Chương 17: Muốn hôn chị
Cô vào phòng tắm tắm rửa, bước ra sấy khô tóc, đắp mặt nạ, thay quần áo rồi đi ra, chuông cửa vừa vang lên.
Cô đi ra mở cửa, không ngờ Vu Hướng Tây đang đứng ở ngoài cửa, người con trai mặc chiếc áo phông thể thao trắng tinh tươm, khuôn mặt rạng rỡ trắng sáng, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, trên tay cậu đang mang đồ ăn cô gọi.
Cô sững sờ: “Đừng nói là cậu cứ mãi đợi ở ngoài cửa nhé?”
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng dậy rồi.” Cậu nhìn thấy trên cổ cô có một dấu hôn đỏ sậm, và gãi sau đầu đầy vẻ chột dạ, “Chị ơi, tôi xin lỗi.”
Phó Nhàn Linh nhìn theo tầm mắt của cậu và cúi đầu nhìn xuống, cô không nói gì cả, cô chỉ cầm lấy đồ ăn cô đặt trên tay cậu rồi quay người đi vào phòng.
Vu Hướng Tây không buông tay, đôi mắt sáng ngời giả bộ đáng thương đầy vẻ tủi thân, thì thào nói: “Chị ơi, đừng giận mà.”
Phó Nhàn Linh khẽ thở dài, “Tôi đói rồi.”
“Ôi, thế chị hãy nhanh ăn đi.” Cậu vội vàng buông tay.
Phó Nhàn Linh đóng cửa lại, đi tới bàn ăn, lấy cháo từ trong đồ ăn được đặt ra, nhớ ra điều gì đó, lại đi tới cửa nhìn vào chuông cửa video trên tường.
Chàng trai vẫn chưa rời đi, còn đang dựa vào tường đợi cô, thân hình cao lớn bị kéo thẳng tắp, đôi chân dài cong lên.
Cậu cực kỳ cao, hôm đó cậu đứng cùng Trương Tuyền Phong trong thang máy, cao hơn hắn nửa cái đầu.
Cô cau mày một hồi rồi xoay người ngồi xuống bàn ăn ăn cháo, ăn chưa được vài ngụm không khỏi thở dài, bước ra ngoài, mở cửa nói với cậu trai: “Cậu vào đi.”
Vu Hướng Tây hai mắt sáng lên, “Cảm ơn chị.”
Phó Nhàn Linh đã hối hận ngay khi cậu vừa bước vào, cô không hiểu tại sao mình lại mềm lòng cái gì chứ.
“Cậu đã ăn cơm chưa?” Cô tìm dép lê để cậu thay.
Khi cúi đầu, cô lộ ra sau gáy trắng nõn, trên đó có in dấu hôn màu đỏ sậm, tối hôm qua khi Vu Hướng Tây đè cô xuống đi vào từ phía sau, cậu không nhịn được mút gáy cô.
Giọng cậu khàn đi một cách khó hiểu: “Tôi lát nữa sẽ trở lại trường học rồi mới ăn.”
Phó Nhàn Linh quay đầu lại nhìn cậu, “Lớp cậu học lúc mấy giờ?”
“Một giờ ba mươi phút chiều.” Cậu bước vào với chiếc túi đeo trên lưng, lấy ra một chiếc băng cá nhân hình gấu Winnie the Pooh từ trong túi ra, nắm lấy tay cô và sán băng cá nhân lên vết thương trên ngón trỏ của cô.
Phó Nhàn Linh nhìn xuống chiếc băng cá nhân dễ thương này, trái tim cô ấm lên.
“Cậu thích ăn gì?” Cô đi về phía phòng bếp, giọng điệu tự nhiên dịu đi một chút.
“Chị, chị, chị định nấu cơm cho em ăn hả?” Trên mặt chàng trai vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao dưới màn đêm.
