Một buổi tiệc mừng thọ, trong buổi tối quỷ dị bắt đầu cuối cùng cũng kết thúc.
mọi người nối đuôi nhau trở về, từng nhóm từng nhóm rời hoàng cung.
Tiểu Bảo được Khổng Tử Viết ôm ấp cũng đã ngủ, nhanh chóng cùng Bách Lí Lam rời khỏi, trốn ánh mắt của Vệ Đông Li, tìm kiếm sự bảo vệ tạm thời. Dù sao họ cũng sắp trở thàng người một nhà. Aizz.....những lời này nói ra sao mà xót xa đến vậy?
Nhìn thấy sắp lên xe, đằng sau Khổng Tử Viết đột nhiên có tiếng Vệ Đông Li, nhẹ nhàng hỏi: "Tử Viết, khi nào thì ngươi mới trở thành người giữ chữ tín đây nhỉ?"
Khổng Tử Viết rụt cổ, coi như không nghe thấy tiếng Vệ Đông Li, sải bước tiếp tục đi lên xe ngựa. Nhưng áo choàng của cô bị Vệ Đông Li giữ chặt, cơ bản không cho cô cơ hội quay đầu chạy trốn.
Bách Lí Lam nhíu mày, giọng nói khàn khàn: "Vô Song Vương gia, mời buông tay."
Vệ Đông Li cau mày một cái, giọng cay nghiệt nói: "Tử Lam, chuyện vừa mới xảy ra được một lúc mà ngươi đã xót "con dâu" rồi à?"
Sắc mắt Bách Lí Lam nháy mắt trắng bệch, ánh mắt trong suốt càng tràn ngập đau khổ.
Tuy thần kinh Khổng Tử Viết hơi thô nhưng cô cũng hiểu tâm ý của Bách Lí Lam, càng không muốn thấy Vệ Đông Li bắt nạt những người quan tâm cô. Vì thế cô lạnh lùng nói: "Không cần phiền Vô Song Vương gia phiền lòng. Dù sao đây cũng là chuyện của nhà chúng ta."
Vệ Đông Li nheo mắt lại, chớp cái liền nở nụ cười, dí đôi môi ấm áp đến sát bên tai Khổng Tử Viết, dùng âm thanh trêu ghẹo dưới không độ đáp: "Tử Viết còn mặc áo choàng của bản vương, đi giày của bản vương, trên người còn có mùi của bản vương, nhanh vậy đã trở mặt không quen biết rồi sao?"
Tâm trạng Khổng Tử Viết hôm nay không tốt, lại bị Vệ Đông Li chọc giận, chỉ thấy đầu nóng lên, kéo áo choàng trên người hung hăng ném về phía Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li vừa thu tay một nhát thu lại áo choàng.
Khổng Tử Viết nhớ ra "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" còn giấu trong mũ áo choàng bèn giơ tay giật lại.
Vệ Đông Li cầm áo không buông, Khổng Tử Viết tức giận há miệng định cắn vào cổ Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li né sang một bên, trêu tức nói: "Sao, lại muốn cắn ta à?"
Khổng Tử Viết không chú ý đến chữ "lại" trong lời nói của Vệ Đông Li, vô thức trả lời lại : "Trả áo choàng cho ta, không ta cắn chết ngươi!"
Vệ Đông Li vẫn cầm không buông, Khổng Tử Viết kéo áo choàng trở về.
Lúc tiếng áo choàng rách vang lên, từng viên từng viên ngọc như tinh nghịch tỏa ra ánh sáng lóa mắt rơi xuống, lăn đi bốn phương tám hướng. Trong đó có một chiếc mã não đỏ lóe ra ánh sáng xanh trong bóng tối, xoay tròn rồi lăn đến bên chân quốc sư, chạm vào giầy của hắn.
Khổng Tử Viết ôm Tiểu Bảo, cúi thấp đầu kiểm tra viên ngọc "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" ngụy trang thành mã não đỏ. Cùng lúc đó, Vệ Đông Li, Bách Lí Lam và Bách Lí Huyền cùng lúc đưa tay ra kiểm tra viên mã não đỏ.
Tù Nô đứng phía xa, luôn thờ ơ quan sát hết thảy moi sự việc diễn ra. Mặc dù hắn không rõ giá trị của mã não đỏ, nhưng trực giác mách bảo cho hắn biết viên mã não đỏ đó nhất định không đơn giản! Chẳng lẽ....viên mã não đỏ ánh sắc xanh đó mới thực sự là "Giang Thiên Nhất Sắc Châu"?
Dù ai cũng muốn có được viên mã não đỏ nhưng vị trí của bọn họ rõ ràng không tiện nên chỉ đành trơ mắt nhìn quốc sư nhặt lên cầm trong tay ngắm nghía.
Khổng Tử Viết bước nhanh mấy bước đến trước mặt quốc sư, lấy viên mã não đỏ về trong tay mình.
Quốc sư giơ tay theo bản năng muốn cướp lại viên mã não đỏ.
Khổng Tử Viết nhíu mày, ánh mắt không thân thiện hỏi: "Làm cái gì vậy? Định cướp bảo bối của ta sao?"
Quốc sư rụt tay lại, khẽ quét mắt qua đám người như hổ rình mồi xung quanh, trách cứ: “Một viên ngọc vỡ còn đòi làm bảo bối!"
Khổng Tử Viết nhe răng cười, cũng làm bộ oán trách nói: "Ta muốn lấy viên ngọc này làm đồ cưới, có sao không?"
Quốc sư câm nín.
Bách Lý Huyền tiến lên phía trước một bước, nở nụ cười tự hắn cho là phong tình phóng khoáng, đưa ánh mắt gợi tình về phía Khổng Tử Viết thâm tình nói: "Tử Viết, theo ta hồi phủ đi, ta sẽ đối tốt với nàng."
Khổng Tử Viết rùng mình một cái, vội lấy tay xoa xoa da gà trên cánh tay nói: "Trời đã muộn thế này tồi, Tử Viết nào dám đến quấy rầy."
Bách Lí Huyền vẫn chưa từ bỏ khuyên: "Tử Viết, trong biển người mênh mông ta và nàng lại có thể gặp lại nhau sang hàng ngàn năm, sao nàng lại nhẫn tâm coi thường duyên phận này?"
Khổng Tử Viết lại rùng mình một cái, run run nói: "Nhị Vương gia, sau này nếu người ra giang hồ, rất có thể dùng một danh hiệu."
Bách Lí Phượng nghi hoặc hỏi: "Là gì?"
Khổng Tử Viết cười hì hì nói: "Giết người bằng ôn nhu."
Nụ cười trên mặt Bách Lí Huyền nháy mắt cứng lại.
Bách Lí Lam bước đến bên Khổng Tử Viết, cởi áo khoác của mình khoác lên người Khổng Tử Viết, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu: "Tử Viết, cùng ta về thôi."
Khổng Tử Viết định đi cùng Bách Lí Lam liền nghe thấy quốc sư trào phúng nói: "A, còn chưa xuất giá sao đã muốn hồi phủ trước rồi?. Đại vương gia, chuyện này ngài xử lý đường đột quá, chẳng giống phong cách của ngài. Nay sao lại thế này được? chắc không phải nhắm được "đồ cưới" của cô nương Tử Viết nhỉ?"
Bách Lí Lam hơi hạ mí mắt, không thèm đáp lại lời Quốc sư mà nói với Khổng Tử Viết: "Tiểu Bảo lạnh rồi."
Khổng Tử Viết dùng áo choàng bọc tiểu bảo và mình lại, quay người lên ngựa hồi phủ cùng Bách Lí Lam.
Chính lúc này, Tù Nô lặng lẽ quay xuất hiện bên cạnh Khổng Tử Viết, giọng nói từ tính vang lên: "Tử Viết, nàng về rồi."
Khổng Tử Viết quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tù Nô, tim bỗng đập mạnh hơn, cả hô hấp cũng khó khăn.
Thực ra bản thân cô cũng rất buồn bực, vì sao trong số tất cả các mĩ nam, cô lại chỉ có tình cảm với Tù Nô? Lẽ nào Tù Nô lại hạ cổ với cô?
Trước đây, cô từng nghi ngờ Tù Nô chính là Thanh Dực Đại Đế. Nhưng bây giờ Thanh Dực Đại Đế thực sự đang nằm trong lòng. Nói như vậy thì nếu cô có yêu Tù Nô hắn cũng sẽ không làm tổn thương cô?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Khổng Tử Viết nhìn Tù Nô bắt đầu nóng lên, trong nháy mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như làm sáng bóng điện mấy nghìn vôn, hận không thể bốc lên xèo xèo!
Tù Nô bị ánh mắt như lang sói của Khổng Tử Viết nhìn là toàn thân ngứa ngáy, nhưng hắn cũng không lui lại mà giơ ngón tay thô ráp khỏe mạnh lau nước miếng ở khóe miệng cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết đỏ mặt, nhét Tiểu Bảo còn ngủ say vào lòng Bách Lí Lam, dứt khoát nói: "Ta về sòng bạc trước."
Tù Nô huýt sáo một cái, một con ngựa đen béo tốt khỏe mạnh phi ra. Hắn thu tay về, ôm eo Khổng Tử Viết, bay lên lưng ngựa, đặt nàng ngồi trong lòng mình.
Tù Nô quát lớn một tiếng: "Đi", định phóng ngựa đi lại nghe Khổng Tử Viết hét lên: "Chờ một chút!"
Khổng Tử Viết quay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt nhóm người Vệ Đông Li, sau đó.....ngồi xổm xuống, nhặt hết những viên ngọc rơi xuống đất lên ôm vào ngực. Quay người chạy về lên ngựa, ngồi đằng trước Tù Nô.
Tù Nô giục ngựa phi như bay, mau chóng biến mất trong màn đêm.
Quốc sư nhìn về phía Khổng Tử Viết đi, sau khi mắng nhỏ một câu quay người vào xe ngựa của mình.
Bách Lí Huyền nhìn Bách Lí Lam, lại nhìn nhìn Tiểu Bảo trong lòng hắn, hừ lạnh một tiếng rồi cũng xoay người đi mất.
Kha Lục Dao vẫn đứng từ xa thờ ơ nhìn mọi chuyện diễn ra, hơi hạ mi mắt, bước vào màn đêm.
Bách Lí Lam cúi đầu thở dài một hơi, ôm Tiểu Bảo lên xe ngựa, trong khi còn phiền não lo lắng thì đã về tới Lam Vương phủ.
Dù Bách Lí Lam không biết sao Khổng Tử Viết lại có được "Giang Thiên Nhất Sắc Châu", nhưng rất rõ ràng, Khổng Tử Viết đã rơi vào vòng nguy hiểm. Sợ là sắp diễn ra một hồi gió tanh mưa máu.
Vừa rồi mọi người không vì "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" mà mạnh mẽ ra tay, chắc chắn muốn ngầm xuống tay với Khổng Tử Viết không muốn ra mặt đối đầu với những người khác.
Tử Viết ơi là Tử Viết, ngươi có biết "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" trong tay mình có giá trị như thế nào không? Ngươi có biết một thứ quý giá như thế sẽ đem tai họa thế nào đến cho ngươi không?
Vệ Đông Li đứng một mình trong gió lạnh, tất cả những người khác đi hết rồi, y mới nhấc giầy lên, cúi lưng nhặt chiếc nhẫn bị hắn giẫm dưới chân cho vào tay áo. Xoay người giẫm lên chiếc áo choàng rách nát, mặt vô cảm lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, y đem chiếc nhẫn ra ngắm nghía.
