Kiến trúc đình đài lầu các hoàng cung Hồng Quốc, không chỗ nào không nổi lên hai chữ — có tiền!
Khổng Tử Viết trừng đôi mắt tham lam, nuốt nước miếng đang tràn ra, tìm kiếm đường ra trong khu kiến trúc kim bích huy hoàng.
Cô ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận tránh cung nhân, quặt phải quẹo trái lần dò cả buổi, cũng chưa được lối ra hoàng cung an toàn.
Mắt thấy sắc trời dần sáng, bất đắc dĩ, Khổng Tử Viết chạy vào trong một nội viện tương đối vắng lặng, muốn giấu mình trước đã, sau đó lại tùy cơ mà động.
Trong nội viện yên tĩnh không tiếng động, Khổng Tử Viết quan sát bốn phía, bỗng nhiên phát hiện một hiện tượng tương đối quỷ dị– wow, trong nội viện này không có đèn, nhưng lại được bao phủ bởi một vầng hào quang màu ngà nhẹ nhàng!
Khổng Tử Viết xuôi theo đầu nguồn của ánh hào quang nhìn, rốt cục đã hiểu được chân tướng sự tình.
Hóa ra, trước cửa phòng nội viện này, có đặt hai cây bàn long trụ, trên bàn long trụ chẳng những điêu khắc một con cự long kim quang chói lọi, hơn nữa mắt mỗi con cự long được làm bằng hai viên dạ minh châu! Thật sự là……quá xa xỉ !
Chẳng lẽ Hồng Đế không biết cái đạo lí, của cải không nên để lộ ra ngoài hay sao?
Xem ra, cô cần phải cho Hồng Đế một khóa học rồi.
Ôi… ai bảo cô là “người tốt” chứ?
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết xắn tay áo lên, buộc chặt đai lưng, một hai ba liền leo lên bàn long trụ, định móc hai viên dạ minh châu to như quả trứng gà kia từ chỗ mắt rồng xuống.
Ngay lúc cô sắp đắc thủ, đột nhiên nghe thấy một giọng non nớt truyền đến, hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Muốn trộm ‘Long nhãn châu’ sao?”
Tay Khổng Tử Viết run lên, trượt chân, cả người “ối” một tiếng, liền từ trên bàn long trụ lao xuống đất, mông ngã ra mặt đất, đau đến nỗi cô nhe răng nhếch miệng, mãi lúc sau mới trở lại bình thường được.
Lúc khuôn mặt nhỏ trắng nõn phấn điêu ngọc mài của Tiểu Bảo xuất hiện trước mặt Khổng Tử Viết, cô vui mừng cười, một tay ôm lấy Tiểu Bảo vào trong ngực, sau đó……bịt kín cái miệng của nó!
Trong miệng Tiểu Bảo phát ra tiếng ư ư, càng không ngừng vùng vẫy cánh tay mũm mĩm, liều mạng giãy dụa .
Khổng Tử Viết thử mở miệng dỗ nó, lại đột nhiên phát hiện một chuyện bất khả tư nghị — cô… không thể nói được!
Hừm, quái thật, cô vừa rồi còn có thể gầm hai câu với Thượng tiên, vì sao chỉ chớp mắt một cái mà cô đã không thể nói tiếng người rồi?
Khổng Tử Viết nghi hoặc, nhưng lại không có biện pháp. Tiểu Bảo hoảng sợ, lại vô lực giãy dụa.
Khổng Tử Viết sợ Tiểu Bảo gọi thị vệ tới, vì thế học tập cách mẫu thân dỗ trẻ con, hôn vào mặt và cổ Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo bị Khổng Tử Viết hôn quên cả phản kháng, ngây ngẩn nhìn Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết nhìn bộ dạng đáng yêu cái miệng nhỏ quên cả hô hấp của Tiểu Bảo, không cầm được mặt lộ ý cười, nâng khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo lên, lại bập bập hôn hai cái cho đã nghiền. Da của trẻ em đúng là mềm như nước mà!
Tiểu Bảo đờ ra nhìn Khổng Tử Viết, hồi lâu mới đỏ mặt, quay đầu, giọng điệu non nớt nói:“Thảo nào hoàng gia gia lấy nhiều phi tử như thế, hóa ra hôn thú vị như thế đấy.” Trong nháy mắt quay đầu lại, nắm chặt bàn tay, kiên quyết nói,“Còn muốn hôn, hôn nữa đi, hôn nữa đi.”
Khổng Tử Viết một đầu hắc tuyến, lại tổng kết rằng: Hoàng tử hoàng tôn của Hồng Quốc đều là quái thai!
Tiểu Bảo thấy Khổng Tử Viết không để ý đến mình, cho rằng cô sợ hãi, liền làm ra vẻ khẩu khí đại nhân nói: “Ngươi là nữ tì của cung nào? Tiểu Bảo muốn!”
Khổng Tử Viết đầu tiên là ngẩn ra, sau lại vội gật đầu. Nếu cô đã không chạy ra được, không bằng đi theo bên người Tiểu Bảo còn an toàn hơn. Dù sao, càng là nơi nguy hiểm thì sẽ càng an toàn.
Tiểu Bảo thấy Khổng Tử Viết gật đầu đáp ứng, trên mặt lập tức cười nở hoa, nhưng mà giây tiếp theo nó lại nghiêng cái đầu nhỏ, chau mày nói:“Ơ, quái lạ, ngươi làm sao lại mặc y phục của phụ thân chứ?” Cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên há to, “Ngươi…… Ngươi là tiểu thiếp hầu hạ phụ thân?” Nói xong câu đó, nó lại bắt đầu lắc đầu,“Không đúng, từ sau khi mẫu thân bay về trời, phụ thân cũng đâu có chơi cùng những tiểu thiếp khác.” Trừng to mắt nhìn về phía Khổng Tử Viết, “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Khổng Tử Viết gắng sức nuốt nuốt nước miếng, say rượu cả buổi, lại chẳng phát ra được tiếng người! Cái khó ló cái khôn, cô vội nhặt một nhành cây, động thủ viết nói: Ta là tiểu thiếp của cha ngươi, nhưng y không thích ta viết, Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn Tiểu Bảo, phát hiện nó đang nhìn chằm chằm chữ mà ngẩn người, giống như…… căn bản là không biết cô viết có nghĩa gì. Khổng Tử Viết vỗ đầu, tự trách mình sơ ý, đứa trẻ nhỏ như thế, làm sao có thể biết nhiều chữ như thế chứ?
Bất đắc dĩ, Khổng Tử Viết lại phải làm lại, thử từng chữ một mở miệng nói chuyện, sau khi mệt đầu đầy mồ hôi, cô cuối cùng cũng đột phá được cản trở ngôn ngữ, nói những chữ âm không chính, chữ không tròn, “Ta…… thích…… phụ thân…ngươi…… Phụ thân…ngươi, cha ngươi…… không…… thích…… ta. Ta đau lòng, tất cả tóc……..đều trắng cả. Lén lút….. cầm y phục của y, cũng là…… vì…… để có cái nhớ nhung.” Ta! Mệt chết lão nương! Hóa ra, không phải lão nương đánh mất năng lực ngôn ngữ, mà là bởi vì thời gian dài không nói chuyện với con người, sinh ra chứng tự bế ngôn ngữ. Sở dĩ có thể gầm gừ với Thượng tiên, cũng là vì bị kích phát tiềm năng cùng trí nhớ dưới không khí đó.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt ngập nước, như hiểu như không “ồ” một tiếng, hết sức kiêu ngạo mà nói:“Rất nhiều tỳ nữ đều trộm thích phụ thân, nhưng phụ thân chỉ thích mẫu thân.”
Khổng Tử Viết vui mừng gật đầu,“Thông minh.”
Tiểu Bảo được khen, mừng rỡ há miệng,“Tiểu Bảo rất thông minh , rất nhiều sư phó cũng khen ta như vậy đấy.” Quay ngoắt vẻ mặt sầm lại,“Nhưng mà…… Tiểu Bảo cũng không biết cái ngươi vừa viết là gì, cũng xem không hiểu chữ mà đại cẩu cẩu viết.”
Khổng Tử Viết đau lòng xoa đầu Tiểu Bảo, ôm đồm nói:“Vậy…ta dạy…dạy Tiểu Bảo chữ!”
Tiểu Bảo mừng rỡ,“Hay quá, hay quá, ngươi dạy chữ cho Tiểu Bảo, còn có thể chơi hôn vớiTiểu Bảo nữa.”
Khóe miệng Khổng Tử Viết co giật, không muốn nói nhiều về vấn đề hôn hít, mà nói: “Hôm nay tất cả mọi chuyện xảy ra đều…… đều là…… bí mật! Không được nói cho người khác biết. Cho dù là…… là phụ thân ngươi…… cũng…… cũng không được nói! Nếu không ta đi!”
Tiểu Bảoviệc gật đầu,“Được được, không nói.” Tiện đà nhỏ giọng hỏi,“Cũng không cho nói với đại cẩu cẩu sao? Đại cẩu cẩu rất ngoan , là đại cẩu cẩu của ta.”
Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn trời, không biết mình còn có thể biến thân hay không. Nếu có một ngày, cô lại biến thành bạch hổ, cô cũng không ngại chia sẻ với Tiểu Bảo chia xẻ một số bí mật nho nhỏ. Hạ quyết tâm, cô nói với Tiểu Bảo:“Ngoài đại cẩu cẩu ra, không được nói…cho ai hết!”
Tiểu Bảo giơ bàn tay nhỏ bé cam đoan, Khổng Tử Viết liền bảo nó mang mình đi “lấy” hai bộ y phục tỳ nữ, sau đó đến phòng bếp “lấy” một ít đồ ăn, sau đó mới quay lại nội viện, cùng Tiểu Bảo tránh nô tỳ canh đêm, lén lút sờ mò trở lại phòng Tiểu Bảo.
Vừa vào phòng, Khổng Tử Viết liền trốn sau bình phong đi thay quần áo.
Vết thương lưu lại khi Khổng Tử Viết đại chiến với báo gấm, đã sớm biến mất không thấy bóng dáng từ khoảnh khắc cô biến từ hổ thành người.
Xem ra, “đồ” kia của Kim Túy Đại Tiên quả thật có kì hiệu. Chẳng những có thể khiến cô biến thành hình người, còn có thể chữa khỏi vết thương trên mình cô. Cũng chính vì như thế, Khổng Tử Viết mới đặt ra một giả thiết lớn mật—Dung Cốt Hoàn mà Vệ Đông Li cho cô ăn cũng đã bị loại bỏ rồi!
Có thể không nhỉ? Có không?
Ha ha…… Khổng Tử Viết cô là một dân cờ bạc, không thể lấy mạng sống của mình làm trò đùa, cũng sẽ không nhát như chuột không dám cá cược! Chính là vì cô chính mắt chứng kiến mình thoát thai hoán cốt, trong lòng đại khái nắm chắc bảy phần, cho nên cô mới dám chạy ra khỏi tầm mắt của Vệ Đông Li, theo đuổi tự do của mình một lần nữa!
Xác xuất thành công bảy phần chưa đủ sao? Đối với một dân cờ bạc mà nói, chỉ cần không phải xác xuất thành công bốn phần, thế cũng đã đủ rồi.
Thay quần áo xong, Khổng Tử Viết thần thái phấn chấn cong môi cười, chân trần bước ra bình phong.
Tiểu Bảo nhìn Khổng Tử Viết tay áo lay động, kinh diễm đến nỗi há hốc miệng. Vừa rồi…… Vừa rồi ở trong sân, nó thật sự không thấy rõ bộ dạng của Khổng Tử Viết rốt cuộc là như thế nào.
Khổng Tử Viết vươn tay nhéo mặt Tiểu Bảo, xoay người tìm gương, kéo gương soi, cũng bị chính bản thân mình làm kinh diễm đến tột đỉnh.
Ai có thể nghĩ đến, cô…… cô…… cô lại có thể biến thành một đại mỹ nữ diễm quang bắn ra bốn phía!
Mày cong lá liễu khẽ nhướn, vậy mà có chút bướng bỉnh bất tuân; đôi mắt đen vàng lấp lánh hào quang vui vẻ, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy nhiệt tình; dưới sống mũi thẳng tắp là bờ môi màu da đầy đặn, khiến người ta muốn vuốt ve.
Nữ tử trong gương diễm lệ như lửa, có thể nói là không thoa son phấn tự điểm hương. Nữ tử trong gương có chút lười nhác, có chút phản nghịch, có chút nhiệt tình, có chút bướng bỉnh bất tuân, có chút nghịch ngợm, có chút thú vị…… Mỗi cái nhăn mỗi nét cười, đều giống hệt kiếp trước của cô. Khiến cho Khổng Tử Viết không khỏi cảm thán: Nếu kiếp trước của cô có dáng vẻ này, không biết sẽ gây tai họa cho biết bao đàn ông đây.
Khổng Tử Viết nhìn khuôn mặt trong gương, nhịn không được cong môi cười, thiếu chút nữa say mê chính mình đến thất điên bát đảo.
Cô nuốt nước miếng ừng ực, vừa thầm mắng mình không có tiền đồ, vừa vươn tay, vuốt ve viên chu sa đỏ chỗ mi tâm của mình, tinh tế nhấm nháp cảm giác xa lạ bất ngờ kéo tới.
Trong thấp thoáng, rất nhiều cảm giác mơ hồ , quỷ dị , hoang đường xuất hiện trong lòng cô.
Là ai? Là ai đã nhỏ một giọt máu tim nơi mi tâm của cô?
Là ai? Là ai đã đuổi theo bước chân nhau trong luân hồi?
Là ai? Là ai ngang ngược muốn cướp đoạt tình yêu của cô?
Là ai? Là ai muốn đau khổ ngàn năm đợi chờ cô?
Giờ khắc này, Khổng Tử Viết bỗng muốn khóc.
Cô cố hít hít mũi, đá bay những tình cảm rối loạn kia đi, một lần nữa nhoẻn miệng cười với gương, nói với chính mình, tất cả đều rất tốt đẹp!
Khổng Tử Viết ưỡn bộ ngực kiêu ngạo, đánh giá trái phải mình một phen, lại khẳng định lần nữa, dáng người chữ S trước lồi sau vểnh của cô y chang kiếp trước! Cho dù nhìn từ góc độ nào, đều có mị lực khiến đàn ông điên cuồng xịt máu mũi!
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, đối với dáng vẻ hiện tại của mình hết sức vừa lòng, tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng tuyệt đối mị lực bắn ra bốn phía. Cả người, liền giống như một tiểu vũ trụ tỏa sáng, tản ra mị lực làm người ta không thể bỏ qua.
Khổng Tử Viết bó mái tóc trắng quăn dài gần hông lại, lại nháy mắt với gương, làm dáng hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, dùng tiếng cười biểu đạt niềm vui sướng được trùng sinh.
Tuy rằng tương lai không chiều lòng người, kết cục chờ đợi cô vĩnh viễn là “một kiếm over”, nhưng kịch bản có thể sửa ! Cho dù cô không thể thay đổi kết cục, nhưng trong quá trình, nàng cũng sẽ không cho người ta coi mình là quả hồng mềm để bóp nặn tùy ý!
Khổng Tử Viết thề thốt lấy lại tinh thần, sau đó hưng phấn túm lấy một con gà quay lên, nằm ngửa trên giường Tiểu Bảo, bắt chéo chân rồi hừ hừ gặm phao câu gà, cuộc sống thật đúng là vô cùng dễ chịu.
