Không biết Diệp Từ Lâm lấy từ đâu ra tờ đơn trình báo, ký phê duyệt giúp Đinh Tiễn nghỉ ba ngày để đi Quảng Đông.
Lúc đặt vé máy bay, Diệp Từ Lâm không chút do dự chọn chuyến bay nhanh nhất, Đinh Tiễn nhớ Chu Tư Việt đã từng nói, giáo sư Diệp là người rất tiết kiệm, đi máy bay với ông đều biết chọn chỗ ngồi rẻ thế nào, tốt nhất là đi hãng hàng không giá rẻ.
Có thể nhìn ra, Diệp Từ Lâm rất lo lắng cho Chu Tư Việt, một đêm kia, ông gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng ngã gục xuống sofa, hai tay đều run rẩy.
“Lão Phan, không phải do tôi cùng đường mới đến tìm anh sao? Chuyện qua rồi tạm thời đừng nên nhắc lại nữa, tôi có vụ án, anh có thể giúp tôi một tay không?’
“Đó là một đứa trẻ ngoan, nhất định em ấy sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này.”
Diệp Từ Lâm cuống đến nỗi trên mặt đầy nếp nhăn, Đinh Tiễn chưa từng nghe thấy ông nói chuyện với người khác với giọng điệu này bao giờ, ngày thường đều là một ông già vui vẻ hiền hòa.
Cùng lúc đó, cô nhắn tin cho Tôn Nguyên Hương.
“Chị Tôn, em đi Quảng Đông một chuyến, còn bản thảo kỳ sau em chưa kịp vẽ.”
Tôn Nguyên Hương trả lời rất nhanh, “Đi Quảng Đông làm gì?”
“Xảy ra chút chuyện.” Cô không nói tỉ mỉ.
Tôn Nguyên Hương biết điều cũng không hỏi thêm nữa, chỉ trả lời lại một câu: “Cần giúp đỡ thì nói trước một tiếng, một chữ chị này cũng không phải vô dụng.”
Đinh Tiễn cảm kích: “Cám ơn chị.”
Đến Quảng Đông đã là buổi trưa, mới vừa xuống máy bay, Diệp Từ Lâm liền dẫn Đinh Tiễn đến Phật Sơn ——văn phòng luật Phan Vĩnh Trinh.
Chỉ nhìn vào bề mặt, Đinh Tiễn cảm thấy như đây không phải là văn phòng hành chính, bảng hiệu đơn sơ, địa điểm thì nằm khuất bóng.
Diệp Từ Lâm đứng dưới lầu chờ, kể về lai lịch của người này cho Đinh Tiễn nghe.
Năm xưa Phan Vĩnh Trinh và ông đối đầu với nhau, ông ta học luật, còn ông thì học máy tính, người tự nhiên kẻ xã hội, ai cũng coi thường ai, ngày nào cũng thay đổi phương pháp đối đầu. Thời điểm phân ban tự nhiên – xã hội, Phan Vĩnh Trinh học xã hội, Diệp Từ Lâm liền cười nhạo ông ta vì ngu ngốc mới chọn học xã hội, Phan Vĩnh Tring mắng ông là thằng ngốc toán học.
Hai người cứ thề hằm hè đối phương nhiều năm, rồi cũng vẫn luôn âm thầm so tài để phân thắng bại, sau đó Phan Vĩnh Trinh thi đậu đại học luật, Diệp Từ Lâm đậu Thanh Hoa, ngoài sáng trong tối đều bị Diệp Từ Lâm chèn ép nhiều năm.
Cũng may, Phan Vĩnh Trinh chưa tốt nghiệp thì đã được một trong mười đoàn luật sư lớn tìm đến ký kết.
Lúc đó Diệp Từ Lâm vẫn còn đang học nghiên cứu sinh.
Phan Vĩnh Trinh liền cười nhạo ông, đồ ngốc khoa học phải cần quốc gia trợ cấp.
Diệp Từ Lâm vẫn im lặng học tiến sĩ, hổi đó lớn tuổi, tâm tình cũng thay đổi, ông dốc toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu, hơn nữa còn không ngừng tìm đồng bạn trên con đường này.
Phan Vĩnh Trinh dần dà trở thành luật sư nổi tiếng, khi tiếng tăm đã vang dội thì rồi rời khỏi đội ban đầu, làm việc một mình, lúc ấy thu nhập đã nhiều gấp mấy lần của Diệp Từ Lâm.
Hai người đấu đá qua lại cũng không ít năm.
Lần đầu tiên trong điện thoại Phan Vĩnh Trinh nghe thấy Diệp Từ Lâm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, đột nhiên nghiêm túc, cũng không cùng ông nói giỡn nữa, bảo ông đến Phật Sơn tìm ông ta.
Có một cô gái từ trên lầu đi xuống, dẫn hai người họ lên.
Đừng xem bên ngoài đơn sơ, chứ thực chất bên trong đều được nạm vàng khảm bạc, trợ lý nói, “Luật sư Phan đã tạm gác những vụ án khác qua một bên rồi, đang đợi hai người ở bên trong.”
Diệp Từ Lâm gật đầu, “Cám ơn.”
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền tới âm thanh: “Đừng có nói nhảm nữa, già Diệp mau mau đi vào.”
Phan Vĩnh Trinh cùng tuổi với Diệp Từ Lâm, nhưng nhìn lại trẻ hơn nhiều, mặc dù giáo sư Diệp chỉ mới năm mười mấy, nhưng có lúc lại giống như ông già trẻ con, Phan Vĩnh Trinh lại không như thế, mặt ông ta như quan ngọc, lịch sự tao nhã, khó có thể tưởng tượng được câu nói vừa rồi phát ra từ miệng ông.
Phan Vĩnh Trinh nhìn thấy Đinh Tiễn liền ngẩn ra, Diệp Từ Lâm giới thiệu: “Học trò của tôi.”
Phan Vĩnh Trinh gật đầu, chỉ vào cái ghế trước mặt, “Ngồi đi.”
Diệp Từ Lâm cùng Đinh Tiễn ngồi xuống trước bàn gỗ đỏ.
Diệp Từ Lâm nói: “Học trò kia của tôi…”
Phan Vĩnh Trinh đưa tay lên ngăn lại, “Chờ một chút.”
Diệp Từ Lâm và Đinh Tiễn nhìn nhau.
“Già Diệp, tôi hỏi ông, ban xã hội quan trọng hay ban tự nhiên quan trọng?”
Con mắt Đinh Tiễn thiếu chút nữa rớt xuống.
Diệp Từ Lâm cũng cuống cuồng, “Đây là lúc nào rồi!”
Phan Vĩnh Trinh dựa ghế bành, chậm rãi nói: “Ông cứ trả lời tôi trước đi đã.”
Diệp Từ Lâm: “Khoa xã hội.”
Ông già này cũng thật bướng bỉnh, lúc này cũng không muốn làm trái lương tâm mình.
