“Hộ giá hoàng thượng!”
Đây là tiếng thét của thái giám bên người hoàng đế nước Chu. Sau khi Hoàng Thùy vừa rời khỏi ma trảo của loạt thị vệ thì lại nhận thêm từng đợt công kích của đại quân bên ngoài tràn vào.
“Phản rồi phản rồi! Các ngươi thật to gan, ai cho các ngươi cái gan tạo phản hả?” Tiếng rống tức giận của Vũ Quốc Ngọc vang lên, ánh mắt lăm lăm nhìn tường đại quân của mình bao vây chính mình. “Bây giờ các ngươi rút lui vẫn còn kịp, nếu không với tội của các ngươi chính là tru di cửu tộc.”
“Hahaha. Vũ Quốc Ngọc, tạo phản ư? Ngươi mới là kẻ tạo phản. Ngươi lại muốn đem giang sơn cho người ngoài? Uổng công tất cả chúng ta phò tá cho ngươi biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại dốc tâm vì kẻ bán nước.” Giọng của Vũ Quốc Dũng rõ ràng vang lên. Hắn là vị vương gia duy nhất của nước Chu, từ lâu đã có lòng muốn cướp ngôi của vị huynh trưởng cao cao tại thượng kia nhưng chưa tìm được lý do, bây giờ cơ hội ngay trước mắt, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ chứ. Giấc mộng mấy chục năm nay rốt cuộc cũng có thể thực hiện.
“Vũ Quốc Dũng, sao ngươi có thể làm như thế? Trước giờ ta có từng đối xử tệ bạc với ngươi sao? Bao nhiêu tài phú của ngươi chẳng lẽ không có một tay ta giúp đỡ?” Vũ Quốc Ngọc càng nói càng tức giận, tròng mắt cũng theo đó mà đỏ rực.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc ngươi đem giang sơn xã tắc này dâng cho người ngoài cả. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, hôm nay ta quyết định thay trời hành đạo.” Nói rồi, Vũ Quốc Dũng quay qua đám quan viên sợ hãi đứng ở sau lưng Vũ Quốc Ngọc.
“Chư vị đại thần, các ngươi cũng biết trăm năm nay nước Chu này đều là của nhà họ Vũ ta. Nay Vũ Quốc Ngọc lại muốn dâng hai tay cho người ngoài, các vị cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, giờ chỉ mong các vị có thể có lựa chọn đúng đắn kẻo về sau lầm đường lạc lối.” Vũ Quốc Dũng đúng lý hợp tình nói, trong giọng nói còn mang theo mấy phần uy hiếp.
Sau lưng hắn là đại tướng quân vừa dũng vừa mưu, tay nắm năm phần quân đội của nước Chu, hai phần khác nằm trên tay Vũ Quốc Dũng, còn lại ba phần quân đội do Vũ Quốc Ngọc nắm. Chỉ cần Vũ Quốc Ngọc chết liền có thể lấy được ngọc phù trên tay hắn.
Các vị đại thần nước Chu người này nhìn đến người kia, sau một hồi do dự mới dần dần bước đến bên cạnh Vũ Quốc Dũng. Không thể trách bọn hắn gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt rõ ràng là Vũ Quốc Dũng đã khống chế được toàn bộ cục diện, bây giờ nếu muốn nghịch hắn, vậy cái đầu cũng không cần giữ nữa.
Hiện giờ sau lưng Vũ Quốc Ngọc chỉ còn lẻ tẻ vài vị già nua cố chấp, nhưng nghĩ đến việc vợ con ở nhà, bọn hắn cuối cùng cũng chấp nhận thực tế, từng người bước đến bên cạnh Vũ Quốc Dũng. Thầm than nước Chu từ nay đổi chủ rồi, sau cuộc chiến tranh ngôi này có lẽ bọn hắn phải cáo lão hồi hương thôi.
