Jim vội vàng kéo Thượng Quan Trừng lại, lên tiếng giải thích: "Anh ta nói là việc của anh ta, chúng ta ăn là việc của chúng ta. Đâu phải cậu không biết chứ, một vài người có nhu cầu đặc biệt. Nếu nơi này không có phục vụ đặc biệt thì sao anh ta phải tốn nhiều tiền vào hệ thống an ninh như thế? Chúng ta cũng có thể yên tâm ăn cơm, không lo bị đám paparazzi kia theo dõi."
Từ Nam Phương mặc dù không hiểu rõ dịch vụ đặc thù là gì nhưng nhìn ánh mắt của anh ta, chỉ dựa vào cảm giác cũng đoán ra được là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Đã thế lại còn "nước lửa triền miên", rời nhắc tới cả chuyện nam nữ, cô đã đoán ra được tám chín phần.
Từ Nam Phương khinh bỉ nhìn về phía cánh cửa, nghĩ bụng, đàn ông thời nay hóa ra không hoàn toàn tốt như mình nghĩ. Cô vừa ngước mắt lên đã thấy Thượng Quan Trừng giận dữ: “Tôi ăn không vào nữa rồi, đám người này không ngờ lại bẩn thỉu như thế.”
Jim khuyên can: “Anh ta chẳng qua nói là nói như vậy thôi mà. Cậu coi là thật làm gì chứ? Mà bây giờ đã bảy tám giờ rồi, đang là giờ ăn tối, cậu bảo đi đâu tìm chỗ ăn bây giờ? Nếu cậu không sợ xảy ra scandal thì chúng ta tới Vương Phủ Tỉnh[1] đi dạo một vòng!”
Nghe Jim nói vậy, Thượng Quan Trừng cũng không dám lên tiếng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hờn dỗi.
“Thôi nào thôi nào,cậu đâu phải không biết giới giải trí ‘thịt tươi’, chúng ta giữ mình trong sạch là được rồi.”
“Tôi đây không sợ người khác nói xằng nói bậy.” Thượng Quân Trừng liếc Từ Nam Phương đang đứng bên cạnh, giận cá chém thớt nói: “Ngồi xuống đi, không cần quan tâm người ta nói, chỗ nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh cả.” Dù nói với giọng bực tức, nhưng lại có vẻ như anh đang an ủi cô.
Từ Nam Phương sững người, câu nói của Thượng Quân Trừng như ám chỉ, vì có cô ở đây nên anh mới tức giận, chẳng lẽ trong mắt anh, cô đơn thuần đến thế, anh không muốn cô hiểu lầm cuộc sống của mình bẩn thỉu và xấu xa?
Từ Nam Phương dở khóc dở cười. Cô cười khinh bỉ sự đê tiện của đàn ông thời nay, có lẽ Thượng Quan Trừng là một ngoại lệ, nhưng lại là một ngoại lệ sống trong mộng. Anh tự lừa mình dối người mà nói rằng thế gian này chỉ có một vài con sâu làm rầu nồi canh, hoàn toàn không biết rằng, tất cả những gì anh thấy được chỉ là vẻ bề ngoài.
Giống như lúc này, Từ Nam Phương cố tình tỏ ra rụt rè và phòng bị, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quân Trừng, nhưng trong mắt anh, cô là một người mềm yếu và ngây thơ.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ vào,bày trước mặt mỗi người một bộ dao dĩa, sau đó gọi món canh khai vị lên. Thượng Quân Trừng mở vung, uống một ngụm, cảm nhận được mùi vị hải sản tươi ngon.
Nhưng Từ Nam Phương rõ ràng không quen ăn mấy thứ này. Thượng Quân Trừng nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Không thích à?”
Từ Nam Phương lắc đầu: “Mùi vị kì lạ quá.”
Anh bật cười: “Xem ra cô chưa ăn hải sản bao giờ, biết dùng dao dĩa không?”.
Thấy bô dạng thích thú của Thượng Quan Trừng, Từ Nam Phương không nỡ gạt đi sự nhiệt tình muốn hướng dẫn của anh. Cô ngượng ngập lắc đầu, mặc dù thực tế là cô đã từng học cách dùng dao dĩa từ cha Matteo Ricci.
Thượng Quân Trừng cầm lấy dao dĩa bắt đầu chỉ dẫn cô: “Tay trái cầm cái dĩa này, tay phải cầm dao. Lát nữa món chính được mang lên, cô dung dao xắt thịt và cá, dung dĩa để xiên vào miếng cá đã xắt nhỏ đưa lên miệng.”
Từ Nam Phương ngoan ngoãn học theo. Trông thấy động tác của cô không đúng, Thượng Quân Trừng buông dao dĩa trong tay xuống, bắt lấy tay cô để hướng dẫn.
Bị anh nắm lấy tay, Từ Nam Phương ngước mắt lên, xấu hổ nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia. Sự nghiêm túc của anh khiến cô cảm thấy buốn cười.
Jim ngồi bên cạnh rướn cổ lên mà nhìn, cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ Thượng Quân Trừng lại bị người phụ nữ như Từ Nam Phương tóm chặt.
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, không phải nhân viên phục vụ mà là chủ nhà hàng. Anh ta bất giác nhìn vào đôi tay của Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương, cười mờ ám mà ho khan hai tiếng. Thượng Quân Trừng ngẩng đầu lên, vừa trông thấy anh ta, tâm trạng đang tốt lập tức tan như bong bóng xà phòng. Anh buông tay Từ Nam Phương ra, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”.
Người đàn ông kia nhìn vẻ mặt sa sầm của Thượng Quân Trừng, cho rằng mình đã phá hỏng việc vui của anh, liền tỏ ra ăn năn, cười nói: “Là thế này, thật trùng hợp tổng giám đốc Lư của tập đoàn Thiệm Hương cũng tới đây ăn, đang ngồi phòng kế bên. Biết mọi người đang ở đây ông ta nói muốn thanh toán hóa đơn cho mọi người, còn bảo sẽ giới thiệu hai người bạn cho Quân Trừng. Jim, các cậu từ từ làm quen nhé.”
