- Ông chủ Tống, hình như anh đến muộn.
Tống Thiết Cương làm khách mà cố gắng đến muộn, rõ ràng ra giá quá lớn. Dù thế nào thì Trương Tùng Niên cũng là phó cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị, tất nhiên hắn sẽ có chút khó chịu. Hơn nữa đối phương vừa vào, còn chưa kịp nói lời nào đã dùng ánh mắt không kiêng nể gì để nhìn chằm chằm vào bạn gái của Vương Tử Quân, xem ra đối phương cũng không thèm nể mặt mình.
Trương Tùng Niên cố gắng nén giận, gương mặt cũng không đẹp đẽ gì, thế nên mở miệng nói mà có ý chất vấn. Nhưng không ngờ hắn vừa nói xong, một tên đàn ông đứng sau lưng Tống Thiết Cương đã đấm xuống mặt bàn, trong miệng phát ra một câu không sạch sẽ:
- Con bà mày, nói gì vậy...
- Tam Nhi, đừng làm càn, cậu nó gì với cục trưởng Trương vậy?
Tống Thiết Cương ngoài miệng trách cứ Tống Tam nhưng trên mặt lại rất vui vẻ.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Thiết Cương, hắn trầm mặc không nói một lời. Tên này hôm nay đến rõ ràng không muốn hòa giải, tám phần là đến đây ép người theo ý mình.
Quả nhiên Tống Thiết Cương dùng giọng hời hợt nói một câu với Tống Tam thì quay sang nói với Trương Tùng Niên:
- Cục trưởng Trương, xin lỗi, hôm nay anh em không thể uống rượu với anh, cục trưởng Hàn và cục trưởng Triệu đều đang chờ ở Thủy Thượng Hoàng Thành chờ tôi. Tôi vốn định cho anh em thủ hạ đến thông báo với anh một tiếng, lại cảm thấy như vậy làm anh mất mặt, thế nên mới tự mình chạy đến đây.
Tống Thiết Cương nói như vậy giống như mình dến chậm là cực kỳ nể mặt Trương Tùng Niên, điều này giống như là một tát vỗ lên mặt Trương Tùng Niên, cục trưởng Hàn và cục trưởng Triệu còn mời đối phương dùng cơm, mình thì tính là cái chó gì?
Cục trưởng cục công an tỉnh Hàn Vi Chính, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị là Triệu Lương Thu, dù là bất kỳ người nào cũng không phải là thứ mà Trương Tùng Niên có thể động vào.
Gương mặt Trương Tùng Niên chợt căng phồng lên và đỏ bừng, nhưng hắn không thể nói nên lời. Tống Thiết Cương thấy Trương Tùng Niên đỏ mặt tía tai thì cười ha hả, giống như có thể xuyên thủng tất cả, khống chế tất cả vậy.
Tống Thiết Cương vừa định đi ra, hắn quay đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Cậu em, cậu còn trẻ mà có thể kéo cục trưởng Trương ra biện hộ cho mình thì thật sự cũng có chút thủ đoạn, đối với người khác thì anh sẽ chẳng nể mặt, nhưng đối với cục trưởng Trương thì anh cũng không thể không quan tâm. Thế này đi, anh nói lời sảng khoái, năm phần cổ phần nếu làm cho cậu em cảm thấy đau lòng, như vậy anh sẽ chịu chút uất ức, chỉ lấy bốn phần thôi.
- Mặt khác, bốn giờ chiều chú đưa con đàn bà này đến Thủy Thượng Hoàng Thành, anh dùng một đêm sảng khoái sẽ trả lại cho chú.
Tống Thiết Cương nói xong cũng không thèm nhìn mặt Trương Tùng Niên mà cười ha hả đi ra ngoài.
Gương mặt Trương Tùng Niên âm trầm đến mức có thể vặn ra nước, nhưng trong lòng hắn thì cực kỳ tức giận, khốn nổi lại thật sự không làm gì được Tống Thiết Cương.
Tống Thiết Cương có người bên trên che chở, dù Trương Tùng Niên là phó cục trưởng cục công an thì có thể thế nào? Muốn sửa trị loại người như Tống Thiết Cương thì chút bản lĩnh của hắn trước mắt là không đủ, hôm nay Tống Thiết Cương nói mình xuất hiện đã là nể mặt Trương Tùng Niên hắn, nhưng như vậy không khác nào đánh lên mặt hắn.
Trương Tùng Niên phẫn nộ mà trong lòng bùng lên cảm giác bi ai, hắn đường đường là phó cục trưởng cục công an thành phố, lại bị một tên giang hồ hắc đạo làm mất hết mặt mũi, thật sự quá bi ai.
- Tử Quân, cậu xem, việc này...
Trương Tùng Niên vốn định nói hôm nay chú Trương sẽ dùng mọi cách xử lý vụ này, dù thế nào cũng không để cho Tống Thiết Cương làm loạn, nhưng vừa nói được một nửa thì Vương Tử Quân đã nở nụ cười khoát tay áo nói:
- Chú Trương, chú đừng đặt vụ này vào trong lòng, chỉ là một đứa du côn mà thôi, tối nay cháu cho chú xem kịch hay.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ vẫy tay, một nhân viên phục vụ vừa rồi sợ ngây cả người vội vàng đi đến. Thấy vẻ mặt bối rối của nhân viên phục vụ, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Đưa thức ăn lên.
Thức ăn đã được làm sẵn nên nhanh chóng dọn lên bàn, nhưng Trương Tùng Niên và Tần Hồng Cẩm nào có thể nuốt trôi? Chỉ có Vương Tử Quân giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn cười ha hả, ăn ăn uống uống, bộ dạng tùy tiện.
Một giờ sau ba người cáo từ, Vương Tử Quân dùng giọng nhiệt tình dặn dò Trương Tùng Niên nửa tháng sau tham gia tiệc sinh nhật của bố mình.