Chiếc nhẫn đó được làm từ những sợi tơ vàng, kiểu dáng đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, nhìn qua cũng có vẻ cổ.
Chiếc nhẫn không quá xuất chúng lại đại diện cho dân tộc thần bí ------- "tộc Khương Chức"
"Tộc Khương Chức" thờ nữ Oa, thờ "Tinh hạch tử”, tin vào luân hồi, tin rằng dân tộc mình là con cháu của thần, chỉ cho phép cưới vợ của tộc mình không cho phép kết hôn với dân tộc khác.
Năm trăm năm trước, ái phi của Duệ đế mắc bệnh qua đời, Duệ đế sai người đi tìm "tộc Khương Chức", bắt bọn họ giao nộp "Tinh hạch tử” có thể làm người chết trắng xương sống lại. "tộc Khương Chức" không giao nộp, Duệ đế giận dữ phái quân chinh phạt. Thời gian đó, máu chảy thành sông.
Cuối cùng, Duệ đế không có được "Tinh hạch tử” cứu sống ái phi của mình. "tộc Khương Chức" và "Tinh hạch tử” cùng biến mất trong dòng chảy của lịch sử.
Không ngờ rằng trong khoảng khắc áo choàng rách làm rơi ngọc xuống đất, y lại may mắn được nhìn thấy chiếc nhẫn biểu tượng của tộc trưởng tộc "Khương Chức".
Trong đêm tối tàn tạ, trăng sáng trên cao, Khổng Tử Viết và Tù Nô cùng ngồi trên mái nhà “Sòng bạc Kim Xán Xán”, nghe những tiếng ca uyển chuyển trong “Phi Văn Các”, cảm nhận tình tự mềm như nước trong lòng mình.
Chẳng biết bao lâu sau, giọng Tù Nô vang lên khe khẽ như đàn violin có thể mê hoặc lòng người. Hắn hỏi: “Tử Viết, nàng có điều gì muốn hỏi ta không?”
Khổng Tử Viết cười ghẹo, nói: “Nghi vấn của ta thì rất nhiều, nhưng chính sách cũng rất khoan dung. Ngươi nên khai báo thành thật hai vấn đề chính, chớ để ta phải nghiêm hình bức cung.”
Tù Nô cười cười, nói: “Ta là thuộc hạ của Hồ Nguyệt công chúa Kha Lục Dao bên Cừ Quốc.”
Khổng Tử Viết chớp mắt, “Này, thế đã xong rồi à? Ít nhất thì cũng phải cho ta biết gì đi chứ, tên của ngươi thì sao?”
Tù Nô nhìn vào mắt Khổng Tử Viết, khàn khàn nói: “Tên ta đã cùng chôn vùi theo quá khứ của ta rồi. Đợi ta có tư cách dùng cái tên ấy, nhất định sẽ nói cho nàng hay.”
Khổng Tử Viết không vui, nhưng cũng không định làm khó người ta. Ai cũng có bí mật riêng, cô không phải cũng không hoàn toàn thẳng thắn sao? Cô không trách Tù Nô giấu diếm, chỉ là hi vọng bí mật của hắn đừng quá u ám, đừng nuốt trọn niềm vui của hắn, đừng ảnh hưởng tới phát triển tình cảm của hai người.
Nhắc tới nhân tố làm ảnh hưởng tới hai người phát triển tình cảm, thực ra cô cũng có một điều. Hình như…cô vừa bị Hồng Đế gả cho Tiểu Bảo mất rồi.
Khổng Tử Viết liếc trộm Tù Nô, thấy hắn và mình giống nhau, không so đo với thế tục chó má này. Bằng không, hắn cũng không ngồi đây, cùng mình hóng gió ngắm trăng lãng mạn thế này.
Thôi được rồi, cô thừa nhận, cô cũng từng nghi ngờ Tù Nô tiếp cận mình để có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”. Nhưng cô vẫn chọn tin vào mị lực của mình, tin vào..nhân phẩm của Tù Nô.
Ngày lành thế này, cô không nên nghĩ tới mấy thứ lung tung mới phải, nên quan tâm đến người đàn ông bên cạnh mình thì hơn.
Tuy lão già Hồng Đế kia gả mình cho Tiểu Bảo, nhưng không hề ban chỉ không cho phép cô trèo tường ngoại tình mà.
Cho dù có ban chỉ thì cô cũng sẽ trèo tường! Phép tắc là cái gì, có ăn được không? Thế này mới là sự phát triển mang tính đột phá!
Hi hi…nếu phải có phát triển mang tính đột phá thì đương nhiên phải hạ gục đối tượng phát triển mới được.
Khổng Tử Viết nuốt nước miếng, mắt sáng như đèn pha nhìn Tù Nô chằm chằm.
Tù Nô khẽ cười, dịu dàng hỏi: “Nàng nhìn gì thế?”
Khổng Tử Viếp đáp ngay một chữ, “Ngươi.”
Tù Nô ồ một tiếng rất gợi cảm, hỏi: “Nàng không thấy ta rất xấu sao?”
Khổng Tử Viết lập tức ra vẻ bảo đảm với tổ chức, cực kì nghiêm túc nói: “Không! Ngược lại, ta thích những người đàn ông không đẹp trai lắm.” Cười bỉ ổi, “Ha ha…có thế vẻ đẹp động lòng người của ta mới hiện ra được.”
Nụ cười của Tù Nô từng chút nở rộng, cả đôi mắt đen như diệu thạch kia cũng lấp lánh ánh sao như dải ngân hà, khiến người ta bất tri bất giác đắm chìm trong ấy.
Khổng Tử Viết đưa tay ra vuốt ve mặt Tù Nô, thì thào: “Ta thích mắt của ngươi, màu đen đơn thuần như thế này làm cho ta cảm thấy rất có sức mạnh.”
Tù Nô chớp mắt, làn mi dài quét qua hổ khẩu của Khổng Tử Viết, dậy lên những làn sóng lăn tăn trong cơ thể cô.
Gió đêm thoảng qua, thổi bay hai sợi tóc bạc của Khổng Tử Viết, khẽ lướt qua cổ Tù Nô còn vương mùi thơm của nữ nhi.
Khổng Tử Viết bắt đầu sôi máu, muốn đè Tù Nô xuống. Tim cô đập thình thịch, cô dẩu môi, cẩn thận dán vào môi Tù Nô.
Tù Nô không ngờ Khổng Tử Viết lại có thể chủ động như thế, nhất thời hơi lúng túng, lúc Khổng Tử Viết chạm vào môi hắn, hắn mới rùng mình, tay ôm eo Khổng Tử Viết, rồi hôn cô say đắm, đoạt lại quyền chủ động của mình.
Nụ hôn của Tù Nô cố chấp mà ngang ngược, hoàn toàn đối lập với sự bình tĩnh thường ngày của hắn.
Khổng Tử Viết trợn mắt, rung động vì khoảnh khắc dữ dội, triền miên này.
Tù Nô nhìn thấy má trái của hắn đầy vết sẹo xấu xí trong mắt Khổng Tử Viết. Hắn khẽ chau mày, không muốn để Khổng Tử Viết ghi nhớ hắn như thế này. Vì thế hắn khàn giọng, ngang ngược nói: “Nhắm mắt lại.”
Khổng Tử Viết ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi nụ hôn của hắn. Ai ngờ một cái đầu tự dưng thò ra từ mép nóc nhà, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Khổng Tử Viết, nàng dám vụng trộm với người khác sau lưng ta!”
Sống lưng Khổng Tử Viết cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi quay người lại trừng mắt nhìn Hồ Li đang lửa giận ngút trời. Dám phá hoại chuyện tốt của cô, giết không tha!
Hồ Li trèo thang, run rẩy bò lên nóc nhà, cẩn thận tới trước mặt Khổng Tử Viết, hung dữ tóm lấy cổ tay cô, chém giết nhau bằng ánh mắt với Khổng Tử Viết. Đối diện với ánh mắt bắt gian tại giường của Hồ Li, Khổng Tử Viết tự dưng cảm thấy hơi chột dạ chút đỉnh. Nhưng ngẫm lại, giữa cô và Hồ Li cơ bản chẳng có quan hệ thiết thực nào cả. Lúc đầu bảo mình là nương tử của gã, chẳng qua cũng vì tình thế bắt buộc. Nghĩ thế, Khổng Tử Viết lại cảm thấy bình thường.
Cô muốn kéo tay mình lại, Hồ Li lại giữ chặt không buông.
Lôi qua kéo lại, Hồ Li tự dưng bổ nhào về trước, cắn môi Khổng Tử Viết bằng một tư thế cực kì kịch liệt, dùng hành động để tuyên bố quyền sở hữu của mình!
Trong nháy mắt Tù Nô ra tay đánh văng Hồ Li.
Hồ Li rên một tiếng, bay trên không một đường parabol rơi xuống như một con diều đứt dây.
Khổng Tử Viết kinh hãi kêu một tiếng, lập tức nhào tới mép mái hiên kéo lấy một góc áo của Hồ Li.
Hồ Li sợ xanh cả mặt, run rẩy không thành lời nói: “Nàng…nàng nắm chắc đấy…”
Khổng Tử Viết nhe răng nghiến lợi nói: “Bình thường ngươi ăn nhiều, nặng quá.”
Hồ Li lườm Khổng Tử Viết một cái, bất mãn gào lên: “Ta ăn cơm một tháng chẳng bằng nàng ăn cơm một ngày mà….” Hồ Li còn chưa nói dứt, vạt áo gã đột nhiên rách ra, cả người liền rơi xuống lầu.
Khổng Tử Viết sợ quá, vội bám thang leo xuống đất, chạy nhanh tới chỗ Hồ Li, run rẩy gọi tên Hồ Li. Thế nhưng Hồ Li vẫn hôn mê, không hề đáp lại Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết hoảng quá, bừa gọi Tù Nô bảo hắn đi mời đại phu, vừa bế Hồ Li dậy chạy vào sòng bạc, leo lên lầu hai, khẽ khàng đặt gã lên giường.
Đại phu tới, nói Hồ Li ngã bị thương nội tạng, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, không thì sẽ để lại di chứng.
Khổng Tử Viết nặng nề than một tiếng, bảo Tiểu Hiệp theo đại phu đi bốc thuốc, mình thì ở cạnh Hồ Li để dễ bề chăm sóc.
Chẳng bao lâu sau thì Hồ Li yếu ớt tỉnh lại, giọng vo ve như muỗi hỏi: “Tử Viết, có phải ta sắp chết rồi hay không?”
Khổng Tử Viết chớp mắt, lắc lắc đầu, dịu dàng cười bảo: “Ai cũng bảo tai họa sống ngàn năm, ngươi không chết dễ như thế đâu.”
Hồ Li cười cay đắng, nói: “Nếu ta chết đi, có phải nàng và hắn sẽ ở bên nhau không? Ta biết ta cái gì cũng tồi, không biết võ công, cũng không biết kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ có thể trông coi cái sòng bạc vì nàng, mong ngóng có một ngày nàng sẽ ỷ lại vào ta.
Tử Viết, có lẽ nàng không tin, lúc nào ta cũng cảm thấy kiếp này ta vẫn luôn tìm kiếm một người. Ta thấy mình như một cánh hoa bồ công anh bay theo gió, muốn dừng chân nhưng lại không thể làm chủ chính mình.”
