Sau khi ăn Huyết Liên, Huyền Anh liền lâm vào giấc ngủ sâu. Hoàng Thùy và Trần Tử Đình cũng cảm nhận được biến hóa, thân thể hai người đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác bức bối khó chịu. Dưới bàn chân giống như có khí nóng tích tụ, lan tràn toàn thân, cố gắng bỏ qua cảm giác khiến người ta chán ghét này, việc nàng cần làm hiện tại chính là thoát khỏi núi lửa, bảo toàn tính mạng.
Tìm đường ra cũng không khó khăn như tưởng tượng, chỉ cần tập trung lắng nghe tiếng gió là có thể tìm được đường đi. Hoàng Thùy cũng tranh thủ vận dụng kiến thức, giải thích một số đặc điểm của núi lửa cho Trần Tử Đình. Liên tục tìm đường trong nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được lối ra.
Đó là một cửa hang bị tuyết bao phủ gần như hoàn toàn, có lẽ là do núi lửa sôi trào lan tỏa sức nóng khiến cho tuyết phủ ở cửa hang tan ra, tạo thành một lỗ hổng thông gió đi vào, hai người cố gắng lắm mới có thể dạt tuyết ra hai bên để bò ra ngoài.
Vừa ra được bên ngoài, Hoàng Thùy liền nằm bệt xuống nền tuyết lạnh băng, cảm nhận từng chút khí lạnh đang tràn vào cơ thể khiến mọi ngóc ngách trong kinh mạch thoải mái không thôi.
Trần Tử Đình lại không nhàn nhã như nàng, nhanh chóng đốt pháo sáng tụ tập mọi người. Rất nhanh sau đó, bốn người Trương Tú Uyên lo lắng chạy tới.
“Đình ca ca, huynh có sao không? Sao quần áo lại thành ra thế này?” Quần áo của Trần Tử Đình và Hoàng Thùy hiện tại lấm lem tuyết, đất đỏ và loang lỗ vết bẩn màu đen. Đây chính là kết quả của việc chật vật hái Huyết Liên.
“Có tìm được Huyết Liên không?” Là giọng của Đặng Tuấn Kiệt.
“Ta không sao, đã tìm được Huyết Liên. Chuyện này chúng ta nói sau, cần phải rời khỏi nơi này gấp.” Trần Tử Đình tránh né sự thân thiết của Trương Tú Uyên, vẻ mặt nghiêm trọng nói với mọi người.
Hắn vừa dứt lời thì mặt đất dưới chân bỗng rung động mãnh liệt, bọn họ phải đỡ lấy nhau mới có thể đứng vững. Hoàng Thùy đang nằm dưới đất nhanh chóng ngồi dậy.
“Nhanh, chúng ta cần phải sơ tán người dân ở dưới núi.” Hoàng Thùy sốc lại tinh thần, chỉnh lại hành trang, vẻ mặt càng trở nên gấp gáp.
“Tại sao phải sơ tán người dân?” Đặng Tuấn thắc mắc hỏi.
“Chuyện này nói sau, chúng ta đi trước.” Trần Tử Đình dẫn đầu chạy trước, sau đó đám người lục tục theo sau. Thấy tốc độ của bọn họ càng ngày càng nhanh, Hoàng Thùy cảm thấy không ổn mới la lên.
“Khoan đã!”
Đoàn người nghe tiếng gọi thì chạy chậm lại, khó hiểu nhìn Hoàng Thùy.
“Còn chuyện gì nữa?” Trương Tú Uyên mất kiên nhẫn nói.
“Các ngươi sử dụng khinh công chạy trước, cố gắng càng nhanh càng tốt. Sơ tán người dân chạy khỏi nơi này, tốt nhất là đi xa một chút. Những vùng lân cận cũng phải thông báo để người dân đi tị nạn, tất cả không được ở trong nhà, phải tìm những nơi trống trải để đứng khi động đất xảy ra. Còn phải thông báo cho triều đình một tiếng để chuẩn bị cứu nạn thiên tai. Theo tình hình này, chậm nhất chiều mai núi lửa sẽ phun trào. Các ngươi cũng cẩn thận một chút.” Hoàng Thùy nhíu nhíu mày. Ngoại trừ Trần Tử Đình, những người khác đều không hiểu nàng đang nói gì.
“Còn ngươi?” Trần Tử Đình dường như hiểu ý nàng, hỏi ngược lại.
