Hòa Thanh cởi bỏ bao tay y tế, chậm rãi mở vòi nước rửa tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy con mèo đang nô đùa trên bàn kiểm tra, biểu tình trên mặt vừa hưng phấn vừa không hiểu nổi: “Thật sự kỳ quái. Không phải ảo giác, chúng nó thật sự càng trở nên khỏe mạnh. Hai con mèo con còn không quá rõ ràng nhưng con mèo xám quả thực tăng mức lũy thừa…”
Đông Chí trong lòng sốt ruột, vội vàng đánh gãy lời Hòa Thanh thao thao bất tuyệt: “Đừng nói số liệu, tôi không hiểu. Anh nói xem rốt cuộc tình hình sức khỏe tụi nó thế nào rồi?”
“So với trước tốt hơn nhiều.” Hòa Thanh khẳng định gật đầu, sau đó nghiêng đầu cân nhắc một chút, giải thích thực sinh động cho Đông Chí nghe: “Cậu cũng biết, với tuổi của nó ở thế giới loài người đã là một lão trung niên rồi. Chức năng cơ thể đã bắt đầu thoái hóa, các bộ phận cũng bắt đầu chậm rãi suy kiệt. Đây là chuyện bình thường không thể thay đổi. Nhưng thể trạng của nó…nói thế nào nhỉ, giống như các tế bào khỏe mạnh trong người nó đột nhiên gia tăng, đẩy lùi, thay thế các tế bào ốm yếu ra khỏi cơ thể. Nó thích ngủ như vậy, có lẽ là bởi vì thân thể chưa thích ứng kịp với…ách, năng lượng thay thế đột ngột đó?”
Hắn nhìn Đông Chí, tựa như muốn qua sắc mặt anh thấy được đáp án mong muốn: “Cậu rốt cuộc đã làm gì?”
“Tôi có thể làm gì?” Đông Chí khẽ nhíu mày, không biết nên giải thích chuyện này theo lý luận khoa học thế nào: “Nghỉ đông, tôi tới Tây An một chuyến, ở cùng họ hàng hơn nửa tháng. Trang Châu cũng dẫn tụi nó cùng theo đến. Liệu có phải là ăn thực phẩm sạch tự trồng chăng? Thực phẩm rau dưa không chất hóa học, thuần thiên nhiên?”
Hòa Thanh suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu: “Nếu chỉ là thực phẩm sạch thì không có khả năng có tác dụng lớn như vậy. Nó có tiếp xúc với vật thể có tính phóng xạ nào không?”
Đông Chí nhất thời khẩn trương: “Trên người nó có dấu vết dính phóng xạ sao?”
Hòa Thanh vội lắc đầu: “Không, không, cái này là do tôi đoán mò thôi.”
Đông Chí kinh hồn chưa định nhìn hắn.
Hòa Thanh giải thích: “Sự biến hóa trong cơ thể nó là có thật, tôi chỉ tìm một lý do hợp lý để giải thích thôi. Cậu không thấy phỏng đoán này rất có khả năng sao? Đương nhiên tính phóng xạ trong lời tôi nói không giống như trong phim ảnh dính một chút liền khiến người ta bị bệnh bạch cầu gì đó, mà là…giống như đất đá, hay chất khoáng thạch nào đó, chúng nó tản xa xạ tuyến có tác dụng kích thích nhất định đối với cơ thể động vật nhưng cũng không sinh ra bệnh ác tính.”
Đông Chí triệt để ngây người, viên đá màu sắc cổ quái này, chính là một loại khoáng thạch ở trong núi sâu liệu có phải nó là loại khoáng thạch thần bí đến từ thiên ngoại như Hòa Thanh phỏng đoán hay không? Vậy liệu có phải khả năng bộ tộc Sơn Thần có thể giao tiếp với động vật cũng bởi vì ảnh hưởng từ xạ tuyến của loại khoáng thạch này?
Đông Chí hồn du thiên ngoại, suy nghĩ trong chốc lát lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút ly kỳ.
