Trang Châu mang một thùng sữa chua từ trong bếp đi ra, thấy Hắc Đường đang nằm ở cửa phòng khách phơi nắng, đôi mắt lam sắc nửa mở nửa khép, cũng không biết có phải đang ngủ không. Ba con mèo dựa vào người nó, con ly miêu màu nâu rõ ràng còn đang nằm vắt ngang trên cổ nó. Hắc Đường cư nhiên không thèm tránh né, cứ như mặc cho nó cưỡi lên cổ mình.
Trang Châu yên lặng nhìn trong chốc lát, lại gần ngồi xuống bên cạnh đám sủng vật. Tiểu Xám ngủ cạnh chân Hắc Đường thực cảnh giác nhìn hắn, thấy hắn không có hành động gì lại thả lỏng tiếp tục nằm bẹp xuống. Hắc Đường ngửi thấy mùi vị quen thuộc, lười biếng xốc mí mắt lên nhìn, cái đuôi hướng về phía cha nó lắc lắc. Mấy con mèo gối lên người nó không kiên nhẫn thay đổi tư thế, Hắc Đường nghiêng đầu liếm liếm lông cho tụi nó.
Trang Châu nhìn đám miêu miêu cẩu cẩu chung sống hòa thuận, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu. Con trai nuôi từ nhỏ tới lớn tính tình thế nào anh đều biết rõ, không ngờ sau khi Đông Chí rời đi, tiểu thiếu gia bị chiều hư này cư nhiên lại gánh vác trách nhiệm chiếu cố ba con mèo, chẳng những mỗi ngày theo chúng nó chạy trước chạy sau làm bảo tiêu mà ngay cả đồ ăn yêu thích cũng đều nhường cho bọn kia một phần. Thậm chí khi đi ngủ cũng phải canh giữ ở bên cạnh chúng nó.
Trang Châu quả thực có loại ảo giác “con trai bám người”. Càng khiến hắn kinh ngạc chính là, chẳng những ba con mèo ngầm đồng ý cho Hắc Đường tiếp cận, mà còn yên tâm thoải mái hưởng thụ ân cần của Hắc Đường dành cho chúng nó.
Là bởi vì chúng nó đều đang nhớ tới em ấy sao?
Này thật sự khiến người ta thương cảm.
Trang Châu vuốt ve mấy cái trên lưng con trai, thấp giọng nói: “Hắc Đường, có phải con cũng nhớ em ấy?”
Hắc Đường hừ hừ hai tiếng, tâm nói lời này không phải quá vô nghĩa sao. Đông Chí không trở lại, nó – một cao phú soái chưa lập gia đình – vừa làm cha vừa làm mẹ, đi ra đi vào suốt ngày phải chiếu cố ba thằng nhóc kia, dễ dàng sao?!
Được rồi, tuổi của Tiểu Xám và Bồi Tây đều lớn hơn nó nhiều thật sự đã bị nó tận lực xem nhẹ bỏ qua.
Trang Châu từng chút gãi cổ Hắc Đường, thì thầm nói: “Chờ cha hỏi được em ấy đang ở đâu, chúng ta sẽ cùng đi tìm em ấy được không? Hay là đưa cả ba nhóc con này đi cùng nữa.”
Hắc Đường tiếp tục hừ hừ. Nói đi nói lại, anh trai Đông Chí vẫn không chịu nhả ra chút tin tức. Xem ra bộ dạng quyết tâm muốn ngăn cản đến cùng.
“Không sao.” Trang Châu cũng không biết là đang an ủi nó hay tự an ủi chính mình: “Đơn từ chức cha đã gửi đi rồi, hôm nay chắc hẳn ông ấy sẽ sắp xếp thời gian nói chuyện với cha. Chuyện này giải quyết xong, cha coi như có tư cách đi gặp em ấy.”
Hắc Đường cảm thấy bộ dạng cha nó ngốc hồ hồ thoạt nhìn có chút đáng thương, quay đầu liếm liếm lên mu bàn tay cha mình. Trong mắt nó, Đông Chí chắc chắn sẽ trở về, anh ta cũng đã mang hài tử tới nhà nó, làm sao có thể không trở lại? Chỉ là nó không có biện pháp nói lời an ủi cha nó mà thôi. Nhân loại có câu gì ấy nhỉ, chích duyến thân tại thử sơn trung. (Không nhìn rõ núi chính là đang ở trong núi.)
Hắc hắc, nó biết nó là một cao phú soái có học vấn mà.
Chuông điện thoại reo lên, Trang Châu đứng dậy nhận điện, mấy phút đồng hồ sau đi ra, vội vàng gãi gãi nhẹ lông cổ Hắc Đường: “Chờ tin tốt của cha.”
Hắc Đường mạc danh kỳ diệu nhìn cha mình vội vã nhảy xuống bậc thang, ngồi vào xe nhanh như chớp lái ra khỏi sân. Toàn bộ quá trình trên mặt đều mang theo biểu tình thoải mái.
Hắc Đường nghi hoặc hỏi Tiểu Xám bên cạnh: “Có phải đã có tin tức của Đông Chí không?”