Khổng Tử Viết nắm lấy ngón tay Hồ Li, nghiêm túc nói: “Hồ Li, ta hiểu cảm giác của ngươi. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đang nói cho có lệ, nhưng ta thật sự hiểu, mà còn cảm động lây. Ta…”
Đúng lúc này, Tiểu Hiệp bưng bát thuốc đẩy cửa vào, cắt ngang lời Khổng Tử Viết còn chưa nói xong.
Khổng Tử Viết tiếp lấy bát thuốc, sau đó ra hiệu bảo Tiểu Hiệp đi nghỉ ngơi. Cô đưa bát thuốc đến miệng thử độ ấm, thấy không còn nóng nữa mới đưa bát thuốc cho Hồ Li, nói: “Nào, uống thuốc đi.”
Hồ Li từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy trong suốt ra từ khóe mắt, không uống thuốc cũng không nói gì thêm nữa.
Khổng Tử Viết buồn lòng, lại khẽ thở dài, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu uống thuốc.”
Hồ Li ngoảnh đầu đi, thì thào: “Nàng bảo nàng là nương tử của ta, nhưng chưa bao giờ chịu dẫn ta đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, thậm chí một món tín vật đính ước cũng không chịu cho ta. Trong mắt nàng, ta tồi tệ đến thế sao?”
Khổng Tử Viết khẽ rũ mắt, từ từ nở nụ cười, thò tay vào trong áo choàng móc ra viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” đã ngụy trang thành một viên mã não đỏ đưa cho Hồ Li.
Hồ Li ngoảnh đầu lại liếc nhìn viên mã não đỏ đang lấp lánh sắc xanh tối tăm một cái, ngón tay bất giác động đậy, nhưng không cầm lấy viên mã não đỏ mà cứ nhìn mặt Khổng Tử Viết.
Dù lúc này Khổng Tử Viết mỉm cười chống đỡ, nhưng gã vẫn có thể lờ mờ nhận thấy Khổng Tử Viết hơi bất thường.
Khổng Tử Viết cười nhạo một tiếng, tung viên mã não đỏ lên không, trêu tức nói: “Có muốn hay không hả?”
Hồ Li đưa tay ra đoạt lấy viên mã não đỏ, giận dỗi như một đứa trẻ: “Có! Sao lại không chứ! Đây là tín vật đính ước nàng tặng ta, sao ta lại không muốn?!”
Khổng Tử Viết đùa: “Tín vật đính ước cơ đấy, ta chỉ coi như phí chia tay thôi.”
Hồ Li sững sờ, cẩn thẩn quan sát sắc mặt của Khổng Tử Viết, thấy cô có vẻ không có gì lạ thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Khổng Tử Viết bưng bát thuốc đưa tới tận miệng Hồ Li, nhìn gã ngoan ngoãn uống thuốc. Cô đứng dậy, đắp chăn cho Hồ Li xong mới đi ra khỏi phòng.
Hồ Li nhìn theo bóng Khổng Tử Viết, đột nhiên thấy hoảng hốt, vội gọi: “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết quay đầu lại, “Hửm?”
Hồ Li xiết chặt viên mã não trong tay, như đang đấu tranh có nên trả nó lại cho Khổng Tử Viết hay không. Trong im lặng, cuối cùng gã thản nhiên cười, nói, “Không có gì, ta chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.”
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, đi ra cửa.
Hồ Li nhìn cánh cửa đã đóng lại, cảm thấy dường như có thứ gì đó đã thay đổi mất rồi.
Khổng Tử Viết đi ra khỏi phòng Hồ Li, tới trước cửa phòng Tiểu Hiệp, gõ cửa, được sự cho phép rồi đẩy cửa vào.
Khổng Tử Viết không vòng vo, mà móc ra một bọc châu báu đặt vào tay Tiểu Hiệp, thấp giọng nói: “Bây giờ, lập tức, bỏ đi.”
Tiểu Hiệp ngây người nhìn Khổng Tử Viết, không hiểu gì, “Vì…vì sao?”
Khổng Tử Viết đáp ngắn gọn: “Không có vì sao vì trăng gì nữa. Ngươi chỉ cần nhớ, nhanh chóng rời khỏi đô thành là được.”
Tiểu Hiệp thấy Khổng Tử Viết không giống như đang đùa với mình, vì thế túm chặt lấy bọc châu báu, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật kêu với Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết trước khi tiễn Tiểu Hiệp đi, đột nhiên hỏi: “Tiểu Hiệp, ngươi có biết nơi này của lão chưởng quầy đã mất có điều gì bất thường không?”
Tiểu Hiệp ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không biết lão chưởng quầy đã lấy vợ chưa có tính là điều bất thường không? À, đúng rồi, lão chưởng quầy lúc nào cũng thích ở trong phòng, nhưng đang trông giữ báu vật gì đó, chẳng chịu ra ngoài bao giờ.”
Khổng Tử Viết gật đầu, sau đó ra hiệu bảo Tiểu Hiệp mau chóng đi đi.
Tiểu Hiệp đi rồi, Khổng Tử Viết không trở lại khuê phòng của mình, mà tới ở trong lầu hai sòng bạc, chiếm lấy căn phòng ở giữa phòng của Tù Nô và Hồ Li.
Khổng Tử Viết buông màn, ôm chân ngồi trên giường, không thắp đèn, để mặc bóng đêm nuốt trọn mình.
Nửa đêm nổi gió, một bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khổng Tử Viết ra, rón ra rón rén tới bên giường cô, đưa tay ra vén màn ra, liền nhìn thấy một đôi mắt lập lòe ánh sáng xanh kì dị!
Đôi mắt ấy y chang mắt hổ, gã sợ quá rùng cả mình, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Khổng Tử Viết chớp mắt, giấu đi hơi thở chỉ thuộc về loài mãnh thú khát máu.
Hồ Li vừa điều chỉnh hơi thở của mình, vừa quan sát Khổng Tử Viết lần nữa, cô đang ngồi trên giường như một lão tăng ngồi thiền, đã không áo quần rộng rãi mà còn đang nhìn mình chằm chằm.
Hồ Li hơi chột dạ, khó khăn nhếch môi lên, nhẹ nhàng hỏi: “Sao giờ nàng còn chưa ngủ?”
Khổng Tử Viết mặt mày vô cảm nhìn Hồ Li, hồi lâu mới chớp mắt, ngáp một cái, hỏi lại: “Ngươi không dưỡng thương còn chạy tới phòng ta làm gì?”
Hồ Li nắm tay Khổng Tử Viết, nói: “Lòng ta nôn nao lo lắng, lúc nào cũng cảm thấy có chuyện đó sắp xảy ra. Chi bằng chúng ta bỏ đi ngay đêm nay, nàng xem có được không?”
Khổng Tử Viết rất nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
Hồ Li nhất thời nghẹn họng, ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp: “Cảm giác của ta luôn rất đúng. Nàng đi cùng ta đi, đừng hỏi tại sao nữa.” Chẳng đợi Khổng Tử Viết trả lời, gã đã bắt đầu kéo cô xuống giường.
Đúng lúc này, cửa sổ bị đập ra. Tiếp sau đó, sáu gã áo đen tay cầm đại đao sáng loáng nối đuôi nhau xông vào.
Khổng Tử Viết giật cả mình, nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng định chạy ra ngoài, nhưng lại bị hai gã áo đen chặn đường.
Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, vác cái ghế cạnh mình lên định nện vào đầu một gã áo đen!
Gã áo đen đó vung thanh đại đao sáng loáng lên chém ngay chính diện, chém cái ghế kia làm đôi, rầm một tiếng rơi xuống đất.
Khổng Tử Viết lùi sau một bước, vô tình dẫm phải chân Hồ Li, gã đau quá rên rỉ một tiếng.
Mắt thấy nguy hiểm đang cận kề, Khổng Tử Viết không còn cách nào tránh né. Đúng lúc này, Tù Nô phá cửa vào, ra tay giết thẳng hai gã áo đen chặn ở cửa.
Trong cuộc chém chém giết giết, chỗ cửa sổ tự dưng lòi ra một gã áo đen khác, gã ác đấu với những tên áo đen đến trước một trận.
Trong căn phòng chật chội, Tù Nô tóm lấy tay Khổng Tử Viết chạy ra ngoài. Ai ngờ, một đám người áo đen khác đang xông lên từ cầu thang, ép Tù Nô và Khổng Tử Viết phải lùi vào trong phòng.
Tiếp sau đó, lại một toán người áo đen xông lên!
Nhất thời, trong căn phòng nhỏ chặt kín người. Có thể nói là người dán người, người đạp người, người chen người, người đẩy người, người đè người! Chưa hết, vẫn còn một toán người áo đen nhảy vào từ cửa sổ, chẳng những đã tách rời bàn tay đang nắm chặt của Khổng Tử Viết và Tù Nô, còn cướp lấy không khí trong lồng ngực của mỗi người để chứng minh tính co dãn của cơ thể con người.
Đêm đen, quần áo màu đen, mặt người màu đen, lòng dạ màu đen đều là màu đen tuyệt đối.
Mỗi người trong phòng đều thấy mình như rơi vào trong đầm lầy, không thể cử động, không thể hít thở. Bọn họ biết rõ mục đích hành động lần này, nhưng không thể phát huy quyền cước thoải mái, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Trong sự im lặng kì quặc, đột nhiên có một kẻ đánh rắm vừa kêu vừa thối!
Khổng Tử Viết không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Đứa nào không có đạo đức công cộng như thế hả?! Không biết phải tôn trọng mũi của người khác hay sao?”
Lặng ngắt như tờ, lại có một mùi rắm nối tiếp nhau bốc lên.
Khổng Tử Viết giận quá, gào lên: “Bọn mi có phải đàn ông không hả? Đánh rắm mà cũng phải rủ nhau sao! Chết hết đi!”
“Lão tử phải giết ngươi!” Một tiếng hét, một thanh đao, một gã áo đen dũng cảm lao vào Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết lẩn như trạch giữa đám người áo đen, hai bước chạy tới cửa sổ định nhảy lầu thoát thân.
Tình hình người chen người bị quấy đảo, giữa đám người áo đen lại đánh nhau trối chết.
Một gã áo đen dí con dao găm vào cổ Khổng Tử Viết, uy hiếp những tên áo đen khác: “Lùi về sau hai bước không thì ta giết ả!” Sau đó nói với Khổng Tử Viết, “Mau lấy thứ kia ra đây, không thì ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Khổng Tử Viết thấy những tên áo đen khác lùi sau hai bước, chen chúc nhau suýt chết thì cũng hơi khâm phục tặc lưỡi, sau đó ngước mắt nhìn tìm tới chỗ Hồ Li đang đứng. Ánh mắt hai người giao nhau, cô cười gượng, nói với tên áo đen đang uy hiếp tính mạng của mình: “Nếu ta bảo ta không có thì ngươi có tin hay không?”
Tên áo đen dí con dao vào một phân, rạch cổ Khổng Tử Viết chảy máu, “Mau giao ra đây, không thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”
Hồ Li đẩy tên áo đen đang chắn trước mặt mình ra, tiến lên một bước, đưa viên mã não đỏ trong tay ra, nói: “Thả Tử Viết ra, viên châu này sẽ là của ngươi.”
Mắt Khổng Tử Viết trong nháy mắt nở rộ pháo hoa rực rỡ, đó là niềm vui không thể nào che giấu được. Cô thấy mình đã lấy lại được một thứ rất quý giá. Còn thứ ấy rốt cuộc là tình bạn không trong sáng, hay quan hệ nam nữ trong sạch thì đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là tình cảm của cô và Hồ Li quan trọng hơn “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”.
