CHAP 71: TRONG GIẤC MƠ
Trở về với mái nhà nhỏ ấm áp của mình, cuộc sống bình lặng cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài của Ray và Hinata đã trở lại. Đây là cuộc sống mà Ray và Hinata đã trải qua mười mấy năm trời nên cả hai đã hoàn toàn quem với việc này và vẫn vô cùng vui vẻ bên nhau dù có đôi lúc đều không thể ngừng nhớ về những con người ở bên ngoài thế giới phép thuật đầy nhộn nhịp và đông đúc kia.
Cuộc sống bình lặng của gia đình nó diễn ra vẫn hệt như trước đây.
Nó quanh quẩn với công việc bếp núc, chăm sóc vườn hoa rồi yên bình đọc sách, nghiên cứu phép thuật. Hắn nhàn nhã giúp nó việc nhà, thưởng thức những loại trà được chế biến từ hoa trong vườn và cũng như nó, đọc sách và cùng nó nghiên cứu phép thuật.
Ray và Hinata cũng chẳng khác là mấy.
Hinata cùng Ray giúp đỡ nó và hắn những việc trong nhà. Ngoài giờ ăn và khi phải đi ngủ, Hinata lúc nào cũng bày ra những trò chơi để nhảy nhót tung tăng khắp nhà, và lẽ đương nhiên, Ray cũng không được cô em gái của mình buông tha.
Chạy nhảy thấm mệt, điểm dừng chân của Hinata chính là chiếc xích đu quen thuộc. Như một thói quen, hằng đem Hinata và Ray cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu, ngắm nhìn bầu trời, nhìn những vì sao đua nhau tỏa sáng rực rỡ nhưng đến cuối cùng vẫn bị lu mờ bởi ánh trăng.
Cuộc sống tách biệt cứ thế kéo dài. Gia đình nó hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Bởi lẽ gia đình nó đã rời đi, trở lại nơi sống của mình nên mọi hoạt động ở tổ chức của Claudia liên quan đến gia đình nó đều được ngừng lại, Claudia cũng đã thông báo với nó về việc này.
Ngày rồi lại đêm, đêm tàn ngày lại tiếp tục bắt đầu. Chỉ mới đó thôi mà thoắt cái một tháng ròng đã trôi qua. Chỉ còn một tháng nữa thôi, Ray và Hinata sẽ trở lại làm những học viên của Witchard, được gặp mọi người.
Còn nó và hắn, cả hai vẫn còn đang phân vân liệu có nên tiếp tục làm giáo sư giảng dạy tại Witchard nữa hay không. Biết được điều này, Hinata không ngừng lôi kéo, năn nỉ và cuối cùng, nó và hắn đành phải đưa ra quyết định là sẽ tiếp tục giảng dạy tại Witchard thêm một năm nữa thôi.
Thế nhưng, đến tận bây giờ nó và hắn cũng còn đang vô cùng lo ngại về tương lai, về con đường phía trước. Nó thật không ngờ, vương quốc huyền bí của nó lại có nhiều bí ẩn và đem lại không ít nguy hiểm như vậy.
Nó không thể nào ngừng nghĩ về những điều bản thân từng được nhìn thấy khi trở lại tàn tích cũ của vương quốc huyền bí. Nó không ngừng tự hỏi người phụ nữ đã ngã xuống là ai, chiếc hộp kia chứa gì, tại sao Gurena lại làm điều kinh khủng đó và... tại sao chiếc hộp đó lại ăn trọn trái tim một cách ghê rợn đến như vậy. Những câu hỏi cứ quẩn quanh mà nó dù cố gắng thế nào cũng chưa thể tìm ra bất kì manh mối gì.
Những lo nghĩ của nó cũng chính là những lo nghĩ của hắn. Thêm vào đó, cả hai cũng đang tự hỏi rốt cuộc kẻ đứng đầu tổ chức mà Claudia tình cờ gia nhập là ai, mục đích của chúng là gì khi mục tiêu nhắm đến lại là nó. Cả hai cũng luôn thắc mắc, người quan trọng nào đó trong tổ chức là ai, người đó sắp thức tỉnh là có ý gì.
Quả thực, nó không thể ngờ khi quay lại thế giới phép thuật lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối và có nhiều điều nghi vấn đến vậy. Phải chăng trở lại thế giới phép thuật với nó là một sai lầm??? Phải chăng chỉ khi nào nó biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này thì thế giới phép thuật mới thực sự được yên ổn??? Đó... chính là những điều mà nó không thể ngừng suy nghĩ, tự dằn vặt bản thân mình.
