Trang Châu nhéo nhéo tay Đông Chí: “Em đã ăn no chưa, có muốn ăn thêm chút nữa không?”
Đông Chí vẻ mặt khó chịu nhìn hắn: “Em tức giận tới no bụng rồi.”
Hòa Khoan ngồi một bên lặng lẽ gãi gãi mũi, tâm thầm nói: là cậu chọc tức người khác tới no bụng có được không?! Nhưng hắn lại không dám nói ra miệng, rõ ràng Đông Chí hiện giờ đang muốn gây sức ép với Trang Châu, hắn cũng không ngu mà chường mặt ra trước họng súng.
Trang Châu co rúm người giả bộ cô vợ nhỏ: “Em cứ nghĩ chuyện này… dựa theo lời Hòa Khoan thì chính là ông nội anh rảnh rỗi sinh nông nổi, lấy cháu trai ra làm trò tiêu khiển thôi. Hơn nữa, em nhìn anh này, thái độ nhận sai tích cực cỡ nào, còn chưa đợi có người nói bóng nói gió anh đã chủ động nhận tội, một chút cũng không dám tư tàng.”
Đông Chí lạnh như băng trừng mắt nhìn hắn: “Anh gọi em tới đây là muốn cho em thấy anh cỡ nào được người hoan nghênh đi?”
“Tuyệt đối không có.” Trang Châu nắm chặt tay bà xã, vẻ mặt chính khí giải thích: “Em xem anh giờ đã là người có gia đình có vợ có con, chỉ cần được mình em hoan nghênh như thế là đủ rồi, người khác hoan nghênh chào đón anh hoàn toàn không để ý.”
Đông Chí tức giận ngồi im trong chốc lát mới hỏi: “Cô gái kia quen biết anh lâu chưa?”
Trang Châu cảm thấy có chút đau đầu, vì vấn đề này hắn thật sự không thể lảng tránh được: “Cha của Emily vốn là trợ lý làm việc bên cạnh ông nội, cho nên hai nhà quen biết là chuyện bình thường. Nhưng anh đối với cô ấy không có tâm tư gì cả, cho dù anh đối với nữ nhân có thể “cứng” nhưng nhất định không phải cô ta, em nghĩ anh là loại người sẽ ăn cỏ gần hang sao?”
Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát, khoanh tay trước ngực, híp mắt hoài nghi nhìn hắn: “Ý anh muốn ám chỉ anh còn có cỏ ở xa hang?”
Trang Châu dở khóc dở cười: “Tuyệt đối không có.”
“Thật sự nó không có, tôi có thể làm chứng!” Hòa Khoan thấy thằng bạn thảm thương quá, nhìn không nổi, khó trách mọi người đều nói những người đang yêu chỉ số thông minh đều là số âm, tựa như hai tên đựa rựa trước mắt này, lăn qua lăn lại toàn nói mấy câu không có ý nghĩa, này chẳng lẽ là các triệu chứng điển hình của căn bệnh yêu đương sao?
Đông Chí nhìn Trang Châu, lại nhìn nhìn Hòa Khoan giả bộ nghiêm trang chững chạc, gật gật đầu: “Được rồi, vấn đề này em không truy cứu nữa. Nhưng trong lòng em vẫn rất khó chịu.”
Lúc này đây, Trang Châu thực thông minh sắc bén nắm bắt được trọng điểm: “Vậy, bà xã thân ái, anh có thể làm gì mới khiến em thoải mái đây? Em cứ nói đi.”
Hòa Khoan dựng thẳng lỗ tai, âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ thầy giáo Lăng thoạt nhìn không vướng chút khói lửa nhân gian khi nói chuyện yêu đương cũng đòi hỏi hoa tươi, socola, kim ngân, châu báu gì đó sao…không biết loại mặt hàng thần khí nào mới có thể dỗ cậu ta hồi tâm chuyển ý đây?
Đông Chí nghĩ nghĩ, bắt đầu ra điều kiện: “Hôm nay em muốn ăn chân gà muối của nhà lão Lưu ở phía Nam thành.”
Trang Châu ôn nhu gật đầu: “Được.”