Thượng Quân Trừng liếc mắt nhìn anh ta: “Tập đoàn Thiệm Hương nào? Tôi không quen.”
Anh không quen, nhưng Jim quen. Jim nói nhỏ với Thượng Quân Trừng: “Thiệm Hương là doanh nghiệp lớn nhất nhì cái đất Đại Lục này, gần đây mới có ý định đầu tư mảng văn hóa, vừa rồi có bàn bạc với công ty chúng ta, hình như ông ta dự định dành cho chúng ta nhiều dự án đầu tư ở Bắc Kinh.” Jim nói rất rõ rang, Thượng Quân Trừng không thể không nghe theo.
Jim cười nói với người đàn ông kia: “Ông anh giúp tụi em gửi lời hỏi thăm tới tổng giám đốc Lư, lát nữa tụi em sẽ qua bên đó mời rượu ông ấy.”
“Chỉ là đi ăn bữa cơm, có cái gì mà phải mời rượu, đâu phải yến tiệc mừng công gì chứ.” Thượng Quân Trừng khó chịu nói. Ông giám đốc Lư nào đó kia vì sao biết anh đang ở đây chứ? Chắc chắn là do cái tên chủ quán lắm lời này.
Gã chủ quán cười ha ha, đưa hai cô gái ăn mặc hở hang vào trong, đây chính là “hai người bạn” mà ông Lư kia nói.
Từ Nam Phương cười thầm, xem ra giám đốc Lư mà bọn họ đang nhắc tới có ý định tặng người đẹp cho Thượng Quân Trừng xài. Hóa ra, giữa đàn ông với nhau luôn dùng phụ nữ để gây dựng quan hệ, từ xưa thế nay chưa hề thay đổi.
Sắc mặt Thượng Quân Trừng tái mét, thấy hai cô gái đầy đặn quyến rũ kia tới gần, suýt nữa đã chửi ầm lên. May mà Jim nhanh chóng đá chân anh ra hiệu, anh ta mỉm cười từ chối khéo: “Ý tốt của giám đốc Lư tụi em xin nhận, nhưng mà lát ăn xong tụi em còn phải quay về công ty, không có thời gian tiếp bạn của giám đốc Lư. Xin nhờ cả vào anh đấy, lát nữa em tới nhận lỗi với anh Lư.” Jim vừa nói vừa chắp tay lạy người đàn ông kia một cái.
Anh ta có vẻ khó xử, đảo mắt qua Từ Nam Phương. Cái nhìn của anh ta khiến cô cảm thấy rùng mình.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng cười lớn bên ngoài truyền tới, sau đó có một người đàn ông “bụng bia” đi vào. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, thân hình vừa béo vừa lùn. Theo sau ông ta còn có hai người đàn ông lực lưỡng trong bộ comple đen, có vẻ là bảo vệ riêng của ông ta.
Người đàn ông hói đầu kia vừa vào đã buông lời tục tĩu: “Sao thế? Chê hai người bạn của tôi không đủ đẹp sao?”. Nói là nói với Thượng Quân Trừng, nhưng ánh mắt ông ta lại bắn về phía Từ Nam Phương.
Jim vội đứng dậy, cười xòa với tên giám đốc họ Lư: “Không phải không phải, chẳng qua là vì chúng tôi còn phải quay về công ty nữa.”
Ông ta không thèm đếm xỉa tới lời giải thích của Jim, không cần ai mời, tự ý ngời xuống cạnh Từ Nam Phương, ánh mắt vô lễ quét qua người cô, nhìn từ trên xuống dưới, dù nói chuyện với người khác nhưng nhìn cô không rời mắt.
“Tôi thấy rõ rang là hai cậu chê bạn tôi?”, ông Lư nhìn về phía Jim, “Không giới thiệu sao?”
Từ Nam Phương chợt thấy một hơi rượu nồng nặc phả vào mặt mình. Cô nhướn mày, nghiêng người né sang một bên. Một tiếng đóng cửa “Sầm” vang lên, hóa ra chủ nhà hàng đã ra ngoài.
Từ Nam Phương nhìn về phía Thượng Quân Trừng, ánh mắt đầy sợ hãi và mong chờ sự bảo vệ.
Thượng Quân Trừng cũng chẳng hề có cảm tình gì với tên họ Lư vừa lùn vừa béo này. Anh đi tới bên cạnh Từ Nam Phương, chìa tay: “Qua bên này ngồi, đừng chen vào chỗ của giám đốc Lư.”
“Đợi lát nữa!”, trước khi Từ Nam Phương kịp hành động thì ông ta đã giữ cô lại, “Tôi không sợ chật chội, cô gái này là người mới của công ty các cậu à? Vừa nãy tôi từ công ty các cậu đi ra có nhìn thấy cô ấy. Hey, thật chẳng thua gì tiên nữ! Tôi thấy nhất định có triển vọng. Sang năm tôi sẽ đầu tư một bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng suốt mười năm trước, lúc ấy sẽ đến mời cô nhận vai.”
Ông ta mở to mắt say đắm nhìn Từ Nam Phương, giơ tay muốn nắm lấy tay cô.
Từ Nam Phương nắm chặt tay, ngước mắt muốn cầu cứu Thượng Quân Trừng.
Hóa ra sự việc này là họa do cô gây ra. Gặp phải chuyện này, cô cũng không ngờ tới, đành ngậm miệng giữ im lặng.
Thượng Quân Trừng đang định lên tiếng thì bị Jim đá chân, Jim cười nói với ông Lư: “Không phải, cô gái này không phải người mới của công ty chúng tôi. Cô ấy là em gái của Quân Trừng, mới từ Ý tới.” Jim đương nhiên không muốn Thượng Quân Trừng đắc tội với ông Lư, nên đành phải đứng ra giải thích.