Mưa!!!
Tí tách... tí tách...
Từng giọt mưa rơi xuống, nặng trĩu. Mưa khiến không khí xung quanh trở nên dịu nhẹ hơn, mang thêm chút cảm giác se se lạnh. Vậy là... hôm nay không ra ngoài ngắm sao được rồi.
Ăn tối xong, quây quần cùng cả nhà ăn thêm vài chiếc bánh ngọt, trò chuyện đùa giỡn vui vẻ, tất cả mọi người trở về phòng mình vì trời cũng đã khuya. Hinata khoác tay anh trai mình, tung tăng bước lên bậc cầu thang. Đến trước cửa phòng, Hinata ôm lấy anh trai, vui vẻ:
- Anh Ray ngủ ngon!
- Hinata cũng ngủ ngon.
Ray cười nhẹ đáp lời Hinata. Hinata tươi cười, vẫy tay tạm biệt anh trai rồi mở cửa phòng bước vào. Cánh cửa nhẹ nhàng được khép lại, lúc này Ray mới quay bước trở về phòng ngủ của mình. Mưa... càng lúc càng nặng hạt.
Hinata rất dễ ngủ, chỉ mới nằm trên giường, đắp chăn rồi nhắm mắt một lát thôi đã chìm vào giấc ngủ sâu. Khóe môi Hinata khẽ kéo lên tạo thành một nụ cười, Hinata... đang nằm mơ. Dường như là một điều gì đó rất vui vẻ, khiến Hinata rất thích thú thì phải.
Đi xuyên vào tâm trí, nhìn thấu giấc mơ của Hinata.
Trong mơ, Hinata tươi cười hớn hở, vươn tay cảm nhận không khí xung quanh rồi thích thú xoay vài vòng.
Trong giấc mơ của Hinata, cô bé đang đứng giữa một rừng hoa rực rỡ, những đàn bướm rực rỡ sắc màu đua nhau khoe sắc cùng hoa. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc bạch kim khẽ bay trong gió, những cánh hoa được gió cuốn đi, tạo một khung cảnh vô cùng đẹp mắt, đầy lãng mạn.
Tiếng nhạc du dương âm vang trong không khí.
Hinata tươi cười nhìn phía xa, nơi cầu vồng đang dần hiện lên trước mắt. Là... cầu vồng đôi, đẹp mắt vô cùng, khiến Hinata càng thêm thích thú. Quả là... một giấc mơ đẹp.
Không chỉ có vậy, Hinata cũng đã tìm ra nơi phát ra âm nhạc du dương, làm say lòng người.
Nơi xa kia, đàn hạc, vĩ cầm, sáo trúc, có cả piano. Rất nhiều, rất nhiều loại nhạc cụ lơ lửng trong không trung. Không ai điều khiển, chúng tự mình tạo ra những âm thanh. Âm thanh êm dịu mê người phát ra, những rốt nhạc cũng bay ra từ đó, chúng bay đến gần với Hinata, chạy nhảy, bay lượn xung quanh dáng vóc bé nhỏ đáng yêu của Hinata.
Không thể cưỡng lại được, Hinata lại tươi cười thích thú, nụ cười đầy yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.
Bất chợt, gió... thổi mạnh. Và... cuồng phong nổi lên.
Hinata giật mình, theo phản xạ đưa tay che mắt để không bị bụi ảnh hưởng. Mái tóc bạch kim cùng chiếc đầm voan trắng bị gió thổi mạnh, Hinata cố gắng trụ vững, cảm giác như cuồng phong đang muốn cuốn Hinata đi.
Tiếng nhạc không còn, chỉ còn tiếng rít dữ dội của gió. Cuồng phong đi qua, tất cả nhạc cụ đều bị cuốn vào rồi tan biến, cây cỏ, cánh đồng hoa cùng lũ bướm sắc sỡ cũng bị cuồng phong nuốt chửng, biến mất như chưa từng tồn tại. Cầu vồng đôi cũng không phải ngoại lệ, biến mất hoàn toàn.
Cuồng phong hoàn toàn biến mất.