Tiểu Xám không để ý tới vấn đề của nó, híp mắt tự mình suy nghĩ: “Nếu cha cậu mang cậu đi, cậu cũng phải dẫn theo chúng tôi đi cùng. Tôi đã lâu không gặp Đông Chí, trong lòng thực lo lắng.”
Hắc Đường đối với thuộc tính loài mèo có chút không yên tâm: “Vậy bọn mi không được chạy loạn trên đường.” Nếu thực sự chạy loạn, nó và cha nó lại phải chạy đi tìm, mỗi người một hướng đi tìm đám mèo này… loại kịch nội dung cẩu huyết như vậy vừa nghĩ đã thấy phiền.
Tiểu Xám khinh thường lườm nó một cái: “Yên tâm đi, suất ca, sẽ không gây phiền toái cho cậu.”
Hắc Đường liếm liếm môi: “Vậy bọn mi nói phải giữ lời đấy.”
Trang Châu mặc một chiếc quần hưu nhàn bình thường thoải mái cùng áo khoác lông đi vào công ty khiến đám người nhìn thấy đều rớt cằm.
Những người làm việc trong Trang thị đều biết tuổi Trang Châu không lớn nhưng từ ngày đầu tiên hắn đi làm, luôn tây trang phẳng phiu, giày da bóng loáng đạt tiêu chuẩn, đối nhân xử thế lão luyện thành thục, ai còn dám nhìn hắn như hài tử? Hình tượng hắn nghiêm cẩn trong ăn mặc nói năng đã được đắp nặn vững chắc trong lòng các nhân viên, bây giờ đột nhiên đại thay đổi, mấy cô lễ tân đều xì xào thắc mắc Trang tổng là muốn nghỉ ngơi sao? Hay là muốn phủi tay mặc kệ? Cha ruột hắn vừa trở về hai ngày, hắn liền tính toán bỏ gánh mặc kệ, đây là muốn thị uy sao?
Đây là cha con bất hòa, hào môn ân oán?
Trong công ty từ trên xuống dưới nhất thời đều tràn ngập các loại phỏng đoán, bạn nhỏ Lý Hạ vừa được thăng lên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc lập tức đứng ngồi không yên. Trang Châu bắt đầu nghỉ ngơi từ hai ngày trước, cậu liền đi theo Kiều Vân làm việc, thời gian càng dài càng bất an. Nếu Trang tổng buông tay mặc kệ thật, vậy trợ lý như cậu còn tất yếu tồn tại sao?
Kiều Vân đứng trong phòng trà nước, chân tay lanh lẹ vừa pha trà vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách cậu nhóc: “Bình tĩnh, phải bình tĩnh hiểu không? Quả nhiên tuổi vẫn còn nhỏ, lão luyện không đủ.”
Lý Hạ cảm thấy bản thân mình không thể bình tĩnh được.
“Tổng giám đốc chỉ là một chức vị, không phải là tên người.” Kiều Vân nhắc nhở cậu nhóc: “Trang tổng cho dù không còn ở Trang thị, vô luận sau này anh ấy có tính toán thế nào, bên cạnh vẫn cần có người hỗ trợ — đặc biệt là những người đã quen phối hợp làm việc với anh ấy.”
Lý Hạ sửng sốt một chút, dường như đã hiểu được ý của cô.
Kiều Vân cũng không nói nhiều, khoát tay: “Tiếp tục đi làm việc đi.”
Lý hạ thí điên thí điên cầm văn kiện chạy đi.
Kiều Vân lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên bưng khay trà đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng của đại Boss, mới đẩy cửa đi vào, đặt chén trà nóng theo thứ tự ở trước mặt đại Boss, phu nhân Boss, cùng Trang Châu, sau đó không chớp mắt liền lui ra. Cừa phòng vừa đóng lại sau lưng, Kiều Vân lập tức nghĩ thầm, hóa ra phu nhân đại Boss lại còn trẻ và xinh đẹp như vậy, khó trách tam thiếu lại đáng yêu đến thế.
Trong phòng làm việc, Trình An Ny nhìn lướt qua cửa phòng đã được đóng lại, hướng về phía Trang Châu hé miệng mỉm cười: “Trợ lý của con thực không tồi.”
Trang Châu gật đầu: “Lúc con vừa lên, Kiều Vân đã đi theo con, rất có năng lực.”
Trình An Ny nhìn hắn, lại nhìn ông xã mặt than ngồi sau bàn làm việc, lộ ra biểu tình thập phần chán ngán: “Hai cha con mấy người rốt cuộc có nói chuyện không, em còn hẹn bạn ăn cơm nữa. Nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ muộn mất. Nếu không em đi trước nhé?”
Trang Châu còn chưa kịp nói, đã nghe cha mình hừ một tiếng: “Muốn tránh mặt đi đâu?”