Tuy nhiên lời giải thích này của Jim cũng không khiến ông Lư từ bỏ ý định. Sự lạnh lùng và dè dặt của Từ Nam Phương lại càng khiến ông ta thêm hào hứng: “Chẳng trách lại xinh đẹp thế này. Anh đẹp, em xinh! Nếu em muốn vào giới diễn viên, anh đảm bảo em còn nổi hơn cái cô Phụng Thiên kia”. Nói xong, ông ta vẫy tay với hai cô gái mình đưa đến: “Hai em tới phục vụ Thượng Quân Trừng đi, cậu ấy là ngôi sao lớn đấy.”
Hai ả tươi cười đến bên cạnh vây quanh Thượng Quân Trừng. Anh đẩy một cái, thoát khỏi vòng tay của họ.
“qt à, chú em đừng có chê hai người đẹp này của tôi. Họ đều là thạc sĩ của trường đại học có tiếng đấy. Hơn nữa còn là xử nữ.” Ông Lư vẫn cười ha hả, hung hồn nói không hề giữ kẽ. Thất Thượng Quân Trừng nhăn nhó mặt mày, ông ta cười nhạo: “Trước mặt tôi không cần phải dùng bộ mặt để đối phó với đám phóng viên kia đâu. Chúng ta cứ vô tư đi.”
Nói xong, ông ta dang tay ôm lấy Từ Nam Phương. Từ Nam Phương hét lên một tiếng, sờ soạng con dao đặt trên bàn, ánh mắt ngập nước nhìn Thượng Quân Trừng. Tuy rằng điềm tĩnh nhưng cô vẫn không biết phải làm thế nào.
Thượng Quân Trừng mặc kệ sự cảnh cáo của Jim, đứng bật dậy, kéo Từ Nam Phương ra sau mình, gật đầu coi như lễ phép với tên họ Lư kia: “Thật ngại quá giám đốc Lư, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Giọng nói của anh tràn đầy bất bình và phẫn nộ.
Thấy Thượng Quân Trừng liều lĩnh đắc tội với ông Lư, Jim vội vàng xoa dịu: “Đúng thế, chúng tôi còn bận việc, giám đốc Lư cứ tiếp tục ăn, em gái Danny hiếm hoi lắm mới tới Đại Lục, chúng tôi còn nhiều việc. . .”
Thượng Quân Trừng kéo tay Từ Nam Phương đang định đi ra cửa thì lại bị hai tên vệ sĩ của ông Lư chặn lại. Ông ta ưỡn cái bụng đầy mỡ đứng dậy: “Em gái? Lừa ai chứ? Các người khinh thường dân Đại Lục phải không?”
Ông ta nhe răng cười: “Tôi nói một câu khó nghe, mấy ngôi sao như các cậu chẳng qua chỉ là cái dạng bán sắc. Hừ, cho đám ngoại quốc kia chơi được, chẳng lẽ phục vụ chúng tôi thì không?” Đám thịt trên mặt ông ta run lên, “Tôi khách sáo với cậu như thế là còn nể nang cậu, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ở cái đất Đại Lục này không có ai là lão Lư đây không xử được đâu!” .
Trong mắt ông ta thoáng hiện lên vẻ hằn học hung ác. Mặt ông ta đầy mỡ lộ ra hai khúc thịt rời rạc: “Được thôi, các người muốn đi cũng được nhưng phải để lại cô ta.”
Từ Nam Phương rùng mình, cô biết ông ta nói đến mình. Tròng mắt cô hoen đỏ, sợ hãi nhìn Thượng Quân Trừng.
Quả nhiên, cô càng tỏ ra đáng thương, ông Lư càng tỏ ra hung ác thì Thượng Quân Trừng càng đối đầu với ông ta. Anh nắm chặt tay cô, không thèm đếm xỉa đến lời của tên họ Lư kia, mà quay ra nói với hai tên vệ sĩ: “Cút ngay! Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Từ Nam Phương vã mồ hôi, siết chặt lấy bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình, chỉ có điều bàn tay còn lại của cô đã hơi ẩm ướt.
Từ Nam Phương cầm trong tay con dao cắt đồ ăn không quá sắc, thấy Thượng Quân Trừng quay lại nhìn mình: “Yên tâm tôi đưa cô tới đây thì sẽ đưa cô ra ngoài an toàn.” Anh nói rất nghiêm túc, ánh mắt toát lên một sự kiên định thật đẹp.
Nhìn đôi mắt ấy, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô tặng cho Thượng Quân Trừng một nụ cười tin tưởng, nụ cười xuất phát từ trái tim cô.
Giám đốc Lư cười lạnh: “Vậy còn phải xem mày có đủ bản lĩnh hay không?” .
Jim thấy Thượng Quân Trừng đã quyết sống mái một phen, bèn vọt tới trước mặt anh ngăn cản, rồi cười nói với ông Lư: “Giám đốc Lư, anh không biết đâu, qt nhà chúng tôi không giống những ngôi sao ca nhạc khác.”
“Không giống? Có gì mà không giống?” Bộ mặt thật của ông ta lộ rõ: “Địa vị, sự nổi tiếng của chúng mày là từ đâu mà có? Chẳng phải là do có những người như bọn tao tang bốc, bợ đỡ sao? Ai không biết hát chứ? Ra đường vơ một nắm được cả ta người hát hay hơn lũ ngôi sao chúng mày. Ở cai1 đất dl này, chỉ cần tao muốn nâng đỡ ai thì người đó cho dù hát không ra cái gì cũng sẽ được bốc lên tận trời xanh.”
Thượng Quân Trừng khinh bỉ nhìn ông ta: “Chính là vì những người như ông mà giới giải trí bị đảo lộn hết cả! Đừng có ở đây sỉ nhục nghệ thuật.”
“Nghệ thuật? Ha ha! Buồn cười chết mất thôi.” Ông Lư ôm bụng cười. Sự kiên định với nghệ thuật của Thượng Quân Trừng khiến kẻ khác cảm thấy nực cười.
Từ Nam Phương nhìn nụ cười méo mó của ông ta, có thể cảm nhận được sự kích động xen lẫn phẫn nộ của Thượng Quân Trừng. Cô chợt như nhìn thấu chân tướng cái giới giải trí này, quyền lực và tiền tài ở bất cứ đâu cũng đều có tiếng nói.
