Những ngày qua Richard rất bực bội, chỉ cảm thấy dây cung căng cứng rồi chợt đứt, điều này làm hắn trở tay không kịp.
Nhưng lúc này ở trước mặt Bob thì Richard căn bản không dám lộ ra vẻ uể oải của mình, hắn tỏ ra cực kỳ tự tin:
- Bob, thành phố La Nam đã ký kết hiệp nghị xây dựng khu hậu cần với công ty Đại Nguyên, vậy thì chúng ta ở lại thành phố Dạ Nguyệt, vì thành phố Dạ Nguyệt cho chúng ta những điều kiện rất tốt.
- Nhưng vị rí địa lý của thành phố Dạ Nguyệt căn bản không thể nào so sánh được với La Nam, đừng nói là phương diện phóng xạ ra các tỉnh Trung Bộ.
Lúc này Bob tỏ ra cực kỳ cứng nhắc với Richard, không có chút ý tứ nhượng bộ.
- Tại sao lại không có biện pháp? Bob, thành phố La Nam dù là nơi mà tổng bộ quyết định đặt khu hậu cần, thế nhưng như vậy thì thế nào? Kế hoạch không thể không biến hóa, hơn nữa thành phố La Nam không có sân bay, đây là một trong những phương diện rất quan trọng. Tuy khu hậu cần căn bản không có nhu cầu quá lớn với sân bay, thế nhưng bây giờ là thời điểm xí nghiệp hiện đại, nếu như xung quanh khu hậu cần không có sân bay, rõ ràng là một uy hiếp rất lớn.
Richard nói đến đây thì làn môi quý tộc mỏng dính có hơi co rút, cơ thể càng có thêm vài phần ngạo nghễ.
Bob nghe Richard nói những lời như vậy mà thật sự nổi giận, nhưng lúc này căn bản không tìm được lý do để phản bác. Lời nói của Richard cũng có vài phần đúng, theo như phân tích của hắn thì La Nam là một thành phố quật khởi, sớm muộn gì cũng xây dựng sân bay mà thôi.
- Richard, tôi sẽ đem những chuyện phát sinh tiến hành báo cáo cho tổng bộ.
Bob trầm ngâm một chút rồi dung giọng kiên định nói.
Khi Bob phất tay áo bỏ đi thì gương mặt căng cứng của Richard có vài phần run rẩy, hắn ngồi nặng nề trên ghế sa lông, vẻ mặt có vài phần chán nản.
Richard cảm thấy mình cho ra quyết sách lần này cũng không có gì gọi là sai lầm, hắn nên làm như vậy, thế nhưng đáng tiếc là đối thủ đàm phán căn bản không coi công ty của bọn họ ra gì, dứt khoát bỏ qua và ký hợp đồng với một công ty khác.
Richard là một người hiểu rõ về Trung Quốc, hắn căn bản biết được nhiều tình thế trong đất nước này. Hắn nhìn tư liệu trên bàn công tác, thế là trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Thông qua những tư liệu và đàm phán gần đây, Richard đã suy xét vài ngày, cuối cùng cho ra một kết luận:
"Từ khi bắt đầu thì nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn kia đã không chú ý đến công ty của hắn, biết không chừng tất cả mọi thứ đều do chính mình tạo ra."
Richard cảm thấy mình quá huênh hoang, thực tế thì hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Sử dụng một câu tục ngữ để miêu tả đúng tình huống thì rõ ràng là: "Chính mình không là cái quái gì đối với đối phương!"
Thành phố La Nam căn bản giống như Bob nói, công ty Miyanda đã không còn gì để quay về, lúc này chỉ có thể kiên trì đầu tư ở thành phố Dạ Nguyệt. Mặc dù trong ý thức của hắn thì thành phố Dạ Nguyệt cũng không là một lựa chọn rất tốt để đầu tư khu hậu cần, thế nhưng dưới tình huống hiện tại thì không còn lựa chọn gì khác, chỉ có một con đường và cứ tiếp tục tiến bước mà thôi.
Richard có thể căn cứ vào lý do thành phố La Nam không có sân bay để kiên trì ý kiến của mình, hắn tin tưởng dưới sự giúp đỡ của ban giám đốc, nhất định chính mình sẽ vẫn giữ được vị trí hiện tại, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ.
