Một tiếng tru dài cắt ngang màn đêm yên lặng.
Những người ngồi quanh đống lửa đồng thời dừng tay, đồng loạt quay đầu ra ngoài nhìn. Cửa nhà hầm đã bị phá hủy, vô pháp khóa lại, chỉ có thể khép hờ ở đó. Nếu thực sự có mãnh thú xông tới tuyệt đối không thể chống đỡ được. Trừ bỏ Đông Chí ra, mọi người đều thấy căng thẳng. Đám săn trộm có rúm trong góc nhà sắc mặt đều trắng bệch. Đông Chí đoán bọn chúng muốn thừa dịp đêm tối định bày trò gì đó, hiện giờ có bầy sói canh gác bên ngoài, suy nghĩ muốn cướp súng chạy trốn cũng lập tức bị bóp nát.
Một nam nhân trong thôn khẽ run lên đề nghị: “Lang sợ hỏa, hay chúng ta ra ngoài đốt một đống lửa đi.”
Tiểu đội trưởng cảnh sát khó xử khoát tay: “Củi lửa không đủ.” Mặt trời đã xuống núi, khắp nơi đều bị bóng đen dày đặc bao phủ, để ai đó ra ngoài kiếm củi đốt lửa là chuyện vô cùng không an toàn. Hơn nữa nơi này còn có tám tên săn trộm đang bị trói, nếu số lượng cảnh sát trông coi không khống chế được bọn chúng, chỉ sợ đến lúc đó chuyện xấu lại phát sinh.
Đại biểu cữu nhìn người bên mình, đang định xung phong ra ngoài tìm củi, chợt nghe Đông Chí nói: “Đừng lo, bầy sói sẽ không công kích chúng ta, chúng nó chỉ đang canh giữ quanh đây thôi.”
Tiểu đội trưởng cảnh sát quay đầu lại, thần sắc quái dị nhìn nhìn hai người ngồi tách hẳn một góc: “Làm sao cậu biết?”
“Anh nghe xem.” Đông Chí ý bảo hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài: “Thanh âm kéo dài không dứt, lại không có sát khí, tôi cảm thấy chúng nó là đang bảo hộ chúng ta, đồng thời trông coi đám người kia.” Anh chỉ chỉ đám săn trộm trong góc.
Mấy nhân viên cảnh sát đều lộ vẻ bất khả tư nghị.
Lão Triệu ho khan một tiếng: “Lão nhân trong thôn đều nói lang chỉ nghe lời sơn thần sai bảo, là vệ binh chuyên phụ trách trông coi phiến rừng này. Chúng nó không chấp nhận được đám thợ săn điên cuồng giết hại động vật.” Nói xong hung tợn trừng mắt lườm đám săn trộm.
Tên săn trộm trừng mắt lại, đáy mắt mang theo hung quang.
Đông Chí không chút nghi ngờ nếu không phải bên ngoài có bầy sói canh giữ chỉ sợ đám săn trộm kia nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện mà bị trói ngồi ở đây.
“Bầy sói sẽ không thương tổn chúng ta.” Đông Chí ôm mấy con mèo lười biếng, chắc như đinh đóng cột cam đoan với mọi người: “Chúng nó đang trông coi cánh rừng này, sẽ thanh trừng bất cứ ai không có hảo ý với nơi này.” Anh chỉ có thể nói tới đó, về phần mọi người có tin hay không, không phải vấn đề anh quan tâm.
Mọi người đối với lời Đông Chí bán tín bán nghi, nhưng may mắn chính là bầy sói thật sự không có hành động công kích gì đối với bọn họ, chỉ canh giữa ở chỗ cách bọn họ không xa không gần, nhưng bọn họ vừa mở cửa ra là thấy một đống cặp mắt phát sáng xanh lè lấp ló khiến tóc gáy dựng ngược.
Chỗ bọn họ tạm nghỉ ngơi qua đêm chính là căn nhà hầm hôm trước Đông Chí bị nhốt. Lúc ấy Đông Chí bị bịt mắt, cái gì cũng không thấy được, trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám nghĩ nhiều. Lại lần nữa trở lại chỗ này, Đông Chí cảm thấy chỗ nào cũng có chút quái dị, thâm sơn hẻo lánh, lại có người từng ở, bởi vì động đất mà nhiều căn nhà bị sập, mấy manh mối đó cũng đủ để sinh ra trong lòng Đông Chí một nỗi băn khoăn thật lớn.
