- Đã tạo phiền toái cho bí thư Vương rồi.
Khi không có Vương Tử Quân ở bên cạnh thì Liêu An Như cảm thấy mình có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với hắn, vì phần tình cảm của nàng chôn vùi trong lòng quá lâu, lúc này nàng hầu như cảm thấy tâm lý thừa nhận của mình căn bản là sắp đổ sập xuống, giống như một cơn hồng thủy bành trướng muốn tìm một lỗ hổng. Lúc này Vương Tử Quân đến giống như khơi ra một lỗ hổng, tất cả giống như sắp sụp đổ, nhưng nàng không biết khi tất cả sụp đổ thì sẽ có kết quả gì.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước từng đồng cam cộng khổ với mình hơn nửa đời người, trong lòng cũng bùng sóng. Nhưng hắn biết rõ bây giờ khoảng cách giữa hai người là một hào sâu khó thể đo đạc được, thế nên hắn luôn khắc chế chính mình phải bảo trì trạng thái này.
- Liêu tiểu thư là người phát ngôn, là hình tượng của thành phố La Nam chúng tôi. Lúc này cô xảy ra chuyện ở thành phố La Nam, tất nhiên phía thành phố La Nam chúng tôi cũng cần phải xử lý sự việc thật sự công bình công chính.
Vương Tử Quân nói xong những lời này thì cảm thấy căn bản không còn gì để nói. Hắn đến đây vốn muốn hỏi Liêu An Như về chuyện trốn thuế, nhưng lúc này hắn căn bản không nói nên lời.
- Liêu tiểu thư ở chỗ này có thấy thoải mái không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khô cằn hỏi thăm.
- Bí thư Vương, từ khi nào chúng ta trở nên lạnh nhạt như vậy?
Liêu An Như cắn môi rồi đột nhiên nói.
Lời nói của Liêu An Như làm cho Vương Tử Quân cảm khái, đúng vậy, hai bên lạnh nhạt với nhau từ khi nào? Hắn nhìn lên gương mặt của nàng, cảm thấy giống như đã quay ngược thời gian.
Khoảnh khắc này gương mặt vui mừng trước đó ba mươi năm ở kiếp trước chợt tràn ngập trong lòng Vương Tử Quân, một cảm xúc không nói nên lời lấy đầy đáy lòng hắn. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế trái tim của mình không làm loạn giữa con sóng xúc động tràn trề, hắn biết rõ là mình không thể.
- Có thể là do thiếu tiếp xúc.
Vương Tử Quân cảm khái nói một câu, sau đó hắn nâng ly trà đã nguội lên uống một ngụm rồi nói:
- Viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ nói rằng cô tình nghi trốn thuế, cô có gì biện hộ cho mình không?
Liêu An Như có chút chần chờ, rõ ràng nàng cũng không phải quá quen thuộc với cái tên thành phố Hàn Vũ.
- Tôi chỉ đi qua đó một lần duy nhất, hình như đó là lần diễn xuất đầu tiên, khi đó phương diện thuế là do phía khách mời giải quyết.
Liêu An Như nhớ lại tình cảnh khi đó, nàng chợt khẽ nói.
Vương Tử Quân chợt cau mày, tuy đáp án cũng không khá lắm, thế nhưng nằm trong dự đoán của hắn. Dù sao thì Tào gia muốn nắm bắt chuyện này để đối phó với Liêu An Như, nếu như không nắm chắc thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay.
- Khi đó có hợp đồng gì không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như rồi dùng giọng vội vàng nói.
- Điều này...Tất cả là do anh Lưu xử lý, tôi không nhớ rõ...
Liêu An Như xoa trán rồi khẽ nói.
Sự việc do người đại diện xử lý, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng trong trắng xinh đẹp của Liêu An Như, hắn biết nàng thật sự không hiểu rõ vụ này. Lúc này tên trợ lý kia đã bị cảnh sát bắt giữ, nhưng trên sự kiện liên quan đến Liêu An Như thì hầu như đã cùng phía với Tào gia, nếu như để đối phương ra làm chứng, chỉ sợ sẽ càng bất lợi cho Liêu An Như.
- Có phải nghiêm trọng lắm không?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi cực lực an ủi:
- Không có chuyện gì lớn.
Bầu không khí trong phòng lại trở nên xấu hổ.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cáo từ thì Liêu An Như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nàng do dự một chút, sau đó khẽ nói:
- Tôi còn có vài thứ, không biết có tác dụng gì không?
Dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân,Liêu An Như lấy từ trong hành lý của mình ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn qua giống như một hộp trang điểm, đặt trong rương hành lý cũng không chút thu hút.
