Mảnh ghép 72 : Bước đầu của cuộc chia ly
- Hôm nay là ngày Ken với Khánh qua Mĩ đó, mày đâu rồi? - Tiếng Lam vọng bên điện thoại. Băng giật mình nhảy phắt từ trên giường xuống
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi lao ngay đến biệt thự Devil
Tiếng nhạc to đùng phát ra từ chiếc máy nghe nhạc sịn của Ken
Hành lý đồ đạc chuẩn bị xong, chỉ cần lên xe đến sân bay là xong mọi việc
Không ai nói với ai câu gì cho đến khi sân bay trước mắt
Cảnh sân bay người đi kẻ lại, người khóc nguời cười..
Khóc vì chia ly, cười vì gặp lại
Ba tên vệ sĩ phía sau kéo vali cho Ken và Khánh, hai anh chàng trẻ trung trong bộ đồ thể thao
- Lần này đi không biết bao giờ quay lại nữa, chắc tôi nhớ mọi người đến chết mất - Khánh nói giọng trẻ con, tâm trạng ai cũng đang ở mức buồn không cần báo động
- Vậy đi - Ken buông thõng một câu và cười mỉm
Tiếng loa phát thanh reo réo lên báo hiệu chuyến bay sắp khởi hành
Ken và Khánh tự xách vali rồi nhanh chân bước vào trong, để lại phía sau 4 con người với 4 sự lưu luyến khác nhau
Trước khi ra đi, Ken còn để lại cho Băng một ánh mắt cực kì đẹp, trong ánh mắt đó nói lên tất cả những gì Ken muốn nói với Băng
Đúng một phút sau, máy bay cất cánh...là lúc đưa tất cả khoảng cách dần xa...
Máy bay khổng lồ từ từ di chuyển trên nền sân bay rồi vút vào màu trời xanh và biến mất sau những đám mây trắng
Tất cả nỗi buồn để lại nơi đây, Lam ôm Hiểu Vĩ khóc còn Băng..Băng không thể ôm Phong được bởi vì hai người họ không phải là của nhau
Băng sẽ không tuỳ tiện ôm người con trai khác
Nhưng vừa dứt suy nghĩ, Phong choàng tay ôm Băng vào lòng, một cái ôm thật chặt nhưng khiến người ta thật đau
Sững sờ một lúc, nhịp tim lại không nghe lời mà cứ đập thật mạnh
Bước ra khỏi sân bay. Cảnh sân bay thật nhộn nhịp và tấp nập
Những chuyến bay mang lại không ít nỗi buồn. Khi máy bay cất cánh thì người đó sẽ phải rời xa nơi này...
Hiểu Vĩ nắm tay Lam còn Phong thì nắm tay Băng như một đôi tình nhân thật sự
Từ xa có hai chàng trai kéo vali chạy tới la lớn
- Mọi người....
Tất cả quay lại phía sau
Có một sự bất ngờ lớn khi thấy tiếng gọi đó là của Ken và Khánh cùng đồng thanh
Ken thấy Băng nắm tay Phong, lòng cậu bỗng trở nên thật nặng nề khó chịu, đôi môi bất giác nở nụ cười nhẹ chào mọi người còn Khánh thì toe toét
- Sao..tưởng bay rồi mà - Băng đảo mắt xung quanh rồi chọn gương mặt của Ken để làm chỗ dừng
- Không bay nữa - Khánh toe toét nói trước
- Sao? - Phong cất giọng lạnh lẽo
- Gần lên máy bay thì mẹ nó ( chỉ vào Ken ) gọi điện báo rằng công việc bên đó ổn rồi không cần sự trợ giúp của hai quý tử nữa - Khánh cười sung sướng vì được ở lại nước
- Ôi. Có phải mơ không đây.? Ai ơi tốt bụng thì tát thử tôi xem có phải đang mơ không?? - Hiểu Vĩ hưng phấn đến nỗi đùa mà...kết quả thành thật
* Bốp *
Khánh và Lam cùng nhau tát. Mỗi vị hai bên má. Ôi ! Hiểu Vĩ choáng như chưa bao giờ được choáng..Suýt chút nữa bất tỉnh ngay tại trận
Cậu ôm hai má xuýt xoa.....
- Huhu. Tôi không mơ - Hiểu Vĩ méo xệch mặt. Cả lũ cười ầm ĩ lên
- Thế thì về đi ăn mừng thôi - Hiểu Vĩ lên tiếng và tất nhiên cả bọn đều hưng phấn
Trên chiếc xe của Phong, tất cả cùng tiến tới nhà hàng lớn nhất thành phố, chắc hôm nay nhà hàng đó phải đuổi hết khách rồi
- Băng với Lam vừa khóc sao - Ken nhìn hai người con gái khẽ hỏi
- Chứ sao nữa - Lam vừa nói vừa gật đầu
- Chắc không nỡ xa tụi tui chứ gì, có ý gì với tui không đấy, hay Lam làm bạn gái của tui, Băng làm bạn gái của Ken đi - Khánh nhảy vào chen họng Ken , nói giọng đùa và cười toe toét
Ai cũng biết Khánh chỉ đùa thế nhưng tất cả đều lộn ngược mắt lườm Khánh và Khánh hứng trọn bộ tứ đôi dép của Ken, Hiểu Vĩ, Lam và Băng
Phong không nói gì chỉ tập trung lái xe với vận tốc cao
- Dã man con vịt - Khánh thều thào
- Cho chết cái tội nói lung tung - Băng gõ vào đầu Khánh vài cái nữa. Gương mặt ửng hồng có lẽ vì ngượng.