“Ta sẽ chạy theo phía sau, dù sao xích băng cũng đã được tháo, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.” Hoàng Thùy đưa sợi dây xích chứa đầy hàn khí quơ quơ trước mặt. “Hiện tại an toàn của người dân là trên hết, mà tốc độ của ta lại chậm, nếu không kịp xuống núi sẽ khiến dân chúng lầm than. Không cần phải lo lắng cho ta, ta hiểu được núi lửa, chắn chắn sẽ sống sót.”
Trần Tử Đình trầm mặc một hồi, đôi mắt hẹp dài trong suốt xoáy sâu vào con ngươi của Hoàng Thùy, khiến trong lòng nàng lộp bộp một cái. Đến khi Hoàng Thùy có chút không chịu nổi hắn mới nhẹ nàng bước đến bên cạnh nàng, sau đó đưa hai tay ôm cả người nàng vào lòng.
“Cố gắng sống sót, ta chắc chắn sẽ tìm nàng.”
“Được.” Lòng Hoàng Thùy bỗng nhiên ấm áp. Tuy rằng Trần Tử Đình có chút lạnh bạc khô khan, nhưng cũng là người thứ hai quan tâm nàng sau vợ chồng Phan thị.
Rời khỏi vòng tay của Trần Tử Đình, Hoàng Thùy ổn định lại tinh thần, sau đó quay qua nhìn một lượt những người ở đây, không để ý ánh mắt đầy ghen tị của Trương Tú Uyên, nàng nói.
“Các ngươi bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Chỉ có mỗi Đặng Tuấn Kiệt lên tiếng. Những người này đúng là không ai hoan nghênh nàng.
“Đi! Nhanh!” Trần Tử Đình dẫn đầu đi trước, chỉ một loáng sau đã không thấy bóng dáng. Những người còn lại cũng vận dụng khinh công theo sau. Duy chỉ có Trương Tú Uyên vẫn còn nán lại, bước chân nhẹ nhàng đến gần Hoàng Thùy, ánh mắt có chút ác độc khiến nàng phải nheo mắt đề phòng.
“Ngươi ráng bảo trọng nhé!” Nhanh như chớp, nàng ta điểm hai huyệt vị trên người Hoàng Thùy, khiến nàng không thể nói, cũng không thể cử động.
“Ngươi muốn tranh Đình ca ca với ta ư? Không có tư cách!” Ánh mắt nàng trở nên ngoan độc, sau đó quay lưng bỏ đi, bên miệng vẫn còn nụ cười vui vẻ.
Trương Tú Uyên đi đến chỗ Hồ Hải Đăng vẫn đang đứng đợi, cả hai nhanh chóng đuổi theo đám người Trần Tử Đình.
Đợi đến khi tất cả đã đi xa, Hoàng Thùy mới bỉu môi hoạt động lại gân cốt. Làm mấy động tác khởi động cơ thể, bóng dáng nàng như tia sáng, nhanh chóng biến mất khỏi rừng thông xơ xác.
Hướng Trần Tử Đình đi là hướng Nam, nơi mà ban đầu bọn họ dừng chân mua đồ trước khi lên núi, cũng là địa phận của nước Phượng Hòa. Bao quanh núi Tuyết Tâm có năm quốc gia, năm người bọn họ chắc chắn sẽ chia thành hai tốp để hành động, nhanh lắm cũng chỉ có thể thông báo đến người dân dưới núi và hai nước bên cạnh. Hoàng Thùy là một công dân tốt, lại còn là một sinh viên cảnh sát gương mẫu, có tâm với nhân dân đất nước, tuy rằng bên kia cũng không phải đất nước của nàng nhưng cũng không thể để dân chúng chịu cảnh lầm than.
Hoàng Thùy vòng quanh núi Tuyết Tâm, nhanh chóng hướng về phương Bắc, biên giới nước Thủy Biên và Ngự Hòa.
Thời gian xuống núi mất hết hai canh giờ, trời cũng đã sáng choang. Hoàng Thùy vừa đặt chân đến một thôn nhỏ dưới chân núi Tuyết Tâm thuộc nước Thủy Biên. Nàng cũng không có thời gian ngắm cảnh mà nhanh chóng thông báo cho người dân ở đây.
Nhưng dường như không ai nghe nàng, bọn họ bảo nàng là người điên, người dân cầm gậy gộc đuổi đánh nàng, mắng nàng đang trù ẻo bọn họ. Hoàng Thùy đành phải bỏ chạy rồi ngồi lại bên ven đường nghĩ cách.