Tiểu Bảo đứng dưới đất, nhìn Khổng Tử Viết quét sạch con gà. Đầu tiên là quẳng ra một bộ xương gà, sau đó lại ném ra một cái đầu lợn chỉ còn xương trọc lốc, lại vứt ra hai cái xương đùi dê, cộng thêm vụn bánh điểm tâm rơi lả tả trên mặt đất, lúc ấy mới ngoắc ngoắc tay về phía Tiểu Bảo, ý bảo nó đi qua.
Tiểu Bảo hoảng hốt đi đến bên cạnh Khổng Tử Viết, nhưng thấy Khổng Tử Viết một tay ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, sau khi quệt hết dầu mỡ trên miệng và tay mình lên người Tiểu Bảo, vừa lòng hả dạ ợ một cái, dụ dỗ nói:“Tiểu Bảo ngoan, ngươi có biết…thứ gì…có thể…nhuộm tóc trắng thành đen không?
Tiểu Bảo chớp mắt,“Mực nước?”
Khổng Tử Viết bĩu môi, “Đổi đi. Ta muốn nhuộm tóc.”
Tiểu Bảo lập tức há miệng, vỗ ngực nói:“Tiểu Bảo biết! Phụ thân có tóc bạc, mời ngự y điều phối đồ đen xì. Tiểu Bảo đi lấy cho ngươi!”
Mắt Khổng Tử Viết sáng ngời,“Tốt, đi đi, nhưng mà phải chú ý giữ bí mật đấy.”
Tiểu Bảo đáp một tiếng, rồi nhảy xuống giường,vui vẻ chạy tới phòng của Bách Lí Lam, sau khi vụng trộm cầm đi một ít thuốc mỡ nhuộm tóc đen lại nhanh chóng chạy về phòng mình, đi về phía Khổng Tử Viết hiến vật quý. Phù phù…… Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Bảo đi trộm, hồi hộp hồi hộp quá.
Đại công cáo thành, lúc Khổng Tử Viết vuốt mái tóc đen sáng bóng, lại lộ ra nụ cười hài lòng. Hì hì…… Lúc này cô chính là nữ tử xinh đẹp bình thường rồi, cho dù Vệ Đông Li nghĩ đến vỡ óc cũng chưa chắc có thể đoán được, cô chính là con bạch hổ bị hắn bắt nạt đến nỗi thiếu chút nữa thì đâm đầu vào tường!
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, ôm Tiểu Bảo lăn trên giường, sau đó lăn quay ngủ mất.
Tiểu Bảo nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của Khổng Tử Viết, hé miệng nở nụ cười.
Từ sau khi mẫu thân của Tiểu Bảo đi về cõi tiên, không còn có ai ôm nó ngủ nữa. Bọn nô tỳ phải tuân theo quy củ, không dám cùng giường với nó. Phụ thân yêu cầu nó phải giống một nam tử hán, phải tự mình ngủ không thể kêu sợ.
Tiểu Bảo vươn cánh tay ngắn nhỏ, thân thiết ôm lấy người Khổng Tử Viết. Nó rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, hôm nay rốt cục cũng có người chịu ngủ với Tiểu Bảo! Tuy rằng còn chưa biết tên nàng là gì, nhưng mà Tiểu Bảo thích nàng ôm ấp. Trong lòng nàng ấm áp , mềm mềm giống như bánh bao nóng hổi vừa hấp xong.
Ngày mai, ngày mai nó nhất định phải hỏi tên của nàng, sau đó thỉnh cầu phụ thân xin nàng, để nàng ôm mình ngủ!
Ừm ~~ làm sao vẫn chưa đến ngày mai chứ?
Ánh mặt trời ngoài phòng rơi trên người Khổng Tử Viết, nhuộm làn da tinh tế nhẵn nhụi trên người cô thành màu vàng mật ong, khiến cô thoạt nhìn giống như một quả trái cây đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, trong hương thơm thoang thoảng tỏa ra ánh sáng mê người, dụ dỗ dục vọng của người khác, khao khát muốn nuốt trọn cô!
Hàng lông mi hình quạt hương bồ cong cong hơi rung động, theo đôi mắt lười biếng mở ra, có chút mơ hồ đảo mắt xung quanh một vòng, cả người đột nhiên bật dậy. Sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, sau khi xác định mình vẫn là dáng vẻ nữ nhân, cô nặng nề mà thở dài một hơi, thả tim đặt lại trong ngực.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Bảo ngây ngẩn nhìn mình, cô tâm trạng tốt, nâng chân lên, một cước đá vào mông Tiểu Bảo,“Đi bưng nước rửa mặt.”
Đôi mắt long lanh nước của Tiểu Bảo trong nháy mắt mở lớn,“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi sai Tiểu Bảo hầu hạ ngươi?!”
Khổng Tử Viết xoay người, lại quăng mình lên giường, không biết xấu hổ bắt nạt Tiểu Bảo, cười hi hi phun ra bốn chữ,“Tôn sư trọng đạo!”
Tiểu Bảo méo miệng, thở hồng hộc nhảy xuống giường, bước đi ra phòng.
Khổng Tử Viết nằm trên giường, chốc chốc lại sờ cánh tay mình, chốc chốc lại sờ gò má mình, cuối cùng lại sờ bộ ngực kiêu ngạo của mình, sau cùng run run bờ vai bật cười! Làm người thật là tốt!
Nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lười biếng vươn vai, ngay sau đó bật mình dậy, làm tạo hình hướng về phía trước của công nông binh!
Ánh mặt trời thật tốt, bầu không khí thật tốt, một ngày mới chỉ có thể càng tốt hơn!
Khổng Tử Viết thở dài một hơi, khom lưng, bắt đầu thu dọn rác trên mặt đất. Đêm qua, cô ăn thỏa thuê, vứt ra một sàn nhà đầy xương xẩu, bây giờ thì vẫn phải một mình cô thu dọn.
Khi cô dọn rác xong, Tiểu Bảo cũng đã mang nước trở lại. Cô tỉ mỉ rửa mặt xong, xoay người sau liền bắt đầu sờ trái mó phải, chuẩn bị lấy chút đồ đáng giá, sau đó lừa Tiểu Bảo hộ tống mình ra hoàng cung.
Tới nơi này, cô luôn cảm thấy không an tâm, chỉ sợ Vệ Đông Li sẽ tìm được mình.
Lúc này, tỳ nữ luôn chờ ở bên ngoài dò hỏi:“Tiểu chủ tử, người không cho nô tỳ hầu hạ rửa mặt, có thể cho nô tỳ hầu hạ người thay quần áo không?”
Tiểu Bảo hướng về phía ngoài cửa hô to: “Không cần!”
Sau đó kéo kéo bộ áo lót nhăn nhúm trên người mình, hất cằm về phía Khổng Tử Viết, ý bảo Khổng Tử Viết sửa sang lại cho nó một chút.
Khổng Tử Viết nhìn lướt qua Tiểu Bảo, hạ giọng nói câu,“Sống bằng sức mình.’
Tiểu Bảo méo miệng, thiếu chút nữa thì khóc òa, mở miệng muốn gọi người vào hầu hạ.
Khổng Tử Viết một tay bịt miệng Tiểu Bảo, lại phun ra bốn chữ,“Tư lợi bội ước!” Nếu Tiểu Bảo đã đồng ý giữ bí mật với cô. Vậy thì phải làm được, không thể nuốt lời được.
Tiểu Bảo sụt sịt cái mũi nhỏ. Tội nghiệp mà gật đầu, cảm thấy mình gặp phải “lưu manh”, thật là quá đen đủi!
Khổng Tử Viết thấy Tiểu Bảo nghe lời, mới vui vẻ cười, cúi đầu hôn một cái lên mặt Tiểu Bảo, lại bội phục mình có phương pháp giáo dục.
Tiểu Bảo đỏ bừng mặt, choáng váng sửa sang lại quần áo của mình dưới sự sai bảo của Khổng Tử Viết.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Khổng Tử Viết lập tức nằm bò ra chỗ khe cửa quan sát ra bên ngoài, chỉ thấy trong viện vốn dĩ vắng vẻ đột nhiên trở nên ồn ào, hai tên tiểu thái giám chạy như bay ra ngoài, nghênh đón một lão ngự y mặt đầy nếp nhăn, sau đó vây quanh lão thái y đi vào một gian phòng lớn.
Tiểu Bảo luồn vào trước người Khổng Tử Viết, cũng nhoài ra chỗ khe cửa nhìn trộm động tĩnh trong viện, khi nó thấy lão ngự y đi vào căn phòng lớn, thân mình nhỏ bé cứng đờ, một tay vội kéo cửa phòng ra, dậm hai cái chân ngắn cũn phi như bay về phía căn phòng đó.
Hóa ra, căn phòng lớn kia chính là nơi ở tạm trong của Bách Lí Lam.
Khổng Tử Viết vốn định theo Tiểu Bảo đi xem cảnh náo nhiệt, nhưng lại cảm thấy bản thân trước khi rời khỏi Vệ Đông Li thì không nên ra ngoài. Nhưng mà, mắt thấy Tiểu Bảo lo lắng như vậy, cô không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải Bách Lí Lam đã xảy ra chuyện gì hay không?Có vẻ như…… Đêm qua sau khi cô dọa cho Bách Lí Lam ngất xỉu, thì đã chạy luôn. Bách Lí Lam không phải là bị cô dọa cho thành tàn phế đấy chứ?
Trong lòng cô âm ỉ bất an, vì thế bất chấp, quyết định đi thăm dò đến cùng! Cô nhanh chóng chải đầu, tết mái tóc quăn thành một bím đen đen, tùy ý buông sau đầu, lại động tay sửa sang lại quần áo đầy nếp nhăn, lúc ấy mới nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, quét mắt nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người chú ý đến mình mới cúi đầu, bước nhanh đi về phía căn phòng lớn nơi Bách Lí Lam ở.
Bọn nô tỳ đều bận bịu chăm sóc Bách Lí Lam, cũng chẳng có ai chú ý đến gương mặt này của cô. Vả lại trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống người này, luôn có thể biến mất một số người, sau đó lại đột nhiên nhiều hơn một số người, những điều đó đều là thấy nhưng không thể trách được. Ở trong hoàng cung làm nô tài, chỉ cần cúi đầu làm tốt chuyện trong bổn phận của mình, không để người biến mất kia thành mình thì đã là chuyện may mắn rồi.
Mượn hỗn loạn, Khổng Tử Viết gan to cẩn trọng lẻn vào căn phòng lớn, núp mình sau cái bình hoa cực to siêu cấp sau đó thò đầu nhìn về phía giường, quả nhiên thấy vẻ mặt bệnh trạng của Bách Lí Lam!
Bách Lí Lam nhắm mắt lại, cau mày, chẳng những sắc mặt tái xanh, ngay cả bờ môi cũng lộ ra màu tím đỏ không bình thường!
Khổng Tử Viết cảm thấy áy náy. Bách Lí Lam người ta vì giúp mình, không tiếc hy sinh thanh danh chịu lấy một con hổ như mình, cô lại lấy oán trả ơn, dọa người ta ngất xỉu rồi vỗ mông chạy lấy người!
Ôi…… Nói thật, cô không nghĩ tới Bách Lí Lam lại không thể đề kháng với hù dọa như thế! Trước mắt, cô chỉ ngóng trông lão ngự y có thể kê ra một bài thuốc tốt, chữa khỏi bệnh cho Bách Lí Lam, dù sao cũng đừng để lại mầm tai họa gì cả, thử nghĩ mà xem, một đại nam nhân, động một tí vì kinh hách mà ngất, ai có thể chấp nhận được chứ? Tra tấn, đây mới là tra tấn chính cống đấy!
Khổng Tử Viết tránh sau bình hoa siêu cấp, mắt thấy đám nô tỳ bận tới bận lui, rốt cục đã sắc xong thuốc lão ngự y kê, muốn đút cho Bách Lí Lam uống.
Ai mà ngờ đến, Bách Lí Lamđặc biệt kháng cự đồ đắng. Cho dù y liên tục rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng trước sau cũng không chịu bị cưỡng ép uống thuốc.
Mắt Tiểu Bảo đỏ như thỏ, ra sức lay lay cánh tay Bách Lí Lam, “Phụ thân, phụ thân, người phải ngoan ngoãn uống thuốc. Nếu không…… Nếu không…… Nếu không Tiểu Bảo sẽ không thích phụ thân nữa!.”
Cũng chẳng biết những lời này Bách Lí Lam nghe lọt được bao nhiêu, nhưng khi nô tỳ lại bưng bát đến, y cũng cố nén ham muốn nôn ra, cố uống vào hơn nửa bát!
Khổng Tử Viết trong lòng cảm động, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông Bách Lí Lam này thật đúng là không tồi chút nào. Ít nhất, y là một người cha tốt.
Bách Lí Lam uống thuốc xong, lại bị lão ngự y châm mấy cái, lúc này mới yếu ớt tỉnh lại, thần chí không rõ nhìn quanh mọi người một vòng, sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang bò sát trên giường, cuối cùng cố cong môi cười một cái để Tiểu Bảo biết bản thân mình đã ổn rồi.
Lão thái y đầu tiên để Bách Lí Lam nghỉ ngơi, sau đó sai nô tài vác hòm thuốc của mình lên, vui vẻ đi có cái ăn nói với Hồng Đế.
Lão thái y chân trước vừa mới đi, ngoài cửa ngay sau đó truyền đến tiếng nô tỳ bẩm báo,“Bẩm Vương gia, Duệ Quốc Vô Song Vương gia đến thăm.”
Bách Lí Lam vốn dĩ muốn khước từ, nhưng vừa nghĩ đến con bạch hổ là do y trông nom không ra sao mới thất lạc, tâm luôn cảm thấy day dứt, vì thế dù thế nào cũng chống thân thể suy yếu dậy, gật đầu, ý bảo nô tỳ mời Vệ Đông Li vào.
Khổng Tử Viết trốn ở sau bình hoa chỉ cảm thấy huyết quản đột nhiên thu hẹp lại, theo bản năng muốn chạy trốn. Đầu cô xoay loạn bốn phía, nhưng trước sau cũng không tìm thấy lối ra có thể trốn ra an toàn.
Dù cho giờ phút này cô đã từ một con bạch hổ thành hình người, nhưng mà…… thằng nhãi Vệ Đông Li kia thật sự quá là thông minh, cô không dám cam đoan Vệ Đông Li sẽ không thể đoán ra cô lột xác!
Dù cho ngàn vạn lần cô cũng không muốn thừa nhận, nhưng cô phải ngầm thừa nhận là cô có tâm lý sợ Vệ Đông Li. Cô không muốn bị hắn khóa ở bên người làm thú cưng nữa, cô không cần cuộc sống nơm nớp lo sợ nữa! Xin hãy tin cô, Vệ Đông Li sẽ bất kể cuối cùng cô là một con bạch hổ hay là một người phụ nữ, chỉ cần hắn muốn, hắn phải buộc cô ở bên người làm thú cưng!
Đây chính cái gọi là nóng vội sẽ bị loạn, khi Bách Lí Lam ra hiệu nô tỳ ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài, cô lại tìm chỗ trốn chung quanh; Khi đám nô tỳ đã đi ra khỏi phòng Bách Lí Lam, cô mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, cô có thể bám theo sau đám nô tỳ cùng đi ra ngoài. Nhưng mà, trong thời gian chân trước chân sau như thế, Vệ Đông Li đã tao nhã bước vào trong, Khổng Tử Viết đang náu mình sau bình hoa chỉ có thể lập tức co người lại, ngừng thở, tiếp tục trốn sau bình hoa.