Phan Vĩnh Trinh thay đổi sắc mặt, “Được rồi, không bàn việc này nữa.”
Diệp Từ Lâm: “Không phải ông định ép tôi nói khoa xã hội quan trọng đấy chứ?”
Phan Vĩnh Trinh mặt đầy đắc ý, “Vậy ông nói đi.”
Diệp Từ Lâm: “Khoa xã hội quan trọng! Được chưa?!”
Đinh Tiễn nhìn hai người họ không nói một lời, tuổi hai người họ cộng lại cũng được trăm tuổi, nhưng lại còn ngây thơ như vậy?
Phan Vĩnh Trinh miễn cưỡng gật đầu, “Chậc chậc, xem ra ông thật sự thương cậu học trò kia, trái lại tôi muốn nhìn xem người đó như thế nào, mà có thể khiến ông gấp gáp đến vậy? Không phải là con riêng chứ?”
Diệp Từ Lâm: “Pii!”
Phan Vĩnh Trinh tựa vào ghế, cả người dựa hẳn vào ghế bành, hai tay đặt trước ngực, nói: “Nói chút xem, đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Từ Lâm kể ra toàn bộ ngọn nguồn.
Mới vừa đến Châu Phi được nửa tháng, tiến triển cũng rất thuận lợi, tất cả thuật toán đều đã được tiến hành đâu vào đấy, hơn nữa còn tăng thêm một trục lăn trên nền tảng cơ bản cho robot, bộ máy khởi động cũng đã làm xong rồi, nếu như nghiên cứu thành công hạng mục này, thì bọn họ có thể lấy được máy nghiên cứu kia ở Châu Phi, đối với quân đội đóng quân mà nói, thì đây hẳn là một thu nhập lớn.
Thế nhưng một ngày trước khi về nước, trong nước truyền tới tin tức.
Khoa học công nghệ Xích Mã cũng ra thuật toán giống như vậy, hơn nửa cả về kết cấu lẫn bộ phận khởi động đều ưu thế hơn của bọn họ, bởi vì kỹ thuật của quân đội có hạn, có thể làm được đến trình độ trước mắt là đã cố gắng lắm rồi, Diệp Từ Lâm và lãnh đạo cũng rất hài lòng.
Trong ngày tin tức truyền đến, những nhân viên tham gia hạng mục này đều bị bắt giam.
Điện thoại di động hay laptop của mỗi người đều bị thu giữ kiểm tra, trong tất cả nhân viên đi Châu Phi nghiên cứu thì chỉ có Chu Tư Việt có liên lạc với Tô Bách Tòng, còn có người còn cung cấp hình ảnh Chu Tư Việt gặp Tô Bách Tòng ở quán trà.
Chu Tư Việt bị nhốt ba ngày rồi giải về nước, trực tiếp đưa tới quân khu.
Mà trong thời gian này.
Một câu Chu Tư Việt cũng không hề nói, bất luận là lãnh đạo hay sếp đến thẩm vấn tra hỏi, cậu cũng bình tĩnh ngồi trên ghế không nói một lời.
“Tên.”
“Chu Tư Việt.”
“Bố mẹ làm gì.”
Cậu yên lặng.
Sau đó, cũng không có sau đó.
Phan Vĩnh Trinh nghe được như vậy, sắc mặt càng khó coi, “Tiết lộ bí mật quân đội? Nếu đây là thật, tôi nghĩ cậu học trò kia của ông có thể ngồi tù mọt gông.”
Tim Đinh Tiễn thắt lại, “Cháu không tin cậu ấy sẽ làm như vậy.”
Phan Vĩnh Trinh nhìn cô, hừ một tiếng, lại nhìn sang Diệp Từ Lâm nói: “Chỉ dựa vào nhật ký điện thoại với hình ảnh thì không thể kết tội được.”
Diệp Từ Lâm không nói lời nào.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Phan Vĩnh Trinh đổi lời nói, “Cũng không cần phải lo lắng, nếu vô tội, thì bọn họ sẽ nhanh chóng thả người thôi.”
Diệp Từ Lâm lắc đầu cười khổ, “Nếu quả thật chỉ đơn giản như ông nói, thì đã không có chuyện từ lúc đó đến giờ tôi chưa được gặp thằng bé, ông có tin không, nếu bọn họ cứ chậm chạp mãi không tìm được bằng chứng, thì dù không phải em ấy làm, cuối cùng cũng sẽ kết luận em ấy làm, bởi vì bố em ấy cũng bị hại như vậy!”
Lúc này Phan Vĩnh Trinh mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng, “Bố cậu ta?”
Mỗi khi nhắc đến Chu Tông Đường là Diệp Từ Lâm đều lộ ra vẻ tiếc nuối, hốc mắt có nước, Phan Vĩnh Trinh nghe được lời này, tựa hồ có thể hiểu được tại sao tiểu tử kia lại giữ yên lặng, “Tôi đến Bắc Kinh một chuyến với ông, trước xin bảo lãnh gặp mặt đã, quả thật nếu cứ nhốt lâu ở đấy thì tâm tình người cũng dễ sụp đổ, nếu như tâm tính cậu ta suy sụp, thì dù là thần tiên cũng không cứu được.”
Diệp Từ Lâm: “Đã xin rồi, bên kia nói chuyện này rất phức tạp, không thể bảo lãnh.”
Phan Vĩnh Trinh sờ cằm yên lặng, hồi lâu nói: “Cái này thì khó.”
Diệp Từ Lâm: “Ông Phan, thằng bé rất thông minh, là một nhân tài hiếm có, ông nhất địn phải giúp tôi nghĩ cách.”
Đã nhiều năm như vậy, có lúc nào Diệp Từ Lâm xin ông ta giúp đỡ đâu, hôm nay lại vì một tiểu tử mà lại hạ mình đi xin giúp đỡ, trong lòng Phan Vĩnh Trinh có phần không thoải mái, cũng vô cùng tò mò về Chu Tư Việt, rốt cuộc là một người như thế nào.
“Được rồi, để tôi bảo trợ lý đặt vé máy bay, ông cứ tìm chỗ ở trước đã.”
Diệp Từ Lâm không nghe Phan Vĩnh Trinh nói, rời khỏi văn phòng luật thì trực tiếp chạy đến bệnh viện Quảng Châu.
Chu Tông Đường ngồi trên giường bệnh ăn cháo, Lý Cẩm Hội đút từng muỗng, ông ngoan ngoãn há miệng, miệng nói nóng nhưng không rõ, giống như con nít chẹp chẹp miệng.
Lý Cẩm Hội cúi đầu nhấp một miếng, rõ ràng không có nóng, thấp giọng hỏi: “Có phải anh lại không ăn được không? Không muốn ăn thì nói, đừng có lấy nóng kiếm cớ.”
Bóng lưng cao lớn ngày xưa nay chỉ là lưng còng thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy khớp xương nổi lên.