“Ngô hoàng vạn tuế!” Sau khi các vị đại thần chuyển hướng liền quỳ xuống, hành lễ với vị hoàng đế mới của nước Chu. Tuy rằng lễ sắc phong chưa có, nhưng đây đã là chuyện hiển nhiên, không ai không muốn nịnh bợ vị boss mới này.
Nhìn đến tình cảnh nghịch chuyển ngay trước mắt, Vũ Quốc Ngọc nhịn không được thổ huyết, bất tỉnh nhân sự. Công chúa Vũ Ngọc Linh thấy vậy thì nước mắt dài ngắn chạy lại nâng ông dậy.
“Phụ hoàng, phụ hoàng tỉnh lại, phụ hoàng. Người đâu, truyền thái y, truyền thái y nhanh lên!” Vũ Ngọc Linh gào khàn cả cổ cũng không thấy ai phản ứng, bấy giờ nàng mới hướng đến Vũ Quốc Dũng cầu xin.
“Vương thúc, thúc làm ơn xem bệnh cho phụ hoàng. Ngai vàng gì đó ngài cứ lấy đi là được, chỉ cần ngài cứu phụ hoàng thôi.”
Mặc cho Vũ Ngọc Linh khóc lóc cầu xin, cũng không thèm để ý đến mấy lời nàng nói, Vũ Quốc Dũng quay qua đám người sứ thần.
“Khiến cho các vị chê cười rồi. Chỉ là việc nhà còn cần giải quyết, mong các vị về lại cư xá nghỉ ngơi, đến khi nước Chu ta mọi việc đâu vào đấy sẽ tiếp đãi các vị tận tình.”
“Ngươi là có ý gì? Muốn giam lỏng chúng ta sao?” Nguyễn Văn Tuấn Vũ lên tiếng.
“A, Ngư Họa thái tử hiểm lầm rồi. Chỉ là nước Chu chúng ta tiếp đón không tốt, muốn giữ các vị lại để bồi tội thôi. Thật sự không có ý khó dễ các ngài. Nếu như các vị cảm thấy ở lại không tốt, vậy ngay lập tức cho người tiễn các vị về nước, chỉ là chính sự nước Chu chúng ta hiện tại...”
“Không cần, chúng ta muốn ngay lập tức trở về, không phiền đến vương gia đưa tiễn.” Phạm Duy Hưng vương gia nước Thủy Biên cau có khước từ. Dù sao người của hắn cũng không lọt vào vòng trong của cuộc tỉ thí kén rể, cũng không mất mát gì, hiện tại cần phải về nước, không nên tham dự đấu tranh hoàng tộc của nước người ta.
“Vậy còn kén rể thì sao? Chẳng lẽ chúng ta đến đây tham gia kén rể cũng chỉ là trò khôi hài của nước các ngươi hả? Muốn xem chúng ta là con khỉ đang diễn trò sao?” Thái tử nước Ly, Lê Quang Anh vẻ mặt âm trầm lên tiếng. Vì cái vụ kén rể vớ vẩn này mà hắn phải đích thân chạy đến nước Chu, bây giờ lại tay không trở về, nghĩ cũng quá hay ho rồi.
“A, cái này chắc chắn nước Chu ta sẽ cho các vị một công đạo. Hình như vừa nãy công tử Võ Văn Nghĩa nước ngài thắng so tài đúng không? Vậy chúng ta liền giao công chúa Vũ Ngọc Linh cho các ngài vậy, tất nhiên sẽ không thiếu lễ bồi tội.” Vũ Quốc Dũng tự động bỏ qua Hoàng Thùy, hắn sẽ không để một tên tiểu tốt khiến cho quan hệ hai nước trở nên rạn nứt đâu.
“Hừ, một công chúa không có còn gì hết sao? Ngay từ đầu cuộc so tài đưa ra cũng không phải như vậy, chúng ta muốn bảo vật nước Chu, còn công chúa gì đó chúng ta không cần.” Ánh mắt Lê Quang Anh cực kỳ tăm tối nhìn lướt qua Vũ Ngọc Linh, sau đó nhếch mép quay đầu nhìn Vũ Quốc Dũng.