Liêu An Như lấy một chồng giấy đưa cho Vương Tử Quân, sau khi hắn nhìn qua thì thật sự bị nội dung của nó thu hút. Hắn xem xong thì nhịn không được phải mở miệng nói:
- Nhiều như thế này thì rõ ràng là thu nhập của cô cũng không kém.
- Cuộc sống của tôi cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Liêu An Như khẽ vuốt mái tóc của mình, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước chung giường chung gối với mình, thế là ánh mắt có chút nóng lên. Hắn cẩn thận trả những thứ kia lại cho nàng, sau đó thản nhiên nói:
- An Như, những thứ này căn bản không có vấn đề gì lớn.
- Thật vậy sao?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút chần chờ nói.
- Đúng vậy.
Vương Tử Quân gật đầu thật mạnh rồi trầm giọng nói.
Sau khi nói thêm vài lời tâm sự, Vương Tử Quân nhanh chóng nói lời cáo từ. Liêu An Như mỉm cười che giấu cảm giác của lòng mình. Nàng đã có thời gian tương kiến với Vương Tử Quân, bỏ qua những lời đối thoại của ngày hôm nay, Vương Tử Quân hầu như căn bản chưa từng hỏi đến tình hình cuộc sống của nàng. Chỉ cần nhìn vào lời nói và biểu hiện của hắnn, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được người đàn ông này có một gia đình hạnh phúc. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt tốt đẹp của hắn là biết, điều này không khỏi làm cho Liêu An Như cảm thấy ê ẩm trong lòng.
"Người này cuối cùng lại là chồng của người khác, nhưng vì sao hắn lại tốt với mình như vậy?"
Liêu An Như nghĩ đến những gì phát sinh giữa mình và Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy mình như một đứa bé suy yếu, thế là rơi nước mắt dúi đầu vào gối. Mặc dù nàng cố gắng khắc chế chính mình, thế nhưng cũng không kìm được phải chảy nước mắt.
Lúc này Liêu An Như đã không còn là cô gái nông thôn đi học đại học năm xưa. Nàng đã trải qua nhiều tôi luyện, đã có cái nhìn của mình ở nhiều sự kiện.
Nếu như Vương Tử Quân nói muốn mình, chính mình có đồng ý không?
Liêu An Như nghĩ đến điều này, thế là trong lòng giống như có một âm thanh đang hò hét cho nàng biết, nàng sẽ đồng ý, hơn nữa là đồng ý không chú do dự. Nhưng Vương Tử Quân sẽ nói như vậy sao?
Vương Tử Quân rời đi và cảm thấy rất thoải mái, trong đầu hắn vẫn là hình bóng của Liêu An Như. Cho tới nay hắn căn bản đều rất quan tâm ưu ái đến nàng, một cảm giác thân tình luôn cố hữu trong người hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại căn bản có thêm cảm giác bội phục với người vợ kiếp trước của mình.
- Đây chính là giấy tờ của chúng tôi, tôi có quyền lợi được gặp mặt Liêu An Như, mời các anh không nên gây cản trở chúng tôi chấp pháp.
Một âm thanh vang lên bên cạnh truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bốn người đàn ông mặc tây trang đang đứng can thiệp với nhân viên công an ở ngoài cổng. Người đưa ra giấy chứng nhận hơn ba mươi tuổi, là một đàn ông khá gầy. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Thật sự xin lỗi, sự việc liên quan đến Liêu An Như, mong ngài có thể liên lạc với lãnh đạo của chúng tôi.
Viên công an nhìn thoáng qua giấy tờ của người đàn ông kia, sau đó trầm giọng nói.
Tống Ích Dân mặc dù không cùng đi với Vương Tử Quân vào trong gặp Liêu An Như, thế nhưng hắn luôn đứng bên ngoài chờ, khi Vương Tử Quân đi ra thì hắn cũng đi theo sau lưng.
Lúc này thấy Vương Tử Quân chú ý đến phía bên kia, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đây là người của viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ, bọn họ yêu cầu đưa Liêu An Như đến thành phố Hàn Vũ tiếp nhận điều tra.
Vương Tử Quân lạnh mặt nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Tống, bây giờ không phải có rất nhiều phóng viên đang chú ý đến sự việc này sao? Anh tổ chức một cuộc họp báo cho Liêu An Như là được.
Mở họp báo, có ý nghĩa gì? Ngôi sao diễn viên sẽ không ít lần mở họp báo, thế nhưng bây giờ mà Liêu An Như mở họp báo sẽ không thích hợp.
- Còn muốn nói điều gì, đó là chuyện của Liêu An Như.
Vương Tử Quân thấy vẻ nghi hoặc của Tống Ích Dân, nhưng hắn không chỉ rõ vấn đề.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tuy lúc này lại gặp phải trắc trở, thế nhưng viên phó kiểm sát trưởng Lôi Tiêu Ngô lại cảm thấy rất vui, dù sao thì hắn bị cưỡng ép đến thành phố La Nam, mà bên này căn bản lại không chịu đưa người.
