Người được Hào Nhất Phong gọi là Trọng Khang bây giờ hơn năm mươi tuổi, dù hắn đang cười thế nhưng nhìn gương mặt vẫn có vài phần uy nghiêm, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thật sự còn khó coi hơn khóc.
Trọng Khang mặc tây phục đeo cà vạt, mái tóc đã rơi vào hoàn cảnh địa phương hỗ trợ trung ương, thế nhưng địa phương phủ lên trung ương, vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, không chút mất trật tự. Hắn đi vòng quanh nhìn chữ của Hào Nhất Phong, sau đó mới cười nói:
- Bí thư Hào, tôi căn bản không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng tôi biết rõ chữ tốt căn bản không phải chữ hoàn mỹ, mà bên trong ẩn giấu tinh thần. Nếu chữ không có tinh thần, căn bản cũng không phải là thượng đẳng. Chữ của bí thư ngài lại tràn đầy ý chí, đây cũng không phải là thứ mà những nhà thư pháp có thể so sánh được.
Trọng Khang nói làm cho Hào Nhất Phong rất vui, lão chỉ vào đối phương rồi nói:
- Anh đấy, há miệng thì cái gì cũng nói được. Tôi nhớ bây giờ người ta khen phụ nữ, câu đầu tiên là xinh đẹp, nếu người phụ nữ kia có vẻ đẹp khiêm tốn, không thể liệt vào hai chữ xinh đẹp, như vậy sẽ đổi lại: Sẽ khen nàng có khí chất. Cậu không phải dùng chiêu đó lên người tôi đấy chứ?
- Bí thư, tôi nói đều là lời thật lòng, ngài cũng không thể hoài nghi tôi được.
Trọng Khang làm ra bộ dạng cầu xin tha thứ rồi lên tiếng giải thích.
Hào Nhất Phong cười cười nói:
- Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, Trọng Khang, bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
- Bí thư Nhất Phong, trên cơ bản đã chuẩn bị xong, chứng cứ đã vô cùng xác thực, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ chọn lựa hành động.
Lý Trọng Khang nhìn vào mặt Hào Nhất Phong rồi trầm giọng nói, lúc này gương mặt hắn có mang theo vài phần sát khí.
- Tốt, Trọng Khang, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Hào Nhất Phong vỗ vỗ tay Lý Trọng Khang, sau đó lão trầm giọng nói:
- Tình thế tốt của lão lãnh đạo lưu lại đã bị tôi biến thành thế này, tôi rất không an tâm, không cảm thấy vui. Lúc này lão lãnh đạo vẫn tín nhiệm tôi, còn đưa cậu là một người có khả năng đến đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban kỷ luật Sơn Nam. Tôi tin tưởng dưới sự giúp đỡ của lãnh đạo, chúng ta nhất định sẽ quyét sạch lũ trâu ngựa ở Sơn Nam, cuối cùng Sơn Nam sẽ vẫn là nơi lanh lảnh càn khôn.
Lý Trọng Khang đến tỉnh Sơn Nam được hơn nửa năm thế nhưng vẫn cảm nhận được áp lực mà Hào Nhất Phong đang gánh vác. Đồng thời hắn cũng cảm thấy bội phục vị lãnh đạo có tư tưởng cổ hũ này hơn vài phần. Có thể nhẫn nại đào hố chôn người, đây cũng không phải là điều bình thường có thể làm được.
- Bí thư Hào yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Trọng Khang nói đến đây thì dùng giọng chần chờ nói:
- Bí thư Hào, khi nào thì chúng ta phát động?
- Không vội, bây giờ chúng ta còn chưa gấp.
Hào Nhất Phong nhìn vào dòng chữ của mình rồi trầm lặng nói:
- Chúng ta đã đợi khá lâu, cũng không thể nào không chờ thêm một chút nữa được.
Tuy tin tức Vương Tử Quân sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam ngày càng lan rộng, thế nhưng công tác của hắn ở thành phố La Nam vẫn vận chuyển đâu vào đấy. Đặc biệt là bên ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân vẫn có một hàng người đến chờ báo cáo.
- Bí thư Vương, vừa mới nhận được thông báo, trưởng phòng Cổ phòng tài chính tỉnh sẽ đến khảo sát tình huống thu chi của thành phố La Nam.