“Thái tử nước Ly, ngài sao có thể nói như thế được. Vốn chuyện kén rể là chúng ta sai, nhưng bảo vật nước Chu thì sao lại có thể trao cho người ngoài? Chúng ta chắc chắn sẽ bồi thường cho chuyện kén rể lần này, còn bảo vật thì xin thứ lỗi. Nếu ngài cứ khăng khăng như vậy thì lại càng xin thứ lỗi, nước Chu ta chỉ có thể tiễn khách.” Nghe đến yêu cầu quá đáng của Lê Quang Anh, giọng điệu của Vũ Quốc Dũng càng trở nên rét lạnh.
Vũ Ngọc Linh nghe bọn họ đem mình như món đồ thảy đi thảy lại thì ngơ ngác, không để ý thi thể trong ngực càng ngày càng lạnh dần, tới khi nàng phát giác ra thì đã muộn, Vũ Quốc Ngọc đã tắt thở. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, không chịu được những cú sốc liên tục.
Hoàng hậu nước Chu thấy được mình không sống nổi, bà ta nhân lúc Vũ Quốc Dũng đối đáp cùng đám người sứ giả liền kéo lấy áo Hoàng Thùy, lén lút nhỏ giọng nói.
“Cầu ngươi đem con ta đi.”
“Mẫu hậu!” Vũ Ngọc Linh sau khi thấy cha chết liền tỉnh người lại, âm thầm chảy nước mắt, nghe được hoàng hậu nói như vậy thì quay phắt lại.
“Suỵt! Con phải sống, nhất định phải sống.” Hoàng hậu siết chặt tay con gái, khiến cho nàng im lặng mới lẩm bẩm nói.
Vũ Ngọc Linh nước mắt chảy dài ôm lấy hoàng hậu, nàng biết bây giờ có nói gì cũng không thể nữa rồi. Nếu như nàng không thỏa hiệp, chắc chắn nàng không thể sống tiếp, hoặc sẽ bị bọn họ vũ nhục mà chết. Bây giờ nàng chỉ có thể thoát khỏi nơi này, đem theo kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu hậu để sống tiếp.
Nhìn thấy hai mẹ con trước mặt đang ôm nhau tuyệt vọng, Hoàng Thùy có chút khó chịu. Đây chính là tình thương của mẹ sao? Đúng là khiến người khác ghen tỵ. Chỉ là nếu để cô gái xinh đẹp như Vũ Ngọc Linh ở lại, có thể nàng ta sẽ sống không bằng chết, nếu vậy thì Hoàng Thùy có chút không nỡ. Chỉ là muốn đem nàng ta rời khỏi đây đúng là khó khăn. Còn chưa kể, bảo vật nước Chu đã ở trên tay nàng.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của hoàng hậu, Hoàng Thùy không thể nào không gật đầu.
Cuộc nói chuyện gay gắt của Vũ Quốc Dũng và thái tử nước Ly cuối cùng cũng đến hồi kết. Lê Quang Anh đang ở nước người, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thỏa hiệp, có điều hắn thề, sau này sẽ không chung trời với nước Chu, từ nay về sau sẽ trở thành kẻ địch với hắn.
“Bắt bọn họ lại.” Vũ Quốc Dũng chỉ tay vào mấy người đang bao quanh bảo vệ Vũ Ngọc Linh, Vũ Quốc Ngọc đã chết và hoàng hậu.
Hoàng hậu Chu đẩy Vũ Ngọc Linh đến bên cạnh Hoàng Thùy, bốn cận vệ bên cạnh hoàng đế đã chết liền hiểu được, chạy đến bên cạnh nàng thủ thế. (Mệt cái vụ đặt tên này lắm rồi, dù sao cũng sắp chết nên Phan lấy cái tên nước đặt ở sau ‘hoàng hậu’ để phân biệt nhé!).