Trương Tùng Niên lên xe cảnh sát, trong lòng thầm cảm động. Chính mình không hoàn thành sự việc Vương Tử Quân nhờ vả, nhưng người ta không so đo, trái lại còn an ủi mình, nếu so sánh với đám người trở mặt còn nhanh hơn lật sách thì mạnh hơn rất nhiều.
Trương Tùng Niên cảm động và vỗ tay lên vô lăng, hắn thì thào:
- Xem ra lần này chỉ có thể cầu cạnh Triệu Lương Thu một lần.
Chiếc xe cảnh sát phóng đi, Vương Tử Quân chờ chiếc xe chạy đi như bay mới xoay người, Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh hắn, tâm tình có vẻ đang hạ thấp.
- Tử Quân, chúng ta bây giờ...
Tần Hồng Cẩm khẽ cắn môi, Vương Tử Quân lại vung tay lên nói:
- Không có gì, không có gì, chúng ta bây giờ tất nhiên là đi tìm viện binh, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, người sống có thể nhịn đến chết sao? Em yên tâm, dù thế nào cũng có biện pháp, chúng ta tiếp tục đi dạo.
Tần Hồng Cẩm tuyệt đối không ngờ bây giờ Vương Tử Quân còn tâm tư đi dạo, nhưng đi không được bao xa thì nàng đã hiểu, hắn không nói lời nào mà mua một thùng Mao Đài. Điều này làm cho nàng hoảng sợ, hắn đúng là dùng tiền không ngượng tay, may mà nàng đã chuẩn bị khá nhiều tiền.
Vương Tử Quân đứng đợi một lúc lâu mà không bắt được taxi, hắn nóng vội mà không khỏi hoài niệm về xã Tây Hà Tử, thầm nghĩ sau này nếu về Giang Thị thì tốt nhất nên có xe chạy về.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe trống dừng lại, Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm ngồi lên xe, sau đó Vương Tử Quân tùy ý nói:
- Đi đến sư đoàn.
Đoạn đường vài kilomet chỉ đi một lát là đến, chỉ là hơn phục phút nhưng Tần Hồng Cẩm cảm thấy rất buồn bực, nàng đã nghe rõ địa điểm, nàng mơ hồ đoán được Vương Tử Quân muốn làm gì, lúc này có mặt lái xe nên nàng không tiện hỏi.
Sư đoàn B là một sư đoàn chủ lực, đóng quân ngoài thành phố Giang Thị hơn hai kilomet, trước cổng là quân hiệu trang nghiêm bừng sáng rực rỡ; ngoài cổng có bốn binh sĩ mặc quân trang thẳng tắp, bọn họ đứng đó giống như những thanh sắt cắm xuống mặt đất.
Sau khi xuống xe taxi, Vương Tử Quân ôm thùng rượu mao đài đi về phía cổng.
- Đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
Binh sĩ gác cổng thấy có người lạ đi đến thì đưa tay chào rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Vương Tử Quân cười nói với viên binh sĩ:
- Tôi là Vương Tử Quân, là cháu của sư đoàn trưởng Lý, tôi đến thăm ông ấy.
Binh lính vừa nghe nói đến tìm sư đoàn trưởng Lý thì nhíu mày, hắn trầm ngâm một lúc rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Đồng chí, anh về đi, sư đoàn trưởng Lý đã lên quân khu họp rồi.
Tần Hồng Cẩm thấy viên binh sĩ nói như vậy thì có chút hoảng loạn, nhưng lời nói mờ ám của tên kia nào giấu được Vương Tử Quân, hắn cười nhạt một tiếng rồi nghiêm trang nói:
- Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại cho thím, thím bảo tôi đến đây, chỉ sau chốt lát mà sư đoàn trưởng đã đến quân khu rồi sao?
Tên binh sĩ thấy gương mặt thành thật của Vương Tử Quân thì cũng không biết nói gì cho phải, lý do sư đoàn trưởng vào quân khu đi họp là do chính sư đoàn trưởng phân phó xuống, trước mắt hắn nói dối và bị đối phương vạch trần, thế là thật sự không biết phải làm sao.
- Anh gọi điện thoại cho sư đoàn trưởng Lý, nói Vương Tử Quân đến thăm, nếu ông ấy không gặp thì tôi sẽ đi.
Vương Tử Quân hiến kế cho tên lính giữ cổng.
Tên lính có chút trầm ngâm, hắn thấy biện pháp này là rất tốt, thế nên cầm lấy điện thoại gọi đi ngay.
Cũng không biết đầu dây bên kia nói điều gì, chỉ thấy tên lính chợt đứng nghiêm, sau đó xoay sang chào Vương Tử Quân theo kiểu quân đội:
- Đồng chí Vương, sư đoàn trưởng mời anh vào nhà.
Tần Hồng Cẩm nhìn thấy phản ứng của tên lính trước sau như hai người khác biệt, thế là không khỏi yên lòng. Trước đó nàng ở cùng với Vương Tử Quân, nàng tất nhiên biết rõ hắn có gọi điện thoại cho ai hay không.
Tên lính kia tiếp nhận thùng Mao Đài của Vương Tử Quân, sau đó đưa Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đi đến một căn nhà hai lầu màu trắng. Căn nhà này ngoài phong cách xây dựng kiên cố rắn chắc thì căn bản không có gì khác lạ.
Lúc mới bắt đầu thì Tần Hồng Cẩm còn tự nhiên hào phóng đi theo Vương Tử Quân, nhưng lúc đến trước căn nhà này thì trong lòng nàng có chút bối rối.
- Vương Tử Quân, nếu không thì em ở ngoài này chờ anh nhé?
Tần Hồng Cẩm nhìn cửa nhà mà dùng giọng bất an nói.
- Em nói gì vậy? Chúng ta vào thôi.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tần Hồng Cẩm đi vào bên trong.