Lý Nhị Bình đứng đối diện với Vương Tử Quân, nàng khẽ mở miệng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn biết lúc này Cổ Thập Minh đến nghiên cứu khảo sát căn bản không phải vì vấn đề thành phố La Nam đang có nguồn tài chính mạnh mẽ, vì đối phương đang nhăm nhe vị trí của mình. truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Lý, chuyện này chị phụ trách tiếp đãi, hôm nay tôi không có thời gian, đến trưa để chủ tịch Hà đến dùng cơm với trưởng phòng Cổ.
Lý Nhị Bình dù là phụ nữ nhưng căn bản không phải hạng tóc dài não ngắn. Theo nhận định của nhiều người thì nàng là người có thể nhìn chung quanh nghe tám hướng, nếu không thì nàng căn bản không thể nào đứng vững ở thành phố La Nam. Nàng căn bản rất quan tâm đến tin tức của Vương Tử Quân, đồng thời nàng cũng hy vọng thừa cơ hội này có thể phát động.
Sắp xếp vị trí trong quan trường chính là trèo lên cây hái trái, bí thư Vương rời khỏi La Nam, thành phố La Nam sẽ thành một mâm bánh trái. Lúc này La Nam đang phát triển mạnh mẽ, chỉ cần có được một vị trí quan trọng ở nơ đây, sau này căn bản sẽ có tác dụng khó thể đo lường với chính mình. Tất nhiên nàng không dám nghĩ đến vị trí của bí thư Vương, nhưng vị trí mà chủ tịch Hà Khởi Duệ lưu lại cũng đủ làm cho nàng cực kỳ thèm thuồng.
Lý Nhị Bình là một người có chỉ số thông minh rất cao, nàng thấy mình muốn thực hiện khát vọng ở thành phố La Nam thì căn bản phải thông qua Vương Tử Quân. Nếu bí thư và chủ tịch tỉnh đều phải nhìn vào Vương Tử Quân, như vậy chỉ cần mình thu phục được người này, căn bản sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai chính trị của mình.
Nhưng nếu muốn thu phục Vương Tử Quân thì còn phải chậm rãi hầm cách thủy, nhìn vào mức độ thì căn bản không nên để xuất hiện tình huống chưa chín kỹ, vì nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.
Sau này Lý Nhị Bình căn bản luôn kiên trì bốn nguyên tắc cơ bản khi ở đối diện với Vương Tử Quân: Mọi chuyện đặt bí thư Vương lên đầu, mọi chuyện lấy tiêu chí phục vụ bí thư Vương, mọi chuyện lấy ý kiến của bí thư Vương làm tiêu chuẩn, mọi chuyện phải xem bí thư Vương có vui hay không.
Lý Nhị Bình có tâm tư như vậy, nàng bắt đầu dốc công dốc sức chứng thực. Dựa vào mối quan hệ giữa hai vợ chồng tạo dựng bao năm ở Sơn Nam, đã có không ít tin tức về thành phố La Nam chạy về phía nàng.
Cổ Thập Minh sẽ đến thành phố La Nam đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy, đây là tin tức mà nàng biết được vào ngày hôm qua. Nhưng sau khi nghe được tin này thì đáy lòng nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Một ví trí để trống chỉ có hai khả năng, một là đề bạt tại chỗ, mọi người sắp xếp chỗ ngồi cho nhau, thuận tiện ăn quả trên cây, thuận tiện chuyển vị tí, kết cục là người người nhà nhà vui vẻ; thứ hai chính là cán bộ hàng không, từ trên rơi xuống lấp đầy chỗ trống. Nhưng Cổ Thập Minh chạy đến thành phố La Nam thì căn bản là lấp đầy tất cả lỗ hổng cho cán bộ địa phương có thể thăng thiên.
Theo phân tích của Lý Nhị Bình thì Cổ Thập Minh có khả năng rất lớn làm bí thư thị ủy La Nam, dù sao thì người này cũng là dòng chính của chủ tịch Thạch. Lúc này lực ảnh hưởng của chủ tịch Thạch ở tỉnh Sơn Nam đã vượt qua Hào Nhất Phong, hơn nữa mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân căn bản không phải chỉ là bình thường.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cho Lý Nhị Bình và chủ tịch Hà đón tiếp Cổ Thập Minh, điều này làm cho trái tim muốn thân cận với Cổ Thập Minh của nàng chợt nguội lạnh. Bí thư Vương nói bằng giọng bình thản thế nhưng cực kỳ chân thật đáng tin.
Lúc này Cổ Thập Minh đến thành phố La Nam làm gì, mọi người đều hiểu rõ ràng. Nàng tin tưởng với đầu óc chính trị của Vương Tử Quân, đối phương chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay vấn đề, sao không biết cho được?