Đầu tiên chỗ này phi thường hẻo lánh, vô luận là khoảng cách tới Thạch Lựu thôn hay hai thôn phía sau núi đều vô cùng xa, vị trí cũng tách xa sơn đạo phía trước và sau núi. Thậm chí bọn lão Triệu, đại biểu cữu sống ở đây hơn nửa đời người cũng không biết trong núi sâu lại có một chỗ như vậy.
Từ quy mô nhìn lại, nơi này hẳn từng có một thôn trang, mấy căn nhà phụ cận đều bị núi đá vùi lấp, có chỗ chỉ còn một bức tường trơ trọi, hoặc là cửa sổ rách nát ọp ẹp. Căn nhà hầm nơi bọn họ đang tạm trú chân này coi như được bảo tồn nguyên vẹn nhất, trừ bỏ cái bàn, còn có một số dụng cụ cồng kềnh đặt ở bên ngoài, còn lại những đồ vật lẻ tẻ hầu như không còn, những manh mối hữu dụng có nhìn cũng đoán không ra. Hoặc là năm đó từng để lại chút manh mối nhưng đều bị đám săn trộm ngẫu nhiên phát hiện phá hủy hết thảy.
Trang Châu không nói lời nào, tùy ý người yêu tựa lên người mình nghỉ ngơi, tâm sự. Ngồi trong góc phòng nhà hầm cũ nát, ánh lửa đỏ hừng hực đốt cháy, một tay ôm ái nhân trong lòng, một tay vuốt ve cún cưng gác đầu lên gối ngủ, cho dù xung quanh có một đống người không liên quan nhưng Trang Châu vẫn có cảm giác thực mỹ mãn.
Đông Chí nghe thấy từ cổ họng Trang Châu vang ra tiếng cười khẽ, nhịn không được hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Em nghe xem…” Trang Châu hất cằm ra phía ngoài: “Lần đầu anh nghe thấy tiếng sói tru, nhớ lại tiếng Hắc Đường bình thường kêu, cảm thấy nó giống như đang bắt chước chó sói.”
“Không phải Husky là nửa chó sói sao?” Đông Chí liếc mắt nhìn Hắc Đường gối đầu lên đùi Trang Châu ngủ say, không khỏi mỉm cười: “Nhưng mà, chó sói khiến người kính sợ, còn Hắc Đường khiến người yêu thích.”
Trang Châu cũng cười: “Hôm nay thấy chó sói, nó bị dọa sợ.”
Đông Chí tà liếc hắn một cái: “Còn anh?”
Trang Châu thành thành thật thật nói: “Anh cũng bị dọa sợ. Nhiều động vật như vậy, em biết không, anh còn nhìn thấy hai con báo nữa đó. Chúng nó lại ngông nghênh đứng cùng một chỗ với lộc, cừu, hươu…thật sự bất khả tư nghị.”
“Sơn thần hiển linh mà.”
Trang Châu trầm mặc một lát: “Anh cũng đã nói với đại biểu cữu, chờ sau khi trở về, hai chúng ta sẽ quyên tiền cùng mọi người sửa chữa miếu sơn thần.”
Đông Chí cảm thấy hắn không tin thần phật lại đi quyên tiền tu sửa chùa miếu mới là chuyện bất khả tư nghị.
Trang Châu liếc mắt nhìn mọi người gần như đã ngủ hết, nhỏ giọng nói: “Đông Chí, anh cảm thấy thôn này thực cổ quái, giống như là…” hắn nghĩ nghĩ: “Con thuyền u linh của thuyền trưởng Jack ấy.”
Đông Chí cân nhắc trong chốc lát xem lời này của Trang Châu là có ý gì, sau đó lắc đầu nói: “Trang Châu, kỳ thật chuyện này không huyền huyễn như vậy. Những động vật đó tụ tập tới đây đều bởi vì em được sinh ra trên ngọn núi này.”