So với việc Thượng Quân Trừng dành trọn tình cảm cho nghệ thuật, Từ Nam Phương lựa chọn tin những điều ông Lư kia nói, miễn là có tiền, chẳng có con đường nào mà không thể nới thông. Chỉ duy nhất mình Thượng Quân Trừng còn sống trong mộng. Thế giới của anh đơn thuần đến đáng sợ, trong đó chỉ có âm nhạc và giấc mơ, không cần thỏa hiệp với bất cứ ai.
Từ Nam Phương cười thầm. Một người đơn thuần đến vậy sao có thể tồn tại được trong xã hội phức tạp này? Làm sao có thể toàn tâm toàn ý làm nghệ thuật? Vụ rắc rối với tên họ Lư ngày hôm nay chỉ là một điều ngoài ý muốn, nhưng với tính khí không chịu khuất phục của Thượng Quân Trừng, không biết bình thường đã đắc tội với bao nhiêu người, chẳng lẽ một mình anh ta có thể giải quyết ổn thỏa? Dù anh ta có tài hoa thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một ca sĩ, mấy người có quyền có thế kia muốn chèn ép anh ta là chuyện quá đơn giản.
Từ Nam Phương nghiêng đầu nhìn tên họ Lư hung tợn và vẻ mặt sốt ruột của Jim, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ khác: Biết đâu thân thế của Thượng Quân Trừng còn hơn cả tên họ Lư kia cũng nên? Chẳng qua ông ta không biết người đứng sau Thượng Quân Trừng, nếu biết, nhất định sẽ cân nhắc kĩ càng.
Từ Nam Phương chợt nhớ tới cậu thanh niên tối qua mà Diệp Phi Vũ bắt gặp. Mười chiếc xe hộ tống, cậu ta và những người trong chiếc Limo có lẽ thân phận rất đặc biệt.
Bọn họ chỉ quen biết Thượng Quân Trừng, hay chính là kẻ nâng đỡ phía sau của anh?
Jim lúc này chạy tới bên cạnh ông Lư, nói nhỏ với ông ta: “Giám đốc Lư, vừa rồi tơi nói Danny không giống như những ca sĩ bình thường khác là vì Danny nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể dễ dàng đụng tới. . .”
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị tên họ Lư đẩy ra: “Mẹ kiếp! Ông đây muốn chơi ai, không đứa nào cản được.” Nói xong, ông ta tiến lên kéo Từ Nam Phương lại. Từ Nam Phương còn chưa kịp nghe Jim nói chân tướng đã bị tên họ Lư kia tóm lấy cánh tay bị thương, nhất thời đau đến ứa nước mắt.
Thấy cô khóc, Thượng Quân Trừng nào có dễ dàng để ông Lư mang người đi, anh không khách khí nhấc chân đạp vào ông ta.
Hứng một cú đá, tên họ Lư dù không bị ngã, cũng không trúng chỗ hiểm, nhưng bắp đùi đã đau muốn chết, bàn tay đang tóm Từ Nam Phương buông lỏng.
Từ Nam Phương nức nở lao vào lòng Thượng Quân Trừng, dáng dấp như chú chim non nhỏ đang hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Jim đang bấm điện thoại.
Đột nhiên có người dựa vào mình, Thượng Quân Trừng cảm thấy như tăng thêm một phần trách nhiệm, anh ôm chặt Từ Nam Phương vào lòng.
Tên họ Lư kia ăn một vố, cứ như bị đổ máu rồi, tức tối gằn giọng với hai tên vệ sĩ: “Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đánh!” Ông ta vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ lực lưỡng liền xông tới Thượng Quân Trừng. Anh cố sức tránh né rồi xoay người đẩy Từ Nam Phương ra ngoài, một mình chống chọi với hai tên kia.
Từ Nam Phương đứng một bên nhìn anh sống mái với bọn chúng, lòng thấp thỏm bất an, cô liếc mắt sang Jim, lúc này điện thoại đã nối thông: “A lô, mau tới nhà hàng. . .” Anh ta còn chưa nói xong, tên họ Lư kia đã cướp lấy điện thoại, ném vào tường, điện thoại vỡ làm đôi.
Ông ta nổi trận lôi đình: “Muốn tìm người tới giúp à? Khốn kiếp! Ở cái đất Bắc Kinh này ông đây có đánh chết người cũng không ai dám ho he.” Nói xong, ông ta lại khua chân máu tay ra lệnh: “Đánh! Đánh mạnh nữa vào cho tao! Đánh chết chúng nó cho tao.”
Jim chỉ biết đứng bên cạnh mà nhìn, muốn khuyên can, muốn cầu xin nhưng ông ta căn bản không thèm nghe anh ta nói. Từ Nam Phương hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại đi tới nước này, cô nhìn về phía Thượng Quân Trừng. Cô muốn nương tựa vào anh, nhưng lúc này chợt phát hiện ra, một mình anh căn bản không thể chống lại được hai tên vệ sĩ cường tráng kia, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là khoa chân múa tay, nắm đấm của anh rơi trên người hai tên kia chẳng khác nào gãi ngứa. Trong khi đó, bọn họ vừa ra tay đã khiến anh suýt nữa không đứng dậy được.
Jim thấy Thượng Quân Trừng bị đánh thì vô cùng sợ hãi, lúc này có muốn đợi cứu trợ cũng đã không kịp. Anh ta lao tới trước mặt tên họ Lư kia để nói vì sao không thể động vào Thượng Quân Trừng nhưng ông ta căn bản không thèm để ý tới Jim, thẳng tay đẩy Jim ra rồi chạy tới phía Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương lùi về sau, kinh hãi hét tên Thượng Quân Trừng.
Nghe được tiếng hét của cô, Thượng Quân Trừng giống như nổi lên máu anh hung, chống tay nâng người dậy, đấm một quyền vào tên vệ sĩ bên cạnh.