Hinata bỏ cánh tay đang che tầm mắt xuống, bất giác tim đập mạnh, ngồi phệt xuống đất. Nơi đây... hoàn toàn là một màu đen, tăm tối vô cùng, và... có cảm giác đáng sợ, có chút gì đó nguy hiểm.
- Chào con!!!
Một giọng nói vang lên. Có gì đó... vô cùng quen thuộc. Ngẩng người một lúc, hinata rụt rè lên tiếng:
- Lại là... bà sao???
Hinata thoáng nghe thấy tiếng cười rất khẽ rồi ngay sau đó, một giọng nói cất lên đáp lời Hinata:
- Đúng vậy, người thừa kế của ta.
Hinata khó hiểu, cảm giác không còn sợ hãi nhiều nữa:
- Ý bà... là gì?
Trong màn đêm, tiếng nói lại lần nữa phát ra, đáp lại câu hỏi của Hinata:
- Con... là người thừa kế của ta. Con... là phù thủy của thời gian và không gian, một phù thủy thời không.
Ngừng một lúc, người phụ nữ khẽ "à" lên một tiếng, rồi tiếp tục:
- Không chỉ có vậy, con hơn ta, con còn là một phù thủy trị thương thiên phú. Có lẽ... là nhờ dòng máu của mẹ con chăng? Chính xác là nhờ dòng máu của nữ hoàng, con mới có thêm khả năng trị thương tuyệt vời!!!
Hinata khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, giọng nói vẫn chất chứa đầy nghi vấn:
- Nữ hoàng??? Ý người là... mẹ con? Mẹ Ryu... của con???
- Phải.
Rất nhẹ nhàng, tiếng nói đáp lời Hinata. Hinata mím môi:
- Vậy... bà là ai?
Tiếng cười lớn đầy vẻ mỉa mai choáng ngợp cả không gian tối đen như mực, sau một hồi cười lớn, người phụ nữ lại lên tiếng:
- Ta... là ai sao? Ta... còn là ai khác ngoài một phù thủy đáng thương có trái tim dâng cho quỷ dữ kia chứ!!!
Giọng nói kia có phần nghẹn lại, dường như... đang vô cùng xúc động và... gần như bật khóc. Người phụ nữ tiếp tục:
- Nhiệm vụ của con là dùng năng lực của mình giúp đỡ nữ hoàng bằng mọi giá. Hắn ta... sắp hồi sinh rồi, hãy cẩn thận!!! Bằng mọi giá... làm ơn, hãy giết chết hắn, hãy giúp ta... thanh tẩy trái tim của mình. Cầu xin con, người thừa kế của ta!
- Vậy... bà đã... chết rồi sao?
Hinata nghi hoặc hỏi lại. Lại có tiếng đáp lời:
- Liệu... con có còn sống không khi không có trái tim hả con gái? Ta... chỉ còn là một linh hồn, một linh hồn... chưa thể siêu thoát.
Ngừng một lúc, người phụ nữ lại lên tiếng:
- Mãi cho đến khi trái tim ta được thanh tẩy, ta... mới thực sự được giải thoát khỏi sự ràng buộc này. Hãy giết hắn, nhất định... phải giết hắn.
Giọng nói của người phụ nữ trở nên cầu khẩn hơn bao giờ hết:
- Hãy chuyển lời đến với nữ hoàng, Gurena... chỉ là khởi đầu. Nếu Người không giết hắn, hắn... sẽ không tha cho Người. Nói với Người, Người và hắn, chỉ có một người có thể tồn tại trên trần thế này, chỉ duy nhất một người!!!
Tiếng nói xa dần... xa dần. Hinata đột ngột đứng dậy, không tự chủ được mà tiếp tục chạy về phía trước, hét lên:
- Con có thể gặp bà không? Con có thể nhìn thấy bà không? Chúng ta còn gặp lại hay không???
Tiếng nói xa xăm vang lên, rất khẽ và càng lúc càng nhỏ dần:
- Chưa phải bây giờ, con yêu ạ. Ta... chỉ có thể nói được bây nhiêu đó mà thôi!!! Hẹn gặp lại con, người kế thừa của ta!
- Khoan đã!
Hinata hét lên, vươn tay về phía trước theo quán tính, trái tim thầm cầu mong có thể níu giữ được chút gì đó. Nhưng... tất cả đều biến mất.
Hinata giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, bàn tay vẫn nguyên vẹn hướng về phía trước như muốn níu giữ người phụ nữ kia. Ray bên cạnh Hinata vô cùng lo lắng, lau vội những giọt mồ hôi của em gái mình:
- Hinata, em sao vậy???