Vệ Đông Li lập tức đi đến bên giường Bách Lí Lam, mặt mang quan tâm hỏi: “Tử Lam đã khá hơn chưa?”
Bách Lí Lam hơi thở mong manh trả lời:“Chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, cũng không lo ngại. Nhưng Đông Li có tâm đến đây thăm.”
Vệ Đông Li cười như tắm trong gió xuân, tiện đà nói: “Tử Lam hà tất phải khách khí? Tối hôm qua may nhờ có Tử Lam giúp đỡ, nếu không con bạch hổ kia của Đông Li chẳng biết có còn mạng sống đến ngày hôm nay hay không. Vừa mới nghe nói Lử Lam trở về từ ‘Địch Tiên Trì’, không may nhiễm phong hàn, liền vội đến đây thăm xem. Tử Lam nhất định phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, nếu không Đông Li thật sự là áy náy.” Vệ Đông Li lời này nói hết sức trôi chảy, có vẻ như hoàn toàn quan tâm Bách Lí Lam. Kì thực chỉ có trong lòng hắn hiểu được, hắn muốn tới hỏi thăm tin của bạch hổ. Nếu không phải “Địch Tiên Trì” là bí mật không thể thăm dò của Hồng Quốc, thì hắn sao có thể thành thật ngốc nghếch ở trong phòng, chờ tin của bạch hổ kia? Nhưng mà, hôm nay thám tử phái đi hồi báo lại. Nói Bách Lí Lam đã được Hồng Đế phái người đón từ “Địch Tiên Trì” ra, cũng không thấy tung tích của bạch hổ, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, mới lập tức chạy tới thám thính tin tức, cũng lần nữa dùng lời nói không được phép nghi ngờ mà ám chỉ cho Bách Lí Lam biết, bạch hổ là của Vệ Đông Li hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng nhúng chàm!
Bách Lí Lam nghe Vệ Đông Li nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm hổ thẹn, vừa định há miệng đáp lời, chợt nghe ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng ồn ào. Ngay sau đó, Bách Lí Phượng hùng hổ chạy vào, mở miệng liền hỏi: “Đại ca, con bạch hổ kia đâu?”
Bách Lí Lam ngẩn ra, môi run run, mới thở dài một hơi, yếu ớt nói:“Tối hôm qua ta ra ngoài ‘Địch Tiên Trì’ lấy đồ ăn cho bạch hổ, sau khi trở về thì đã không thấy bóng dáng nó đâu.”
Con ngươi phiếm màu xanh lam Khổng Tước của Vệ Đông Li co rụt lại, nhưng không hề mở miệng hỏi gì.
Bách Lí Phượng dậm chân nói: “Sao có thể?! Huynh vừa đi, ta đến thăm bạch hổ, nó còn náo loạn với ta một trận mà! Làm sao lại có thể đột nhiên biến mất? Đại ca đã phái người đi tìm chưa?”
Bách Lí Lam gật gật đầu, “Lúc ra khỏi ‘Địch Tiên Trì’ đã phân phó mọi người tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.”
Bách Lí Phượng tựa như một con mèo bị chặt đuôi, quay tròn tán loạn trong phòng, “Ngươi sao lại không coi chừng nó? Nếu nó bị người ta săn giết mất, làm thành giày da hổ để đi, thế thì như thế nào cho phải?!”
Bách Lí Lam ho khan hai tiếng, an ủi nói: “Phượng đệ, đệ tạm thời an tâm một chút chớ nóng nảy, nếu có người trong cung phát hiện ra con bạch hổ kia, nhất định sẽ bẩm báo cho phụ hoàng, không thể một mình giết thịt.”
Ai ngờ, Bách Lí Phượng lại cho một câu,“Ai dám giết của hổ của ta, ta lột da hắn làm giày đi!”
Vệ Đông Li lạnh buốt liếc mắt nhìn Bách Lí Phượng một cái, thầm nghĩ: Hổ của hắn? Thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ là gì! Nếu lấy da mặt gã làm giày để đi, phỏng chừng đi cả đời cũng chẳng hỏng được!
Vệ Đông Li đem ánh mắt chuyển sang Bách Lí Lam, trực tiếp hỏi một trọng điểm bị Bách Lí Phượng bỏ qua, “Tử lam, tối hôm qua phát hiện bạch hổ biến mất không thấy, vì sao hôm nay ngươi mới đi ra ‘Địch Tiên Trì’?”
Ánh mắt Bách Lí Lam có chút mất tự nhiên né tránh một chút, sau đó mới trả lời:“Tối hôm qua không biết là ai đã đánh ta bất tỉnh, sau đó…… Sau đó bỏ ta mà đi. Cho đến khi phụ hoàng phái người đi đón ta và bạch hổ, ta mới tỉnh táo lại”
Mắt Bách Lí Phượng trở nên sáng ngời, nháy mắt nhảy bật đến bên giường Bách Lí Lam, hỏi:“Có nhìn rõ người đánh ngất huynh là ai không?”
Bách Lí Lam lắc lắc đầu,“Sắc trời quá tối, nên không nhìn thấy rõ.” Kỳ thật, Bách Lí Lam thấy rõ ràng người đã đánh ngất mình, nhưng y lại không muốn nói cho người khác, nói người kia là một nữ quỷ đầu bạc lõa thể, nói nữ quỷ kia sau khi đánh ngất mình lại lột hết quần áo của y, chỉ để lại cho y một cái quần lót? Nói rằng y không biết có phải mình đã bị nữ quỷ kia “làm nhục” rồi hay không ư ?
Y biết, nếu y nói sự thật ra, chẳng những không khiến người khác tin phục, trái lại còn có thể rơi vào kết cục làm trò hề cho người ta. Ôi…… Ai mà tin được y bị một nữ quỷ lõa thể đánh lén chứ?! Y buồn nôn! Thiếu chút nữa thì bị tức hộc máu!
May mà y đã phân phó xuống, ai cũng không được phép nói những điều đã nghe đã thấy ở “Địch Tiên Trì” ra ngoài, nếu không y cũng không phải là người dễ ăn nói đâu!
Nghĩ đến đây, Bách Lí Lam lại nhìn Vệ Đông Li, thấy hắn khẽ rũ mí mắt xuống, trong lòng Bách Lí Lam càng thêm áy náy, vì thế trấn an nói: “Đông Li chớ có lo lắng, nếu bạch hổ đã thất lạc dưới tay ta, ta nhất định sẽ dốc lòng toàn lực đi tìm để ăn nói với ngươi.” Tiếp đó than nhẹ một tiếng, nghi hoặc nói,“ Ngoài ‘Địch Tiên Trì’ luôn luôn thủ vệ nghiêm ngặt, tối hôm qua lúc ta đi lấy hộp đồ ăn trở về, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thủ vệ nào. Chẳng lẽ thực sự có cao thủ lẻn vào hoàng cung chỉ để trộm con bạch hổ kia đi ư?”
Cái tai xinh đẹp hình nguyên bảo* của Bách Lí Phượng giật giật hai cái, nhưng không tiếp thu những lời của Bách Lí Lam! Bởi trong lòng hắn hiểu rõ ràng, những thủ vệ bên ngoài “Địch Tiên Trì” đều là bị hắn đánh ngất! Nếu không đánh ngất bọn chúng, hắn làm sao có thể vào trong “Địch Tiên Trì” thăm bạch hổ chứ? Chuyện này, không thể nói thật, tuyệt đối không thể nói thật, nếu không phụ hoàng của hắn thế nào cũng phải lấy ván mà đập hắn một trận!
Bách Lí Phượng không biết là chính vì hắn đánh ngất những tên thị vệ kia, cho nên Khổng Tử Viết mới có thể lén lút chuồn ra khỏi “Địch Tiên Trì” mà không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Vệ Đông Li than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt phượng ngấm đầy tình cảm khiến người ta rơi vào rung động, “Con bạch hổ này đi theo Đông Li lâu ngày, nay đã thất lạc, thật sự khiến ta khó có thể chấp nhận. Cuộc đời này của Đông Li sợ là sẽ mất đi rất nhiều niềm vui rồi.”
Khổng Tử Viết giấu mình sau bình hoa thật sự không thể nhịn được mà giật mình một cái, cảm thấy thằng nhãi Vệ Đông Li này thật sự có thiên phú diễn kịch, kẻ không biết sự thật chân tướng còn cho rằng hắn rất quan tâm cô!
Bách Lí Lam hổ thẹn nói:“Đông Li yên tâm, nếu ta có thể tìm được con bạch hổ kia, nhất định sẽ đối xử……”
Vệ Đông Li không đợi Bách Lí Lam nói hết, nói tiếp: “Vậy làm phiền Tử Lam rồi. Nếu Tử Lam tìm được con bạch hổ kia, xin hãy phái người đưa về phủ của Đông Li, Đông Li sẽ cảm kích khôn xiết.”
Bách Lí Lam hơi giật mình, trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường. Nếu y có thể tìm được con bạch hổ kia, y lại không hề muốn trả nó lại cho Vệ Đông Li. Tối hôm qua, y và con bạch hổ đã cùng vào tắm rửa trong “Địch Tiên Trì”, trên danh nghĩa, bọn họ đã không còn là quan hệ bèo nước gặp nhau nữa. Hơn nữa, con bạch hổ đặc biệt như thế lại cho y một cảm giác trước nay chưa từng có.
Lần đầu tiên, y có được thứ y muốn có, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Cảm giác này không có khả năng liên quan đến tình yêu, nhưng tuyệt đối đáng giá để y đi giành lấy!
Không chờ Bách Lí Lam nói, Bách Lí Phượng lại nhảy ra, đỉnh đạc nói với Vệ Đông Li:“Ngươi cứ yên tâm thoải mái về Duệ Quốc đi. Về phần con bạch hổ kia, nó đã đồng ý với ta cùng đi du sơn ngoạn thủy, xông pha giang hồ. Cho nên, cho dù tìm được nó rồi, ta cũng sẽ không đưa nó về đâu. Nhưng mà ta cũng coi như là một người trượng nghĩa. Lần này ngươi tới Hồng Quốc mượn lương, ta nhất định sẽ giúp ngươi thúc đẩy việc này, coi như là báo đáp ngươi giúp ta chăm sóc bạch hổ thời gian dài như vậy.”
Vệ Đông Li nghe Bách Lí Phượng nói xong, không trả lời, cũng không phản bác, trên mặt lại không giận mà cười.
Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li không hề phản bác lại mình, vì thế lại tự động xếp ý tứ của Vệ Đông Li thành hai chữ “cam chịu”.
Bách Lí Lam nhìn Vệ Đông Li, lại quét mắt nhìn Bách Lí Phượng, không kìm lòng được than nhẹ một tiếng, cảm thấy tương lai của con bạch hổ kia thật tội nghiệp.
Ngay lúc bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, Tiểu Bảo thở hồng hộc chạy về, trừng đôi mắt ngập nước đảo bốn phía, sau khi xác định trong phòng không có bóng dáng của Khổng Tử Viết, xoay người muốn chạy ra ngoài. Chân còn chưa bước ra khỏi thềm cửa, thân thể nhỏ bé lại xoay lại, giậm hai cái chân ngắn chạy về bên giường Bách Lí Lam, yếu đuối hỏi:“Phụ thân, đại cẩu cẩu đâu? Bọn họ nói đại cẩu cẩu đã mất rồi, phải không?”
Bách Lí Lam giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo, dịu dàng nói:“Sẽ tìm được thôi.”
Vành mắt Tiểu Bảo trong nháy mắt đỏ hoe, há miệng khóc ,“Đại cẩu cẩu của con, đại cẩu cẩu……”
Bách Lí Lam sợ lây bệnh cho Tiểu Bảo, vì thế giục nó đi,“Tiểu Bảo ngoan, đi chơi đi.”
Tiểu Bảo quay đầu trừng mắt lườm Vệ Đông Li một cái, rồi khóc chạy ra ngoài đi tìm Khổng Tử Viết đã mất tích không thấy đâu.
Lúc này, Hồng Đế phái người đến thăm hỏi Bách Lí Lam, cũng tuyên Vệ Đông Li yết kiến để thương thảo chuyện quan trọng.
Vệ Đông Li đứng lên, theo tên thái giám bên người Hồng Đế rời đi. Khi hắn đi tới cửa, bước chân hơi dừng lại, người xoay một vòng, vòng đến phía sau cái bình hoa nhìn thoáng qua, thấy chỗ đó không có kẻ nào ẩn nấp, lúc ấy mới xoay người rời đi.
Bách Lí Phượng ném cho Bách Lí Lam một viên thuốc màu xanh ngọc bích rồi cũng theo sau bước chân Vệ Đông Li rời đi, vội vội vàng vàng đi tìm con bạch hổ đã mất tích không thấy đâu.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Lí Lam, y mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. Trong thời gian lặng yên trôi qua, y loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ sứ cọ sát trên nền đất. Lúc Bách Lí Lam mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cái bình hoa chỗ góc tường kia đang lắc lư trước sau để di chuyển thăng bằng một cách kỳ lạ! Cái bình hoa kia dường như đang cực lực ổn định thân bình, lại giống như muốn giãy khỏi gò bó. Trong lúc nó đang đong đong đưa đưa, Bách Lí Lam tận mắt thấy cái bình hoa kia lấy một góc độ gian xảo tốc độ khó có thể hình dung, loạng choạng vòng đến bên giường y, choang một tiếng va chạm đến mép giường, ngay sau đó ngã lăn ra hướng ngược lại!
Sau tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy, Bách Lí Lam thấy một nữ tử ngây dại quần áo đầy nếp nhăn, run rẩy bò từ dưới đất lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, mở miệng “Hắt xì!” Khổng Tử Viết đột nhiên hắt hơi, máu mũi trào ra, toàn bộ bắn về phía Bách Lí Lam đang trợn mắt há mồm!
Bách Lí Lam chỉ cảm thấy một đống máu bắn đến, khiến y từ tối hôm qua đã bị kinh hãi hít thở tắc nghẽn, mắt trợn ngược, tim đập run lên, nháy mắt đã chết ngất.
Nô tỳ đứng chờ hầu hạ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn trong phòng, vì thế thật cẩn thận dò hỏi:“Vương gia, người có cần nô tỳ hầu hạ?”
Khổng Tử Viết trong lòng cả kinh, chà chà máu mũi của mình, khom lưng hướng vào gầm giường của Bách Lí Lam!
Choang một tiếng, Khổng Tử Viết lại ngã lăn ra đất.
Hóa ra, giường của Bách Lí Lam không phải loại giường bốn chân có thể giấu người, mà là một tấm phản gỗ!
Cái đụng này, chẳng những Khổng Tử Viết bị đập đầu đến thất điên bát đảo, đã vậy còn khiến Bách Lí Lam chấn tỉnh lại. Tác dụng to lớn có thể thấy được một phen.
Khổng Tử Viết nén giận trong lòng! Thì ra lúc Tiểu Bảo kéo họng gọi đại cẩu cẩu, cô liền giẫm lên bệ cửa sổ nhảy vào trong bình hoa, có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm mà tránh thoát một kiếp. Ai mà ngờ được, giờ phút này suýt nữa thì táng mạng dưới cái ván giường, thật là….uất ức chết mất!
May mắn là, người đang choáng váng là cô đây cũng coi như còn sáng suốt, động tác cũng coi như nhanh nhẹn, một giây trước khi nô tỳ đẩy cửa vào, cô nhảy bật lên, dứt khoát nhảy lên giường Bách Lí Lam, nhanh chóng buông màn trướng xuống, giấu mình bên cạnh Bách Lí Lam.
