi xuống lầu. Lý Đức Trụ đã sớm chuẩn bị xe xong, hai mươi phút sau thì xe của Vương Tử Quân đã chạy trên đường cao tốc Sơn La.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên phá tan không gian yên tĩnh trong xe, Vương Tử Quân cầm điện thoại bấm nút nghe, bên trong vang lên âm thanh của Thạch Kiên Quân. Sau khi hàn huyên hai câu thì Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:
- Tử Quân, hướng đi của tôi đã được quyết định, đó là đến làm thứ trưởng bộ thủy lợi.
"Thứ trưởng bộ thủy lợi?"
Vương Tử Quân thất thần giây lát, cũng tìm ra được sự ảo diệu của vị trí này. Tuy với tư chất lý lịch của Thạch Kiên Quân thì căn bản đã là phó bộ, thế nhưng vì liên quan đến sự kiện Lữ Tiến Binh, vì vậy tiến lên làm thứ trưởng cũng không tồi. Hơn nữa bây giờ lại có cấp chính bộ, đợi sự kiện này qua đi sẽ có cơ hội tiếp tục phát triển.
Tiến có thể công, lùi có thể thủ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Thạch, chuyện này sẽ qua, sẽ xuất hiện một vùng trời mới.
Thạch Kiên Quân cũng cười, nhưng sau đó lại nói:
- Tử Quân, cậu sẽ phải tiếp tục ở lại Sơn Nam, cậu nên làm tốt công tác tư tưởng.
- Tôi biết rồi, chủ tịch Thạch cứ yên tâm, trước kia tôi là một tên lính quèn thì người ta căn bản cũng không làm gì được, bây giờ tôi là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng đừng hòng có ai làm gì được.
Vương Tử Quân nói rất thoải mái, nhưng Thạch Kiên Quân lại căn bản không nghĩ như vậy, cảm thấy không tốt vì đấu tranh chính trị mới bắt đầu mà thôi. Trước kia Vương Tử Quân cũng bị áp chế nặng nề, thế nhưng khi đó bên cạnh còn có Nhiếp Hạ Quân và mình giúp đỡ, thế nên cũng căn bản không có quá nhiều áp lực.
Nhưng bây giờ không có cái ô của mình và Hào Nhiếp Quân, dù Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng lại phải chịu hỏa lực của bốn phương tám hướng. Hơn nữa bây giờ hắn có quá ít minh hữu, thế cho nên cuộc sống sẽ rất gian nan.
- Tử Quân, thừa dịp tôi chưa đi, có việc gì cậu cần làm thì cứ làm, để xem tôi có thể giúp đỡ được gì không?
Thạch Kiên Quân nghĩ đến thời gian liên hệ với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chờ mong nói.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên cũng là muốn tìm Thạch Kiên Quân, lúc này nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn thầm nghĩ lần này trời giúp mình, căn bản không cần khách khí nữa.
- Chủ tịch Thạch, ngài chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay.
Hội sở Lam Hoa Hoa ở đường Tây Giao thành phố Sơn Viên, nhìn qua chỉ là một địa phương nhỏ, thế nhưng lại là nơi tập trung phú hào và người có thân phận ở tỉnh Sơn Nam, là một nơi nghỉ ngơi giải trí bậc nhất.
Căn nhà năm tầng cũng không cao không thấp, nhìn không giống như có gì khác thường, vách tường đã nhuốm màu thời gian, căn bản nhìn qua còn tưởng rằng đây là một trường học. Nhưng bên ngoài và bên trong khác biệt quá lớn, bên trong không khác gì động trời, cực kỳ tráng lệ, ấm áp như mùa xuân, nhân viên phục vụ mặc váy ngắn đi qua đi lại, càng làm cho bầu không khí chỗ này có vài phần động tình.
- Anh Lý, nghe nói đêm qua anh vất vả một đem đại chiến ba nữ. Anh đúng là không biết kiềm chế, lớn tuổi như vậy mà vẫn còn vất vả, chú ý kẻo không thể thức dậy được nữa.