Hinata ngẩng ngơ, hoàn toàn không thể nghe được những lời Ray đang nói. Bên ngoài, trời vẫn mưa. Mưa rơi tí tách từng giọt nhẹ, không nặng hạt nhưng vẫn đủ để mang lại cảm giác se lạnh.
Nó và hắn nghe thấy tiếng hét của Hinata cũng nhanh chóng chạy lên phòng Hinata. Vừa lúc này, Ray đang ôm Hinata vào trong lòng. Nó và hắn cùng tiến lại giường, ngồi cạnh Hinata.
Nó thoáng nét lo lắng, dịu dàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinata, dịu dàng lên tiếng:
- Hinata, con ngoan. Con gặp ác mộng sao?
Giọng nói của nó đưa Hinata trở về thực tại. Nhìn thấy nó, những hình ảnh, những lời nói trong mơ lại càng thêm rõ ràng hơn. Hinata vội vã rời khỏi vòng tay của anh trai, ôm chầm lấy nó, vẻ mặt đầy lo lắng:
- Mẹ à, bà ấy... lại đến. Bà ấy... đã gửi lời cảnh báo cho chúng ta.
Nó, hắn và Ray đều khó hiểu vô cùng. Nó vừa vỗ nhẹ lưng Hinata để Hinata có thể bình tĩnh lại vừa lên tiếng:
- Bà ấy... là ai vậy con?
Rồi, nó đẩy Hinata ra, nhìn thẳng vào mắt Hinata, nói tiếp:
- Bình tĩnh và kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra với con, được chứ... Hinata?
Hinata nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu hiền của nó,trong lòng cũng thấy khá hơn phần nào. Ray nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay của Hinata, điều này cũng giúp Hinata bình tĩnh lại.
Hít một hơi thật sâu, trongcơn mưa tí tách, Hinata tường thuật lại giấc mơ của mình cho nó, hắn và anhtrai mình cùng nghe. Hinata cũng kể cho họ nghe về giấc mơ lúc trước, lần đầutiên người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của Hinata.
=============================ENDCHAP71=====================
Trở về với mái nhà nhỏ ấm áp của mình, cuộc sống bình lặng cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài của Ray và Hinata đã trở lại. Đây là cuộc sống mà Ray và Hinata đã trải qua mười mấy năm trời nên cả hai đã hoàn toàn quem với việc này và vẫn vô cùng vui vẻ bên nhau dù có đôi lúc đều không thể ngừng nhớ về những con người ở bên ngoài thế giới phép thuật đầy nhộn nhịp và đông đúc kia.
Cuộc sống bình lặng của gia đình nó diễn ra vẫn hệt như trước đây.
Nó quanh quẩn với công việc bếp núc, chăm sóc vườn hoa rồi yên bình đọc sách, nghiên cứu phép thuật. Hắn nhàn nhã giúp nó việc nhà, thưởng thức những loại trà được chế biến từ hoa trong vườn và cũng như nó, đọc sách và cùng nó nghiên cứu phép thuật.
Ray và Hinata cũng chẳng khác là mấy.
Hinata cùng Ray giúp đỡ nó và hắn những việc trong nhà. Ngoài giờ ăn và khi phải đi ngủ, Hinata lúc nào cũng bày ra những trò chơi để nhảy nhót tung tăng khắp nhà, và lẽ đương nhiên, Ray cũng không được cô em gái của mình buông tha.
Chạy nhảy thấm mệt, điểm dừng chân của Hinata chính là chiếc xích đu quen thuộc. Như một thói quen, hằng đem Hinata và Ray cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu, ngắm nhìn bầu trời, nhìn những vì sao đua nhau tỏa sáng rực rỡ nhưng đến cuối cùng vẫn bị lu mờ bởi ánh trăng.
Cuộc sống tách biệt cứ thế kéo dài. Gia đình nó hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Bởi lẽ gia đình nó đã rời đi, trở lại nơi sống của mình nên mọi hoạt động ở tổ chức của Claudia liên quan đến gia đình nó đều được ngừng lại, Claudia cũng đã thông báo với nó về việc này.