Khi cô ý thức được Bách Lí Lam đã tỉnh lại, cô không chút do dự bưng kín miệng Bách Lí Lam, nhe răng nanh trắng như tuyết, nhỏ giọng uy hiếp nói:“Câm miệng! Nếu không…… cắn chết!”
Bách Lí Lam bị bộ dạng máu chảy đầm đìa của Khổng Tử Viết dọa , trong nhất thời quên mất phải giãy giụa ra sao.
Khi nô tỳ đi đến bên giường, muốn nhìn xem Bách Lí Lam có phải không dễ chịu hay không, Khổng Tử Viết vươn tay, cách một màn trướng mông lung, xua tay ý bảo nô tỳ kia đi ra ngoài.
Nàng nô tỳ kia cúi đầu, động tác nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ nhưng mảnh vỡ của cái bình hoa trên mặt đất, sau đó mới lĩnh mệnh lui ra.
Khổng Tử Viết thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong nháy mắt xoay người ngồi dậy, nhấc chân vắt trên người Bách Lí Lam, nghĩ ngợi cách để làm Bách Lí Lam hôn mê. Lấy gối đập đầu hay là dùng chăn bịt đây? Hay là… một dao bổ xuống?
Nhưng mà, khi Khổng Tử Viết thấy gương mặt không chút huyết sắc của Bách Lí Lam, nỗi áy náy hổ thẹn trong lòng lại dâng lên. Vì thế, cô gầm nhẹ nói:“Nhắm mắt, ngủ!”
Bách Lí Lam hết sức phối hợp, lập tức nhắm hai mắt lại.
Khổng Tử Viết rất có cảm giác thành tựu, đắc ý dào dạt nhảy xuống giường, muốn rời khỏi. Không ngờ, chẳng đợi cô đi được hai bước, chợt nghe Bách Lí Lam dùng giọng khàn khàn hô: “Có……”
Khổng Tử Viết trong nháy mắt bổ nhào lên giường, liều chết bịt miệng Bách Lí Lam! Để cho y ngủ, y còn dám kêu “Có thích khách”, không coi cô là hổ thật hả!
Lúc này, tuy rằng Bách Lí Lam thân thể gầy yếu, nhưng suy cho cùng vẫn là một người đàn ông, làm sao có thể cam chịu bị một nữ tử chế ngự?
Vì thế, hai người bắt đầu lăn lộn đánh nhau ở trên giường. Khổng Tử Viết có chút thô bạo, Bách Lí Lam cũng sẽ chút võ nghệ cường thân kiện thể, trong lúc lăn lộn đánh nhau, Khổng Tử Viết tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng cô lại vì không cách nào hạ độc thủ với Bách Lí Lam, cho nên có chút bị động, chỉ có thể thở hồng hộc vây khốn chân tay của y.
Đúng lúc này, Bách Lí Phượng lại giống như một con vũ yến bay về, muốn hỏi Bách Lí Lam còn có nhớ chi tiết gì trước sau khi bạch hổ thất lạc hay không.
Khi hắn nhảy vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng dừng ở trước giường, đúng lúc xuyên qua tấm màn trướng nhìn thấy một bức hoạt sắc sinh hương đồ mông mông lung lung như thế này.
Trong trướng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng Bách Lí Lam kêu rên thở hổn hển, cùng với tiếng gầm nhẹ tận lực kiềm nén của nữ tử nào đó .
Bách Lí Phượng đỏ mặt, than thở nói: “Đại ca đúng là thể lực tốt thật.” Tiện đà cũng không quên tán dương bản thân mình,“Nhưng mà ‘Bích Tiêu Hoàn’ của ta tặng cho vẫn tốt hơn. Chờ về sau có cơ hội, phải đi loanh quanh ‘Thánh thủ môn’, lấy ít thuốc tốt để chuẩn bị khi cần đến.”
Bách Lí Lam nghe Bách Lí Phượng lẩm bẩm, ước gì bản thân mình cũng là một cao thủ võ lâm, có thể một cước đạp cái đầu của Bách Lí Phượng tàn phế luôn! Y cố gắng giãy dụa , khó khăn lắm mới vùng ra khỏi cái tay nhỏ bịt miệng y của Khổng Tử Viết, vội khàn khàn hô:“Cứu……”
Khổng Tử Viết dùng tay chân đè tứ chi không ngừng vùng vẫy của Bách Lí Lam, để không cho y mở miệng nói chuyện, dưới tình thế cấp bách, cô đè bộ ngực ngạo nghễ của mình lên mặt Bách Lí Lam, chẳng những lấp miệng của Bách Lí Lam, ngay cả cái mũi y dùng để hít thở cũng bị cô lấp kín! Xem ra, chiêu ngực tập kích này cũng rất dã man rất hữu dụng!
Thấy Bách Lí Lam rốt cuộc không thể kêu “Cứu mạng” được nữa, Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, ấn cổ họng thở gấp nói: “Vương gia…… thật là xấu xa…..”
Bách Lí Phượng rùng mình một cái, cả người run rẩy, lại từ chỗ cửa sổ bay đi mất.
Khổng Tử Viết thẳng người dậy, rời vũ khí cúp D áp trên mặt Bách Lí Lam ra. Chỉ thấy Bách Lí Lam đã sắp hít vào nhiều thở ra ít, trong lòng cô cả kinh, vội ấn ấn ngực y, giúp y mau chóng hồi phục hít thở bình thường.
Khi Bách Lí Lam khôi phục hô hấp, câu đầu tiên dĩ nhiên là “Ngươi…… ngươi…… ngươi dám làm nhục bổn vương!”
“Ta thèm vào!” Khổng Tử Viết trong lòng mắng một câu, tên Bách Lí Lam này thật đúng là không biết phải trái! Cô tức cực điểm, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi kéo đai lưng của mình ra, nổi khùng nói:“Thế này mới gọi là làm nhục!”
Bách Lí Lam sợ hãi, càng không ngừng vặn vẹo thân thể, hai gò má đỏ bừng, cố gắng khuyên giải nói:“Đừng…… đừng như vậy. Cô nương…… Cô nương tự trọng. Chuyện như thế này, người cuối cùng chịu thiệt nhất định là cô nương, cân nhắc…… cân nhắc……”
Khổng Tử Viết khẽ giật mình, như nhìn thấy quỷ mà nhìn Bách Lí Lam, trời ơi tên này vẫn cho rằng cô muốn cường y?! Ngoan nào, đừng kéo nữa có được không? Cô chẳng qua là muốn trói y lại, sau đó lột quần đánh hai cái vào mông y mà thôi. Cô là một người vô cùng trong sáng đấy nhé!
Ngay lúc Khổng Tử Viết đang sững sờ, thằng nhãi Vệ Đông Li này đã đi rồi mà còn quay lại!
Khi Vệ Đông Li biết được từ trong phòng Bách Lí Lam đổ một đống mảnh vỡ của bình hoa, tâm tư hắn khẽ động, lại đi vòng vèo trở lại, không đợi nô tỳ thông báo, nhanh chóng đi vào trong phòng, xuyên qua tấm màn trướng mơ hồ chỉ nhìn thấy một bức đồ cởi áo tháo dây lưng cực kỳ sinh động như trên.
Vệ Đông Li trong lòng cười khẩy, cảm thấy Bách Lí Lam này thật đúng là trong ngoài bất nhất, không có vẻ si tình. Y luôn miệng nói có cảm tình sâu vô cùng với cố vương phi, nhưng lúc triền miên trên giường bệnh vẫn còn muốn cá nước thân mật, làm chuyện phong lưu kia.
Vệ Đông Li mắt lộ ra khinh thường khẽ liếc mắt một cái, liền xoay người lui ra ngoài.
Vệ Đông Li chân trước vừa đi, Khổng Tử Viết mềm nhũn cả người, ngồi phịch trên người Bách Lí Lam. Cô thở hổn hển, cảm thấy mồ hôi đều ướt đẫm vạt áo rồi.
Lúc này, Tiểu Bảo quanh quẩn hai vòng ở bên ngoài vẫn chưa tìm thấy Khổng Tử Viết lại thùng thùng thùng chạy về, trong miệng còn hô:“Phụ thân…… Phụ thân…… Người giúp Tiểu Bảo tìm người được không?” Nói xong, một tay tung màn trướng lên.
Bách Lí Lam vừa định kêu to để Tiểu Bảo mau chạy, đã thấy Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn nữ tử đang cưỡi trên người y, chớp chớp mắt, lẩm bẩm, nhỏ giọng nói:“Tiểu Bảo biết ngươi thích phụ thân, nhưng…… nhưng mà bây giờ phụ thân đang bị bệnh, ngươi không thể cưỡi phụ thân để chơi được.”
Khổng Tử Viết một đầu hắc tuyến, đột nhiên có cảm giác bị sét bổ trúng đầu.
Bách Lí Lam ban đầu cho rằng Khổng Tử Viết là gian tế trốn trong phòng hắn nghe lén bí mật, sau lại cảm thấy nàng muốn dùng vũ lực “làm nhục” mình, giờ phút này nghe Tiểu Bảo nói xong, trong lòng y càng thêm khẳng định, nữ nhân đang cưỡi trên người y quả thật là muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn thừa dịp lúc mình thể nhược, dùng thủ đoạn cưỡng ép hoan hảo với y, sau đó buộc y lấy nàng ta.
Từ sau khi Liễu Nhi của y mất, nữ nhân xung quanh y không ai không sử dụng đủ loại thủ đoạn muốn bò lên giường y, thay thế vị trí của Liễu Nhi, làm vương phi của y. Ngay cả lúc y ngẫu nhiên ra ngoài uống rượu, cũng sẽ bị người khác cố ý sắp xếp đủ loại nữ tử, diễn ra sự dịu dàng giả tạo. Nhưng mà, y vẫn tâm như chỉ thủy, rốt cuộc vẫn kích không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Thử hỏi thiên hạ, ai có thể so với được với Liễu Nhi – nữ tử lan tâm huệ chất, tơ liễu tài cao, dịu dàng như nước kia đây.
Nghĩ đến Liễu Nhi, trong lòng Bách Lí Lam tràn ngập nhu tình. Đảo mắt nhìn về phía Khổng Tử Viết, ánh mắt chợt lạnh lùng, trong ánh mắt chán ghét trắng trợn.
Nếu Khổng Tử Viết biết suy nghĩ giờ phút này của Bách Lí Lam, cô nhất định cười to ba tiếng, sau đó chắp tay làm lễ với Bách Lí Lam nói: Các hạ có thể tự kỷ đến trình độ này, coi như là trước chưa từng có sau cũng không ai bì được! Bội phục, thật sự là bội phục!
Đáng tiếc, Khổng Tử Viết không biết suy nghĩ của Bách Lí Lam, cô đang quần nhau với Tiểu Bảo, dùng lời bịa đặt che giấu chân tướng sự thật.
Về phần Vệ Đông Li, lúc này hắn đang nói chuyện với Hồng Đế, hơn nữa dùng ngôn ngữ sinh động làm cho Hồng Đế hiểu rõ sâu sắc tầm quan trọng của bạch hổ đối với hắn, cũng làm cho Hồng Đế hiểu được, bạch hổ thất lạc trong hoàng cung Hồng Quốc đã làm tổn thất đến thể diện của Hồng Đế biết bao nhiêu.
Quả nhiên, long nhan Hồng Đế giận dữ, cảm thấy việc này đã tổn hại đến thể diện của Hồng quốc, vì thế hết sức sảng khoái chấp thuận với thỉnh cầu mượn lương của Vệ Đông Li để mà thể hiện lòng day dứt trong lòng mình. Đương nhiên, về phần lãi khi trả lương, đó là một phần cũng không thể thiếu được.
Phía Cừ Quốc, Quốc sư chủ động ra mặt đàm phán, qua mấy phen cò kè mặc cả, quốc sư mới cười mím chi cho Cừ Quốc mượn lương. Cừ quốc mừng rỡ, cảm ơn rơi nước mắt. Quốc sư trong chớp mắt lấy đem lương thảo tích trữ với giá cao bán cho Cừ Quốc, kiên quyết kiếm về một món lời to! Cừ quốc cầm mấy đồng còn thừa lại chẳng bao nhiêu, khóc không ra nước mắt!
May mà, ngân lượng Cừ Quốc vay từ Hồng Quốc cùng với lương thảo mua được cũng coi như nhiều, có thể giúp Cừ Quốc vượt qua cửa ải khó khăn này. Chẳng qua là, theo điều ước, từ nay về sau, Cừ Quốc hàng năm sẽ phải cống tiến cho Hồng Quốc, chỉ sợ là mười năm cũng chưa giảm được túng thiếu kinh tế.
Duệ Quốc và Cừ Quốc được thỏa mãn mong muốn, rốt cục có thể “nửa năm mà về”. Tuy nói hai nước không có ai tay không mà về, nhưng nếu so sánh một chút sẽ phát hiện, lãi mà Cừ Quốc phải trả cao hơn rất nhiều. Cho nên nói, trong màn đọ sức này, Duệ Quốc đã thắng.
Tuy rằng Vệ Đông Li muốn ở lại Hồng Quốc tìm kiếm cải thìa của hắn, nhưng không biết làm sao Duệ Đế đã phái người đến thúc giục, yêu cầu hắn cấp tốc về nước cứu tế nạn dân. Vệ Đông Li không còn cách nào khác, chỉ có thể phái tù nô ở lại đây, đi tìm cải thìa của hắn.
Nhưng mà, điều làm hắn không ngờ đến là, tù nô cũng một đi không trở lại, giống như đã biến mất trong không khí vậy.
Về phần Khổng Tử Viết, cô trốn về phòng Tiểu Bảo dưới cái nhìn lạnh lẽo của Bách Lí Lam, sống những ngày như ở ẩn. Cho đến khi đám người Vệ Đông Li rời Hồng Quốc, cô mới cùng Tiểu Bảo ngồi nhuyễn kiệu, lắc lư ra hoàng cung, đi tới Lam Vương phủ, trở thành tiên sinh trên danh nghĩa của Tiểu Bảo.
Tuy rằng Bách Lí Lam vô cùng ghét Khổng Tử Viết, nhưng bởi vì Tiểu Bảo thích cô, cho nên hắn đành cam chịu địa vị tiên sinh của Khổng Tử Viết, cho phép cô lưu tại Lam Vương phủ.
Cho dù Bách Lí Lam lưu Khổng Tử Viết lại, nhưng Khổng Tử Viết lai lịch không rõ, y vẫn tâm sinh hoài nghi, cho nên đã phái người lén giám thị nhất cử nhất động của Khổng Tử Viết. May mà, Khổng Tử Viết không ăn thì cũng ngủ, lại chẳng liên lạc với ai, càng không nửa đêm bò lên giường y nữa.
Bách Lí Lam vụng trộm thở phào một hơi, đồng thời cũng âm thầm cười nhạo mình không có tiền đồ, thế mà bị một nữ nhân dọa thành như vậy!
Bỏ đi, bỏ đi vậy, chỉ cần nữ nhân kia không phải gian tế, không làm hại Tiểu Bảo, y có thể mắt nhắm mắt mở cho qua được. Trong vương phủ của y gian tế còn ít sao? Cũng chẳng cần để ý nhiều hơn hay thiếu đi một người như nàng ta.
Y xưa nay vô tranh với thế nhân, cũng chẳng quan tâm bên mình có thêm hai con mắt. Nhưng mà, cho dù là ai cũng không thể làm hại Tiểu Bảo của y, nếu không……y nhất định sẽ không tha thứ!