Trình An Ny hướng về phía Trang Châu lén nháy mắt một cái: “Anh ở đó làm giá nửa ngày, không thèm nói tiếng nào, em ngồi không cũng thấy phiền. Thằng hai muốn từ chức, anh đồng ý hay không đồng ý thì trực tiếp tỏ thái độ đi, bày cái bản mặt đó ra cho ai xem?”
Trang Thành Ngôn cầm văn kiện ném cái bộp xuống mặt bàn: “Đang yên đang lành vô cớ từ chức, rốt cuộc là ai đang làm giá?”
Trình An Ny bất đắc dĩ: “Vậy anh hảo hảo nói chuyện đi.”
Trang Thành Ngôn lại im lặng không lên tiếng.
Trình An Ny lại nháy mắt với Trang Châu: “Hay là để em hỏi cho nhé?”
Trang Châu cười khổ.
Khi còn bé, Trang Châu vẫn cảm thấy cha mình bất cẩu ngôn tiếu, cực kỳ bất cận ngôn tình. Thẳng tới khi mẹ kế Trình An Ny vào cửa, hắn mới chậm rãi phát hiện hóa ra cha mình là tính tình trời sinh mặt đơ, càng là người thân ông ấy càng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào. Mà biện pháp Trình An Ny đối phó với cha hắn chính là đem rất nhiều chuyện đơn giản hóa lại sau đó đưa ra trước mặt ông ấy, cha hắn cũng chỉ cần gật hoặc lắc là đủ rồi.
Trang Châu cảm thấy tính cách cha mình thật sự biệt nữu, nhưng đồng thời hắn cũng có chút lý giải vì sao cha mình luôn nhờ người xung quanh tỉ mỉ chăm sóc mẹ mà hôn nhân vẫn tan vỡ. Hai người họ một không hiểu nên dùng phương thức nào để trả giá, người còn lại thì chỉ biết khư khư đòi lấy. Ai cũng chờ đối phương nhân nhượng mình, cuộc hôn nhân như vậy sao có thể duy trì được lâu. Cho nên hắn rất thích dì An Ny, dì ấy không phải loại phụ nữ như chim nhỏ nép người, cách nói năng làm việc không yếu ớt, mà mạnh mẽ dứt khoát rõ ràng. Càng trọng yếu hơn là dì ấy có thể làm cho những người chung quanh có thể cảm nhận được thế nào là cảm giác được quan tâm.
An Ny có chút bất đắc dĩ tà liếc Trang Thành Ngôn mặt than một cái, quay sang hỏi Trang Châu: “Đang êm đẹp, sao con lại từ chức? Phải có nguyên nhân chứ, quá mệt mỏi? Có suy nghĩ muốn lập nghiệp riêng? Con muốn làm gì? Hay muốn lấy lui làm tiến để cha con đáp ứng điều kiện của con?”
Trang Thành Ngôn nghe được câu cuối kia của vợ mình, lông mày lập tức nhíu lại: “Em nói bậy bạ cái gì đó?”
An Ny cười hỏi chồng: “Anh dám nói anh không hoài nghi như vậy đi?”
Trang Thành Ngôn không lên tiếng, cặp mắt khôn khéo chăm chú nhìn thẳng mặt Trang Châu, nghiêm trang chững chạc nói: “Hạ Mạt tìm con làm gì?”
Trang Châu vốn bị ngữ điệu lười biếng của dì An Ny chọc cười, nghe cha mình nói như vậy, biểu tình trên mặt liền thu liễm lại: “Chuyện giữa con và anh ấy, con sẽ tự giải quyết. Ba, từ khi tốt nghiệp con liền tới công ty làm việc, con muốn thử tách khỏi bảo bọc của gia đình, coi như kiểm tra năng lực của bản thân.”
Trên mặt Trang Thành Ngôn toát ra sự hoài nghi sâu sắc.
“Hơn nữa ba còn rất trẻ…” Trang Châu bắt đầu dấu diếm dấu vết vuốt mông ngựa ba mình: “Không cần khiến mọi người cảm thấy ba đã cần chọn sẵn người nối nghiệp sớm như vậy.”
Trang Thành Ngôn tựa hồ hiểu được gì đó: “Sao, thân phận này gây phiền toái cho con?”
Trình An Ny cũng tò mò mở to hai mắt: “Con muốn dùng thân phận công chức bình thường khảo nghiệm ái tình sao?”
“Không phải,” Trang Châu có chút mệt mỏi lắc đầu: “Con bị em ấy đá rồi. Con muốn thử xem thân phận công chức bình thường có thể thay đổi được em ấy, khiến em ấy một lần nữa chấp nhận con hay không.”
“Đá rồi?” An Ny nghi hoặc nhìn hắn: “Thằng út không có nói vậy a.”
Tầm mắt Trang Thành Ngôn lập tức quét lại đây: “Em còn gì dấu anh?”
An Ny vội vàng xua tay: “Trước nghe thằng hai nói hết đã.”
Trang Châu trầm mặc một chốc, hắn biết dì An Ny cũng đã biết gần hết, cha hắn phỏng chừng cũng đã hoài nghi, nhưng khi mở miệng vẫn cảm thấy có chút gian nan: “Ba, con muốn kết hôn.”
