Chương 10: Khi nào muốn cứ tìm tôi
Vu Hướng Tây rất cao ráo, nước da trắng ngần, đôi mắt đen và sống mũi cao, có lẽ vì không hút thuốc nên màu môi cậu đẹp hơn những chàng trai khác.
Cậu ngồi thôi mà đầu đã gần chạm đến nóc xe, phải ngồi thấp xuống, uốn cong đôi chân dài, sau đó cởi bỏ ba lô đặt ở bên cạnh, quay đầu nhìn Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh quay đầu nhìn ra cửa sổ, một lúc sau không chịu được quay đầu hỏi cậu: "Cậu nhìn cái gì?"
" Hôm nay chị mặc như này trông thật là đẹp." Lúc nói, đôi mắt Vu Hướng Tây sáng rực như những ngôi sao giữa màn đêm,
Trái tim Phó Nhàn Linh hơi rung động khi được khen ngợi, cô cố gắng hết sức bình tĩnh trả lời: "Cảm ơn."
" Chị làm việc ở đâu vậy?" Vu Hướng Tây lại hỏi.
Cô nói ra địa chỉ: "Cao ốc Long Hà."
Vu Hướng Tây với lên nói với tài xế: "Bác tài, tới cao ốc Long Hà trước nhé."
Phó Nhàn Linh hỏi cậu: "Mấy giờ cậu phải lên lớp, không bị muộn học đấy chứ?"
Cậu lắc đầu, chớp mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười sáng lạn khiến người khác choáng váng. "Không sao đâu."
Phó Nhàn Linh không nhìn cậu nữa, âm thầm hạ quyết tâm sau này không chấp nhận bất cứ điều gì từ cậu, cũng sẽ không liên quan gì đến Vu Hướng Tây nữa.
Taxi đến nơi, cô xuống xe mới nhớ ra chưa trả tiền, liền móc ví ra một tờ 50 tệ đưa cho Vu Hướng Tây . "Tiền taxi để tôi trả."
" Chị kết bạn wechat rồi chuyển tiền cho em, giờ em không dùng tiền mặt." Vu Hướng Tây cười cười nói với cô bằng ánh mắt vô tội.
“Tôi có thể quét mã QR để trả tiền cho cậu.” Cô mở WeChat, nghiêm túc như muốn tách mình ra khỏi cậu.
Vu Hướng Tây hơi thất vọng, nhưng cậu lại lấy điện thoại di động ra, đưa mã QR WeChat của mình ra trước mặt cô.
Phó Nhàn Linh không biết phải nói gì, cô biết người này cố tình làm vậy, nhưng cô vẫn thêm WeChat của cậu.
Ảnh đại diện của cậu chỉ là nền đen, ở giữa có một chữ Vu màu trắng to đùng.
Phó Nhàn Linh biết cậu tên Vu Hướng Tây , hàng xóm xung quanh nhắc đến cậu rất nhiều, nói cậu trông cao ráo đẹp trai, tính tình lương thiện, thường xuyên giúp các ông bà cụ khiêng vác đồ nặng. Vu Hướng Tây khỏe mạnh, đi mấy chuyến cũng không thấy mệt mỏi, lại còn dẻo miệng, thấy mọi người liền lễ phép chào hỏi, cả tòa nhà không ai là không biết cậu, cũng không có ai là không thích cậu cả.
" Chị ơi."
Phó Nhàn Linh nhìn lên, cậu thanh niên có nước da rất trắng, lông mày rậm, đôi mắt đen và con ngươi sáng. Vu Hướng Tây mỉm cười vẫy tay với cô, nét cười trên khóe môi có sức hấp dẫn không thể giải thích được.
" Tạm biệt."
Tâm trạng của cô cũng không biết vì sao lại tốt hơn, cười với cậu một cái rồi quay người đi vào tòa nhà.
Buổi trưa Trương Tuyền Phong hẹn cô đi ăn tối, muốn cùng cô nói chuyện vui vẻ, nhưng Phó Nhàn Linh nói rằng cô không có thời gian nên đã xuống lầu ăn với đồng nghiệp ở công ty. Cô đã làm việc chăm chỉ để thích nghi với môi trường mới và mọi thứ mới xung quanh mình, để đến lúc nhìn thấy Trương Tuyền Phong tâm trạng của cô mới có thể bớt đau khổ.
