Kết quả thương nghị vẫn là rời địa điểm gặp mặt từ nhà chính Trang gia thành nhà của Trang Châu. Cha hắn và dì An Ny có thể giả bộ tới đây làm khách. Sắp xếp như vậy sẽ không giống như hắn cố ý dẫn người ra mắt với trưởng bối, hơn nữa Trang Châu cảm thấy nơi này quen thuộc với Đông Chí, trong nhà còn có miêu miêu cẩu cẩu ở cùng, em ấy hẳn sẽ không còn khẩn trương.
Đối với chuyện con trai nhọc lòng an bài vì bà xã nó như vậy, Trang Thành Ngôn chỉ còn biết đỡ trán thở dài: “Quả nhiên con trai lớn không thể giữ trong nhà, có vợ quên.. ách, quên cha.”
Trình An Ny an ủi ông: “Này chứng minh thằng hai là một nam nhân tốt biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Trang Thành Ngôn lắc đầu: “Vậy dẫn cả thằng út theo đi. Không phải nó cũng biết Đông Chí sao? Nhiều người một chút, không khí sẽ không còn xấu hổ.”
Trình An Ny cười đáp ứng.
Trang Châu sắp xếp xong xuôi mọi thứ, lại gọi điện cho Đông Chí nói anh về nhà xem mấy cái cây đã được hắn trồng. Đông Chí cảm thấy không phải là hắn muốn mình tới xem mấy cái cây mà hoàn toàn là ăn no rửng mỡ. Nhưng nghĩ lại, hắn bây giờ là dân thất nghiệp, không phải bận rộn công tác, sinh hoạt khó tránh khỏi buồn tẻ, không có việc gì làm lấy việc trồng cây chăm hoa giết thời gian cũng được.
Tuy nghĩ thế nhưng khi Đông Chí tới vẫn mang theo mấy tờ danh sách, bên trên liệt kê tên mấy cửa hàng bán hoa cùng các loại giống cây đẹp giá rẻ mà nhà anh hay mua ở thành phố Tân Hải này. Sau rằm tháng riêng trường học đã bắt đầu khai giảng, mỗi khi không có tiết dạy, Đông Chí đều lên mạng tìm thông tin mình cần.
Trang Châu chu môi hôn cái chóc lên mặt người yêu: “Thật tri kỷ.”
Đông Chí ghét bỏ đẩy hắn ra: “Anh bảo em sau khi tan học liền tới đây ăn cơm, kết quả sao lại trống trơn thế này? Cơm đâu? Đừng nói là kêu em vội vã tới đây là để làm đầu bếp cho anh nhé?”
Trang Châu dẫn Đông Chí xuống bếp nhìn cái nồi trên bếp: “Canh dưa chua cá. Dưa chua và nguyên liệu đều do cửa hàng của Hòa Khoan làm, đặc biệt thơm ngon. Đảm bảo em ăn một lần liền không thể ngừng được. Xương và chân gà anh cũng đã rã đông rồi, lát nữa chỉ cần nấu cùng với một chút rau, hẳn là đủ rồi.”
“Hẳn là đủ?”Đông Chí hồ nghi hìn hắn: “Hai người chúng ta mà phải làm nhiều đồ ăn vậy sao?”
Trang Châu hắc hắc khẽ cười hai tiếng: “Ba anh vừa gọi điện tới, nói sẽ đến đây ăn cơm.”
Đông Chí sửng sốt một chút: “Bọn họ tới ăn cơm, vậy em…”
“Nếu chạm mặt vậy cứ ra mắt luôn đi.” Trang Châu làm ra vẻ không chút để ý khuyên nhủ: “Người một nhà, trước sau gì cũng phải gặp thôi.”
Đông Chí trong lòng thấp thỏm, lập tức có chút hoài nghi liệu đây có phải do Trang Châu tận lực an bài hay không? Nhưng bộ dáng Trang Châu quá mức tự nhiên, khiến anh không thể nào nghi ngờ nổi.
Trang Châu kéo người yêu vào ngực, tựa như ôm hài tử dỗ dành khẽ vỗ vỗ lưng Đông Chí mấy cái: “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đừng nghĩ nhiều, hơn nữa còn có anh mà, có anh ở đây sao có thể để em chịu ủy khuất được?”