“A?” Trang Thành Ngôn trấn định hỏi lại: “Rồi sao?” nếu chỉ là kết hôn thì không có khả năng thằng con nhà mình lại toát ra thần sắc bất an đến vậy.
Trang Châu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Em ấy là nam nhân.”
Trang Thành Ngôn trong nháy mắt có cảm giác ác mộng trở thành sự thật. Không muốn tin tưởng hết thảy là sự thật, rồi lại tinh tường biết được lỗ tai mình hoàn toàn không nghe lầm. Hắn thực phức tạp liếc vợ mình một cái, không hiểu sao em ấy đồng dạng nghe được tin chấn động thế này lại có thể… trấn định thản nhiên như vậy.
Trình An Ny không phụ sự mong đợi của mọi người hỏi ra một câu khiến ông xã nhà mình càng thêm hỏng mất: “Cậu ấy có đẹp không?”
Trang Châu dở khóc dở cười gật đầu: “Rất đẹp. Nhưng hiện tại không phải là lúc nói cái này đi?” Hắn nhìn ba mình, người ngồi sau bàn công tác, vẻ mặt tựa như bị sét đánh, ánh mắt đều dại ra.
“Kết hôn là chuyện tốt.” Trình An Ny mặt mày hớn hở nói: “Trong nước không cho kết hôn vậy chúng ta ra nước ngoài. Bạn thân của dì là một chuyên gia thiết kế, lễ phục kết hôn dì bao tất. Cam đoan chuẩn bị cho các con một hôn lễ siêu siêu siêu cấp hoàn mỹ.”
“An Ny!” Trang Thành Ngôn phục hồi tinh thần, mặt than khiển trách: “Em đừng có quấy rối.”
An Ny và Trang Châu liếc nhau, hé miệng cười, không lên tiếng.
Trang Thành Ngôn ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Nếu ta nhớ không lầm, hệ thống xử lý nước thải là hạng mục Đồ gia vẫn luôn theo đuổi? chúng ta và bọn họ vẫn luôn không có mâu thuẫn trực tiếp. Giải thích động cơ con làm vậy xem.”
Đề tài bị dời sang vấn đề Trang Châu đã dự kiến, Trang Châu thản nhiên nói: “Bàn tay Đồ Thịnh Bắc vươn quá dài. Khu đất ở thành nam bởi vì có gã ở giữa gây khó dễ cho nên đến hiện tại chúng ta vẫn chưa lấy được.”
Trang Thành Ngôn có thâm ý khác mà liếc nhìn thằng con một cái. Trang Châu và Đồ Thịnh Bắc bằng tuổi nhau, cạnh tranh nhau cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng thằng con mình có thể cướp được hạng mục do chính phủ bỏ vốn từ trong tay Đồ gia, Trang Thành Ngôn vẫn thấy rất vui mừng.
Trang Châu thấy cha mình không lên tiếng, nhịn không được truy vấn một câu: “Thư từ chức của con…”
Trang Thành Ngôn thực nghẹn khuất nhìn thằng con mình một cái. Thằng cả coi ông như kẻ thù, thằng út một lòng một dạ muốn làm kỹ sư thiết kế, chỉ còn thằng thứ đáp ứng đầy đủ nguyện vọng của ông, không ngờ ông trời trêu ngươi, nó vì tìm một nam nhân mà ngay cả cha nó cũng không màng…
Nhưng nếu ông thống thống khoái khoái đáp ứng cho nó cùng cậu thanh niên kia kết hôn, ông không làm được. Trong nhà bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có tiền lệ này, ông cũng không biết nói thế nào với ông nội Trang Châu. Khi Trang Châu nộp đơn từ chức lên cho ông, chứng tỏ nó cũng đã nghĩ tới chuyện này. Xưa nay ông vẫn luôn kiêu ngạo vì có một người con như nó, thế mà hiện tại nó lại lấy lợi thế từ bỏ quyền thừa kế Trang thị cùng ông cò kè mặc cả, muốn cầu ông thông suốt.
Đây là lần đầu tiên Trang Châu cầu xin ông.
Trang Thành Ngôn cảm thấy thất bại thở dài: “Quyết định?”
Trang Châu trịnh trọng gật đầu.
Trang Thành Ngôn ném văn kiện lên mặt bàn: “Tạm thời cách chức. Những chuyện khác… về sau lại nói.”
Trang Châu ngẩn ra. Hắn biết ba mình không có khả năng lập tức tiếp thu mọi chuyện. Không có biểu hiện kịch liệt phản đối, thái độ im lặng như hiện nay đối với hắn như vậy là quá đủ rồi.
“Con cám ơn ba.” Trang Châu đứng dậy: “Hạng mục của Đồ thị ba sẽ tiếp tục chứ?”
Trang Thành Ngôn không thèm để ý hắn: “Hiện tại con đã không còn quyền hạn hỏi tới chuyện công ty.”
Trang Châu: “…”
Trình An Ny hướng về phía hắn nháy mắt.
Trang Châu cúi đầu cười cười: “Con sẽ rời đi một thời gian, hai người bảo trọng.”