Bí thư Vương không thấy, điều này nói rõ Cổ Thập Minh căn bản không thể nào ngồi lên vị trí bí thư thị ủy La Nam. Tuy sau lưng Cổ Thập Minh có Chủ tịch Thạch chống đỡ, thế nhưng bí thư Vương không đồng ý thì căn bản là không có kết quả.
Nên nhìn kỹ rồi nói sau.
Lý Nhị Bình thầm cho ra quyết định, sau đó nàng lui ra khỏi phòng Vương Tử Quân.
Cổ Thập Minh là trưởng phòng tài chính, là một vị trí cực kỳ quan trọng trong tỉnh Sơn Nam. Có một số việc dù là phó chủ tịch tỉnh cũng căn bản không có lực ảnh hưởng lớn bằng hắn. Mỗi khi hắn đến các thành phố thị sát công tác, người ta bình thường đều phải đưa hắn lên cao, không phải là bí thư thì cũng là chủ tịch thành phố tiếp đãi. Thậm chí có những địa phương vì có chuyện cần cầu cạnh mà cả bí thư và thị ủy đều đi ra đón tiếp, quy cách tiếp đãi cao vời, thật sự giống như thần tài đến nhà.
Nhưng lúc này Cổ Thập Minh đến thành phố La Nam, hắn chuẩn bị tâm tư hạ thấp tư thái của mình. Dù sao Vương Tử Quân cũng không phải là bí thư thị ủy bình thường, còn là thường ủy tỉnh ủy. Người này đồng thời còn là nhân vật trọng yếu có liên quan trực tiếp đến tương lai làm bí thư thị ủy La Nam của Cổ Thập Minh, đến nhà đối phương sao có thể ngẩng cao đầu cho được?
Cổ Thập Minh đi đường mà liên tục suy nghĩ, hắn nghĩ nhiều nhất chính là làm sao mở miệng với Vương Tử Quân. Hắn nhất định phải hạ thấp tư thái của mình, Vương Tử Quân không phải là người bình thường, lực ảnh hưởng của hắn ở tỉnh Sơn Nam đã không còn là thứ mà người thường có thể so sánh được. Mặc dù Vương Tử Quân chỉ là một người có vị trí khá thấp trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nói về thực lực, thì đối phương căn bản có thể xếp vào sáu người đầu tiên. Dù là bí thư thị ủy An Dịch là Lý Dật Phong cũng phải kém hơn khá nhiều.
Cổ Thập Minh căn bản không kém ở phương diện tìm vui cho người khác, nếu không thì cũng chẳng lấy được niềm vui cho chủ tịch Thạch. Nhưng hắn căn bản không thể lạc quan với quan hệ với Vương Tử Quân, vì hai bên khá hời hợt, đây cũng không phải là nguyên nhân mà hắn phải cố gắng hướng về phía Vương Tử Quân. Ngược lại hắn tìm được niềm vui cho chủ tịch Thạch, đã từng nghĩ hết mọi biện pháp để kéo gần quan hệ với một người có thực lực mạnh mẽ như Vương Tử Quân ở Sơn Nam.
Nhưng không biết vì sao mà Vương Tử Quân luôn tỏ ra cực kỳ ôn hòa, mặc dù biểu hiện cũng là cười cười nói nói, thế nhưng Cổ Thập Minh cảm thấy nụ cười trên gương mặt anh tuấn của đối phương căn bản lúc nào cũng như một ngọn núi băng ngàn năm. Ngọn núi băng vắt ngang trước mặt hắn, ngăn cản hắn tiếp cận một cách không chút khách khí.
Sau khi cố gắng vài lần mà không có kết quả, Cổ Thập Minh cũng buông tha cho ý nghĩ của mình. Đặc biệt là sau khi tiến lên làm trưởng phòng tài chính, hắn càng không muốn liên lạc với Vương Tử Quân. Thậm chí trong lòng hắn cũng có chút oán giận Vương Tử Quân, nhưng hắn dù có giận cũng không dám có bất kỳ hành vi không hay với thành phố La Nam ở phương diện tài chính, hắn biết rõ La Nam là chốn căn bản không nên trêu vào.
Như vậy thì tốt, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Cổ Thập Minh suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng nản lòng an ủi chính mình.
Khi Cổ Thập Minh đang cảm thấy rất bực mình, cho rằng mình và Vương Tử Quân căn bản là không động chạm vào nhau, đột nhiên truyền đến tin tức Vương Tử Quân sẽ rời khỏi Sơn Nam. Ý nghĩa của sự kiện lần này căn bản có ảnh hưởng rất sâu, vì ít nhất thì vị trí bí thư thị ủy La Nam sẽ để trống.