Đầu tiên, nàng sửa soạn lại quần áo, giả dạng thành thương nhân đang hớt hãi bỏ chạy khiến cho người dân phải lôi lại hỏi chuyện.
Nàng nói: “Không lừa các người, sắp tới ở đây sẽ có tai họa ập đến, ta phải chạy trước, nếu không sẽ không còn mạng để sống nữa. Các ngươi nghe ta thì nhanh chóng sửa soạn chạy về hướng Bắc với ta, còn không thì mặc kệ mấy người.”
Nói xong bỏ chạy lấy người khiến người dân có chút hoang mang. Nghĩ lại vừa nãy có một thằng nhóc đi đến thông báo mọi người chạy đi, bây giờ lại là một thương nhân cũng nói y như vậy. Bà con thôn xóm xôn xao tụm lại bàn luận, nghi hoặc đây có phải trò đùa dai không.
Một hồi sau lại có một cô nương khác chật vật chạy tới, gặp bọn họ thì khổ sở khóc lóc.
“Chào các thúc thẩm, không biết mọi người có thấy một thương nhân chạy qua đây không? Hắn là tướng công của ta, biết nơi này xảy ra thảm họa, ngại ta tay chân vụng về liền bỏ ta lại chạy trốn. Các thúc thẩm biết hắn chạy hướng nào chỉ giùm ta với. Ta không muốn bỏ mạng ở nơi này đâu.”
Cô nương kia mặt mày tái nhợt, lại lấm lem bùn đất, cả người run rẩy nói cảm tạ với người dân. “Mọi người cũng thông báo với làng xóm một tiếng, gần đây còn có thôn làng nào cũng phải báo với bọn họ chạy nhanh đi, phải chạy về hướng Bắc. Nếu không sẽ không kịp đâu.” Sau đó chạy theo hướng bọn họ chỉ rồi rời đi.
Lại thêm một khoảng thời gian, khi mà người dân đang xôn xao bàn luận, có người đã nóng nảy muốn thu thập đồ đạc rời đi thì bỗng xuất hiện thêm một người chạy tới. Đây là một thanh niên, trên người chi chít dấu chấm đỏ, nhìn rất ghê tởm. Hắn vừa chạy đến thì người dân sợ hãi dạt ra.
“Mọi người ơi, cứu ta với, làng của ta bị thủy đậu, bọn họ đang đuổi theo ta đến đây. Các thúc bá làm ơn giúp ta trốn khỏi bọn họ.” Thanh niên khóc lóc nức nở, muốn chạy lại níu kéo người dân thì bị bọn họ tránh như tránh tà. Có một người lên tiếng hỏi.
“Làng ngươi ở đâu? Sao lại bị thế này?”
“Làng ta ở hướng kia kìa, dưới chân núi Tuyết Tâm của nước Phượng Hòa ấy.” Hắn đưa tay chỉ về một phía, cũng là phía ba người trước chạy tới. “Làng ta không hiểu bị gì mà ai cũng nổi thủy đậu, có nhiều người chết lắm rồi. Bọn họ thấy ai không bị lây bệnh là chạy tới khiến cho người đó cũng bị như mình, thật đáng sợ, sau đó ta cắn răng chạy vòng núi để đến đây, nhưng mà bọn họ vẫn một mực đuổi theo.”
Hắn nói một cái rồi lại ngó ngó về hướng chân núi, sau đó ánh mắt trở nên sợ hãi.
“Đó đó, bọn hắn lại tới rồi, ta chạy đây, làng các người không chạy cũng sẽ bị lây thôi. Ta không muốn bị lây bệnh giống các người đâu.” Hắn nói rồi lại bỏ chạy mất.
Người dân thấy thế cũng trở nên sợ hãi. Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó có người bỗng nhiên run rẩy hét lớn.
“Chạy! Chạy thôi!” Giống như ong vỡ tổ, người dân trong làng nhanh chóng cuốn gói chạy đi.
Thôn nhỏ dưới chân núi Tuyết Tâm thuộc nước Ngư Họa cũng vậy. Bọn họ nhanh chóng kéo nhau bỏ trốn. Sau khi bỏ nhà bỏ của chạy đi, phía sau lưng bỗng nhiên rung động mãnh liệt, người dân càng thêm sợ hãi, bước chân lại càng nhanh.