“Đi đi.” An Ny cười xua tay: “Hy vọng con thành công rước được cậu ấy về.”
Trang Thành Ngôn không thèm ngẩng đầu lên hừ một tiếng,
Trang Châu yên lặng nhìn trong chốc lát, lại gần ngồi xuống bên cạnh đám sủng vật. Tiểu Xám ngủ cạnh chân Hắc Đường thực cảnh giác nhìn hắn, thấy hắn không có hành động gì lại thả lỏng tiếp tục nằm bẹp xuống. Hắc Đường ngửi thấy mùi vị quen thuộc, lười biếng xốc mí mắt lên nhìn, cái đuôi hướng về phía cha nó lắc lắc. Mấy con mèo gối lên người nó không kiên nhẫn thay đổi tư thế, Hắc Đường nghiêng đầu liếm liếm lông cho tụi nó.
Trang Châu nhìn đám miêu miêu cẩu cẩu chung sống hòa thuận, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu. Con trai nuôi từ nhỏ tới lớn tính tình thế nào anh đều biết rõ, không ngờ sau khi Đông Chí rời đi, tiểu thiếu gia bị chiều hư này cư nhiên lại gánh vác trách nhiệm chiếu cố ba con mèo, chẳng những mỗi ngày theo chúng nó chạy trước chạy sau làm bảo tiêu mà ngay cả đồ ăn yêu thích cũng đều nhường cho bọn kia một phần. Thậm chí khi đi ngủ cũng phải canh giữ ở bên cạnh chúng nó.
Trang Châu quả thực có loại ảo giác “con trai bám người”. Càng khiến hắn kinh ngạc chính là, chẳng những ba con mèo ngầm đồng ý cho Hắc Đường tiếp cận, mà còn yên tâm thoải mái hưởng thụ ân cần của Hắc Đường dành cho chúng nó.
Là bởi vì chúng nó đều đang nhớ tới em ấy sao?
Này thật sự khiến người ta thương cảm.
Trang Châu vuốt ve mấy cái trên lưng con trai, thấp giọng nói: “Hắc Đường, có phải con cũng nhớ em ấy?”
Hắc Đường hừ hừ hai tiếng, tâm nói lời này không phải quá vô nghĩa sao. Đông Chí không trở lại, nó – một cao phú soái chưa lập gia đình – vừa làm cha vừa làm mẹ, đi ra đi vào suốt ngày phải chiếu cố ba thằng nhóc kia, dễ dàng sao?!
Được rồi, tuổi của Tiểu Xám và Bồi Tây đều lớn hơn nó nhiều thật sự đã bị nó tận lực xem nhẹ bỏ qua.
Trang Châu từng chút gãi cổ Hắc Đường, thì thầm nói: “Chờ cha hỏi được em ấy đang ở đâu, chúng ta sẽ cùng đi tìm em ấy được không? Hay là đưa cả ba nhóc con này đi cùng nữa.”
Hắc Đường tiếp tục hừ hừ. Nói đi nói lại, anh trai Đông Chí vẫn không chịu nhả ra chút tin tức. Xem ra bộ dạng quyết tâm muốn ngăn cản đến cùng.
“Không sao.” Trang Châu cũng không biết là đang an ủi nó hay tự an ủi chính mình: “Đơn từ chức cha đã gửi đi rồi, hôm nay chắc hẳn ông ấy sẽ sắp xếp thời gian nói chuyện với cha. Chuyện này giải quyết xong, cha coi như có tư cách đi gặp em ấy.”
Hắc Đường cảm thấy bộ dạng cha nó ngốc hồ hồ thoạt nhìn có chút đáng thương, quay đầu liếm liếm lên mu bàn tay cha mình. Trong mắt nó, Đông Chí chắc chắn sẽ trở về, anh ta cũng đã mang hài tử tới nhà nó, làm sao có thể không trở lại? Chỉ là nó không có biện pháp nói lời an ủi cha nó mà thôi. Nhân loại có câu gì ấy nhỉ, chích duyến thân tại thử sơn trung. (Không nhìn rõ núi chính là đang ở trong núi.)
Hắc hắc, nó biết nó là một cao phú soái có học vấn mà.
Chuông điện thoại reo lên, Trang Châu đứng dậy nhận điện, mấy phút đồng hồ sau đi ra, vội vàng gãi gãi nhẹ lông cổ Hắc Đường: “Chờ tin tốt của cha.”
Hắc Đường mạc danh kỳ diệu nhìn cha mình vội vã nhảy xuống bậc thang, ngồi vào xe nhanh như chớp lái ra khỏi sân. Toàn bộ quá trình trên mặt đều mang theo biểu tình thoải mái.
Hắc Đường nghi hoặc hỏi Tiểu Xám bên cạnh: “Có phải đã có tin tức của Đông Chí không?”
Tiểu Xám không để ý tới vấn đề của nó, híp mắt tự mình suy nghĩ: “Nếu cha cậu mang cậu đi, cậu cũng phải dẫn theo chúng tôi đi cùng. Tôi đã lâu không gặp Đông Chí, trong lòng thực lo lắng.”