La Xương Hào ngồi trên mặt ghế xa hoa, hắn đang vểnh chân lên mặt bàn. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trang điểm đậm mặc váy dài, nàng đang dùng một chiếc tăm nhỏ cắm nho đã lột vỏ cho vào miệng La Xương Hào.
Anh Lý bị La Xương Hào trêu chọc lại có bộ dạng rất xấu xí, nhìn qua không có vài phần da thịt, thế nhưng lại là một vị thương nhân bất động sản nổi tiếng Sơn Viên. Đây là một người nổi tiếng trong thành phố Sơn Viên, chỉ cần nhắc đến tên cũng sẽ được rất nhiều người nể tình.
Nhưng hiện tại người này ở trước mặt La Xương Hào thì căn bản là rất ẩn nhẫn, hắn nói:
- Giám đốc La, anh Lý tôi khá mạnh mẽ ở phương diện này. Hì hì, có người đã nói rồi, người sống vì cái gì, đó là ban ngày no bụng còn ban đêm thì...
Anh Lý nói rồi nhìn thoáng qua người phụ nữ ở bên cạnh La Xương Hào, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Tôi thật sự không thể nào hữu tình bằng giám đốc La, ngài là người biết thưởng thức, còn tôi thì chỉ có một đường mà thôi.
Lời nịnh nọt của anh Lý làm cho La Xương Hào cảm thấy rất thoải mái, thế là hắn thuận tay bỏ vào xoa nắn bộ ngực lộ ra hơn phân nửa trong bộ váy dài của người phụ nữ bên cạnh. Người phụ nữ kia không khỏi rên lên vài tiếng, thế là trong phòng tràn đầy xuân ý.
- Anh Lý, sao anh lại nói như vậy, nhưng tôi cũng nói anh nên đề cao khả năng thưởng thức của mình. Các cô gái chưa đến hai mươi thì biết cái gì? Chỉ là một trái hồng non mà thôi, muốn thì phải tìm những người phụ nữ xinh đẹp như Mỹ Mỹ, hiểu phong tình, có hương vị, ý tứ mười phần. Những người phụ nữ như vậy thì anh cũng không phải là dế trũi.
Người phụ nữ được La Xương Hào gọi là Mỹ Mỹ lúc này đang cười, thế nhưng hai mắt lại giống như một làn nước mát rơi lên người anh Lý. Nàng là một người phụ nữ thành phố Sơn Viên, nàng căn bản hiểu rõ về giám đốc Lý. Dế trũi chính là biệt danh của anh Lý khi chưa thành danh năm xưa, có người vẫn dùng nó để chế nhạo anh Lý, thế nhưng không hiểu vì sao gọi như vậy lại mang đến may mắn. Thế nhưng khi mà anh Lý kinh doanh thêm phát đạt thì không còn mấy người dám xưng hô như vậy nữa.
Những lời nghị luận dân gian như vậy hầu như xuất hiện ở tất cả các thành phố, càng có nhiều người trong quan trường cảm thấy lo âu. Tuy bọn họ căn bản không liên lụy, thế nhưng một khi chỗ dựa ngã xuống, kết quả tan đàn xẻ nghé hầu như là nhất định.
Tuyến trên vẫn tiến hành điều tra Lữ Tiến Binh, công tác ở tỉnh Sơn Nam vẫn được tiếp tục. Lúc này xem thời sự vẫn có thể thấy bóng dáng Thạch Kiên Quân đi thị sát các nơi, thế nhưng trong mắt đám người thì vị trí của Thạch Kiên Quân căn bản là không còn.
Thậm chí có người còn nói Thạch Kiên Quân sở dĩ xuất hiện trên tivi cũng là một trò làm cho ra vẻ, chính là ném cho quần chúng một tín hiệu, mình vẫn kiên quyết đứng ở tỉnh Sơn Nam, bản thân bình yên vô sự.
Tuy đó chỉ là tin đồn thế nhưng Vương Tử Quân hiểu suy đoán của bọn họ về Thạch Kiên Quân căn bản là rất chính xác.