Nhưng anh không phải là đối thủ của họ. Anh không đánh còn tốt, đằng này, anh vừa rat ay, bọn họ liền tóm được kẽ hở của anh, trái phải thi nhau đá, khiến anh khuỵu ngã.
Từ Nam Phương mặc dù không hiểu rõ dịch vụ đặc thù là gì nhưng nhìn ánh mắt của anh ta, chỉ dựa vào cảm giác cũng đoán ra được là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Đã thế lại còn "nước lửa triền miên", rời nhắc tới cả chuyện nam nữ, cô đã đoán ra được tám chín phần.
Từ Nam Phương khinh bỉ nhìn về phía cánh cửa, nghĩ bụng, đàn ông thời nay hóa ra không hoàn toàn tốt như mình nghĩ. Cô vừa ngước mắt lên đã thấy Thượng Quan Trừng giận dữ: “Tôi ăn không vào nữa rồi, đám người này không ngờ lại bẩn thỉu như thế.”
Jim khuyên can: “Anh ta chẳng qua nói là nói như vậy thôi mà. Cậu coi là thật làm gì chứ? Mà bây giờ đã bảy tám giờ rồi, đang là giờ ăn tối, cậu bảo đi đâu tìm chỗ ăn bây giờ? Nếu cậu không sợ xảy ra scandal thì chúng ta tới Vương Phủ Tỉnh[1] đi dạo một vòng!”
Nghe Jim nói vậy, Thượng Quan Trừng cũng không dám lên tiếng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hờn dỗi.
“Thôi nào thôi nào,cậu đâu phải không biết giới giải trí ‘thịt tươi’, chúng ta giữ mình trong sạch là được rồi.”
“Tôi đây không sợ người khác nói xằng nói bậy.” Thượng Quân Trừng liếc Từ Nam Phương đang đứng bên cạnh, giận cá chém thớt nói: “Ngồi xuống đi, không cần quan tâm người ta nói, chỗ nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh cả.” Dù nói với giọng bực tức, nhưng lại có vẻ như anh đang an ủi cô.
Từ Nam Phương sững người, câu nói của Thượng Quân Trừng như ám chỉ, vì có cô ở đây nên anh mới tức giận, chẳng lẽ trong mắt anh, cô đơn thuần đến thế, anh không muốn cô hiểu lầm cuộc sống của mình bẩn thỉu và xấu xa?
Từ Nam Phương dở khóc dở cười. Cô cười khinh bỉ sự đê tiện của đàn ông thời nay, có lẽ Thượng Quan Trừng là một ngoại lệ, nhưng lại là một ngoại lệ sống trong mộng. Anh tự lừa mình dối người mà nói rằng thế gian này chỉ có một vài con sâu làm rầu nồi canh, hoàn toàn không biết rằng, tất cả những gì anh thấy được chỉ là vẻ bề ngoài.
Giống như lúc này, Từ Nam Phương cố tình tỏ ra rụt rè và phòng bị, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quân Trừng, nhưng trong mắt anh, cô là một người mềm yếu và ngây thơ.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ vào,bày trước mặt mỗi người một bộ dao dĩa, sau đó gọi món canh khai vị lên. Thượng Quân Trừng mở vung, uống một ngụm, cảm nhận được mùi vị hải sản tươi ngon.
Nhưng Từ Nam Phương rõ ràng không quen ăn mấy thứ này. Thượng Quân Trừng nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Không thích à?”
Từ Nam Phương lắc đầu: “Mùi vị kì lạ quá.”
Anh bật cười: “Xem ra cô chưa ăn hải sản bao giờ, biết dùng dao dĩa không?”.
Thấy bô dạng thích thú của Thượng Quan Trừng, Từ Nam Phương không nỡ gạt đi sự nhiệt tình muốn hướng dẫn của anh. Cô ngượng ngập lắc đầu, mặc dù thực tế là cô đã từng học cách dùng dao dĩa từ cha Matteo Ricci.
Thượng Quân Trừng cầm lấy dao dĩa bắt đầu chỉ dẫn cô: “Tay trái cầm cái dĩa này, tay phải cầm dao. Lát nữa món chính được mang lên, cô dung dao xắt thịt và cá, dung dĩa để xiên vào miếng cá đã xắt nhỏ đưa lên miệng.”
Từ Nam Phương ngoan ngoãn học theo. Trông thấy động tác của cô không đúng, Thượng Quân Trừng buông dao dĩa trong tay xuống, bắt lấy tay cô để hướng dẫn.
Bị anh nắm lấy tay, Từ Nam Phương ngước mắt lên, xấu hổ nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia. Sự nghiêm túc của anh khiến cô cảm thấy buốn cười.
Jim ngồi bên cạnh rướn cổ lên mà nhìn, cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ Thượng Quân Trừng lại bị người phụ nữ như Từ Nam Phương tóm chặt.
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, không phải nhân viên phục vụ mà là chủ nhà hàng. Anh ta bất giác nhìn vào đôi tay của Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương, cười mờ ám mà ho khan hai tiếng. Thượng Quân Trừng ngẩng đầu lên, vừa trông thấy anh ta, tâm trạng đang tốt lập tức tan như bong bóng xà phòng. Anh buông tay Từ Nam Phương ra, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”.
Người đàn ông kia nhìn vẻ mặt sa sầm của Thượng Quân Trừng, cho rằng mình đã phá hỏng việc vui của anh, liền tỏ ra ăn năn, cười nói: “Là thế này, thật trùng hợp tổng giám đốc Lư của tập đoàn Thiệm Hương cũng tới đây ăn, đang ngồi phòng kế bên. Biết mọi người đang ở đây ông ta nói muốn thanh toán hóa đơn cho mọi người, còn bảo sẽ giới thiệu hai người bạn cho Quân Trừng. Jim, các cậu từ từ làm quen nhé.”
Thượng Quân Trừng liếc mắt nhìn anh ta: “Tập đoàn Thiệm Hương nào? Tôi không quen.”