Richard rút ra một điếu thuốc, liên tục hít khói nhả sương, trên mặt chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Richard khẽ lên tiếng, thư ký Emily nhanh chóng đi vào.
- Emily, có chuyện gì sao?
Richard đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như thường, hắn trầm giọng hỏi Emily.
Emily khẽ đặt một phần văn kiện xuống trước mặt Richard, sau đó nàng khẽ nói:
- Richard tiên sinh, vừa nhận được tin tức, hạng mục sân bay của thành phố La Nam đã được phê chuẩn.
- Cô nói cái gì?
Richard chợt đứng lên khỏi ghế giống như một con khỉ bị bỏng mông.
Emily cũng không cảm thấy bất ngờ với phản ứng của Richard. Nàng là thư ký của Richard, nàng biết rõ nhiều tình huống mà người khác căn bản không biết, rõ ràng thành phố La Nam được xây dựng sân bay là đả kích không nhỏ với Richard.
Nhưng tin tức đã truyền đến, Emily căn bản không thể nào che giấu, chỉ hy vọng Richard tiên sinh sớm có chuẩn bị.
- Hạng mục sân bay của thành phố La Nam đã được thông qua.
Emily thì thào lập lại một lần nữa.
Richard không nói gì thêm, hắn khoát tay áo với Emily, tỏ ý bảo nàng có thể rời ddi.
Vương Tử Quân căn bản không biết tình huống khốn khổ của Richard, dù sao thì công ty Miyanda chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn, hơn nữa còn là một mắt xích có thể vứt bỏ.
Lúc này mọi chuyện đều đã phát triển trong quỹ tích mà Vương Tử Quân vạch ra, đã giúp hắn làm nổi bật tâm tư chính trị của mình. Công ty Miyanda lúc này là một thế lực mà hắn căn bản không muốn lãng phí tinh lực để lưu ý.
- Con trai, con phải dùng sức thêm một chút.
Vương Tử Quân lớn tiếng nói với con trai đang cầm quả bóng rổ nhỏ chuẩn bị ném.
Trên bãi cỏ trong nhà Mạc lão gia tử, Tiểu Bảo Nhi mặc một chiếc áo thun có những hình vẽ ngộ nghĩnh, nó chạy đầu vã mồ hôi, tóc bết lên trán, đang dùng sức ném quả bóng trong tay về phía chiếc rổ nhỏ chuyên dành cho mình.
- Bốp!
Quả bóng đập vào khung rổ, sau đó chạy một vòng rồi rơi ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi tiếp tục chạy nhanh về phía quả bóng rổ, hắn có chút vui mừng, sau đó tiến lên chộp lấy quả bóng.
- Con trai, xem bố này.
Vương Tử Quân nói rồi nâng quả bóng ném về phía rổ.
Trước nay Vương Tử Quân căn bản cũng không phải là người giỏi chơi bóng rỗ, cho nên cũng không có gì đáng tự hào ở phương diện kỹ thuật ném bóng. nhưng lúc này hắn tin tưởng có thể biểu diễn được trước mặt con trai, cũng là vì vòng rổ rất thấp, muốn ném một quả bóng nhỏ hơn ba phần vào bên trong thì dễ như trở bàn tay.
- Bốp!
Có đôi khi tưởng tượng thì rất đẹp nhưng sự thật thì tàn khốc, khi Vương Tử Quân nghĩ rằng quả bóng đang bay một đường vòng cung sẽ trúng vào rỗ, sau đó mình sẽ có cơ hội biểu hiện trước mặt con trai. Thế nhưng quả bóng rổ cũng không nể mặt hắn, vừa bay lên đụng vào thành rổ đã văng ra.
- Ha ha, ba nói dối, ba cũng không ném trúng...
Tiếng cười vui vẻ chợt vang lên, Vương Tử Quân nhìn con trai đang cười run cả người, thế là không khỏi gãi gãi đầu. Hắn thầm nghĩ, quả bóng rổ kia thật sự không ra gì, đã làm hắn lãng phí mất một cơ hội tốt.
- Bố, bóng của bố này.
Tiểu Bảo Nhi bắt được quả bóng cũng không tiếp tục ném vào vòng rổ, nó cầm lấy quả bóng giống như đang mang theo một thứ gì đó quý hiếm đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của con trai, thế là chỉ có thể mỉm cười đau khổ tiếp nhận quả bóng, sau đó cực kỳ tập trung nhìn về phía rổ.