Đông Chí im lặng không nói.
Trang Châu nhớ tới chuyện Hạ Mạt lần trước, đột nhiên có chút đau lòng: “Tin tưởng anh.”
Đông Chí hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Trang Châu nhìn cặp mắt trong suốt như hài tử của người yêu, trong lòng nóng lên, không kìm lòng nổi mà cúi đầu hôn lên môi Đông Chí.
Trong phòng khách, Hắc Đường rụt đầu về, nói ra phát hiện mới của mình với Tiểu Xám: “Đông Chí còn chưa ăn cơm đâu, kỳ thật cha tôi không cần vội vã giúp anh ấy liếm miệng như vậy.”
Tiểu Xám nằm trên cửa sổ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, vẻ mặt suy ngẫm sâu xa nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau ở cửa bếp. Bồi Tây nằm xuống cạnh nó, nhỏ giọng oán giận: “Tôi cảm thấy hai người bọn họ đều thực hưởng thụ quá trình liếm miệng. Tôi cảm thấy trước kia Đông Chí đâu có lười biếng như vậy, thật kỳ quái…”
Tiểu Dạng Nhi nhảy tới, mài móng vuốt lên người Hắc Đường: “Cái gì mà liếm miệng, tôi thấy cậu là đang nói bừa đi. Liếm miệng mà cần phải thò tay vào trong quần áo Đông Chí à? Cha cậu quấn lấy Đông Chí rõ ràng là đang muốn giao phối!”
Một câu làm bừng tỉnh cả bọn.
Mấy tiểu tử kia hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là kiểu rốt cục chân tướng bị phát hiện, thực không thể tin nổi. Sau một lúc lâu, Tiểu Xám vẫy vẫy cái đuôi, như có điều suy nghĩ: “Chúng ta đều bị Hắc Đường tung hỏa mù, cho nên mới tưởng rằng hai người bọn họ chỉ dừng lại ở giai đoạn liếm miệng cho nhau… hóa ra đã phát triển tới mức độ muốn giao phối rồi sao?!”
Hắc Đường vô tội bị chỉ trích, có chút không phục: “Lúc Đông Chí ở đây, cha tôi vẫn luôn ở cách vách với anh ấy. Căn bản không có như mấy cậu nói cái kia… cái kia…”
Tiểu Dạng Nhi phản bác: “Dù sao cũng không chỉ dừng lại ở mức độ liếm miệng đơn giản như vậy.”
“Ồn quá.” Tiểu Xám ngăn lại đám tiểu tử đang cãi nhau: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lát nữa cha mẹ của cha Hắc Đường sắp tới xem mặt Đông Chí, cha Hắc Đường cố ý gạt Đông Chí, tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
Tiểu Dạng Nhi đập chân ồn ào: “Dù sao cũng không thể để Đông Chí bị ai khi dễ! Nếu cái tên to cao lần trước chạy tới khi dễ Đông Chí nữa, chúng ta xông tới cào nát mặt gã!”
Tiểu Xám tà liếc mắt nhìn nó một cái: “Cào gã thì dễ, nhưng vấn đề là cào xong rồi thì sao? Nếu cha Hắc Đường không ở nhà không phải tên đó lại tới đổ hết lên đầu Đông Chí sao? Nháo đến cùng vẫn là Đông Chí chịu thiệt. Không thể lỗ mãng như vậy.”
Bồi Tây nghe vậy càng lo lắng hỏi Hắc Đường: “Nếu ông bà nội cậu giống cái tên to cao lần trước đều không thích Đông Chí thì làm sao? Liệu bọn họ có đuổi Đông Chí đi không?”
Hắc Đường nghe thấy xưng hô “ông bà nội” nhất thời 囧 “Tôi chỉ nhận cha thôi…” nó là cẩu cẩu, tuy rằng cũng có huyết thống ngược dòng nhưng mà đối với chúng nó, loại thuyết pháp ông bà nội này thật sự rất kỳ quái.
Tiểu Dạng Nhi nhảy lên đầu nó đập một cái: “Tập trung trọng điểm!”
Hắc Đường nâng móng vuốt lên xoa xoa đầu mình: “Mấy cậu khỏi lo, tôi nghe cha nói, bọn họ… ách, chính là cha mẹ của cha tôi, bọn họ sẽ không khó xử Đông Chí đâu.”