Nếu là ba ngày trước thì Lôi Tiêu Ngô căn bản không thể tin mình sẽ đến thành phố Ln, vì số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn từ một show biểu diễn mà chạy đến gây phiền toái cho một ngôi sao lớn.
Nhưng sự việc lại xảy ra cực kỳ ly kỳ, Lôi Tiêu Ngô còn nhớ rõ ràng đó là buổi chiều ba ngày trước. Vì buổi sáng uống hơi nhiều rượu mà hắn cảm thấy choáng váng và đang nghỉ ngơi trong phòng, lại bị chủ nhiệm văn phòng gọi đến gặp mặt lãnh đạo.
Lúc đó lãnh đạo ngồi trong phòng làm việc, cũng không phải chỉ là vị lãnh đạo trực tiếp của hắn, cònn có vài gương mặt mà Lôi Tiêu Ngô rất quen. Không phải hắn tiếp xúc nhiều và quen thuộc với bọn họ, mà là vì những người này mỗi ngày đều xuất hiện trên chương tình tin tức thời sự của thành phố Hàn Vũ.
- Anh chính là Lôi Tiêu Ngô sao?
Vị lãnh đạo ngồi ở vị trí chính giữa nhìn Lôi Tiêu Ngô và trầm giọng nói.
- Báo cáo bí thư Lục, tôi là Lôi Tiêu Ngô.
Cảm giác say trên người Lôi Tiêu Ngô đã hóa thành mồ hôi lạnh, hắn lớn tiếng nói.
Lúc này Lôi Tiêu Ngô đã nhanh chóng tỉnh táo, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác không yên. Nếu sớm biết sẽ có sự việc ngày hôm nay, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không uống rượu làm gì. Nhưng dù là uống thì hắn vẫn cảm thấy tinh thần cực kỳ căng thẳng, chẳng qua vẫn không che giấu được chút men say trên gương mặt.
- Ừ!
Bí thư Lục nhìn Lôi Tiêu Ngô một cái, sau đó đứng lên khỏi ghế đi ra khỏi phòng.
Những người đi đến theo bí thư Lục cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình và đi ra ngoài. Lôi Tiêu Ngô nhìn tình huống không đầu không đuôi này, thế là cảm thấy choáng váng sợ hãi.
Tuy bọn họ là đơn vị đặc thù, thế nhưng nếu bí thư thị ủy muốn cho bọn họ rơi đài thì căn bản không đáng là cái quái gì. Khi lãnh đạo đơn vị đi tiễn chân bí thư Lục, hắn thật sự cảm thấy trong lòng chao đảo khó chịu, đồng thời thầm oán hận mình một chặp. Không có việc gì mà đi uống rượu, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Hàng loạt những lời tự trách xuất hiện trong lòng hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Khi mà Lôi Tiêu Ngô đang cực kỳ chán nản, lúc này lãnh đạo đơn vị quay về. Hắn là người trước nay phối hợp rất tốt với lãnh đạo của mình, lúc này thấy lãnh đạo đi đến thì tiến lên giữ chặt tay nói:
- Kiểm sát trưởng Lý, anh nhất định phải giúp đỡ anh em một chút.
Hành động đột nhiên của hắn làm cho kiểm sát trưởng Lý cảm thấy sững sờ, hắn dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói:
- Anh Lôi, anh còn chưa tỉnh táo sao? Có phải còn đang chóng mặt không?
- Không, lúc này tôi rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo. Kiểm sát trưởng, tôi biết giữa trưa đi uống rượu là không đúng, tôi tình nguyện làm kiểm điểm, kính xin tổ chức cho tôi một cơ hội.
Lôi Tiêu Ngô lúc này nào có tâm tư nói đùa, hắn giữ chặt lấy tay của lãnh đạo rồi lớn tiếng nói.
Kiểm sát trưởng Lý lúc này xem như hiểu rõ Lôi Tiêu Ngô đang lo lắng về vấn đề gì, hắn vỗ vỗ vai Lôi Tiêu Ngô rồi cười ha hả nói:
- Được rồi anh bạn, không cần lo lắng chuyện này, bí thư Lục cũng không đến kiểm tra xem anh có uống rượu hay không.
- Vậy gọi tôi đến đây làm gì?
Lôi Tiêu Ngô càng thêm sợ hãi, bí thư thị ủy đến đây chỉ nhìn mình một cái rồi đi, những chuyện thế này rơi lên đầu kẻ nào cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Ha ha, vận may của anh đến rồi, bí thư Lục có một vụ án cần anh đi xa để thực hiện, tôi đã tiến cử anh, đây là một cơ hội rất tốt.