Lúc này dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải ném bóng vào rổ, nếu không thì chẳng phải thể diện của người làm cha như hắn sẽ mất hết sao?
- Bộp!
Quả bóng rổ bay trên không trung tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Vương Tử Quân nhìn quả bóng cao su đang bay đi, hắn chợt sinh ra cảm giác gươm quý xem ra còn chưa cùn. Nhưng khi quả bóng rơi xuống đất, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: Mình dùng sức quá mạnh, bóng bay qua vòng rổ.
Tiểu Bảo Nhi cười đến mức run cả người, nước mắt cũng chảy cả ra, sau đó nó chỉ vào Vương Tử Quân và nháy mắt nói:
- Ba ba cũng không thể ném trúng.
Tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc cũng vang lên, nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nàng nhanh chóng chạy về phía con của mình. Sau khi lau mồ hôi trán cho con trai, nàng yêu thương bế con trai lên.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt vui vẻ của vợ và con, thế là cảm thấy rất ấm áp. Vô tình hắn chợt sinh ra cảm giác muốn thời gian dừng lại, muốn cuộc sống tươi đẹp này mãi mãi duy trì.
- Có bản lĩnh thì em ném vào rổ đi.
Vương Tử Quân cố ý ra vẻ tức giận nói với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc đặt con trai xuống, bàn tay như ngọc quấn mái tóc ra sau gáy. Sau đó nàng giữ chặt quả bóng, sau đó ném ra giống như tùy ý, thế nhưng quả bóng lại vững vàng bay vào rổ.
- Mẹ quá giỏi.
Tiểu Bảo Nhi tiếp tục chạy đến nhặt bóng lên rồi dùng giọng hưng phấn nói.
Mạc Tiểu Bắc tiếp nhận quả bóng trong tay con trai, cũng không nói nhiều, nàng khẽ vung tay, quả bóng lại bay vào trong rổ.
- Bốp bốp...
Vương Tử Quân nhìn động tác ném bóng cực kỳ tiêu chuẩn của Mạc Tiểu Bắc, hắn lắc đầu cười, nếu so với Mạc Tiểu Bắc thì chính hắn căn bản là kém quá lớn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Tiểu Bắc đang chuẩn bị chọc Vương Tử Quân vài câu, nhưng Vương Tử Quân tranh thủ cơ hội để cầm lấy điện thoại, chuẩn bị chuồn đi.
- Alo, bí thư Tử Quân sao? Tôi là Hào Nhất Phong.
Một giọng nói quen thuộc chợt truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
"Hào Nhất Phong sao?"
Vương Tử Quân chợt kinh ngạc, tuy hắn và Hào Nhất Phong coi như là người cùng chung một ban ngành, thế nhưng trước nay Hào Nhất Phong căn bản rất ít khi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân. Dưới tình huống bình thường nếu có sắp xếp gì thì cũng chỉ do Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại mà thôi.
Hào Nhất Phong hôm nay làm sao vậy?
Vương Tử Quân thầm suy đoán xem có chuyện gì, thế nhưng ngoài miệng lại mỉm cười nói:
- Chào bí thư Nhất Phong, ngài lúc này gọi điện thoại cho thuộc hạ có gì cần dặn dò sao?
- Ha ha, cậu Tử Quân cứ khách khí, chúng ta đều là người trong một ban ngành, cũng không cần khách khí như vậy làm gì.
Tiếng cười cởi mở của Hào Nhất Phong lại truyền đến, nếu như người không biết đó là Hào Nhất Phong, còn tưởng rằng hai người là bạn bè lâu năm mới gặp lại.
Hào Nhất Phong càng nói như vậy càng làm cho tính cảnh giác của Vương Tử Quân tăng lên vài phần, hắn cũng không tin vào những câu nói như vậy, giữa hắn và Hào Nhất Phong căn bản không cần khách khí. Nhưng Hào Nhất Phong đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể nể mặt bí thư Nhất Phong. Hắn cũng nhanh chóng mở miệng chào hỏi:
- Bí thư Nhất Phong cho ra lời phê bình, tôi nhất định sẽ thực hiện theo đúng chỉ thị của lãnh đạo, sẽ tích cực sửa đổi.