Tiểu Xám nghĩ nghĩ: “Nếu không thế này đi, ba chúng ta tạm trốn đi, để mình Hắc Đường ở lại phòng khách xem tình hình.”
Bồi Tây cùng Tiểu Dạng Nhi đồng thời nhìn nó: “Vì sao phải trốn đi?”
Tiểu Xám vẻ mặt thâm trầm nhìn chúng nó: “Đây là lần gặp mặt chính thức, bọn họ nhất định sẽ tiến hành đủ loại đánh giá với Đông Chí. Mấy đứa nghĩ xem, mấy đứa chúng ta đều là do Đông Chí mang tới, liệu bọn họ có cảm thấy Đông Chí đang xen vào việc của người khác không?”
Hắc Đường thường xuyên xem phim trên tivi vừa nghe liền hiểu được: “Các cậu sợ bị coi thành con ghẻ?”
Bồi Tây và Tiểu Dạng Nhi lại đồng thời nhìn nó: “Con ghẻ là cái gì?”
Hắc Đường rung đùi đắc ý giải thích cho bọn nó: “Chính là con riêng của mẹ kế theo mẹ gả vào.”
Ba con mèo nhất loạt đều 囧 nhìn nó: “Sao lại là mẹ kế?!”
Hắc Đường: “…”
Đúng nha, vì sao lại là mẹ kế nhể? (Jer: =))) suy nghĩ của mấy đứa thặc kỳ ba)
Lần đầu gặp mặt so với dự đoán của Đông Chí càng thêm tự nhiên hơn nhiều. Ông Trang là một người rất nghiêm túc nhưng thần sắc thực ôn hòa. Thấy ông ấy, Đông Chí liền nhớ tới lời Trang Lâm từng nói: “Ba của em là một người thích giả bộ, ông ấy thích giả tự cao tự đại, cho dù trong lòng không tức giận cũng sẽ giả bộ tức giận…” sau đó Đông Chí liền nhiều lần ngờ vực vô căn cứ trong lòng bộ dạng hiện tại của ông Trang có phải là đang giả bộ hay không.
Loại ngờ vực vô căn cứ này đã vô tình làm giảm bớt sự khẩn trương trong lòng Đông Chí.
Mẹ kế Trang Châu là một người trông thực trẻ tuổi, cũng thực thoải mái cởi mở, đứng cùng Trang Lâm rất giống hai chị em. Khi bọn họ tới, Trang Châu và Đông Chí đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Trình An Ny xung phong nhận việc đồng thời muốn bộc lộ tài năng cho mấy đứa nhỏ lác mắt, còn thực dũng cảm đẩy cả hai lên phòng khách. Trang Thành Ngôn liếc mắt nhìn cánh cửa thủy tinh ở phòng bếp, nhẫn nhẫn, lại nhẫn nhẫn, rốt cục không nhịn nổi nữa, bắt đầu hàm súc làm công tác dự phòng trước cho mấy đứa con: “An Ny gần đây đang theo học một lớp nấu ăn, học đều là mấy món đông tây kết hợp, cho nên món ăn làm ra đều tương đối… tương đối kỳ quái. Mấy đứa nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, tận lực không nên đả kích tính tích cực của em ấy.”
Mấy đứa con đều ngầm hiểu trong lòng.
Mấy món ăn An Ny bưng ra lần lượt là: chân gà hầm rượu vang, dưa chua nấu thịt hun khói, rau xào cà ri, súp ngô nấu cá. Hương vị ngoài dự đoán cũng không tệ lắm.
Một bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lúc bưng hoa quả lên, Trình An Ny ho khan hai tiếng, bắt đầu thăm dò mục đích chủ yếu của việc này: “Đông Chí à, dì và bác trai muốn thương lượng với con một chuyện.”
Đông Chí vội vàng ngồi thẳng thắt lưng: “Dì cứ nói.”
“Là thế này…” Trình An Ny lên tiếng: “Chúng ta muốn tìm cơ hội gặp mặt gia đình con. Con xem lúc nào thuận tiện, trở về thương lượng với bọn họ xem được không?”