Khổng Tử Viết trừng đôi mắt tham lam, nuốt nước miếng đang tràn ra, tìm kiếm đường ra trong khu kiến trúc kim bích huy hoàng.
Cô ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận tránh cung nhân, quặt phải quẹo trái lần dò cả buổi, cũng chưa được lối ra hoàng cung an toàn.
Mắt thấy sắc trời dần sáng, bất đắc dĩ, Khổng Tử Viết chạy vào trong một nội viện tương đối vắng lặng, muốn giấu mình trước đã, sau đó lại tùy cơ mà động.
Trong nội viện yên tĩnh không tiếng động, Khổng Tử Viết quan sát bốn phía, bỗng nhiên phát hiện một hiện tượng tương đối quỷ dị– wow, trong nội viện này không có đèn, nhưng lại được bao phủ bởi một vầng hào quang màu ngà nhẹ nhàng!
Khổng Tử Viết xuôi theo đầu nguồn của ánh hào quang nhìn, rốt cục đã hiểu được chân tướng sự tình.
Hóa ra, trước cửa phòng nội viện này, có đặt hai cây bàn long trụ, trên bàn long trụ chẳng những điêu khắc một con cự long kim quang chói lọi, hơn nữa mắt mỗi con cự long được làm bằng hai viên dạ minh châu! Thật sự là……quá xa xỉ !
Chẳng lẽ Hồng Đế không biết cái đạo lí, của cải không nên để lộ ra ngoài hay sao?
Xem ra, cô cần phải cho Hồng Đế một khóa học rồi.
Ôi… ai bảo cô là “người tốt” chứ?
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết xắn tay áo lên, buộc chặt đai lưng, một hai ba liền leo lên bàn long trụ, định móc hai viên dạ minh châu to như quả trứng gà kia từ chỗ mắt rồng xuống.
Ngay lúc cô sắp đắc thủ, đột nhiên nghe thấy một giọng non nớt truyền đến, hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Muốn trộm ‘Long nhãn châu’ sao?”
Tay Khổng Tử Viết run lên, trượt chân, cả người “ối” một tiếng, liền từ trên bàn long trụ lao xuống đất, mông ngã ra mặt đất, đau đến nỗi cô nhe răng nhếch miệng, mãi lúc sau mới trở lại bình thường được.
Lúc khuôn mặt nhỏ trắng nõn phấn điêu ngọc mài của Tiểu Bảo xuất hiện trước mặt Khổng Tử Viết, cô vui mừng cười, một tay ôm lấy Tiểu Bảo vào trong ngực, sau đó……bịt kín cái miệng của nó!
Trong miệng Tiểu Bảo phát ra tiếng ư ư, càng không ngừng vùng vẫy cánh tay mũm mĩm, liều mạng giãy dụa .
Khổng Tử Viết thử mở miệng dỗ nó, lại đột nhiên phát hiện một chuyện bất khả tư nghị — cô… không thể nói được!
Hừm, quái thật, cô vừa rồi còn có thể gầm hai câu với Thượng tiên, vì sao chỉ chớp mắt một cái mà cô đã không thể nói tiếng người rồi?
Khổng Tử Viết nghi hoặc, nhưng lại không có biện pháp. Tiểu Bảo hoảng sợ, lại vô lực giãy dụa.
Khổng Tử Viết sợ Tiểu Bảo gọi thị vệ tới, vì thế học tập cách mẫu thân dỗ trẻ con, hôn vào mặt và cổ Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo bị Khổng Tử Viết hôn quên cả phản kháng, ngây ngẩn nhìn Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết nhìn bộ dạng đáng yêu cái miệng nhỏ quên cả hô hấp của Tiểu Bảo, không cầm được mặt lộ ý cười, nâng khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo lên, lại bập bập hôn hai cái cho đã nghiền. Da của trẻ em đúng là mềm như nước mà!
Tiểu Bảo đờ ra nhìn Khổng Tử Viết, hồi lâu mới đỏ mặt, quay đầu, giọng điệu non nớt nói:“Thảo nào hoàng gia gia lấy nhiều phi tử như thế, hóa ra hôn thú vị như thế đấy.” Trong nháy mắt quay đầu lại, nắm chặt bàn tay, kiên quyết nói,“Còn muốn hôn, hôn nữa đi, hôn nữa đi.”
Khổng Tử Viết một đầu hắc tuyến, lại tổng kết rằng: Hoàng tử hoàng tôn của Hồng Quốc đều là quái thai!
Tiểu Bảo thấy Khổng Tử Viết không để ý đến mình, cho rằng cô sợ hãi, liền làm ra vẻ khẩu khí đại nhân nói: “Ngươi là nữ tì của cung nào? Tiểu Bảo muốn!”
Khổng Tử Viết đầu tiên là ngẩn ra, sau lại vội gật đầu. Nếu cô đã không chạy ra được, không bằng đi theo bên người Tiểu Bảo còn an toàn hơn. Dù sao, càng là nơi nguy hiểm thì sẽ càng an toàn.
Tiểu Bảo thấy Khổng Tử Viết gật đầu đáp ứng, trên mặt lập tức cười nở hoa, nhưng mà giây tiếp theo nó lại nghiêng cái đầu nhỏ, chau mày nói:“Ơ, quái lạ, ngươi làm sao lại mặc y phục của phụ thân chứ?” Cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên há to, “Ngươi…… Ngươi là tiểu thiếp hầu hạ phụ thân?” Nói xong câu đó, nó lại bắt đầu lắc đầu,“Không đúng, từ sau khi mẫu thân bay về trời, phụ thân cũng đâu có chơi cùng những tiểu thiếp khác.” Trừng to mắt nhìn về phía Khổng Tử Viết, “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Khổng Tử Viết gắng sức nuốt nuốt nước miếng, say rượu cả buổi, lại chẳng phát ra được tiếng người! Cái khó ló cái khôn, cô vội nhặt một nhành cây, động thủ viết nói: Ta là tiểu thiếp của cha ngươi, nhưng y không thích ta viết, Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn Tiểu Bảo, phát hiện nó đang nhìn chằm chằm chữ mà ngẩn người, giống như…… căn bản là không biết cô viết có nghĩa gì. Khổng Tử Viết vỗ đầu, tự trách mình sơ ý, đứa trẻ nhỏ như thế, làm sao có thể biết nhiều chữ như thế chứ?
Bất đắc dĩ, Khổng Tử Viết lại phải làm lại, thử từng chữ một mở miệng nói chuyện, sau khi mệt đầu đầy mồ hôi, cô cuối cùng cũng đột phá được cản trở ngôn ngữ, nói những chữ âm không chính, chữ không tròn, “Ta…… thích…… phụ thân…ngươi…… Phụ thân…ngươi, cha ngươi…… không…… thích…… ta. Ta đau lòng, tất cả tóc……..đều trắng cả. Lén lút….. cầm y phục của y, cũng là…… vì…… để có cái nhớ nhung.” Ta! Mệt chết lão nương! Hóa ra, không phải lão nương đánh mất năng lực ngôn ngữ, mà là bởi vì thời gian dài không nói chuyện với con người, sinh ra chứng tự bế ngôn ngữ. Sở dĩ có thể gầm gừ với Thượng tiên, cũng là vì bị kích phát tiềm năng cùng trí nhớ dưới không khí đó.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt ngập nước, như hiểu như không “ồ” một tiếng, hết sức kiêu ngạo mà nói:“Rất nhiều tỳ nữ đều trộm thích phụ thân, nhưng phụ thân chỉ thích mẫu thân.”
Khổng Tử Viết vui mừng gật đầu,“Thông minh.”
Tiểu Bảo được khen, mừng rỡ há miệng,“Tiểu Bảo rất thông minh , rất nhiều sư phó cũng khen ta như vậy đấy.” Quay ngoắt vẻ mặt sầm lại,“Nhưng mà…… Tiểu Bảo cũng không biết cái ngươi vừa viết là gì, cũng xem không hiểu chữ mà đại cẩu cẩu viết.”
Khổng Tử Viết đau lòng xoa đầu Tiểu Bảo, ôm đồm nói:“Vậy…ta dạy…dạy Tiểu Bảo chữ!”
Tiểu Bảo mừng rỡ,“Hay quá, hay quá, ngươi dạy chữ cho Tiểu Bảo, còn có thể chơi hôn vớiTiểu Bảo nữa.”
Khóe miệng Khổng Tử Viết co giật, không muốn nói nhiều về vấn đề hôn hít, mà nói: “Hôm nay tất cả mọi chuyện xảy ra đều…… đều là…… bí mật! Không được nói cho người khác biết. Cho dù là…… là phụ thân ngươi…… cũng…… cũng không được nói! Nếu không ta đi!”
Tiểu Bảoviệc gật đầu,“Được được, không nói.” Tiện đà nhỏ giọng hỏi,“Cũng không cho nói với đại cẩu cẩu sao? Đại cẩu cẩu rất ngoan , là đại cẩu cẩu của ta.”
Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn trời, không biết mình còn có thể biến thân hay không. Nếu có một ngày, cô lại biến thành bạch hổ, cô cũng không ngại chia sẻ với Tiểu Bảo chia xẻ một số bí mật nho nhỏ. Hạ quyết tâm, cô nói với Tiểu Bảo:“Ngoài đại cẩu cẩu ra, không được nói…cho ai hết!”
Tiểu Bảo giơ bàn tay nhỏ bé cam đoan, Khổng Tử Viết liền bảo nó mang mình đi “lấy” hai bộ y phục tỳ nữ, sau đó đến phòng bếp “lấy” một ít đồ ăn, sau đó mới quay lại nội viện, cùng Tiểu Bảo tránh nô tỳ canh đêm, lén lút sờ mò trở lại phòng Tiểu Bảo.
Vừa vào phòng, Khổng Tử Viết liền trốn sau bình phong đi thay quần áo.
Vết thương lưu lại khi Khổng Tử Viết đại chiến với báo gấm, đã sớm biến mất không thấy bóng dáng từ khoảnh khắc cô biến từ hổ thành người.
Xem ra, “đồ” kia của Kim Túy Đại Tiên quả thật có kì hiệu. Chẳng những có thể khiến cô biến thành hình người, còn có thể chữa khỏi vết thương trên mình cô. Cũng chính vì như thế, Khổng Tử Viết mới đặt ra một giả thiết lớn mật—Dung Cốt Hoàn mà Vệ Đông Li cho cô ăn cũng đã bị loại bỏ rồi!
Có thể không nhỉ? Có không?
Ha ha…… Khổng Tử Viết cô là một dân cờ bạc, không thể lấy mạng sống của mình làm trò đùa, cũng sẽ không nhát như chuột không dám cá cược! Chính là vì cô chính mắt chứng kiến mình thoát thai hoán cốt, trong lòng đại khái nắm chắc bảy phần, cho nên cô mới dám chạy ra khỏi tầm mắt của Vệ Đông Li, theo đuổi tự do của mình một lần nữa!
Xác xuất thành công bảy phần chưa đủ sao? Đối với một dân cờ bạc mà nói, chỉ cần không phải xác xuất thành công bốn phần, thế cũng đã đủ rồi.
Thay quần áo xong, Khổng Tử Viết thần thái phấn chấn cong môi cười, chân trần bước ra bình phong.
Tiểu Bảo nhìn Khổng Tử Viết tay áo lay động, kinh diễm đến nỗi há hốc miệng. Vừa rồi…… Vừa rồi ở trong sân, nó thật sự không thấy rõ bộ dạng của Khổng Tử Viết rốt cuộc là như thế nào.
Khổng Tử Viết vươn tay nhéo mặt Tiểu Bảo, xoay người tìm gương, kéo gương soi, cũng bị chính bản thân mình làm kinh diễm đến tột đỉnh.
Ai có thể nghĩ đến, cô…… cô…… cô lại có thể biến thành một đại mỹ nữ diễm quang bắn ra bốn phía!
Mày cong lá liễu khẽ nhướn, vậy mà có chút bướng bỉnh bất tuân; đôi mắt đen vàng lấp lánh hào quang vui vẻ, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy nhiệt tình; dưới sống mũi thẳng tắp là bờ môi màu da đầy đặn, khiến người ta muốn vuốt ve.
Nữ tử trong gương diễm lệ như lửa, có thể nói là không thoa son phấn tự điểm hương. Nữ tử trong gương có chút lười nhác, có chút phản nghịch, có chút nhiệt tình, có chút bướng bỉnh bất tuân, có chút nghịch ngợm, có chút thú vị…… Mỗi cái nhăn mỗi nét cười, đều giống hệt kiếp trước của cô. Khiến cho Khổng Tử Viết không khỏi cảm thán: Nếu kiếp trước của cô có dáng vẻ này, không biết sẽ gây tai họa cho biết bao đàn ông đây.
Khổng Tử Viết nhìn khuôn mặt trong gương, nhịn không được cong môi cười, thiếu chút nữa say mê chính mình đến thất điên bát đảo.
Cô nuốt nước miếng ừng ực, vừa thầm mắng mình không có tiền đồ, vừa vươn tay, vuốt ve viên chu sa đỏ chỗ mi tâm của mình, tinh tế nhấm nháp cảm giác xa lạ bất ngờ kéo tới.
Trong thấp thoáng, rất nhiều cảm giác mơ hồ , quỷ dị , hoang đường xuất hiện trong lòng cô.
Là ai? Là ai đã nhỏ một giọt máu tim nơi mi tâm của cô?
Là ai? Là ai đã đuổi theo bước chân nhau trong luân hồi?
Là ai? Là ai ngang ngược muốn cướp đoạt tình yêu của cô?
Là ai? Là ai muốn đau khổ ngàn năm đợi chờ cô?
Giờ khắc này, Khổng Tử Viết bỗng muốn khóc.
Cô cố hít hít mũi, đá bay những tình cảm rối loạn kia đi, một lần nữa nhoẻn miệng cười với gương, nói với chính mình, tất cả đều rất tốt đẹp!
Khổng Tử Viết ưỡn bộ ngực kiêu ngạo, đánh giá trái phải mình một phen, lại khẳng định lần nữa, dáng người chữ S trước lồi sau vểnh của cô y chang kiếp trước! Cho dù nhìn từ góc độ nào, đều có mị lực khiến đàn ông điên cuồng xịt máu mũi!
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, đối với dáng vẻ hiện tại của mình hết sức vừa lòng, tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng tuyệt đối mị lực bắn ra bốn phía. Cả người, liền giống như một tiểu vũ trụ tỏa sáng, tản ra mị lực làm người ta không thể bỏ qua.
Khổng Tử Viết bó mái tóc trắng quăn dài gần hông lại, lại nháy mắt với gương, làm dáng hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, dùng tiếng cười biểu đạt niềm vui sướng được trùng sinh.
Tuy rằng tương lai không chiều lòng người, kết cục chờ đợi cô vĩnh viễn là “một kiếm over”, nhưng kịch bản có thể sửa ! Cho dù cô không thể thay đổi kết cục, nhưng trong quá trình, nàng cũng sẽ không cho người ta coi mình là quả hồng mềm để bóp nặn tùy ý!
Khổng Tử Viết thề thốt lấy lại tinh thần, sau đó hưng phấn túm lấy một con gà quay lên, nằm ngửa trên giường Tiểu Bảo, bắt chéo chân rồi hừ hừ gặm phao câu gà, cuộc sống thật đúng là vô cùng dễ chịu.