Hòa Khoan: “…”
Đông Chí nói tiếp: “Vừa rồi anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối tuần thành thành thật thật ngốc ở nhà đi, vừa lúc phải làm giàn mướp… tự mình làm!”
Trang Châu vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề! Một mình anh làm cũng đủ rồi!”
Hòa Khoan: “…”
Đông Chí tiếp tục ra điều kiện: “Ăn xong cơm tối cõng Hắc Đường ra ngoài tiểu khu mua táo. Nhớ rõ: cõng nó đi!”
Trang Châu: “…”
Hòa Khoan: “…”
“Trong vòng một tuần, từ sáng tới tối trước khi đi ngủ phải chống đẩy tại chỗ 200 cái. Hắc Đường và bọn Tiểu Dạng Nhi thay phiên nhau ngồi trên lưng anh!”
Biểu tình Trang Châu nứt ra: “…”
Hòa Khoan: “….”
Đông Chí còn đang định tiếp tục ra điều kiện lại bị Trang Châu tay mắt lanh lẹ bụm miệng lại: “Bà xã, chừa cho anh chút mặt mũi được không? Tuy rằng thằng nhãi Hòa Khoan không phải người ngoài, nhưng mà…”
Đông Chí lúc này mới liếc mắt sang nhìn Hòa Khoan, gắng gượng mà gật đầu: “Vậy trước mắt cứ tạm thế đã. Nếu anh làm không xong em sẽ tiếp tục ra điều kiện!”
Hòa Khoan yên lặng lau mồ hôi lạnh một phen. Hóa ra mỗi khi thầy Lăng nổi bão lại dọa người tới vậy, gì mà chống đẩy tại chỗ, rồi chó mèo còn phải ngồi trên lưng … này còn có thể chống lên được sao?! Hòa Khoan rất đồng tình mà liếc mắt nhìn thằng bạn một cái. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nó bị phạt mà từ nội tâm vẫn toát ra sự sung sướng, Hòa Khoan bỗng nhiên cảm thấy dường như hắn đã hiểu được vì sao Trang Châu lại lựa chọn một người đàn ông như vậy làm bạn đời.
Trang Châu tiếp tục xum xoe bà xã mình: “Buổi chiều có tiết không? Anh đưa em về trường nhé?”
“Không cần.” Đông Chí nhìn đồng hồ: “Chiều nay em có tiết ở trường sư phạm, cách đây không xa, em tự mình tới đó là được, hai người các anh bận thì cứ đi đi.”
Hòa Khoan khẽ thở phào ra: “Thầy Lăng đi thong thả.”
Chờ Trang Châu tiễn chân bà xã xong, Hòa Khoan mới lôi kéo tay áo Trang Châu lặng lẽ phun trào: “Thầy Lăng nhà mày khi nổi bão quả thực siêu cấp lợi hại, người quả thực không thể nhìn tướng mạo.”
Trang Châu không vui lòng: “Bà xã tao chỗ nào lợi hại?”
Hòa Khoan: “…Coi như tao chưa nói.”
Tiết dạy buổi chiều của Đông Chí là về cấu thành sắc thái trong tranh, trong phòng học như thường lệ chen vào một đống học sinh tới dự thính, sau khi tan tiết còn có một đống nam nữ sinh líu ríu vây quanh anh hỏi này hỏi kia. Hài tử tuổi này đều như vậy, đứa nào cũng có một chút bướng bỉnh, một chút tiểu hoa si, lại có chút ồn ào, nhưng nói tóm lại vẫn thực đáng yêu. Đông Chí cũng không ghét bỏ đám tiểu hài tử choai choai này, có đôi khi anh đối đãi với đám tiểu hài tử này giống như đang đối xử với Hắc Đường vậy.
Trong lớp học, bọn nhỏ thì thoảng phát ra những tiếng xì xào nho nhỏ, Đông Chí theo tầm mắt bọn nhỏ nhìn qua, một thân ảnh cao lớn đang đứng cạnh cửa lớp, lẳng lặng nhìn bục giảng. Thấy Đông Chí nhìn về phía mình, trên gương mặt người kia lộ ra tươi cười chói mắt.
Một nữ sinh hưng phấn kêu lên: “Thầy Lăng, anh ấy là anh trai thầy sao? Hai người trông rất giống nhau.”