Thế nhưng, Khổng Tử Viết còn chưa kịp tận hưởng niềm vui và kích động thì tên áo đen tự dưng lại cứa cổ cổ lần nữa, bực mình quát Hồ Li: “Ngươi dám lấy đồ giả để lừa ta à?! Tưởng ta là đứa trẻ lên ba chắc?!”
Khổng Tử Viết đau không dám hít thở, chỉ sợ mình mà thở mạnh một cái sẽ bị con dao kia cứa đứt họng. Có lẽ đứt họng rồi thì sẽ không đau nữa phải không? Ít nhất cô cũng sẽ không đau lòng nữa.
Viên mã não đỏ trong tay cô quả thực rất giống viên cô đã đưa cho gã. Nhưng viên mã não đỏ trong tay Hồ Li không hề tỏa ra vầng sáng màu xanh tối. Hiển nhiên đó không phải “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” thật, mà chỉ là đồ giả mà thôi!
Khổng Tử Viết không trách cứ Hồ Li lấy viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” giả ra để lừa tên áo đen, cô đau lòng vì Hồ Li đã dối lừa. Cô có thể tha thứ gã giả điên giả dại, có thể không để bụng gã giấu diếm thân phận, nhưng cô không thể không để ý hắn đã có âm mưu sẵn từ lâu!
Viên châu giả trong tay Hồ Li khiến cô kinh hãi. Nếu không phải đã có âm mưu từ trước thì sao gã có thể cầm ngay một viên mã não giả ra để đánh tráo cơ chứ?
Trên thế gian này có thể tin ai, không thể tin ai bây giờ? Chỉ sợ ngay cả ông trời cũng chưa chắc đã biết. Đáy biển dù sâu nhưng có thể đo được. Duy chỉ có lòng người mới không thể đoán được nhất.
Khổng Tử Viết nhìn Hồ Li, từ từ nở một nụ cười.
Mặt Hồ Li tái mét. Gã động đậy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn giữ im lặng.
Khổng Tử Viết đau lòng, nhưng nụ cười càng rạng rỡ, rồi chợt bật cười ha hả không thể kiềm chế nổi. Máu tươi chảy ròng ròng trên cổ theo tiếng cười ấy, khiến cô trông như một đóa hoa bỉ ngạn, đẹp đẽ, mê hoặc, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Tên áo đen sững sờ, sợ con dao găm trong tay sẽ lấy mạng Khổng Tử Viết thật, bèn xích con dao ra vài phân.
Đúng lúc này, Tù Nô đột nhiên ra tay, một đao chặt đứt tay phải cầm dao của tên áo đen. Trong tiếng la hét thảm thiết của tên áo đen, hắn tóm lấy eo Khổng Tử Viết, ôm cô bay ra ngoài cửa sổ, thi triển khinh công nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Cửa sổ lầu hai có một tên áo đen lớn tiếng uy hiếp: “Khổng Tử Viết, nếu ngươi không giao bảo vật kia ra thì chờ nhặt xác của vị tiểu ca này đi!”
Khổng Tử Viết nhắm mắt, làm như không nghe thấy gì cả. Con người ta chỉ có thể tự cứu lấy mình, đừng bao giờ trông mong vào người khác, bằng không sẽ chỉ có kết cục thê thảm mà thôi.
Cô không muốn nghĩ gì nữa, cũng chẳng muốn nghe gì thêm, hãy để cô ở trong lòng Tù Nô để hắn đưa cô đi tới bất cứ phương nào. Tù Nô, Tù Nô, may mà cô vẫn còn có Tù Nô. Tù Nô đã phụ bạch hổ, nhưng chắc chắn sẽ không phụ lòng cô! Không ư? Không! Chắc chắn là không!
Khổng Tử Viết nắm chặt vạt áo Tù Nô, tự nhủ nhất định phải tin hắn! Vì chỉ có tin hắn cô mới có dũng cảm đối diện với tình cảm của mình, mà không phải một mực lựa chọn trốn tránh.
Một đêm đầy rẫy dục vọng xấu xa và những sự thật bị lật tẩy. Con người đã hãm sâu vào trong sự cuồng loạn điên rồ chỉ để có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”.
Tiêng chém giết trong sòng bạc không dứt bên tai, từng tiếng một đập vào lòng Khổng Tử Viết. Cô rất muốn cứng rắn lên, học xử lí mọi chuyện theo cách mặc kệ chuyện sống chết của kẻ khác của Hồ Li. Nhưng trái tim cô không phải vật cách điện, mà chỉ là chất bán dẫn mà thôi.
Khổng Tử Viết bịt vết thương trên cổ, nói với Tù Nô: “Thả ta xuống đi. Ta sẽ dụ sự chú ý của bọn áo đen, ngươi đi cứu Hồ Li ra đi.”
Tù Nô kéo Khổng Tử Viết, trầm giọng nói: “Không được, bây giờ thả nàng xuống quá nguy hiểm.”
Khổng Tử Viết ấm lòng, ngẩng đầu lên muốn hôn cằm Tù Nô, nhưng vô tình kéo căng vết thương, cô đau quá rùng cả mình. Chờ có thể nhịn đau, cô nói nhỏ: “Ta đã tặng viên mã não đỏ tỏa vầng sáng xanh tối kia cho Hồ Li. Gã mang theo bên mình, chắc chắc không an toàn.”
Tù Nô khựng lại, trong nháy mắt dừng chạy. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Khổng Tử Viết, thấy ánh mắt cô nghiêm túc, thẳng thắn, chẳng hề có chút xíu đùa giỡn nào, hắn liền biết lời cô nói là thật.
Tù Nô trầm ngâm chốc lát, sau đó đặt Khổng Tử Viết xuống đất, nói thầm: “Vậy được, ta đi cứu Hồ Li trước. Nàng ở đây phải cẩn thận, kiếm một chỗ khuất mà tránh, đợi ta quay lại.” Trong lúc nói thì người đã chạy xa ba trượng rồi.
Khổng Tử Viết định gật đầu, nhưng lại thấy cổ cứng đờ, cơ bản không gật đầu nổi! Cô thấy mũi chua xót, mắt cay cay, tưởng mình sẽ khóc, nhưng tiếc là nước mắt không chịu rơi xuống! Hửm?
Nước mắt của cô hả? Có phải đã bị màn đêm che khuất rồi hay không?
Khổng Tử Viết ngỡ ngàng nhìn theo hướng Tù Nô biến mất, hi vọng có thể nhìn rõ bóng lưng của hắn, nhưng chỉ nhìn thấy vài tên áo tên xông về phía mình.
Lúc này cô thấy rất mệt, cơ bản không muốn trốn tránh nữa.
Cô cứ bảo mình không ngốc, nhưng lúc nào cũng có người coi cô thành con ngốc.
Mọi việc xảy ra đêm nay cô thấy rất rõ ràng. Lúc viên mã não đỏ tỏa vầng sáng xanh tối kia và những viên châu khác lăn lông lốc trên sàn giống y như một chiếc chìa cắm vào ổ khóa đã khởi động dục vọng tham lam của con người.
Dục vọng tham lam đã sai khiến chúng dụ dỗ cô, lừa gạt cô, cưỡng ép cô, bọn chóng thử dùng mọi thủ đoạn để đoạt được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay cô.
Thế tấn công mạnh mẽ như thế, sao cô có thể không thua cho được?
Nhưng cô chưa từng ngờ được viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” cuối cùng lại rơi vào tay Hồ Li. Trên thực tế, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dẫu sao Hồ Li cũng không phải người bình thường, gã là quốc sư tiếng tăm lừng lẫy kia mà!
Vốn dĩ cô tưởng thân phận của Hồ Li rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một gã tiểu quan trong “Phi Văn Các” đối diện. Tuy cô từng hoài nghi gã cố tình tiếp xúc với cô, nhưng sau vài lần tiếp xúc lại không hề phát hiện ra gã có ý xấu gì cả. Nên cô cũng không quan tâm rốt cuộc có phải gã đang giả điên giả dại hay không, cũng không để ý gã mất kí ức là thật hay giả. Khổng Tử Viết thấy có lúc những lời nói dối có ý tốt cũng là một quy tắc ngầm để sinh tồn.
Nên khi ở trong hoàng cung Hồng Quốc, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người quốc sư, cô liền biết một thân phận khác của Hồ Li, sau đó cô cũng chỉ cảm thấy cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập những điều ngạc nhiên, nhưng cô lại chẳng lấy đó làm phiền.
Thậm chí cô còn tò mò rốt cuộc Hồ Li có thể nói chuyện bằng mấy giọng?
Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô hoàn toàn nguội lạnh với Hồ Li rồi!
Ha ha, thực ra người khiến cô nguội lạnh đâu chỉ có một mình Hồ Li?
Cái bảo vật “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” này là một gút mắc, Hồ Li muốn có nó, Tù Nô muốn có nó, Vệ Đông Li muốn có nó, Bách Lí Huyền muốn có nó, Bách Lí Lam cũng muốn có nó. Bọn họ miệng lưỡi dẻo như kẹo, dịu dàng để đối phó cô, bọn họ không tiếc dùng bạo lực, bọn họ không hề màng đến sống chết của cô! Bọn họ muốn “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay cô, nhưng…chẳng ai cần cô cả!
Có lẽ Tù Nô cũng thích cô chăng? Chỉ tiếc rằng trong lòng hắn cô mãi mãi chẳng thể quan trọng bằng “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được.
Xem ra, cho dù cô làm hổ hay làm người đều rất thất bại.
Khi làm hổ, để lấy được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” từ tay Trương viên ngoại, Tù Nô đã không tiếc ra tay muốn giết cô. Khi làm người, cũng chỉ vì cùng một viên châu mà hắn không tiếc vứt cô vào nơi nguy hiểm, mặc kệ sự sống chết của cô!
Cô tưởng rằng lúc Tù Nô quay người bỏ đi, cô sẽ đau lòng muốn chết. Nhưng sự thật là dù đau lòng, nhưng cô vẫn còn muốn sống!
Đúng, có lẽ cô chẳng hề yêu Tù Nô như vậy. Bằng không cô cũng sẽ không thử hắn, cố tình nói cho hắn biết cô đã đưa “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” cho Hồ Li.
Này, cô không phải là một người lương thiện đâu. Cô độc ác, cho dù là với bản thân hay với người khác!
Trong lúc cô cần Tù Nô bảo vệ nhất thì cô lại thử hắn bằng một cách thức hấp dẫn. Chỉ thử một chút thôi, ai ngờ kết quả lại khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô hi vọng mình chưa từng luân hồi nhiều lần như thế, chưa từng chết dưới “danh nghĩa tình yêu” hết lần này tới lần khác biết bao. Cô hi vọng mình có thể chẳng biết gì cả, ngây thơ, lạc quan, tích cực tin vào tình yêu, tin mình chính là nữ chính, tin người đàn ông nào cũng yêu cô thật lòng đến chết cũng không đổi biết bao!
Ha, đến chết cũng không đổi thật nực cười làm sao!
Khổng Tử Viết mở to đôi mắt, cất tiếng cười to. Đôi mắt màu đen vàng của cô dần biến thành màu vàng thuần lóa mắt, tỏa ra ánh sáng yêu dị trong đêm đen. Cho đến khi cô bị một tên áo đen điểm huyệt thì đôi mắt yêu dị kia mới dần trở lại bình thường, sau đó cơ thể nhũn ra, rơi vào trong hôn mê.
mọi người nối đuôi nhau trở về, từng nhóm từng nhóm rời hoàng cung.