Tiểu Bảo đứng dưới đất, nhìn Khổng Tử Viết quét sạch con gà. Đầu tiên là quẳng ra một bộ xương gà, sau đó lại ném ra một cái đầu lợn chỉ còn xương trọc lốc, lại vứt ra hai cái xương đùi dê, cộng thêm vụn bánh điểm tâm rơi lả tả trên mặt đất, lúc ấy mới ngoắc ngoắc tay về phía Tiểu Bảo, ý bảo nó đi qua.
Tiểu Bảo hoảng hốt đi đến bên cạnh Khổng Tử Viết, nhưng thấy Khổng Tử Viết một tay ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, sau khi quệt hết dầu mỡ trên miệng và tay mình lên người Tiểu Bảo, vừa lòng hả dạ ợ một cái, dụ dỗ nói:“Tiểu Bảo ngoan, ngươi có biết…thứ gì…có thể…nhuộm tóc trắng thành đen không?
Tiểu Bảo chớp mắt,“Mực nước?”
Khổng Tử Viết bĩu môi, “Đổi đi. Ta muốn nhuộm tóc.”
Tiểu Bảo lập tức há miệng, vỗ ngực nói:“Tiểu Bảo biết! Phụ thân có tóc bạc, mời ngự y điều phối đồ đen xì. Tiểu Bảo đi lấy cho ngươi!”
Mắt Khổng Tử Viết sáng ngời,“Tốt, đi đi, nhưng mà phải chú ý giữ bí mật đấy.”
Tiểu Bảo đáp một tiếng, rồi nhảy xuống giường,vui vẻ chạy tới phòng của Bách Lí Lam, sau khi vụng trộm cầm đi một ít thuốc mỡ nhuộm tóc đen lại nhanh chóng chạy về phòng mình, đi về phía Khổng Tử Viết hiến vật quý. Phù phù…… Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Bảo đi trộm, hồi hộp hồi hộp quá.
Đại công cáo thành, lúc Khổng Tử Viết vuốt mái tóc đen sáng bóng, lại lộ ra nụ cười hài lòng. Hì hì…… Lúc này cô chính là nữ tử xinh đẹp bình thường rồi, cho dù Vệ Đông Li nghĩ đến vỡ óc cũng chưa chắc có thể đoán được, cô chính là con bạch hổ bị hắn bắt nạt đến nỗi thiếu chút nữa thì đâm đầu vào tường!
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, ôm Tiểu Bảo lăn trên giường, sau đó lăn quay ngủ mất.
Tiểu Bảo nhìn dung nhan ngọt ngào khi ngủ của Khổng Tử Viết, hé miệng nở nụ cười.
Từ sau khi mẫu thân của Tiểu Bảo đi về cõi tiên, không còn có ai ôm nó ngủ nữa. Bọn nô tỳ phải tuân theo quy củ, không dám cùng giường với nó. Phụ thân yêu cầu nó phải giống một nam tử hán, phải tự mình ngủ không thể kêu sợ.
Tiểu Bảo vươn cánh tay ngắn nhỏ, thân thiết ôm lấy người Khổng Tử Viết. Nó rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, hôm nay rốt cục cũng có người chịu ngủ với Tiểu Bảo! Tuy rằng còn chưa biết tên nàng là gì, nhưng mà Tiểu Bảo thích nàng ôm ấp. Trong lòng nàng ấm áp , mềm mềm giống như bánh bao nóng hổi vừa hấp xong.
Ngày mai, ngày mai nó nhất định phải hỏi tên của nàng, sau đó thỉnh cầu phụ thân xin nàng, để nàng ôm mình ngủ!
Ừm ~~ làm sao vẫn chưa đến ngày mai chứ?
Ánh mặt trời ngoài phòng rơi trên người Khổng Tử Viết, nhuộm làn da tinh tế nhẵn nhụi trên người cô thành màu vàng mật ong, khiến cô thoạt nhìn giống như một quả trái cây đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, trong hương thơm thoang thoảng tỏa ra ánh sáng mê người, dụ dỗ dục vọng của người khác, khao khát muốn nuốt trọn cô!
Hàng lông mi hình quạt hương bồ cong cong hơi rung động, theo đôi mắt lười biếng mở ra, có chút mơ hồ đảo mắt xung quanh một vòng, cả người đột nhiên bật dậy. Sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, sau khi xác định mình vẫn là dáng vẻ nữ nhân, cô nặng nề mà thở dài một hơi, thả tim đặt lại trong ngực.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Bảo ngây ngẩn nhìn mình, cô tâm trạng tốt, nâng chân lên, một cước đá vào mông Tiểu Bảo,“Đi bưng nước rửa mặt.”
Đôi mắt long lanh nước của Tiểu Bảo trong nháy mắt mở lớn,“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi sai Tiểu Bảo hầu hạ ngươi?!”
Khổng Tử Viết xoay người, lại quăng mình lên giường, không biết xấu hổ bắt nạt Tiểu Bảo, cười hi hi phun ra bốn chữ,“Tôn sư trọng đạo!”
Tiểu Bảo méo miệng, thở hồng hộc nhảy xuống giường, bước đi ra phòng.
Khổng Tử Viết nằm trên giường, chốc chốc lại sờ cánh tay mình, chốc chốc lại sờ gò má mình, cuối cùng lại sờ bộ ngực kiêu ngạo của mình, sau cùng run run bờ vai bật cười! Làm người thật là tốt!
Nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lười biếng vươn vai, ngay sau đó bật mình dậy, làm tạo hình hướng về phía trước của công nông binh!
Ánh mặt trời thật tốt, bầu không khí thật tốt, một ngày mới chỉ có thể càng tốt hơn!
Khổng Tử Viết thở dài một hơi, khom lưng, bắt đầu thu dọn rác trên mặt đất. Đêm qua, cô ăn thỏa thuê, vứt ra một sàn nhà đầy xương xẩu, bây giờ thì vẫn phải một mình cô thu dọn.
Khi cô dọn rác xong, Tiểu Bảo cũng đã mang nước trở lại. Cô tỉ mỉ rửa mặt xong, xoay người sau liền bắt đầu sờ trái mó phải, chuẩn bị lấy chút đồ đáng giá, sau đó lừa Tiểu Bảo hộ tống mình ra hoàng cung.
Tới nơi này, cô luôn cảm thấy không an tâm, chỉ sợ Vệ Đông Li sẽ tìm được mình.
Lúc này, tỳ nữ luôn chờ ở bên ngoài dò hỏi:“Tiểu chủ tử, người không cho nô tỳ hầu hạ rửa mặt, có thể cho nô tỳ hầu hạ người thay quần áo không?”
Tiểu Bảo hướng về phía ngoài cửa hô to: “Không cần!”
Sau đó kéo kéo bộ áo lót nhăn nhúm trên người mình, hất cằm về phía Khổng Tử Viết, ý bảo Khổng Tử Viết sửa sang lại cho nó một chút.
Khổng Tử Viết nhìn lướt qua Tiểu Bảo, hạ giọng nói câu,“Sống bằng sức mình.’
Tiểu Bảo méo miệng, thiếu chút nữa thì khóc òa, mở miệng muốn gọi người vào hầu hạ.
Khổng Tử Viết một tay bịt miệng Tiểu Bảo, lại phun ra bốn chữ,“Tư lợi bội ước!” Nếu Tiểu Bảo đã đồng ý giữ bí mật với cô. Vậy thì phải làm được, không thể nuốt lời được.
Tiểu Bảo sụt sịt cái mũi nhỏ. Tội nghiệp mà gật đầu, cảm thấy mình gặp phải “lưu manh”, thật là quá đen đủi!
Khổng Tử Viết thấy Tiểu Bảo nghe lời, mới vui vẻ cười, cúi đầu hôn một cái lên mặt Tiểu Bảo, lại bội phục mình có phương pháp giáo dục.
Tiểu Bảo đỏ bừng mặt, choáng váng sửa sang lại quần áo của mình dưới sự sai bảo của Khổng Tử Viết.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Khổng Tử Viết lập tức nằm bò ra chỗ khe cửa quan sát ra bên ngoài, chỉ thấy trong viện vốn dĩ vắng vẻ đột nhiên trở nên ồn ào, hai tên tiểu thái giám chạy như bay ra ngoài, nghênh đón một lão ngự y mặt đầy nếp nhăn, sau đó vây quanh lão thái y đi vào một gian phòng lớn.
Tiểu Bảo luồn vào trước người Khổng Tử Viết, cũng nhoài ra chỗ khe cửa nhìn trộm động tĩnh trong viện, khi nó thấy lão ngự y đi vào căn phòng lớn, thân mình nhỏ bé cứng đờ, một tay vội kéo cửa phòng ra, dậm hai cái chân ngắn cũn phi như bay về phía căn phòng đó.
Hóa ra, căn phòng lớn kia chính là nơi ở tạm trong của Bách Lí Lam.
Khổng Tử Viết vốn định theo Tiểu Bảo đi xem cảnh náo nhiệt, nhưng lại cảm thấy bản thân trước khi rời khỏi Vệ Đông Li thì không nên ra ngoài. Nhưng mà, mắt thấy Tiểu Bảo lo lắng như vậy, cô không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải Bách Lí Lam đã xảy ra chuyện gì hay không?Có vẻ như…… Đêm qua sau khi cô dọa cho Bách Lí Lam ngất xỉu, thì đã chạy luôn. Bách Lí Lam không phải là bị cô dọa cho thành tàn phế đấy chứ?
Trong lòng cô âm ỉ bất an, vì thế bất chấp, quyết định đi thăm dò đến cùng! Cô nhanh chóng chải đầu, tết mái tóc quăn thành một bím đen đen, tùy ý buông sau đầu, lại động tay sửa sang lại quần áo đầy nếp nhăn, lúc ấy mới nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, quét mắt nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người chú ý đến mình mới cúi đầu, bước nhanh đi về phía căn phòng lớn nơi Bách Lí Lam ở.
Bọn nô tỳ đều bận bịu chăm sóc Bách Lí Lam, cũng chẳng có ai chú ý đến gương mặt này của cô. Vả lại trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống người này, luôn có thể biến mất một số người, sau đó lại đột nhiên nhiều hơn một số người, những điều đó đều là thấy nhưng không thể trách được. Ở trong hoàng cung làm nô tài, chỉ cần cúi đầu làm tốt chuyện trong bổn phận của mình, không để người biến mất kia thành mình thì đã là chuyện may mắn rồi.
Mượn hỗn loạn, Khổng Tử Viết gan to cẩn trọng lẻn vào căn phòng lớn, núp mình sau cái bình hoa cực to siêu cấp sau đó thò đầu nhìn về phía giường, quả nhiên thấy vẻ mặt bệnh trạng của Bách Lí Lam!
Bách Lí Lam nhắm mắt lại, cau mày, chẳng những sắc mặt tái xanh, ngay cả bờ môi cũng lộ ra màu tím đỏ không bình thường!
Khổng Tử Viết cảm thấy áy náy. Bách Lí Lam người ta vì giúp mình, không tiếc hy sinh thanh danh chịu lấy một con hổ như mình, cô lại lấy oán trả ơn, dọa người ta ngất xỉu rồi vỗ mông chạy lấy người!
Ôi…… Nói thật, cô không nghĩ tới Bách Lí Lam lại không thể đề kháng với hù dọa như thế! Trước mắt, cô chỉ ngóng trông lão ngự y có thể kê ra một bài thuốc tốt, chữa khỏi bệnh cho Bách Lí Lam, dù sao cũng đừng để lại mầm tai họa gì cả, thử nghĩ mà xem, một đại nam nhân, động một tí vì kinh hách mà ngất, ai có thể chấp nhận được chứ? Tra tấn, đây mới là tra tấn chính cống đấy!
Khổng Tử Viết tránh sau bình hoa siêu cấp, mắt thấy đám nô tỳ bận tới bận lui, rốt cục đã sắc xong thuốc lão ngự y kê, muốn đút cho Bách Lí Lam uống.
Ai mà ngờ đến, Bách Lí Lamđặc biệt kháng cự đồ đắng. Cho dù y liên tục rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng trước sau cũng không chịu bị cưỡng ép uống thuốc.
Mắt Tiểu Bảo đỏ như thỏ, ra sức lay lay cánh tay Bách Lí Lam, “Phụ thân, phụ thân, người phải ngoan ngoãn uống thuốc. Nếu không…… Nếu không…… Nếu không Tiểu Bảo sẽ không thích phụ thân nữa!.”
Cũng chẳng biết những lời này Bách Lí Lam nghe lọt được bao nhiêu, nhưng khi nô tỳ lại bưng bát đến, y cũng cố nén ham muốn nôn ra, cố uống vào hơn nửa bát!
Khổng Tử Viết trong lòng cảm động, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông Bách Lí Lam này thật đúng là không tồi chút nào. Ít nhất, y là một người cha tốt.
Bách Lí Lam uống thuốc xong, lại bị lão ngự y châm mấy cái, lúc này mới yếu ớt tỉnh lại, thần chí không rõ nhìn quanh mọi người một vòng, sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo đang bò sát trên giường, cuối cùng cố cong môi cười một cái để Tiểu Bảo biết bản thân mình đã ổn rồi.
Lão thái y đầu tiên để Bách Lí Lam nghỉ ngơi, sau đó sai nô tài vác hòm thuốc của mình lên, vui vẻ đi có cái ăn nói với Hồng Đế.
Lão thái y chân trước vừa mới đi, ngoài cửa ngay sau đó truyền đến tiếng nô tỳ bẩm báo,“Bẩm Vương gia, Duệ Quốc Vô Song Vương gia đến thăm.”
Bách Lí Lam vốn dĩ muốn khước từ, nhưng vừa nghĩ đến con bạch hổ là do y trông nom không ra sao mới thất lạc, tâm luôn cảm thấy day dứt, vì thế dù thế nào cũng chống thân thể suy yếu dậy, gật đầu, ý bảo nô tỳ mời Vệ Đông Li vào.
Khổng Tử Viết trốn ở sau bình hoa chỉ cảm thấy huyết quản đột nhiên thu hẹp lại, theo bản năng muốn chạy trốn. Đầu cô xoay loạn bốn phía, nhưng trước sau cũng không tìm thấy lối ra có thể trốn ra an toàn.
Dù cho giờ phút này cô đã từ một con bạch hổ thành hình người, nhưng mà…… thằng nhãi Vệ Đông Li kia thật sự quá là thông minh, cô không dám cam đoan Vệ Đông Li sẽ không thể đoán ra cô lột xác!
Dù cho ngàn vạn lần cô cũng không muốn thừa nhận, nhưng cô phải ngầm thừa nhận là cô có tâm lý sợ Vệ Đông Li. Cô không muốn bị hắn khóa ở bên người làm thú cưng nữa, cô không cần cuộc sống nơm nớp lo sợ nữa! Xin hãy tin cô, Vệ Đông Li sẽ bất kể cuối cùng cô là một con bạch hổ hay là một người phụ nữ, chỉ cần hắn muốn, hắn phải buộc cô ở bên người làm thú cưng!
Đây chính cái gọi là nóng vội sẽ bị loạn, khi Bách Lí Lam ra hiệu nô tỳ ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài, cô lại tìm chỗ trốn chung quanh; Khi đám nô tỳ đã đi ra khỏi phòng Bách Lí Lam, cô mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, cô có thể bám theo sau đám nô tỳ cùng đi ra ngoài. Nhưng mà, trong thời gian chân trước chân sau như thế, Vệ Đông Li đã tao nhã bước vào trong, Khổng Tử Viết đang náu mình sau bình hoa chỉ có thể lập tức co người lại, ngừng thở, tiếp tục trốn sau bình hoa.