Trang Châu kinh ngạc: “Em được sinh ra ở đây?”
Đông Chí cảm thấy Trang Châu dường như chưa lĩnh hội được ý trong lời mình: “Nơi này có một truyền thuyết về sơn thần, nhưng thực ra đó chỉ là một bộ tộc thông hiểu ngôn ngữ của động vật. Mà em…” anh do dự một chút, mới chậm rãi nói: “Em chính là người của bộ tộc đó.”
Ánh mắt Trang Châu có chút đăm chiêu: “Vậy cha mẹ em…”
Đông Chí lắc đầu: “Em là đứa nhỏ được nhặt về. Lúc ấy tiểu nhi tử của bọn họ vừa sinh ra đã chết non, là ba đã nhặt em về. Mẹ và anh trai em đều không biết gì cả.”
Trang Châu nhìn người yêu, bỗng nhiên có chút đau lòng: “Em vừa mới biết?”
Đông Chí gật đầu: “Là động vật nơi đây nói cho em biết.” Đông Chí nhìn thẳng mắt Trang Châu, hơi hơi hé miệng cơ hồ không phát ra bất cứ âm thanh gì: “Trang Châu, anh còn chưa hiểu sao? Em có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện. Hôm nay những con vật đó tới đều do em nhờ đàn sơn thử triệu tập tới.”
Trang Châu há miệng thở dốc, lại nói không ra một câu. Giây phút điện quang hỏa thạch*, hắn chợt nhớ tới mình từng nhìn thấy cảnh Đông Chí ngồi trên ghế sa lông, Hắc Đường ngồi đối diện, một người một chó… cãi nhau; cảnh em ấy ôm Tiểu Xám bị thương tới phòng khám của Hòa Thanh, Bồi Tây và Tiểu Dạng Nhi ngoan ngoãn đi đằng sau em ấy; cảnh em ấy ôm con chó lưu lạc, tự nói tên nó là Tiểu Mao… vốn tưởng những cái đó là chứng vọng tưởng của Đông Chí, hiện giờ hết thảy đã có lời giải thích. (điện quang hỏa thạch: giây phút cực kỳ ngắn ngủi chỉ lóe qua tựa như tia lửa điện.)
Tuy rằng lời giải thích này vượt qua phạm vi khả năng lý giải của hắn.
“Anh còn nhớ lần em nhặt được Hắc Đường, rồi bảo anh kể cho nó nghe không?” Đông Chí nhìn Trang Châu mặt mày có chút dại ra, hấp háy hé miệng, thản nhiên nói: “Đó là vì Hắc Đường gạt em, nó nói người làm vườn nhà anh lừa nó ra ngoài muốn đem bán.”
Trang Châu giật mình: “Khó trách em lại hỏi về người làm vườn nhà anh…”
Hắn có cảm giác hốt hoảng như vừa nằm mơ, lại nhìn cẩu nhi tử đang ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh, thực khó tưởng tượng tiểu gia hỏa có chút thoát tuyến này cư nhiên lại… ác thú vị như vậy.
Trang Châu lắp bắp hỏi Đông Chí: “Vậy… vậy nhóm mèo con…”
Đông Chí gật đầu: “Đó chính là bí mật của em.”
Trang Châu kiềm chế chấn động trong lòng. Tin tức này đối với hắn quá mức không chân thật, có lẽ hắn cần một thời gian để tiêu hóa được cái gọi là bí mật của Đông Chí. Nhưng với tính cách lãnh đạm của em ấy, cư nhiên nguyện ý tin tưởng mình, nói ra bí mật của riêng em ấy, điều này đối với Trang Châu mà nói, thật sự là một cái kinh hỉ không tưởng.
Đông Chí chuyên chú nhìn Trang Châu, biểu tình trên mặt chậm rãi thả lỏng: “Anh bị dọa sợ rồi?”
Trang Châu hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nụ cười tinh nghịch trên mặt người yêu, lắc đầu nở nụ cười: “Anh cảm thấy thật bất khả tư nghị. Thế giới quan hoàn toàn sụp đổ.” Nói xong lại bật cười. Lời Đông Chí nói khiến hắn có ảo giác tựa như mình là một đứa trẻ đang cùng bạn thân chia sẻ bí mật không thể nói cho người lớn biết.
