Chương 6: Cậu điên à?
Trên người cô mặc một bộ áo ngủ dài tay màu trắng, chắc là nam sinh đã giúp cô thay. Mùa hè cô thường mặc áo ngủ có dây buộc, không mặc loại áo dài này.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô lấy chiếc gương ở mép giường ra chiếu, may mắn, cậu không có lưu lại dấu vết trên cổ.
Cô hơi xốc quần áo lên nhìn, trên ngực rậm rạp dấu hôn và dấu răng, khó trách cậu phải xuyên áo dài cho cô.
Có lẽ trước khi rời đi nam sinh đã quét tước trong ngoài, khăn trải giường cũng được thay đổi, túi đựng rác cũng đã đổi mới.
Lúc xuống giường chân hơi mềm nên lảo đảo một chút, vừa lúc Thôi Hiểu bưng nước mật ong tới cửa, thấy xô như vậy, hoảng sợ: “Trời ạ! Về sau không bao giờ làm cậu uống rượu nữa.”
“Không có việc gì.” Phó Nhàn Linh mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe cực kỳ. Cô cau mày hắng giọng, tiếp nhận ly nước từ tay Thôi Hiểu, ngửa đầu uống một ngụm.
Chỉ là cái tay cầm ly lại run rẩy dữ dội.
“Cậu uống xong rượu, sao tay cũng phế đi vậy.” Thôi Hiểu đỡ tay cô, đau lòng cực kỳ: “Nào, để tớ đút cậu uống.”
Phó Nhàn Linh nào dám nói cho Thôi Hiểu, cô không phải bị rượu tàn phá. Cô uống xong nước, cắn răng chống tường vào toilet, đóng cửa vào, tựa vào cửa đau đến hít vào.
Cả người đau nhức dữ dội, đặc biệt là hai đùi, gần chân giống như bị thương, động một chút liền đau muốn chết.
Toilet cũng đã được quét dọn, đồ chơi của cô cũng được rửa sạch sẽ cất vào trong ngăn tủ, bao cao su cũng được cất ở đó. Cô nhìn xung quanh, nhớ lại hình ảnh điên cuồng tối hôm qua, thân thể vô cớ có chút khô nóng.
Cô thật vất vả rửa mặt xong, lại bị Thôi Hiểu kéo đến bàn ăn ngồi xuống: “Nào, tớ gọi cho cậu rất nhiều đồ ăn, đều lạnh, tớ vừa mới hâm nóng lại, mau thừa dịp còn nóng ăn đi.”
Phó Nhàn Linh tuy rằng đói, nhưng thấy nhiều đồ ăn như vậy, ngược lại không muốn ăn mấy. Cô đơn giản ăn một chút, thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng được bổ sung chút thể lực.
“Cậu nghĩ như thế nào? Thành thật nói cho tớ, làm anh ta mình không rời nhà quá tiện nghi cho anh ta. Chúng ta chờ anh ta trở về, đi công ty của anh ta náo loạn.”
Cha mẹ của Thôi Hiểu làm buôn bán, thời trẻ cùng cha mẹ của Phó Nhàn Linh có lui tới, hai đứa nhỏ cũng thường xuyên chơi với nhau. Mặc dù sau đó Thôi Hiểu xuất ngoại đi du học, sau khi trở về, tình cảm chị em của hai người vẫn sâu nặng như cũ. Chỉ là tính tình Thôi Hiểu táo bạo nóng nảy, ngược lại Phó Nhàn Linh lại dịu dàng hiền huệ.
Xảy ra việc này, Thôi Hiểu nghĩ chính là làm cách nào để cho tên đàn ông chết tiệt kia thân bại danh liệt. Nhưng cô hiểu rõ, Phó Nhàn Linh sẽ không làm vậy.
Không nói đến giao tình của cha mẹ Phó Nhàn Linh với cha mẹ Trương Tuyền Phong, liền chỉ nói đến tình cảm mấy năm này của Phó Nhàn Linh với Trường Tuyền Phong, cô cũng sẽ không làm ra chuyện thương tổm Trương Tuyền Phong.
“Không thể ly hôn.” Phó Nhàn Linh đang ăn cơm, nước mắt lại rơi xuống, cổ họng khàn khàn, giọng nói như cũ khó nghe cực kỳ: “Cha mẹ của tớ truyền thống như vậy, nếu là biết chúng tớ muốn ly hôn, sẽ điên.”
Thôi Hiểu không thể tin tưởng, trừng mắt nhìn cô: “Vậy chúng ta cứ như vậy tiện nghi anh ta? Chẳng lẽ cậu pahir vì cha mẹ, cùng tên đàn ông chết tiệt này ở cả đời? Cậu điên à?”
“Cha tớ vừa mới phẫu thuật tim xong.” Phó Nhàn Linh che lại đôi mắt, chua xót nói: “Thôi Hiểu, tớ không thể, ít nhất….Hiện tại không thể ly hôn.”
Thôi Hiểu thở dài: “Cậu ăn cơm trước, ăn xong chúng ta lại nói.”
Phó Nhàn Linh không thể ăn tiếp được nữa, uống hai cốc nước, chờ giọng nói hoãn lại, đi tìm thuốc ngậm ngậm vào, lúc này mới cùng Thôi Hiểu nằm trên sô pha.
“Hôm nay cậu không đi làm sao?” Chờ viên thuốc trong miệng tan hết, Phó Nhàn Linh mới mở miệng.
“Cậu nói xem? Cậu đều như vậy, tớ còn đi làm, tớ còn là người sao?” Thôi Hiểu nghiêng đầu nhìn cô: “Tên đàn ông thối tha kia bao giờ trở về?”
“Không biết.” Phó Nhàn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tớ với anh ta đã thật lâu không trò chuyện.”
Khi vừa mới kết hôn, bọn họ cũng từng có thời gian yêu đương nồng nhiệt, chỉ là hạn sử dụng có chút ngắn. Cô còn chưa kịp thể nghiệm hết, đoạn thời gian với những niềm vui vô cùng tuyệt vời đã biến mất không thấy.
Cô biết nguyên nhân.
Cả hai người đều vội vàng công tác, thời gian ở chũng cũng chậm rãi giảm bớt, khi trở về nhà, cả hai người đều rất mệt mỏi. Sau khi tách phòng, lại càng không có đề tài chung, không có tiếng nói chung, thậm chí rõ ràng là cùng tồn tại dưới một mái hiện lại như hai người xa lạ.
Sau đó, cô từ chức ở nhà để yên tâm chuẩn bị mang thai, cho rằng như vậy có thể thay đổi khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cô sai rồi.
Một khi người đàn ông không yêu bạn, mặc kệ bạn làm gì cũng là sai.
“Tìm công việc mới làm đi.” Thôi Hiểu thở dàu một tiếng rồi nói: “Cậu ở nhà một mình, tớ không yên tâm. Ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ, tiếp xúc nhiều sự vật mới lạ. Bảo bối, cuộc đời của cậu không thể bị tên tra nam này vây khốn, bên ngoài còn có rất nhiều đàn ông tốt hơn tên chết tiệt đó gấp nhiều lần. Đi tìm một người trung trinh như một, về sau tức chết cái tên chó chết kia.”
Phó Nhàn Linh khẽ cười, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.
/107
|