Tiểu Bảo được Khổng Tử Viết ôm ấp cũng đã ngủ, nhanh chóng cùng Bách Lí Lam rời khỏi, trốn ánh mắt của Vệ Đông Li, tìm kiếm sự bảo vệ tạm thời. Dù sao họ cũng sắp trở thàng người một nhà. Aizz.....những lời này nói ra sao mà xót xa đến vậy?
Nhìn thấy sắp lên xe, đằng sau Khổng Tử Viết đột nhiên có tiếng Vệ Đông Li, nhẹ nhàng hỏi: "Tử Viết, khi nào thì ngươi mới trở thành người giữ chữ tín đây nhỉ?"
Khổng Tử Viết rụt cổ, coi như không nghe thấy tiếng Vệ Đông Li, sải bước tiếp tục đi lên xe ngựa. Nhưng áo choàng của cô bị Vệ Đông Li giữ chặt, cơ bản không cho cô cơ hội quay đầu chạy trốn.
Bách Lí Lam nhíu mày, giọng nói khàn khàn: "Vô Song Vương gia, mời buông tay."
Vệ Đông Li cau mày một cái, giọng cay nghiệt nói: "Tử Lam, chuyện vừa mới xảy ra được một lúc mà ngươi đã xót "con dâu" rồi à?"
Sắc mắt Bách Lí Lam nháy mắt trắng bệch, ánh mắt trong suốt càng tràn ngập đau khổ.
Tuy thần kinh Khổng Tử Viết hơi thô nhưng cô cũng hiểu tâm ý của Bách Lí Lam, càng không muốn thấy Vệ Đông Li bắt nạt những người quan tâm cô. Vì thế cô lạnh lùng nói: "Không cần phiền Vô Song Vương gia phiền lòng. Dù sao đây cũng là chuyện của nhà chúng ta."
Vệ Đông Li nheo mắt lại, chớp cái liền nở nụ cười, dí đôi môi ấm áp đến sát bên tai Khổng Tử Viết, dùng âm thanh trêu ghẹo dưới không độ đáp: "Tử Viết còn mặc áo choàng của bản vương, đi giày của bản vương, trên người còn có mùi của bản vương, nhanh vậy đã trở mặt không quen biết rồi sao?"
Tâm trạng Khổng Tử Viết hôm nay không tốt, lại bị Vệ Đông Li chọc giận, chỉ thấy đầu nóng lên, kéo áo choàng trên người hung hăng ném về phía Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li vừa thu tay một nhát thu lại áo choàng.
Khổng Tử Viết nhớ ra "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" còn giấu trong mũ áo choàng bèn giơ tay giật lại.
Vệ Đông Li cầm áo không buông, Khổng Tử Viết tức giận há miệng định cắn vào cổ Vệ Đông Li!
Vệ Đông Li né sang một bên, trêu tức nói: "Sao, lại muốn cắn ta à?"
Khổng Tử Viết không chú ý đến chữ "lại" trong lời nói của Vệ Đông Li, vô thức trả lời lại : "Trả áo choàng cho ta, không ta cắn chết ngươi!"
Vệ Đông Li vẫn cầm không buông, Khổng Tử Viết kéo áo choàng trở về.
Lúc tiếng áo choàng rách vang lên, từng viên từng viên ngọc như tinh nghịch tỏa ra ánh sáng lóa mắt rơi xuống, lăn đi bốn phương tám hướng. Trong đó có một chiếc mã não đỏ lóe ra ánh sáng xanh trong bóng tối, xoay tròn rồi lăn đến bên chân quốc sư, chạm vào giầy của hắn.
Khổng Tử Viết ôm Tiểu Bảo, cúi thấp đầu kiểm tra viên ngọc "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" ngụy trang thành mã não đỏ. Cùng lúc đó, Vệ Đông Li, Bách Lí Lam và Bách Lí Huyền cùng lúc đưa tay ra kiểm tra viên mã não đỏ.
Tù Nô đứng phía xa, luôn thờ ơ quan sát hết thảy moi sự việc diễn ra. Mặc dù hắn không rõ giá trị của mã não đỏ, nhưng trực giác mách bảo cho hắn biết viên mã não đỏ đó nhất định không đơn giản! Chẳng lẽ....viên mã não đỏ ánh sắc xanh đó mới thực sự là "Giang Thiên Nhất Sắc Châu"?
Dù ai cũng muốn có được viên mã não đỏ nhưng vị trí của bọn họ rõ ràng không tiện nên chỉ đành trơ mắt nhìn quốc sư nhặt lên cầm trong tay ngắm nghía.
Khổng Tử Viết bước nhanh mấy bước đến trước mặt quốc sư, lấy viên mã não đỏ về trong tay mình.
Quốc sư giơ tay theo bản năng muốn cướp lại viên mã não đỏ.
Khổng Tử Viết nhíu mày, ánh mắt không thân thiện hỏi: "Làm cái gì vậy? Định cướp bảo bối của ta sao?"
Quốc sư rụt tay lại, khẽ quét mắt qua đám người như hổ rình mồi xung quanh, trách cứ: “Một viên ngọc vỡ còn đòi làm bảo bối!"
Khổng Tử Viết nhe răng cười, cũng làm bộ oán trách nói: "Ta muốn lấy viên ngọc này làm đồ cưới, có sao không?"
Quốc sư câm nín.
Bách Lý Huyền tiến lên phía trước một bước, nở nụ cười tự hắn cho là phong tình phóng khoáng, đưa ánh mắt gợi tình về phía Khổng Tử Viết thâm tình nói: "Tử Viết, theo ta hồi phủ đi, ta sẽ đối tốt với nàng."
Khổng Tử Viết rùng mình một cái, vội lấy tay xoa xoa da gà trên cánh tay nói: "Trời đã muộn thế này tồi, Tử Viết nào dám đến quấy rầy."
Bách Lí Huyền vẫn chưa từ bỏ khuyên: "Tử Viết, trong biển người mênh mông ta và nàng lại có thể gặp lại nhau sang hàng ngàn năm, sao nàng lại nhẫn tâm coi thường duyên phận này?"
Khổng Tử Viết lại rùng mình một cái, run run nói: "Nhị Vương gia, sau này nếu người ra giang hồ, rất có thể dùng một danh hiệu."
Bách Lí Phượng nghi hoặc hỏi: "Là gì?"
Khổng Tử Viết cười hì hì nói: "Giết người bằng ôn nhu."
Nụ cười trên mặt Bách Lí Huyền nháy mắt cứng lại.
Bách Lí Lam bước đến bên Khổng Tử Viết, cởi áo khoác của mình khoác lên người Khổng Tử Viết, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu: "Tử Viết, cùng ta về thôi."
Khổng Tử Viết định đi cùng Bách Lí Lam liền nghe thấy quốc sư trào phúng nói: "A, còn chưa xuất giá sao đã muốn hồi phủ trước rồi?. Đại vương gia, chuyện này ngài xử lý đường đột quá, chẳng giống phong cách của ngài. Nay sao lại thế này được? chắc không phải nhắm được "đồ cưới" của cô nương Tử Viết nhỉ?"
Bách Lí Lam hơi hạ mí mắt, không thèm đáp lại lời Quốc sư mà nói với Khổng Tử Viết: "Tiểu Bảo lạnh rồi."
Khổng Tử Viết dùng áo choàng bọc tiểu bảo và mình lại, quay người lên ngựa hồi phủ cùng Bách Lí Lam.
Chính lúc này, Tù Nô lặng lẽ quay xuất hiện bên cạnh Khổng Tử Viết, giọng nói từ tính vang lên: "Tử Viết, nàng về rồi."
Khổng Tử Viết quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tù Nô, tim bỗng đập mạnh hơn, cả hô hấp cũng khó khăn.
Thực ra bản thân cô cũng rất buồn bực, vì sao trong số tất cả các mĩ nam, cô lại chỉ có tình cảm với Tù Nô? Lẽ nào Tù Nô lại hạ cổ với cô?
Trước đây, cô từng nghi ngờ Tù Nô chính là Thanh Dực Đại Đế. Nhưng bây giờ Thanh Dực Đại Đế thực sự đang nằm trong lòng. Nói như vậy thì nếu cô có yêu Tù Nô hắn cũng sẽ không làm tổn thương cô?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Khổng Tử Viết nhìn Tù Nô bắt đầu nóng lên, trong nháy mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như làm sáng bóng điện mấy nghìn vôn, hận không thể bốc lên xèo xèo!
Tù Nô bị ánh mắt như lang sói của Khổng Tử Viết nhìn là toàn thân ngứa ngáy, nhưng hắn cũng không lui lại mà giơ ngón tay thô ráp khỏe mạnh lau nước miếng ở khóe miệng cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết đỏ mặt, nhét Tiểu Bảo còn ngủ say vào lòng Bách Lí Lam, dứt khoát nói: "Ta về sòng bạc trước."
Tù Nô huýt sáo một cái, một con ngựa đen béo tốt khỏe mạnh phi ra. Hắn thu tay về, ôm eo Khổng Tử Viết, bay lên lưng ngựa, đặt nàng ngồi trong lòng mình.
Tù Nô quát lớn một tiếng: "Đi", định phóng ngựa đi lại nghe Khổng Tử Viết hét lên: "Chờ một chút!"
Khổng Tử Viết quay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt nhóm người Vệ Đông Li, sau đó.....ngồi xổm xuống, nhặt hết những viên ngọc rơi xuống đất lên ôm vào ngực. Quay người chạy về lên ngựa, ngồi đằng trước Tù Nô.
Tù Nô giục ngựa phi như bay, mau chóng biến mất trong màn đêm.
Quốc sư nhìn về phía Khổng Tử Viết đi, sau khi mắng nhỏ một câu quay người vào xe ngựa của mình.
Bách Lí Huyền nhìn Bách Lí Lam, lại nhìn nhìn Tiểu Bảo trong lòng hắn, hừ lạnh một tiếng rồi cũng xoay người đi mất.
Kha Lục Dao vẫn đứng từ xa thờ ơ nhìn mọi chuyện diễn ra, hơi hạ mi mắt, bước vào màn đêm.
Bách Lí Lam cúi đầu thở dài một hơi, ôm Tiểu Bảo lên xe ngựa, trong khi còn phiền não lo lắng thì đã về tới Lam Vương phủ.
Dù Bách Lí Lam không biết sao Khổng Tử Viết lại có được "Giang Thiên Nhất Sắc Châu", nhưng rất rõ ràng, Khổng Tử Viết đã rơi vào vòng nguy hiểm. Sợ là sắp diễn ra một hồi gió tanh mưa máu.
Vừa rồi mọi người không vì "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" mà mạnh mẽ ra tay, chắc chắn muốn ngầm xuống tay với Khổng Tử Viết không muốn ra mặt đối đầu với những người khác.
Tử Viết ơi là Tử Viết, ngươi có biết "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" trong tay mình có giá trị như thế nào không? Ngươi có biết một thứ quý giá như thế sẽ đem tai họa thế nào đến cho ngươi không?
Vệ Đông Li đứng một mình trong gió lạnh, tất cả những người khác đi hết rồi, y mới nhấc giầy lên, cúi lưng nhặt chiếc nhẫn bị hắn giẫm dưới chân cho vào tay áo. Xoay người giẫm lên chiếc áo choàng rách nát, mặt vô cảm lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, y đem chiếc nhẫn ra ngắm nghía.