Những ngày này Thạch Kiên Quân luôn cảm thấy tâm tình của mình như một khúc nhạc buồn, tất cả niềm vui giống như đã bị đào móc đi sạch sẽ. Nhưng hắn vẫn luôn chú ý hình tượng của mình trước mặt công chúng, sở dĩ luôn công khai lộ diện cũng là muốn nhờ truyền thông tuyên truyền, để cho người ta biết mình vẫn còn ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, để những lời đồn đãi rằng mình cũng bị liên lụy phải sụp đổ.
Nhưng những biểu hiện này đối với một người cao ngạo như Thạch Kiên Quân thì thật sự là khá châm chọc.
Mặc dù châm chọc nhưng Thạch Kiên Quân vẫn phải làm, nếu không thì hắn sẽ bị đủ tin đồn bao phủ, nếu để cho tin đồn phủ lấy người thì khong bằng cứ cho người ta biết rõ mình còn đứng nơi đó.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trần Thành Hoa:
- Tử Quân, cậu có rảnh không, chúng ta trò chuyện một chút.
Giọng nói của Trần Thành Hoa rất trầm thấp, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó nói:
- Trưởng ban Trần, tôi đang ở trong phòng làm việc.
- À, nói cho cậu biết một tin tức, sự kiện điều động của cậu căn bản là không thể, vì tỉnh ủy Sơn Nam có phản ánh, lúc này thế cục khá rối, cần một cán bộ có uy tín và năng lực như cậu để duy trì đại cục, thế nên không thể điều động ra ngoài.
"Tỉnh ủy Sơn Nam? Tất nhiên người đại biểu là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong!"
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Trần Thành Hoa:
- Cám ơn trưởng ban Trần, tôi hiểu rồi.
- À, theo phản ánh của lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, cậu có năng lực ở công tác tuyên truyền, thế cho nên chuẩn bị cho cậu tiếp quản khối công tác tuyên truyền của tỉnh, làm trưởng phòng tuyên truyền!
Trưởng phòng tuyên truyền cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn là người xếp phía trước, dưới tình huống thông thường thì cũng được đặt song song với trưởng phòng tổ chức. Nhưng thực tế thì quyền lợi của một vị trưởng phòng tuyên truyền căn bản không bằng bí thư tỉnh ủy La Nam của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, là thường ủy tỉnh ủy, hắn là lãnh đạo tỉnh, lại là lãnh đạo thành phố La Nam, trên cơ bản sẽ được tự ý quyết định sự việc ở La Nam. Khi kinh tế thành phố La Nam liên tục phát triển, Vương Tử Quân căn bản là quyền lực ngày càng thêm nặng. Nhưng nếu hắn là trưởng phòng tuyên truyền, hắn chỉ quản lý mặt trận tuyên truyền, bên trên còn có một vị phó bí thư được bí thư Hào Nhất Phong phân công quản lý, bên dứoi còn có người của Hào Nhất Phong theo sát, căn bản là giống như lấy mất quyền lực.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi khẽ nhíu mày, tâm tình cũng hạ xuống. Hào Nhất Phong lại chơi chiêu này với mình, hơn nữa chiêu thức của bí thư Hào Nhất Phong căn bản là rất đẹp.
Dù sao thì bây giờ tỉnh Sơn Nam cũng vào thời điểm rối loạn, yêu cầu thượng cấp giữ Vương Tử Quân cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa chức danh trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy căn bản cũng đứng trước bí thư thị ủy La Nam, điều này cũng làm cho đám lãnh đạo thượng cấp mở lời ủng hộ.
Đi đến vị trí hiện tại thì ai cũng có người ủng hộ trên tuyến trên, tuy có người thưởng thức thế nhưng cũng không phải vung tay thích làm gì thì làm.
Vừa rồi Trần Thành Hoa nói đã có lời đề nghị của tỉnh Sơn Nam, như vậy phòng tổ chức sẽ có nhận định, sẽ không tồn tại khuyết điểm, lãnh đạo dù không muốn thì cũng không có mấy khả năng phản đối.