Hai người nói vài câu, căn bản là không khí hòa hợp vui vẻ, cuối cùng Hào Nhất Phong nói:
- Tử Quân, cậu đi đến trường đảng học tập đã hơn một tháng, khoảng thời gian trước tôi có chút bận rộn, thật sự không thể nào chạy đi được, cũng không có thời gian thăm hỏi cậu. Hôm nay tôi vừa vặn đến thủ đô một chuyến, ngày mai chúng ta cùng dùng cơm nhé?
Trong ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh ở trường đảng trung ương có một quy củ bất thành văn, đó chính là tất cả đơn vị đều nhìn vào thành viên đơn vị khác đang tiến hành học tập, nếu như cấp bậc nhân sự càng cao đến thăm, như thế sẽ càng có mặt mũi.
Người có thể diện nhất trong ban huấn luyện trường đảng trung ương chính là vị bí thư một tỉnh phía tây, người này là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, cơ bản tất cả ban ngành tỉnh ủy đều phải chạy đến đây. Vương Tử Quân căn bản cũng không kém, cũng có một nửa ban ngành tỉnh ủy đến thăm.
Lúc này Hào Nhất Phong lại chạy đến, ý nghĩa của nó là khác biệt, vì Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh danh chính ngôn thuận.
Nhưng lúc này vì sao Hào Nhất Phong lại đến thăm hắn?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không thể nào ước lượng được tâm tư của Hào Nhất Phong. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải tiến hành cảm tạ với lời mời của bí thư Hào Nhất Phong, bàn tay không thể đánh lên gương mặt tươi cười, người ta có ý tốt đến thăm mình, mặc kệ người ta có mục đích là gì, đều cho mình thể diện, ít nhất cũng phải có thái độ cảm ơn.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong, tôi sẽ ở trường đảng cung nghênh ngài đại giá quang lâm.
- Tốt, đến lúc đó chúng ta cùng uống một bữa. Đúng rồi, Tử Quân, cậu học tập ở trường đảng nếu có gì cần, cứ đi đến khu thường trú tỉnh Sơn Nam, để bọn họ sắp xếp cho cậu, nếu như không sắp xếp được, tôi sẽ cho bọn họ biết tay.
Hào Nhất Phong nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cúp máy mà nụ cười trên môi chợt tan biến. Trước nay hắn và Hào Nhất Phong căn bản đều ở vào trạng thái đối địch, lúc này Hào Nhất Phong đến lấy lòng, hắn không biết bên trong có được mấy phần thành ý.
Nhưng dù là thế nào thì hành động lấy lòng của Hào Nhất Phong lần này cũng làm cho Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối. Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, nếu như giữa hai người vẫn bình an vô sự thì tốt hơn nhiều so với tình huống giương cung bạt kiếm.
Vương Tử Quân cảm thấy không nên suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, đến lúc đó rồi nói sau.
Vương Tử Quân bỏ qua ý nghĩ này, hắn thuận tay nhặt quả bóng rổ bên dưới lên, sau đó vung tay lên, ném mạnh về phía vòng rổ.
- Bốp!
Quả bóng chui vào lưới, điều này làm cho Tiểu Bảo Nhi kêu lớn rồi nhảy dựng lên hoan hô. Vương Tử Quân nghe tiếng cười vui vẻ trẻ thơ của Tiểu Bảo Nhi, những lo lắng vừa xuất hiện trong lòng chợt tan biến sạch sẽ.
- Con trai, vừa rồi là bố trêu con cho vui thôi, lúc này lấy bóng đến đây, bố cho con trai thấy bản lĩnh thật sự là như thế nào.
Vương Tử Quân dùng hai tay chống nạnh rồi hăng hái nói.
Tiểu Bảo Nhi đang ở vào thời đại sùng bái bố mình, thế nên nào có chút ý nghĩ hoài nghi? Sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân, nó vui mừng chạy đến cầm lấy quả bóng rổ.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân vừa mới cầm lấy quả bóng rổ, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó cười nói:
- Chào anh Lục.
Người gọi điện thoại đến chính là chủ nhiệm Lục của ủy ban cải cách, sau khi làm tốt hạng mục sân bay La Nam thì quan hệ giữa Vương Tử Quân và chủ nhiệm Lục đã tiến lên một bước, hai người nói chuyện với nhau cũng có vài phần tùy ý.
Chủ nhiệm Lục cười ha hả nói:
- Tử Quân, bây giờ cậu có rãnh không, tôi muốn giới thiệu cho cậu một người.