Bọn họ vừa tiến vào trong khoảng sân nhỏ thì có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên tiến ra đón chào. Người đàn ông trung niên đi phía trước cao trên mét tám, thân hình cường tráng và làn da ngăm đen làm cho người ta sinh ra cảm giác như đứng trước một cột sắt. Còn người phụ nữ trung niên thì dáng người yểu điệu, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn rất quyến rũ, có thể lờ mờ nhìn rõ phong thái lúc còn trẻ.
- Tử Quân, đại bí thư sao không đến thăm dì Phương? Vào đây, để dì xem có phải là gầy đi không? Lão gia tử cũng thật là, cần gì phải sung quân cháu xuống tận nơi thâm sơn cùng cốc? Ông cụ cam lòng như vậy sao?
Người phụ nữ trung niên thấy Vương Tử Quân đến thì vung tay lôi kéo và hỏi han thân mật.
- Chú Lý, dì Phương, đây là bạn của cháu, là Tần Hồng Cẩm, gọi cô ấy là Tiểu Cẩm là được.
Vương Tử Quân mỉm cười chào hỏi, sau đó chủ động giới thiệu Tần Hồng Cẩm cho hai người bọn họ.
Tần Hồng Cẩm cũng có bộ dạng yểu điệu xinh đẹp, dù có chút buồn phiền vì chuyện của Tống Thiết Cương, thế nhưng ưu sầu cũng không làm giảm đi tư sắc, vẫn xinh đẹp thoát tục. Dì Phương vừa nghe thấy Vương Tử Quân giới thiệu hàm hồ như vậy thì lập tức hiểu ra vấn đề, sau đó lại nhìn về phía Tần Hồng Cẩm, ánh mắt kia giống hệt như mẹ chồng đang xem con dâu.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của dì Phương, vị sư đoàn trưởng Lý này tên là Lý Thiên Phóng, là nhân viên thông tin của lão gia tử năm xưa, khi Vương Tử Quân còn bé thì thường xuyên đi theo phía sau. Vợ của Lý Thiên Phóng là Phương Xuân Lan, chính là người được Vương lão giới thiệu cho Lý Thiên Phóng, tất nhiên quan hệ giữa hai người này với Vương gia là rất tốt.
- Ôi, khuê nữ này xinh đẹp duyên dáng làm cho người ta yêu mến, Tử Quân, ánh mắt của tiểu tử cháu cũng không kém.
Phương Xuân Lan cười nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, sau đó kéo Tần Hồng Cẩm đi vào nhà.
Trong phòng khách khá rộng rãi, hoa quả và hạt dưa đã chuẩn bị xong, sau khi ngồi xuống thì Phương Xuân Lan dùng giọng trêu đùa hỏi Vương Tử Quân:
- Tử Quân, mau nói cho dì Phương biết, có phải vì mẹ không thông qua mà đến đây muốn kéo dì đi làm công không?
- Không phải, dì Phương, chút chuyện nhỏ ấy cháu có thể giải quyết được.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt tự tin nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó lại nói:
- Lần này cháu đến, chính là yêu cầu dì Phương trợ giúp.
Lý Thiên Phóng nãy giờ vẫn không mở miệng, hắn chỉ khẽ cười nhìn Vương Tử Quân giống như nhìn con cái nhà mình, sau khi nghe Vương Tử Quân nói có việc cần cầu cứu thì cười ha hả nói:
- Chuyện gì? Cháu cứ nói đi.
Lý Thiên Phóng không đơn giản biểu hiện thái độ, nếu đã biệu hiện thái độ thì trước nay luôn khăng khăng cố chấp, hắn đã nói cho phép Vương Tử Quân mở miệng, như thế có nghĩa là chỉ cần hắn làm được thì sẽ không nói hai lời.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chân thành của Lý Thiên Phóng mà không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn biết rõ đối phương thật sự là người tốt với Vương gia, cũng chính là nhân viên dòng chính mà Vương gia có thể tín nhiệm cao độ.
- Chú Lý, dì Phương, lần này cháu thật sự có việc khó xử, mọi người nên giúp cháu. Cháu và Tần Hồng Cẩm có mở một siêu thị, vừa mới khai trương thì phát hiện thiếu vốn lưu động, trước tiên tìm chú dì bỏ ra hai chục ngàn đồng hóa duyên. Cháu nói trước, đầu tư là có nguy hiểm, cháu cũng không biết siêu thị này có lợi nhuận hay không, tiền này cũng không phải xem là cháu mượn, cháu sẽ tính vào cổ phần, cháu buôn bán nếu có lời thì phát tiền hoa hồng, nếu cháu lỗ thì mọi người cũng không được tìm đến đòi lại tiền đấy nhé?
Vương Tử Quân tỏ ra cợt nhả, bộ dạng giống như chiếm hết lợi lộc, Phương Xuân Lan nghe vậy thì mặt mày hớn hở:
- Đi chết đi, tiểu tử này khi bé thì thành thật, bây giờ học đâu ra như thế này? Hồng Giang vừa mới học đến phổ thông, sau này cũng không thể cho nó đi theo bên cậu, hơn nữa nếu cậu thua lỗ, dì sẽ bắt cháu phải bồi thường sao? Đúng là...
Phương Xuân Lan cười mắng rồi đi về phía phòng, một lát sau mới đưa đến ôột chiếc sổ tiết kiệm nói:
- Cho tiểu tử thối cậu, trong này có hai chục ngàn, đó là tiền tích góp của chú cậu, cậu cẩn thận sử dụng.
- Cám ơn dì Phương.
Vương Tử Quân tiếp nhận quyển sổ tiết kiệm, nụ cười trên mặt càng sáng lạn, hắn khoa trương kêu khổ:
- Dì Phương, cháu cũng thật sự không còn cách nào khác hơn, cháu đã mượn không ít tiền, còn kém việc lấy cả sổ lương hưu của ông nội. Bây giờ cháu coi như chịu áp lực cực đại, chính mình đang khốn khổ vùng vẫy, sao có thể tiếp tục vay tiền?