Chiếc nhẫn đó được làm từ những sợi tơ vàng, kiểu dáng đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, nhìn qua cũng có vẻ cổ.
Chiếc nhẫn không quá xuất chúng lại đại diện cho dân tộc thần bí ------- "tộc Khương Chức"
"Tộc Khương Chức" thờ nữ Oa, thờ "Tinh hạch tử”, tin vào luân hồi, tin rằng dân tộc mình là con cháu của thần, chỉ cho phép cưới vợ của tộc mình không cho phép kết hôn với dân tộc khác.
Năm trăm năm trước, ái phi của Duệ đế mắc bệnh qua đời, Duệ đế sai người đi tìm "tộc Khương Chức", bắt bọn họ giao nộp "Tinh hạch tử” có thể làm người chết trắng xương sống lại. "tộc Khương Chức" không giao nộp, Duệ đế giận dữ phái quân chinh phạt. Thời gian đó, máu chảy thành sông.
Cuối cùng, Duệ đế không có được "Tinh hạch tử” cứu sống ái phi của mình. "tộc Khương Chức" và "Tinh hạch tử” cùng biến mất trong dòng chảy của lịch sử.
Không ngờ rằng trong khoảng khắc áo choàng rách làm rơi ngọc xuống đất, y lại may mắn được nhìn thấy chiếc nhẫn biểu tượng của tộc trưởng tộc "Khương Chức".
Trong đêm tối tàn tạ, trăng sáng trên cao, Khổng Tử Viết và Tù Nô cùng ngồi trên mái nhà “Sòng bạc Kim Xán Xán”, nghe những tiếng ca uyển chuyển trong “Phi Văn Các”, cảm nhận tình tự mềm như nước trong lòng mình.
Chẳng biết bao lâu sau, giọng Tù Nô vang lên khe khẽ như đàn violin có thể mê hoặc lòng người. Hắn hỏi: “Tử Viết, nàng có điều gì muốn hỏi ta không?”
Khổng Tử Viết cười ghẹo, nói: “Nghi vấn của ta thì rất nhiều, nhưng chính sách cũng rất khoan dung. Ngươi nên khai báo thành thật hai vấn đề chính, chớ để ta phải nghiêm hình bức cung.”
Tù Nô cười cười, nói: “Ta là thuộc hạ của Hồ Nguyệt công chúa Kha Lục Dao bên Cừ Quốc.”
Khổng Tử Viết chớp mắt, “Này, thế đã xong rồi à? Ít nhất thì cũng phải cho ta biết gì đi chứ, tên của ngươi thì sao?”
Tù Nô nhìn vào mắt Khổng Tử Viết, khàn khàn nói: “Tên ta đã cùng chôn vùi theo quá khứ của ta rồi. Đợi ta có tư cách dùng cái tên ấy, nhất định sẽ nói cho nàng hay.”
Khổng Tử Viết không vui, nhưng cũng không định làm khó người ta. Ai cũng có bí mật riêng, cô không phải cũng không hoàn toàn thẳng thắn sao? Cô không trách Tù Nô giấu diếm, chỉ là hi vọng bí mật của hắn đừng quá u ám, đừng nuốt trọn niềm vui của hắn, đừng ảnh hưởng tới phát triển tình cảm của hai người.
Nhắc tới nhân tố làm ảnh hưởng tới hai người phát triển tình cảm, thực ra cô cũng có một điều. Hình như…cô vừa bị Hồng Đế gả cho Tiểu Bảo mất rồi.
Khổng Tử Viết liếc trộm Tù Nô, thấy hắn và mình giống nhau, không so đo với thế tục chó má này. Bằng không, hắn cũng không ngồi đây, cùng mình hóng gió ngắm trăng lãng mạn thế này.
Thôi được rồi, cô thừa nhận, cô cũng từng nghi ngờ Tù Nô tiếp cận mình để có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”. Nhưng cô vẫn chọn tin vào mị lực của mình, tin vào..nhân phẩm của Tù Nô.
Ngày lành thế này, cô không nên nghĩ tới mấy thứ lung tung mới phải, nên quan tâm đến người đàn ông bên cạnh mình thì hơn.
Tuy lão già Hồng Đế kia gả mình cho Tiểu Bảo, nhưng không hề ban chỉ không cho phép cô trèo tường ngoại tình mà.
Cho dù có ban chỉ thì cô cũng sẽ trèo tường! Phép tắc là cái gì, có ăn được không? Thế này mới là sự phát triển mang tính đột phá!
Hi hi…nếu phải có phát triển mang tính đột phá thì đương nhiên phải hạ gục đối tượng phát triển mới được.
Khổng Tử Viết nuốt nước miếng, mắt sáng như đèn pha nhìn Tù Nô chằm chằm.
Tù Nô khẽ cười, dịu dàng hỏi: “Nàng nhìn gì thế?”
Khổng Tử Viếp đáp ngay một chữ, “Ngươi.”
Tù Nô ồ một tiếng rất gợi cảm, hỏi: “Nàng không thấy ta rất xấu sao?”
Khổng Tử Viết lập tức ra vẻ bảo đảm với tổ chức, cực kì nghiêm túc nói: “Không! Ngược lại, ta thích những người đàn ông không đẹp trai lắm.” Cười bỉ ổi, “Ha ha…có thế vẻ đẹp động lòng người của ta mới hiện ra được.”
Nụ cười của Tù Nô từng chút nở rộng, cả đôi mắt đen như diệu thạch kia cũng lấp lánh ánh sao như dải ngân hà, khiến người ta bất tri bất giác đắm chìm trong ấy.
Khổng Tử Viết đưa tay ra vuốt ve mặt Tù Nô, thì thào: “Ta thích mắt của ngươi, màu đen đơn thuần như thế này làm cho ta cảm thấy rất có sức mạnh.”
Tù Nô chớp mắt, làn mi dài quét qua hổ khẩu của Khổng Tử Viết, dậy lên những làn sóng lăn tăn trong cơ thể cô.
Gió đêm thoảng qua, thổi bay hai sợi tóc bạc của Khổng Tử Viết, khẽ lướt qua cổ Tù Nô còn vương mùi thơm của nữ nhi.
Khổng Tử Viết bắt đầu sôi máu, muốn đè Tù Nô xuống. Tim cô đập thình thịch, cô dẩu môi, cẩn thận dán vào môi Tù Nô.
Tù Nô không ngờ Khổng Tử Viết lại có thể chủ động như thế, nhất thời hơi lúng túng, lúc Khổng Tử Viết chạm vào môi hắn, hắn mới rùng mình, tay ôm eo Khổng Tử Viết, rồi hôn cô say đắm, đoạt lại quyền chủ động của mình.
Nụ hôn của Tù Nô cố chấp mà ngang ngược, hoàn toàn đối lập với sự bình tĩnh thường ngày của hắn.
Khổng Tử Viết trợn mắt, rung động vì khoảnh khắc dữ dội, triền miên này.
Tù Nô nhìn thấy má trái của hắn đầy vết sẹo xấu xí trong mắt Khổng Tử Viết. Hắn khẽ chau mày, không muốn để Khổng Tử Viết ghi nhớ hắn như thế này. Vì thế hắn khàn giọng, ngang ngược nói: “Nhắm mắt lại.”
Khổng Tử Viết ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi nụ hôn của hắn. Ai ngờ một cái đầu tự dưng thò ra từ mép nóc nhà, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Khổng Tử Viết, nàng dám vụng trộm với người khác sau lưng ta!”
Sống lưng Khổng Tử Viết cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi quay người lại trừng mắt nhìn Hồ Li đang lửa giận ngút trời. Dám phá hoại chuyện tốt của cô, giết không tha!
Hồ Li trèo thang, run rẩy bò lên nóc nhà, cẩn thận tới trước mặt Khổng Tử Viết, hung dữ tóm lấy cổ tay cô, chém giết nhau bằng ánh mắt với Khổng Tử Viết. Đối diện với ánh mắt bắt gian tại giường của Hồ Li, Khổng Tử Viết tự dưng cảm thấy hơi chột dạ chút đỉnh. Nhưng ngẫm lại, giữa cô và Hồ Li cơ bản chẳng có quan hệ thiết thực nào cả. Lúc đầu bảo mình là nương tử của gã, chẳng qua cũng vì tình thế bắt buộc. Nghĩ thế, Khổng Tử Viết lại cảm thấy bình thường.
Cô muốn kéo tay mình lại, Hồ Li lại giữ chặt không buông.
Lôi qua kéo lại, Hồ Li tự dưng bổ nhào về trước, cắn môi Khổng Tử Viết bằng một tư thế cực kì kịch liệt, dùng hành động để tuyên bố quyền sở hữu của mình!
Trong nháy mắt Tù Nô ra tay đánh văng Hồ Li.
Hồ Li rên một tiếng, bay trên không một đường parabol rơi xuống như một con diều đứt dây.
Khổng Tử Viết kinh hãi kêu một tiếng, lập tức nhào tới mép mái hiên kéo lấy một góc áo của Hồ Li.
Hồ Li sợ xanh cả mặt, run rẩy không thành lời nói: “Nàng…nàng nắm chắc đấy…”
Khổng Tử Viết nhe răng nghiến lợi nói: “Bình thường ngươi ăn nhiều, nặng quá.”
Hồ Li lườm Khổng Tử Viết một cái, bất mãn gào lên: “Ta ăn cơm một tháng chẳng bằng nàng ăn cơm một ngày mà….” Hồ Li còn chưa nói dứt, vạt áo gã đột nhiên rách ra, cả người liền rơi xuống lầu.
Khổng Tử Viết sợ quá, vội bám thang leo xuống đất, chạy nhanh tới chỗ Hồ Li, run rẩy gọi tên Hồ Li. Thế nhưng Hồ Li vẫn hôn mê, không hề đáp lại Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết hoảng quá, bừa gọi Tù Nô bảo hắn đi mời đại phu, vừa bế Hồ Li dậy chạy vào sòng bạc, leo lên lầu hai, khẽ khàng đặt gã lên giường.
Đại phu tới, nói Hồ Li ngã bị thương nội tạng, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, không thì sẽ để lại di chứng.
Khổng Tử Viết nặng nề than một tiếng, bảo Tiểu Hiệp theo đại phu đi bốc thuốc, mình thì ở cạnh Hồ Li để dễ bề chăm sóc.
Chẳng bao lâu sau thì Hồ Li yếu ớt tỉnh lại, giọng vo ve như muỗi hỏi: “Tử Viết, có phải ta sắp chết rồi hay không?”
Khổng Tử Viết chớp mắt, lắc lắc đầu, dịu dàng cười bảo: “Ai cũng bảo tai họa sống ngàn năm, ngươi không chết dễ như thế đâu.”
Hồ Li cười cay đắng, nói: “Nếu ta chết đi, có phải nàng và hắn sẽ ở bên nhau không? Ta biết ta cái gì cũng tồi, không biết võ công, cũng không biết kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ có thể trông coi cái sòng bạc vì nàng, mong ngóng có một ngày nàng sẽ ỷ lại vào ta.
Tử Viết, có lẽ nàng không tin, lúc nào ta cũng cảm thấy kiếp này ta vẫn luôn tìm kiếm một người. Ta thấy mình như một cánh hoa bồ công anh bay theo gió, muốn dừng chân nhưng lại không thể làm chủ chính mình.”