Hòa Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đông Chí, không được như ý liền dây dưa không bỏ mà truy vấn: “Dọc đường đi bọn cậu có tới nơi nào đặc biệt hay tiếp xúc với vật nào kỳ quái không?”
Đông Chí cách lớp quần áo sờ viên đá đeo trước ngực: “Không, không có gì đặc biệt.”
Hòa Thanh khẽ lắc đầu, cảm khái thở dài một cái: “Thiên nhiên thật sự luôn tràn ngập năng lượng thần bí. A, đúng rồi, nếu cậu nhớ ra cái gì nhất định phải nói cho tôi biết nha.”
Đông Chí bụng đầy tâm sự, qua loa đáp ứng liền ôm mấy con mèo trở về nhà.
Khi anh về tới nhà Trang Châu còn chưa về, mấy hôm nay Trang Châu thường xuyên đi sớm về muộn, vội đến không thấy bóng dáng, hỏi hắn hắn cũng không nói. Đông Chí đoán hắn đang thu xếp mở công ty riêng. Chỉ có Hắc Đường ở nhà một mình, chán muốn chết nằm trên thảm xem ti vi. Nó biết Đông Chí đứa nhóm miêu miêu tới chỗ Hòa Thanh khám bệnh, nhưng không biết tình huống cụ thể thế nào, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Lúc này nghe nói thân thể chúng đều khỏe mạnh, Hắc Đường cảm thấy thực sự cao hứng.
Đông Chí lấy cá nhỏ trong tủ lạnh ra quay nóng lên làm cơm cho mấy con mèo, còn mình nấu một bát mỳ ăn tạm. Về phần Hắc Đường, buổi chiều Trang Châu về dẫn nó đi tản bộ rồi mới cho nó ăn, Đông Chí tạm thời mặc kệ nó. Dù sao vị đại thiếu gia nhà giàu này vẫn còn nhiều đồ ăn vặt, không sợ chết đói.
Lúc ăn cơm, Đông Chí lưu ý quan sát động tĩnh của mấy con mèo, quả nhiên khẩu vị của Tiểu Xám so với lúc trước tốt hơn nhiều. Khi đó vô luận nó ăn cái gì, đều trông vô cùng mệt mỏi, không có tinh thần, tựa như không còn chút khí lực. Hiện tại sức lực mười phần giành ăn cùng với Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây.
Đông Chí cảm thấy đối với phỏng đoán của Hòa Thanh, trong lòng anh cũng ân ẩn nghĩ tới, chỉ là không có chứng cớ, nên vô pháp khẳng định hoàn toàn.
Loại nghi hoặc nửa thật nửa giả này quả nhiên khiến nhân tâm khó chịu.
Tiểu Xám ăn no, khoan thai bước tới ghế sô pha, hướng về phía Đông Chí đang xuất thần meo một tiếng. Đông Chí phục hồi tinh thần, cầm hai chân trước nhấc nó lên, cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa bụng nó: “Không thấy trướng bụng sao? Tao thấy hôm nay mày còn ăn nhiều hơn Bồi Tây nữa.”
Tiểu Xám liếm liếm miệng: “Hai ngày nay dường như đặc biệt nhanh đói.”
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Tiểu Xám lắc đầu, ngáp lớn một cái, lại nằm xuống ngực Đông Chí.
Đông Chí dở khóc dở cười: “Vừa ăn no đã đi ngủ?”
“Buồn ngủ.” Tiểu Xám từ từ nhắm hai mắt lại cọ cọ trước ngực anh: “Ngủ trên ngực anh đặc biệt thoải mái.”
Tiểu Xám cọ cọ chính là chỗ viên đá đeo trước ngực Đông Chí. Đông Chí đợi nó ngủ say rồi tháo viên đá để xuống đùi. Tiểu Xám vô ý thức cọ cọ trước ngực anh hai cái lại chuyển người về phía viên đá. Đông Chí lại bỏ viên đá sang cái ghế sô pha bên cạnh, Tiểu Xám đang ngủ say động động vài cái, lăn lông lốc, lăn hẳn sang cái ghế đó, dùng cả tứ chi ôm chặt viên đá vào trong lòng, yết hầu còn phát ra tiếng ngáy thoải mái.