Phó Nhàn Linh bất giác đỏ mặt, buộc túm tóc dài lại, đi vào bếp, lấy tạp dề buộc lại rồi nhẹ nhàng nói: “Nhanh lên, nếu trễ quá tôi sẽ không làm kịp giờ học của cậu đâu.”
“Cái gì cũng được, miễn là do chị làm, tôi đều ăn được, tôi đều thích cả.” Vu Hướng Tây đặt chiếc túi xuống, đi tới chỗ vòi nước rửa tay, “chị ơi, tôi giúp chị nhé.”
Phó Nhàn Linh nhìn thấy cánh tay của cậu trắng trẻo, tinh khôi nhưng lại rắn chắc và nổi đầy gân guốc.
Lúc cậu mới đến vào mùa đông năm ngoái, cô chỉ nghĩ cậu là một chàng trai với chiều cao cao hơn, không ngờ đến mùa hè, cậu cởi áo áo phao ra, hai cánh tay và bắp chân lộ ra rõ ràng, đều là cơ bắp được luyện tập.
Đêm qua khi cô được cậu ôm trong tay mà nhấp, núm vú của cô đến giờ vẫn còn đau vì những cơ cứng trên ngực cậu chà sát vào.
“Không cần.” Cô rửa tay dưới vòi nước, dùng nước lạnh dội sạch những hình ảnh trong đầu, “Cậu đến ghế sofa mà ngồi đi.”
“Tôi muốn ở đây.” Vu Hướng Tây nghiêng người tới gần bồn rửa mặt, thấy Phó Nhàn Linh không né tránh, cậu khom người cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Phó Nhàn Linh giật mình vươn tay đẩy cậu ra, “Vu Hướng Tây!”
Chàng trai ôm chặt lấy lưng cô, môi và lưỡi cậu ngậm lấy môi cô, cậu mút chầm chậm, hơi thở trong miệng cậu thơm tho thanh khiết, Phó Nhàn Linh gần như chìm đắm, cô nghiêng đầu né tránh cậu, đưa tay lên lau miệng của mình.
“Thực xin lỗi, chị ơi, tôi không nhịn được muốn hôn chị.” Giọng nói của chàng trai có chút khàn khàn.
Vành tai Phó Nhàn Linh nóng rực, cô mở tủ lạnh, lấy rau và thịt ra rửa sạch dưới vòi nước, chàng trai lại ghé sát tới, xổm nửa mình trên thành bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô như một chú cún con, rồi thấp giọng hỏi: “Chị ơi, chị giận à?”
Cô không thể ngờ rằng một chàng trai to lớn lại có biểu hiện như vậy, và cô không thể cưỡng lại được.
Cô đỏ mặt nói: “Không.”
“Thế hôn lần nữa được không?” Giọng cậu khàn khàn, nhưng đôi mắt đen lại sáng ngời, trong đó có khát vọng cháy bỏng không che đậy.
Khi Phó Nhàn Linh bắt gặp ánh mắt của cậu, toàn bộ lưng của cô đã tê dại, trước khi cô có thể đáp lại, chàng trai đã đứng dậy và vòng tay qua eo cô, cúi đầu và hôn cô.
Cậu ngậm lấy môi và lưỡi của cô, mút nhẹ, hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến cô bất giác toàn thân run lên.
“Chị ơi……”
Cậu nhẹ giọng mà kêu cô, giọng cậu như dính vào nhau, âm giọng hơi khàn khàn.
Quyến rũ hấp dẫn vô cùng.
Da đầu Phó Nhàn Linh tê dại vì nụ hôn, và tất cả những gì cô có thể nghĩ đến trong đầu là những lời từ WeChat của Thôi Hiểu.
[Trương Tuyền Phong đã ngoại tình, cậu đừng tủi thân chính mình nữa, hắn dám cắm sừng cậu, chúng ta cũng cắm sừng hắn xem ai bị cắm nhiều hơn ai.]
/107
|