Anh không quen, nhưng Jim quen. Jim nói nhỏ với Thượng Quân Trừng: “Thiệm Hương là doanh nghiệp lớn nhất nhì cái đất Đại Lục này, gần đây mới có ý định đầu tư mảng văn hóa, vừa rồi có bàn bạc với công ty chúng ta, hình như ông ta dự định dành cho chúng ta nhiều dự án đầu tư ở Bắc Kinh.” Jim nói rất rõ rang, Thượng Quân Trừng không thể không nghe theo.
Jim cười nói với người đàn ông kia: “Ông anh giúp tụi em gửi lời hỏi thăm tới tổng giám đốc Lư, lát nữa tụi em sẽ qua bên đó mời rượu ông ấy.”
“Chỉ là đi ăn bữa cơm, có cái gì mà phải mời rượu, đâu phải yến tiệc mừng công gì chứ.” Thượng Quân Trừng khó chịu nói. Ông giám đốc Lư nào đó kia vì sao biết anh đang ở đây chứ? Chắc chắn là do cái tên chủ quán lắm lời này.
Gã chủ quán cười ha ha, đưa hai cô gái ăn mặc hở hang vào trong, đây chính là “hai người bạn” mà ông Lư kia nói.
Từ Nam Phương cười thầm, xem ra giám đốc Lư mà bọn họ đang nhắc tới có ý định tặng người đẹp cho Thượng Quân Trừng xài. Hóa ra, giữa đàn ông với nhau luôn dùng phụ nữ để gây dựng quan hệ, từ xưa thế nay chưa hề thay đổi.
Sắc mặt Thượng Quân Trừng tái mét, thấy hai cô gái đầy đặn quyến rũ kia tới gần, suýt nữa đã chửi ầm lên. May mà Jim nhanh chóng đá chân anh ra hiệu, anh ta mỉm cười từ chối khéo: “Ý tốt của giám đốc Lư tụi em xin nhận, nhưng mà lát ăn xong tụi em còn phải quay về công ty, không có thời gian tiếp bạn của giám đốc Lư. Xin nhờ cả vào anh đấy, lát nữa em tới nhận lỗi với anh Lư.” Jim vừa nói vừa chắp tay lạy người đàn ông kia một cái.
Anh ta có vẻ khó xử, đảo mắt qua Từ Nam Phương. Cái nhìn của anh ta khiến cô cảm thấy rùng mình.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng cười lớn bên ngoài truyền tới, sau đó có một người đàn ông “bụng bia” đi vào. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, thân hình vừa béo vừa lùn. Theo sau ông ta còn có hai người đàn ông lực lưỡng trong bộ comple đen, có vẻ là bảo vệ riêng của ông ta.
Người đàn ông hói đầu kia vừa vào đã buông lời tục tĩu: “Sao thế? Chê hai người bạn của tôi không đủ đẹp sao?”. Nói là nói với Thượng Quân Trừng, nhưng ánh mắt ông ta lại bắn về phía Từ Nam Phương.
Jim vội đứng dậy, cười xòa với tên giám đốc họ Lư: “Không phải không phải, chẳng qua là vì chúng tôi còn phải quay về công ty nữa.”
Ông ta không thèm đếm xỉa tới lời giải thích của Jim, không cần ai mời, tự ý ngời xuống cạnh Từ Nam Phương, ánh mắt vô lễ quét qua người cô, nhìn từ trên xuống dưới, dù nói chuyện với người khác nhưng nhìn cô không rời mắt.
“Tôi thấy rõ rang là hai cậu chê bạn tôi?”, ông Lư nhìn về phía Jim, “Không giới thiệu sao?”
Từ Nam Phương chợt thấy một hơi rượu nồng nặc phả vào mặt mình. Cô nhướn mày, nghiêng người né sang một bên. Một tiếng đóng cửa “Sầm” vang lên, hóa ra chủ nhà hàng đã ra ngoài.
Từ Nam Phương nhìn về phía Thượng Quân Trừng, ánh mắt đầy sợ hãi và mong chờ sự bảo vệ.
Thượng Quân Trừng cũng chẳng hề có cảm tình gì với tên họ Lư vừa lùn vừa béo này. Anh đi tới bên cạnh Từ Nam Phương, chìa tay: “Qua bên này ngồi, đừng chen vào chỗ của giám đốc Lư.”
“Đợi lát nữa!”, trước khi Từ Nam Phương kịp hành động thì ông ta đã giữ cô lại, “Tôi không sợ chật chội, cô gái này là người mới của công ty các cậu à? Vừa nãy tôi từ công ty các cậu đi ra có nhìn thấy cô ấy. Hey, thật chẳng thua gì tiên nữ! Tôi thấy nhất định có triển vọng. Sang năm tôi sẽ đầu tư một bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng suốt mười năm trước, lúc ấy sẽ đến mời cô nhận vai.”
Ông ta mở to mắt say đắm nhìn Từ Nam Phương, giơ tay muốn nắm lấy tay cô.
Từ Nam Phương nắm chặt tay, ngước mắt muốn cầu cứu Thượng Quân Trừng.
Hóa ra sự việc này là họa do cô gây ra. Gặp phải chuyện này, cô cũng không ngờ tới, đành ngậm miệng giữ im lặng.
Thượng Quân Trừng đang định lên tiếng thì bị Jim đá chân, Jim cười nói với ông Lư: “Không phải, cô gái này không phải người mới của công ty chúng tôi. Cô ấy là em gái của Quân Trừng, mới từ Ý tới.” Jim đương nhiên không muốn Thượng Quân Trừng đắc tội với ông Lư, nên đành phải đứng ra giải thích.
Tuy nhiên lời giải thích này của Jim cũng không khiến ông Lư từ bỏ ý định. Sự lạnh lùng và dè dặt của Từ Nam Phương lại càng khiến ông ta thêm hào hứng: “Chẳng trách lại xinh đẹp thế này. Anh đẹp, em xinh! Nếu em muốn vào giới diễn viên, anh đảm bảo em còn nổi hơn cái cô Phụng Thiên kia”. Nói xong, ông ta vẫy tay với hai cô gái mình đưa đến: “Hai em tới phục vụ Thượng Quân Trừng đi, cậu ấy là ngôi sao lớn đấy.”