Đông Chí trong lòng kích động, cầm dây đeo cổ từ trong tứ chi Tiểu Xám kéo viên đá ra, đặt trong lòng bàn tay tinh tế nhìn kỹ.
Chẳng lẽ viên đá không ai biết này tựa như độc dược trong câu chuyện cổ tích, có thể bổ sung sinh lực bị xói mòn? Hoặc là sinh lực bản thân cũng là một loại năng lượng thần bí, mà loại đá này vừa lúc ẩn chứa năng lượng đồng dạng? Nhưng anh đeo nó lâu như vậy, toàn thân không có cảm giác dị thường nào, cũng không giống Tiểu Xám đặc biệt thích ngủ, hay dòng năng lượng này chỉ có thể bổ sung giới hạn cho động vật?
Suy nghĩ của Đông Chí không khỏi bay xa, từ việc Tiểu Xám thích ngủ liên tưởng tới tình huống của nhân loại, mọi người đều biết, mỗi khi con người bị cảm, bác sỹ thường đề nghị uống nhiều nước ấm, dùng vitamin và nằm nghỉ trên giường. Trừ hai cái trước, nghe nói ngủ nhiều có tác dụng tăng sức đề kháng chống vi khuẩn — đồng dạng trong giấc ngủ con người sẽ khôi phục sức khỏe, điều này hoàn toàn giống với tình trạng của Tiểu Xám.
Hoặc là nói, nhóm động vật thích bộ tộc Sơn Thần không chỉ bởi vì bọn họ có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện mà còn có thể giao tiếp với chúng mà trọng yếu hơn bọn họ có thể làm cho nhóm động vật ngày càng khỏe mạnh hơn. Cho nên chúng nó đối với người của tộc Sơn Thần trừ bỏ hữu ái còn có một loại tình cảm kính sợ, giống như bọn họ là — Thần đối với chúng.
Đông Chí càng nghĩ càng hưng phấn.
Nhớ tới con chuột Mễ Đoàn, liệu có phải do nó giữ viên đá này hơn hai mươi năm, sớm chiều ở chung cho nên nó mới có thể khỏe mạnh và sống lâu như vậy?
Vậy liệu có phải Tiểu Xám cũng có khả năng sống lâu như Mễ Đoàn hay không?
Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu Đông Chí, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát: Mình phải tìm được tộc nhân của mình.
Mình phải tìm được tộc nhân của mình.
Chỉ khi tìm được họ, mới có thể giải đáp được những nghi vấn trong đầu anh.
Cuối tuần sau tết trồng cây là ngày mà Trang Châu và Đông Chí định cùng gia đình hai bên cùng nhau tham dự hoạt động gia đình. Trừ bỏ Trình An Ny còn đang ở Tây Bắc, Trang Thành Ngôn liền dẫn theo Trang Lâm, còn ông bà Lăng cùng một nhà ba người Lăng Lập Đông đều tới đông đủ. Bởi vì nhiều người, trước đó một ngày Trang Châu cố ý gọi Thất bá chạy tới hỗ trợ một chuyến, từ nhà chính mang một đống dụng cụ tới.
Trang Châu và Đông Chí phụ trách trồng cây, hai vợ chồng Lăng Lập Đông phụ trách trợ thủ cho con trai bảo bối Lăng Bảo Bảo, cả nhà cùng nhau chăm sóc mảnh đất nhỏ dành riêng cho bé. Các trưởng bối phụ trách quy hoạch cả sân vườn, nào là gieo hạt, tưới nước. Mảnh sân vườn nối thông với phòng bếp rốt cuộc định trồng rau củ hay trồng hoa, chuyện này khiến ông bà Lăng cãi nhau một trận, sau đó bà Lăng giành thắng lợi, vườn rau được quy hoạch toàn bộ ở khu đất gần cửa sau phòng bếp nhất — từ phòng bếp đẩy cửa đi ra là tới ngay vườn rau củ, thực thuận tiện.