Hốc mắt Đinh Tiễn hơi nóng, cô cúi đầu.
Chu Tông Đường trong trí nhớ của cô, là hăm hở, là tao nhã lịch sự.
Diệp Từ Lâm ho khan một tiếng.
Hai người trên giường bệnh cùng lúc quay đầu lại, mắt Lý Cẩm Hội sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ bỏ chén cháo xuống, “Lão Diệp.” Vừa nói vừa đi tới, “Sao ông lại tới đây, Tư Việt đâu?”
Diệp Từ Lâm liếc nhìn Đinh Tiễn nói, “Bận rộn lắm, tôi tranh thủ chút thời gian tới đây thăm một chuyến, gần đây thế nào rồi?”
Lý Cẩm Hội nhìn sang theo mắt Diệp Từ Lâm, biểu tình có phần sững sờ, “Sao cháu cũng đến thế?”
Đinh Tiễn không biết mở lời như thế nào, nhưng cô cảm nhận được Lý Cẩm Hội không có ác ý, nhìn ánh mắt bà ấy bình thản, không chút tâm tình, cô thấp giọng nói: “Dì Chu, cháu tới thăm chú ạ.”
Lý Cẩm Hội cũng không làm khó cô, xưa nay luôn là vậy, bà không phải kiểu người thù dai, nhưng cũng sẽ đau lòng trước thế giới bạc tình này, cũng không dám moi tim móc phổi ra nữa, nhưng trong lòng bà ấy đã hiểu rõ, hết thảy những thứ này, nào có quan hệ gì với con trẻ đâu.
Lý Cẩm Hội cười mỉm, thành thật nói: “Cám ơn cháu đã đến thăm.”
Đinh Tiễn không kìm được nước mắt.
Bỗng cô hiểu được, tại sao Chu Tư Việt lại tốt như vậy, mà người tốt như thế, sẽ không bao giờ làm chuyện kia, cô phát hiện ra, mình lại yêu cậu thêm phần nữa.
Diệp Từ Lâm và Lý Cẩm Hội ra ban công nói chuyện.
Đinh Tiễn ngồi trước giường bệnh.
Chu Tông Đường không có sức sống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người cô, giọng yếu đuối: “Tư Việt ở trường có khỏe không?”
Đinh Tiễn cố nén nước mắt, liên tục gật đầu, “Cậu ấy rất khỏe ạ, lại được giải trong cuộc thi lần trước nữa, các bạn học đều rất thích cậu ấy.”
Chu Tông Đường cố mỉm cười, “Còn cháu? Còn thích nó không?”
Đinh Tiễn ngẩn người, rồi dần dà cũng hiểu được ý của Chu Tông Đường, nói rõ ra là khoảng thời gian học cấp ba cũng không qua mắt được bọn họ, cô không hề né tránh ánh mắt Chu Tông Đường chút nào, thẳng thắn nói với ông: “Cháu rất thích cậu ấy, bất kể kết cục có ra sao, cháu cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cậu ấy, cháu sẽ mãi chờ cậu ấy.”
Thật ra thì Chu Tông Đường không hiểu, cô chỉ như đang tự nói chuyện với mình.
Chu Tông Đường cũng không truy cứu mà chỉ mỉm cười, hình như hôm nay là ngày ông nói nhiều nhất, “Thật ra lúc rời khỏi Bắc Kinh nó có đi tìm cháu, Cẩm Hội đang thu dọn đồ đạc giúp nó, bỗng nó chạy ra ngoài, chú lập tức đuổi theo…”
Chu Tông Đường thở hổm hên không thôi, ho khan mấy tiếng, mùi tanh nồng đầm, Đinh Tiện lập tức đưa tay đỡ ông, nhưng bị ông khoát tay, đứt quãng nói: “Kết quả, chú nhìn thấy nó ngồi dưới nhà cháu đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về, chú hỏi nó đi làm gì, nó nói sạc pin, sau đó cầm hành lý lên đi ngay. Chú luôn cho rằng tình cảm của tuổi trẻ chỉ là trò đùa, nhưng không ngờ, cuối cùng hai đứa vẫn đến với nhau… Rất tốt, rất tốt.”
Bên ngoài sân thượng.
Lý Cẩm Hội nói hai câu, nước mắt lại chảy xuống, “Gần đây tinh thần của ông ấy lại kém đi rồi, bác sĩ nói, có lẽ không chống đỡ nổi ba tháng.”
Diệp Từ Lâm im lặng, hốc mắt cũng đỏ, “Đừng quá đau lòng, bà còn Chu Tư Việt mà lão Lý.”
Đang ngớ ra, thì bên trong truyền đến tiếng kêu dồn dập, “Cẩm Hội!”
Lý Cẩm Hội giật mình, nói với Diệp Từ Lâm: “Tôi đi xem một chút.”
Diệp Từ Lâm gật đầu.
Lý Cẩm Hội vừa vào cửa, đã nhìn thấy Chu Tông Đường nghiêng người sang mở ngăn kéo, Đinh Tiễn đứng bên đỡ, bà ấy đi tới, “Tới rồi đây, anh đang tìm gì thế Tông Đường?”
Hai tay Chu Tông Đường run rẩy, Đinh Tiễn không đành lòng nhìn tiếp, nghiêng đầu đi, nước mắt rưng rưng, rõ ràng chưa tới năm mươi, nhưng giờ đây lại không khác gì người già.
“Chiếc vòng tay mẹ anh cho em đâu rồi?”
Lý Cẩm Hội ngồi xổm xuống, lấy một chiếc hộp màu nâu đỏ từ trong ngăn kéo khác ra, “Ở chỗ này, làm gì.”
Chu Tông Đường nằm lại lên giường, phất tay một cái, chỉ về phía Đinh Tiễn, “Cho con bé đi.”
Mọi người đều sửng sốt.
Đinh Tiễn vội vàng nói, “Chú ơi… Cháu không…”
Lý Cẩm Hội bắt lấy tay cô, “Cầm đi, nhà dì bây giờ cũng không có gì cho cháu.”
Giáo sư Diệp ở phía sau cũng bênh vực: “Nhận đi, người ta cũng nhận em là con dâu rồi.”
Chu Tông Đường cười nói, “Sợ là không thể tham gia hôn lễ của hai đứa rồi.”
Lý Cẩm Hội: “Nói nhăng nói cuội gì đó!”
Đinh Tiễn ngậm nước mắt nhận lấy, nức nở nói: “Cảm ơn chú dì.”
Chu Tông Đường thật sự mệt mỏi, nhắm mắt, “Có lúc con trai chú cũng sẽ phạm lỗi, nhưng hy vọng cháu có thể hiểu và thông cảm cho nó, con đường tương lai của hai đứa còn dài, cũng hy vọng cả hai thuận buồm xuôi gió, không có thất bại.”
Nước mắt Đinh Tiễn chảy xuống theo lời ông nói, rơi xuống mu bàn tay, nóng hổi.