- Hôm nay là ngày Ken với Khánh qua Mĩ đó, mày đâu rồi? - Tiếng Lam vọng bên điện thoại. Băng giật mình nhảy phắt từ trên giường xuống
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi lao ngay đến biệt thự Devil
Tiếng nhạc to đùng phát ra từ chiếc máy nghe nhạc sịn của Ken
Hành lý đồ đạc chuẩn bị xong, chỉ cần lên xe đến sân bay là xong mọi việc
Không ai nói với ai câu gì cho đến khi sân bay trước mắt
Cảnh sân bay người đi kẻ lại, người khóc nguời cười..
Khóc vì chia ly, cười vì gặp lại
Ba tên vệ sĩ phía sau kéo vali cho Ken và Khánh, hai anh chàng trẻ trung trong bộ đồ thể thao
- Lần này đi không biết bao giờ quay lại nữa, chắc tôi nhớ mọi người đến chết mất - Khánh nói giọng trẻ con, tâm trạng ai cũng đang ở mức buồn không cần báo động
- Vậy đi - Ken buông thõng một câu và cười mỉm
Tiếng loa phát thanh reo réo lên báo hiệu chuyến bay sắp khởi hành
Ken và Khánh tự xách vali rồi nhanh chân bước vào trong, để lại phía sau 4 con người với 4 sự lưu luyến khác nhau
Trước khi ra đi, Ken còn để lại cho Băng một ánh mắt cực kì đẹp, trong ánh mắt đó nói lên tất cả những gì Ken muốn nói với Băng
Đúng một phút sau, máy bay cất cánh...là lúc đưa tất cả khoảng cách dần xa...
Máy bay khổng lồ từ từ di chuyển trên nền sân bay rồi vút vào màu trời xanh và biến mất sau những đám mây trắng
Tất cả nỗi buồn để lại nơi đây, Lam ôm Hiểu Vĩ khóc còn Băng..Băng không thể ôm Phong được bởi vì hai người họ không phải là của nhau
Băng sẽ không tuỳ tiện ôm người con trai khác
Nhưng vừa dứt suy nghĩ, Phong choàng tay ôm Băng vào lòng, một cái ôm thật chặt nhưng khiến người ta thật đau
Sững sờ một lúc, nhịp tim lại không nghe lời mà cứ đập thật mạnh
Bước ra khỏi sân bay. Cảnh sân bay thật nhộn nhịp và tấp nập
Những chuyến bay mang lại không ít nỗi buồn. Khi máy bay cất cánh thì người đó sẽ phải rời xa nơi này...
Hiểu Vĩ nắm tay Lam còn Phong thì nắm tay Băng như một đôi tình nhân thật sự
Từ xa có hai chàng trai kéo vali chạy tới la lớn
- Mọi người....
Tất cả quay lại phía sau
Có một sự bất ngờ lớn khi thấy tiếng gọi đó là của Ken và Khánh cùng đồng thanh
Ken thấy Băng nắm tay Phong, lòng cậu bỗng trở nên thật nặng nề khó chịu, đôi môi bất giác nở nụ cười nhẹ chào mọi người còn Khánh thì toe toét
- Sao..tưởng bay rồi mà - Băng đảo mắt xung quanh rồi chọn gương mặt của Ken để làm chỗ dừng
- Không bay nữa - Khánh toe toét nói trước
- Sao? - Phong cất giọng lạnh lẽo
- Gần lên máy bay thì mẹ nó ( chỉ vào Ken ) gọi điện báo rằng công việc bên đó ổn rồi không cần sự trợ giúp của hai quý tử nữa - Khánh cười sung sướng vì được ở lại nước
- Ôi. Có phải mơ không đây.? Ai ơi tốt bụng thì tát thử tôi xem có phải đang mơ không?? - Hiểu Vĩ hưng phấn đến nỗi đùa mà...kết quả thành thật
* Bốp *
Khánh và Lam cùng nhau tát. Mỗi vị hai bên má. Ôi ! Hiểu Vĩ choáng như chưa bao giờ được choáng..Suýt chút nữa bất tỉnh ngay tại trận
Cậu ôm hai má xuýt xoa.....
- Huhu. Tôi không mơ - Hiểu Vĩ méo xệch mặt. Cả lũ cười ầm ĩ lên
- Thế thì về đi ăn mừng thôi - Hiểu Vĩ lên tiếng và tất nhiên cả bọn đều hưng phấn
Trên chiếc xe của Phong, tất cả cùng tiến tới nhà hàng lớn nhất thành phố, chắc hôm nay nhà hàng đó phải đuổi hết khách rồi
- Băng với Lam vừa khóc sao - Ken nhìn hai người con gái khẽ hỏi
- Chứ sao nữa - Lam vừa nói vừa gật đầu
- Chắc không nỡ xa tụi tui chứ gì, có ý gì với tui không đấy, hay Lam làm bạn gái của tui, Băng làm bạn gái của Ken đi - Khánh nhảy vào chen họng Ken , nói giọng đùa và cười toe toét
Ai cũng biết Khánh chỉ đùa thế nhưng tất cả đều lộn ngược mắt lườm Khánh và Khánh hứng trọn bộ tứ đôi dép của Ken, Hiểu Vĩ, Lam và Băng
Phong không nói gì chỉ tập trung lái xe với vận tốc cao
- Dã man con vịt - Khánh thều thào
- Cho chết cái tội nói lung tung - Băng gõ vào đầu Khánh vài cái nữa. Gương mặt ửng hồng có lẽ vì ngượng.
/111
|