Nam nhân đều không hiểu việc nhà bằng phụ nữ.
Lăng Bảo Bảo phát hiện mảnh đất dành cho bé so với trong tưởng tượng lớn hơn nhiều lắm, vì thế bé thay đổi chủ ý trồng thêm một khóm hoa cẩm tú cầu cùng hoa mào gà. Lăng Bảo Bảo vừa ở nhà trẻ học được một bài hát có liên quan tới cây hoa mào gà, cảm thấy nó là một loại cây thập phần thú vị.
Dọc tường viện đã trồng xong hoa hồng leo và cây lục la (cây trầu bà), vườn rau trong hoa viên cũng đã được sới thành từng luống từng luống gieo hạt xong, diện mạo của tiểu viện nhất thời rực rỡ hơn hẳn khiến mọi người đồng loạt sinh ra cảm giác vô cùng thành tựu.
Duy nhất không cao hứng chỉ có Hắc Đường.
Cả nhà này vốn là địa bàn của riêng nó, nó muốn chạy nhảy thế nào thì chạy nhảy, muốn đào đất chôn xương ở đâu thì đào. Hiện tại hay rồi, những cục xương nó không nhớ chôn chỗ nào đều bị đào lên không nói, lại còn bị mọi người giễu cợt một phen.
Sân vườn chia ra rất nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực đều được vây bằng một dãy hàng rào gỗ màu trắng. Tuy rằng độ cao hàng rào không cao tới đầu gối cha nó, với độ cao đó, nó nhấc chân nhảy qua cũng không thành vấn đề, nhưng cha nó dường như đã đoán được suy nghĩ của nó, thực nghiêm túc cảnh cáo nó không được nhảy qua hàng rào mà loạn bới đất, còn không được tiểu vào gốc cây hay hàng rào.
Quả thực quá đáng!
Hắc Đường cảm thấy tôn nghiêm tao nhã của một con cẩu cao phú soái như nó bị khiêu chiến một cách nghiêm trọng.
Nó muốn kháng nghị!
Hắc Đường quyết định phải tới phòng bếp ăn chút thịt bò lót bụng trước đã, đêm nay nó sẽ không ăn cơm! Đúng thế, nó quyết định Tuyệt! Thực!
Đông Chí trong lòng sốt ruột, vội vàng đánh gãy lời Hòa Thanh thao thao bất tuyệt: “Đừng nói số liệu, tôi không hiểu. Anh nói xem rốt cuộc tình hình sức khỏe tụi nó thế nào rồi?”
“So với trước tốt hơn nhiều.” Hòa Thanh khẳng định gật đầu, sau đó nghiêng đầu cân nhắc một chút, giải thích thực sinh động cho Đông Chí nghe: “Cậu cũng biết, với tuổi của nó ở thế giới loài người đã là một lão trung niên rồi. Chức năng cơ thể đã bắt đầu thoái hóa, các bộ phận cũng bắt đầu chậm rãi suy kiệt. Đây là chuyện bình thường không thể thay đổi. Nhưng thể trạng của nó…nói thế nào nhỉ, giống như các tế bào khỏe mạnh trong người nó đột nhiên gia tăng, đẩy lùi, thay thế các tế bào ốm yếu ra khỏi cơ thể. Nó thích ngủ như vậy, có lẽ là bởi vì thân thể chưa thích ứng kịp với…ách, năng lượng thay thế đột ngột đó?”
Hắn nhìn Đông Chí, tựa như muốn qua sắc mặt anh thấy được đáp án mong muốn: “Cậu rốt cuộc đã làm gì?”
“Tôi có thể làm gì?” Đông Chí khẽ nhíu mày, không biết nên giải thích chuyện này theo lý luận khoa học thế nào: “Nghỉ đông, tôi tới Tây An một chuyến, ở cùng họ hàng hơn nửa tháng. Trang Châu cũng dẫn tụi nó cùng theo đến. Liệu có phải là ăn thực phẩm sạch tự trồng chăng? Thực phẩm rau dưa không chất hóa học, thuần thiên nhiên?”