“Vũ Quốc Dũng, ngươi có thể vì giao tình chúng ta ngày bé tha cho con ta một mạng không? Hiện tại nước Chu đã đổi chủ, Ngọc Linh là hậu bối, nó là nữ nhi sẽ không gây nên sóng gió gì cho ngươi cả.” Dáng vẻ lay lắt đầy tang thương của hoàng hậu Chu đứng vững trong gió, chỉ mới qua mấy khắc, từ một người vạn người cúi đầu trở thành một kẻ không chốn dung thân.
“Giao tình sao?” Vũ Quốc Dũng nhếch mép nhìn người phụ nữ hắn từng mơ ước, nhưng đó chỉ là từng mà thôi. “Cũng được, bảo con bé giao bảo vật trấn quốc ra, ta liền tha cho nó một mạng.”
Vũ Quốc Dũng nói đến bảo vật trấn quốc, Vũ Ngọc Linh theo bản năng sờ lên ngực, phát hiện vật trên ngực đã không còn mới hoảng hốt, tay chân càng trở nên luống cuống. Hoàng Thùy vẫn luôn theo giõi nàng, thấy vậy liền bước tới nắm tay nàng trấn an, khoảng vài giây sau mới rời đi.
Vũ Ngọc Linh nhìn hành động của nam tử trước mặt thì cảm thấy kỳ quái, sâu trong nội tâm có chút xấu hổ không hợp thời điểm, nhưng sau đó như nhận ra cái gì mới nắm chặt tay lại. Ngước mặt nhìn vị vương thúc mình từng kính trọng.
“Vương thúc, chỉ cần ngài để ta và mẫu hậu rời khỏi thành, ta liền dâng hai tay đem bảo vật trấn quốc cho ngài. Sau đó chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng.” Vũ Ngọc Linh vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Không được!” Hoàng hậu Chu nghe con gái nói vậy thì quát lên.
“Ta có chết cũng sẽ chết bên cạnh phụ hoàng con. Cho dù ta không chết cũng sẽ không rời khỏi nơi này.” Giọng bà trở nên hòa hoãn. “Con ngoan, chỉ cần con có thể rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống tốt đẹp, phụ hoàng của con ở trên trời mới vui vẻ được. Chắc chắn ngài ấy sẽ phù hộ cho con.”
“Nhưng…”
“Không được nhưng nhị gì hết. Nếu con còn muốn mẫu hậu đi theo, vậy ta liền chết ở đây cho con xem.” Hoàng hậu Chu chặt đứt lời nói của Vũ Ngọc Linh, thái độ cực kỳ kiên quyết. Lại quay qua nam nhân đáng căm hận kia nói.
“Vũ Quốc Dũng, ngươi thấy như thế được chứ?”
“Làm sao ta có thể tin được đồ ngươi đưa là bảo vật thật chứ? Dù sao chưa ai từng thấy đồ vật này hình dáng như thế nào.” Vũ Quốc Dũng im lặng, có chút không tin tưởng nhìn mẹ con hai người. Hắn tuy rằng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn cần một cái bảo đảm.
“Cho tại hạ mạn phép nói một câu. Dù sao chúng ta cũng không muốn ở lại đây quấy rầy việc nước việc nhà của ngài, chi bằng ngài tiễn chúng ta ra khỏi thành, cũng tiễn Ngọc Linh công chúa đi cùng chúng ta. Tại hạ nghe nói bảo vật nước ngài luôn trên người công chúa, vừa nãy tại hạ quan sát lại thấy nàng che ngực, vậy hẳn bảo vật đang ở đó đi.” Trịnh Vi Hòa vẫn theo Trần Tử Đình xem trò vui nãy giờ, bây giờ mới có dịp để lên tiếng. Dù sao hắn và mọi người ở đây ai cũng tò mò không biết bảo vật của ngũ quốc có hình dạng ra sao.