Đông Chí cười đáp: “Đúng vậy, là anh trai thầy, đẹp trai không?”
Nhóm nữ sinh mãnh liệt gật đầu: “Rất đẹp trai!”
Đông Chí liền cho bọn nhóc một liều mê dược: “Bài tập tôi giao ai làm tốt nhất tôi sẽ cho người đó số điện thoại của anh ấy.”
Nhóm nữ sinh đồng loạt cười rộ lên.
Đông Chí cất đồ đạc của mình rồi nói lời từ biệt với đám học trò, chạy về phía Thanh Thụ.
Thanh Thụ từ xa nhìn em trai chạy về phía mình, nhịn không được vươn tay kéo vào trong ngực mình, lập tức lại có chút không yên lòng: “Như anh không thành vấn đề gì sao? Học trò của em vẫn đang nhìn em đấy.”
“Không sao đâu.” Đông Chí cười nói: “Bọn họ biết em vẫn còn trẻ mà.”
Thanh Thụ bật cười: “Thật không ngờ Tiểu Ngư lại lợi hại như vậy.”
Đông Chí cười cười, vươn tay cẩn thận khoác tay anh trai.
Ngay chính Đông Chí cũng không tự ý thức được, mỗi khi đối mặt với Thanh Thụ, trong tiềm thức sẽ luôn mang một chút cảm giác cẩn thận dè dặt, tựa như sợ sự xuất hiện của anh chỉ là ảo giác của chính mình, trong nháy mắt người này sẽ biến mất hư không. Thanh Thụ có thể cảm nhận rõ ràng nỗi lo sợ nghi hoặc trong lòng em trai, nhưng anh không biết nên làm thế nào mới có thể đánh mất nỗi bất an đó, chỉ có thể ôm chặt vai Đông Chí, ý đồ muốn dùng ngôn ngữ tứ chi để khẳng định sự tồn tại của mình.
Đông Chí từ nhỏ được người nhà nuông chiều, ông bà Lăng thì khỏi cần nói, Lăng Lập Đông cũng coi anh như trái tim mình mà sủng nịnh chiếu cố nhưng cảm giác đó cùng với Thanh Thụ hoàn toàn bất đồng. Ở trước mặt Lăng Lập Đông, Đông Chí tựa như tiểu bá vương không chút nào cố kỵ, bởi vì vô luận anh có gây ra bao nhiêu rắc rối thế nào, Lăng Lập Đông đều ra mặt giúp anh. Nhưng khi ở cùng với Thanh Thụ, Đông Chí sẽ theo bản năng cảm thấy mình là một đứa nhỏ, sẽ có loại quyến luyến tin cậy phát ra từ trong tâm.
Đây là một loại tâm tính hết sức kỳ quái, nhưng hai người đều không muốn thay đổi.
“Sao hôm nay anh lại rảnh tới đây?” Đông Chí nhìn đồng hồ: “Ra ngoài đi dạo hay về nhà em?”
Thanh Thụ chú ý tới em trai mình coi nơi ở chung với nam nhân kia là “nhà”, biểu tình khẽ run sợ một chút, lập tức lại lộ ra biểu tình thoáng cười khổ: “Ra ngoài đi dạo đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đông Chí gật đầu, dẫn Thanh Thụ tới bờ biển.
Sắp tới tháng 5, thời tiết đã dần trở nên ấm áp hơn, nhưng gió biển vẫn mang theo hơi lạnh man mác, hai người đi dọc cầu cảng, Đông Chí đột nhiên hỏi: “Anh, sao bộ tộc chúng ta lại có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện?”
Thanh Thụ ngắm nhìn mặt biển xa xa, khẽ nheo mắt lại: “Khi còn bé, anh đã nghe các bô lão trong thôn kể chuyện, họ đều nói chúng ta là hậu đại của Sơn Thần. Anh nghĩ, nói không chừng chuyện này là sự thật.”
Đông Chí do dự nhìn Thanh Thụ.
Thanh Thụ xoa xoa đầu em trai: “Cổ đại có những câu chuyện thần thoại kỳ bí, có khả năng không phải nói bừa. Sơn Thần, Sơn Quỷ, hoặc là những tên gọi thần linh khác, nhưng chung quy cũng đều là một, đều sống trong núi cao rừng già, rời xa nơi ở của con người. Em không thấy những câu chuyện như vậy rất có thể là đang nhắc tới bộ tộc của chúng ta sao?”