Hắc Đường đối với thuộc tính loài mèo có chút không yên tâm: “Vậy bọn mi không được chạy loạn trên đường.” Nếu thực sự chạy loạn, nó và cha nó lại phải chạy đi tìm, mỗi người một hướng đi tìm đám mèo này… loại kịch nội dung cẩu huyết như vậy vừa nghĩ đã thấy phiền.
Tiểu Xám khinh thường lườm nó một cái: “Yên tâm đi, suất ca, sẽ không gây phiền toái cho cậu.”
Hắc Đường liếm liếm môi: “Vậy bọn mi nói phải giữ lời đấy.”
Trang Châu mặc một chiếc quần hưu nhàn bình thường thoải mái cùng áo khoác lông đi vào công ty khiến đám người nhìn thấy đều rớt cằm.
Những người làm việc trong Trang thị đều biết tuổi Trang Châu không lớn nhưng từ ngày đầu tiên hắn đi làm, luôn tây trang phẳng phiu, giày da bóng loáng đạt tiêu chuẩn, đối nhân xử thế lão luyện thành thục, ai còn dám nhìn hắn như hài tử? Hình tượng hắn nghiêm cẩn trong ăn mặc nói năng đã được đắp nặn vững chắc trong lòng các nhân viên, bây giờ đột nhiên đại thay đổi, mấy cô lễ tân đều xì xào thắc mắc Trang tổng là muốn nghỉ ngơi sao? Hay là muốn phủi tay mặc kệ? Cha ruột hắn vừa trở về hai ngày, hắn liền tính toán bỏ gánh mặc kệ, đây là muốn thị uy sao?
Đây là cha con bất hòa, hào môn ân oán?
Trong công ty từ trên xuống dưới nhất thời đều tràn ngập các loại phỏng đoán, bạn nhỏ Lý Hạ vừa được thăng lên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc lập tức đứng ngồi không yên. Trang Châu bắt đầu nghỉ ngơi từ hai ngày trước, cậu liền đi theo Kiều Vân làm việc, thời gian càng dài càng bất an. Nếu Trang tổng buông tay mặc kệ thật, vậy trợ lý như cậu còn tất yếu tồn tại sao?
Kiều Vân đứng trong phòng trà nước, chân tay lanh lẹ vừa pha trà vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách cậu nhóc: “Bình tĩnh, phải bình tĩnh hiểu không? Quả nhiên tuổi vẫn còn nhỏ, lão luyện không đủ.”
Lý Hạ cảm thấy bản thân mình không thể bình tĩnh được.
“Tổng giám đốc chỉ là một chức vị, không phải là tên người.” Kiều Vân nhắc nhở cậu nhóc: “Trang tổng cho dù không còn ở Trang thị, vô luận sau này anh ấy có tính toán thế nào, bên cạnh vẫn cần có người hỗ trợ — đặc biệt là những người đã quen phối hợp làm việc với anh ấy.”
Lý Hạ sửng sốt một chút, dường như đã hiểu được ý của cô.
Kiều Vân cũng không nói nhiều, khoát tay: “Tiếp tục đi làm việc đi.”
Lý hạ thí điên thí điên cầm văn kiện chạy đi.
Kiều Vân lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên bưng khay trà đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng của đại Boss, mới đẩy cửa đi vào, đặt chén trà nóng theo thứ tự ở trước mặt đại Boss, phu nhân Boss, cùng Trang Châu, sau đó không chớp mắt liền lui ra. Cừa phòng vừa đóng lại sau lưng, Kiều Vân lập tức nghĩ thầm, hóa ra phu nhân đại Boss lại còn trẻ và xinh đẹp như vậy, khó trách tam thiếu lại đáng yêu đến thế.
Trong phòng làm việc, Trình An Ny nhìn lướt qua cửa phòng đã được đóng lại, hướng về phía Trang Châu hé miệng mỉm cười: “Trợ lý của con thực không tồi.”
Trang Châu gật đầu: “Lúc con vừa lên, Kiều Vân đã đi theo con, rất có năng lực.”
Trình An Ny nhìn hắn, lại nhìn ông xã mặt than ngồi sau bàn làm việc, lộ ra biểu tình thập phần chán ngán: “Hai cha con mấy người rốt cuộc có nói chuyện không, em còn hẹn bạn ăn cơm nữa. Nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ muộn mất. Nếu không em đi trước nhé?”
Trang Châu còn chưa kịp nói, đã nghe cha mình hừ một tiếng: “Muốn tránh mặt đi đâu?”
Trình An Ny hướng về phía Trang Châu lén nháy mắt một cái: “Anh ở đó làm giá nửa ngày, không thèm nói tiếng nào, em ngồi không cũng thấy phiền. Thằng hai muốn từ chức, anh đồng ý hay không đồng ý thì trực tiếp tỏ thái độ đi, bày cái bản mặt đó ra cho ai xem?”