Vệ Đông Li lập tức đi đến bên giường Bách Lí Lam, mặt mang quan tâm hỏi: “Tử Lam đã khá hơn chưa?”
Bách Lí Lam hơi thở mong manh trả lời:“Chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, cũng không lo ngại. Nhưng Đông Li có tâm đến đây thăm.”
Vệ Đông Li cười như tắm trong gió xuân, tiện đà nói: “Tử Lam hà tất phải khách khí? Tối hôm qua may nhờ có Tử Lam giúp đỡ, nếu không con bạch hổ kia của Đông Li chẳng biết có còn mạng sống đến ngày hôm nay hay không. Vừa mới nghe nói Lử Lam trở về từ ‘Địch Tiên Trì’, không may nhiễm phong hàn, liền vội đến đây thăm xem. Tử Lam nhất định phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, nếu không Đông Li thật sự là áy náy.” Vệ Đông Li lời này nói hết sức trôi chảy, có vẻ như hoàn toàn quan tâm Bách Lí Lam. Kì thực chỉ có trong lòng hắn hiểu được, hắn muốn tới hỏi thăm tin của bạch hổ. Nếu không phải “Địch Tiên Trì” là bí mật không thể thăm dò của Hồng Quốc, thì hắn sao có thể thành thật ngốc nghếch ở trong phòng, chờ tin của bạch hổ kia? Nhưng mà, hôm nay thám tử phái đi hồi báo lại. Nói Bách Lí Lam đã được Hồng Đế phái người đón từ “Địch Tiên Trì” ra, cũng không thấy tung tích của bạch hổ, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, mới lập tức chạy tới thám thính tin tức, cũng lần nữa dùng lời nói không được phép nghi ngờ mà ám chỉ cho Bách Lí Lam biết, bạch hổ là của Vệ Đông Li hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng nhúng chàm!
Bách Lí Lam nghe Vệ Đông Li nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm hổ thẹn, vừa định há miệng đáp lời, chợt nghe ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng ồn ào. Ngay sau đó, Bách Lí Phượng hùng hổ chạy vào, mở miệng liền hỏi: “Đại ca, con bạch hổ kia đâu?”
Bách Lí Lam ngẩn ra, môi run run, mới thở dài một hơi, yếu ớt nói:“Tối hôm qua ta ra ngoài ‘Địch Tiên Trì’ lấy đồ ăn cho bạch hổ, sau khi trở về thì đã không thấy bóng dáng nó đâu.”
Con ngươi phiếm màu xanh lam Khổng Tước của Vệ Đông Li co rụt lại, nhưng không hề mở miệng hỏi gì.
Bách Lí Phượng dậm chân nói: “Sao có thể?! Huynh vừa đi, ta đến thăm bạch hổ, nó còn náo loạn với ta một trận mà! Làm sao lại có thể đột nhiên biến mất? Đại ca đã phái người đi tìm chưa?”
Bách Lí Lam gật gật đầu, “Lúc ra khỏi ‘Địch Tiên Trì’ đã phân phó mọi người tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.”
Bách Lí Phượng tựa như một con mèo bị chặt đuôi, quay tròn tán loạn trong phòng, “Ngươi sao lại không coi chừng nó? Nếu nó bị người ta săn giết mất, làm thành giày da hổ để đi, thế thì như thế nào cho phải?!”
Bách Lí Lam ho khan hai tiếng, an ủi nói: “Phượng đệ, đệ tạm thời an tâm một chút chớ nóng nảy, nếu có người trong cung phát hiện ra con bạch hổ kia, nhất định sẽ bẩm báo cho phụ hoàng, không thể một mình giết thịt.”
Ai ngờ, Bách Lí Phượng lại cho một câu,“Ai dám giết của hổ của ta, ta lột da hắn làm giày đi!”
Vệ Đông Li lạnh buốt liếc mắt nhìn Bách Lí Phượng một cái, thầm nghĩ: Hổ của hắn? Thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ là gì! Nếu lấy da mặt gã làm giày để đi, phỏng chừng đi cả đời cũng chẳng hỏng được!
Vệ Đông Li đem ánh mắt chuyển sang Bách Lí Lam, trực tiếp hỏi một trọng điểm bị Bách Lí Phượng bỏ qua, “Tử lam, tối hôm qua phát hiện bạch hổ biến mất không thấy, vì sao hôm nay ngươi mới đi ra ‘Địch Tiên Trì’?”
Ánh mắt Bách Lí Lam có chút mất tự nhiên né tránh một chút, sau đó mới trả lời:“Tối hôm qua không biết là ai đã đánh ta bất tỉnh, sau đó…… Sau đó bỏ ta mà đi. Cho đến khi phụ hoàng phái người đi đón ta và bạch hổ, ta mới tỉnh táo lại”
Mắt Bách Lí Phượng trở nên sáng ngời, nháy mắt nhảy bật đến bên giường Bách Lí Lam, hỏi:“Có nhìn rõ người đánh ngất huynh là ai không?”
Bách Lí Lam lắc lắc đầu,“Sắc trời quá tối, nên không nhìn thấy rõ.” Kỳ thật, Bách Lí Lam thấy rõ ràng người đã đánh ngất mình, nhưng y lại không muốn nói cho người khác, nói người kia là một nữ quỷ đầu bạc lõa thể, nói nữ quỷ kia sau khi đánh ngất mình lại lột hết quần áo của y, chỉ để lại cho y một cái quần lót? Nói rằng y không biết có phải mình đã bị nữ quỷ kia “làm nhục” rồi hay không ư ?
Y biết, nếu y nói sự thật ra, chẳng những không khiến người khác tin phục, trái lại còn có thể rơi vào kết cục làm trò hề cho người ta. Ôi…… Ai mà tin được y bị một nữ quỷ lõa thể đánh lén chứ?! Y buồn nôn! Thiếu chút nữa thì bị tức hộc máu!
May mà y đã phân phó xuống, ai cũng không được phép nói những điều đã nghe đã thấy ở “Địch Tiên Trì” ra ngoài, nếu không y cũng không phải là người dễ ăn nói đâu!
Nghĩ đến đây, Bách Lí Lam lại nhìn Vệ Đông Li, thấy hắn khẽ rũ mí mắt xuống, trong lòng Bách Lí Lam càng thêm áy náy, vì thế trấn an nói: “Đông Li chớ có lo lắng, nếu bạch hổ đã thất lạc dưới tay ta, ta nhất định sẽ dốc lòng toàn lực đi tìm để ăn nói với ngươi.” Tiếp đó than nhẹ một tiếng, nghi hoặc nói,“ Ngoài ‘Địch Tiên Trì’ luôn luôn thủ vệ nghiêm ngặt, tối hôm qua lúc ta đi lấy hộp đồ ăn trở về, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thủ vệ nào. Chẳng lẽ thực sự có cao thủ lẻn vào hoàng cung chỉ để trộm con bạch hổ kia đi ư?”
Cái tai xinh đẹp hình nguyên bảo* của Bách Lí Phượng giật giật hai cái, nhưng không tiếp thu những lời của Bách Lí Lam! Bởi trong lòng hắn hiểu rõ ràng, những thủ vệ bên ngoài “Địch Tiên Trì” đều là bị hắn đánh ngất! Nếu không đánh ngất bọn chúng, hắn làm sao có thể vào trong “Địch Tiên Trì” thăm bạch hổ chứ? Chuyện này, không thể nói thật, tuyệt đối không thể nói thật, nếu không phụ hoàng của hắn thế nào cũng phải lấy ván mà đập hắn một trận!
Bách Lí Phượng không biết là chính vì hắn đánh ngất những tên thị vệ kia, cho nên Khổng Tử Viết mới có thể lén lút chuồn ra khỏi “Địch Tiên Trì” mà không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Vệ Đông Li than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt phượng ngấm đầy tình cảm khiến người ta rơi vào rung động, “Con bạch hổ này đi theo Đông Li lâu ngày, nay đã thất lạc, thật sự khiến ta khó có thể chấp nhận. Cuộc đời này của Đông Li sợ là sẽ mất đi rất nhiều niềm vui rồi.”
Khổng Tử Viết giấu mình sau bình hoa thật sự không thể nhịn được mà giật mình một cái, cảm thấy thằng nhãi Vệ Đông Li này thật sự có thiên phú diễn kịch, kẻ không biết sự thật chân tướng còn cho rằng hắn rất quan tâm cô!
Bách Lí Lam hổ thẹn nói:“Đông Li yên tâm, nếu ta có thể tìm được con bạch hổ kia, nhất định sẽ đối xử……”
Vệ Đông Li không đợi Bách Lí Lam nói hết, nói tiếp: “Vậy làm phiền Tử Lam rồi. Nếu Tử Lam tìm được con bạch hổ kia, xin hãy phái người đưa về phủ của Đông Li, Đông Li sẽ cảm kích khôn xiết.”
Bách Lí Lam hơi giật mình, trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường. Nếu y có thể tìm được con bạch hổ kia, y lại không hề muốn trả nó lại cho Vệ Đông Li. Tối hôm qua, y và con bạch hổ đã cùng vào tắm rửa trong “Địch Tiên Trì”, trên danh nghĩa, bọn họ đã không còn là quan hệ bèo nước gặp nhau nữa. Hơn nữa, con bạch hổ đặc biệt như thế lại cho y một cảm giác trước nay chưa từng có.
Lần đầu tiên, y có được thứ y muốn có, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Cảm giác này không có khả năng liên quan đến tình yêu, nhưng tuyệt đối đáng giá để y đi giành lấy!
Không chờ Bách Lí Lam nói, Bách Lí Phượng lại nhảy ra, đỉnh đạc nói với Vệ Đông Li:“Ngươi cứ yên tâm thoải mái về Duệ Quốc đi. Về phần con bạch hổ kia, nó đã đồng ý với ta cùng đi du sơn ngoạn thủy, xông pha giang hồ. Cho nên, cho dù tìm được nó rồi, ta cũng sẽ không đưa nó về đâu. Nhưng mà ta cũng coi như là một người trượng nghĩa. Lần này ngươi tới Hồng Quốc mượn lương, ta nhất định sẽ giúp ngươi thúc đẩy việc này, coi như là báo đáp ngươi giúp ta chăm sóc bạch hổ thời gian dài như vậy.”
Vệ Đông Li nghe Bách Lí Phượng nói xong, không trả lời, cũng không phản bác, trên mặt lại không giận mà cười.
Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li không hề phản bác lại mình, vì thế lại tự động xếp ý tứ của Vệ Đông Li thành hai chữ “cam chịu”.
Bách Lí Lam nhìn Vệ Đông Li, lại quét mắt nhìn Bách Lí Phượng, không kìm lòng được than nhẹ một tiếng, cảm thấy tương lai của con bạch hổ kia thật tội nghiệp.
Ngay lúc bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, Tiểu Bảo thở hồng hộc chạy về, trừng đôi mắt ngập nước đảo bốn phía, sau khi xác định trong phòng không có bóng dáng của Khổng Tử Viết, xoay người muốn chạy ra ngoài. Chân còn chưa bước ra khỏi thềm cửa, thân thể nhỏ bé lại xoay lại, giậm hai cái chân ngắn chạy về bên giường Bách Lí Lam, yếu đuối hỏi:“Phụ thân, đại cẩu cẩu đâu? Bọn họ nói đại cẩu cẩu đã mất rồi, phải không?”
Bách Lí Lam giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo, dịu dàng nói:“Sẽ tìm được thôi.”
Vành mắt Tiểu Bảo trong nháy mắt đỏ hoe, há miệng khóc ,“Đại cẩu cẩu của con, đại cẩu cẩu……”
Bách Lí Lam sợ lây bệnh cho Tiểu Bảo, vì thế giục nó đi,“Tiểu Bảo ngoan, đi chơi đi.”
Tiểu Bảo quay đầu trừng mắt lườm Vệ Đông Li một cái, rồi khóc chạy ra ngoài đi tìm Khổng Tử Viết đã mất tích không thấy đâu.
Lúc này, Hồng Đế phái người đến thăm hỏi Bách Lí Lam, cũng tuyên Vệ Đông Li yết kiến để thương thảo chuyện quan trọng.
Vệ Đông Li đứng lên, theo tên thái giám bên người Hồng Đế rời đi. Khi hắn đi tới cửa, bước chân hơi dừng lại, người xoay một vòng, vòng đến phía sau cái bình hoa nhìn thoáng qua, thấy chỗ đó không có kẻ nào ẩn nấp, lúc ấy mới xoay người rời đi.
Bách Lí Phượng ném cho Bách Lí Lam một viên thuốc màu xanh ngọc bích rồi cũng theo sau bước chân Vệ Đông Li rời đi, vội vội vàng vàng đi tìm con bạch hổ đã mất tích không thấy đâu.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Lí Lam, y mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. Trong thời gian lặng yên trôi qua, y loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ sứ cọ sát trên nền đất. Lúc Bách Lí Lam mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cái bình hoa chỗ góc tường kia đang lắc lư trước sau để di chuyển thăng bằng một cách kỳ lạ! Cái bình hoa kia dường như đang cực lực ổn định thân bình, lại giống như muốn giãy khỏi gò bó. Trong lúc nó đang đong đong đưa đưa, Bách Lí Lam tận mắt thấy cái bình hoa kia lấy một góc độ gian xảo tốc độ khó có thể hình dung, loạng choạng vòng đến bên giường y, choang một tiếng va chạm đến mép giường, ngay sau đó ngã lăn ra hướng ngược lại!
Sau tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy, Bách Lí Lam thấy một nữ tử ngây dại quần áo đầy nếp nhăn, run rẩy bò từ dưới đất lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, mở miệng “Hắt xì!” Khổng Tử Viết đột nhiên hắt hơi, máu mũi trào ra, toàn bộ bắn về phía Bách Lí Lam đang trợn mắt há mồm!
Bách Lí Lam chỉ cảm thấy một đống máu bắn đến, khiến y từ tối hôm qua đã bị kinh hãi hít thở tắc nghẽn, mắt trợn ngược, tim đập run lên, nháy mắt đã chết ngất.
Nô tỳ đứng chờ hầu hạ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn trong phòng, vì thế thật cẩn thận dò hỏi:“Vương gia, người có cần nô tỳ hầu hạ?”
Khổng Tử Viết trong lòng cả kinh, chà chà máu mũi của mình, khom lưng hướng vào gầm giường của Bách Lí Lam!
Choang một tiếng, Khổng Tử Viết lại ngã lăn ra đất.
Hóa ra, giường của Bách Lí Lam không phải loại giường bốn chân có thể giấu người, mà là một tấm phản gỗ!
Cái đụng này, chẳng những Khổng Tử Viết bị đập đầu đến thất điên bát đảo, đã vậy còn khiến Bách Lí Lam chấn tỉnh lại. Tác dụng to lớn có thể thấy được một phen.
Khổng Tử Viết nén giận trong lòng! Thì ra lúc Tiểu Bảo kéo họng gọi đại cẩu cẩu, cô liền giẫm lên bệ cửa sổ nhảy vào trong bình hoa, có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm mà tránh thoát một kiếp. Ai mà ngờ được, giờ phút này suýt nữa thì táng mạng dưới cái ván giường, thật là….uất ức chết mất!
May mắn là, người đang choáng váng là cô đây cũng coi như còn sáng suốt, động tác cũng coi như nhanh nhẹn, một giây trước khi nô tỳ đẩy cửa vào, cô nhảy bật lên, dứt khoát nhảy lên giường Bách Lí Lam, nhanh chóng buông màn trướng xuống, giấu mình bên cạnh Bách Lí Lam.