Đông Chí trầm ngâm không nói.
“Có thể giao tiếp với động vật, thực vật, có lẽ thời cổ đại trước đây từng có người như vậy. Thí dụ như thần Nông, em không thấy chỉ cần dựa vào đầu lưỡi là có thể nếm ra được công hiệu bất đồng của hàng trăm loại thảo dược là chuyện vô pháp tưởng tượng sao?”
Đồng tử Đông Chí khẽ co rụt lại: “Ý anh là…”
“Đúng vậy, anh luôn nghĩ, có thể ông ấy cũng là một người có năng lực đặc thù, có thể nói chuyện với thực vật. Các nhà khoa học không phải luôn nói thực vật cũng có thể phát ra sóng điện não đó sao?”
Đông Chí cảm thấy lời Thanh Thụ nói có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại ngay chính bọn họ cũng có thể hiểu ngôn ngữ của động vật, loại năng lực thần kỳ này sao có thể không kỳ lạ?
Thanh Thụ khẽ nhíu mày, con ngươi thâm thúy toát ra thần sắc trầm tư: “Loại năng lực này có lẽ ở thời cổ đại trước đây không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng theo phạm vi sinh hoạt của con người không ngừng mở rộng, bộ tộc có năng lực thần bí không ngừng thông hôn với ngoại tộc, loại huyết thống thần bí này dần bị pha loãng vì thế năng lực này cũng dần trở nên yếu đi, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.” Thanh Thụ xòe bàn tay ra, làm một cái thủ thế thập phần tiếc nuối: “Cứ như vậy, những câu chuyện chân thật lúc trước chậm rãi trở thành câu chuyện thần thoại truyền kỳ.”
“Năng lực của bộ tộc chúng ta sở dĩ nhất đại truyền thừa là bởi vì chúng ta xa lánh thời thế, vẫn luôn ở trong thâm sơn cùng cốc, hơn nữa… rất ít khi cùng ngoại tộc thông hôn.”
Đông Chí do dự nhìn hắn: “Cứ như vậy, bộ tộc chúng ta không phải sẽ dần bị thoái hóa sao?”
“Đúng là thế.” Trong mắt Thanh Thụ toát ra một tia đau xót: “Anh nhớ khi mình còn bé, kỳ thật người trong thôn chúng ta cũng không nhiều lắm. Cho dù không bị thiên tai địch họa đả kích thì cũng không thể tồn tại được lâu. Có thể qua mấy chục hoặc mấy trăm năm nữa là triệt để diệt sạch.”
Ánh mắt Đông Chí có chút mê mang: “Hết thảy số phận đã được định trước…”
Thanh Thụ nhún nhún vai.
Đông Chí có chút khổ sở dựa đầu vào vai anh trai: “Thanh Thụ, trên đời này… chỉ còn lại mấy người chúng ta sao?”
“Anh không biết.” ánh mắt Thanh Thụ cũng có chút mờ mịt: “Anh và Đậu Nành vẫn luôn tìm kiếm, chưa từng buông tha hy vọng. Nhưng đôi khi vẫn sẽ cảm thấy hoang mang, cho dù tìm được thì thế nào đây? Hai người, ba người, năm người hay mười người, kỳ thật cũng có khác gì nhau đâu? Chọn lọc tự nhiên mà, Tiểu Ngư, chúng ta đấu không lại ý trời.”
Đông Chí trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh, người nên tìm chúng ta vẫn sẽ tìm, tìm được thì hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, trong nhà có hài tử, chúng ta có quỹ chung, tranh thủ cho bọn nhỏ nhận được sự giáo dục tốt nhất, sau khi trưởng thành có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Thanh Thụ nháy mắt mấy cái, đáy mắt nổi lên thủy quang mỏng manh.
“Không phải vẫn nói làm hết sức rồi mới nghe thiên mệnh sao.” Đông Chí không nhìn biểu tình Thanh Thụ, tiếp tục tự cổ vũ cho cả hai: “Chúng ta còn chưa cố gắng hết sức, thì chưa có tư cách nói chấp nhận số phận.”