Vương Tử Quân nói xong thì đưa mắt nhìn Tần Hồng Cẩm, mà Tần Hồng Cẩm chợt phát hiện nụ cười trên gương mặt hắn rất xấu xa, hắn đang híp mắt, hàm răng trắng bóng và sáng rực. Người này trước nay luôn tỏ ra trầm ổn, bây giờ sao mở miệng như một tên phá hoại thế này? Hơn nữa lời nói lại thật thật giả giả, rối loạn cả lên.
- Hồng Cẩm, mau cất quyển sổ tiết kiệm này lại, sau đó em nhanh chóng cho ra một phần hợp đồng chuyển mười phần trăm cổ phần cho dì Phương, sau này nếu chúng ta có thua lỗ thì dì Phương cũng không đến đòi lại tiền.
Vương Tử Quân nói rồi giao quyển sổ tiết kiệm vào tay Tần Hồng Cẩm.
Hai chục ngàn mà bỏ ra hợp đồng mười phần trăm cổ phần? Tần Hồng Cẩm nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hai mắt chợt chớp động.
Lý Thiên Phóng thấy Vương Tử Quân đã biểu diễn xong thì đột nhiên nói:
- Tử Quân, cháu ngoài cần tiền còn cầu việc gì nữa?
- Chú, cháu bị người ta ức hiếp.
Vương Tử Quân lúc này cũng không đi vòng quanh, trực tiếp nói rõ những gì mình vừa gặp phải.
- Bộp!
Lý Thiên Phóng vỗ tay lên mặt bàn, trên mặt nổi gân xanh. Đối với hắn thì uy nghiêm của lão thủ trưởng là không thể nào khiêu khích được, Tống Thiết Cương kia là cái quái gì thì hắn đã từng nghe nói, người này tiếng xấu đồn xa ở Giang Thị, nhưng trong mắt một vị sư đoàn trưởng nắm quân quyền như Lý Thiên Phóng thì không tính là cái thá gì.
Không ngờ con chó kia lại dám ức hiếp trên đầu Vương Tử Quân, còn muốn cướp cả người yêu của Vương Tử Quân, không phải đang ỉa lên đầu thủ trưởng sao? Chuyện này dù có thể nhịn cũng khó thể nhẫn.
- Tử Quân, không phải hắn ta muốn náo loạn sao? Dứt khoát lấy hắn làm quảng cáo cho siêu thị. Chú thấy không bằng thế này, bộ đội đặc chủng của chú đang nhàn rỗi, vừa vặn có thể đi đến bảo vệ.
Kéo quân đặc chủng đến làm bảo vệ, dù là Tần Hồng Cẩm không hiểu chuyện quân, nhưng nghe thấy có quân đặc chủng kéo sang thì cũng biết sự việc có chuyển biến.
Khi Tần Hồng Cẩm còn cho rằng Vương Tử Quân sẽ đồng ý, đúng lúc nghe được Vương Tử Quân nói:
- Chú, cháu thấy vậy là không ổn.
Vương Tử Quân khẽ nói kế hoạch của mình ra, nụ cười trên mặt Lý Thiên Phóng càng thêm sáng lạn, hắn vỗ vỗ vào vai của Vương Tử Quân rồi nói:
- Tốt, cứ xử lý theo ý cháu, chuyện này chú sẽ giúp cháu.
Tần Hồng Cẩm và Phương Xuân Lan ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy mà không khỏi tỏ ra kinh hãi, rõ ràng càng nàng bị kế hoạch của Vương Tử Quân làm cho hoảng sợ.
- Đội đặc chủng phải không? Tôi là Lý Thiên Phóng, gọi Trương Bưu đến nhà tôi một chuyến.
Lý Thiên Phóng nhấc điện thoại lên và nói ngay.
Một lát sau một người đàn ông quân nhân hơn ba mươi với bộ dạng cường tráng đi đến như gió. Lý Thiên Phóng lên tiếng phân phó, thế là tất cả đã được sắp xếp xong.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ và cùng Tần Hồng Cẩm lên tiếng cáo từ và bỏ đi, đi cùng bọn họ còn có một đội bộ đội đặc chủng.
- Đứa bé Tử Quân này biến hóa không nhỏ.
Phương Xuân Lan nhìn Vương Tử Quân bỏ đi mà khẽ cảm thán.
Lý Thiên Phóng không nói gì, hắn chỉ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói:
- Lão thủ trưởng xem như có người kế tục, đứa bé này còn mạnh hơn so với anh em Quang Vinh rất nhiều, tuổi trẻ đã có tâm kế như vậy, sau này không biết sẽ đi xa thế nào.
- Thiên Phóng, anh nói có vẻ hơi tà dị, em ngoài việc thấy nó ra tay có hơi tàn nhẫn, ngoài ra có gì khác đâu?
Phương Xuân Lan tỏ ra không tin suy đoán của chồng.
- Em đấy, tóc dài óc ngắn, em cảm thấy Tử Quân đến tìm chúng ta là vay tiền mượn người sao? Anh nói cho em biết, phương pháp đổi tiền lấy cổ phần, không phải là mượn tiền của em, mà chính là cho em tiền. Sau này nếu có rảnh thì cho Hồng Giang tiếp xúc nhiều với Tử Quân, như vậy mới có lợi cho sư phát triển của nó.
Lý Thiên Phóng nói rồi cầm điện thoại lên, lúc này hắn ấn phím rất nhẹ, giống như sợ bấm mạnh sẽ ảnh hưởng đến người bên kia vậy.
- Lão thủ trưởng, tôi là Thiên Phóng, có việc này tôi cần báo cáo với ngài....