Đông Chí ngẩn người, theo bản năng nhìn Trang Châu một cái, biểu tình của hắn cũng có vẻ rất bất ngờ.
Đông Chí gật đầu: “Dạ được, con sẽ về thương lượng với bọn họ một chút.”
Trình An Ny vừa lòng gật đầu: “Con hẳn cũng đã nhìn ra thái độ của dì và ba Trang Châu đối với chuyện của các con. Chúng ta đều hy vọng các con đều hạnh phúc. Về phía gia tộc, các con không cần để ý nhiều, còn có bọn ta chống đỡ. Còn về thái độ của xã hội, khi các con nói với gia đình hẳn là đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Dì chỉ muốn nói mặc kệ người ngoài nói thế nào, người trong nhà sẽ toàn lực ủng hộ các con.”
Đông Chí bị cảm động, thanh âm có chút phát run: “Cảm ơn bác trai, bác gái.”
Trang Châu vỗ nhẹ lên vai Đông Chí, hắn cũng bị lời nói của dì An Ny làm cho cảm động. Hơn nữa dì ấy còn bày tỏ nếu gia tộc bên kia gây áp lực bọn họ sẽ ra mặt giải quyết hộ.
Trang Thành Ngôn thấy vợ mình nói cũng đã xong, chỉ bổ sung thêm: “Chờ sau khi gia trưởng hai nhà gặp mặt rồi, chúng ta chính thức là người một nhà. Về sau các con định ra nước ngoài kết hôn hay ở trong nhà mời bạn bè thân thiết một bữa cơm thân mật, cái này chúng ta không tham dự, tùy các con quyết định. Ta chỉ muốn nói với các con một chuyện.” Ông tạm dừng một chút, lúc mở miệng mang theo vài phần khó xử: “Đông Chí, ta biết trước đây Hạ Mạt từng đi tìm con, nghe nói còn khiến con không thoải mái… ta chỉ muốn nói, chỉ cần hai đứa các con ngày ngày đều tốt đẹp thì sớm hay muộn cũng có ngày nó tiếp thu chuyện này. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà.”
Đông Chí hiểu được ý ông, anh biết, nếu lúc này anh nói vài câu không truy xét nữa, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ cao hứng. Nhưng anh cũng không nguyện ý làm trái lương tâm của mình, như vậy đối với trưởng bối mà nói, không khỏi quá mức khinh mạn. Đông Chí do dự một chút, thản nhiên đáp lại: “Con dù không phải người đặc biệt thông cảm với người khác nhưng con cũng không phải người hay để tâm chuyện vụn vặt. Con sẽ không mở miệng nói lời hay có lệ với trưởng bối… con chỉ muốn nói, nếu anh ta cảm thấy có hứng thú đối với cuộc sống sinh hoạt của bọn con, thì có thể tới tìm Trang Châu hỏi thăm, về phần Trang Châu có thích nói với anh ta hay không, đó là chuyện của anh ấy. Nhưng anh ta không được tới tìm con.”
Trang Thành Ngôn cũng không ngờ đứa nhỏ này lại thẳng thắn tới vậy, nhưng ngẫm lại, đã là người một nhà còn dùng mấy lời nói có lệ qua loa với nhau như vậy ngược lại không hay chút nào, vì thế gật đầu nói: “Nó quả thật không nên tới tìm con. Điểm này ta sẽ hảo hảo nói chuyện với nó. Nó cũng là người trưởng thành rồi, hẳn sẽ biết đúng mực, không nên nhúng tay vào chuyện riêng của người khác. Nếu nó thật sự làm chuyện gì khiến con không thoải mái, con có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Đông Chí vội nói: “Con cảm ơn bác trai.”
Trang Thành Ngôn còn nói thêm: “Còn thằng hai nữa, dù sao hai đứa cũng là anh em, hai đứa các con có mâu thuẫn gì thì tự đi giải quyết.”
Trang Châu gật đầu: “Con biết rồi, ba.”
“Sở dĩ nói tới cái này,” Trang Thành Ngôn do dự một chút: “Là bởi vì có người nói cho ba biết, Hạ Mạt đang thuê một khu đất ở Tân Hải thị, nghe nói định mở phân xưởng ở đây. Nếu lời đồn là thật, thì về sau cơ hội chạm mặt chỉ sợ là không ít, các con cũng phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Đông Chí cùng Trang Châu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Khi đó Đông Chí còn không ngờ được, anh sẽ chạm trán Hạ Mạt trước cả người Trang gia gặp mặt nói chuyện với hắn ta.