Không đến nửa canh giờ sau, mặt đất bị sạt lở, một dòng chảy màu đỏ mang theo hơi thở nóng rực trên đỉnh núi Tuyết Tâm chảy xuống, đem theo sự hủy diệt đáng sợ. Những ai không may mắn trốn thoát đều bị chôn vùi. Trong vòng trăm dặm động đất xảy ra liên tục, khiến con người chìm trong sợ hãi.
Tìm đường ra cũng không khó khăn như tưởng tượng, chỉ cần tập trung lắng nghe tiếng gió là có thể tìm được đường đi. Hoàng Thùy cũng tranh thủ vận dụng kiến thức, giải thích một số đặc điểm của núi lửa cho Trần Tử Đình. Liên tục tìm đường trong nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được lối ra.
Đó là một cửa hang bị tuyết bao phủ gần như hoàn toàn, có lẽ là do núi lửa sôi trào lan tỏa sức nóng khiến cho tuyết phủ ở cửa hang tan ra, tạo thành một lỗ hổng thông gió đi vào, hai người cố gắng lắm mới có thể dạt tuyết ra hai bên để bò ra ngoài.
Vừa ra được bên ngoài, Hoàng Thùy liền nằm bệt xuống nền tuyết lạnh băng, cảm nhận từng chút khí lạnh đang tràn vào cơ thể khiến mọi ngóc ngách trong kinh mạch thoải mái không thôi.
Trần Tử Đình lại không nhàn nhã như nàng, nhanh chóng đốt pháo sáng tụ tập mọi người. Rất nhanh sau đó, bốn người Trương Tú Uyên lo lắng chạy tới.
“Đình ca ca, huynh có sao không? Sao quần áo lại thành ra thế này?” Quần áo của Trần Tử Đình và Hoàng Thùy hiện tại lấm lem tuyết, đất đỏ và loang lỗ vết bẩn màu đen. Đây chính là kết quả của việc chật vật hái Huyết Liên.
“Có tìm được Huyết Liên không?” Là giọng của Đặng Tuấn Kiệt.
“Ta không sao, đã tìm được Huyết Liên. Chuyện này chúng ta nói sau, cần phải rời khỏi nơi này gấp.” Trần Tử Đình tránh né sự thân thiết của Trương Tú Uyên, vẻ mặt nghiêm trọng nói với mọi người.
Hắn vừa dứt lời thì mặt đất dưới chân bỗng rung động mãnh liệt, bọn họ phải đỡ lấy nhau mới có thể đứng vững. Hoàng Thùy đang nằm dưới đất nhanh chóng ngồi dậy.
“Nhanh, chúng ta cần phải sơ tán người dân ở dưới núi.” Hoàng Thùy sốc lại tinh thần, chỉnh lại hành trang, vẻ mặt càng trở nên gấp gáp.
“Tại sao phải sơ tán người dân?” Đặng Tuấn thắc mắc hỏi.
“Chuyện này nói sau, chúng ta đi trước.” Trần Tử Đình dẫn đầu chạy trước, sau đó đám người lục tục theo sau. Thấy tốc độ của bọn họ càng ngày càng nhanh, Hoàng Thùy cảm thấy không ổn mới la lên.
“Khoan đã!”
Đoàn người nghe tiếng gọi thì chạy chậm lại, khó hiểu nhìn Hoàng Thùy.
“Còn chuyện gì nữa?” Trương Tú Uyên mất kiên nhẫn nói.
“Các ngươi sử dụng khinh công chạy trước, cố gắng càng nhanh càng tốt. Sơ tán người dân chạy khỏi nơi này, tốt nhất là đi xa một chút. Những vùng lân cận cũng phải thông báo để người dân đi tị nạn, tất cả không được ở trong nhà, phải tìm những nơi trống trải để đứng khi động đất xảy ra. Còn phải thông báo cho triều đình một tiếng để chuẩn bị cứu nạn thiên tai. Theo tình hình này, chậm nhất chiều mai núi lửa sẽ phun trào. Các ngươi cũng cẩn thận một chút.” Hoàng Thùy nhíu nhíu mày. Ngoại trừ Trần Tử Đình, những người khác đều không hiểu nàng đang nói gì.
“Còn ngươi?” Trần Tử Đình dường như hiểu ý nàng, hỏi ngược lại.
“Ta sẽ chạy theo phía sau, dù sao xích băng cũng đã được tháo, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.” Hoàng Thùy đưa sợi dây xích chứa đầy hàn khí quơ quơ trước mặt. “Hiện tại an toàn của người dân là trên hết, mà tốc độ của ta lại chậm, nếu không kịp xuống núi sẽ khiến dân chúng lầm than. Không cần phải lo lắng cho ta, ta hiểu được núi lửa, chắn chắn sẽ sống sót.”