Khổng Tử Viết nắm lấy ngón tay Hồ Li, nghiêm túc nói: “Hồ Li, ta hiểu cảm giác của ngươi. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đang nói cho có lệ, nhưng ta thật sự hiểu, mà còn cảm động lây. Ta…”
Đúng lúc này, Tiểu Hiệp bưng bát thuốc đẩy cửa vào, cắt ngang lời Khổng Tử Viết còn chưa nói xong.
Khổng Tử Viết tiếp lấy bát thuốc, sau đó ra hiệu bảo Tiểu Hiệp đi nghỉ ngơi. Cô đưa bát thuốc đến miệng thử độ ấm, thấy không còn nóng nữa mới đưa bát thuốc cho Hồ Li, nói: “Nào, uống thuốc đi.”
Hồ Li từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy trong suốt ra từ khóe mắt, không uống thuốc cũng không nói gì thêm nữa.
Khổng Tử Viết buồn lòng, lại khẽ thở dài, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu uống thuốc.”
Hồ Li ngoảnh đầu đi, thì thào: “Nàng bảo nàng là nương tử của ta, nhưng chưa bao giờ chịu dẫn ta đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, thậm chí một món tín vật đính ước cũng không chịu cho ta. Trong mắt nàng, ta tồi tệ đến thế sao?”
Khổng Tử Viết khẽ rũ mắt, từ từ nở nụ cười, thò tay vào trong áo choàng móc ra viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” đã ngụy trang thành một viên mã não đỏ đưa cho Hồ Li.
Hồ Li ngoảnh đầu lại liếc nhìn viên mã não đỏ đang lấp lánh sắc xanh tối tăm một cái, ngón tay bất giác động đậy, nhưng không cầm lấy viên mã não đỏ mà cứ nhìn mặt Khổng Tử Viết.
Dù lúc này Khổng Tử Viết mỉm cười chống đỡ, nhưng gã vẫn có thể lờ mờ nhận thấy Khổng Tử Viết hơi bất thường.
Khổng Tử Viết cười nhạo một tiếng, tung viên mã não đỏ lên không, trêu tức nói: “Có muốn hay không hả?”
Hồ Li đưa tay ra đoạt lấy viên mã não đỏ, giận dỗi như một đứa trẻ: “Có! Sao lại không chứ! Đây là tín vật đính ước nàng tặng ta, sao ta lại không muốn?!”
Khổng Tử Viết đùa: “Tín vật đính ước cơ đấy, ta chỉ coi như phí chia tay thôi.”
Hồ Li sững sờ, cẩn thẩn quan sát sắc mặt của Khổng Tử Viết, thấy cô có vẻ không có gì lạ thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Khổng Tử Viết bưng bát thuốc đưa tới tận miệng Hồ Li, nhìn gã ngoan ngoãn uống thuốc. Cô đứng dậy, đắp chăn cho Hồ Li xong mới đi ra khỏi phòng.
Hồ Li nhìn theo bóng Khổng Tử Viết, đột nhiên thấy hoảng hốt, vội gọi: “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết quay đầu lại, “Hửm?”
Hồ Li xiết chặt viên mã não trong tay, như đang đấu tranh có nên trả nó lại cho Khổng Tử Viết hay không. Trong im lặng, cuối cùng gã thản nhiên cười, nói, “Không có gì, ta chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.”
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, đi ra cửa.
Hồ Li nhìn cánh cửa đã đóng lại, cảm thấy dường như có thứ gì đó đã thay đổi mất rồi.
Khổng Tử Viết đi ra khỏi phòng Hồ Li, tới trước cửa phòng Tiểu Hiệp, gõ cửa, được sự cho phép rồi đẩy cửa vào.
Khổng Tử Viết không vòng vo, mà móc ra một bọc châu báu đặt vào tay Tiểu Hiệp, thấp giọng nói: “Bây giờ, lập tức, bỏ đi.”
Tiểu Hiệp ngây người nhìn Khổng Tử Viết, không hiểu gì, “Vì…vì sao?”
Khổng Tử Viết đáp ngắn gọn: “Không có vì sao vì trăng gì nữa. Ngươi chỉ cần nhớ, nhanh chóng rời khỏi đô thành là được.”
Tiểu Hiệp thấy Khổng Tử Viết không giống như đang đùa với mình, vì thế túm chặt lấy bọc châu báu, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật kêu với Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết trước khi tiễn Tiểu Hiệp đi, đột nhiên hỏi: “Tiểu Hiệp, ngươi có biết nơi này của lão chưởng quầy đã mất có điều gì bất thường không?”
Tiểu Hiệp ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không biết lão chưởng quầy đã lấy vợ chưa có tính là điều bất thường không? À, đúng rồi, lão chưởng quầy lúc nào cũng thích ở trong phòng, nhưng đang trông giữ báu vật gì đó, chẳng chịu ra ngoài bao giờ.”
Khổng Tử Viết gật đầu, sau đó ra hiệu bảo Tiểu Hiệp mau chóng đi đi.
Tiểu Hiệp đi rồi, Khổng Tử Viết không trở lại khuê phòng của mình, mà tới ở trong lầu hai sòng bạc, chiếm lấy căn phòng ở giữa phòng của Tù Nô và Hồ Li.
Khổng Tử Viết buông màn, ôm chân ngồi trên giường, không thắp đèn, để mặc bóng đêm nuốt trọn mình.
Nửa đêm nổi gió, một bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khổng Tử Viết ra, rón ra rón rén tới bên giường cô, đưa tay ra vén màn ra, liền nhìn thấy một đôi mắt lập lòe ánh sáng xanh kì dị!
Đôi mắt ấy y chang mắt hổ, gã sợ quá rùng cả mình, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Khổng Tử Viết chớp mắt, giấu đi hơi thở chỉ thuộc về loài mãnh thú khát máu.
Hồ Li vừa điều chỉnh hơi thở của mình, vừa quan sát Khổng Tử Viết lần nữa, cô đang ngồi trên giường như một lão tăng ngồi thiền, đã không áo quần rộng rãi mà còn đang nhìn mình chằm chằm.
Hồ Li hơi chột dạ, khó khăn nhếch môi lên, nhẹ nhàng hỏi: “Sao giờ nàng còn chưa ngủ?”
Khổng Tử Viết mặt mày vô cảm nhìn Hồ Li, hồi lâu mới chớp mắt, ngáp một cái, hỏi lại: “Ngươi không dưỡng thương còn chạy tới phòng ta làm gì?”
Hồ Li nắm tay Khổng Tử Viết, nói: “Lòng ta nôn nao lo lắng, lúc nào cũng cảm thấy có chuyện đó sắp xảy ra. Chi bằng chúng ta bỏ đi ngay đêm nay, nàng xem có được không?”
Khổng Tử Viết rất nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
Hồ Li nhất thời nghẹn họng, ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp: “Cảm giác của ta luôn rất đúng. Nàng đi cùng ta đi, đừng hỏi tại sao nữa.” Chẳng đợi Khổng Tử Viết trả lời, gã đã bắt đầu kéo cô xuống giường.
Đúng lúc này, cửa sổ bị đập ra. Tiếp sau đó, sáu gã áo đen tay cầm đại đao sáng loáng nối đuôi nhau xông vào.
Khổng Tử Viết giật cả mình, nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng định chạy ra ngoài, nhưng lại bị hai gã áo đen chặn đường.
Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, vác cái ghế cạnh mình lên định nện vào đầu một gã áo đen!
Gã áo đen đó vung thanh đại đao sáng loáng lên chém ngay chính diện, chém cái ghế kia làm đôi, rầm một tiếng rơi xuống đất.
Khổng Tử Viết lùi sau một bước, vô tình dẫm phải chân Hồ Li, gã đau quá rên rỉ một tiếng.
Mắt thấy nguy hiểm đang cận kề, Khổng Tử Viết không còn cách nào tránh né. Đúng lúc này, Tù Nô phá cửa vào, ra tay giết thẳng hai gã áo đen chặn ở cửa.
Trong cuộc chém chém giết giết, chỗ cửa sổ tự dưng lòi ra một gã áo đen khác, gã ác đấu với những tên áo đen đến trước một trận.
Trong căn phòng chật chội, Tù Nô tóm lấy tay Khổng Tử Viết chạy ra ngoài. Ai ngờ, một đám người áo đen khác đang xông lên từ cầu thang, ép Tù Nô và Khổng Tử Viết phải lùi vào trong phòng.
Tiếp sau đó, lại một toán người áo đen xông lên!
Nhất thời, trong căn phòng nhỏ chặt kín người. Có thể nói là người dán người, người đạp người, người chen người, người đẩy người, người đè người! Chưa hết, vẫn còn một toán người áo đen nhảy vào từ cửa sổ, chẳng những đã tách rời bàn tay đang nắm chặt của Khổng Tử Viết và Tù Nô, còn cướp lấy không khí trong lồng ngực của mỗi người để chứng minh tính co dãn của cơ thể con người.
Đêm đen, quần áo màu đen, mặt người màu đen, lòng dạ màu đen đều là màu đen tuyệt đối.
Mỗi người trong phòng đều thấy mình như rơi vào trong đầm lầy, không thể cử động, không thể hít thở. Bọn họ biết rõ mục đích hành động lần này, nhưng không thể phát huy quyền cước thoải mái, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Trong sự im lặng kì quặc, đột nhiên có một kẻ đánh rắm vừa kêu vừa thối!
Khổng Tử Viết không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Đứa nào không có đạo đức công cộng như thế hả?! Không biết phải tôn trọng mũi của người khác hay sao?”
Lặng ngắt như tờ, lại có một mùi rắm nối tiếp nhau bốc lên.
Khổng Tử Viết giận quá, gào lên: “Bọn mi có phải đàn ông không hả? Đánh rắm mà cũng phải rủ nhau sao! Chết hết đi!”
“Lão tử phải giết ngươi!” Một tiếng hét, một thanh đao, một gã áo đen dũng cảm lao vào Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết lẩn như trạch giữa đám người áo đen, hai bước chạy tới cửa sổ định nhảy lầu thoát thân.
Tình hình người chen người bị quấy đảo, giữa đám người áo đen lại đánh nhau trối chết.
Một gã áo đen dí con dao găm vào cổ Khổng Tử Viết, uy hiếp những tên áo đen khác: “Lùi về sau hai bước không thì ta giết ả!” Sau đó nói với Khổng Tử Viết, “Mau lấy thứ kia ra đây, không thì ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Khổng Tử Viết thấy những tên áo đen khác lùi sau hai bước, chen chúc nhau suýt chết thì cũng hơi khâm phục tặc lưỡi, sau đó ngước mắt nhìn tìm tới chỗ Hồ Li đang đứng. Ánh mắt hai người giao nhau, cô cười gượng, nói với tên áo đen đang uy hiếp tính mạng của mình: “Nếu ta bảo ta không có thì ngươi có tin hay không?”
Tên áo đen dí con dao vào một phân, rạch cổ Khổng Tử Viết chảy máu, “Mau giao ra đây, không thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”
Hồ Li đẩy tên áo đen đang chắn trước mặt mình ra, tiến lên một bước, đưa viên mã não đỏ trong tay ra, nói: “Thả Tử Viết ra, viên châu này sẽ là của ngươi.”
Mắt Khổng Tử Viết trong nháy mắt nở rộ pháo hoa rực rỡ, đó là niềm vui không thể nào che giấu được. Cô thấy mình đã lấy lại được một thứ rất quý giá. Còn thứ ấy rốt cuộc là tình bạn không trong sáng, hay quan hệ nam nữ trong sạch thì đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là tình cảm của cô và Hồ Li quan trọng hơn “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”.