Kiểm sát trưởng Lý nói rồi lấy ra một trang giấy đưa cho Lôi Tiêu Ngô.
Lôi Tiêu Ngô nhìn nội dung trang giấy mà không khỏi nhếch miệng, vì một số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn mà đi điều tra một ngôi sao lớn, hơn nữa chứng cứ lại rất mơ hồ, điều này giống như không phù hợp.
Nhưng căn bản là không thể không làm, Lôi Tiêu Ngô trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Kiểm sát trưởng Lý, lãnh đạo có yêu cầu cụ thể gì không?
- Không làm oan uổng người tốt, nhưng càng không buông tha cho kẻ xấu. Chấp pháp cần phải nghiêm, phải truy cứu những vụ việc trái pháp luật.
Kiểm sát trưởng Lý nhìn Lôi Tiêu Ngô rồi dùng giọng nói rõ từng câu từng chữ một.
Kiểm sát trưởng Lý dù nói những lời có ý nghĩa cực kỳ chính khí thế nhưng Lôi Tiêu Ngô lại căn bản hiểu rõ nội dung ẩn giấu bên trong. Rất nhiều lãnh đạo cho ra chỉ thị nhìn qua rất có hương vị của quan trường trong nước, đó chính là cực kỳ ngay thẳng chính đáng, thế nhưng những ngôn ngữ như vậy chỉ là tân trang, cần phải hiểu rõ nội dung thực tế ở bên trong mới được.
Có một vài lời tuy là nội dung giống nhau, thế nhưng sự việc trước sau lại có biến đổi, căn bản là không hề giống nhau.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì Lôi Tiêu Ngô luôn nghiên cứu về Liêu An Như. Trước kia hắn căn bản không xem tivi, vì vậy căn bản không quá hiểu rõ về Liêu An Như. Sau khi nhìn tấm ảnh chụp người phụ nữ này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một dự đoán, đó là chẳng lẽ anh Lục có hứng thú với người phụ nữ này, cho nên mới...
Sau khi chuẩn bị kỹ càng cho công tác, Lôi Tiêu Ngô đi đến thành phố La Nam. Sau khi tiếp xúc với đơn vị kiểm sát địa phương thì hắn mới hiểu sự việc căn bản không đơn giản như vậy, sau khi gặp mặt một người đàn ông họ Tào, hắn càng ý thức được đây là một cơ hội hiếm có.
Tuy người đàn ông họ Tào kia căn bản không nói tên cho Lôi Tiêu Ngô biết, thế nhưng chỉ cần căn cứ vào tình huống đối phương mở miệng mà bí thư Lục phải cúi đầu nghe, điều này đã nói lên tất cả. Hắn lại thấy rõ biểu hiện gấp gáp của người đàn ông họ Tào, càng hiểu rõ chỉ cần mình giải quyết được sự việc khó khăn này, chỉ sợ sẽ có thể trèo lên cành cây cao, tương lai khó thể dự đoán.
Lôi Tiêu Ngô nghĩ đến những điều này mà không khỏi cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Tuy lúc này vị trí của hắn là khá tốt, nhưng đứng trên đỉnh núi này thì sẽ nhìn núi cao hơn, hắn vẫn tình nguyện tiến lên vị trí cao hơn để phát huy tài trí của mình.
- Nếu như quý vị không phối hợp với công tác của chúng tôi, chúng tôi sẽ phản ánh với ban ngành thượng cấp, chỉ sợ đến lúc đó thượng cấp xử lý thì rất khó coi.
Lôi Tiêu Ngô nói đến đây thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua viên kiểm sát trưởng phụ trách tiếp đãi của thành phố La Nam, sau đó xoay người bỏ đi.
Lôi Tiêu Ngô rời khỏi chỗ ở của Liêu An Như, quay về chỗ ở tạm thời của mình. Hắn bấm số điện thoại của Tào tiên sinh, sau đó dùng giọng cực kỳ chú ý để báo cáo tin tức.
- À, anh chuẩn bị tài liệu để thông cáo cho tuyến trên, những chuyện khác thì anh cũng không cần phải lo lắng.
Tào tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Cảm tạ Tào tiên sinh đã giúp đỡ cho công tác của tôi, có những lời của ngài thì chúng tôi càng có lòng tin công tác hơn. Tào tiên sinh, ngài có thời gian rảnh không, tôi mời ngài một bữa cơm, để tôi bày tỏ lòng cảm tạ với ngài.
Mặc dù hỗ trợ cho người khác nhưng Lôi Tiêu Ngô lại biết rõ mình và đối phương chênh lệch quá lớn, thế nên chủ động mời người ta dùng cơm.