Tống Thiết Cương làm khách mà cố gắng đến muộn, rõ ràng ra giá quá lớn. Dù thế nào thì Trương Tùng Niên cũng là phó cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị, tất nhiên hắn sẽ có chút khó chịu. Hơn nữa đối phương vừa vào, còn chưa kịp nói lời nào đã dùng ánh mắt không kiêng nể gì để nhìn chằm chằm vào bạn gái của Vương Tử Quân, xem ra đối phương cũng không thèm nể mặt mình.
Trương Tùng Niên cố gắng nén giận, gương mặt cũng không đẹp đẽ gì, thế nên mở miệng nói mà có ý chất vấn. Nhưng không ngờ hắn vừa nói xong, một tên đàn ông đứng sau lưng Tống Thiết Cương đã đấm xuống mặt bàn, trong miệng phát ra một câu không sạch sẽ:
- Con bà mày, nói gì vậy...
- Tam Nhi, đừng làm càn, cậu nó gì với cục trưởng Trương vậy?
Tống Thiết Cương ngoài miệng trách cứ Tống Tam nhưng trên mặt lại rất vui vẻ.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Thiết Cương, hắn trầm mặc không nói một lời. Tên này hôm nay đến rõ ràng không muốn hòa giải, tám phần là đến đây ép người theo ý mình.
Quả nhiên Tống Thiết Cương dùng giọng hời hợt nói một câu với Tống Tam thì quay sang nói với Trương Tùng Niên:
- Cục trưởng Trương, xin lỗi, hôm nay anh em không thể uống rượu với anh, cục trưởng Hàn và cục trưởng Triệu đều đang chờ ở Thủy Thượng Hoàng Thành chờ tôi. Tôi vốn định cho anh em thủ hạ đến thông báo với anh một tiếng, lại cảm thấy như vậy làm anh mất mặt, thế nên mới tự mình chạy đến đây.
Tống Thiết Cương nói như vậy giống như mình dến chậm là cực kỳ nể mặt Trương Tùng Niên, điều này giống như là một tát vỗ lên mặt Trương Tùng Niên, cục trưởng Hàn và cục trưởng Triệu còn mời đối phương dùng cơm, mình thì tính là cái chó gì?
Cục trưởng cục công an tỉnh Hàn Vi Chính, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị là Triệu Lương Thu, dù là bất kỳ người nào cũng không phải là thứ mà Trương Tùng Niên có thể động vào.
Gương mặt Trương Tùng Niên chợt căng phồng lên và đỏ bừng, nhưng hắn không thể nói nên lời. Tống Thiết Cương thấy Trương Tùng Niên đỏ mặt tía tai thì cười ha hả, giống như có thể xuyên thủng tất cả, khống chế tất cả vậy.
Tống Thiết Cương vừa định đi ra, hắn quay đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Cậu em, cậu còn trẻ mà có thể kéo cục trưởng Trương ra biện hộ cho mình thì thật sự cũng có chút thủ đoạn, đối với người khác thì anh sẽ chẳng nể mặt, nhưng đối với cục trưởng Trương thì anh cũng không thể không quan tâm. Thế này đi, anh nói lời sảng khoái, năm phần cổ phần nếu làm cho cậu em cảm thấy đau lòng, như vậy anh sẽ chịu chút uất ức, chỉ lấy bốn phần thôi.
- Mặt khác, bốn giờ chiều chú đưa con đàn bà này đến Thủy Thượng Hoàng Thành, anh dùng một đêm sảng khoái sẽ trả lại cho chú.
Tống Thiết Cương nói xong cũng không thèm nhìn mặt Trương Tùng Niên mà cười ha hả đi ra ngoài.
Gương mặt Trương Tùng Niên âm trầm đến mức có thể vặn ra nước, nhưng trong lòng hắn thì cực kỳ tức giận, khốn nổi lại thật sự không làm gì được Tống Thiết Cương.
Tống Thiết Cương có người bên trên che chở, dù Trương Tùng Niên là phó cục trưởng cục công an thì có thể thế nào? Muốn sửa trị loại người như Tống Thiết Cương thì chút bản lĩnh của hắn trước mắt là không đủ, hôm nay Tống Thiết Cương nói mình xuất hiện đã là nể mặt Trương Tùng Niên hắn, nhưng như vậy không khác nào đánh lên mặt hắn.
Trương Tùng Niên phẫn nộ mà trong lòng bùng lên cảm giác bi ai, hắn đường đường là phó cục trưởng cục công an thành phố, lại bị một tên giang hồ hắc đạo làm mất hết mặt mũi, thật sự quá bi ai.
- Tử Quân, cậu xem, việc này...
Trương Tùng Niên vốn định nói hôm nay chú Trương sẽ dùng mọi cách xử lý vụ này, dù thế nào cũng không để cho Tống Thiết Cương làm loạn, nhưng vừa nói được một nửa thì Vương Tử Quân đã nở nụ cười khoát tay áo nói:
- Chú Trương, chú đừng đặt vụ này vào trong lòng, chỉ là một đứa du côn mà thôi, tối nay cháu cho chú xem kịch hay.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ vẫy tay, một nhân viên phục vụ vừa rồi sợ ngây cả người vội vàng đi đến. Thấy vẻ mặt bối rối của nhân viên phục vụ, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Đưa thức ăn lên.
Thức ăn đã được làm sẵn nên nhanh chóng dọn lên bàn, nhưng Trương Tùng Niên và Tần Hồng Cẩm nào có thể nuốt trôi? Chỉ có Vương Tử Quân giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn cười ha hả, ăn ăn uống uống, bộ dạng tùy tiện.
Một giờ sau ba người cáo từ, Vương Tử Quân dùng giọng nhiệt tình dặn dò Trương Tùng Niên nửa tháng sau tham gia tiệc sinh nhật của bố mình.