Hòa Thanh suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu: “Nếu chỉ là thực phẩm sạch thì không có khả năng có tác dụng lớn như vậy. Nó có tiếp xúc với vật thể có tính phóng xạ nào không?”
Đông Chí nhất thời khẩn trương: “Trên người nó có dấu vết dính phóng xạ sao?”
Hòa Thanh vội lắc đầu: “Không, không, cái này là do tôi đoán mò thôi.”
Đông Chí kinh hồn chưa định nhìn hắn.
Hòa Thanh giải thích: “Sự biến hóa trong cơ thể nó là có thật, tôi chỉ tìm một lý do hợp lý để giải thích thôi. Cậu không thấy phỏng đoán này rất có khả năng sao? Đương nhiên tính phóng xạ trong lời tôi nói không giống như trong phim ảnh dính một chút liền khiến người ta bị bệnh bạch cầu gì đó, mà là…giống như đất đá, hay chất khoáng thạch nào đó, chúng nó tản xa xạ tuyến có tác dụng kích thích nhất định đối với cơ thể động vật nhưng cũng không sinh ra bệnh ác tính.”
Đông Chí triệt để ngây người, viên đá màu sắc cổ quái này, chính là một loại khoáng thạch ở trong núi sâu liệu có phải nó là loại khoáng thạch thần bí đến từ thiên ngoại như Hòa Thanh phỏng đoán hay không? Vậy liệu có phải khả năng bộ tộc Sơn Thần có thể giao tiếp với động vật cũng bởi vì ảnh hưởng từ xạ tuyến của loại khoáng thạch này?
Đông Chí hồn du thiên ngoại, suy nghĩ trong chốc lát lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút ly kỳ.
Hòa Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đông Chí, không được như ý liền dây dưa không bỏ mà truy vấn: “Dọc đường đi bọn cậu có tới nơi nào đặc biệt hay tiếp xúc với vật nào kỳ quái không?”
Đông Chí cách lớp quần áo sờ viên đá đeo trước ngực: “Không, không có gì đặc biệt.”
Hòa Thanh khẽ lắc đầu, cảm khái thở dài một cái: “Thiên nhiên thật sự luôn tràn ngập năng lượng thần bí. A, đúng rồi, nếu cậu nhớ ra cái gì nhất định phải nói cho tôi biết nha.”
Đông Chí bụng đầy tâm sự, qua loa đáp ứng liền ôm mấy con mèo trở về nhà.
Khi anh về tới nhà Trang Châu còn chưa về, mấy hôm nay Trang Châu thường xuyên đi sớm về muộn, vội đến không thấy bóng dáng, hỏi hắn hắn cũng không nói. Đông Chí đoán hắn đang thu xếp mở công ty riêng. Chỉ có Hắc Đường ở nhà một mình, chán muốn chết nằm trên thảm xem ti vi. Nó biết Đông Chí đứa nhóm miêu miêu tới chỗ Hòa Thanh khám bệnh, nhưng không biết tình huống cụ thể thế nào, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Lúc này nghe nói thân thể chúng đều khỏe mạnh, Hắc Đường cảm thấy thực sự cao hứng.
Đông Chí lấy cá nhỏ trong tủ lạnh ra quay nóng lên làm cơm cho mấy con mèo, còn mình nấu một bát mỳ ăn tạm. Về phần Hắc Đường, buổi chiều Trang Châu về dẫn nó đi tản bộ rồi mới cho nó ăn, Đông Chí tạm thời mặc kệ nó. Dù sao vị đại thiếu gia nhà giàu này vẫn còn nhiều đồ ăn vặt, không sợ chết đói.
Lúc ăn cơm, Đông Chí lưu ý quan sát động tĩnh của mấy con mèo, quả nhiên khẩu vị của Tiểu Xám so với lúc trước tốt hơn nhiều. Khi đó vô luận nó ăn cái gì, đều trông vô cùng mệt mỏi, không có tinh thần, tựa như không còn chút khí lực. Hiện tại sức lực mười phần giành ăn cùng với Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây.