Nhưng lúc này ở trước mặt Bob thì Richard căn bản không dám lộ ra vẻ uể oải của mình, hắn tỏ ra cực kỳ tự tin:
- Bob, thành phố La Nam đã ký kết hiệp nghị xây dựng khu hậu cần với công ty Đại Nguyên, vậy thì chúng ta ở lại thành phố Dạ Nguyệt, vì thành phố Dạ Nguyệt cho chúng ta những điều kiện rất tốt.
- Nhưng vị rí địa lý của thành phố Dạ Nguyệt căn bản không thể nào so sánh được với La Nam, đừng nói là phương diện phóng xạ ra các tỉnh Trung Bộ.
Lúc này Bob tỏ ra cực kỳ cứng nhắc với Richard, không có chút ý tứ nhượng bộ.
- Tại sao lại không có biện pháp? Bob, thành phố La Nam dù là nơi mà tổng bộ quyết định đặt khu hậu cần, thế nhưng như vậy thì thế nào? Kế hoạch không thể không biến hóa, hơn nữa thành phố La Nam không có sân bay, đây là một trong những phương diện rất quan trọng. Tuy khu hậu cần căn bản không có nhu cầu quá lớn với sân bay, thế nhưng bây giờ là thời điểm xí nghiệp hiện đại, nếu như xung quanh khu hậu cần không có sân bay, rõ ràng là một uy hiếp rất lớn.
Richard nói đến đây thì làn môi quý tộc mỏng dính có hơi co rút, cơ thể càng có thêm vài phần ngạo nghễ.
Bob nghe Richard nói những lời như vậy mà thật sự nổi giận, nhưng lúc này căn bản không tìm được lý do để phản bác. Lời nói của Richard cũng có vài phần đúng, theo như phân tích của hắn thì La Nam là một thành phố quật khởi, sớm muộn gì cũng xây dựng sân bay mà thôi.
- Richard, tôi sẽ đem những chuyện phát sinh tiến hành báo cáo cho tổng bộ.
Bob trầm ngâm một chút rồi dung giọng kiên định nói.
Khi Bob phất tay áo bỏ đi thì gương mặt căng cứng của Richard có vài phần run rẩy, hắn ngồi nặng nề trên ghế sa lông, vẻ mặt có vài phần chán nản.
Richard cảm thấy mình cho ra quyết sách lần này cũng không có gì gọi là sai lầm, hắn nên làm như vậy, thế nhưng đáng tiếc là đối thủ đàm phán căn bản không coi công ty của bọn họ ra gì, dứt khoát bỏ qua và ký hợp đồng với một công ty khác.
Richard là một người hiểu rõ về Trung Quốc, hắn căn bản biết được nhiều tình thế trong đất nước này. Hắn nhìn tư liệu trên bàn công tác, thế là trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Thông qua những tư liệu và đàm phán gần đây, Richard đã suy xét vài ngày, cuối cùng cho ra một kết luận:
"Từ khi bắt đầu thì nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn kia đã không chú ý đến công ty của hắn, biết không chừng tất cả mọi thứ đều do chính mình tạo ra."
Richard cảm thấy mình quá huênh hoang, thực tế thì hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Sử dụng một câu tục ngữ để miêu tả đúng tình huống thì rõ ràng là: "Chính mình không là cái quái gì đối với đối phương!"
Thành phố La Nam căn bản giống như Bob nói, công ty Miyanda đã không còn gì để quay về, lúc này chỉ có thể kiên trì đầu tư ở thành phố Dạ Nguyệt. Mặc dù trong ý thức của hắn thì thành phố Dạ Nguyệt cũng không là một lựa chọn rất tốt để đầu tư khu hậu cần, thế nhưng dưới tình huống hiện tại thì không còn lựa chọn gì khác, chỉ có một con đường và cứ tiếp tục tiến bước mà thôi.
Richard có thể căn cứ vào lý do thành phố La Nam không có sân bay để kiên trì ý kiến của mình, hắn tin tưởng dưới sự giúp đỡ của ban giám đốc, nhất định chính mình sẽ vẫn giữ được vị trí hiện tại, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ.
Richard rút ra một điếu thuốc, liên tục hít khói nhả sương, trên mặt chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Richard khẽ lên tiếng, thư ký Emily nhanh chóng đi vào.