“Đi thôi, chú mệt rồi.”
…
Ngày hôm sau tại sân bay, Đinh Tiễn thấy trên radio truyền đến tin tức liên quan tới sinh viên Chu XX của đại học Thanh Hoa ở CHâu Phi tiết lộ tin tức cơ mật của quân đội.
Bỗng trong lòng cô sinh nảy ra dự cảm xấu.
Nói với giáo sư Diệp với Phan Vĩnh Trinh: “Em phải về bệnh viện một chuyến.”
Giáo sư Diệp cũng đã thấy tin, “Em lo lắng cho họ?”
Đinh Tiễn không nói rõ, tim cô đập thình thịch, rất bất an, rất lo âu, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
“Chú Chu dì Chu có biết Chu Tư Việt đi Châu Phi không ạ?”
Diệp Từ Lâm cẩn thận nhớ lại lúc chuẩn bị đi Châu Phi thì Chu Tư Việt có quay về Quảng Đông thăm bố mẹ, lập tức giật mình, nói với Phan Vĩnh Trinh: “Ông cứ lên máy bay trước đi, tôi với Đinh Tiễn trở về xem một chút.”
Nói xong kéo Đinh Tiễn đi, bỏ lại Phan Vĩnh Trinh tại chỗ ngây ra một lúc lâu, nói: “Ông đây có xe chở hai người mà!”
Nhưng hai người đã chạy đi xa.
Diệp Từ Lâm và Đinh Tiễn đón xe tới bệnh viện, nhưng trên giường không thấy ai cả.
Tim Đinh Tiễn thắt lại, tiện tay kéo y tá, lo lắng hỏi: “Người trên giường số ba đâu rồi ạ?”
Y tá đẩy xe qua, đi vào trong nhìn thử, lắc đầu một cái: “Không biết.”
Diệp Từ Lâm: “Chia nhau ra tìm đi, có thể là đi xuống lầu tản bộ rồi.”
Đinh Tiễn một đường đi xuống, gặp ai cũng hỏi, có thấy bệnh nhân giường số ba không? Đối phương hỏi cô dáng người người đó ra sao, theo bản năng cô nói rất cao lớn, suy nghĩ lại lại thấy không hề đúng, rất gầy rất gầy, trong lòng chua xót.
Đi thẳng xuống vườn hoa dưới khu nội trú, thấy Lý Cẩm Hội đẩy xe lăn, ngẩng đầu lên là thấy cô ngay, mỉm cười với cô, tăng nhanh bước chân, “Tại sao còn chưa về Bắc Kinh?”
Đinh Tiễn thấy vẻ mặt bà ấy không có việc gì, trái tim quặn thắt thả lỏng ra, cười nhạt, “Đi bây giờ ạ.”
Diệp Từ lâm cũng vừa vặn đi tới, cười nói: “Con bé cứ nhất quyết muốn tạm biệt hai người, tôi cũng không có cách nào.”
Lý Cẩm Hội cười ôn hòa, ánh mặt trời sau lưng chiếu lên người bà, nói: “Mau trở về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.”
Đinh Tiễn cảm thấy, thế giới này có lẽ không có người phụ nữ nào dịu dàng hơn bà cả.
Đưa bọn họ trở về phòng bệnh, Đinh Tiễn vẫn còn đứng dưới lầu không chịu đi, quay đầu nhìn cửa sổ cảm thấy không quá yên lòng, Diệp Từ Lâm nói: “Em không thể ngăn bọn họ xem tin tức được, trừ phi em nhờ y tá cắt dây TV, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng phát hiện ra thôi.”
Hai người đang nói chuyện, thì dưới lầu có người chạy nhanh qua.
“Giường ba cấp cứu, mau gọi bác sĩ Trương!!”
Hai người nhìn nhau một cái, lập tức chạy lên lầu, Chu Tông Đường đang nằm trên giường bệnh, Lý Cẩm Hội ngồi trên ghế yên lặng rơi lệ, Đinh Tiễn mới đi vào, bị người phía sau kéo ra, “Người thân chờ đã, Tiểu Lâm, đưa đến phòng cấp cứu…”
Trên màn hình TV, thay nhau truyền tin tức sáng nay.
“Chu XX của đại học Thanh Hoa vì dính líu đến cơ mật quân đội nên bị bắt giữ. Chu XX là sinh viên Thanh Hoa được cử đi thi cuộc thi toán học, tham dự hạng mục nghiên cứu ở Châu Phi, vì dính líu đến cơ mật quân dội, hiện tại đang bị bắt giữ…”
Trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chuyển qua phòng cáp cứu, từ lúc đó đến giờ, Lý Cẩm Hội không nói một câu gì.
Hai giờ sau.
Cửa phòng cấp cứu được người mở ra lần nữa, bác sĩ đeo khẩu trang nói, “Vào gặp mặt lần cuối đi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Từ khi Chu Tư Việt đi thì tình trạng của Chu Tông Đường đã sa sút hẳn, Lý Cẩm Hội cũng nghĩ rằng ngày này rồi sẽ tới, chẳng qua là bà không ngờ, nó sẽ tới nhanh như vậy.
Bà không để ý tới lời bác sĩ nói, xoay người định rời đi.
Bị Đinh Tiễn kéo lại, “Dì à.”
Lý Cẩm Hội đè tay cô lại nói, “Dì không sao đâu, hai người cứ vào trong đi, dì trở về thu dọn đồ đạc.”
Sau đó liền rời đi.
Chu Tông Đường đã không còn ý thức, vẫn còn đang hấp hối, ánh mắt lờ mờ.
Lúc Đinh Tiễn đi vào, ông nói: “Không ngờ là cháu lại ở bên chú.”
Đinh Tiễn bước tới cầm tay ông, vừa lạnh vừa khô, nươc mắt ngay lập tức lăn dài, thấp giọng nói xin lỗi ông: “Cháu xin lỗi…”
Chu Tông Đường mệt mỏi không biểu lộ gì, yếu ớt nói: “Cháu không liên quan, con trai chú, chú biết, nó sẽ không làm những chuyện đó, cháu phải tin tưởng nó, được không?”
“Được ạ.” Cô gật đầu.
“Chú không còn gì để nói nữa, đi gọi Cẩm Hội vào đi, chú muốn nhìn bà ấy thêm chút nữa.”
Lúc ra đi Chu Tông Đường còn nôn một ngụm máu lớn, ngực đỏ rần hết hồn, Lý Cẩm Hội không nhịn được nữa ôm ông khóc lớn, cũng không để ý máu đã nhiễm sang người mình, lòng bàn tay thấm đỏ một vùng, bà khóc đến khan cả giọng, rung động trời đất.
Chu Tông Đường được y tá đẩy ra, trùm khăn trắng lên người, thân hình gầy gò không còn nhìn ra hình người.
Đinh Tiễn nhắm chặt hai mắt.
Tựa như hàng cây quế vào mùa thu năm xưa vẫn tồn tại trong con hẻm kia.