Sau khi ly hôn sẽ như thế nào đây?
Lúc Phó Nhàn Linh ăn cơm cứ nhìn chằm chằm vào trong bát mà nghĩ, Trương Tuyền Phong liệu có cưới tiểu tam kia về không?
Không, hắn sẽ không làm thế, ban đầu hắn cưới cô cũng là vì môn đăng hộ đối.
Còn cô thì sao? Nếu cô nói với bố mẹ chuyện mình muốn ly hôn....
Tim của bố không khỏe, nói không cẩn thận khiến bố nghe xong lại phải nhập viện thì mẹ cô chắc chắn cũng sẽ suy sụp theo.
Gia đình đang yên lành lại vì chuyện của cô mà trở nên náo loạn,cô sẽ phải luôn sống trong sự tự trách và đau đớn những ngày tháng về sau, mà Trương Tuyền Phong lại có thể đưa tiểu tam về nhà vui vẻ sống cùng nhau như cũ.
Phó Nhàn Linh hít một hơi thật sâu, nhai ngấu nghiến hết cơm rồi nuốt xuống bụng.
Mặt cô bỗng thấy lành lạnh, là nước mắt.
Phó Nhàn Linh cúi đầu vội vàng lau sạch đi, ăn xong cơm rồi lại lên tầng làm việc.
Công việc thư ký tương đối đơn giản, chỉ là luôn bận rộn làm báo cáo hàng tháng và hàng quý, gửi email cho tổng giám đốc, và cũng gửi email cho bộ phận tài chính, trộn lẫn cả tiếng Trung và tiếng Anh, phải nhớ hết tất cả các số điện thoại nội bộ, làm quen với tất cả phòng ban.
Cả ngày Phó Nhàn Linh đều cố gắng để bản thân làm quen với nội dung công việc, mãi đến khi tan làm cô mới cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, cô đi về phía bên đường định bắt taxi về nhà, nhưng vừa bước ra đã thấy người con trai đứng ở cửa. Không biết đã đợi ở đây bao lâu, cả người đang dựa vào cột đèn, mắt không rời khỏi cửa ra vào của tòa nhà.
Nhìn thấy cô đi ra, cậu nở nụ cười rạng rỡ, trực tiếp đi tới chỗ Phó Nhàn Linh.
" Chị, chị mới tan làm sao."
Phó Nhàn Linh không rõ cảm xúc trong lòng hiện giờ là gì, nhìn thấy cậu liền hỏi: "Cậu đợi tôi à?"
Vu Hướng Tây gật đầu, lại nheo mắt cười cười: "Làm chị không vui sao?"
Cô nhất thời không biết phải nói gì, cũng không muốn nặng lời với cậu, đối diện với ánh mắt kia luôn cảm thấy không đành lòng. Nhưng nếu không nói thì không biết sau này cậu cứ làm như vậy suốt không.
Giống như tin nhắn trong WeChat sáng nay , cô đã chuyển tiền cho Vu Hướng Tây nhưng cậu không nhận, chỉ hỏi cô ngày mai có thể bắt xe cùng nhau không, và cô đương nhiên sẽ không đồng ý.
Suy nghĩ một hồi, Phó Nhàn Linh vẫn nghiêm túc nói: " Từ lần sau cậu đừng đến đây nữa."
Vu Hướng Tây đại khái cũng có thể đoán được kết quả như này, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên, vẫn ngoan cố nhìn Phó Nhàn Linh, chỉ thấp giọng nói: “Chị có thể không làm với anh ta không?"
Phó Nhàn Linh nghe thấy vậy da đầu hơi tê dại, cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng khiển trách cậu: "Cậu nói linh tinh cái gì vậy?"
Mọi người xung quanh cứ đi đi lại lại, Vu Hướng Tây vẫn đứng đấy nhìn cô không rời mắt.
" Khi nào chị muốn cứ đến tìm tôi."
" Tôi lúc nào cũng rảnh."
/107
|