Trần Tử Đình trầm mặc một hồi, đôi mắt hẹp dài trong suốt xoáy sâu vào con ngươi của Hoàng Thùy, khiến trong lòng nàng lộp bộp một cái. Đến khi Hoàng Thùy có chút không chịu nổi hắn mới nhẹ nàng bước đến bên cạnh nàng, sau đó đưa hai tay ôm cả người nàng vào lòng.
“Cố gắng sống sót, ta chắc chắn sẽ tìm nàng.”
“Được.” Lòng Hoàng Thùy bỗng nhiên ấm áp. Tuy rằng Trần Tử Đình có chút lạnh bạc khô khan, nhưng cũng là người thứ hai quan tâm nàng sau vợ chồng Phan thị.
Rời khỏi vòng tay của Trần Tử Đình, Hoàng Thùy ổn định lại tinh thần, sau đó quay qua nhìn một lượt những người ở đây, không để ý ánh mắt đầy ghen tị của Trương Tú Uyên, nàng nói.
“Các ngươi bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Chỉ có mỗi Đặng Tuấn Kiệt lên tiếng. Những người này đúng là không ai hoan nghênh nàng.
“Đi! Nhanh!” Trần Tử Đình dẫn đầu đi trước, chỉ một loáng sau đã không thấy bóng dáng. Những người còn lại cũng vận dụng khinh công theo sau. Duy chỉ có Trương Tú Uyên vẫn còn nán lại, bước chân nhẹ nhàng đến gần Hoàng Thùy, ánh mắt có chút ác độc khiến nàng phải nheo mắt đề phòng.
“Ngươi ráng bảo trọng nhé!” Nhanh như chớp, nàng ta điểm hai huyệt vị trên người Hoàng Thùy, khiến nàng không thể nói, cũng không thể cử động.
“Ngươi muốn tranh Đình ca ca với ta ư? Không có tư cách!” Ánh mắt nàng trở nên ngoan độc, sau đó quay lưng bỏ đi, bên miệng vẫn còn nụ cười vui vẻ.
Trương Tú Uyên đi đến chỗ Hồ Hải Đăng vẫn đang đứng đợi, cả hai nhanh chóng đuổi theo đám người Trần Tử Đình.
Đợi đến khi tất cả đã đi xa, Hoàng Thùy mới bỉu môi hoạt động lại gân cốt. Làm mấy động tác khởi động cơ thể, bóng dáng nàng như tia sáng, nhanh chóng biến mất khỏi rừng thông xơ xác.
Hướng Trần Tử Đình đi là hướng Nam, nơi mà ban đầu bọn họ dừng chân mua đồ trước khi lên núi, cũng là địa phận của nước Phượng Hòa. Bao quanh núi Tuyết Tâm có năm quốc gia, năm người bọn họ chắc chắn sẽ chia thành hai tốp để hành động, nhanh lắm cũng chỉ có thể thông báo đến người dân dưới núi và hai nước bên cạnh. Hoàng Thùy là một công dân tốt, lại còn là một sinh viên cảnh sát gương mẫu, có tâm với nhân dân đất nước, tuy rằng bên kia cũng không phải đất nước của nàng nhưng cũng không thể để dân chúng chịu cảnh lầm than.
Hoàng Thùy vòng quanh núi Tuyết Tâm, nhanh chóng hướng về phương Bắc, biên giới nước Thủy Biên và Ngự Hòa.
Thời gian xuống núi mất hết hai canh giờ, trời cũng đã sáng choang. Hoàng Thùy vừa đặt chân đến một thôn nhỏ dưới chân núi Tuyết Tâm thuộc nước Thủy Biên. Nàng cũng không có thời gian ngắm cảnh mà nhanh chóng thông báo cho người dân ở đây.
Nhưng dường như không ai nghe nàng, bọn họ bảo nàng là người điên, người dân cầm gậy gộc đuổi đánh nàng, mắng nàng đang trù ẻo bọn họ. Hoàng Thùy đành phải bỏ chạy rồi ngồi lại bên ven đường nghĩ cách.
Đầu tiên, nàng sửa soạn lại quần áo, giả dạng thành thương nhân đang hớt hãi bỏ chạy khiến cho người dân phải lôi lại hỏi chuyện.