Khi không có Vương Tử Quân ở bên cạnh thì Liêu An Như cảm thấy mình có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với hắn, vì phần tình cảm của nàng chôn vùi trong lòng quá lâu, lúc này nàng hầu như cảm thấy tâm lý thừa nhận của mình căn bản là sắp đổ sập xuống, giống như một cơn hồng thủy bành trướng muốn tìm một lỗ hổng. Lúc này Vương Tử Quân đến giống như khơi ra một lỗ hổng, tất cả giống như sắp sụp đổ, nhưng nàng không biết khi tất cả sụp đổ thì sẽ có kết quả gì.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước từng đồng cam cộng khổ với mình hơn nửa đời người, trong lòng cũng bùng sóng. Nhưng hắn biết rõ bây giờ khoảng cách giữa hai người là một hào sâu khó thể đo đạc được, thế nên hắn luôn khắc chế chính mình phải bảo trì trạng thái này.
- Liêu tiểu thư là người phát ngôn, là hình tượng của thành phố La Nam chúng tôi. Lúc này cô xảy ra chuyện ở thành phố La Nam, tất nhiên phía thành phố La Nam chúng tôi cũng cần phải xử lý sự việc thật sự công bình công chính.
Vương Tử Quân nói xong những lời này thì cảm thấy căn bản không còn gì để nói. Hắn đến đây vốn muốn hỏi Liêu An Như về chuyện trốn thuế, nhưng lúc này hắn căn bản không nói nên lời.
- Liêu tiểu thư ở chỗ này có thấy thoải mái không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khô cằn hỏi thăm.
- Bí thư Vương, từ khi nào chúng ta trở nên lạnh nhạt như vậy?
Liêu An Như cắn môi rồi đột nhiên nói.
Lời nói của Liêu An Như làm cho Vương Tử Quân cảm khái, đúng vậy, hai bên lạnh nhạt với nhau từ khi nào? Hắn nhìn lên gương mặt của nàng, cảm thấy giống như đã quay ngược thời gian.
Khoảnh khắc này gương mặt vui mừng trước đó ba mươi năm ở kiếp trước chợt tràn ngập trong lòng Vương Tử Quân, một cảm xúc không nói nên lời lấy đầy đáy lòng hắn. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế trái tim của mình không làm loạn giữa con sóng xúc động tràn trề, hắn biết rõ là mình không thể.
- Có thể là do thiếu tiếp xúc.
Vương Tử Quân cảm khái nói một câu, sau đó hắn nâng ly trà đã nguội lên uống một ngụm rồi nói:
- Viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ nói rằng cô tình nghi trốn thuế, cô có gì biện hộ cho mình không?
Liêu An Như có chút chần chờ, rõ ràng nàng cũng không phải quá quen thuộc với cái tên thành phố Hàn Vũ.
- Tôi chỉ đi qua đó một lần duy nhất, hình như đó là lần diễn xuất đầu tiên, khi đó phương diện thuế là do phía khách mời giải quyết.
Liêu An Như nhớ lại tình cảnh khi đó, nàng chợt khẽ nói.
Vương Tử Quân chợt cau mày, tuy đáp án cũng không khá lắm, thế nhưng nằm trong dự đoán của hắn. Dù sao thì Tào gia muốn nắm bắt chuyện này để đối phó với Liêu An Như, nếu như không nắm chắc thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay.
- Khi đó có hợp đồng gì không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như rồi dùng giọng vội vàng nói.
- Điều này...Tất cả là do anh Lưu xử lý, tôi không nhớ rõ...
Liêu An Như xoa trán rồi khẽ nói.
Sự việc do người đại diện xử lý, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng trong trắng xinh đẹp của Liêu An Như, hắn biết nàng thật sự không hiểu rõ vụ này. Lúc này tên trợ lý kia đã bị cảnh sát bắt giữ, nhưng trên sự kiện liên quan đến Liêu An Như thì hầu như đã cùng phía với Tào gia, nếu như để đối phương ra làm chứng, chỉ sợ sẽ càng bất lợi cho Liêu An Như.
- Có phải nghiêm trọng lắm không?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi cực lực an ủi:
- Không có chuyện gì lớn.
Bầu không khí trong phòng lại trở nên xấu hổ.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cáo từ thì Liêu An Như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nàng do dự một chút, sau đó khẽ nói:
- Tôi còn có vài thứ, không biết có tác dụng gì không?
Dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân,Liêu An Như lấy từ trong hành lý của mình ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn qua giống như một hộp trang điểm, đặt trong rương hành lý cũng không chút thu hút.