Đối với chuyện con trai nhọc lòng an bài vì bà xã nó như vậy, Trang Thành Ngôn chỉ còn biết đỡ trán thở dài: “Quả nhiên con trai lớn không thể giữ trong nhà, có vợ quên.. ách, quên cha.”
Trình An Ny an ủi ông: “Này chứng minh thằng hai là một nam nhân tốt biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Trang Thành Ngôn lắc đầu: “Vậy dẫn cả thằng út theo đi. Không phải nó cũng biết Đông Chí sao? Nhiều người một chút, không khí sẽ không còn xấu hổ.”
Trình An Ny cười đáp ứng.
Trang Châu sắp xếp xong xuôi mọi thứ, lại gọi điện cho Đông Chí nói anh về nhà xem mấy cái cây đã được hắn trồng. Đông Chí cảm thấy không phải là hắn muốn mình tới xem mấy cái cây mà hoàn toàn là ăn no rửng mỡ. Nhưng nghĩ lại, hắn bây giờ là dân thất nghiệp, không phải bận rộn công tác, sinh hoạt khó tránh khỏi buồn tẻ, không có việc gì làm lấy việc trồng cây chăm hoa giết thời gian cũng được.
Tuy nghĩ thế nhưng khi Đông Chí tới vẫn mang theo mấy tờ danh sách, bên trên liệt kê tên mấy cửa hàng bán hoa cùng các loại giống cây đẹp giá rẻ mà nhà anh hay mua ở thành phố Tân Hải này. Sau rằm tháng riêng trường học đã bắt đầu khai giảng, mỗi khi không có tiết dạy, Đông Chí đều lên mạng tìm thông tin mình cần.
Trang Châu chu môi hôn cái chóc lên mặt người yêu: “Thật tri kỷ.”
Đông Chí ghét bỏ đẩy hắn ra: “Anh bảo em sau khi tan học liền tới đây ăn cơm, kết quả sao lại trống trơn thế này? Cơm đâu? Đừng nói là kêu em vội vã tới đây là để làm đầu bếp cho anh nhé?”
Trang Châu dẫn Đông Chí xuống bếp nhìn cái nồi trên bếp: “Canh dưa chua cá. Dưa chua và nguyên liệu đều do cửa hàng của Hòa Khoan làm, đặc biệt thơm ngon. Đảm bảo em ăn một lần liền không thể ngừng được. Xương và chân gà anh cũng đã rã đông rồi, lát nữa chỉ cần nấu cùng với một chút rau, hẳn là đủ rồi.”
“Hẳn là đủ?”Đông Chí hồ nghi hìn hắn: “Hai người chúng ta mà phải làm nhiều đồ ăn vậy sao?”
Trang Châu hắc hắc khẽ cười hai tiếng: “Ba anh vừa gọi điện tới, nói sẽ đến đây ăn cơm.”
Đông Chí sửng sốt một chút: “Bọn họ tới ăn cơm, vậy em…”
“Nếu chạm mặt vậy cứ ra mắt luôn đi.” Trang Châu làm ra vẻ không chút để ý khuyên nhủ: “Người một nhà, trước sau gì cũng phải gặp thôi.”
Đông Chí trong lòng thấp thỏm, lập tức có chút hoài nghi liệu đây có phải do Trang Châu tận lực an bài hay không? Nhưng bộ dáng Trang Châu quá mức tự nhiên, khiến anh không thể nào nghi ngờ nổi.
Trang Châu kéo người yêu vào ngực, tựa như ôm hài tử dỗ dành khẽ vỗ vỗ lưng Đông Chí mấy cái: “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đừng nghĩ nhiều, hơn nữa còn có anh mà, có anh ở đây sao có thể để em chịu ủy khuất được?”
Đông Chí im lặng không nói.
Trang Châu nhớ tới chuyện Hạ Mạt lần trước, đột nhiên có chút đau lòng: “Tin tưởng anh.”