Thật sự là có chút không chờ đợi được.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ run lên, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại lên. Khi hắn còn chưa kịp bấm máy gọi đi, tiếng chuông lại vang lên.
- Alo, Tử Quân sao?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Lâm Trạch Viễn.
- Chào chú Lâm, cháu là Vương Tử Quân.
Sau khi nghe rõ đó là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân mỉm cười đáp lời.
Tuy bây giờ tâm tình của Vương Tử Quân căn bản là không thoải mái, thế nhưng đó là quyết định của lãnh đạo thượng tầng, hắn căn bản không thể cải biến được. Lúc này nếu hắn biểu hiện tức giận, căn bản không bằng tỉnh táo một chút. Mặc dù trong lòng liên tục bùng sóng, thế nhưng hắn phải đem trí tuệ của mình phát triển đến cao độ, phải giấu tất cả vào sâu bên trong, phải làm sao cho có biểu hiện ung dung bình tĩnh, căn bản không chút gợn sóng sợ hãi.
Trước khi gọi điện thoại thì Lâm Trạch Viễn đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý: Nghe những lời phát giận đến từ Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân điềm nhiên bình tĩnh như không, lại còn cười ha hả như không có tim phổi, thế là trong lòng lão có chút vui mừng. Tuy lão còn chưa nói cho Vương Tử Quân biết được tin tức điều động, thế nhưng lão tin tưởng với những mối quan hệ rộng khắp của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, có lẽ đã biết rồi.
- Tử Quân, cậu đã biết rõ hướng đi của mình chưa?
Lâm Trạch Viễn nói vài việc vặt với Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- À, cháu biết rồi.
- À, lãnh đạo cũng nói với cậu vài lời về phương diện bổ nhiệm, đó là bất đắc dĩ. Lúc này thế cục của tỉnh Sơn Nam bày ra quá rõ ràng, lý do giữ cậu ở lại cực kỳ vững chắc, thế cho nên lãnh đạo xuất phát từ đại cục mà quyết định cho cậu ở lại.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì khẽ tiếp tục:
- Cậu tiến lên thường ủy tỉnh ủy, căn cơ là chưa ổn. Tuy chức vụ trưởng phòng tuyên truyền không thể so với phòng tổ chức, thế nhưng dù thế nào cũng xem như có cầu tiến.
- Cám ơn chú Lâm đã quan tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng tiến vào trong phương diện công tác, cố gắng làm tốt nhiệm vụ, sẽ đẩy công tác tuyên truyền của tỉnh Sơn Nam tiến lên bậc thang mới.
Vương Tử Quân tiêu sái hàn huyên thêm hai câu với Lâm Trạch Viễn, sau đó hắn cúp điện thoại.
Lâm Trạch Viễn nói làm cho Vương Tử Quân rất tin tưởng, tuy hắn bây giờ đã tiến vào trong tầm mắt của lãnh đạo, thế nhưng lãnh đạo sẽ không thể giúp đỡ hắn mà không tuân theo nguyên tắc. Con người tiến lên vị trí càng cao thì sẽ càng nhìn vào đại cục, chỉ những người nhìn xa mới có thể tiến xa mà thôi.
Tuy Vương Tử Quân cũng không có liên quan đến sự kiện của Lữ Tiến Binh, thế nhưng hắn dù sao cũng bị ảnh hưởng, có một vài ảnh hưởng căn bản sẽ làm cho lãnh đạo không nói chuyện dùm mình, vì người ta càng đi lên cao càng phải nói về chính trị.
Nhưng xem xét thì thấy vị trí trưởng phòng tuyên truyền căn bản làm Vương Tử Quân mất đi quyền lực, là thứ mà hắn căn bản không muốn. Nếu hắn ở lại thành phố La Nam thì tốt, lúc này hắn tiến lên thì những người đi theo hắn sẽ liên tục bị điều chỉnh, cũng không còn sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, hắn cũng chỉ là một phiếu trong thường ủy tỉnh ủy mà thôi. Tuy một phiếu đôi khi rất thần thánh, thế nhưng đôi khi lại căn bản không làm được gì ra hồn.