Cảm giác sung sướng xa lạ, tựa như tuổi thanh xuân đối với tương lai vừa sợ hãi vừa tràn ngập khát khao phỏng đoán. Khiến hắn đối với sinh hoạt sau này tràn ngập chờ mong.
“Vậy về sau em có thể nói cho anh biết Hắc Đường đang nói gì được không?”
“Em có thể suy xét.”
Trang Châu nắm vai Đông Chí ôm chặt vào trong ngực mình, hắn thấy tiểu cảnh sát đang phụ trách gác đêm khẽ liếc mắt nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt mang theo hoài nghi nho nhỏ. Vừa rồi vì muốn thoa rượu thuốc lên mắt cá chân Đông Chí mà hai người cố ý chọn góc phòng ngồi xuống. Khi bọn họ nói chuyện thanh âm đè thấp, những người kia không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì. Tiểu cảnh sát chắc đang cảm thấy hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ cử chỉ có chút quá thân mật. Trang Châu hướng hắn cười cười, thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bộ tộc của em, sao lại bỏ em lại? Có người tới tìm em không?”
Đông Chí lắc đầu: “Lúc ấy ngọn núi xảy ra động đất, có lẽ bọn họ đều bị mắt kẹt lại. Hai người đưa em tới nhà bà dì đều thương tích đầy mình, sau đó không biết thế nào. Em hoài nghi chỗ này chính là nơi bọn họ sinh sống trước đây.”
Trang Châu tinh tế đánh giá căn nhà hầm cũ nát, hắn vô pháp tưởng tượng nếu Đông Chí không bị vứt bỏ, không được ông bà Lăng đưa về Tân Hải thì hôm nay bộ dạng của em ấy sẽ thế nào?
“Nhìn qua không có gì đặc biệt,” Trang Châu nhẹ giọng nói: “Chờ hừng đông anh và em đi xung quanh nhìn xem.”
Đông Chí nhắm mắt lại ừ một tiếng, khóe miệng cong lên, hình thành một độ cung mê người.
Những người ngồi quanh đống lửa đồng thời dừng tay, đồng loạt quay đầu ra ngoài nhìn. Cửa nhà hầm đã bị phá hủy, vô pháp khóa lại, chỉ có thể khép hờ ở đó. Nếu thực sự có mãnh thú xông tới tuyệt đối không thể chống đỡ được. Trừ bỏ Đông Chí ra, mọi người đều thấy căng thẳng. Đám săn trộm có rúm trong góc nhà sắc mặt đều trắng bệch. Đông Chí đoán bọn chúng muốn thừa dịp đêm tối định bày trò gì đó, hiện giờ có bầy sói canh gác bên ngoài, suy nghĩ muốn cướp súng chạy trốn cũng lập tức bị bóp nát.
Một nam nhân trong thôn khẽ run lên đề nghị: “Lang sợ hỏa, hay chúng ta ra ngoài đốt một đống lửa đi.”
Tiểu đội trưởng cảnh sát khó xử khoát tay: “Củi lửa không đủ.” Mặt trời đã xuống núi, khắp nơi đều bị bóng đen dày đặc bao phủ, để ai đó ra ngoài kiếm củi đốt lửa là chuyện vô cùng không an toàn. Hơn nữa nơi này còn có tám tên săn trộm đang bị trói, nếu số lượng cảnh sát trông coi không khống chế được bọn chúng, chỉ sợ đến lúc đó chuyện xấu lại phát sinh.
Đại biểu cữu nhìn người bên mình, đang định xung phong ra ngoài tìm củi, chợt nghe Đông Chí nói: “Đừng lo, bầy sói sẽ không công kích chúng ta, chúng nó chỉ đang canh giữ quanh đây thôi.”
Tiểu đội trưởng cảnh sát quay đầu lại, thần sắc quái dị nhìn nhìn hai người ngồi tách hẳn một góc: “Làm sao cậu biết?”
“Anh nghe xem.” Đông Chí ý bảo hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài: “Thanh âm kéo dài không dứt, lại không có sát khí, tôi cảm thấy chúng nó là đang bảo hộ chúng ta, đồng thời trông coi đám người kia.” Anh chỉ chỉ đám săn trộm trong góc.