Trương Tùng Niên lên xe cảnh sát, trong lòng thầm cảm động. Chính mình không hoàn thành sự việc Vương Tử Quân nhờ vả, nhưng người ta không so đo, trái lại còn an ủi mình, nếu so sánh với đám người trở mặt còn nhanh hơn lật sách thì mạnh hơn rất nhiều.
Trương Tùng Niên cảm động và vỗ tay lên vô lăng, hắn thì thào:
- Xem ra lần này chỉ có thể cầu cạnh Triệu Lương Thu một lần.
Chiếc xe cảnh sát phóng đi, Vương Tử Quân chờ chiếc xe chạy đi như bay mới xoay người, Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh hắn, tâm tình có vẻ đang hạ thấp.
- Tử Quân, chúng ta bây giờ...
Tần Hồng Cẩm khẽ cắn môi, Vương Tử Quân lại vung tay lên nói:
- Không có gì, không có gì, chúng ta bây giờ tất nhiên là đi tìm viện binh, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, người sống có thể nhịn đến chết sao? Em yên tâm, dù thế nào cũng có biện pháp, chúng ta tiếp tục đi dạo.
Tần Hồng Cẩm tuyệt đối không ngờ bây giờ Vương Tử Quân còn tâm tư đi dạo, nhưng đi không được bao xa thì nàng đã hiểu, hắn không nói lời nào mà mua một thùng Mao Đài. Điều này làm cho nàng hoảng sợ, hắn đúng là dùng tiền không ngượng tay, may mà nàng đã chuẩn bị khá nhiều tiền.
Vương Tử Quân đứng đợi một lúc lâu mà không bắt được taxi, hắn nóng vội mà không khỏi hoài niệm về xã Tây Hà Tử, thầm nghĩ sau này nếu về Giang Thị thì tốt nhất nên có xe chạy về.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe trống dừng lại, Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm ngồi lên xe, sau đó Vương Tử Quân tùy ý nói:
- Đi đến sư đoàn.
Đoạn đường vài kilomet chỉ đi một lát là đến, chỉ là hơn phục phút nhưng Tần Hồng Cẩm cảm thấy rất buồn bực, nàng đã nghe rõ địa điểm, nàng mơ hồ đoán được Vương Tử Quân muốn làm gì, lúc này có mặt lái xe nên nàng không tiện hỏi.
Sư đoàn B là một sư đoàn chủ lực, đóng quân ngoài thành phố Giang Thị hơn hai kilomet, trước cổng là quân hiệu trang nghiêm bừng sáng rực rỡ; ngoài cổng có bốn binh sĩ mặc quân trang thẳng tắp, bọn họ đứng đó giống như những thanh sắt cắm xuống mặt đất.
Sau khi xuống xe taxi, Vương Tử Quân ôm thùng rượu mao đài đi về phía cổng.
- Đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
Binh sĩ gác cổng thấy có người lạ đi đến thì đưa tay chào rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Vương Tử Quân cười nói với viên binh sĩ:
- Tôi là Vương Tử Quân, là cháu của sư đoàn trưởng Lý, tôi đến thăm ông ấy.
Binh lính vừa nghe nói đến tìm sư đoàn trưởng Lý thì nhíu mày, hắn trầm ngâm một lúc rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Đồng chí, anh về đi, sư đoàn trưởng Lý đã lên quân khu họp rồi.
Tần Hồng Cẩm thấy viên binh sĩ nói như vậy thì có chút hoảng loạn, nhưng lời nói mờ ám của tên kia nào giấu được Vương Tử Quân, hắn cười nhạt một tiếng rồi nghiêm trang nói:
- Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại cho thím, thím bảo tôi đến đây, chỉ sau chốt lát mà sư đoàn trưởng đã đến quân khu rồi sao?
Tên binh sĩ thấy gương mặt thành thật của Vương Tử Quân thì cũng không biết nói gì cho phải, lý do sư đoàn trưởng vào quân khu đi họp là do chính sư đoàn trưởng phân phó xuống, trước mắt hắn nói dối và bị đối phương vạch trần, thế là thật sự không biết phải làm sao.
- Anh gọi điện thoại cho sư đoàn trưởng Lý, nói Vương Tử Quân đến thăm, nếu ông ấy không gặp thì tôi sẽ đi.
Vương Tử Quân hiến kế cho tên lính giữ cổng.
Tên lính có chút trầm ngâm, hắn thấy biện pháp này là rất tốt, thế nên cầm lấy điện thoại gọi đi ngay.
Cũng không biết đầu dây bên kia nói điều gì, chỉ thấy tên lính chợt đứng nghiêm, sau đó xoay sang chào Vương Tử Quân theo kiểu quân đội:
- Đồng chí Vương, sư đoàn trưởng mời anh vào nhà.
Tần Hồng Cẩm nhìn thấy phản ứng của tên lính trước sau như hai người khác biệt, thế là không khỏi yên lòng. Trước đó nàng ở cùng với Vương Tử Quân, nàng tất nhiên biết rõ hắn có gọi điện thoại cho ai hay không.
Tên lính kia tiếp nhận thùng Mao Đài của Vương Tử Quân, sau đó đưa Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đi đến một căn nhà hai lầu màu trắng. Căn nhà này ngoài phong cách xây dựng kiên cố rắn chắc thì căn bản không có gì khác lạ.
Lúc mới bắt đầu thì Tần Hồng Cẩm còn tự nhiên hào phóng đi theo Vương Tử Quân, nhưng lúc đến trước căn nhà này thì trong lòng nàng có chút bối rối.
- Vương Tử Quân, nếu không thì em ở ngoài này chờ anh nhé?
Tần Hồng Cẩm nhìn cửa nhà mà dùng giọng bất an nói.
- Em nói gì vậy? Chúng ta vào thôi.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Tần Hồng Cẩm đi vào bên trong.