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi rơi vào trầm ngâm, bản thân hắn căn bản có niềm tin nắm chắc công tác tuyên truyền của tỉnh Sơn Nam vào trong lòng bàn tay của mình. Nhưng hắn căn bản không nắm chắc thế cục ở La Nam, nếu đám người Hào Nhất Phong ra tay quét dọn, chỉ sợ những người đi theo mình sẽ gặp phải vấn đề lớn.
Đây là điều mà Vương Tử Quân căn bản không cho phép xảy ra, tuy người đi theo mình có không ít kẻ chủ yếu là thuận gió đẩy thuyền, thế nhưng phần nhiều là thật lòng theo sau. Nếu hắn đã kéo bọn họ lên thuyền của mình, căn bản không thể nào vứt bọn họ xuống biển.
Vô tình lửa đốt đến tay, Vương Tử Quân chợt cảm thấy đau đớn. Hắn ném điếu thuốc xuống mặt bàn, sau khi thấy một bản thảo bị đốt thành lổ thủng, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn khốc.
- Nếu anh đã không muốn cho tôi sống khá giả, như vậy cũng đừng trách sao tôi lật bàn.
Vương Tử Quân thì thào một câu rồi đứng lên.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Khương Long Cương, sau đó hắn đi xuống lầu. Lý Đức Trụ đã sớm chuẩn bị xe xong, hai mươi phút sau thì xe của Vương Tử Quân đã chạy trên đường cao tốc Sơn La.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên phá tan không gian yên tĩnh trong xe, Vương Tử Quân cầm điện thoại bấm nút nghe, bên trong vang lên âm thanh của Thạch Kiên Quân. Sau khi hàn huyên hai câu thì Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:
- Tử Quân, hướng đi của tôi đã được quyết định, đó là đến làm thứ trưởng bộ thủy lợi.
"Thứ trưởng bộ thủy lợi?"
Vương Tử Quân thất thần giây lát, cũng tìm ra được sự ảo diệu của vị trí này. Tuy với tư chất lý lịch của Thạch Kiên Quân thì căn bản đã là phó bộ, thế nhưng vì liên quan đến sự kiện Lữ Tiến Binh, vì vậy tiến lên làm thứ trưởng cũng không tồi. Hơn nữa bây giờ lại có cấp chính bộ, đợi sự kiện này qua đi sẽ có cơ hội tiếp tục phát triển.
Tiến có thể công, lùi có thể thủ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Thạch, chuyện này sẽ qua, sẽ xuất hiện một vùng trời mới.
Thạch Kiên Quân cũng cười, nhưng sau đó lại nói:
- Tử Quân, cậu sẽ phải tiếp tục ở lại Sơn Nam, cậu nên làm tốt công tác tư tưởng.
- Tôi biết rồi, chủ tịch Thạch cứ yên tâm, trước kia tôi là một tên lính quèn thì người ta căn bản cũng không làm gì được, bây giờ tôi là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng đừng hòng có ai làm gì được.
Vương Tử Quân nói rất thoải mái, nhưng Thạch Kiên Quân lại căn bản không nghĩ như vậy, cảm thấy không tốt vì đấu tranh chính trị mới bắt đầu mà thôi. Trước kia Vương Tử Quân cũng bị áp chế nặng nề, thế nhưng khi đó bên cạnh còn có Nhiếp Hạ Quân và mình giúp đỡ, thế nên cũng căn bản không có quá nhiều áp lực.
Nhưng bây giờ không có cái ô của mình và Hào Nhiếp Quân, dù Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng lại phải chịu hỏa lực của bốn phương tám hướng. Hơn nữa bây giờ hắn có quá ít minh hữu, thế cho nên cuộc sống sẽ rất gian nan.
- Tử Quân, thừa dịp tôi chưa đi, có việc gì cậu cần làm thì cứ làm, để xem tôi có thể giúp đỡ được gì không?
Thạch Kiên Quân nghĩ đến thời gian liên hệ với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chờ mong nói.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên cũng là muốn tìm Thạch Kiên Quân, lúc này nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn thầm nghĩ lần này trời giúp mình, căn bản không cần khách khí nữa.