Cổ Thập Minh vì muốn tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, hắn nhất định phải đến thành phố La Nam một chuyến.
Cổ Thập Minh nhất định phải tỏ thái độ, đó là công tác dựa theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, căn bản đi theo quy hoạch của đối phương. Hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó lặng lẽ suy tư, mình làm sao để nối liên hệ với Vương Tử Quân đây?
- Trưởng phòng Cổ, sắp rời khỏi đường cao tốc.
Trong bầu không khí yên ắng, lái xe nghiêng đầu nói với Cổ Thập Minh.
Cổ Thập Minh bị cắt đứt dòng suy nghĩ của mình mà có chút mất hứng, nhưng lúc này hắn cũng không thể phát giận lên người lái xe. Dù sao trước đó hắn cũng đã phân phó với lái xe khi sắp rời khỏi đường cao tốc thì nhắc nhở mình.
Sự việc có thành công hay không có liên quan trực tiếp đến sự kiện gặp mặt lần này, Cổ Thập Minh nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng có vài phần hưng phấn.
- Trưởng phòng Cổ, anh xem, người ta đến nghênh đón chúng ta.
Thư ký nhìn vài chiếc xe dừng lại phía trước, hắn khẽ nói với Cổ Thập Minh.
Cổ Thập Minh khẽ gật đầu, trong lòng có vài phần an ủi. Dù sao thì đối phương cũng đi ra cửa đường cao tốc đón mình, cũng xem như giữ thể diện cho mình.
- Chào trưởng phòng Cổ, chào mừng anh đến thành phố La Nam kiểm tra chỉ đạo công tác.
Lý Nhị Bình đã từng gặp Cổ Thập Minh, lúc này nàng mỉm cười vươn tay với Cổ Thập Minh.
Khi thấy Lý Nhị Bình thì Cổ Thập Minh vô thức nhíu mày, hắn dù không kỳ vọng Vương Tử Quân sẽ ra đón mình, thế nhưng phía La Nam cử ra một vị phó chủ tịch thường vụ đến đón, căn bản là lễ nghi hơi thấp.
Tuy Cổ Thập Minh cảm thấy rất mất hứng, thế nhưng vẫn phải giữ vững tinh thần ứng phó với Lý Nhị Bình. Đối phương tuy chỉ là phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng là nữ đồng chí duy nhất trong ban ngành thành phố La Nam, hắn cũng không dám đắc tội với đối phương.
Dù sao bây giờ Cổ Thập Minh vẫn chưa là bí thư thị ủy La Nam, hắn có thể trở thành bí thư thị ủy La Nam hay không thì còn phải nhờ người đàn ông kia trợ giúp. Nếu như không có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, căn bản không thể nào tiến lên vị trí bí thư thị ủy La Nam được. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lý Nhị Bình lúc này tuy nở nụ cười vui vẻ, tuy luôn nói cười với Cổ Thập Minh, thế nhưng dựa vào tâm tư của một người phụ nữ, nàng có thể cảm nhận được vị thần tài đến La Nam căn bản không thoải mái. Nàng bây giờ không dám đắc tội với hai bên, thế cho nên cũng chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi.
- trưởng phòng Cổ, nghe nói ngài đến kiểm tra thị sát công tác của thành phố La Nam, thế là mọi người cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Chủ tịch Hà vốn muốn đích thân đến đón ngài, thế nhưng lúc này có một tổ nghiên cứu đến La Nam, đã quyết định sáng nay tiếp nhận báo cáo công tác.
Lý Nhị Bình là người nhanh miệng, lời còn chưa ra khỏi miệng thì gương mặt đã vui tươi làm cho người đối diện cảm thấy rất thoải mái.
Tuy biết rõ lời nói của đối phương căn bản tám phần là giả, thế nhưng Cổ Thập Minh vẫn thấy rất vui. Dù sao thì ai cũng thích những lời nịnh nọt, dù biết những lời này căn bản là giả, thế nhưng vẫn tình nguyện muốn nghe.
- Thay tôi cám ơn chủ tịch Hà, lần này tôi đến nghiên cứu đều là vì muốn mở rộng kinh nghiệm của thành phố La Nam. Những năm qua thu nhập tài chính của La Nam tăng vọt, kinh nghiệm tốt này nhất định phải được phổ biến ra toàn tỉnh Sơn Nam.