Mấy nhân viên cảnh sát đều lộ vẻ bất khả tư nghị.
Lão Triệu ho khan một tiếng: “Lão nhân trong thôn đều nói lang chỉ nghe lời sơn thần sai bảo, là vệ binh chuyên phụ trách trông coi phiến rừng này. Chúng nó không chấp nhận được đám thợ săn điên cuồng giết hại động vật.” Nói xong hung tợn trừng mắt lườm đám săn trộm.
Tên săn trộm trừng mắt lại, đáy mắt mang theo hung quang.
Đông Chí không chút nghi ngờ nếu không phải bên ngoài có bầy sói canh giữ chỉ sợ đám săn trộm kia nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện mà bị trói ngồi ở đây.
“Bầy sói sẽ không thương tổn chúng ta.” Đông Chí ôm mấy con mèo lười biếng, chắc như đinh đóng cột cam đoan với mọi người: “Chúng nó đang trông coi cánh rừng này, sẽ thanh trừng bất cứ ai không có hảo ý với nơi này.” Anh chỉ có thể nói tới đó, về phần mọi người có tin hay không, không phải vấn đề anh quan tâm.
Mọi người đối với lời Đông Chí bán tín bán nghi, nhưng may mắn chính là bầy sói thật sự không có hành động công kích gì đối với bọn họ, chỉ canh giữa ở chỗ cách bọn họ không xa không gần, nhưng bọn họ vừa mở cửa ra là thấy một đống cặp mắt phát sáng xanh lè lấp ló khiến tóc gáy dựng ngược.
Chỗ bọn họ tạm nghỉ ngơi qua đêm chính là căn nhà hầm hôm trước Đông Chí bị nhốt. Lúc ấy Đông Chí bị bịt mắt, cái gì cũng không thấy được, trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám nghĩ nhiều. Lại lần nữa trở lại chỗ này, Đông Chí cảm thấy chỗ nào cũng có chút quái dị, thâm sơn hẻo lánh, lại có người từng ở, bởi vì động đất mà nhiều căn nhà bị sập, mấy manh mối đó cũng đủ để sinh ra trong lòng Đông Chí một nỗi băn khoăn thật lớn.
Đầu tiên chỗ này phi thường hẻo lánh, vô luận là khoảng cách tới Thạch Lựu thôn hay hai thôn phía sau núi đều vô cùng xa, vị trí cũng tách xa sơn đạo phía trước và sau núi. Thậm chí bọn lão Triệu, đại biểu cữu sống ở đây hơn nửa đời người cũng không biết trong núi sâu lại có một chỗ như vậy.
Từ quy mô nhìn lại, nơi này hẳn từng có một thôn trang, mấy căn nhà phụ cận đều bị núi đá vùi lấp, có chỗ chỉ còn một bức tường trơ trọi, hoặc là cửa sổ rách nát ọp ẹp. Căn nhà hầm nơi bọn họ đang tạm trú chân này coi như được bảo tồn nguyên vẹn nhất, trừ bỏ cái bàn, còn có một số dụng cụ cồng kềnh đặt ở bên ngoài, còn lại những đồ vật lẻ tẻ hầu như không còn, những manh mối hữu dụng có nhìn cũng đoán không ra. Hoặc là năm đó từng để lại chút manh mối nhưng đều bị đám săn trộm ngẫu nhiên phát hiện phá hủy hết thảy.
Trang Châu không nói lời nào, tùy ý người yêu tựa lên người mình nghỉ ngơi, tâm sự. Ngồi trong góc phòng nhà hầm cũ nát, ánh lửa đỏ hừng hực đốt cháy, một tay ôm ái nhân trong lòng, một tay vuốt ve cún cưng gác đầu lên gối ngủ, cho dù xung quanh có một đống người không liên quan nhưng Trang Châu vẫn có cảm giác thực mỹ mãn.