Khi cô ý thức được Bách Lí Lam đã tỉnh lại, cô không chút do dự bưng kín miệng Bách Lí Lam, nhe răng nanh trắng như tuyết, nhỏ giọng uy hiếp nói:“Câm miệng! Nếu không…… cắn chết!”
Bách Lí Lam bị bộ dạng máu chảy đầm đìa của Khổng Tử Viết dọa , trong nhất thời quên mất phải giãy giụa ra sao.
Khi nô tỳ đi đến bên giường, muốn nhìn xem Bách Lí Lam có phải không dễ chịu hay không, Khổng Tử Viết vươn tay, cách một màn trướng mông lung, xua tay ý bảo nô tỳ kia đi ra ngoài.
Nàng nô tỳ kia cúi đầu, động tác nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ nhưng mảnh vỡ của cái bình hoa trên mặt đất, sau đó mới lĩnh mệnh lui ra.
Khổng Tử Viết thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong nháy mắt xoay người ngồi dậy, nhấc chân vắt trên người Bách Lí Lam, nghĩ ngợi cách để làm Bách Lí Lam hôn mê. Lấy gối đập đầu hay là dùng chăn bịt đây? Hay là… một dao bổ xuống?
Nhưng mà, khi Khổng Tử Viết thấy gương mặt không chút huyết sắc của Bách Lí Lam, nỗi áy náy hổ thẹn trong lòng lại dâng lên. Vì thế, cô gầm nhẹ nói:“Nhắm mắt, ngủ!”
Bách Lí Lam hết sức phối hợp, lập tức nhắm hai mắt lại.
Khổng Tử Viết rất có cảm giác thành tựu, đắc ý dào dạt nhảy xuống giường, muốn rời khỏi. Không ngờ, chẳng đợi cô đi được hai bước, chợt nghe Bách Lí Lam dùng giọng khàn khàn hô: “Có……”
Khổng Tử Viết trong nháy mắt bổ nhào lên giường, liều chết bịt miệng Bách Lí Lam! Để cho y ngủ, y còn dám kêu “Có thích khách”, không coi cô là hổ thật hả!
Lúc này, tuy rằng Bách Lí Lam thân thể gầy yếu, nhưng suy cho cùng vẫn là một người đàn ông, làm sao có thể cam chịu bị một nữ tử chế ngự?
Vì thế, hai người bắt đầu lăn lộn đánh nhau ở trên giường. Khổng Tử Viết có chút thô bạo, Bách Lí Lam cũng sẽ chút võ nghệ cường thân kiện thể, trong lúc lăn lộn đánh nhau, Khổng Tử Viết tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng cô lại vì không cách nào hạ độc thủ với Bách Lí Lam, cho nên có chút bị động, chỉ có thể thở hồng hộc vây khốn chân tay của y.
Đúng lúc này, Bách Lí Phượng lại giống như một con vũ yến bay về, muốn hỏi Bách Lí Lam còn có nhớ chi tiết gì trước sau khi bạch hổ thất lạc hay không.
Khi hắn nhảy vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng dừng ở trước giường, đúng lúc xuyên qua tấm màn trướng nhìn thấy một bức hoạt sắc sinh hương đồ mông mông lung lung như thế này.
Trong trướng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng Bách Lí Lam kêu rên thở hổn hển, cùng với tiếng gầm nhẹ tận lực kiềm nén của nữ tử nào đó .
Bách Lí Phượng đỏ mặt, than thở nói: “Đại ca đúng là thể lực tốt thật.” Tiện đà cũng không quên tán dương bản thân mình,“Nhưng mà ‘Bích Tiêu Hoàn’ của ta tặng cho vẫn tốt hơn. Chờ về sau có cơ hội, phải đi loanh quanh ‘Thánh thủ môn’, lấy ít thuốc tốt để chuẩn bị khi cần đến.”
Bách Lí Lam nghe Bách Lí Phượng lẩm bẩm, ước gì bản thân mình cũng là một cao thủ võ lâm, có thể một cước đạp cái đầu của Bách Lí Phượng tàn phế luôn! Y cố gắng giãy dụa , khó khăn lắm mới vùng ra khỏi cái tay nhỏ bịt miệng y của Khổng Tử Viết, vội khàn khàn hô:“Cứu……”
Khổng Tử Viết dùng tay chân đè tứ chi không ngừng vùng vẫy của Bách Lí Lam, để không cho y mở miệng nói chuyện, dưới tình thế cấp bách, cô đè bộ ngực ngạo nghễ của mình lên mặt Bách Lí Lam, chẳng những lấp miệng của Bách Lí Lam, ngay cả cái mũi y dùng để hít thở cũng bị cô lấp kín! Xem ra, chiêu ngực tập kích này cũng rất dã man rất hữu dụng!
Thấy Bách Lí Lam rốt cuộc không thể kêu “Cứu mạng” được nữa, Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, ấn cổ họng thở gấp nói: “Vương gia…… thật là xấu xa…..”
Bách Lí Phượng rùng mình một cái, cả người run rẩy, lại từ chỗ cửa sổ bay đi mất.
Khổng Tử Viết thẳng người dậy, rời vũ khí cúp D áp trên mặt Bách Lí Lam ra. Chỉ thấy Bách Lí Lam đã sắp hít vào nhiều thở ra ít, trong lòng cô cả kinh, vội ấn ấn ngực y, giúp y mau chóng hồi phục hít thở bình thường.
Khi Bách Lí Lam khôi phục hô hấp, câu đầu tiên dĩ nhiên là “Ngươi…… ngươi…… ngươi dám làm nhục bổn vương!”
“Ta thèm vào!” Khổng Tử Viết trong lòng mắng một câu, tên Bách Lí Lam này thật đúng là không biết phải trái! Cô tức cực điểm, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi kéo đai lưng của mình ra, nổi khùng nói:“Thế này mới gọi là làm nhục!”
Bách Lí Lam sợ hãi, càng không ngừng vặn vẹo thân thể, hai gò má đỏ bừng, cố gắng khuyên giải nói:“Đừng…… đừng như vậy. Cô nương…… Cô nương tự trọng. Chuyện như thế này, người cuối cùng chịu thiệt nhất định là cô nương, cân nhắc…… cân nhắc……”
Khổng Tử Viết khẽ giật mình, như nhìn thấy quỷ mà nhìn Bách Lí Lam, trời ơi tên này vẫn cho rằng cô muốn cường y?! Ngoan nào, đừng kéo nữa có được không? Cô chẳng qua là muốn trói y lại, sau đó lột quần đánh hai cái vào mông y mà thôi. Cô là một người vô cùng trong sáng đấy nhé!
Ngay lúc Khổng Tử Viết đang sững sờ, thằng nhãi Vệ Đông Li này đã đi rồi mà còn quay lại!
Khi Vệ Đông Li biết được từ trong phòng Bách Lí Lam đổ một đống mảnh vỡ của bình hoa, tâm tư hắn khẽ động, lại đi vòng vèo trở lại, không đợi nô tỳ thông báo, nhanh chóng đi vào trong phòng, xuyên qua tấm màn trướng mơ hồ chỉ nhìn thấy một bức đồ cởi áo tháo dây lưng cực kỳ sinh động như trên.
Vệ Đông Li trong lòng cười khẩy, cảm thấy Bách Lí Lam này thật đúng là trong ngoài bất nhất, không có vẻ si tình. Y luôn miệng nói có cảm tình sâu vô cùng với cố vương phi, nhưng lúc triền miên trên giường bệnh vẫn còn muốn cá nước thân mật, làm chuyện phong lưu kia.
Vệ Đông Li mắt lộ ra khinh thường khẽ liếc mắt một cái, liền xoay người lui ra ngoài.
Vệ Đông Li chân trước vừa đi, Khổng Tử Viết mềm nhũn cả người, ngồi phịch trên người Bách Lí Lam. Cô thở hổn hển, cảm thấy mồ hôi đều ướt đẫm vạt áo rồi.
Lúc này, Tiểu Bảo quanh quẩn hai vòng ở bên ngoài vẫn chưa tìm thấy Khổng Tử Viết lại thùng thùng thùng chạy về, trong miệng còn hô:“Phụ thân…… Phụ thân…… Người giúp Tiểu Bảo tìm người được không?” Nói xong, một tay tung màn trướng lên.
Bách Lí Lam vừa định kêu to để Tiểu Bảo mau chạy, đã thấy Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn nữ tử đang cưỡi trên người y, chớp chớp mắt, lẩm bẩm, nhỏ giọng nói:“Tiểu Bảo biết ngươi thích phụ thân, nhưng…… nhưng mà bây giờ phụ thân đang bị bệnh, ngươi không thể cưỡi phụ thân để chơi được.”
Khổng Tử Viết một đầu hắc tuyến, đột nhiên có cảm giác bị sét bổ trúng đầu.
Bách Lí Lam ban đầu cho rằng Khổng Tử Viết là gian tế trốn trong phòng hắn nghe lén bí mật, sau lại cảm thấy nàng muốn dùng vũ lực “làm nhục” mình, giờ phút này nghe Tiểu Bảo nói xong, trong lòng y càng thêm khẳng định, nữ nhân đang cưỡi trên người y quả thật là muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn thừa dịp lúc mình thể nhược, dùng thủ đoạn cưỡng ép hoan hảo với y, sau đó buộc y lấy nàng ta.
Từ sau khi Liễu Nhi của y mất, nữ nhân xung quanh y không ai không sử dụng đủ loại thủ đoạn muốn bò lên giường y, thay thế vị trí của Liễu Nhi, làm vương phi của y. Ngay cả lúc y ngẫu nhiên ra ngoài uống rượu, cũng sẽ bị người khác cố ý sắp xếp đủ loại nữ tử, diễn ra sự dịu dàng giả tạo. Nhưng mà, y vẫn tâm như chỉ thủy, rốt cuộc vẫn kích không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Thử hỏi thiên hạ, ai có thể so với được với Liễu Nhi – nữ tử lan tâm huệ chất, tơ liễu tài cao, dịu dàng như nước kia đây.
Nghĩ đến Liễu Nhi, trong lòng Bách Lí Lam tràn ngập nhu tình. Đảo mắt nhìn về phía Khổng Tử Viết, ánh mắt chợt lạnh lùng, trong ánh mắt chán ghét trắng trợn.
Nếu Khổng Tử Viết biết suy nghĩ giờ phút này của Bách Lí Lam, cô nhất định cười to ba tiếng, sau đó chắp tay làm lễ với Bách Lí Lam nói: Các hạ có thể tự kỷ đến trình độ này, coi như là trước chưa từng có sau cũng không ai bì được! Bội phục, thật sự là bội phục!
Đáng tiếc, Khổng Tử Viết không biết suy nghĩ của Bách Lí Lam, cô đang quần nhau với Tiểu Bảo, dùng lời bịa đặt che giấu chân tướng sự thật.
Về phần Vệ Đông Li, lúc này hắn đang nói chuyện với Hồng Đế, hơn nữa dùng ngôn ngữ sinh động làm cho Hồng Đế hiểu rõ sâu sắc tầm quan trọng của bạch hổ đối với hắn, cũng làm cho Hồng Đế hiểu được, bạch hổ thất lạc trong hoàng cung Hồng Quốc đã làm tổn thất đến thể diện của Hồng Đế biết bao nhiêu.
Quả nhiên, long nhan Hồng Đế giận dữ, cảm thấy việc này đã tổn hại đến thể diện của Hồng quốc, vì thế hết sức sảng khoái chấp thuận với thỉnh cầu mượn lương của Vệ Đông Li để mà thể hiện lòng day dứt trong lòng mình. Đương nhiên, về phần lãi khi trả lương, đó là một phần cũng không thể thiếu được.
Phía Cừ Quốc, Quốc sư chủ động ra mặt đàm phán, qua mấy phen cò kè mặc cả, quốc sư mới cười mím chi cho Cừ Quốc mượn lương. Cừ quốc mừng rỡ, cảm ơn rơi nước mắt. Quốc sư trong chớp mắt lấy đem lương thảo tích trữ với giá cao bán cho Cừ Quốc, kiên quyết kiếm về một món lời to! Cừ quốc cầm mấy đồng còn thừa lại chẳng bao nhiêu, khóc không ra nước mắt!
May mà, ngân lượng Cừ Quốc vay từ Hồng Quốc cùng với lương thảo mua được cũng coi như nhiều, có thể giúp Cừ Quốc vượt qua cửa ải khó khăn này. Chẳng qua là, theo điều ước, từ nay về sau, Cừ Quốc hàng năm sẽ phải cống tiến cho Hồng Quốc, chỉ sợ là mười năm cũng chưa giảm được túng thiếu kinh tế.
Duệ Quốc và Cừ Quốc được thỏa mãn mong muốn, rốt cục có thể “nửa năm mà về”. Tuy nói hai nước không có ai tay không mà về, nhưng nếu so sánh một chút sẽ phát hiện, lãi mà Cừ Quốc phải trả cao hơn rất nhiều. Cho nên nói, trong màn đọ sức này, Duệ Quốc đã thắng.
Tuy rằng Vệ Đông Li muốn ở lại Hồng Quốc tìm kiếm cải thìa của hắn, nhưng không biết làm sao Duệ Đế đã phái người đến thúc giục, yêu cầu hắn cấp tốc về nước cứu tế nạn dân. Vệ Đông Li không còn cách nào khác, chỉ có thể phái tù nô ở lại đây, đi tìm cải thìa của hắn.
Nhưng mà, điều làm hắn không ngờ đến là, tù nô cũng một đi không trở lại, giống như đã biến mất trong không khí vậy.
Về phần Khổng Tử Viết, cô trốn về phòng Tiểu Bảo dưới cái nhìn lạnh lẽo của Bách Lí Lam, sống những ngày như ở ẩn. Cho đến khi đám người Vệ Đông Li rời Hồng Quốc, cô mới cùng Tiểu Bảo ngồi nhuyễn kiệu, lắc lư ra hoàng cung, đi tới Lam Vương phủ, trở thành tiên sinh trên danh nghĩa của Tiểu Bảo.
Tuy rằng Bách Lí Lam vô cùng ghét Khổng Tử Viết, nhưng bởi vì Tiểu Bảo thích cô, cho nên hắn đành cam chịu địa vị tiên sinh của Khổng Tử Viết, cho phép cô lưu tại Lam Vương phủ.
Cho dù Bách Lí Lam lưu Khổng Tử Viết lại, nhưng Khổng Tử Viết lai lịch không rõ, y vẫn tâm sinh hoài nghi, cho nên đã phái người lén giám thị nhất cử nhất động của Khổng Tử Viết. May mà, Khổng Tử Viết không ăn thì cũng ngủ, lại chẳng liên lạc với ai, càng không nửa đêm bò lên giường y nữa.
Bách Lí Lam vụng trộm thở phào một hơi, đồng thời cũng âm thầm cười nhạo mình không có tiền đồ, thế mà bị một nữ nhân dọa thành như vậy!
Bỏ đi, bỏ đi vậy, chỉ cần nữ nhân kia không phải gian tế, không làm hại Tiểu Bảo, y có thể mắt nhắm mắt mở cho qua được. Trong vương phủ của y gian tế còn ít sao? Cũng chẳng cần để ý nhiều hơn hay thiếu đi một người như nàng ta.
Y xưa nay vô tranh với thế nhân, cũng chẳng quan tâm bên mình có thêm hai con mắt. Nhưng mà, cho dù là ai cũng không thể làm hại Tiểu Bảo của y, nếu không……y nhất định sẽ không tha thứ!
/54
|