Đông Chí vẻ mặt khó chịu nhìn hắn: “Em tức giận tới no bụng rồi.”
Hòa Khoan ngồi một bên lặng lẽ gãi gãi mũi, tâm thầm nói: là cậu chọc tức người khác tới no bụng có được không?! Nhưng hắn lại không dám nói ra miệng, rõ ràng Đông Chí hiện giờ đang muốn gây sức ép với Trang Châu, hắn cũng không ngu mà chường mặt ra trước họng súng.
Trang Châu co rúm người giả bộ cô vợ nhỏ: “Em cứ nghĩ chuyện này… dựa theo lời Hòa Khoan thì chính là ông nội anh rảnh rỗi sinh nông nổi, lấy cháu trai ra làm trò tiêu khiển thôi. Hơn nữa, em nhìn anh này, thái độ nhận sai tích cực cỡ nào, còn chưa đợi có người nói bóng nói gió anh đã chủ động nhận tội, một chút cũng không dám tư tàng.”
Đông Chí lạnh như băng trừng mắt nhìn hắn: “Anh gọi em tới đây là muốn cho em thấy anh cỡ nào được người hoan nghênh đi?”
“Tuyệt đối không có.” Trang Châu nắm chặt tay bà xã, vẻ mặt chính khí giải thích: “Em xem anh giờ đã là người có gia đình có vợ có con, chỉ cần được mình em hoan nghênh như thế là đủ rồi, người khác hoan nghênh chào đón anh hoàn toàn không để ý.”
Đông Chí tức giận ngồi im trong chốc lát mới hỏi: “Cô gái kia quen biết anh lâu chưa?”
Trang Châu cảm thấy có chút đau đầu, vì vấn đề này hắn thật sự không thể lảng tránh được: “Cha của Emily vốn là trợ lý làm việc bên cạnh ông nội, cho nên hai nhà quen biết là chuyện bình thường. Nhưng anh đối với cô ấy không có tâm tư gì cả, cho dù anh đối với nữ nhân có thể “cứng” nhưng nhất định không phải cô ta, em nghĩ anh là loại người sẽ ăn cỏ gần hang sao?”
Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát, khoanh tay trước ngực, híp mắt hoài nghi nhìn hắn: “Ý anh muốn ám chỉ anh còn có cỏ ở xa hang?”
Trang Châu dở khóc dở cười: “Tuyệt đối không có.”
“Thật sự nó không có, tôi có thể làm chứng!” Hòa Khoan thấy thằng bạn thảm thương quá, nhìn không nổi, khó trách mọi người đều nói những người đang yêu chỉ số thông minh đều là số âm, tựa như hai tên đựa rựa trước mắt này, lăn qua lăn lại toàn nói mấy câu không có ý nghĩa, này chẳng lẽ là các triệu chứng điển hình của căn bệnh yêu đương sao?
Đông Chí nhìn Trang Châu, lại nhìn nhìn Hòa Khoan giả bộ nghiêm trang chững chạc, gật gật đầu: “Được rồi, vấn đề này em không truy cứu nữa. Nhưng trong lòng em vẫn rất khó chịu.”
Lúc này đây, Trang Châu thực thông minh sắc bén nắm bắt được trọng điểm: “Vậy, bà xã thân ái, anh có thể làm gì mới khiến em thoải mái đây? Em cứ nói đi.”
Hòa Khoan dựng thẳng lỗ tai, âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ thầy giáo Lăng thoạt nhìn không vướng chút khói lửa nhân gian khi nói chuyện yêu đương cũng đòi hỏi hoa tươi, socola, kim ngân, châu báu gì đó sao…không biết loại mặt hàng thần khí nào mới có thể dỗ cậu ta hồi tâm chuyển ý đây?
Đông Chí nghĩ nghĩ, bắt đầu ra điều kiện: “Hôm nay em muốn ăn chân gà muối của nhà lão Lưu ở phía Nam thành.”
Trang Châu ôn nhu gật đầu: “Được.”
Hòa Khoan: “…”
Đông Chí nói tiếp: “Vừa rồi anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối tuần thành thành thật thật ngốc ở nhà đi, vừa lúc phải làm giàn mướp… tự mình làm!”