Đây là tiếng thét của thái giám bên người hoàng đế nước Chu. Sau khi Hoàng Thùy vừa rời khỏi ma trảo của loạt thị vệ thì lại nhận thêm từng đợt công kích của đại quân bên ngoài tràn vào.
“Phản rồi phản rồi! Các ngươi thật to gan, ai cho các ngươi cái gan tạo phản hả?” Tiếng rống tức giận của Vũ Quốc Ngọc vang lên, ánh mắt lăm lăm nhìn tường đại quân của mình bao vây chính mình. “Bây giờ các ngươi rút lui vẫn còn kịp, nếu không với tội của các ngươi chính là tru di cửu tộc.”
“Hahaha. Vũ Quốc Ngọc, tạo phản ư? Ngươi mới là kẻ tạo phản. Ngươi lại muốn đem giang sơn cho người ngoài? Uổng công tất cả chúng ta phò tá cho ngươi biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại dốc tâm vì kẻ bán nước.” Giọng của Vũ Quốc Dũng rõ ràng vang lên. Hắn là vị vương gia duy nhất của nước Chu, từ lâu đã có lòng muốn cướp ngôi của vị huynh trưởng cao cao tại thượng kia nhưng chưa tìm được lý do, bây giờ cơ hội ngay trước mắt, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ chứ. Giấc mộng mấy chục năm nay rốt cuộc cũng có thể thực hiện.
“Vũ Quốc Dũng, sao ngươi có thể làm như thế? Trước giờ ta có từng đối xử tệ bạc với ngươi sao? Bao nhiêu tài phú của ngươi chẳng lẽ không có một tay ta giúp đỡ?” Vũ Quốc Ngọc càng nói càng tức giận, tròng mắt cũng theo đó mà đỏ rực.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc ngươi đem giang sơn xã tắc này dâng cho người ngoài cả. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, hôm nay ta quyết định thay trời hành đạo.” Nói rồi, Vũ Quốc Dũng quay qua đám quan viên sợ hãi đứng ở sau lưng Vũ Quốc Ngọc.
“Chư vị đại thần, các ngươi cũng biết trăm năm nay nước Chu này đều là của nhà họ Vũ ta. Nay Vũ Quốc Ngọc lại muốn dâng hai tay cho người ngoài, các vị cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, giờ chỉ mong các vị có thể có lựa chọn đúng đắn kẻo về sau lầm đường lạc lối.” Vũ Quốc Dũng đúng lý hợp tình nói, trong giọng nói còn mang theo mấy phần uy hiếp.
Sau lưng hắn là đại tướng quân vừa dũng vừa mưu, tay nắm năm phần quân đội của nước Chu, hai phần khác nằm trên tay Vũ Quốc Dũng, còn lại ba phần quân đội do Vũ Quốc Ngọc nắm. Chỉ cần Vũ Quốc Ngọc chết liền có thể lấy được ngọc phù trên tay hắn.
Các vị đại thần nước Chu người này nhìn đến người kia, sau một hồi do dự mới dần dần bước đến bên cạnh Vũ Quốc Dũng. Không thể trách bọn hắn gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt rõ ràng là Vũ Quốc Dũng đã khống chế được toàn bộ cục diện, bây giờ nếu muốn nghịch hắn, vậy cái đầu cũng không cần giữ nữa.
Hiện giờ sau lưng Vũ Quốc Ngọc chỉ còn lẻ tẻ vài vị già nua cố chấp, nhưng nghĩ đến việc vợ con ở nhà, bọn hắn cuối cùng cũng chấp nhận thực tế, từng người bước đến bên cạnh Vũ Quốc Dũng. Thầm than nước Chu từ nay đổi chủ rồi, sau cuộc chiến tranh ngôi này có lẽ bọn hắn phải cáo lão hồi hương thôi.