Đông Chí nghe thấy từ cổ họng Trang Châu vang ra tiếng cười khẽ, nhịn không được hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Em nghe xem…” Trang Châu hất cằm ra phía ngoài: “Lần đầu anh nghe thấy tiếng sói tru, nhớ lại tiếng Hắc Đường bình thường kêu, cảm thấy nó giống như đang bắt chước chó sói.”
“Không phải Husky là nửa chó sói sao?” Đông Chí liếc mắt nhìn Hắc Đường gối đầu lên đùi Trang Châu ngủ say, không khỏi mỉm cười: “Nhưng mà, chó sói khiến người kính sợ, còn Hắc Đường khiến người yêu thích.”
Trang Châu cũng cười: “Hôm nay thấy chó sói, nó bị dọa sợ.”
Đông Chí tà liếc hắn một cái: “Còn anh?”
Trang Châu thành thành thật thật nói: “Anh cũng bị dọa sợ. Nhiều động vật như vậy, em biết không, anh còn nhìn thấy hai con báo nữa đó. Chúng nó lại ngông nghênh đứng cùng một chỗ với lộc, cừu, hươu…thật sự bất khả tư nghị.”
“Sơn thần hiển linh mà.”
Trang Châu trầm mặc một lát: “Anh cũng đã nói với đại biểu cữu, chờ sau khi trở về, hai chúng ta sẽ quyên tiền cùng mọi người sửa chữa miếu sơn thần.”
Đông Chí cảm thấy hắn không tin thần phật lại đi quyên tiền tu sửa chùa miếu mới là chuyện bất khả tư nghị.
Trang Châu liếc mắt nhìn mọi người gần như đã ngủ hết, nhỏ giọng nói: “Đông Chí, anh cảm thấy thôn này thực cổ quái, giống như là…” hắn nghĩ nghĩ: “Con thuyền u linh của thuyền trưởng Jack ấy.”
Đông Chí cân nhắc trong chốc lát xem lời này của Trang Châu là có ý gì, sau đó lắc đầu nói: “Trang Châu, kỳ thật chuyện này không huyền huyễn như vậy. Những động vật đó tụ tập tới đây đều bởi vì em được sinh ra trên ngọn núi này.”
Trang Châu kinh ngạc: “Em được sinh ra ở đây?”
Đông Chí cảm thấy Trang Châu dường như chưa lĩnh hội được ý trong lời mình: “Nơi này có một truyền thuyết về sơn thần, nhưng thực ra đó chỉ là một bộ tộc thông hiểu ngôn ngữ của động vật. Mà em…” anh do dự một chút, mới chậm rãi nói: “Em chính là người của bộ tộc đó.”
Ánh mắt Trang Châu có chút đăm chiêu: “Vậy cha mẹ em…”
Đông Chí lắc đầu: “Em là đứa nhỏ được nhặt về. Lúc ấy tiểu nhi tử của bọn họ vừa sinh ra đã chết non, là ba đã nhặt em về. Mẹ và anh trai em đều không biết gì cả.”
Trang Châu nhìn người yêu, bỗng nhiên có chút đau lòng: “Em vừa mới biết?”
Đông Chí gật đầu: “Là động vật nơi đây nói cho em biết.” Đông Chí nhìn thẳng mắt Trang Châu, hơi hơi hé miệng cơ hồ không phát ra bất cứ âm thanh gì: “Trang Châu, anh còn chưa hiểu sao? Em có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện. Hôm nay những con vật đó tới đều do em nhờ đàn sơn thử triệu tập tới.”
Trang Châu há miệng thở dốc, lại nói không ra một câu. Giây phút điện quang hỏa thạch*, hắn chợt nhớ tới mình từng nhìn thấy cảnh Đông Chí ngồi trên ghế sa lông, Hắc Đường ngồi đối diện, một người một chó… cãi nhau; cảnh em ấy ôm Tiểu Xám bị thương tới phòng khám của Hòa Thanh, Bồi Tây và Tiểu Dạng Nhi ngoan ngoãn đi đằng sau em ấy; cảnh em ấy ôm con chó lưu lạc, tự nói tên nó là Tiểu Mao… vốn tưởng những cái đó là chứng vọng tưởng của Đông Chí, hiện giờ hết thảy đã có lời giải thích. (điện quang hỏa thạch: giây phút cực kỳ ngắn ngủi chỉ lóe qua tựa như tia lửa điện.)