Hai ả tươi cười đến bên cạnh vây quanh Thượng Quân Trừng. Anh đẩy một cái, thoát khỏi vòng tay của họ.
“qt à, chú em đừng có chê hai người đẹp này của tôi. Họ đều là thạc sĩ của trường đại học có tiếng đấy. Hơn nữa còn là xử nữ.” Ông Lư vẫn cười ha hả, hung hồn nói không hề giữ kẽ. Thất Thượng Quân Trừng nhăn nhó mặt mày, ông ta cười nhạo: “Trước mặt tôi không cần phải dùng bộ mặt để đối phó với đám phóng viên kia đâu. Chúng ta cứ vô tư đi.”
Nói xong, ông ta dang tay ôm lấy Từ Nam Phương. Từ Nam Phương hét lên một tiếng, sờ soạng con dao đặt trên bàn, ánh mắt ngập nước nhìn Thượng Quân Trừng. Tuy rằng điềm tĩnh nhưng cô vẫn không biết phải làm thế nào.
Thượng Quân Trừng mặc kệ sự cảnh cáo của Jim, đứng bật dậy, kéo Từ Nam Phương ra sau mình, gật đầu coi như lễ phép với tên họ Lư kia: “Thật ngại quá giám đốc Lư, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Giọng nói của anh tràn đầy bất bình và phẫn nộ.
Thấy Thượng Quân Trừng liều lĩnh đắc tội với ông Lư, Jim vội vàng xoa dịu: “Đúng thế, chúng tôi còn bận việc, giám đốc Lư cứ tiếp tục ăn, em gái Danny hiếm hoi lắm mới tới Đại Lục, chúng tôi còn nhiều việc. . .”
Thượng Quân Trừng kéo tay Từ Nam Phương đang định đi ra cửa thì lại bị hai tên vệ sĩ của ông Lư chặn lại. Ông ta ưỡn cái bụng đầy mỡ đứng dậy: “Em gái? Lừa ai chứ? Các người khinh thường dân Đại Lục phải không?”
Ông ta nhe răng cười: “Tôi nói một câu khó nghe, mấy ngôi sao như các cậu chẳng qua chỉ là cái dạng bán sắc. Hừ, cho đám ngoại quốc kia chơi được, chẳng lẽ phục vụ chúng tôi thì không?” Đám thịt trên mặt ông ta run lên, “Tôi khách sáo với cậu như thế là còn nể nang cậu, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ở cái đất Đại Lục này không có ai là lão Lư đây không xử được đâu!” .
Trong mắt ông ta thoáng hiện lên vẻ hằn học hung ác. Mặt ông ta đầy mỡ lộ ra hai khúc thịt rời rạc: “Được thôi, các người muốn đi cũng được nhưng phải để lại cô ta.”
Từ Nam Phương rùng mình, cô biết ông ta nói đến mình. Tròng mắt cô hoen đỏ, sợ hãi nhìn Thượng Quân Trừng.
Quả nhiên, cô càng tỏ ra đáng thương, ông Lư càng tỏ ra hung ác thì Thượng Quân Trừng càng đối đầu với ông ta. Anh nắm chặt tay cô, không thèm đếm xỉa đến lời của tên họ Lư kia, mà quay ra nói với hai tên vệ sĩ: “Cút ngay! Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Từ Nam Phương vã mồ hôi, siết chặt lấy bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình, chỉ có điều bàn tay còn lại của cô đã hơi ẩm ướt.
Từ Nam Phương cầm trong tay con dao cắt đồ ăn không quá sắc, thấy Thượng Quân Trừng quay lại nhìn mình: “Yên tâm tôi đưa cô tới đây thì sẽ đưa cô ra ngoài an toàn.” Anh nói rất nghiêm túc, ánh mắt toát lên một sự kiên định thật đẹp.
Nhìn đôi mắt ấy, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô tặng cho Thượng Quân Trừng một nụ cười tin tưởng, nụ cười xuất phát từ trái tim cô.
Giám đốc Lư cười lạnh: “Vậy còn phải xem mày có đủ bản lĩnh hay không?” .
Jim thấy Thượng Quân Trừng đã quyết sống mái một phen, bèn vọt tới trước mặt anh ngăn cản, rồi cười nói với ông Lư: “Giám đốc Lư, anh không biết đâu, qt nhà chúng tôi không giống những ngôi sao ca nhạc khác.”
“Không giống? Có gì mà không giống?” Bộ mặt thật của ông ta lộ rõ: “Địa vị, sự nổi tiếng của chúng mày là từ đâu mà có? Chẳng phải là do có những người như bọn tao tang bốc, bợ đỡ sao? Ai không biết hát chứ? Ra đường vơ một nắm được cả ta người hát hay hơn lũ ngôi sao chúng mày. Ở cai1 đất dl này, chỉ cần tao muốn nâng đỡ ai thì người đó cho dù hát không ra cái gì cũng sẽ được bốc lên tận trời xanh.”
Thượng Quân Trừng khinh bỉ nhìn ông ta: “Chính là vì những người như ông mà giới giải trí bị đảo lộn hết cả! Đừng có ở đây sỉ nhục nghệ thuật.”
“Nghệ thuật? Ha ha! Buồn cười chết mất thôi.” Ông Lư ôm bụng cười. Sự kiên định với nghệ thuật của Thượng Quân Trừng khiến kẻ khác cảm thấy nực cười.
Từ Nam Phương nhìn nụ cười méo mó của ông ta, có thể cảm nhận được sự kích động xen lẫn phẫn nộ của Thượng Quân Trừng. Cô chợt như nhìn thấu chân tướng cái giới giải trí này, quyền lực và tiền tài ở bất cứ đâu cũng đều có tiếng nói.