Cô và Chu Tư Việt, nên làm gì đây.
Lúc đặt vé máy bay, Diệp Từ Lâm không chút do dự chọn chuyến bay nhanh nhất, Đinh Tiễn nhớ Chu Tư Việt đã từng nói, giáo sư Diệp là người rất tiết kiệm, đi máy bay với ông đều biết chọn chỗ ngồi rẻ thế nào, tốt nhất là đi hãng hàng không giá rẻ.
Có thể nhìn ra, Diệp Từ Lâm rất lo lắng cho Chu Tư Việt, một đêm kia, ông gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng ngã gục xuống sofa, hai tay đều run rẩy.
“Lão Phan, không phải do tôi cùng đường mới đến tìm anh sao? Chuyện qua rồi tạm thời đừng nên nhắc lại nữa, tôi có vụ án, anh có thể giúp tôi một tay không?’
“Đó là một đứa trẻ ngoan, nhất định em ấy sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này.”
Diệp Từ Lâm cuống đến nỗi trên mặt đầy nếp nhăn, Đinh Tiễn chưa từng nghe thấy ông nói chuyện với người khác với giọng điệu này bao giờ, ngày thường đều là một ông già vui vẻ hiền hòa.
Cùng lúc đó, cô nhắn tin cho Tôn Nguyên Hương.
“Chị Tôn, em đi Quảng Đông một chuyến, còn bản thảo kỳ sau em chưa kịp vẽ.”
Tôn Nguyên Hương trả lời rất nhanh, “Đi Quảng Đông làm gì?”
“Xảy ra chút chuyện.” Cô không nói tỉ mỉ.
Tôn Nguyên Hương biết điều cũng không hỏi thêm nữa, chỉ trả lời lại một câu: “Cần giúp đỡ thì nói trước một tiếng, một chữ chị này cũng không phải vô dụng.”
Đinh Tiễn cảm kích: “Cám ơn chị.”
Đến Quảng Đông đã là buổi trưa, mới vừa xuống máy bay, Diệp Từ Lâm liền dẫn Đinh Tiễn đến Phật Sơn ——văn phòng luật Phan Vĩnh Trinh.
Chỉ nhìn vào bề mặt, Đinh Tiễn cảm thấy như đây không phải là văn phòng hành chính, bảng hiệu đơn sơ, địa điểm thì nằm khuất bóng.
Diệp Từ Lâm đứng dưới lầu chờ, kể về lai lịch của người này cho Đinh Tiễn nghe.
Năm xưa Phan Vĩnh Trinh và ông đối đầu với nhau, ông ta học luật, còn ông thì học máy tính, người tự nhiên kẻ xã hội, ai cũng coi thường ai, ngày nào cũng thay đổi phương pháp đối đầu. Thời điểm phân ban tự nhiên – xã hội, Phan Vĩnh Trinh học xã hội, Diệp Từ Lâm liền cười nhạo ông ta vì ngu ngốc mới chọn học xã hội, Phan Vĩnh Tring mắng ông là thằng ngốc toán học.
Hai người cứ thề hằm hè đối phương nhiều năm, rồi cũng vẫn luôn âm thầm so tài để phân thắng bại, sau đó Phan Vĩnh Trinh thi đậu đại học luật, Diệp Từ Lâm đậu Thanh Hoa, ngoài sáng trong tối đều bị Diệp Từ Lâm chèn ép nhiều năm.
Cũng may, Phan Vĩnh Trinh chưa tốt nghiệp thì đã được một trong mười đoàn luật sư lớn tìm đến ký kết.
Lúc đó Diệp Từ Lâm vẫn còn đang học nghiên cứu sinh.
Phan Vĩnh Trinh liền cười nhạo ông, đồ ngốc khoa học phải cần quốc gia trợ cấp.
Diệp Từ Lâm vẫn im lặng học tiến sĩ, hổi đó lớn tuổi, tâm tình cũng thay đổi, ông dốc toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu, hơn nữa còn không ngừng tìm đồng bạn trên con đường này.
Phan Vĩnh Trinh dần dà trở thành luật sư nổi tiếng, khi tiếng tăm đã vang dội thì rồi rời khỏi đội ban đầu, làm việc một mình, lúc ấy thu nhập đã nhiều gấp mấy lần của Diệp Từ Lâm.
Hai người đấu đá qua lại cũng không ít năm.
Lần đầu tiên trong điện thoại Phan Vĩnh Trinh nghe thấy Diệp Từ Lâm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, đột nhiên nghiêm túc, cũng không cùng ông nói giỡn nữa, bảo ông đến Phật Sơn tìm ông ta.
Có một cô gái từ trên lầu đi xuống, dẫn hai người họ lên.
Đừng xem bên ngoài đơn sơ, chứ thực chất bên trong đều được nạm vàng khảm bạc, trợ lý nói, “Luật sư Phan đã tạm gác những vụ án khác qua một bên rồi, đang đợi hai người ở bên trong.”
Diệp Từ Lâm gật đầu, “Cám ơn.”
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền tới âm thanh: “Đừng có nói nhảm nữa, già Diệp mau mau đi vào.”
Phan Vĩnh Trinh cùng tuổi với Diệp Từ Lâm, nhưng nhìn lại trẻ hơn nhiều, mặc dù giáo sư Diệp chỉ mới năm mười mấy, nhưng có lúc lại giống như ông già trẻ con, Phan Vĩnh Trinh lại không như thế, mặt ông ta như quan ngọc, lịch sự tao nhã, khó có thể tưởng tượng được câu nói vừa rồi phát ra từ miệng ông.
Phan Vĩnh Trinh nhìn thấy Đinh Tiễn liền ngẩn ra, Diệp Từ Lâm giới thiệu: “Học trò của tôi.”
Phan Vĩnh Trinh gật đầu, chỉ vào cái ghế trước mặt, “Ngồi đi.”
Diệp Từ Lâm cùng Đinh Tiễn ngồi xuống trước bàn gỗ đỏ.
Diệp Từ Lâm nói: “Học trò kia của tôi…”
Phan Vĩnh Trinh đưa tay lên ngăn lại, “Chờ một chút.”
Diệp Từ Lâm và Đinh Tiễn nhìn nhau.
“Già Diệp, tôi hỏi ông, ban xã hội quan trọng hay ban tự nhiên quan trọng?”
Con mắt Đinh Tiễn thiếu chút nữa rớt xuống.
Diệp Từ Lâm cũng cuống cuồng, “Đây là lúc nào rồi!”
Phan Vĩnh Trinh dựa ghế bành, chậm rãi nói: “Ông cứ trả lời tôi trước đi đã.”
Diệp Từ Lâm: “Khoa xã hội.”
Ông già này cũng thật bướng bỉnh, lúc này cũng không muốn làm trái lương tâm mình.
Phan Vĩnh Trinh thay đổi sắc mặt, “Được rồi, không bàn việc này nữa.”