Liêu An Như lấy một chồng giấy đưa cho Vương Tử Quân, sau khi hắn nhìn qua thì thật sự bị nội dung của nó thu hút. Hắn xem xong thì nhịn không được phải mở miệng nói:
- Nhiều như thế này thì rõ ràng là thu nhập của cô cũng không kém.
- Cuộc sống của tôi cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Liêu An Như khẽ vuốt mái tóc của mình, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước chung giường chung gối với mình, thế là ánh mắt có chút nóng lên. Hắn cẩn thận trả những thứ kia lại cho nàng, sau đó thản nhiên nói:
- An Như, những thứ này căn bản không có vấn đề gì lớn.
- Thật vậy sao?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút chần chờ nói.
- Đúng vậy.
Vương Tử Quân gật đầu thật mạnh rồi trầm giọng nói.
Sau khi nói thêm vài lời tâm sự, Vương Tử Quân nhanh chóng nói lời cáo từ. Liêu An Như mỉm cười che giấu cảm giác của lòng mình. Nàng đã có thời gian tương kiến với Vương Tử Quân, bỏ qua những lời đối thoại của ngày hôm nay, Vương Tử Quân hầu như căn bản chưa từng hỏi đến tình hình cuộc sống của nàng. Chỉ cần nhìn vào lời nói và biểu hiện của hắnn, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được người đàn ông này có một gia đình hạnh phúc. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt tốt đẹp của hắn là biết, điều này không khỏi làm cho Liêu An Như cảm thấy ê ẩm trong lòng.
"Người này cuối cùng lại là chồng của người khác, nhưng vì sao hắn lại tốt với mình như vậy?"
Liêu An Như nghĩ đến những gì phát sinh giữa mình và Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy mình như một đứa bé suy yếu, thế là rơi nước mắt dúi đầu vào gối. Mặc dù nàng cố gắng khắc chế chính mình, thế nhưng cũng không kìm được phải chảy nước mắt.
Lúc này Liêu An Như đã không còn là cô gái nông thôn đi học đại học năm xưa. Nàng đã trải qua nhiều tôi luyện, đã có cái nhìn của mình ở nhiều sự kiện.
Nếu như Vương Tử Quân nói muốn mình, chính mình có đồng ý không?
Liêu An Như nghĩ đến điều này, thế là trong lòng giống như có một âm thanh đang hò hét cho nàng biết, nàng sẽ đồng ý, hơn nữa là đồng ý không chú do dự. Nhưng Vương Tử Quân sẽ nói như vậy sao?
Vương Tử Quân rời đi và cảm thấy rất thoải mái, trong đầu hắn vẫn là hình bóng của Liêu An Như. Cho tới nay hắn căn bản đều rất quan tâm ưu ái đến nàng, một cảm giác thân tình luôn cố hữu trong người hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại căn bản có thêm cảm giác bội phục với người vợ kiếp trước của mình.
- Đây chính là giấy tờ của chúng tôi, tôi có quyền lợi được gặp mặt Liêu An Như, mời các anh không nên gây cản trở chúng tôi chấp pháp.
Một âm thanh vang lên bên cạnh truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bốn người đàn ông mặc tây trang đang đứng can thiệp với nhân viên công an ở ngoài cổng. Người đưa ra giấy chứng nhận hơn ba mươi tuổi, là một đàn ông khá gầy. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Thật sự xin lỗi, sự việc liên quan đến Liêu An Như, mong ngài có thể liên lạc với lãnh đạo của chúng tôi.
Viên công an nhìn thoáng qua giấy tờ của người đàn ông kia, sau đó trầm giọng nói.
Tống Ích Dân mặc dù không cùng đi với Vương Tử Quân vào trong gặp Liêu An Như, thế nhưng hắn luôn đứng bên ngoài chờ, khi Vương Tử Quân đi ra thì hắn cũng đi theo sau lưng.
Lúc này thấy Vương Tử Quân chú ý đến phía bên kia, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đây là người của viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ, bọn họ yêu cầu đưa Liêu An Như đến thành phố Hàn Vũ tiếp nhận điều tra.
Vương Tử Quân lạnh mặt nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Tống, bây giờ không phải có rất nhiều phóng viên đang chú ý đến sự việc này sao? Anh tổ chức một cuộc họp báo cho Liêu An Như là được.
Mở họp báo, có ý nghĩa gì? Ngôi sao diễn viên sẽ không ít lần mở họp báo, thế nhưng bây giờ mà Liêu An Như mở họp báo sẽ không thích hợp.
- Còn muốn nói điều gì, đó là chuyện của Liêu An Như.
Vương Tử Quân thấy vẻ nghi hoặc của Tống Ích Dân, nhưng hắn không chỉ rõ vấn đề.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tuy lúc này lại gặp phải trắc trở, thế nhưng viên phó kiểm sát trưởng Lôi Tiêu Ngô lại cảm thấy rất vui, dù sao thì hắn bị cưỡng ép đến thành phố La Nam, mà bên này căn bản lại không chịu đưa người.