Đông Chí cảm thấy đối với phỏng đoán của Hòa Thanh, trong lòng anh cũng ân ẩn nghĩ tới, chỉ là không có chứng cớ, nên vô pháp khẳng định hoàn toàn.
Loại nghi hoặc nửa thật nửa giả này quả nhiên khiến nhân tâm khó chịu.
Tiểu Xám ăn no, khoan thai bước tới ghế sô pha, hướng về phía Đông Chí đang xuất thần meo một tiếng. Đông Chí phục hồi tinh thần, cầm hai chân trước nhấc nó lên, cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa bụng nó: “Không thấy trướng bụng sao? Tao thấy hôm nay mày còn ăn nhiều hơn Bồi Tây nữa.”
Tiểu Xám liếm liếm miệng: “Hai ngày nay dường như đặc biệt nhanh đói.”
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Tiểu Xám lắc đầu, ngáp lớn một cái, lại nằm xuống ngực Đông Chí.
Đông Chí dở khóc dở cười: “Vừa ăn no đã đi ngủ?”
“Buồn ngủ.” Tiểu Xám từ từ nhắm hai mắt lại cọ cọ trước ngực anh: “Ngủ trên ngực anh đặc biệt thoải mái.”
Tiểu Xám cọ cọ chính là chỗ viên đá đeo trước ngực Đông Chí. Đông Chí đợi nó ngủ say rồi tháo viên đá để xuống đùi. Tiểu Xám vô ý thức cọ cọ trước ngực anh hai cái lại chuyển người về phía viên đá. Đông Chí lại bỏ viên đá sang cái ghế sô pha bên cạnh, Tiểu Xám đang ngủ say động động vài cái, lăn lông lốc, lăn hẳn sang cái ghế đó, dùng cả tứ chi ôm chặt viên đá vào trong lòng, yết hầu còn phát ra tiếng ngáy thoải mái.
Đông Chí trong lòng kích động, cầm dây đeo cổ từ trong tứ chi Tiểu Xám kéo viên đá ra, đặt trong lòng bàn tay tinh tế nhìn kỹ.
Chẳng lẽ viên đá không ai biết này tựa như độc dược trong câu chuyện cổ tích, có thể bổ sung sinh lực bị xói mòn? Hoặc là sinh lực bản thân cũng là một loại năng lượng thần bí, mà loại đá này vừa lúc ẩn chứa năng lượng đồng dạng? Nhưng anh đeo nó lâu như vậy, toàn thân không có cảm giác dị thường nào, cũng không giống Tiểu Xám đặc biệt thích ngủ, hay dòng năng lượng này chỉ có thể bổ sung giới hạn cho động vật?
Suy nghĩ của Đông Chí không khỏi bay xa, từ việc Tiểu Xám thích ngủ liên tưởng tới tình huống của nhân loại, mọi người đều biết, mỗi khi con người bị cảm, bác sỹ thường đề nghị uống nhiều nước ấm, dùng vitamin và nằm nghỉ trên giường. Trừ hai cái trước, nghe nói ngủ nhiều có tác dụng tăng sức đề kháng chống vi khuẩn — đồng dạng trong giấc ngủ con người sẽ khôi phục sức khỏe, điều này hoàn toàn giống với tình trạng của Tiểu Xám.
Hoặc là nói, nhóm động vật thích bộ tộc Sơn Thần không chỉ bởi vì bọn họ có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện mà còn có thể giao tiếp với chúng mà trọng yếu hơn bọn họ có thể làm cho nhóm động vật ngày càng khỏe mạnh hơn. Cho nên chúng nó đối với người của tộc Sơn Thần trừ bỏ hữu ái còn có một loại tình cảm kính sợ, giống như bọn họ là — Thần đối với chúng.
Đông Chí càng nghĩ càng hưng phấn.
Nhớ tới con chuột Mễ Đoàn, liệu có phải do nó giữ viên đá này hơn hai mươi năm, sớm chiều ở chung cho nên nó mới có thể khỏe mạnh và sống lâu như vậy?