Tuy rằng lời giải thích này vượt qua phạm vi khả năng lý giải của hắn.
“Anh còn nhớ lần em nhặt được Hắc Đường, rồi bảo anh kể cho nó nghe không?” Đông Chí nhìn Trang Châu mặt mày có chút dại ra, hấp háy hé miệng, thản nhiên nói: “Đó là vì Hắc Đường gạt em, nó nói người làm vườn nhà anh lừa nó ra ngoài muốn đem bán.”
Trang Châu giật mình: “Khó trách em lại hỏi về người làm vườn nhà anh…”
Hắn có cảm giác hốt hoảng như vừa nằm mơ, lại nhìn cẩu nhi tử đang ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh, thực khó tưởng tượng tiểu gia hỏa có chút thoát tuyến này cư nhiên lại… ác thú vị như vậy.
Trang Châu lắp bắp hỏi Đông Chí: “Vậy… vậy nhóm mèo con…”
Đông Chí gật đầu: “Đó chính là bí mật của em.”
Trang Châu kiềm chế chấn động trong lòng. Tin tức này đối với hắn quá mức không chân thật, có lẽ hắn cần một thời gian để tiêu hóa được cái gọi là bí mật của Đông Chí. Nhưng với tính cách lãnh đạm của em ấy, cư nhiên nguyện ý tin tưởng mình, nói ra bí mật của riêng em ấy, điều này đối với Trang Châu mà nói, thật sự là một cái kinh hỉ không tưởng.
Đông Chí chuyên chú nhìn Trang Châu, biểu tình trên mặt chậm rãi thả lỏng: “Anh bị dọa sợ rồi?”
Trang Châu hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nụ cười tinh nghịch trên mặt người yêu, lắc đầu nở nụ cười: “Anh cảm thấy thật bất khả tư nghị. Thế giới quan hoàn toàn sụp đổ.” Nói xong lại bật cười. Lời Đông Chí nói khiến hắn có ảo giác tựa như mình là một đứa trẻ đang cùng bạn thân chia sẻ bí mật không thể nói cho người lớn biết.
Cảm giác sung sướng xa lạ, tựa như tuổi thanh xuân đối với tương lai vừa sợ hãi vừa tràn ngập khát khao phỏng đoán. Khiến hắn đối với sinh hoạt sau này tràn ngập chờ mong.
“Vậy về sau em có thể nói cho anh biết Hắc Đường đang nói gì được không?”
“Em có thể suy xét.”
Trang Châu nắm vai Đông Chí ôm chặt vào trong ngực mình, hắn thấy tiểu cảnh sát đang phụ trách gác đêm khẽ liếc mắt nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt mang theo hoài nghi nho nhỏ. Vừa rồi vì muốn thoa rượu thuốc lên mắt cá chân Đông Chí mà hai người cố ý chọn góc phòng ngồi xuống. Khi bọn họ nói chuyện thanh âm đè thấp, những người kia không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì. Tiểu cảnh sát chắc đang cảm thấy hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ cử chỉ có chút quá thân mật. Trang Châu hướng hắn cười cười, thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bộ tộc của em, sao lại bỏ em lại? Có người tới tìm em không?”
Đông Chí lắc đầu: “Lúc ấy ngọn núi xảy ra động đất, có lẽ bọn họ đều bị mắt kẹt lại. Hai người đưa em tới nhà bà dì đều thương tích đầy mình, sau đó không biết thế nào. Em hoài nghi chỗ này chính là nơi bọn họ sinh sống trước đây.”
Trang Châu tinh tế đánh giá căn nhà hầm cũ nát, hắn vô pháp tưởng tượng nếu Đông Chí không bị vứt bỏ, không được ông bà Lăng đưa về Tân Hải thì hôm nay bộ dạng của em ấy sẽ thế nào?
“Nhìn qua không có gì đặc biệt,” Trang Châu nhẹ giọng nói: “Chờ hừng đông anh và em đi xung quanh nhìn xem.”
Đông Chí nhắm mắt lại ừ một tiếng, khóe miệng cong lên, hình thành một độ cung mê người.
/131
|