- Chủ tịch Thạch, ngài chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay.
Hội sở Lam Hoa Hoa ở đường Tây Giao thành phố Sơn Viên, nhìn qua chỉ là một địa phương nhỏ, thế nhưng lại là nơi tập trung phú hào và người có thân phận ở tỉnh Sơn Nam, là một nơi nghỉ ngơi giải trí bậc nhất.
Căn nhà năm tầng cũng không cao không thấp, nhìn không giống như có gì khác thường, vách tường đã nhuốm màu thời gian, căn bản nhìn qua còn tưởng rằng đây là một trường học. Nhưng bên ngoài và bên trong khác biệt quá lớn, bên trong không khác gì động trời, cực kỳ tráng lệ, ấm áp như mùa xuân, nhân viên phục vụ mặc váy ngắn đi qua đi lại, càng làm cho bầu không khí chỗ này có vài phần động tình.
- Anh Lý, nghe nói đêm qua anh vất vả một đem đại chiến ba nữ. Anh đúng là không biết kiềm chế, lớn tuổi như vậy mà vẫn còn vất vả, chú ý kẻo không thể thức dậy được nữa.
La Xương Hào ngồi trên mặt ghế xa hoa, hắn đang vểnh chân lên mặt bàn. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trang điểm đậm mặc váy dài, nàng đang dùng một chiếc tăm nhỏ cắm nho đã lột vỏ cho vào miệng La Xương Hào.
Anh Lý bị La Xương Hào trêu chọc lại có bộ dạng rất xấu xí, nhìn qua không có vài phần da thịt, thế nhưng lại là một vị thương nhân bất động sản nổi tiếng Sơn Viên. Đây là một người nổi tiếng trong thành phố Sơn Viên, chỉ cần nhắc đến tên cũng sẽ được rất nhiều người nể tình.
Nhưng hiện tại người này ở trước mặt La Xương Hào thì căn bản là rất ẩn nhẫn, hắn nói:
- Giám đốc La, anh Lý tôi khá mạnh mẽ ở phương diện này. Hì hì, có người đã nói rồi, người sống vì cái gì, đó là ban ngày no bụng còn ban đêm thì...
Anh Lý nói rồi nhìn thoáng qua người phụ nữ ở bên cạnh La Xương Hào, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Tôi thật sự không thể nào hữu tình bằng giám đốc La, ngài là người biết thưởng thức, còn tôi thì chỉ có một đường mà thôi.
Lời nịnh nọt của anh Lý làm cho La Xương Hào cảm thấy rất thoải mái, thế là hắn thuận tay bỏ vào xoa nắn bộ ngực lộ ra hơn phân nửa trong bộ váy dài của người phụ nữ bên cạnh. Người phụ nữ kia không khỏi rên lên vài tiếng, thế là trong phòng tràn đầy xuân ý.
- Anh Lý, sao anh lại nói như vậy, nhưng tôi cũng nói anh nên đề cao khả năng thưởng thức của mình. Các cô gái chưa đến hai mươi thì biết cái gì? Chỉ là một trái hồng non mà thôi, muốn thì phải tìm những người phụ nữ xinh đẹp như Mỹ Mỹ, hiểu phong tình, có hương vị, ý tứ mười phần. Những người phụ nữ như vậy thì anh cũng không phải là dế trũi.
Người phụ nữ được La Xương Hào gọi là Mỹ Mỹ lúc này đang cười, thế nhưng hai mắt lại giống như một làn nước mát rơi lên người anh Lý. Nàng là một người phụ nữ thành phố Sơn Viên, nàng căn bản hiểu rõ về giám đốc Lý. Dế trũi chính là biệt danh của anh Lý khi chưa thành danh năm xưa, có người vẫn dùng nó để chế nhạo anh Lý, thế nhưng không hiểu vì sao gọi như vậy lại mang đến may mắn. Thế nhưng khi mà anh Lý kinh doanh thêm phát đạt thì không còn mấy người dám xưng hô như vậy nữa.
/1843
|