Diệp Từ Lâm: “Không phải ông định ép tôi nói khoa xã hội quan trọng đấy chứ?”
Phan Vĩnh Trinh mặt đầy đắc ý, “Vậy ông nói đi.”
Diệp Từ Lâm: “Khoa xã hội quan trọng! Được chưa?!”
Đinh Tiễn nhìn hai người họ không nói một lời, tuổi hai người họ cộng lại cũng được trăm tuổi, nhưng lại còn ngây thơ như vậy?
Phan Vĩnh Trinh miễn cưỡng gật đầu, “Chậc chậc, xem ra ông thật sự thương cậu học trò kia, trái lại tôi muốn nhìn xem người đó như thế nào, mà có thể khiến ông gấp gáp đến vậy? Không phải là con riêng chứ?”
Diệp Từ Lâm: “Pii!”
Phan Vĩnh Trinh tựa vào ghế, cả người dựa hẳn vào ghế bành, hai tay đặt trước ngực, nói: “Nói chút xem, đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Từ Lâm kể ra toàn bộ ngọn nguồn.
Mới vừa đến Châu Phi được nửa tháng, tiến triển cũng rất thuận lợi, tất cả thuật toán đều đã được tiến hành đâu vào đấy, hơn nữa còn tăng thêm một trục lăn trên nền tảng cơ bản cho robot, bộ máy khởi động cũng đã làm xong rồi, nếu như nghiên cứu thành công hạng mục này, thì bọn họ có thể lấy được máy nghiên cứu kia ở Châu Phi, đối với quân đội đóng quân mà nói, thì đây hẳn là một thu nhập lớn.
Thế nhưng một ngày trước khi về nước, trong nước truyền tới tin tức.
Khoa học công nghệ Xích Mã cũng ra thuật toán giống như vậy, hơn nửa cả về kết cấu lẫn bộ phận khởi động đều ưu thế hơn của bọn họ, bởi vì kỹ thuật của quân đội có hạn, có thể làm được đến trình độ trước mắt là đã cố gắng lắm rồi, Diệp Từ Lâm và lãnh đạo cũng rất hài lòng.
Trong ngày tin tức truyền đến, những nhân viên tham gia hạng mục này đều bị bắt giam.
Điện thoại di động hay laptop của mỗi người đều bị thu giữ kiểm tra, trong tất cả nhân viên đi Châu Phi nghiên cứu thì chỉ có Chu Tư Việt có liên lạc với Tô Bách Tòng, còn có người còn cung cấp hình ảnh Chu Tư Việt gặp Tô Bách Tòng ở quán trà.
Chu Tư Việt bị nhốt ba ngày rồi giải về nước, trực tiếp đưa tới quân khu.
Mà trong thời gian này.
Một câu Chu Tư Việt cũng không hề nói, bất luận là lãnh đạo hay sếp đến thẩm vấn tra hỏi, cậu cũng bình tĩnh ngồi trên ghế không nói một lời.
“Tên.”
“Chu Tư Việt.”
“Bố mẹ làm gì.”
Cậu yên lặng.
Sau đó, cũng không có sau đó.
Phan Vĩnh Trinh nghe được như vậy, sắc mặt càng khó coi, “Tiết lộ bí mật quân đội? Nếu đây là thật, tôi nghĩ cậu học trò kia của ông có thể ngồi tù mọt gông.”
Tim Đinh Tiễn thắt lại, “Cháu không tin cậu ấy sẽ làm như vậy.”
Phan Vĩnh Trinh nhìn cô, hừ một tiếng, lại nhìn sang Diệp Từ Lâm nói: “Chỉ dựa vào nhật ký điện thoại với hình ảnh thì không thể kết tội được.”
Diệp Từ Lâm không nói lời nào.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Phan Vĩnh Trinh đổi lời nói, “Cũng không cần phải lo lắng, nếu vô tội, thì bọn họ sẽ nhanh chóng thả người thôi.”
Diệp Từ Lâm lắc đầu cười khổ, “Nếu quả thật chỉ đơn giản như ông nói, thì đã không có chuyện từ lúc đó đến giờ tôi chưa được gặp thằng bé, ông có tin không, nếu bọn họ cứ chậm chạp mãi không tìm được bằng chứng, thì dù không phải em ấy làm, cuối cùng cũng sẽ kết luận em ấy làm, bởi vì bố em ấy cũng bị hại như vậy!”
Lúc này Phan Vĩnh Trinh mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng, “Bố cậu ta?”
Mỗi khi nhắc đến Chu Tông Đường là Diệp Từ Lâm đều lộ ra vẻ tiếc nuối, hốc mắt có nước, Phan Vĩnh Trinh nghe được lời này, tựa hồ có thể hiểu được tại sao tiểu tử kia lại giữ yên lặng, “Tôi đến Bắc Kinh một chuyến với ông, trước xin bảo lãnh gặp mặt đã, quả thật nếu cứ nhốt lâu ở đấy thì tâm tình người cũng dễ sụp đổ, nếu như tâm tính cậu ta suy sụp, thì dù là thần tiên cũng không cứu được.”
Diệp Từ Lâm: “Đã xin rồi, bên kia nói chuyện này rất phức tạp, không thể bảo lãnh.”
Phan Vĩnh Trinh sờ cằm yên lặng, hồi lâu nói: “Cái này thì khó.”
Diệp Từ Lâm: “Ông Phan, thằng bé rất thông minh, là một nhân tài hiếm có, ông nhất địn phải giúp tôi nghĩ cách.”
Đã nhiều năm như vậy, có lúc nào Diệp Từ Lâm xin ông ta giúp đỡ đâu, hôm nay lại vì một tiểu tử mà lại hạ mình đi xin giúp đỡ, trong lòng Phan Vĩnh Trinh có phần không thoải mái, cũng vô cùng tò mò về Chu Tư Việt, rốt cuộc là một người như thế nào.
“Được rồi, để tôi bảo trợ lý đặt vé máy bay, ông cứ tìm chỗ ở trước đã.”
Diệp Từ Lâm không nghe Phan Vĩnh Trinh nói, rời khỏi văn phòng luật thì trực tiếp chạy đến bệnh viện Quảng Châu.
Chu Tông Đường ngồi trên giường bệnh ăn cháo, Lý Cẩm Hội đút từng muỗng, ông ngoan ngoãn há miệng, miệng nói nóng nhưng không rõ, giống như con nít chẹp chẹp miệng.
Lý Cẩm Hội cúi đầu nhấp một miếng, rõ ràng không có nóng, thấp giọng hỏi: “Có phải anh lại không ăn được không? Không muốn ăn thì nói, đừng có lấy nóng kiếm cớ.”
Bóng lưng cao lớn ngày xưa nay chỉ là lưng còng thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy khớp xương nổi lên.
Hốc mắt Đinh Tiễn hơi nóng, cô cúi đầu.
Chu Tông Đường trong trí nhớ của cô, là hăm hở, là tao nhã lịch sự.