Trang Thành Ngôn cầm văn kiện ném cái bộp xuống mặt bàn: “Đang yên đang lành vô cớ từ chức, rốt cuộc là ai đang làm giá?”
Trình An Ny bất đắc dĩ: “Vậy anh hảo hảo nói chuyện đi.”
Trang Thành Ngôn lại im lặng không lên tiếng.
Trình An Ny lại nháy mắt với Trang Châu: “Hay là để em hỏi cho nhé?”
Trang Châu cười khổ.
Khi còn bé, Trang Châu vẫn cảm thấy cha mình bất cẩu ngôn tiếu, cực kỳ bất cận ngôn tình. Thẳng tới khi mẹ kế Trình An Ny vào cửa, hắn mới chậm rãi phát hiện hóa ra cha mình là tính tình trời sinh mặt đơ, càng là người thân ông ấy càng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào. Mà biện pháp Trình An Ny đối phó với cha hắn chính là đem rất nhiều chuyện đơn giản hóa lại sau đó đưa ra trước mặt ông ấy, cha hắn cũng chỉ cần gật hoặc lắc là đủ rồi.
Trang Châu cảm thấy tính cách cha mình thật sự biệt nữu, nhưng đồng thời hắn cũng có chút lý giải vì sao cha mình luôn nhờ người xung quanh tỉ mỉ chăm sóc mẹ mà hôn nhân vẫn tan vỡ. Hai người họ một không hiểu nên dùng phương thức nào để trả giá, người còn lại thì chỉ biết khư khư đòi lấy. Ai cũng chờ đối phương nhân nhượng mình, cuộc hôn nhân như vậy sao có thể duy trì được lâu. Cho nên hắn rất thích dì An Ny, dì ấy không phải loại phụ nữ như chim nhỏ nép người, cách nói năng làm việc không yếu ớt, mà mạnh mẽ dứt khoát rõ ràng. Càng trọng yếu hơn là dì ấy có thể làm cho những người chung quanh có thể cảm nhận được thế nào là cảm giác được quan tâm.
An Ny có chút bất đắc dĩ tà liếc Trang Thành Ngôn mặt than một cái, quay sang hỏi Trang Châu: “Đang êm đẹp, sao con lại từ chức? Phải có nguyên nhân chứ, quá mệt mỏi? Có suy nghĩ muốn lập nghiệp riêng? Con muốn làm gì? Hay muốn lấy lui làm tiến để cha con đáp ứng điều kiện của con?”
Trang Thành Ngôn nghe được câu cuối kia của vợ mình, lông mày lập tức nhíu lại: “Em nói bậy bạ cái gì đó?”
An Ny cười hỏi chồng: “Anh dám nói anh không hoài nghi như vậy đi?”
Trang Thành Ngôn không lên tiếng, cặp mắt khôn khéo chăm chú nhìn thẳng mặt Trang Châu, nghiêm trang chững chạc nói: “Hạ Mạt tìm con làm gì?”
Trang Châu vốn bị ngữ điệu lười biếng của dì An Ny chọc cười, nghe cha mình nói như vậy, biểu tình trên mặt liền thu liễm lại: “Chuyện giữa con và anh ấy, con sẽ tự giải quyết. Ba, từ khi tốt nghiệp con liền tới công ty làm việc, con muốn thử tách khỏi bảo bọc của gia đình, coi như kiểm tra năng lực của bản thân.”
Trên mặt Trang Thành Ngôn toát ra sự hoài nghi sâu sắc.
“Hơn nữa ba còn rất trẻ…” Trang Châu bắt đầu dấu diếm dấu vết vuốt mông ngựa ba mình: “Không cần khiến mọi người cảm thấy ba đã cần chọn sẵn người nối nghiệp sớm như vậy.”
Trang Thành Ngôn tựa hồ hiểu được gì đó: “Sao, thân phận này gây phiền toái cho con?”
Trình An Ny cũng tò mò mở to hai mắt: “Con muốn dùng thân phận công chức bình thường khảo nghiệm ái tình sao?”
“Không phải,” Trang Châu có chút mệt mỏi lắc đầu: “Con bị em ấy đá rồi. Con muốn thử xem thân phận công chức bình thường có thể thay đổi được em ấy, khiến em ấy một lần nữa chấp nhận con hay không.”
“Đá rồi?” An Ny nghi hoặc nhìn hắn: “Thằng út không có nói vậy a.”
Tầm mắt Trang Thành Ngôn lập tức quét lại đây: “Em còn gì dấu anh?”
An Ny vội vàng xua tay: “Trước nghe thằng hai nói hết đã.”
Trang Châu trầm mặc một chốc, hắn biết dì An Ny cũng đã biết gần hết, cha hắn phỏng chừng cũng đã hoài nghi, nhưng khi mở miệng vẫn cảm thấy có chút gian nan: “Ba, con muốn kết hôn.”
“A?” Trang Thành Ngôn trấn định hỏi lại: “Rồi sao?” nếu chỉ là kết hôn thì không có khả năng thằng con nhà mình lại toát ra thần sắc bất an đến vậy.
Trang Châu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Em ấy là nam nhân.”