“Ngô hoàng vạn tuế!” Sau khi các vị đại thần chuyển hướng liền quỳ xuống, hành lễ với vị hoàng đế mới của nước Chu. Tuy rằng lễ sắc phong chưa có, nhưng đây đã là chuyện hiển nhiên, không ai không muốn nịnh bợ vị boss mới này.
Nhìn đến tình cảnh nghịch chuyển ngay trước mắt, Vũ Quốc Ngọc nhịn không được thổ huyết, bất tỉnh nhân sự. Công chúa Vũ Ngọc Linh thấy vậy thì nước mắt dài ngắn chạy lại nâng ông dậy.
“Phụ hoàng, phụ hoàng tỉnh lại, phụ hoàng. Người đâu, truyền thái y, truyền thái y nhanh lên!” Vũ Ngọc Linh gào khàn cả cổ cũng không thấy ai phản ứng, bấy giờ nàng mới hướng đến Vũ Quốc Dũng cầu xin.
“Vương thúc, thúc làm ơn xem bệnh cho phụ hoàng. Ngai vàng gì đó ngài cứ lấy đi là được, chỉ cần ngài cứu phụ hoàng thôi.”
Mặc cho Vũ Ngọc Linh khóc lóc cầu xin, cũng không thèm để ý đến mấy lời nàng nói, Vũ Quốc Dũng quay qua đám người sứ thần.
“Khiến cho các vị chê cười rồi. Chỉ là việc nhà còn cần giải quyết, mong các vị về lại cư xá nghỉ ngơi, đến khi nước Chu ta mọi việc đâu vào đấy sẽ tiếp đãi các vị tận tình.”
“Ngươi là có ý gì? Muốn giam lỏng chúng ta sao?” Nguyễn Văn Tuấn Vũ lên tiếng.
“A, Ngư Họa thái tử hiểm lầm rồi. Chỉ là nước Chu chúng ta tiếp đón không tốt, muốn giữ các vị lại để bồi tội thôi. Thật sự không có ý khó dễ các ngài. Nếu như các vị cảm thấy ở lại không tốt, vậy ngay lập tức cho người tiễn các vị về nước, chỉ là chính sự nước Chu chúng ta hiện tại...”
“Không cần, chúng ta muốn ngay lập tức trở về, không phiền đến vương gia đưa tiễn.” Phạm Duy Hưng vương gia nước Thủy Biên cau có khước từ. Dù sao người của hắn cũng không lọt vào vòng trong của cuộc tỉ thí kén rể, cũng không mất mát gì, hiện tại cần phải về nước, không nên tham dự đấu tranh hoàng tộc của nước người ta.
“Vậy còn kén rể thì sao? Chẳng lẽ chúng ta đến đây tham gia kén rể cũng chỉ là trò khôi hài của nước các ngươi hả? Muốn xem chúng ta là con khỉ đang diễn trò sao?” Thái tử nước Ly, Lê Quang Anh vẻ mặt âm trầm lên tiếng. Vì cái vụ kén rể vớ vẩn này mà hắn phải đích thân chạy đến nước Chu, bây giờ lại tay không trở về, nghĩ cũng quá hay ho rồi.
“A, cái này chắc chắn nước Chu ta sẽ cho các vị một công đạo. Hình như vừa nãy công tử Võ Văn Nghĩa nước ngài thắng so tài đúng không? Vậy chúng ta liền giao công chúa Vũ Ngọc Linh cho các ngài vậy, tất nhiên sẽ không thiếu lễ bồi tội.” Vũ Quốc Dũng tự động bỏ qua Hoàng Thùy, hắn sẽ không để một tên tiểu tốt khiến cho quan hệ hai nước trở nên rạn nứt đâu.
“Hừ, một công chúa không có còn gì hết sao? Ngay từ đầu cuộc so tài đưa ra cũng không phải như vậy, chúng ta muốn bảo vật nước Chu, còn công chúa gì đó chúng ta không cần.” Ánh mắt Lê Quang Anh cực kỳ tăm tối nhìn lướt qua Vũ Ngọc Linh, sau đó nhếch mép quay đầu nhìn Vũ Quốc Dũng.