- Emily, có chuyện gì sao?
Richard đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như thường, hắn trầm giọng hỏi Emily.
Emily khẽ đặt một phần văn kiện xuống trước mặt Richard, sau đó nàng khẽ nói:
- Richard tiên sinh, vừa nhận được tin tức, hạng mục sân bay của thành phố La Nam đã được phê chuẩn.
- Cô nói cái gì?
Richard chợt đứng lên khỏi ghế giống như một con khỉ bị bỏng mông.
Emily cũng không cảm thấy bất ngờ với phản ứng của Richard. Nàng là thư ký của Richard, nàng biết rõ nhiều tình huống mà người khác căn bản không biết, rõ ràng thành phố La Nam được xây dựng sân bay là đả kích không nhỏ với Richard.
Nhưng tin tức đã truyền đến, Emily căn bản không thể nào che giấu, chỉ hy vọng Richard tiên sinh sớm có chuẩn bị.
- Hạng mục sân bay của thành phố La Nam đã được thông qua.
Emily thì thào lập lại một lần nữa.
Richard không nói gì thêm, hắn khoát tay áo với Emily, tỏ ý bảo nàng có thể rời ddi.
Vương Tử Quân căn bản không biết tình huống khốn khổ của Richard, dù sao thì công ty Miyanda chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn, hơn nữa còn là một mắt xích có thể vứt bỏ.
Lúc này mọi chuyện đều đã phát triển trong quỹ tích mà Vương Tử Quân vạch ra, đã giúp hắn làm nổi bật tâm tư chính trị của mình. Công ty Miyanda lúc này là một thế lực mà hắn căn bản không muốn lãng phí tinh lực để lưu ý.
- Con trai, con phải dùng sức thêm một chút.
Vương Tử Quân lớn tiếng nói với con trai đang cầm quả bóng rổ nhỏ chuẩn bị ném.
Trên bãi cỏ trong nhà Mạc lão gia tử, Tiểu Bảo Nhi mặc một chiếc áo thun có những hình vẽ ngộ nghĩnh, nó chạy đầu vã mồ hôi, tóc bết lên trán, đang dùng sức ném quả bóng trong tay về phía chiếc rổ nhỏ chuyên dành cho mình.
- Bốp!
Quả bóng đập vào khung rổ, sau đó chạy một vòng rồi rơi ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi tiếp tục chạy nhanh về phía quả bóng rổ, hắn có chút vui mừng, sau đó tiến lên chộp lấy quả bóng.
- Con trai, xem bố này.
Vương Tử Quân nói rồi nâng quả bóng ném về phía rổ.
Trước nay Vương Tử Quân căn bản cũng không phải là người giỏi chơi bóng rỗ, cho nên cũng không có gì đáng tự hào ở phương diện kỹ thuật ném bóng. nhưng lúc này hắn tin tưởng có thể biểu diễn được trước mặt con trai, cũng là vì vòng rổ rất thấp, muốn ném một quả bóng nhỏ hơn ba phần vào bên trong thì dễ như trở bàn tay.
- Bốp!
Có đôi khi tưởng tượng thì rất đẹp nhưng sự thật thì tàn khốc, khi Vương Tử Quân nghĩ rằng quả bóng đang bay một đường vòng cung sẽ trúng vào rỗ, sau đó mình sẽ có cơ hội biểu hiện trước mặt con trai. Thế nhưng quả bóng rổ cũng không nể mặt hắn, vừa bay lên đụng vào thành rổ đã văng ra.
- Ha ha, ba nói dối, ba cũng không ném trúng...
Tiếng cười vui vẻ chợt vang lên, Vương Tử Quân nhìn con trai đang cười run cả người, thế là không khỏi gãi gãi đầu. Hắn thầm nghĩ, quả bóng rổ kia thật sự không ra gì, đã làm hắn lãng phí mất một cơ hội tốt.
- Bố, bóng của bố này.
Tiểu Bảo Nhi bắt được quả bóng cũng không tiếp tục ném vào vòng rổ, nó cầm lấy quả bóng giống như đang mang theo một thứ gì đó quý hiếm đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của con trai, thế là chỉ có thể mỉm cười đau khổ tiếp nhận quả bóng, sau đó cực kỳ tập trung nhìn về phía rổ.