Cổ Thập Minh nói qua loa vài câu thì thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Lý, bí thư Vương bây giờ có rảnh không? Tôi muốn báo cáo vài công tác cho lãnh đạo.
Trọng Khang mặc tây phục đeo cà vạt, mái tóc đã rơi vào hoàn cảnh địa phương hỗ trợ trung ương, thế nhưng địa phương phủ lên trung ương, vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, không chút mất trật tự. Hắn đi vòng quanh nhìn chữ của Hào Nhất Phong, sau đó mới cười nói:
- Bí thư Hào, tôi căn bản không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng tôi biết rõ chữ tốt căn bản không phải chữ hoàn mỹ, mà bên trong ẩn giấu tinh thần. Nếu chữ không có tinh thần, căn bản cũng không phải là thượng đẳng. Chữ của bí thư ngài lại tràn đầy ý chí, đây cũng không phải là thứ mà những nhà thư pháp có thể so sánh được.
Trọng Khang nói làm cho Hào Nhất Phong rất vui, lão chỉ vào đối phương rồi nói:
- Anh đấy, há miệng thì cái gì cũng nói được. Tôi nhớ bây giờ người ta khen phụ nữ, câu đầu tiên là xinh đẹp, nếu người phụ nữ kia có vẻ đẹp khiêm tốn, không thể liệt vào hai chữ xinh đẹp, như vậy sẽ đổi lại: Sẽ khen nàng có khí chất. Cậu không phải dùng chiêu đó lên người tôi đấy chứ?
- Bí thư, tôi nói đều là lời thật lòng, ngài cũng không thể hoài nghi tôi được.
Trọng Khang làm ra bộ dạng cầu xin tha thứ rồi lên tiếng giải thích.
Hào Nhất Phong cười cười nói:
- Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, Trọng Khang, bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
- Bí thư Nhất Phong, trên cơ bản đã chuẩn bị xong, chứng cứ đã vô cùng xác thực, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ chọn lựa hành động.
Lý Trọng Khang nhìn vào mặt Hào Nhất Phong rồi trầm giọng nói, lúc này gương mặt hắn có mang theo vài phần sát khí.
- Tốt, Trọng Khang, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Hào Nhất Phong vỗ vỗ tay Lý Trọng Khang, sau đó lão trầm giọng nói:
- Tình thế tốt của lão lãnh đạo lưu lại đã bị tôi biến thành thế này, tôi rất không an tâm, không cảm thấy vui. Lúc này lão lãnh đạo vẫn tín nhiệm tôi, còn đưa cậu là một người có khả năng đến đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban kỷ luật Sơn Nam. Tôi tin tưởng dưới sự giúp đỡ của lãnh đạo, chúng ta nhất định sẽ quyét sạch lũ trâu ngựa ở Sơn Nam, cuối cùng Sơn Nam sẽ vẫn là nơi lanh lảnh càn khôn.
Lý Trọng Khang đến tỉnh Sơn Nam được hơn nửa năm thế nhưng vẫn cảm nhận được áp lực mà Hào Nhất Phong đang gánh vác. Đồng thời hắn cũng cảm thấy bội phục vị lãnh đạo có tư tưởng cổ hũ này hơn vài phần. Có thể nhẫn nại đào hố chôn người, đây cũng không phải là điều bình thường có thể làm được.
- Bí thư Hào yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Trọng Khang nói đến đây thì dùng giọng chần chờ nói:
- Bí thư Hào, khi nào thì chúng ta phát động?
- Không vội, bây giờ chúng ta còn chưa gấp.
Hào Nhất Phong nhìn vào dòng chữ của mình rồi trầm lặng nói:
- Chúng ta đã đợi khá lâu, cũng không thể nào không chờ thêm một chút nữa được.
Tuy tin tức Vương Tử Quân sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam ngày càng lan rộng, thế nhưng công tác của hắn ở thành phố La Nam vẫn vận chuyển đâu vào đấy. Đặc biệt là bên ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân vẫn có một hàng người đến chờ báo cáo.
- Bí thư Vương, vừa mới nhận được thông báo, trưởng phòng Cổ phòng tài chính tỉnh sẽ đến khảo sát tình huống thu chi của thành phố La Nam.
Lý Nhị Bình đứng đối diện với Vương Tử Quân, nàng khẽ mở miệng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn biết lúc này Cổ Thập Minh đến nghiên cứu khảo sát căn bản không phải vì vấn đề thành phố La Nam đang có nguồn tài chính mạnh mẽ, vì đối phương đang nhăm nhe vị trí của mình. truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Lý, chuyện này chị phụ trách tiếp đãi, hôm nay tôi không có thời gian, đến trưa để chủ tịch Hà đến dùng cơm với trưởng phòng Cổ.