Đông Chí hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Trang Châu nhìn cặp mắt trong suốt như hài tử của người yêu, trong lòng nóng lên, không kìm lòng nổi mà cúi đầu hôn lên môi Đông Chí.
Trong phòng khách, Hắc Đường rụt đầu về, nói ra phát hiện mới của mình với Tiểu Xám: “Đông Chí còn chưa ăn cơm đâu, kỳ thật cha tôi không cần vội vã giúp anh ấy liếm miệng như vậy.”
Tiểu Xám nằm trên cửa sổ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, vẻ mặt suy ngẫm sâu xa nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau ở cửa bếp. Bồi Tây nằm xuống cạnh nó, nhỏ giọng oán giận: “Tôi cảm thấy hai người bọn họ đều thực hưởng thụ quá trình liếm miệng. Tôi cảm thấy trước kia Đông Chí đâu có lười biếng như vậy, thật kỳ quái…”
Tiểu Dạng Nhi nhảy tới, mài móng vuốt lên người Hắc Đường: “Cái gì mà liếm miệng, tôi thấy cậu là đang nói bừa đi. Liếm miệng mà cần phải thò tay vào trong quần áo Đông Chí à? Cha cậu quấn lấy Đông Chí rõ ràng là đang muốn giao phối!”
Một câu làm bừng tỉnh cả bọn.
Mấy tiểu tử kia hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là kiểu rốt cục chân tướng bị phát hiện, thực không thể tin nổi. Sau một lúc lâu, Tiểu Xám vẫy vẫy cái đuôi, như có điều suy nghĩ: “Chúng ta đều bị Hắc Đường tung hỏa mù, cho nên mới tưởng rằng hai người bọn họ chỉ dừng lại ở giai đoạn liếm miệng cho nhau… hóa ra đã phát triển tới mức độ muốn giao phối rồi sao?!”
Hắc Đường vô tội bị chỉ trích, có chút không phục: “Lúc Đông Chí ở đây, cha tôi vẫn luôn ở cách vách với anh ấy. Căn bản không có như mấy cậu nói cái kia… cái kia…”
Tiểu Dạng Nhi phản bác: “Dù sao cũng không chỉ dừng lại ở mức độ liếm miệng đơn giản như vậy.”
“Ồn quá.” Tiểu Xám ngăn lại đám tiểu tử đang cãi nhau: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lát nữa cha mẹ của cha Hắc Đường sắp tới xem mặt Đông Chí, cha Hắc Đường cố ý gạt Đông Chí, tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
Tiểu Dạng Nhi đập chân ồn ào: “Dù sao cũng không thể để Đông Chí bị ai khi dễ! Nếu cái tên to cao lần trước chạy tới khi dễ Đông Chí nữa, chúng ta xông tới cào nát mặt gã!”
Tiểu Xám tà liếc mắt nhìn nó một cái: “Cào gã thì dễ, nhưng vấn đề là cào xong rồi thì sao? Nếu cha Hắc Đường không ở nhà không phải tên đó lại tới đổ hết lên đầu Đông Chí sao? Nháo đến cùng vẫn là Đông Chí chịu thiệt. Không thể lỗ mãng như vậy.”
Bồi Tây nghe vậy càng lo lắng hỏi Hắc Đường: “Nếu ông bà nội cậu giống cái tên to cao lần trước đều không thích Đông Chí thì làm sao? Liệu bọn họ có đuổi Đông Chí đi không?”
Hắc Đường nghe thấy xưng hô “ông bà nội” nhất thời 囧 “Tôi chỉ nhận cha thôi…” nó là cẩu cẩu, tuy rằng cũng có huyết thống ngược dòng nhưng mà đối với chúng nó, loại thuyết pháp ông bà nội này thật sự rất kỳ quái.
Tiểu Dạng Nhi nhảy lên đầu nó đập một cái: “Tập trung trọng điểm!”
Hắc Đường nâng móng vuốt lên xoa xoa đầu mình: “Mấy cậu khỏi lo, tôi nghe cha nói, bọn họ… ách, chính là cha mẹ của cha tôi, bọn họ sẽ không khó xử Đông Chí đâu.”
Tiểu Xám nghĩ nghĩ: “Nếu không thế này đi, ba chúng ta tạm trốn đi, để mình Hắc Đường ở lại phòng khách xem tình hình.”