Lúc này dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải ném bóng vào rổ, nếu không thì chẳng phải thể diện của người làm cha như hắn sẽ mất hết sao?
- Bộp!
Quả bóng rổ bay trên không trung tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Vương Tử Quân nhìn quả bóng cao su đang bay đi, hắn chợt sinh ra cảm giác gươm quý xem ra còn chưa cùn. Nhưng khi quả bóng rơi xuống đất, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: Mình dùng sức quá mạnh, bóng bay qua vòng rổ.
Tiểu Bảo Nhi cười đến mức run cả người, nước mắt cũng chảy cả ra, sau đó nó chỉ vào Vương Tử Quân và nháy mắt nói:
- Ba ba cũng không thể ném trúng.
Tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc cũng vang lên, nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nàng nhanh chóng chạy về phía con của mình. Sau khi lau mồ hôi trán cho con trai, nàng yêu thương bế con trai lên.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt vui vẻ của vợ và con, thế là cảm thấy rất ấm áp. Vô tình hắn chợt sinh ra cảm giác muốn thời gian dừng lại, muốn cuộc sống tươi đẹp này mãi mãi duy trì.
- Có bản lĩnh thì em ném vào rổ đi.
Vương Tử Quân cố ý ra vẻ tức giận nói với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc đặt con trai xuống, bàn tay như ngọc quấn mái tóc ra sau gáy. Sau đó nàng giữ chặt quả bóng, sau đó ném ra giống như tùy ý, thế nhưng quả bóng lại vững vàng bay vào rổ.
- Mẹ quá giỏi.
Tiểu Bảo Nhi tiếp tục chạy đến nhặt bóng lên rồi dùng giọng hưng phấn nói.
Mạc Tiểu Bắc tiếp nhận quả bóng trong tay con trai, cũng không nói nhiều, nàng khẽ vung tay, quả bóng lại bay vào trong rổ.
- Bốp bốp...
Vương Tử Quân nhìn động tác ném bóng cực kỳ tiêu chuẩn của Mạc Tiểu Bắc, hắn lắc đầu cười, nếu so với Mạc Tiểu Bắc thì chính hắn căn bản là kém quá lớn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Tiểu Bắc đang chuẩn bị chọc Vương Tử Quân vài câu, nhưng Vương Tử Quân tranh thủ cơ hội để cầm lấy điện thoại, chuẩn bị chuồn đi.
- Alo, bí thư Tử Quân sao? Tôi là Hào Nhất Phong.
Một giọng nói quen thuộc chợt truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
"Hào Nhất Phong sao?"
Vương Tử Quân chợt kinh ngạc, tuy hắn và Hào Nhất Phong coi như là người cùng chung một ban ngành, thế nhưng trước nay Hào Nhất Phong căn bản rất ít khi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân. Dưới tình huống bình thường nếu có sắp xếp gì thì cũng chỉ do Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại mà thôi.
Hào Nhất Phong hôm nay làm sao vậy?
Vương Tử Quân thầm suy đoán xem có chuyện gì, thế nhưng ngoài miệng lại mỉm cười nói:
- Chào bí thư Nhất Phong, ngài lúc này gọi điện thoại cho thuộc hạ có gì cần dặn dò sao?
- Ha ha, cậu Tử Quân cứ khách khí, chúng ta đều là người trong một ban ngành, cũng không cần khách khí như vậy làm gì.
Tiếng cười cởi mở của Hào Nhất Phong lại truyền đến, nếu như người không biết đó là Hào Nhất Phong, còn tưởng rằng hai người là bạn bè lâu năm mới gặp lại.
Hào Nhất Phong càng nói như vậy càng làm cho tính cảnh giác của Vương Tử Quân tăng lên vài phần, hắn cũng không tin vào những câu nói như vậy, giữa hắn và Hào Nhất Phong căn bản không cần khách khí. Nhưng Hào Nhất Phong đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể nể mặt bí thư Nhất Phong. Hắn cũng nhanh chóng mở miệng chào hỏi:
- Bí thư Nhất Phong cho ra lời phê bình, tôi nhất định sẽ thực hiện theo đúng chỉ thị của lãnh đạo, sẽ tích cực sửa đổi.