Nếu là ba ngày trước thì Lôi Tiêu Ngô căn bản không thể tin mình sẽ đến thành phố Ln, vì số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn từ một show biểu diễn mà chạy đến gây phiền toái cho một ngôi sao lớn.
Nhưng sự việc lại xảy ra cực kỳ ly kỳ, Lôi Tiêu Ngô còn nhớ rõ ràng đó là buổi chiều ba ngày trước. Vì buổi sáng uống hơi nhiều rượu mà hắn cảm thấy choáng váng và đang nghỉ ngơi trong phòng, lại bị chủ nhiệm văn phòng gọi đến gặp mặt lãnh đạo.
Lúc đó lãnh đạo ngồi trong phòng làm việc, cũng không phải chỉ là vị lãnh đạo trực tiếp của hắn, cònn có vài gương mặt mà Lôi Tiêu Ngô rất quen. Không phải hắn tiếp xúc nhiều và quen thuộc với bọn họ, mà là vì những người này mỗi ngày đều xuất hiện trên chương tình tin tức thời sự của thành phố Hàn Vũ.
- Anh chính là Lôi Tiêu Ngô sao?
Vị lãnh đạo ngồi ở vị trí chính giữa nhìn Lôi Tiêu Ngô và trầm giọng nói.
- Báo cáo bí thư Lục, tôi là Lôi Tiêu Ngô.
Cảm giác say trên người Lôi Tiêu Ngô đã hóa thành mồ hôi lạnh, hắn lớn tiếng nói.
Lúc này Lôi Tiêu Ngô đã nhanh chóng tỉnh táo, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác không yên. Nếu sớm biết sẽ có sự việc ngày hôm nay, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không uống rượu làm gì. Nhưng dù là uống thì hắn vẫn cảm thấy tinh thần cực kỳ căng thẳng, chẳng qua vẫn không che giấu được chút men say trên gương mặt.
- Ừ!
Bí thư Lục nhìn Lôi Tiêu Ngô một cái, sau đó đứng lên khỏi ghế đi ra khỏi phòng.
Những người đi đến theo bí thư Lục cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình và đi ra ngoài. Lôi Tiêu Ngô nhìn tình huống không đầu không đuôi này, thế là cảm thấy choáng váng sợ hãi.
Tuy bọn họ là đơn vị đặc thù, thế nhưng nếu bí thư thị ủy muốn cho bọn họ rơi đài thì căn bản không đáng là cái quái gì. Khi lãnh đạo đơn vị đi tiễn chân bí thư Lục, hắn thật sự cảm thấy trong lòng chao đảo khó chịu, đồng thời thầm oán hận mình một chặp. Không có việc gì mà đi uống rượu, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Hàng loạt những lời tự trách xuất hiện trong lòng hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Khi mà Lôi Tiêu Ngô đang cực kỳ chán nản, lúc này lãnh đạo đơn vị quay về. Hắn là người trước nay phối hợp rất tốt với lãnh đạo của mình, lúc này thấy lãnh đạo đi đến thì tiến lên giữ chặt tay nói:
- Kiểm sát trưởng Lý, anh nhất định phải giúp đỡ anh em một chút.
Hành động đột nhiên của hắn làm cho kiểm sát trưởng Lý cảm thấy sững sờ, hắn dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói:
- Anh Lôi, anh còn chưa tỉnh táo sao? Có phải còn đang chóng mặt không?
- Không, lúc này tôi rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo. Kiểm sát trưởng, tôi biết giữa trưa đi uống rượu là không đúng, tôi tình nguyện làm kiểm điểm, kính xin tổ chức cho tôi một cơ hội.
Lôi Tiêu Ngô lúc này nào có tâm tư nói đùa, hắn giữ chặt lấy tay của lãnh đạo rồi lớn tiếng nói.
Kiểm sát trưởng Lý lúc này xem như hiểu rõ Lôi Tiêu Ngô đang lo lắng về vấn đề gì, hắn vỗ vỗ vai Lôi Tiêu Ngô rồi cười ha hả nói:
- Được rồi anh bạn, không cần lo lắng chuyện này, bí thư Lục cũng không đến kiểm tra xem anh có uống rượu hay không.
- Vậy gọi tôi đến đây làm gì?
Lôi Tiêu Ngô càng thêm sợ hãi, bí thư thị ủy đến đây chỉ nhìn mình một cái rồi đi, những chuyện thế này rơi lên đầu kẻ nào cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Ha ha, vận may của anh đến rồi, bí thư Lục có một vụ án cần anh đi xa để thực hiện, tôi đã tiến cử anh, đây là một cơ hội rất tốt.