Thế nhưng, Khổng Tử Viết còn chưa kịp tận hưởng niềm vui và kích động thì tên áo đen tự dưng lại cứa cổ cổ lần nữa, bực mình quát Hồ Li: “Ngươi dám lấy đồ giả để lừa ta à?! Tưởng ta là đứa trẻ lên ba chắc?!”
Khổng Tử Viết đau không dám hít thở, chỉ sợ mình mà thở mạnh một cái sẽ bị con dao kia cứa đứt họng. Có lẽ đứt họng rồi thì sẽ không đau nữa phải không? Ít nhất cô cũng sẽ không đau lòng nữa.
Viên mã não đỏ trong tay cô quả thực rất giống viên cô đã đưa cho gã. Nhưng viên mã não đỏ trong tay Hồ Li không hề tỏa ra vầng sáng màu xanh tối. Hiển nhiên đó không phải “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” thật, mà chỉ là đồ giả mà thôi!
Khổng Tử Viết không trách cứ Hồ Li lấy viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” giả ra để lừa tên áo đen, cô đau lòng vì Hồ Li đã dối lừa. Cô có thể tha thứ gã giả điên giả dại, có thể không để bụng gã giấu diếm thân phận, nhưng cô không thể không để ý hắn đã có âm mưu sẵn từ lâu!
Viên châu giả trong tay Hồ Li khiến cô kinh hãi. Nếu không phải đã có âm mưu từ trước thì sao gã có thể cầm ngay một viên mã não giả ra để đánh tráo cơ chứ?
Trên thế gian này có thể tin ai, không thể tin ai bây giờ? Chỉ sợ ngay cả ông trời cũng chưa chắc đã biết. Đáy biển dù sâu nhưng có thể đo được. Duy chỉ có lòng người mới không thể đoán được nhất.
Khổng Tử Viết nhìn Hồ Li, từ từ nở một nụ cười.
Mặt Hồ Li tái mét. Gã động đậy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn giữ im lặng.
Khổng Tử Viết đau lòng, nhưng nụ cười càng rạng rỡ, rồi chợt bật cười ha hả không thể kiềm chế nổi. Máu tươi chảy ròng ròng trên cổ theo tiếng cười ấy, khiến cô trông như một đóa hoa bỉ ngạn, đẹp đẽ, mê hoặc, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Tên áo đen sững sờ, sợ con dao găm trong tay sẽ lấy mạng Khổng Tử Viết thật, bèn xích con dao ra vài phân.
Đúng lúc này, Tù Nô đột nhiên ra tay, một đao chặt đứt tay phải cầm dao của tên áo đen. Trong tiếng la hét thảm thiết của tên áo đen, hắn tóm lấy eo Khổng Tử Viết, ôm cô bay ra ngoài cửa sổ, thi triển khinh công nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Cửa sổ lầu hai có một tên áo đen lớn tiếng uy hiếp: “Khổng Tử Viết, nếu ngươi không giao bảo vật kia ra thì chờ nhặt xác của vị tiểu ca này đi!”
Khổng Tử Viết nhắm mắt, làm như không nghe thấy gì cả. Con người ta chỉ có thể tự cứu lấy mình, đừng bao giờ trông mong vào người khác, bằng không sẽ chỉ có kết cục thê thảm mà thôi.
Cô không muốn nghĩ gì nữa, cũng chẳng muốn nghe gì thêm, hãy để cô ở trong lòng Tù Nô để hắn đưa cô đi tới bất cứ phương nào. Tù Nô, Tù Nô, may mà cô vẫn còn có Tù Nô. Tù Nô đã phụ bạch hổ, nhưng chắc chắn sẽ không phụ lòng cô! Không ư? Không! Chắc chắn là không!
Khổng Tử Viết nắm chặt vạt áo Tù Nô, tự nhủ nhất định phải tin hắn! Vì chỉ có tin hắn cô mới có dũng cảm đối diện với tình cảm của mình, mà không phải một mực lựa chọn trốn tránh.
Một đêm đầy rẫy dục vọng xấu xa và những sự thật bị lật tẩy. Con người đã hãm sâu vào trong sự cuồng loạn điên rồ chỉ để có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”.
Tiêng chém giết trong sòng bạc không dứt bên tai, từng tiếng một đập vào lòng Khổng Tử Viết. Cô rất muốn cứng rắn lên, học xử lí mọi chuyện theo cách mặc kệ chuyện sống chết của kẻ khác của Hồ Li. Nhưng trái tim cô không phải vật cách điện, mà chỉ là chất bán dẫn mà thôi.
Khổng Tử Viết bịt vết thương trên cổ, nói với Tù Nô: “Thả ta xuống đi. Ta sẽ dụ sự chú ý của bọn áo đen, ngươi đi cứu Hồ Li ra đi.”
Tù Nô kéo Khổng Tử Viết, trầm giọng nói: “Không được, bây giờ thả nàng xuống quá nguy hiểm.”
Khổng Tử Viết ấm lòng, ngẩng đầu lên muốn hôn cằm Tù Nô, nhưng vô tình kéo căng vết thương, cô đau quá rùng cả mình. Chờ có thể nhịn đau, cô nói nhỏ: “Ta đã tặng viên mã não đỏ tỏa vầng sáng xanh tối kia cho Hồ Li. Gã mang theo bên mình, chắc chắc không an toàn.”
Tù Nô khựng lại, trong nháy mắt dừng chạy. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Khổng Tử Viết, thấy ánh mắt cô nghiêm túc, thẳng thắn, chẳng hề có chút xíu đùa giỡn nào, hắn liền biết lời cô nói là thật.
Tù Nô trầm ngâm chốc lát, sau đó đặt Khổng Tử Viết xuống đất, nói thầm: “Vậy được, ta đi cứu Hồ Li trước. Nàng ở đây phải cẩn thận, kiếm một chỗ khuất mà tránh, đợi ta quay lại.” Trong lúc nói thì người đã chạy xa ba trượng rồi.
Khổng Tử Viết định gật đầu, nhưng lại thấy cổ cứng đờ, cơ bản không gật đầu nổi! Cô thấy mũi chua xót, mắt cay cay, tưởng mình sẽ khóc, nhưng tiếc là nước mắt không chịu rơi xuống! Hửm?
Nước mắt của cô hả? Có phải đã bị màn đêm che khuất rồi hay không?
Khổng Tử Viết ngỡ ngàng nhìn theo hướng Tù Nô biến mất, hi vọng có thể nhìn rõ bóng lưng của hắn, nhưng chỉ nhìn thấy vài tên áo tên xông về phía mình.
Lúc này cô thấy rất mệt, cơ bản không muốn trốn tránh nữa.
Cô cứ bảo mình không ngốc, nhưng lúc nào cũng có người coi cô thành con ngốc.
Mọi việc xảy ra đêm nay cô thấy rất rõ ràng. Lúc viên mã não đỏ tỏa vầng sáng xanh tối kia và những viên châu khác lăn lông lốc trên sàn giống y như một chiếc chìa cắm vào ổ khóa đã khởi động dục vọng tham lam của con người.
Dục vọng tham lam đã sai khiến chúng dụ dỗ cô, lừa gạt cô, cưỡng ép cô, bọn chóng thử dùng mọi thủ đoạn để đoạt được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay cô.
Thế tấn công mạnh mẽ như thế, sao cô có thể không thua cho được?
Nhưng cô chưa từng ngờ được viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” cuối cùng lại rơi vào tay Hồ Li. Trên thực tế, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dẫu sao Hồ Li cũng không phải người bình thường, gã là quốc sư tiếng tăm lừng lẫy kia mà!
Vốn dĩ cô tưởng thân phận của Hồ Li rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một gã tiểu quan trong “Phi Văn Các” đối diện. Tuy cô từng hoài nghi gã cố tình tiếp xúc với cô, nhưng sau vài lần tiếp xúc lại không hề phát hiện ra gã có ý xấu gì cả. Nên cô cũng không quan tâm rốt cuộc có phải gã đang giả điên giả dại hay không, cũng không để ý gã mất kí ức là thật hay giả. Khổng Tử Viết thấy có lúc những lời nói dối có ý tốt cũng là một quy tắc ngầm để sinh tồn.
Nên khi ở trong hoàng cung Hồng Quốc, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người quốc sư, cô liền biết một thân phận khác của Hồ Li, sau đó cô cũng chỉ cảm thấy cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập những điều ngạc nhiên, nhưng cô lại chẳng lấy đó làm phiền.
Thậm chí cô còn tò mò rốt cuộc Hồ Li có thể nói chuyện bằng mấy giọng?
Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô hoàn toàn nguội lạnh với Hồ Li rồi!
Ha ha, thực ra người khiến cô nguội lạnh đâu chỉ có một mình Hồ Li?
Cái bảo vật “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” này là một gút mắc, Hồ Li muốn có nó, Tù Nô muốn có nó, Vệ Đông Li muốn có nó, Bách Lí Huyền muốn có nó, Bách Lí Lam cũng muốn có nó. Bọn họ miệng lưỡi dẻo như kẹo, dịu dàng để đối phó cô, bọn họ không tiếc dùng bạo lực, bọn họ không hề màng đến sống chết của cô! Bọn họ muốn “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay cô, nhưng…chẳng ai cần cô cả!
Có lẽ Tù Nô cũng thích cô chăng? Chỉ tiếc rằng trong lòng hắn cô mãi mãi chẳng thể quan trọng bằng “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được.
Xem ra, cho dù cô làm hổ hay làm người đều rất thất bại.
Khi làm hổ, để lấy được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” từ tay Trương viên ngoại, Tù Nô đã không tiếc ra tay muốn giết cô. Khi làm người, cũng chỉ vì cùng một viên châu mà hắn không tiếc vứt cô vào nơi nguy hiểm, mặc kệ sự sống chết của cô!
Cô tưởng rằng lúc Tù Nô quay người bỏ đi, cô sẽ đau lòng muốn chết. Nhưng sự thật là dù đau lòng, nhưng cô vẫn còn muốn sống!
Đúng, có lẽ cô chẳng hề yêu Tù Nô như vậy. Bằng không cô cũng sẽ không thử hắn, cố tình nói cho hắn biết cô đã đưa “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” cho Hồ Li.
Này, cô không phải là một người lương thiện đâu. Cô độc ác, cho dù là với bản thân hay với người khác!
Trong lúc cô cần Tù Nô bảo vệ nhất thì cô lại thử hắn bằng một cách thức hấp dẫn. Chỉ thử một chút thôi, ai ngờ kết quả lại khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô hi vọng mình chưa từng luân hồi nhiều lần như thế, chưa từng chết dưới “danh nghĩa tình yêu” hết lần này tới lần khác biết bao. Cô hi vọng mình có thể chẳng biết gì cả, ngây thơ, lạc quan, tích cực tin vào tình yêu, tin mình chính là nữ chính, tin người đàn ông nào cũng yêu cô thật lòng đến chết cũng không đổi biết bao!
Ha, đến chết cũng không đổi thật nực cười làm sao!
Khổng Tử Viết mở to đôi mắt, cất tiếng cười to. Đôi mắt màu đen vàng của cô dần biến thành màu vàng thuần lóa mắt, tỏa ra ánh sáng yêu dị trong đêm đen. Cho đến khi cô bị một tên áo đen điểm huyệt thì đôi mắt yêu dị kia mới dần trở lại bình thường, sau đó cơ thể nhũn ra, rơi vào trong hôn mê.
/54
|