Hai người nói vài câu, căn bản là không khí hòa hợp vui vẻ, cuối cùng Hào Nhất Phong nói:
- Tử Quân, cậu đi đến trường đảng học tập đã hơn một tháng, khoảng thời gian trước tôi có chút bận rộn, thật sự không thể nào chạy đi được, cũng không có thời gian thăm hỏi cậu. Hôm nay tôi vừa vặn đến thủ đô một chuyến, ngày mai chúng ta cùng dùng cơm nhé?
Trong ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh ở trường đảng trung ương có một quy củ bất thành văn, đó chính là tất cả đơn vị đều nhìn vào thành viên đơn vị khác đang tiến hành học tập, nếu như cấp bậc nhân sự càng cao đến thăm, như thế sẽ càng có mặt mũi.
Người có thể diện nhất trong ban huấn luyện trường đảng trung ương chính là vị bí thư một tỉnh phía tây, người này là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, cơ bản tất cả ban ngành tỉnh ủy đều phải chạy đến đây. Vương Tử Quân căn bản cũng không kém, cũng có một nửa ban ngành tỉnh ủy đến thăm.
Lúc này Hào Nhất Phong lại chạy đến, ý nghĩa của nó là khác biệt, vì Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh danh chính ngôn thuận.
Nhưng lúc này vì sao Hào Nhất Phong lại đến thăm hắn?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không thể nào ước lượng được tâm tư của Hào Nhất Phong. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải tiến hành cảm tạ với lời mời của bí thư Hào Nhất Phong, bàn tay không thể đánh lên gương mặt tươi cười, người ta có ý tốt đến thăm mình, mặc kệ người ta có mục đích là gì, đều cho mình thể diện, ít nhất cũng phải có thái độ cảm ơn.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong, tôi sẽ ở trường đảng cung nghênh ngài đại giá quang lâm.
- Tốt, đến lúc đó chúng ta cùng uống một bữa. Đúng rồi, Tử Quân, cậu học tập ở trường đảng nếu có gì cần, cứ đi đến khu thường trú tỉnh Sơn Nam, để bọn họ sắp xếp cho cậu, nếu như không sắp xếp được, tôi sẽ cho bọn họ biết tay.
Hào Nhất Phong nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cúp máy mà nụ cười trên môi chợt tan biến. Trước nay hắn và Hào Nhất Phong căn bản đều ở vào trạng thái đối địch, lúc này Hào Nhất Phong đến lấy lòng, hắn không biết bên trong có được mấy phần thành ý.
Nhưng dù là thế nào thì hành động lấy lòng của Hào Nhất Phong lần này cũng làm cho Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối. Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, nếu như giữa hai người vẫn bình an vô sự thì tốt hơn nhiều so với tình huống giương cung bạt kiếm.
Vương Tử Quân cảm thấy không nên suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, đến lúc đó rồi nói sau.
Vương Tử Quân bỏ qua ý nghĩ này, hắn thuận tay nhặt quả bóng rổ bên dưới lên, sau đó vung tay lên, ném mạnh về phía vòng rổ.
- Bốp!
Quả bóng chui vào lưới, điều này làm cho Tiểu Bảo Nhi kêu lớn rồi nhảy dựng lên hoan hô. Vương Tử Quân nghe tiếng cười vui vẻ trẻ thơ của Tiểu Bảo Nhi, những lo lắng vừa xuất hiện trong lòng chợt tan biến sạch sẽ.
- Con trai, vừa rồi là bố trêu con cho vui thôi, lúc này lấy bóng đến đây, bố cho con trai thấy bản lĩnh thật sự là như thế nào.
Vương Tử Quân dùng hai tay chống nạnh rồi hăng hái nói.
Tiểu Bảo Nhi đang ở vào thời đại sùng bái bố mình, thế nên nào có chút ý nghĩ hoài nghi? Sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân, nó vui mừng chạy đến cầm lấy quả bóng rổ.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân vừa mới cầm lấy quả bóng rổ, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó cười nói:
- Chào anh Lục.
Người gọi điện thoại đến chính là chủ nhiệm Lục của ủy ban cải cách, sau khi làm tốt hạng mục sân bay La Nam thì quan hệ giữa Vương Tử Quân và chủ nhiệm Lục đã tiến lên một bước, hai người nói chuyện với nhau cũng có vài phần tùy ý.
Chủ nhiệm Lục cười ha hả nói:
- Tử Quân, bây giờ cậu có rãnh không, tôi muốn giới thiệu cho cậu một người.
/1843
|