Trang Thành Ngôn trong nháy mắt có cảm giác ác mộng trở thành sự thật. Không muốn tin tưởng hết thảy là sự thật, rồi lại tinh tường biết được lỗ tai mình hoàn toàn không nghe lầm. Hắn thực phức tạp liếc vợ mình một cái, không hiểu sao em ấy đồng dạng nghe được tin chấn động thế này lại có thể… trấn định thản nhiên như vậy.
Trình An Ny không phụ sự mong đợi của mọi người hỏi ra một câu khiến ông xã nhà mình càng thêm hỏng mất: “Cậu ấy có đẹp không?”
Trang Châu dở khóc dở cười gật đầu: “Rất đẹp. Nhưng hiện tại không phải là lúc nói cái này đi?” Hắn nhìn ba mình, người ngồi sau bàn công tác, vẻ mặt tựa như bị sét đánh, ánh mắt đều dại ra.
“Kết hôn là chuyện tốt.” Trình An Ny mặt mày hớn hở nói: “Trong nước không cho kết hôn vậy chúng ta ra nước ngoài. Bạn thân của dì là một chuyên gia thiết kế, lễ phục kết hôn dì bao tất. Cam đoan chuẩn bị cho các con một hôn lễ siêu siêu siêu cấp hoàn mỹ.”
“An Ny!” Trang Thành Ngôn phục hồi tinh thần, mặt than khiển trách: “Em đừng có quấy rối.”
An Ny và Trang Châu liếc nhau, hé miệng cười, không lên tiếng.
Trang Thành Ngôn ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Nếu ta nhớ không lầm, hệ thống xử lý nước thải là hạng mục Đồ gia vẫn luôn theo đuổi? chúng ta và bọn họ vẫn luôn không có mâu thuẫn trực tiếp. Giải thích động cơ con làm vậy xem.”
Đề tài bị dời sang vấn đề Trang Châu đã dự kiến, Trang Châu thản nhiên nói: “Bàn tay Đồ Thịnh Bắc vươn quá dài. Khu đất ở thành nam bởi vì có gã ở giữa gây khó dễ cho nên đến hiện tại chúng ta vẫn chưa lấy được.”
Trang Thành Ngôn có thâm ý khác mà liếc nhìn thằng con một cái. Trang Châu và Đồ Thịnh Bắc bằng tuổi nhau, cạnh tranh nhau cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng thằng con mình có thể cướp được hạng mục do chính phủ bỏ vốn từ trong tay Đồ gia, Trang Thành Ngôn vẫn thấy rất vui mừng.
Trang Châu thấy cha mình không lên tiếng, nhịn không được truy vấn một câu: “Thư từ chức của con…”
Trang Thành Ngôn thực nghẹn khuất nhìn thằng con mình một cái. Thằng cả coi ông như kẻ thù, thằng út một lòng một dạ muốn làm kỹ sư thiết kế, chỉ còn thằng thứ đáp ứng đầy đủ nguyện vọng của ông, không ngờ ông trời trêu ngươi, nó vì tìm một nam nhân mà ngay cả cha nó cũng không màng…
Nhưng nếu ông thống thống khoái khoái đáp ứng cho nó cùng cậu thanh niên kia kết hôn, ông không làm được. Trong nhà bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có tiền lệ này, ông cũng không biết nói thế nào với ông nội Trang Châu. Khi Trang Châu nộp đơn từ chức lên cho ông, chứng tỏ nó cũng đã nghĩ tới chuyện này. Xưa nay ông vẫn luôn kiêu ngạo vì có một người con như nó, thế mà hiện tại nó lại lấy lợi thế từ bỏ quyền thừa kế Trang thị cùng ông cò kè mặc cả, muốn cầu ông thông suốt.
Đây là lần đầu tiên Trang Châu cầu xin ông.
Trang Thành Ngôn cảm thấy thất bại thở dài: “Quyết định?”
Trang Châu trịnh trọng gật đầu.
Trang Thành Ngôn ném văn kiện lên mặt bàn: “Tạm thời cách chức. Những chuyện khác… về sau lại nói.”
Trang Châu ngẩn ra. Hắn biết ba mình không có khả năng lập tức tiếp thu mọi chuyện. Không có biểu hiện kịch liệt phản đối, thái độ im lặng như hiện nay đối với hắn như vậy là quá đủ rồi.
“Con cám ơn ba.” Trang Châu đứng dậy: “Hạng mục của Đồ thị ba sẽ tiếp tục chứ?”
Trang Thành Ngôn không thèm để ý hắn: “Hiện tại con đã không còn quyền hạn hỏi tới chuyện công ty.”
Trang Châu: “…”
Trình An Ny hướng về phía hắn nháy mắt.
Trang Châu cúi đầu cười cười: “Con sẽ rời đi một thời gian, hai người bảo trọng.”
“Đi đi.” An Ny cười xua tay: “Hy vọng con thành công rước được cậu ấy về.”
Trang Thành Ngôn không thèm ngẩng đầu lên hừ một tiếng,
/131
|