“Thái tử nước Ly, ngài sao có thể nói như thế được. Vốn chuyện kén rể là chúng ta sai, nhưng bảo vật nước Chu thì sao lại có thể trao cho người ngoài? Chúng ta chắc chắn sẽ bồi thường cho chuyện kén rể lần này, còn bảo vật thì xin thứ lỗi. Nếu ngài cứ khăng khăng như vậy thì lại càng xin thứ lỗi, nước Chu ta chỉ có thể tiễn khách.” Nghe đến yêu cầu quá đáng của Lê Quang Anh, giọng điệu của Vũ Quốc Dũng càng trở nên rét lạnh.
Vũ Ngọc Linh nghe bọn họ đem mình như món đồ thảy đi thảy lại thì ngơ ngác, không để ý thi thể trong ngực càng ngày càng lạnh dần, tới khi nàng phát giác ra thì đã muộn, Vũ Quốc Ngọc đã tắt thở. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, không chịu được những cú sốc liên tục.
Hoàng hậu nước Chu thấy được mình không sống nổi, bà ta nhân lúc Vũ Quốc Dũng đối đáp cùng đám người sứ giả liền kéo lấy áo Hoàng Thùy, lén lút nhỏ giọng nói.
“Cầu ngươi đem con ta đi.”
“Mẫu hậu!” Vũ Ngọc Linh sau khi thấy cha chết liền tỉnh người lại, âm thầm chảy nước mắt, nghe được hoàng hậu nói như vậy thì quay phắt lại.
“Suỵt! Con phải sống, nhất định phải sống.” Hoàng hậu siết chặt tay con gái, khiến cho nàng im lặng mới lẩm bẩm nói.
Vũ Ngọc Linh nước mắt chảy dài ôm lấy hoàng hậu, nàng biết bây giờ có nói gì cũng không thể nữa rồi. Nếu như nàng không thỏa hiệp, chắc chắn nàng không thể sống tiếp, hoặc sẽ bị bọn họ vũ nhục mà chết. Bây giờ nàng chỉ có thể thoát khỏi nơi này, đem theo kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu hậu để sống tiếp.
Nhìn thấy hai mẹ con trước mặt đang ôm nhau tuyệt vọng, Hoàng Thùy có chút khó chịu. Đây chính là tình thương của mẹ sao? Đúng là khiến người khác ghen tỵ. Chỉ là nếu để cô gái xinh đẹp như Vũ Ngọc Linh ở lại, có thể nàng ta sẽ sống không bằng chết, nếu vậy thì Hoàng Thùy có chút không nỡ. Chỉ là muốn đem nàng ta rời khỏi đây đúng là khó khăn. Còn chưa kể, bảo vật nước Chu đã ở trên tay nàng.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của hoàng hậu, Hoàng Thùy không thể nào không gật đầu.
Cuộc nói chuyện gay gắt của Vũ Quốc Dũng và thái tử nước Ly cuối cùng cũng đến hồi kết. Lê Quang Anh đang ở nước người, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thỏa hiệp, có điều hắn thề, sau này sẽ không chung trời với nước Chu, từ nay về sau sẽ trở thành kẻ địch với hắn.
“Bắt bọn họ lại.” Vũ Quốc Dũng chỉ tay vào mấy người đang bao quanh bảo vệ Vũ Ngọc Linh, Vũ Quốc Ngọc đã chết và hoàng hậu.
Hoàng hậu Chu đẩy Vũ Ngọc Linh đến bên cạnh Hoàng Thùy, bốn cận vệ bên cạnh hoàng đế đã chết liền hiểu được, chạy đến bên cạnh nàng thủ thế. (Mệt cái vụ đặt tên này lắm rồi, dù sao cũng sắp chết nên Phan lấy cái tên nước đặt ở sau ‘hoàng hậu’ để phân biệt nhé!).