Kiểm sát trưởng Lý nói rồi lấy ra một trang giấy đưa cho Lôi Tiêu Ngô.
Lôi Tiêu Ngô nhìn nội dung trang giấy mà không khỏi nhếch miệng, vì một số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn mà đi điều tra một ngôi sao lớn, hơn nữa chứng cứ lại rất mơ hồ, điều này giống như không phù hợp.
Nhưng căn bản là không thể không làm, Lôi Tiêu Ngô trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Kiểm sát trưởng Lý, lãnh đạo có yêu cầu cụ thể gì không?
- Không làm oan uổng người tốt, nhưng càng không buông tha cho kẻ xấu. Chấp pháp cần phải nghiêm, phải truy cứu những vụ việc trái pháp luật.
Kiểm sát trưởng Lý nhìn Lôi Tiêu Ngô rồi dùng giọng nói rõ từng câu từng chữ một.
Kiểm sát trưởng Lý dù nói những lời có ý nghĩa cực kỳ chính khí thế nhưng Lôi Tiêu Ngô lại căn bản hiểu rõ nội dung ẩn giấu bên trong. Rất nhiều lãnh đạo cho ra chỉ thị nhìn qua rất có hương vị của quan trường trong nước, đó chính là cực kỳ ngay thẳng chính đáng, thế nhưng những ngôn ngữ như vậy chỉ là tân trang, cần phải hiểu rõ nội dung thực tế ở bên trong mới được.
Có một vài lời tuy là nội dung giống nhau, thế nhưng sự việc trước sau lại có biến đổi, căn bản là không hề giống nhau.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì Lôi Tiêu Ngô luôn nghiên cứu về Liêu An Như. Trước kia hắn căn bản không xem tivi, vì vậy căn bản không quá hiểu rõ về Liêu An Như. Sau khi nhìn tấm ảnh chụp người phụ nữ này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một dự đoán, đó là chẳng lẽ anh Lục có hứng thú với người phụ nữ này, cho nên mới...
Sau khi chuẩn bị kỹ càng cho công tác, Lôi Tiêu Ngô đi đến thành phố La Nam. Sau khi tiếp xúc với đơn vị kiểm sát địa phương thì hắn mới hiểu sự việc căn bản không đơn giản như vậy, sau khi gặp mặt một người đàn ông họ Tào, hắn càng ý thức được đây là một cơ hội hiếm có.
Tuy người đàn ông họ Tào kia căn bản không nói tên cho Lôi Tiêu Ngô biết, thế nhưng chỉ cần căn cứ vào tình huống đối phương mở miệng mà bí thư Lục phải cúi đầu nghe, điều này đã nói lên tất cả. Hắn lại thấy rõ biểu hiện gấp gáp của người đàn ông họ Tào, càng hiểu rõ chỉ cần mình giải quyết được sự việc khó khăn này, chỉ sợ sẽ có thể trèo lên cành cây cao, tương lai khó thể dự đoán.
Lôi Tiêu Ngô nghĩ đến những điều này mà không khỏi cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Tuy lúc này vị trí của hắn là khá tốt, nhưng đứng trên đỉnh núi này thì sẽ nhìn núi cao hơn, hắn vẫn tình nguyện tiến lên vị trí cao hơn để phát huy tài trí của mình.
- Nếu như quý vị không phối hợp với công tác của chúng tôi, chúng tôi sẽ phản ánh với ban ngành thượng cấp, chỉ sợ đến lúc đó thượng cấp xử lý thì rất khó coi.
Lôi Tiêu Ngô nói đến đây thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua viên kiểm sát trưởng phụ trách tiếp đãi của thành phố La Nam, sau đó xoay người bỏ đi.
Lôi Tiêu Ngô rời khỏi chỗ ở của Liêu An Như, quay về chỗ ở tạm thời của mình. Hắn bấm số điện thoại của Tào tiên sinh, sau đó dùng giọng cực kỳ chú ý để báo cáo tin tức.
- À, anh chuẩn bị tài liệu để thông cáo cho tuyến trên, những chuyện khác thì anh cũng không cần phải lo lắng.
Tào tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Cảm tạ Tào tiên sinh đã giúp đỡ cho công tác của tôi, có những lời của ngài thì chúng tôi càng có lòng tin công tác hơn. Tào tiên sinh, ngài có thời gian rảnh không, tôi mời ngài một bữa cơm, để tôi bày tỏ lòng cảm tạ với ngài.
Mặc dù hỗ trợ cho người khác nhưng Lôi Tiêu Ngô lại biết rõ mình và đối phương chênh lệch quá lớn, thế nên chủ động mời người ta dùng cơm.
/1843
|