Trang Châu vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề! Một mình anh làm cũng đủ rồi!”
Hòa Khoan: “…”
Đông Chí tiếp tục ra điều kiện: “Ăn xong cơm tối cõng Hắc Đường ra ngoài tiểu khu mua táo. Nhớ rõ: cõng nó đi!”
Trang Châu: “…”
Hòa Khoan: “…”
“Trong vòng một tuần, từ sáng tới tối trước khi đi ngủ phải chống đẩy tại chỗ 200 cái. Hắc Đường và bọn Tiểu Dạng Nhi thay phiên nhau ngồi trên lưng anh!”
Biểu tình Trang Châu nứt ra: “…”
Hòa Khoan: “….”
Đông Chí còn đang định tiếp tục ra điều kiện lại bị Trang Châu tay mắt lanh lẹ bụm miệng lại: “Bà xã, chừa cho anh chút mặt mũi được không? Tuy rằng thằng nhãi Hòa Khoan không phải người ngoài, nhưng mà…”
Đông Chí lúc này mới liếc mắt sang nhìn Hòa Khoan, gắng gượng mà gật đầu: “Vậy trước mắt cứ tạm thế đã. Nếu anh làm không xong em sẽ tiếp tục ra điều kiện!”
Hòa Khoan yên lặng lau mồ hôi lạnh một phen. Hóa ra mỗi khi thầy Lăng nổi bão lại dọa người tới vậy, gì mà chống đẩy tại chỗ, rồi chó mèo còn phải ngồi trên lưng … này còn có thể chống lên được sao?! Hòa Khoan rất đồng tình mà liếc mắt nhìn thằng bạn một cái. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nó bị phạt mà từ nội tâm vẫn toát ra sự sung sướng, Hòa Khoan bỗng nhiên cảm thấy dường như hắn đã hiểu được vì sao Trang Châu lại lựa chọn một người đàn ông như vậy làm bạn đời.
Trang Châu tiếp tục xum xoe bà xã mình: “Buổi chiều có tiết không? Anh đưa em về trường nhé?”
“Không cần.” Đông Chí nhìn đồng hồ: “Chiều nay em có tiết ở trường sư phạm, cách đây không xa, em tự mình tới đó là được, hai người các anh bận thì cứ đi đi.”
Hòa Khoan khẽ thở phào ra: “Thầy Lăng đi thong thả.”
Chờ Trang Châu tiễn chân bà xã xong, Hòa Khoan mới lôi kéo tay áo Trang Châu lặng lẽ phun trào: “Thầy Lăng nhà mày khi nổi bão quả thực siêu cấp lợi hại, người quả thực không thể nhìn tướng mạo.”
Trang Châu không vui lòng: “Bà xã tao chỗ nào lợi hại?”
Hòa Khoan: “…Coi như tao chưa nói.”
Tiết dạy buổi chiều của Đông Chí là về cấu thành sắc thái trong tranh, trong phòng học như thường lệ chen vào một đống học sinh tới dự thính, sau khi tan tiết còn có một đống nam nữ sinh líu ríu vây quanh anh hỏi này hỏi kia. Hài tử tuổi này đều như vậy, đứa nào cũng có một chút bướng bỉnh, một chút tiểu hoa si, lại có chút ồn ào, nhưng nói tóm lại vẫn thực đáng yêu. Đông Chí cũng không ghét bỏ đám tiểu hài tử choai choai này, có đôi khi anh đối đãi với đám tiểu hài tử này giống như đang đối xử với Hắc Đường vậy.
Trong lớp học, bọn nhỏ thì thoảng phát ra những tiếng xì xào nho nhỏ, Đông Chí theo tầm mắt bọn nhỏ nhìn qua, một thân ảnh cao lớn đang đứng cạnh cửa lớp, lẳng lặng nhìn bục giảng. Thấy Đông Chí nhìn về phía mình, trên gương mặt người kia lộ ra tươi cười chói mắt.
Một nữ sinh hưng phấn kêu lên: “Thầy Lăng, anh ấy là anh trai thầy sao? Hai người trông rất giống nhau.”
Đông Chí cười đáp: “Đúng vậy, là anh trai thầy, đẹp trai không?”