Bọn họ vừa tiến vào trong khoảng sân nhỏ thì có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên tiến ra đón chào. Người đàn ông trung niên đi phía trước cao trên mét tám, thân hình cường tráng và làn da ngăm đen làm cho người ta sinh ra cảm giác như đứng trước một cột sắt. Còn người phụ nữ trung niên thì dáng người yểu điệu, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn rất quyến rũ, có thể lờ mờ nhìn rõ phong thái lúc còn trẻ.
- Tử Quân, đại bí thư sao không đến thăm dì Phương? Vào đây, để dì xem có phải là gầy đi không? Lão gia tử cũng thật là, cần gì phải sung quân cháu xuống tận nơi thâm sơn cùng cốc? Ông cụ cam lòng như vậy sao?
Người phụ nữ trung niên thấy Vương Tử Quân đến thì vung tay lôi kéo và hỏi han thân mật.
- Chú Lý, dì Phương, đây là bạn của cháu, là Tần Hồng Cẩm, gọi cô ấy là Tiểu Cẩm là được.
Vương Tử Quân mỉm cười chào hỏi, sau đó chủ động giới thiệu Tần Hồng Cẩm cho hai người bọn họ.
Tần Hồng Cẩm cũng có bộ dạng yểu điệu xinh đẹp, dù có chút buồn phiền vì chuyện của Tống Thiết Cương, thế nhưng ưu sầu cũng không làm giảm đi tư sắc, vẫn xinh đẹp thoát tục. Dì Phương vừa nghe thấy Vương Tử Quân giới thiệu hàm hồ như vậy thì lập tức hiểu ra vấn đề, sau đó lại nhìn về phía Tần Hồng Cẩm, ánh mắt kia giống hệt như mẹ chồng đang xem con dâu.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của dì Phương, vị sư đoàn trưởng Lý này tên là Lý Thiên Phóng, là nhân viên thông tin của lão gia tử năm xưa, khi Vương Tử Quân còn bé thì thường xuyên đi theo phía sau. Vợ của Lý Thiên Phóng là Phương Xuân Lan, chính là người được Vương lão giới thiệu cho Lý Thiên Phóng, tất nhiên quan hệ giữa hai người này với Vương gia là rất tốt.
- Ôi, khuê nữ này xinh đẹp duyên dáng làm cho người ta yêu mến, Tử Quân, ánh mắt của tiểu tử cháu cũng không kém.
Phương Xuân Lan cười nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, sau đó kéo Tần Hồng Cẩm đi vào nhà.
Trong phòng khách khá rộng rãi, hoa quả và hạt dưa đã chuẩn bị xong, sau khi ngồi xuống thì Phương Xuân Lan dùng giọng trêu đùa hỏi Vương Tử Quân:
- Tử Quân, mau nói cho dì Phương biết, có phải vì mẹ không thông qua mà đến đây muốn kéo dì đi làm công không?
- Không phải, dì Phương, chút chuyện nhỏ ấy cháu có thể giải quyết được.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt tự tin nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó lại nói:
- Lần này cháu đến, chính là yêu cầu dì Phương trợ giúp.
Lý Thiên Phóng nãy giờ vẫn không mở miệng, hắn chỉ khẽ cười nhìn Vương Tử Quân giống như nhìn con cái nhà mình, sau khi nghe Vương Tử Quân nói có việc cần cầu cứu thì cười ha hả nói:
- Chuyện gì? Cháu cứ nói đi.
Lý Thiên Phóng không đơn giản biểu hiện thái độ, nếu đã biệu hiện thái độ thì trước nay luôn khăng khăng cố chấp, hắn đã nói cho phép Vương Tử Quân mở miệng, như thế có nghĩa là chỉ cần hắn làm được thì sẽ không nói hai lời.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chân thành của Lý Thiên Phóng mà không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn biết rõ đối phương thật sự là người tốt với Vương gia, cũng chính là nhân viên dòng chính mà Vương gia có thể tín nhiệm cao độ.
- Chú Lý, dì Phương, lần này cháu thật sự có việc khó xử, mọi người nên giúp cháu. Cháu và Tần Hồng Cẩm có mở một siêu thị, vừa mới khai trương thì phát hiện thiếu vốn lưu động, trước tiên tìm chú dì bỏ ra hai chục ngàn đồng hóa duyên. Cháu nói trước, đầu tư là có nguy hiểm, cháu cũng không biết siêu thị này có lợi nhuận hay không, tiền này cũng không phải xem là cháu mượn, cháu sẽ tính vào cổ phần, cháu buôn bán nếu có lời thì phát tiền hoa hồng, nếu cháu lỗ thì mọi người cũng không được tìm đến đòi lại tiền đấy nhé?
Vương Tử Quân tỏ ra cợt nhả, bộ dạng giống như chiếm hết lợi lộc, Phương Xuân Lan nghe vậy thì mặt mày hớn hở:
- Đi chết đi, tiểu tử này khi bé thì thành thật, bây giờ học đâu ra như thế này? Hồng Giang vừa mới học đến phổ thông, sau này cũng không thể cho nó đi theo bên cậu, hơn nữa nếu cậu thua lỗ, dì sẽ bắt cháu phải bồi thường sao? Đúng là...
Phương Xuân Lan cười mắng rồi đi về phía phòng, một lát sau mới đưa đến ôột chiếc sổ tiết kiệm nói:
- Cho tiểu tử thối cậu, trong này có hai chục ngàn, đó là tiền tích góp của chú cậu, cậu cẩn thận sử dụng.
- Cám ơn dì Phương.
Vương Tử Quân tiếp nhận quyển sổ tiết kiệm, nụ cười trên mặt càng sáng lạn, hắn khoa trương kêu khổ:
- Dì Phương, cháu cũng thật sự không còn cách nào khác hơn, cháu đã mượn không ít tiền, còn kém việc lấy cả sổ lương hưu của ông nội. Bây giờ cháu coi như chịu áp lực cực đại, chính mình đang khốn khổ vùng vẫy, sao có thể tiếp tục vay tiền?