Lý Nhị Bình dù là phụ nữ nhưng căn bản không phải hạng tóc dài não ngắn. Theo nhận định của nhiều người thì nàng là người có thể nhìn chung quanh nghe tám hướng, nếu không thì nàng căn bản không thể nào đứng vững ở thành phố La Nam. Nàng căn bản rất quan tâm đến tin tức của Vương Tử Quân, đồng thời nàng cũng hy vọng thừa cơ hội này có thể phát động.
Sắp xếp vị trí trong quan trường chính là trèo lên cây hái trái, bí thư Vương rời khỏi La Nam, thành phố La Nam sẽ thành một mâm bánh trái. Lúc này La Nam đang phát triển mạnh mẽ, chỉ cần có được một vị trí quan trọng ở nơ đây, sau này căn bản sẽ có tác dụng khó thể đo lường với chính mình. Tất nhiên nàng không dám nghĩ đến vị trí của bí thư Vương, nhưng vị trí mà chủ tịch Hà Khởi Duệ lưu lại cũng đủ làm cho nàng cực kỳ thèm thuồng.
Lý Nhị Bình là một người có chỉ số thông minh rất cao, nàng thấy mình muốn thực hiện khát vọng ở thành phố La Nam thì căn bản phải thông qua Vương Tử Quân. Nếu bí thư và chủ tịch tỉnh đều phải nhìn vào Vương Tử Quân, như vậy chỉ cần mình thu phục được người này, căn bản sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai chính trị của mình.
Nhưng nếu muốn thu phục Vương Tử Quân thì còn phải chậm rãi hầm cách thủy, nhìn vào mức độ thì căn bản không nên để xuất hiện tình huống chưa chín kỹ, vì nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.
Sau này Lý Nhị Bình căn bản luôn kiên trì bốn nguyên tắc cơ bản khi ở đối diện với Vương Tử Quân: Mọi chuyện đặt bí thư Vương lên đầu, mọi chuyện lấy tiêu chí phục vụ bí thư Vương, mọi chuyện lấy ý kiến của bí thư Vương làm tiêu chuẩn, mọi chuyện phải xem bí thư Vương có vui hay không.
Lý Nhị Bình có tâm tư như vậy, nàng bắt đầu dốc công dốc sức chứng thực. Dựa vào mối quan hệ giữa hai vợ chồng tạo dựng bao năm ở Sơn Nam, đã có không ít tin tức về thành phố La Nam chạy về phía nàng.
Cổ Thập Minh sẽ đến thành phố La Nam đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy, đây là tin tức mà nàng biết được vào ngày hôm qua. Nhưng sau khi nghe được tin này thì đáy lòng nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Một ví trí để trống chỉ có hai khả năng, một là đề bạt tại chỗ, mọi người sắp xếp chỗ ngồi cho nhau, thuận tiện ăn quả trên cây, thuận tiện chuyển vị tí, kết cục là người người nhà nhà vui vẻ; thứ hai chính là cán bộ hàng không, từ trên rơi xuống lấp đầy chỗ trống. Nhưng Cổ Thập Minh chạy đến thành phố La Nam thì căn bản là lấp đầy tất cả lỗ hổng cho cán bộ địa phương có thể thăng thiên.
Theo phân tích của Lý Nhị Bình thì Cổ Thập Minh có khả năng rất lớn làm bí thư thị ủy La Nam, dù sao thì người này cũng là dòng chính của chủ tịch Thạch. Lúc này lực ảnh hưởng của chủ tịch Thạch ở tỉnh Sơn Nam đã vượt qua Hào Nhất Phong, hơn nữa mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân căn bản không phải chỉ là bình thường.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cho Lý Nhị Bình và chủ tịch Hà đón tiếp Cổ Thập Minh, điều này làm cho trái tim muốn thân cận với Cổ Thập Minh của nàng chợt nguội lạnh. Bí thư Vương nói bằng giọng bình thản thế nhưng cực kỳ chân thật đáng tin.
Lúc này Cổ Thập Minh đến thành phố La Nam làm gì, mọi người đều hiểu rõ ràng. Nàng tin tưởng với đầu óc chính trị của Vương Tử Quân, đối phương chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay vấn đề, sao không biết cho được?