Vậy liệu có phải Tiểu Xám cũng có khả năng sống lâu như Mễ Đoàn hay không?
Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu Đông Chí, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát: Mình phải tìm được tộc nhân của mình.
Mình phải tìm được tộc nhân của mình.
Chỉ khi tìm được họ, mới có thể giải đáp được những nghi vấn trong đầu anh.
Cuối tuần sau tết trồng cây là ngày mà Trang Châu và Đông Chí định cùng gia đình hai bên cùng nhau tham dự hoạt động gia đình. Trừ bỏ Trình An Ny còn đang ở Tây Bắc, Trang Thành Ngôn liền dẫn theo Trang Lâm, còn ông bà Lăng cùng một nhà ba người Lăng Lập Đông đều tới đông đủ. Bởi vì nhiều người, trước đó một ngày Trang Châu cố ý gọi Thất bá chạy tới hỗ trợ một chuyến, từ nhà chính mang một đống dụng cụ tới.
Trang Châu và Đông Chí phụ trách trồng cây, hai vợ chồng Lăng Lập Đông phụ trách trợ thủ cho con trai bảo bối Lăng Bảo Bảo, cả nhà cùng nhau chăm sóc mảnh đất nhỏ dành riêng cho bé. Các trưởng bối phụ trách quy hoạch cả sân vườn, nào là gieo hạt, tưới nước. Mảnh sân vườn nối thông với phòng bếp rốt cuộc định trồng rau củ hay trồng hoa, chuyện này khiến ông bà Lăng cãi nhau một trận, sau đó bà Lăng giành thắng lợi, vườn rau được quy hoạch toàn bộ ở khu đất gần cửa sau phòng bếp nhất — từ phòng bếp đẩy cửa đi ra là tới ngay vườn rau củ, thực thuận tiện.
Nam nhân đều không hiểu việc nhà bằng phụ nữ.
Lăng Bảo Bảo phát hiện mảnh đất dành cho bé so với trong tưởng tượng lớn hơn nhiều lắm, vì thế bé thay đổi chủ ý trồng thêm một khóm hoa cẩm tú cầu cùng hoa mào gà. Lăng Bảo Bảo vừa ở nhà trẻ học được một bài hát có liên quan tới cây hoa mào gà, cảm thấy nó là một loại cây thập phần thú vị.
Dọc tường viện đã trồng xong hoa hồng leo và cây lục la (cây trầu bà), vườn rau trong hoa viên cũng đã được sới thành từng luống từng luống gieo hạt xong, diện mạo của tiểu viện nhất thời rực rỡ hơn hẳn khiến mọi người đồng loạt sinh ra cảm giác vô cùng thành tựu.
Duy nhất không cao hứng chỉ có Hắc Đường.
Cả nhà này vốn là địa bàn của riêng nó, nó muốn chạy nhảy thế nào thì chạy nhảy, muốn đào đất chôn xương ở đâu thì đào. Hiện tại hay rồi, những cục xương nó không nhớ chôn chỗ nào đều bị đào lên không nói, lại còn bị mọi người giễu cợt một phen.
Sân vườn chia ra rất nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực đều được vây bằng một dãy hàng rào gỗ màu trắng. Tuy rằng độ cao hàng rào không cao tới đầu gối cha nó, với độ cao đó, nó nhấc chân nhảy qua cũng không thành vấn đề, nhưng cha nó dường như đã đoán được suy nghĩ của nó, thực nghiêm túc cảnh cáo nó không được nhảy qua hàng rào mà loạn bới đất, còn không được tiểu vào gốc cây hay hàng rào.
Quả thực quá đáng!
Hắc Đường cảm thấy tôn nghiêm tao nhã của một con cẩu cao phú soái như nó bị khiêu chiến một cách nghiêm trọng.
Nó muốn kháng nghị!
Hắc Đường quyết định phải tới phòng bếp ăn chút thịt bò lót bụng trước đã, đêm nay nó sẽ không ăn cơm! Đúng thế, nó quyết định Tuyệt! Thực!
/131
|