Diệp Từ Lâm ho khan một tiếng.
Hai người trên giường bệnh cùng lúc quay đầu lại, mắt Lý Cẩm Hội sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ bỏ chén cháo xuống, “Lão Diệp.” Vừa nói vừa đi tới, “Sao ông lại tới đây, Tư Việt đâu?”
Diệp Từ Lâm liếc nhìn Đinh Tiễn nói, “Bận rộn lắm, tôi tranh thủ chút thời gian tới đây thăm một chuyến, gần đây thế nào rồi?”
Lý Cẩm Hội nhìn sang theo mắt Diệp Từ Lâm, biểu tình có phần sững sờ, “Sao cháu cũng đến thế?”
Đinh Tiễn không biết mở lời như thế nào, nhưng cô cảm nhận được Lý Cẩm Hội không có ác ý, nhìn ánh mắt bà ấy bình thản, không chút tâm tình, cô thấp giọng nói: “Dì Chu, cháu tới thăm chú ạ.”
Lý Cẩm Hội cũng không làm khó cô, xưa nay luôn là vậy, bà không phải kiểu người thù dai, nhưng cũng sẽ đau lòng trước thế giới bạc tình này, cũng không dám moi tim móc phổi ra nữa, nhưng trong lòng bà ấy đã hiểu rõ, hết thảy những thứ này, nào có quan hệ gì với con trẻ đâu.
Lý Cẩm Hội cười mỉm, thành thật nói: “Cám ơn cháu đã đến thăm.”
Đinh Tiễn không kìm được nước mắt.
Bỗng cô hiểu được, tại sao Chu Tư Việt lại tốt như vậy, mà người tốt như thế, sẽ không bao giờ làm chuyện kia, cô phát hiện ra, mình lại yêu cậu thêm phần nữa.
Diệp Từ Lâm và Lý Cẩm Hội ra ban công nói chuyện.
Đinh Tiễn ngồi trước giường bệnh.
Chu Tông Đường không có sức sống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người cô, giọng yếu đuối: “Tư Việt ở trường có khỏe không?”
Đinh Tiễn cố nén nước mắt, liên tục gật đầu, “Cậu ấy rất khỏe ạ, lại được giải trong cuộc thi lần trước nữa, các bạn học đều rất thích cậu ấy.”
Chu Tông Đường cố mỉm cười, “Còn cháu? Còn thích nó không?”
Đinh Tiễn ngẩn người, rồi dần dà cũng hiểu được ý của Chu Tông Đường, nói rõ ra là khoảng thời gian học cấp ba cũng không qua mắt được bọn họ, cô không hề né tránh ánh mắt Chu Tông Đường chút nào, thẳng thắn nói với ông: “Cháu rất thích cậu ấy, bất kể kết cục có ra sao, cháu cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cậu ấy, cháu sẽ mãi chờ cậu ấy.”
Thật ra thì Chu Tông Đường không hiểu, cô chỉ như đang tự nói chuyện với mình.
Chu Tông Đường cũng không truy cứu mà chỉ mỉm cười, hình như hôm nay là ngày ông nói nhiều nhất, “Thật ra lúc rời khỏi Bắc Kinh nó có đi tìm cháu, Cẩm Hội đang thu dọn đồ đạc giúp nó, bỗng nó chạy ra ngoài, chú lập tức đuổi theo…”
Chu Tông Đường thở hổm hên không thôi, ho khan mấy tiếng, mùi tanh nồng đầm, Đinh Tiện lập tức đưa tay đỡ ông, nhưng bị ông khoát tay, đứt quãng nói: “Kết quả, chú nhìn thấy nó ngồi dưới nhà cháu đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về, chú hỏi nó đi làm gì, nó nói sạc pin, sau đó cầm hành lý lên đi ngay. Chú luôn cho rằng tình cảm của tuổi trẻ chỉ là trò đùa, nhưng không ngờ, cuối cùng hai đứa vẫn đến với nhau… Rất tốt, rất tốt.”
Bên ngoài sân thượng.
Lý Cẩm Hội nói hai câu, nước mắt lại chảy xuống, “Gần đây tinh thần của ông ấy lại kém đi rồi, bác sĩ nói, có lẽ không chống đỡ nổi ba tháng.”
Diệp Từ Lâm im lặng, hốc mắt cũng đỏ, “Đừng quá đau lòng, bà còn Chu Tư Việt mà lão Lý.”
Đang ngớ ra, thì bên trong truyền đến tiếng kêu dồn dập, “Cẩm Hội!”
Lý Cẩm Hội giật mình, nói với Diệp Từ Lâm: “Tôi đi xem một chút.”
Diệp Từ Lâm gật đầu.
Lý Cẩm Hội vừa vào cửa, đã nhìn thấy Chu Tông Đường nghiêng người sang mở ngăn kéo, Đinh Tiễn đứng bên đỡ, bà ấy đi tới, “Tới rồi đây, anh đang tìm gì thế Tông Đường?”
Hai tay Chu Tông Đường run rẩy, Đinh Tiễn không đành lòng nhìn tiếp, nghiêng đầu đi, nước mắt rưng rưng, rõ ràng chưa tới năm mươi, nhưng giờ đây lại không khác gì người già.
“Chiếc vòng tay mẹ anh cho em đâu rồi?”
Lý Cẩm Hội ngồi xổm xuống, lấy một chiếc hộp màu nâu đỏ từ trong ngăn kéo khác ra, “Ở chỗ này, làm gì.”
Chu Tông Đường nằm lại lên giường, phất tay một cái, chỉ về phía Đinh Tiễn, “Cho con bé đi.”
Mọi người đều sửng sốt.
Đinh Tiễn vội vàng nói, “Chú ơi… Cháu không…”
Lý Cẩm Hội bắt lấy tay cô, “Cầm đi, nhà dì bây giờ cũng không có gì cho cháu.”
Giáo sư Diệp ở phía sau cũng bênh vực: “Nhận đi, người ta cũng nhận em là con dâu rồi.”
Chu Tông Đường cười nói, “Sợ là không thể tham gia hôn lễ của hai đứa rồi.”
Lý Cẩm Hội: “Nói nhăng nói cuội gì đó!”
Đinh Tiễn ngậm nước mắt nhận lấy, nức nở nói: “Cảm ơn chú dì.”
Chu Tông Đường thật sự mệt mỏi, nhắm mắt, “Có lúc con trai chú cũng sẽ phạm lỗi, nhưng hy vọng cháu có thể hiểu và thông cảm cho nó, con đường tương lai của hai đứa còn dài, cũng hy vọng cả hai thuận buồm xuôi gió, không có thất bại.”
Nước mắt Đinh Tiễn chảy xuống theo lời ông nói, rơi xuống mu bàn tay, nóng hổi.
“Đi thôi, chú mệt rồi.”