Nàng nói: “Không lừa các người, sắp tới ở đây sẽ có tai họa ập đến, ta phải chạy trước, nếu không sẽ không còn mạng để sống nữa. Các ngươi nghe ta thì nhanh chóng sửa soạn chạy về hướng Bắc với ta, còn không thì mặc kệ mấy người.”
Nói xong bỏ chạy lấy người khiến người dân có chút hoang mang. Nghĩ lại vừa nãy có một thằng nhóc đi đến thông báo mọi người chạy đi, bây giờ lại là một thương nhân cũng nói y như vậy. Bà con thôn xóm xôn xao tụm lại bàn luận, nghi hoặc đây có phải trò đùa dai không.
Một hồi sau lại có một cô nương khác chật vật chạy tới, gặp bọn họ thì khổ sở khóc lóc.
“Chào các thúc thẩm, không biết mọi người có thấy một thương nhân chạy qua đây không? Hắn là tướng công của ta, biết nơi này xảy ra thảm họa, ngại ta tay chân vụng về liền bỏ ta lại chạy trốn. Các thúc thẩm biết hắn chạy hướng nào chỉ giùm ta với. Ta không muốn bỏ mạng ở nơi này đâu.”
Cô nương kia mặt mày tái nhợt, lại lấm lem bùn đất, cả người run rẩy nói cảm tạ với người dân. “Mọi người cũng thông báo với làng xóm một tiếng, gần đây còn có thôn làng nào cũng phải báo với bọn họ chạy nhanh đi, phải chạy về hướng Bắc. Nếu không sẽ không kịp đâu.” Sau đó chạy theo hướng bọn họ chỉ rồi rời đi.
Lại thêm một khoảng thời gian, khi mà người dân đang xôn xao bàn luận, có người đã nóng nảy muốn thu thập đồ đạc rời đi thì bỗng xuất hiện thêm một người chạy tới. Đây là một thanh niên, trên người chi chít dấu chấm đỏ, nhìn rất ghê tởm. Hắn vừa chạy đến thì người dân sợ hãi dạt ra.
“Mọi người ơi, cứu ta với, làng của ta bị thủy đậu, bọn họ đang đuổi theo ta đến đây. Các thúc bá làm ơn giúp ta trốn khỏi bọn họ.” Thanh niên khóc lóc nức nở, muốn chạy lại níu kéo người dân thì bị bọn họ tránh như tránh tà. Có một người lên tiếng hỏi.
“Làng ngươi ở đâu? Sao lại bị thế này?”
“Làng ta ở hướng kia kìa, dưới chân núi Tuyết Tâm của nước Phượng Hòa ấy.” Hắn đưa tay chỉ về một phía, cũng là phía ba người trước chạy tới. “Làng ta không hiểu bị gì mà ai cũng nổi thủy đậu, có nhiều người chết lắm rồi. Bọn họ thấy ai không bị lây bệnh là chạy tới khiến cho người đó cũng bị như mình, thật đáng sợ, sau đó ta cắn răng chạy vòng núi để đến đây, nhưng mà bọn họ vẫn một mực đuổi theo.”
Hắn nói một cái rồi lại ngó ngó về hướng chân núi, sau đó ánh mắt trở nên sợ hãi.
“Đó đó, bọn hắn lại tới rồi, ta chạy đây, làng các người không chạy cũng sẽ bị lây thôi. Ta không muốn bị lây bệnh giống các người đâu.” Hắn nói rồi lại bỏ chạy mất.
Người dân thấy thế cũng trở nên sợ hãi. Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó có người bỗng nhiên run rẩy hét lớn.
“Chạy! Chạy thôi!” Giống như ong vỡ tổ, người dân trong làng nhanh chóng cuốn gói chạy đi.
Thôn nhỏ dưới chân núi Tuyết Tâm thuộc nước Ngư Họa cũng vậy. Bọn họ nhanh chóng kéo nhau bỏ trốn. Sau khi bỏ nhà bỏ của chạy đi, phía sau lưng bỗng nhiên rung động mãnh liệt, người dân càng thêm sợ hãi, bước chân lại càng nhanh.
Không đến nửa canh giờ sau, mặt đất bị sạt lở, một dòng chảy màu đỏ mang theo hơi thở nóng rực trên đỉnh núi Tuyết Tâm chảy xuống, đem theo sự hủy diệt đáng sợ. Những ai không may mắn trốn thoát đều bị chôn vùi. Trong vòng trăm dặm động đất xảy ra liên tục, khiến con người chìm trong sợ hãi.
/52
|