Bí thư Vương không thấy, điều này nói rõ Cổ Thập Minh căn bản không thể nào ngồi lên vị trí bí thư thị ủy La Nam. Tuy sau lưng Cổ Thập Minh có Chủ tịch Thạch chống đỡ, thế nhưng bí thư Vương không đồng ý thì căn bản là không có kết quả.
Nên nhìn kỹ rồi nói sau.
Lý Nhị Bình thầm cho ra quyết định, sau đó nàng lui ra khỏi phòng Vương Tử Quân.
Cổ Thập Minh là trưởng phòng tài chính, là một vị trí cực kỳ quan trọng trong tỉnh Sơn Nam. Có một số việc dù là phó chủ tịch tỉnh cũng căn bản không có lực ảnh hưởng lớn bằng hắn. Mỗi khi hắn đến các thành phố thị sát công tác, người ta bình thường đều phải đưa hắn lên cao, không phải là bí thư thì cũng là chủ tịch thành phố tiếp đãi. Thậm chí có những địa phương vì có chuyện cần cầu cạnh mà cả bí thư và thị ủy đều đi ra đón tiếp, quy cách tiếp đãi cao vời, thật sự giống như thần tài đến nhà.
Nhưng lúc này Cổ Thập Minh đến thành phố La Nam, hắn chuẩn bị tâm tư hạ thấp tư thái của mình. Dù sao Vương Tử Quân cũng không phải là bí thư thị ủy bình thường, còn là thường ủy tỉnh ủy. Người này đồng thời còn là nhân vật trọng yếu có liên quan trực tiếp đến tương lai làm bí thư thị ủy La Nam của Cổ Thập Minh, đến nhà đối phương sao có thể ngẩng cao đầu cho được?
Cổ Thập Minh đi đường mà liên tục suy nghĩ, hắn nghĩ nhiều nhất chính là làm sao mở miệng với Vương Tử Quân. Hắn nhất định phải hạ thấp tư thái của mình, Vương Tử Quân không phải là người bình thường, lực ảnh hưởng của hắn ở tỉnh Sơn Nam đã không còn là thứ mà người thường có thể so sánh được. Mặc dù Vương Tử Quân chỉ là một người có vị trí khá thấp trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nói về thực lực, thì đối phương căn bản có thể xếp vào sáu người đầu tiên. Dù là bí thư thị ủy An Dịch là Lý Dật Phong cũng phải kém hơn khá nhiều.
Cổ Thập Minh căn bản không kém ở phương diện tìm vui cho người khác, nếu không thì cũng chẳng lấy được niềm vui cho chủ tịch Thạch. Nhưng hắn căn bản không thể lạc quan với quan hệ với Vương Tử Quân, vì hai bên khá hời hợt, đây cũng không phải là nguyên nhân mà hắn phải cố gắng hướng về phía Vương Tử Quân. Ngược lại hắn tìm được niềm vui cho chủ tịch Thạch, đã từng nghĩ hết mọi biện pháp để kéo gần quan hệ với một người có thực lực mạnh mẽ như Vương Tử Quân ở Sơn Nam.
Nhưng không biết vì sao mà Vương Tử Quân luôn tỏ ra cực kỳ ôn hòa, mặc dù biểu hiện cũng là cười cười nói nói, thế nhưng Cổ Thập Minh cảm thấy nụ cười trên gương mặt anh tuấn của đối phương căn bản lúc nào cũng như một ngọn núi băng ngàn năm. Ngọn núi băng vắt ngang trước mặt hắn, ngăn cản hắn tiếp cận một cách không chút khách khí.
Sau khi cố gắng vài lần mà không có kết quả, Cổ Thập Minh cũng buông tha cho ý nghĩ của mình. Đặc biệt là sau khi tiến lên làm trưởng phòng tài chính, hắn càng không muốn liên lạc với Vương Tử Quân. Thậm chí trong lòng hắn cũng có chút oán giận Vương Tử Quân, nhưng hắn dù có giận cũng không dám có bất kỳ hành vi không hay với thành phố La Nam ở phương diện tài chính, hắn biết rõ La Nam là chốn căn bản không nên trêu vào.
Như vậy thì tốt, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Cổ Thập Minh suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng nản lòng an ủi chính mình.
Khi Cổ Thập Minh đang cảm thấy rất bực mình, cho rằng mình và Vương Tử Quân căn bản là không động chạm vào nhau, đột nhiên truyền đến tin tức Vương Tử Quân sẽ rời khỏi Sơn Nam. Ý nghĩa của sự kiện lần này căn bản có ảnh hưởng rất sâu, vì ít nhất thì vị trí bí thư thị ủy La Nam sẽ để trống.