Bồi Tây cùng Tiểu Dạng Nhi đồng thời nhìn nó: “Vì sao phải trốn đi?”
Tiểu Xám vẻ mặt thâm trầm nhìn chúng nó: “Đây là lần gặp mặt chính thức, bọn họ nhất định sẽ tiến hành đủ loại đánh giá với Đông Chí. Mấy đứa nghĩ xem, mấy đứa chúng ta đều là do Đông Chí mang tới, liệu bọn họ có cảm thấy Đông Chí đang xen vào việc của người khác không?”
Hắc Đường thường xuyên xem phim trên tivi vừa nghe liền hiểu được: “Các cậu sợ bị coi thành con ghẻ?”
Bồi Tây và Tiểu Dạng Nhi lại đồng thời nhìn nó: “Con ghẻ là cái gì?”
Hắc Đường rung đùi đắc ý giải thích cho bọn nó: “Chính là con riêng của mẹ kế theo mẹ gả vào.”
Ba con mèo nhất loạt đều 囧 nhìn nó: “Sao lại là mẹ kế?!”
Hắc Đường: “…”
Đúng nha, vì sao lại là mẹ kế nhể? (Jer: =))) suy nghĩ của mấy đứa thặc kỳ ba)
Lần đầu gặp mặt so với dự đoán của Đông Chí càng thêm tự nhiên hơn nhiều. Ông Trang là một người rất nghiêm túc nhưng thần sắc thực ôn hòa. Thấy ông ấy, Đông Chí liền nhớ tới lời Trang Lâm từng nói: “Ba của em là một người thích giả bộ, ông ấy thích giả tự cao tự đại, cho dù trong lòng không tức giận cũng sẽ giả bộ tức giận…” sau đó Đông Chí liền nhiều lần ngờ vực vô căn cứ trong lòng bộ dạng hiện tại của ông Trang có phải là đang giả bộ hay không.
Loại ngờ vực vô căn cứ này đã vô tình làm giảm bớt sự khẩn trương trong lòng Đông Chí.
Mẹ kế Trang Châu là một người trông thực trẻ tuổi, cũng thực thoải mái cởi mở, đứng cùng Trang Lâm rất giống hai chị em. Khi bọn họ tới, Trang Châu và Đông Chí đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Trình An Ny xung phong nhận việc đồng thời muốn bộc lộ tài năng cho mấy đứa nhỏ lác mắt, còn thực dũng cảm đẩy cả hai lên phòng khách. Trang Thành Ngôn liếc mắt nhìn cánh cửa thủy tinh ở phòng bếp, nhẫn nhẫn, lại nhẫn nhẫn, rốt cục không nhịn nổi nữa, bắt đầu hàm súc làm công tác dự phòng trước cho mấy đứa con: “An Ny gần đây đang theo học một lớp nấu ăn, học đều là mấy món đông tây kết hợp, cho nên món ăn làm ra đều tương đối… tương đối kỳ quái. Mấy đứa nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, tận lực không nên đả kích tính tích cực của em ấy.”
Mấy đứa con đều ngầm hiểu trong lòng.
Mấy món ăn An Ny bưng ra lần lượt là: chân gà hầm rượu vang, dưa chua nấu thịt hun khói, rau xào cà ri, súp ngô nấu cá. Hương vị ngoài dự đoán cũng không tệ lắm.
Một bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lúc bưng hoa quả lên, Trình An Ny ho khan hai tiếng, bắt đầu thăm dò mục đích chủ yếu của việc này: “Đông Chí à, dì và bác trai muốn thương lượng với con một chuyện.”
Đông Chí vội vàng ngồi thẳng thắt lưng: “Dì cứ nói.”
“Là thế này…” Trình An Ny lên tiếng: “Chúng ta muốn tìm cơ hội gặp mặt gia đình con. Con xem lúc nào thuận tiện, trở về thương lượng với bọn họ xem được không?”
Đông Chí ngẩn người, theo bản năng nhìn Trang Châu một cái, biểu tình của hắn cũng có vẻ rất bất ngờ.
Đông Chí gật đầu: “Dạ được, con sẽ về thương lượng với bọn họ một chút.”