Vương Tử Quân nói xong thì đưa mắt nhìn Tần Hồng Cẩm, mà Tần Hồng Cẩm chợt phát hiện nụ cười trên gương mặt hắn rất xấu xa, hắn đang híp mắt, hàm răng trắng bóng và sáng rực. Người này trước nay luôn tỏ ra trầm ổn, bây giờ sao mở miệng như một tên phá hoại thế này? Hơn nữa lời nói lại thật thật giả giả, rối loạn cả lên.
- Hồng Cẩm, mau cất quyển sổ tiết kiệm này lại, sau đó em nhanh chóng cho ra một phần hợp đồng chuyển mười phần trăm cổ phần cho dì Phương, sau này nếu chúng ta có thua lỗ thì dì Phương cũng không đến đòi lại tiền.
Vương Tử Quân nói rồi giao quyển sổ tiết kiệm vào tay Tần Hồng Cẩm.
Hai chục ngàn mà bỏ ra hợp đồng mười phần trăm cổ phần? Tần Hồng Cẩm nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hai mắt chợt chớp động.
Lý Thiên Phóng thấy Vương Tử Quân đã biểu diễn xong thì đột nhiên nói:
- Tử Quân, cháu ngoài cần tiền còn cầu việc gì nữa?
- Chú, cháu bị người ta ức hiếp.
Vương Tử Quân lúc này cũng không đi vòng quanh, trực tiếp nói rõ những gì mình vừa gặp phải.
- Bộp!
Lý Thiên Phóng vỗ tay lên mặt bàn, trên mặt nổi gân xanh. Đối với hắn thì uy nghiêm của lão thủ trưởng là không thể nào khiêu khích được, Tống Thiết Cương kia là cái quái gì thì hắn đã từng nghe nói, người này tiếng xấu đồn xa ở Giang Thị, nhưng trong mắt một vị sư đoàn trưởng nắm quân quyền như Lý Thiên Phóng thì không tính là cái thá gì.
Không ngờ con chó kia lại dám ức hiếp trên đầu Vương Tử Quân, còn muốn cướp cả người yêu của Vương Tử Quân, không phải đang ỉa lên đầu thủ trưởng sao? Chuyện này dù có thể nhịn cũng khó thể nhẫn.
- Tử Quân, không phải hắn ta muốn náo loạn sao? Dứt khoát lấy hắn làm quảng cáo cho siêu thị. Chú thấy không bằng thế này, bộ đội đặc chủng của chú đang nhàn rỗi, vừa vặn có thể đi đến bảo vệ.
Kéo quân đặc chủng đến làm bảo vệ, dù là Tần Hồng Cẩm không hiểu chuyện quân, nhưng nghe thấy có quân đặc chủng kéo sang thì cũng biết sự việc có chuyển biến.
Khi Tần Hồng Cẩm còn cho rằng Vương Tử Quân sẽ đồng ý, đúng lúc nghe được Vương Tử Quân nói:
- Chú, cháu thấy vậy là không ổn.
Vương Tử Quân khẽ nói kế hoạch của mình ra, nụ cười trên mặt Lý Thiên Phóng càng thêm sáng lạn, hắn vỗ vỗ vào vai của Vương Tử Quân rồi nói:
- Tốt, cứ xử lý theo ý cháu, chuyện này chú sẽ giúp cháu.
Tần Hồng Cẩm và Phương Xuân Lan ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy mà không khỏi tỏ ra kinh hãi, rõ ràng càng nàng bị kế hoạch của Vương Tử Quân làm cho hoảng sợ.
- Đội đặc chủng phải không? Tôi là Lý Thiên Phóng, gọi Trương Bưu đến nhà tôi một chuyến.
Lý Thiên Phóng nhấc điện thoại lên và nói ngay.
Một lát sau một người đàn ông quân nhân hơn ba mươi với bộ dạng cường tráng đi đến như gió. Lý Thiên Phóng lên tiếng phân phó, thế là tất cả đã được sắp xếp xong.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ và cùng Tần Hồng Cẩm lên tiếng cáo từ và bỏ đi, đi cùng bọn họ còn có một đội bộ đội đặc chủng.
- Đứa bé Tử Quân này biến hóa không nhỏ.
Phương Xuân Lan nhìn Vương Tử Quân bỏ đi mà khẽ cảm thán.
Lý Thiên Phóng không nói gì, hắn chỉ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói:
- Lão thủ trưởng xem như có người kế tục, đứa bé này còn mạnh hơn so với anh em Quang Vinh rất nhiều, tuổi trẻ đã có tâm kế như vậy, sau này không biết sẽ đi xa thế nào.
- Thiên Phóng, anh nói có vẻ hơi tà dị, em ngoài việc thấy nó ra tay có hơi tàn nhẫn, ngoài ra có gì khác đâu?
Phương Xuân Lan tỏ ra không tin suy đoán của chồng.
- Em đấy, tóc dài óc ngắn, em cảm thấy Tử Quân đến tìm chúng ta là vay tiền mượn người sao? Anh nói cho em biết, phương pháp đổi tiền lấy cổ phần, không phải là mượn tiền của em, mà chính là cho em tiền. Sau này nếu có rảnh thì cho Hồng Giang tiếp xúc nhiều với Tử Quân, như vậy mới có lợi cho sư phát triển của nó.
Lý Thiên Phóng nói rồi cầm điện thoại lên, lúc này hắn ấn phím rất nhẹ, giống như sợ bấm mạnh sẽ ảnh hưởng đến người bên kia vậy.
- Lão thủ trưởng, tôi là Thiên Phóng, có việc này tôi cần báo cáo với ngài....
/1843
|