So với việc Thượng Quân Trừng dành trọn tình cảm cho nghệ thuật, Từ Nam Phương lựa chọn tin những điều ông Lư kia nói, miễn là có tiền, chẳng có con đường nào mà không thể nới thông. Chỉ duy nhất mình Thượng Quân Trừng còn sống trong mộng. Thế giới của anh đơn thuần đến đáng sợ, trong đó chỉ có âm nhạc và giấc mơ, không cần thỏa hiệp với bất cứ ai.
Từ Nam Phương cười thầm. Một người đơn thuần đến vậy sao có thể tồn tại được trong xã hội phức tạp này? Làm sao có thể toàn tâm toàn ý làm nghệ thuật? Vụ rắc rối với tên họ Lư ngày hôm nay chỉ là một điều ngoài ý muốn, nhưng với tính khí không chịu khuất phục của Thượng Quân Trừng, không biết bình thường đã đắc tội với bao nhiêu người, chẳng lẽ một mình anh ta có thể giải quyết ổn thỏa? Dù anh ta có tài hoa thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một ca sĩ, mấy người có quyền có thế kia muốn chèn ép anh ta là chuyện quá đơn giản.
Từ Nam Phương nghiêng đầu nhìn tên họ Lư hung tợn và vẻ mặt sốt ruột của Jim, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ khác: Biết đâu thân thế của Thượng Quân Trừng còn hơn cả tên họ Lư kia cũng nên? Chẳng qua ông ta không biết người đứng sau Thượng Quân Trừng, nếu biết, nhất định sẽ cân nhắc kĩ càng.
Từ Nam Phương chợt nhớ tới cậu thanh niên tối qua mà Diệp Phi Vũ bắt gặp. Mười chiếc xe hộ tống, cậu ta và những người trong chiếc Limo có lẽ thân phận rất đặc biệt.
Bọn họ chỉ quen biết Thượng Quân Trừng, hay chính là kẻ nâng đỡ phía sau của anh?
Jim lúc này chạy tới bên cạnh ông Lư, nói nhỏ với ông ta: “Giám đốc Lư, vừa rồi tơi nói Danny không giống như những ca sĩ bình thường khác là vì Danny nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể dễ dàng đụng tới. . .”
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị tên họ Lư đẩy ra: “Mẹ kiếp! Ông đây muốn chơi ai, không đứa nào cản được.” Nói xong, ông ta tiến lên kéo Từ Nam Phương lại. Từ Nam Phương còn chưa kịp nghe Jim nói chân tướng đã bị tên họ Lư kia tóm lấy cánh tay bị thương, nhất thời đau đến ứa nước mắt.
Thấy cô khóc, Thượng Quân Trừng nào có dễ dàng để ông Lư mang người đi, anh không khách khí nhấc chân đạp vào ông ta.
Hứng một cú đá, tên họ Lư dù không bị ngã, cũng không trúng chỗ hiểm, nhưng bắp đùi đã đau muốn chết, bàn tay đang tóm Từ Nam Phương buông lỏng.
Từ Nam Phương nức nở lao vào lòng Thượng Quân Trừng, dáng dấp như chú chim non nhỏ đang hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Jim đang bấm điện thoại.
Đột nhiên có người dựa vào mình, Thượng Quân Trừng cảm thấy như tăng thêm một phần trách nhiệm, anh ôm chặt Từ Nam Phương vào lòng.
Tên họ Lư kia ăn một vố, cứ như bị đổ máu rồi, tức tối gằn giọng với hai tên vệ sĩ: “Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đánh!” Ông ta vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ lực lưỡng liền xông tới Thượng Quân Trừng. Anh cố sức tránh né rồi xoay người đẩy Từ Nam Phương ra ngoài, một mình chống chọi với hai tên kia.
Từ Nam Phương đứng một bên nhìn anh sống mái với bọn chúng, lòng thấp thỏm bất an, cô liếc mắt sang Jim, lúc này điện thoại đã nối thông: “A lô, mau tới nhà hàng. . .” Anh ta còn chưa nói xong, tên họ Lư kia đã cướp lấy điện thoại, ném vào tường, điện thoại vỡ làm đôi.
Ông ta nổi trận lôi đình: “Muốn tìm người tới giúp à? Khốn kiếp! Ở cái đất Bắc Kinh này ông đây có đánh chết người cũng không ai dám ho he.” Nói xong, ông ta lại khua chân máu tay ra lệnh: “Đánh! Đánh mạnh nữa vào cho tao! Đánh chết chúng nó cho tao.”
Jim chỉ biết đứng bên cạnh mà nhìn, muốn khuyên can, muốn cầu xin nhưng ông ta căn bản không thèm nghe anh ta nói. Từ Nam Phương hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại đi tới nước này, cô nhìn về phía Thượng Quân Trừng. Cô muốn nương tựa vào anh, nhưng lúc này chợt phát hiện ra, một mình anh căn bản không thể chống lại được hai tên vệ sĩ cường tráng kia, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là khoa chân múa tay, nắm đấm của anh rơi trên người hai tên kia chẳng khác nào gãi ngứa. Trong khi đó, bọn họ vừa ra tay đã khiến anh suýt nữa không đứng dậy được.
Jim thấy Thượng Quân Trừng bị đánh thì vô cùng sợ hãi, lúc này có muốn đợi cứu trợ cũng đã không kịp. Anh ta lao tới trước mặt tên họ Lư kia để nói vì sao không thể động vào Thượng Quân Trừng nhưng ông ta căn bản không thèm để ý tới Jim, thẳng tay đẩy Jim ra rồi chạy tới phía Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương lùi về sau, kinh hãi hét tên Thượng Quân Trừng.
Nghe được tiếng hét của cô, Thượng Quân Trừng giống như nổi lên máu anh hung, chống tay nâng người dậy, đấm một quyền vào tên vệ sĩ bên cạnh.
Nhưng anh không phải là đối thủ của họ. Anh không đánh còn tốt, đằng này, anh vừa rat ay, bọn họ liền tóm được kẽ hở của anh, trái phải thi nhau đá, khiến anh khuỵu ngã.
/72
|