Trình An Ny vừa lòng gật đầu: “Con hẳn cũng đã nhìn ra thái độ của dì và ba Trang Châu đối với chuyện của các con. Chúng ta đều hy vọng các con đều hạnh phúc. Về phía gia tộc, các con không cần để ý nhiều, còn có bọn ta chống đỡ. Còn về thái độ của xã hội, khi các con nói với gia đình hẳn là đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Dì chỉ muốn nói mặc kệ người ngoài nói thế nào, người trong nhà sẽ toàn lực ủng hộ các con.”
Đông Chí bị cảm động, thanh âm có chút phát run: “Cảm ơn bác trai, bác gái.”
Trang Châu vỗ nhẹ lên vai Đông Chí, hắn cũng bị lời nói của dì An Ny làm cho cảm động. Hơn nữa dì ấy còn bày tỏ nếu gia tộc bên kia gây áp lực bọn họ sẽ ra mặt giải quyết hộ.
Trang Thành Ngôn thấy vợ mình nói cũng đã xong, chỉ bổ sung thêm: “Chờ sau khi gia trưởng hai nhà gặp mặt rồi, chúng ta chính thức là người một nhà. Về sau các con định ra nước ngoài kết hôn hay ở trong nhà mời bạn bè thân thiết một bữa cơm thân mật, cái này chúng ta không tham dự, tùy các con quyết định. Ta chỉ muốn nói với các con một chuyện.” Ông tạm dừng một chút, lúc mở miệng mang theo vài phần khó xử: “Đông Chí, ta biết trước đây Hạ Mạt từng đi tìm con, nghe nói còn khiến con không thoải mái… ta chỉ muốn nói, chỉ cần hai đứa các con ngày ngày đều tốt đẹp thì sớm hay muộn cũng có ngày nó tiếp thu chuyện này. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà.”
Đông Chí hiểu được ý ông, anh biết, nếu lúc này anh nói vài câu không truy xét nữa, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ cao hứng. Nhưng anh cũng không nguyện ý làm trái lương tâm của mình, như vậy đối với trưởng bối mà nói, không khỏi quá mức khinh mạn. Đông Chí do dự một chút, thản nhiên đáp lại: “Con dù không phải người đặc biệt thông cảm với người khác nhưng con cũng không phải người hay để tâm chuyện vụn vặt. Con sẽ không mở miệng nói lời hay có lệ với trưởng bối… con chỉ muốn nói, nếu anh ta cảm thấy có hứng thú đối với cuộc sống sinh hoạt của bọn con, thì có thể tới tìm Trang Châu hỏi thăm, về phần Trang Châu có thích nói với anh ta hay không, đó là chuyện của anh ấy. Nhưng anh ta không được tới tìm con.”
Trang Thành Ngôn cũng không ngờ đứa nhỏ này lại thẳng thắn tới vậy, nhưng ngẫm lại, đã là người một nhà còn dùng mấy lời nói có lệ qua loa với nhau như vậy ngược lại không hay chút nào, vì thế gật đầu nói: “Nó quả thật không nên tới tìm con. Điểm này ta sẽ hảo hảo nói chuyện với nó. Nó cũng là người trưởng thành rồi, hẳn sẽ biết đúng mực, không nên nhúng tay vào chuyện riêng của người khác. Nếu nó thật sự làm chuyện gì khiến con không thoải mái, con có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Đông Chí vội nói: “Con cảm ơn bác trai.”
Trang Thành Ngôn còn nói thêm: “Còn thằng hai nữa, dù sao hai đứa cũng là anh em, hai đứa các con có mâu thuẫn gì thì tự đi giải quyết.”
Trang Châu gật đầu: “Con biết rồi, ba.”
“Sở dĩ nói tới cái này,” Trang Thành Ngôn do dự một chút: “Là bởi vì có người nói cho ba biết, Hạ Mạt đang thuê một khu đất ở Tân Hải thị, nghe nói định mở phân xưởng ở đây. Nếu lời đồn là thật, thì về sau cơ hội chạm mặt chỉ sợ là không ít, các con cũng phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Đông Chí cùng Trang Châu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Khi đó Đông Chí còn không ngờ được, anh sẽ chạm trán Hạ Mạt trước cả người Trang gia gặp mặt nói chuyện với hắn ta.
/131
|