Ngày rồi lại đêm, đêm tàn ngày lại tiếp tục bắt đầu. Chỉ mới đó thôi mà thoắt cái một tháng ròng đã trôi qua. Chỉ còn một tháng nữa thôi, Ray và Hinata sẽ trở lại làm những học viên của Witchard, được gặp mọi người.
Còn nó và hắn, cả hai vẫn còn đang phân vân liệu có nên tiếp tục làm giáo sư giảng dạy tại Witchard nữa hay không. Biết được điều này, Hinata không ngừng lôi kéo, năn nỉ và cuối cùng, nó và hắn đành phải đưa ra quyết định là sẽ tiếp tục giảng dạy tại Witchard thêm một năm nữa thôi.
Thế nhưng, đến tận bây giờ nó và hắn cũng còn đang vô cùng lo ngại về tương lai, về con đường phía trước. Nó thật không ngờ, vương quốc huyền bí của nó lại có nhiều bí ẩn và đem lại không ít nguy hiểm như vậy.
Nó không thể nào ngừng nghĩ về những điều bản thân từng được nhìn thấy khi trở lại tàn tích cũ của vương quốc huyền bí. Nó không ngừng tự hỏi người phụ nữ đã ngã xuống là ai, chiếc hộp kia chứa gì, tại sao Gurena lại làm điều kinh khủng đó và... tại sao chiếc hộp đó lại ăn trọn trái tim một cách ghê rợn đến như vậy. Những câu hỏi cứ quẩn quanh mà nó dù cố gắng thế nào cũng chưa thể tìm ra bất kì manh mối gì.
Những lo nghĩ của nó cũng chính là những lo nghĩ của hắn. Thêm vào đó, cả hai cũng đang tự hỏi rốt cuộc kẻ đứng đầu tổ chức mà Claudia tình cờ gia nhập là ai, mục đích của chúng là gì khi mục tiêu nhắm đến lại là nó. Cả hai cũng luôn thắc mắc, người quan trọng nào đó trong tổ chức là ai, người đó sắp thức tỉnh là có ý gì.
Quả thực, nó không thể ngờ khi quay lại thế giới phép thuật lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối và có nhiều điều nghi vấn đến vậy. Phải chăng trở lại thế giới phép thuật với nó là một sai lầm??? Phải chăng chỉ khi nào nó biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này thì thế giới phép thuật mới thực sự được yên ổn??? Đó... chính là những điều mà nó không thể ngừng suy nghĩ, tự dằn vặt bản thân mình.
Mưa!!!
Tí tách... tí tách...
Từng giọt mưa rơi xuống, nặng trĩu. Mưa khiến không khí xung quanh trở nên dịu nhẹ hơn, mang thêm chút cảm giác se se lạnh. Vậy là... hôm nay không ra ngoài ngắm sao được rồi.
Ăn tối xong, quây quần cùng cả nhà ăn thêm vài chiếc bánh ngọt, trò chuyện đùa giỡn vui vẻ, tất cả mọi người trở về phòng mình vì trời cũng đã khuya. Hinata khoác tay anh trai mình, tung tăng bước lên bậc cầu thang. Đến trước cửa phòng, Hinata ôm lấy anh trai, vui vẻ:
- Anh Ray ngủ ngon!
- Hinata cũng ngủ ngon.
Ray cười nhẹ đáp lời Hinata. Hinata tươi cười, vẫy tay tạm biệt anh trai rồi mở cửa phòng bước vào. Cánh cửa nhẹ nhàng được khép lại, lúc này Ray mới quay bước trở về phòng ngủ của mình. Mưa... càng lúc càng nặng hạt.
Hinata rất dễ ngủ, chỉ mới nằm trên giường, đắp chăn rồi nhắm mắt một lát thôi đã chìm vào giấc ngủ sâu. Khóe môi Hinata khẽ kéo lên tạo thành một nụ cười, Hinata... đang nằm mơ. Dường như là một điều gì đó rất vui vẻ, khiến Hinata rất thích thú thì phải.
Đi xuyên vào tâm trí, nhìn thấu giấc mơ của Hinata.
Trong mơ, Hinata tươi cười hớn hở, vươn tay cảm nhận không khí xung quanh rồi thích thú xoay vài vòng.
Trong giấc mơ của Hinata, cô bé đang đứng giữa một rừng hoa rực rỡ, những đàn bướm rực rỡ sắc màu đua nhau khoe sắc cùng hoa. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc bạch kim khẽ bay trong gió, những cánh hoa được gió cuốn đi, tạo một khung cảnh vô cùng đẹp mắt, đầy lãng mạn.