“Vũ Quốc Dũng, ngươi có thể vì giao tình chúng ta ngày bé tha cho con ta một mạng không? Hiện tại nước Chu đã đổi chủ, Ngọc Linh là hậu bối, nó là nữ nhi sẽ không gây nên sóng gió gì cho ngươi cả.” Dáng vẻ lay lắt đầy tang thương của hoàng hậu Chu đứng vững trong gió, chỉ mới qua mấy khắc, từ một người vạn người cúi đầu trở thành một kẻ không chốn dung thân.
“Giao tình sao?” Vũ Quốc Dũng nhếch mép nhìn người phụ nữ hắn từng mơ ước, nhưng đó chỉ là từng mà thôi. “Cũng được, bảo con bé giao bảo vật trấn quốc ra, ta liền tha cho nó một mạng.”
Vũ Quốc Dũng nói đến bảo vật trấn quốc, Vũ Ngọc Linh theo bản năng sờ lên ngực, phát hiện vật trên ngực đã không còn mới hoảng hốt, tay chân càng trở nên luống cuống. Hoàng Thùy vẫn luôn theo giõi nàng, thấy vậy liền bước tới nắm tay nàng trấn an, khoảng vài giây sau mới rời đi.
Vũ Ngọc Linh nhìn hành động của nam tử trước mặt thì cảm thấy kỳ quái, sâu trong nội tâm có chút xấu hổ không hợp thời điểm, nhưng sau đó như nhận ra cái gì mới nắm chặt tay lại. Ngước mặt nhìn vị vương thúc mình từng kính trọng.
“Vương thúc, chỉ cần ngài để ta và mẫu hậu rời khỏi thành, ta liền dâng hai tay đem bảo vật trấn quốc cho ngài. Sau đó chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng.” Vũ Ngọc Linh vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Không được!” Hoàng hậu Chu nghe con gái nói vậy thì quát lên.
“Ta có chết cũng sẽ chết bên cạnh phụ hoàng con. Cho dù ta không chết cũng sẽ không rời khỏi nơi này.” Giọng bà trở nên hòa hoãn. “Con ngoan, chỉ cần con có thể rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống tốt đẹp, phụ hoàng của con ở trên trời mới vui vẻ được. Chắc chắn ngài ấy sẽ phù hộ cho con.”
“Nhưng…”
“Không được nhưng nhị gì hết. Nếu con còn muốn mẫu hậu đi theo, vậy ta liền chết ở đây cho con xem.” Hoàng hậu Chu chặt đứt lời nói của Vũ Ngọc Linh, thái độ cực kỳ kiên quyết. Lại quay qua nam nhân đáng căm hận kia nói.
“Vũ Quốc Dũng, ngươi thấy như thế được chứ?”
“Làm sao ta có thể tin được đồ ngươi đưa là bảo vật thật chứ? Dù sao chưa ai từng thấy đồ vật này hình dáng như thế nào.” Vũ Quốc Dũng im lặng, có chút không tin tưởng nhìn mẹ con hai người. Hắn tuy rằng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn cần một cái bảo đảm.
“Cho tại hạ mạn phép nói một câu. Dù sao chúng ta cũng không muốn ở lại đây quấy rầy việc nước việc nhà của ngài, chi bằng ngài tiễn chúng ta ra khỏi thành, cũng tiễn Ngọc Linh công chúa đi cùng chúng ta. Tại hạ nghe nói bảo vật nước ngài luôn trên người công chúa, vừa nãy tại hạ quan sát lại thấy nàng che ngực, vậy hẳn bảo vật đang ở đó đi.” Trịnh Vi Hòa vẫn theo Trần Tử Đình xem trò vui nãy giờ, bây giờ mới có dịp để lên tiếng. Dù sao hắn và mọi người ở đây ai cũng tò mò không biết bảo vật của ngũ quốc có hình dạng ra sao.
/52
|