Cổ Thập Minh vì muốn tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, hắn nhất định phải đến thành phố La Nam một chuyến.
Cổ Thập Minh nhất định phải tỏ thái độ, đó là công tác dựa theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, căn bản đi theo quy hoạch của đối phương. Hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó lặng lẽ suy tư, mình làm sao để nối liên hệ với Vương Tử Quân đây?
- Trưởng phòng Cổ, sắp rời khỏi đường cao tốc.
Trong bầu không khí yên ắng, lái xe nghiêng đầu nói với Cổ Thập Minh.
Cổ Thập Minh bị cắt đứt dòng suy nghĩ của mình mà có chút mất hứng, nhưng lúc này hắn cũng không thể phát giận lên người lái xe. Dù sao trước đó hắn cũng đã phân phó với lái xe khi sắp rời khỏi đường cao tốc thì nhắc nhở mình.
Sự việc có thành công hay không có liên quan trực tiếp đến sự kiện gặp mặt lần này, Cổ Thập Minh nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng có vài phần hưng phấn.
- Trưởng phòng Cổ, anh xem, người ta đến nghênh đón chúng ta.
Thư ký nhìn vài chiếc xe dừng lại phía trước, hắn khẽ nói với Cổ Thập Minh.
Cổ Thập Minh khẽ gật đầu, trong lòng có vài phần an ủi. Dù sao thì đối phương cũng đi ra cửa đường cao tốc đón mình, cũng xem như giữ thể diện cho mình.
- Chào trưởng phòng Cổ, chào mừng anh đến thành phố La Nam kiểm tra chỉ đạo công tác.
Lý Nhị Bình đã từng gặp Cổ Thập Minh, lúc này nàng mỉm cười vươn tay với Cổ Thập Minh.
Khi thấy Lý Nhị Bình thì Cổ Thập Minh vô thức nhíu mày, hắn dù không kỳ vọng Vương Tử Quân sẽ ra đón mình, thế nhưng phía La Nam cử ra một vị phó chủ tịch thường vụ đến đón, căn bản là lễ nghi hơi thấp.
Tuy Cổ Thập Minh cảm thấy rất mất hứng, thế nhưng vẫn phải giữ vững tinh thần ứng phó với Lý Nhị Bình. Đối phương tuy chỉ là phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng là nữ đồng chí duy nhất trong ban ngành thành phố La Nam, hắn cũng không dám đắc tội với đối phương.
Dù sao bây giờ Cổ Thập Minh vẫn chưa là bí thư thị ủy La Nam, hắn có thể trở thành bí thư thị ủy La Nam hay không thì còn phải nhờ người đàn ông kia trợ giúp. Nếu như không có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, căn bản không thể nào tiến lên vị trí bí thư thị ủy La Nam được. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lý Nhị Bình lúc này tuy nở nụ cười vui vẻ, tuy luôn nói cười với Cổ Thập Minh, thế nhưng dựa vào tâm tư của một người phụ nữ, nàng có thể cảm nhận được vị thần tài đến La Nam căn bản không thoải mái. Nàng bây giờ không dám đắc tội với hai bên, thế cho nên cũng chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi.
- trưởng phòng Cổ, nghe nói ngài đến kiểm tra thị sát công tác của thành phố La Nam, thế là mọi người cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Chủ tịch Hà vốn muốn đích thân đến đón ngài, thế nhưng lúc này có một tổ nghiên cứu đến La Nam, đã quyết định sáng nay tiếp nhận báo cáo công tác.
Lý Nhị Bình là người nhanh miệng, lời còn chưa ra khỏi miệng thì gương mặt đã vui tươi làm cho người đối diện cảm thấy rất thoải mái.
Tuy biết rõ lời nói của đối phương căn bản tám phần là giả, thế nhưng Cổ Thập Minh vẫn thấy rất vui. Dù sao thì ai cũng thích những lời nịnh nọt, dù biết những lời này căn bản là giả, thế nhưng vẫn tình nguyện muốn nghe.
- Thay tôi cám ơn chủ tịch Hà, lần này tôi đến nghiên cứu đều là vì muốn mở rộng kinh nghiệm của thành phố La Nam. Những năm qua thu nhập tài chính của La Nam tăng vọt, kinh nghiệm tốt này nhất định phải được phổ biến ra toàn tỉnh Sơn Nam.
Cổ Thập Minh nói qua loa vài câu thì thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Lý, bí thư Vương bây giờ có rảnh không? Tôi muốn báo cáo vài công tác cho lãnh đạo.
/1843
|