Nhóm nữ sinh mãnh liệt gật đầu: “Rất đẹp trai!”
Đông Chí liền cho bọn nhóc một liều mê dược: “Bài tập tôi giao ai làm tốt nhất tôi sẽ cho người đó số điện thoại của anh ấy.”
Nhóm nữ sinh đồng loạt cười rộ lên.
Đông Chí cất đồ đạc của mình rồi nói lời từ biệt với đám học trò, chạy về phía Thanh Thụ.
Thanh Thụ từ xa nhìn em trai chạy về phía mình, nhịn không được vươn tay kéo vào trong ngực mình, lập tức lại có chút không yên lòng: “Như anh không thành vấn đề gì sao? Học trò của em vẫn đang nhìn em đấy.”
“Không sao đâu.” Đông Chí cười nói: “Bọn họ biết em vẫn còn trẻ mà.”
Thanh Thụ bật cười: “Thật không ngờ Tiểu Ngư lại lợi hại như vậy.”
Đông Chí cười cười, vươn tay cẩn thận khoác tay anh trai.
Ngay chính Đông Chí cũng không tự ý thức được, mỗi khi đối mặt với Thanh Thụ, trong tiềm thức sẽ luôn mang một chút cảm giác cẩn thận dè dặt, tựa như sợ sự xuất hiện của anh chỉ là ảo giác của chính mình, trong nháy mắt người này sẽ biến mất hư không. Thanh Thụ có thể cảm nhận rõ ràng nỗi lo sợ nghi hoặc trong lòng em trai, nhưng anh không biết nên làm thế nào mới có thể đánh mất nỗi bất an đó, chỉ có thể ôm chặt vai Đông Chí, ý đồ muốn dùng ngôn ngữ tứ chi để khẳng định sự tồn tại của mình.
Đông Chí từ nhỏ được người nhà nuông chiều, ông bà Lăng thì khỏi cần nói, Lăng Lập Đông cũng coi anh như trái tim mình mà sủng nịnh chiếu cố nhưng cảm giác đó cùng với Thanh Thụ hoàn toàn bất đồng. Ở trước mặt Lăng Lập Đông, Đông Chí tựa như tiểu bá vương không chút nào cố kỵ, bởi vì vô luận anh có gây ra bao nhiêu rắc rối thế nào, Lăng Lập Đông đều ra mặt giúp anh. Nhưng khi ở cùng với Thanh Thụ, Đông Chí sẽ theo bản năng cảm thấy mình là một đứa nhỏ, sẽ có loại quyến luyến tin cậy phát ra từ trong tâm.
Đây là một loại tâm tính hết sức kỳ quái, nhưng hai người đều không muốn thay đổi.
“Sao hôm nay anh lại rảnh tới đây?” Đông Chí nhìn đồng hồ: “Ra ngoài đi dạo hay về nhà em?”
Thanh Thụ chú ý tới em trai mình coi nơi ở chung với nam nhân kia là “nhà”, biểu tình khẽ run sợ một chút, lập tức lại lộ ra biểu tình thoáng cười khổ: “Ra ngoài đi dạo đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đông Chí gật đầu, dẫn Thanh Thụ tới bờ biển.
Sắp tới tháng 5, thời tiết đã dần trở nên ấm áp hơn, nhưng gió biển vẫn mang theo hơi lạnh man mác, hai người đi dọc cầu cảng, Đông Chí đột nhiên hỏi: “Anh, sao bộ tộc chúng ta lại có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện?”
Thanh Thụ ngắm nhìn mặt biển xa xa, khẽ nheo mắt lại: “Khi còn bé, anh đã nghe các bô lão trong thôn kể chuyện, họ đều nói chúng ta là hậu đại của Sơn Thần. Anh nghĩ, nói không chừng chuyện này là sự thật.”
Đông Chí do dự nhìn Thanh Thụ.
Thanh Thụ xoa xoa đầu em trai: “Cổ đại có những câu chuyện thần thoại kỳ bí, có khả năng không phải nói bừa. Sơn Thần, Sơn Quỷ, hoặc là những tên gọi thần linh khác, nhưng chung quy cũng đều là một, đều sống trong núi cao rừng già, rời xa nơi ở của con người. Em không thấy những câu chuyện như vậy rất có thể là đang nhắc tới bộ tộc của chúng ta sao?”