Tiếng nhạc du dương âm vang trong không khí.
Hinata tươi cười nhìn phía xa, nơi cầu vồng đang dần hiện lên trước mắt. Là... cầu vồng đôi, đẹp mắt vô cùng, khiến Hinata càng thêm thích thú. Quả là... một giấc mơ đẹp.
Không chỉ có vậy, Hinata cũng đã tìm ra nơi phát ra âm nhạc du dương, làm say lòng người.
Nơi xa kia, đàn hạc, vĩ cầm, sáo trúc, có cả piano. Rất nhiều, rất nhiều loại nhạc cụ lơ lửng trong không trung. Không ai điều khiển, chúng tự mình tạo ra những âm thanh. Âm thanh êm dịu mê người phát ra, những rốt nhạc cũng bay ra từ đó, chúng bay đến gần với Hinata, chạy nhảy, bay lượn xung quanh dáng vóc bé nhỏ đáng yêu của Hinata.
Không thể cưỡng lại được, Hinata lại tươi cười thích thú, nụ cười đầy yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.
Bất chợt, gió... thổi mạnh. Và... cuồng phong nổi lên.
Hinata giật mình, theo phản xạ đưa tay che mắt để không bị bụi ảnh hưởng. Mái tóc bạch kim cùng chiếc đầm voan trắng bị gió thổi mạnh, Hinata cố gắng trụ vững, cảm giác như cuồng phong đang muốn cuốn Hinata đi.
Tiếng nhạc không còn, chỉ còn tiếng rít dữ dội của gió. Cuồng phong đi qua, tất cả nhạc cụ đều bị cuốn vào rồi tan biến, cây cỏ, cánh đồng hoa cùng lũ bướm sắc sỡ cũng bị cuồng phong nuốt chửng, biến mất như chưa từng tồn tại. Cầu vồng đôi cũng không phải ngoại lệ, biến mất hoàn toàn.
Cuồng phong hoàn toàn biến mất.
Hinata bỏ cánh tay đang che tầm mắt xuống, bất giác tim đập mạnh, ngồi phệt xuống đất. Nơi đây... hoàn toàn là một màu đen, tăm tối vô cùng, và... có cảm giác đáng sợ, có chút gì đó nguy hiểm.
- Chào con!!!
Một giọng nói vang lên. Có gì đó... vô cùng quen thuộc. Ngẩng người một lúc, hinata rụt rè lên tiếng:
- Lại là... bà sao???
Hinata thoáng nghe thấy tiếng cười rất khẽ rồi ngay sau đó, một giọng nói cất lên đáp lời Hinata:
- Đúng vậy, người thừa kế của ta.
Hinata khó hiểu, cảm giác không còn sợ hãi nhiều nữa:
- Ý bà... là gì?
Trong màn đêm, tiếng nói lại lần nữa phát ra, đáp lại câu hỏi của Hinata:
- Con... là người thừa kế của ta. Con... là phù thủy của thời gian và không gian, một phù thủy thời không.
Ngừng một lúc, người phụ nữ khẽ "à" lên một tiếng, rồi tiếp tục:
- Không chỉ có vậy, con hơn ta, con còn là một phù thủy trị thương thiên phú. Có lẽ... là nhờ dòng máu của mẹ con chăng? Chính xác là nhờ dòng máu của nữ hoàng, con mới có thêm khả năng trị thương tuyệt vời!!!
Hinata khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, giọng nói vẫn chất chứa đầy nghi vấn:
- Nữ hoàng??? Ý người là... mẹ con? Mẹ Ryu... của con???
- Phải.
Rất nhẹ nhàng, tiếng nói đáp lời Hinata. Hinata mím môi:
- Vậy... bà là ai?
Tiếng cười lớn đầy vẻ mỉa mai choáng ngợp cả không gian tối đen như mực, sau một hồi cười lớn, người phụ nữ lại lên tiếng:
- Ta... là ai sao? Ta... còn là ai khác ngoài một phù thủy đáng thương có trái tim dâng cho quỷ dữ kia chứ!!!