…
Ngày hôm sau tại sân bay, Đinh Tiễn thấy trên radio truyền đến tin tức liên quan tới sinh viên Chu XX của đại học Thanh Hoa ở CHâu Phi tiết lộ tin tức cơ mật của quân đội.
Bỗng trong lòng cô sinh nảy ra dự cảm xấu.
Nói với giáo sư Diệp với Phan Vĩnh Trinh: “Em phải về bệnh viện một chuyến.”
Giáo sư Diệp cũng đã thấy tin, “Em lo lắng cho họ?”
Đinh Tiễn không nói rõ, tim cô đập thình thịch, rất bất an, rất lo âu, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
“Chú Chu dì Chu có biết Chu Tư Việt đi Châu Phi không ạ?”
Diệp Từ Lâm cẩn thận nhớ lại lúc chuẩn bị đi Châu Phi thì Chu Tư Việt có quay về Quảng Đông thăm bố mẹ, lập tức giật mình, nói với Phan Vĩnh Trinh: “Ông cứ lên máy bay trước đi, tôi với Đinh Tiễn trở về xem một chút.”
Nói xong kéo Đinh Tiễn đi, bỏ lại Phan Vĩnh Trinh tại chỗ ngây ra một lúc lâu, nói: “Ông đây có xe chở hai người mà!”
Nhưng hai người đã chạy đi xa.
Diệp Từ Lâm và Đinh Tiễn đón xe tới bệnh viện, nhưng trên giường không thấy ai cả.
Tim Đinh Tiễn thắt lại, tiện tay kéo y tá, lo lắng hỏi: “Người trên giường số ba đâu rồi ạ?”
Y tá đẩy xe qua, đi vào trong nhìn thử, lắc đầu một cái: “Không biết.”
Diệp Từ Lâm: “Chia nhau ra tìm đi, có thể là đi xuống lầu tản bộ rồi.”
Đinh Tiễn một đường đi xuống, gặp ai cũng hỏi, có thấy bệnh nhân giường số ba không? Đối phương hỏi cô dáng người người đó ra sao, theo bản năng cô nói rất cao lớn, suy nghĩ lại lại thấy không hề đúng, rất gầy rất gầy, trong lòng chua xót.
Đi thẳng xuống vườn hoa dưới khu nội trú, thấy Lý Cẩm Hội đẩy xe lăn, ngẩng đầu lên là thấy cô ngay, mỉm cười với cô, tăng nhanh bước chân, “Tại sao còn chưa về Bắc Kinh?”
Đinh Tiễn thấy vẻ mặt bà ấy không có việc gì, trái tim quặn thắt thả lỏng ra, cười nhạt, “Đi bây giờ ạ.”
Diệp Từ lâm cũng vừa vặn đi tới, cười nói: “Con bé cứ nhất quyết muốn tạm biệt hai người, tôi cũng không có cách nào.”
Lý Cẩm Hội cười ôn hòa, ánh mặt trời sau lưng chiếu lên người bà, nói: “Mau trở về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.”
Đinh Tiễn cảm thấy, thế giới này có lẽ không có người phụ nữ nào dịu dàng hơn bà cả.
Đưa bọn họ trở về phòng bệnh, Đinh Tiễn vẫn còn đứng dưới lầu không chịu đi, quay đầu nhìn cửa sổ cảm thấy không quá yên lòng, Diệp Từ Lâm nói: “Em không thể ngăn bọn họ xem tin tức được, trừ phi em nhờ y tá cắt dây TV, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng phát hiện ra thôi.”
Hai người đang nói chuyện, thì dưới lầu có người chạy nhanh qua.
“Giường ba cấp cứu, mau gọi bác sĩ Trương!!”
Hai người nhìn nhau một cái, lập tức chạy lên lầu, Chu Tông Đường đang nằm trên giường bệnh, Lý Cẩm Hội ngồi trên ghế yên lặng rơi lệ, Đinh Tiễn mới đi vào, bị người phía sau kéo ra, “Người thân chờ đã, Tiểu Lâm, đưa đến phòng cấp cứu…”
Trên màn hình TV, thay nhau truyền tin tức sáng nay.
“Chu XX của đại học Thanh Hoa vì dính líu đến cơ mật quân đội nên bị bắt giữ. Chu XX là sinh viên Thanh Hoa được cử đi thi cuộc thi toán học, tham dự hạng mục nghiên cứu ở Châu Phi, vì dính líu đến cơ mật quân dội, hiện tại đang bị bắt giữ…”
Trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chuyển qua phòng cáp cứu, từ lúc đó đến giờ, Lý Cẩm Hội không nói một câu gì.
Hai giờ sau.
Cửa phòng cấp cứu được người mở ra lần nữa, bác sĩ đeo khẩu trang nói, “Vào gặp mặt lần cuối đi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Từ khi Chu Tư Việt đi thì tình trạng của Chu Tông Đường đã sa sút hẳn, Lý Cẩm Hội cũng nghĩ rằng ngày này rồi sẽ tới, chẳng qua là bà không ngờ, nó sẽ tới nhanh như vậy.
Bà không để ý tới lời bác sĩ nói, xoay người định rời đi.
Bị Đinh Tiễn kéo lại, “Dì à.”
Lý Cẩm Hội đè tay cô lại nói, “Dì không sao đâu, hai người cứ vào trong đi, dì trở về thu dọn đồ đạc.”
Sau đó liền rời đi.
Chu Tông Đường đã không còn ý thức, vẫn còn đang hấp hối, ánh mắt lờ mờ.
Lúc Đinh Tiễn đi vào, ông nói: “Không ngờ là cháu lại ở bên chú.”
Đinh Tiễn bước tới cầm tay ông, vừa lạnh vừa khô, nươc mắt ngay lập tức lăn dài, thấp giọng nói xin lỗi ông: “Cháu xin lỗi…”
Chu Tông Đường mệt mỏi không biểu lộ gì, yếu ớt nói: “Cháu không liên quan, con trai chú, chú biết, nó sẽ không làm những chuyện đó, cháu phải tin tưởng nó, được không?”
“Được ạ.” Cô gật đầu.
“Chú không còn gì để nói nữa, đi gọi Cẩm Hội vào đi, chú muốn nhìn bà ấy thêm chút nữa.”
Lúc ra đi Chu Tông Đường còn nôn một ngụm máu lớn, ngực đỏ rần hết hồn, Lý Cẩm Hội không nhịn được nữa ôm ông khóc lớn, cũng không để ý máu đã nhiễm sang người mình, lòng bàn tay thấm đỏ một vùng, bà khóc đến khan cả giọng, rung động trời đất.
Chu Tông Đường được y tá đẩy ra, trùm khăn trắng lên người, thân hình gầy gò không còn nhìn ra hình người.
Đinh Tiễn nhắm chặt hai mắt.
Tựa như hàng cây quế vào mùa thu năm xưa vẫn tồn tại trong con hẻm kia.
Cô và Chu Tư Việt, nên làm gì đây.
/87
|