Đông Chí trầm ngâm không nói.
“Có thể giao tiếp với động vật, thực vật, có lẽ thời cổ đại trước đây từng có người như vậy. Thí dụ như thần Nông, em không thấy chỉ cần dựa vào đầu lưỡi là có thể nếm ra được công hiệu bất đồng của hàng trăm loại thảo dược là chuyện vô pháp tưởng tượng sao?”
Đồng tử Đông Chí khẽ co rụt lại: “Ý anh là…”
“Đúng vậy, anh luôn nghĩ, có thể ông ấy cũng là một người có năng lực đặc thù, có thể nói chuyện với thực vật. Các nhà khoa học không phải luôn nói thực vật cũng có thể phát ra sóng điện não đó sao?”
Đông Chí cảm thấy lời Thanh Thụ nói có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại ngay chính bọn họ cũng có thể hiểu ngôn ngữ của động vật, loại năng lực thần kỳ này sao có thể không kỳ lạ?
Thanh Thụ khẽ nhíu mày, con ngươi thâm thúy toát ra thần sắc trầm tư: “Loại năng lực này có lẽ ở thời cổ đại trước đây không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng theo phạm vi sinh hoạt của con người không ngừng mở rộng, bộ tộc có năng lực thần bí không ngừng thông hôn với ngoại tộc, loại huyết thống thần bí này dần bị pha loãng vì thế năng lực này cũng dần trở nên yếu đi, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.” Thanh Thụ xòe bàn tay ra, làm một cái thủ thế thập phần tiếc nuối: “Cứ như vậy, những câu chuyện chân thật lúc trước chậm rãi trở thành câu chuyện thần thoại truyền kỳ.”
“Năng lực của bộ tộc chúng ta sở dĩ nhất đại truyền thừa là bởi vì chúng ta xa lánh thời thế, vẫn luôn ở trong thâm sơn cùng cốc, hơn nữa… rất ít khi cùng ngoại tộc thông hôn.”
Đông Chí do dự nhìn hắn: “Cứ như vậy, bộ tộc chúng ta không phải sẽ dần bị thoái hóa sao?”
“Đúng là thế.” Trong mắt Thanh Thụ toát ra một tia đau xót: “Anh nhớ khi mình còn bé, kỳ thật người trong thôn chúng ta cũng không nhiều lắm. Cho dù không bị thiên tai địch họa đả kích thì cũng không thể tồn tại được lâu. Có thể qua mấy chục hoặc mấy trăm năm nữa là triệt để diệt sạch.”
Ánh mắt Đông Chí có chút mê mang: “Hết thảy số phận đã được định trước…”
Thanh Thụ nhún nhún vai.
Đông Chí có chút khổ sở dựa đầu vào vai anh trai: “Thanh Thụ, trên đời này… chỉ còn lại mấy người chúng ta sao?”
“Anh không biết.” ánh mắt Thanh Thụ cũng có chút mờ mịt: “Anh và Đậu Nành vẫn luôn tìm kiếm, chưa từng buông tha hy vọng. Nhưng đôi khi vẫn sẽ cảm thấy hoang mang, cho dù tìm được thì thế nào đây? Hai người, ba người, năm người hay mười người, kỳ thật cũng có khác gì nhau đâu? Chọn lọc tự nhiên mà, Tiểu Ngư, chúng ta đấu không lại ý trời.”
Đông Chí trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh, người nên tìm chúng ta vẫn sẽ tìm, tìm được thì hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, trong nhà có hài tử, chúng ta có quỹ chung, tranh thủ cho bọn nhỏ nhận được sự giáo dục tốt nhất, sau khi trưởng thành có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Thanh Thụ nháy mắt mấy cái, đáy mắt nổi lên thủy quang mỏng manh.
“Không phải vẫn nói làm hết sức rồi mới nghe thiên mệnh sao.” Đông Chí không nhìn biểu tình Thanh Thụ, tiếp tục tự cổ vũ cho cả hai: “Chúng ta còn chưa cố gắng hết sức, thì chưa có tư cách nói chấp nhận số phận.”
/131
|