Giọng nói kia có phần nghẹn lại, dường như... đang vô cùng xúc động và... gần như bật khóc. Người phụ nữ tiếp tục:
- Nhiệm vụ của con là dùng năng lực của mình giúp đỡ nữ hoàng bằng mọi giá. Hắn ta... sắp hồi sinh rồi, hãy cẩn thận!!! Bằng mọi giá... làm ơn, hãy giết chết hắn, hãy giúp ta... thanh tẩy trái tim của mình. Cầu xin con, người thừa kế của ta!
- Vậy... bà đã... chết rồi sao?
Hinata nghi hoặc hỏi lại. Lại có tiếng đáp lời:
- Liệu... con có còn sống không khi không có trái tim hả con gái? Ta... chỉ còn là một linh hồn, một linh hồn... chưa thể siêu thoát.
Ngừng một lúc, người phụ nữ lại lên tiếng:
- Mãi cho đến khi trái tim ta được thanh tẩy, ta... mới thực sự được giải thoát khỏi sự ràng buộc này. Hãy giết hắn, nhất định... phải giết hắn.
Giọng nói của người phụ nữ trở nên cầu khẩn hơn bao giờ hết:
- Hãy chuyển lời đến với nữ hoàng, Gurena... chỉ là khởi đầu. Nếu Người không giết hắn, hắn... sẽ không tha cho Người. Nói với Người, Người và hắn, chỉ có một người có thể tồn tại trên trần thế này, chỉ duy nhất một người!!!
Tiếng nói xa dần... xa dần. Hinata đột ngột đứng dậy, không tự chủ được mà tiếp tục chạy về phía trước, hét lên:
- Con có thể gặp bà không? Con có thể nhìn thấy bà không? Chúng ta còn gặp lại hay không???
Tiếng nói xa xăm vang lên, rất khẽ và càng lúc càng nhỏ dần:
- Chưa phải bây giờ, con yêu ạ. Ta... chỉ có thể nói được bây nhiêu đó mà thôi!!! Hẹn gặp lại con, người kế thừa của ta!
- Khoan đã!
Hinata hét lên, vươn tay về phía trước theo quán tính, trái tim thầm cầu mong có thể níu giữ được chút gì đó. Nhưng... tất cả đều biến mất.
Hinata giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, bàn tay vẫn nguyên vẹn hướng về phía trước như muốn níu giữ người phụ nữ kia. Ray bên cạnh Hinata vô cùng lo lắng, lau vội những giọt mồ hôi của em gái mình:
- Hinata, em sao vậy???
Hinata ngẩng ngơ, hoàn toàn không thể nghe được những lời Ray đang nói. Bên ngoài, trời vẫn mưa. Mưa rơi tí tách từng giọt nhẹ, không nặng hạt nhưng vẫn đủ để mang lại cảm giác se lạnh.
Nó và hắn nghe thấy tiếng hét của Hinata cũng nhanh chóng chạy lên phòng Hinata. Vừa lúc này, Ray đang ôm Hinata vào trong lòng. Nó và hắn cùng tiến lại giường, ngồi cạnh Hinata.
Nó thoáng nét lo lắng, dịu dàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinata, dịu dàng lên tiếng:
- Hinata, con ngoan. Con gặp ác mộng sao?
Giọng nói của nó đưa Hinata trở về thực tại. Nhìn thấy nó, những hình ảnh, những lời nói trong mơ lại càng thêm rõ ràng hơn. Hinata vội vã rời khỏi vòng tay của anh trai, ôm chầm lấy nó, vẻ mặt đầy lo lắng:
- Mẹ à, bà ấy... lại đến. Bà ấy... đã gửi lời cảnh báo cho chúng ta.
Nó, hắn và Ray đều khó hiểu vô cùng. Nó vừa vỗ nhẹ lưng Hinata để Hinata có thể bình tĩnh lại vừa lên tiếng:
- Bà ấy... là ai vậy con?
Rồi, nó đẩy Hinata ra, nhìn thẳng vào mắt Hinata, nói tiếp:
- Bình tĩnh và kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra với con, được chứ... Hinata?
Hinata nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu hiền của nó,trong lòng cũng thấy khá hơn phần nào. Ray nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay của Hinata, điều này cũng giúp Hinata bình tĩnh lại.
Hít một hơi thật sâu, trongcơn mưa tí tách, Hinata tường thuật lại giấc mơ của mình cho nó, hắn và anhtrai mình cùng nghe. Hinata cũng kể cho họ nghe về giấc mơ lúc trước, lần đầutiên người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của Hinata.
=============================ENDCHAP71=====================
/137
|