Nhạn sơn thoạt nhìn không cao lắm nhưng càng đi càng thấy sâu thăm thẳm, tựa như giữa tầng tầng cây rừng có một cánh cổng lớn thần bí bất ngờ mở ra, đưa bọn họ tiến vào một không gian kì bí khác.
Đường trong rừng chỉ đủ hai chiếc xe chèn sát nhau mà qua, mặt đường đất đỏ đã được tu sửa, nhưng khi lái xe đi vẫn không khiến người ta thấy thoải mái. Liên tục trải qua xóc nảy sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác mỏi mệt mãnh liệt. Đông Chí cảm thấy loại mệt mỏi này nhiều nhất đến từ hai mắt: vài giờ qua đi, cảnh sắc trước mắt thủy chung như một. Rừng rậm uốn lượn quanh con đường đất đỏ tựa như kéo dài vô tận không dứt. Trừ bỏ ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót vang lên thì cũng chỉ còn tiếng động cơ ầm ầm phát ra. Một lúc sau, thực tự nhiên mà sinh ra một cảm giác sợ hãi bị ngăn cách.
Ngay khi Đông Chí bắt đầu hoài nghi bọn họ đang đi vòng quanh một chỗ thì cảnh sắc ven đường rốt cục toát ra vài nét đặc thù bất đồng với trước đó. Con đường trước mặt xuất hiện hai gốc cây đại thụ phi thương cao lớn, trên cành cao vút còn vài chiếc lá bị khô héo. Dưới tàng cây là một cái mộc bài giản dị, trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ: Thạch Lựu thôn. Phía dưới còn vẽ một cái mũi tên chỉ đường thực thô.
Nhìn thấy cái bảng tên, mọi người đều vực dậy tinh thần.
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy thương nhân có thể tới đây thu mua thổ sản nhất định không nhiều lắm, mấy giờ lái xe buồn tẻ như khủng bố, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Nhìn lại những người khác trong đoàn xe, ai nấy cũng đều như trút được gánh nặng.
Dọc theo hướng mũi tên chỉ đại khái đi thêm khoảng một giờ nữa, rốt cục giữa núi rừng trùng điệp thấy được bóng dáng của Thạch Lựu thôn trong truyền thuyết. Quả nhiên khắp xung quanh thôn đều là cây lựu, chờ tới giữa tháng năm, lựu khắp núi đồng loạt nở hoa, nơi này nhất định xinh đẹp vô cùng.
Trước khi lên núi, Khổng giáo sư đã liên hệ với người trong thôn, đoàn xe còn chưa tiến vào, người phụ trách tiếp đón đã đứng chờ trước cổng thôn. Là một trung niên nam nhân mặc áo bông dày, chân tóc hơi có chút xám trắng. Đông Chí nhìn không ra tuổi ông ấy, nhưng thấy ông ấy vỗ vai Khổng giáo sư gọi “Tiểu Khổng”, vậy chắc tuổi ông ấy ít nhất cũng lớn hơn Khổng giáo sư.
Người Khổng giáo sư nhờ vả đã an bài cho cả đoàn ở một căn nhà trệt cách đó không xa, phòng ngủ đã có người thu dọn qua, rất sạch sẽ cũng rất ấm áp. Đông Chí thừa dịp bọn họ thu dọn đồ đạc cá nhân, liền tới hỏi thăm nam nhân tên gọi lão Triệu kia về gia đình bà dì mình. Lão Triệu chỉ đường, lại híp mắt cao thấp đánh giá anh, không chắc chắn hỏi: “Cậu gọi Vinh Thành tẩu là bà dì? Vậy cậu là con của Tiểu Ngũ? Là đứa lớn hay đứa nhỏ?”
“Cháu là út.” Đông Chí không biết Tiểu Ngũ là ai, gãi gãi đầu: “Mẹ cháu tên Lâm Thục Toàn.”
Lão Triệu vỗ tay: “Vậy đúng rồi. Ba mẹ Tiểu Ngũ mất sớm, khi còn bé cô ấy đều ở cùng Vinh Thành tẩu. Aiz, lại nói, cậu được sinh ra ở trong thôn chúng ta, chớp mắt đã bao nhiêu năm.”
Đông Chí mờ mịt nhìn ông: “…Dạ?”
“Cậu không biết?” lão Triệu hỏi câu này, trên mặt lộ ra ý cười: “Năm đó khi Tiểu Ngũ mang thai cậu, ba cậu đi nơi khác làm ăn. Tiểu Ngũ một mình, bên người còn có một đứa nhỏ, a, chính là anh trai cậu đó. Cô ấy làm sao được? vẫn là Vinh Thành tẩu tốt bụng đón mẹ con Tiểu Ngũ về nhà.”
Đông Chí thật sự không biết chuyện này, ba mẹ anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc lại, anh hai chắc cũng không biết đi, hoặc là khi đó tuổi quá nhỏ, không nhớ rõ.
“Đêm cậu được sinh ra, trong thôn hạ đại tuyết.” Lão Triệu nhớ lại: “Nếu không trong thôn hàng năm đều có trẻ nhỏ được sinh ra, tôi làm sao có thể nhớ thế được. Chính là bởi vì năm đó tuyết rơi quá sớm, sáng dậy đã thấy tuyết phủ trắng xóa cả vùng.” Lão Triệu khoa tay múa chân miêu tả, thần sắc thổn thức: “Người trong thôn chúng ta, cho tới bây giờ chưa từng thấy tuyết nhiều như vậy. Rất nhiều người đều nói may mắn ba cậu đã sớm trở về, nếu không sơn đạo bị chặn thì cậu ấy chỉ có thể một mình mắc kẹt dưới núi không thể lên được.”
Đông Chí cào cào tóc, hắc hắc nở nụ cười. Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, khi sinh ra đều có ba mẹ ở bên cạnh.
“Ngôi nhà có cái đèn treo trước cửa đó” lão Triệu chỉ cho anh: “Chính là gia đình bà dì cậu.”
Đông Chí vội nói: “Cám ơn chú Triệu.”
Lão Triệu cười nói: “Ơn huệ gì, sinh ở trong thôn chúng ta vậy tính là nửa người trong thôn, có thể quay về thăm như vậy là có tâm rồi. Mau tới đó đi, Vinh Thành tẩu hẳn còn chưa biết đâu.”
Đông Chí lái xe tới đây, khi đứng ở trước cửa nhà bà dì mình, vừa lúc cửa được mở từ bên trong ra, một phụ nhân trung niên quấn khăn quàng cổ thật dày đẩy cửa bước ra. Thấy Đông Chí xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, sửng sốt một chút, trên mặt toát ra thần sắc nghi hoặc: “Cậu là ai?”
Đông Chí không biết người này, hơi có chút xấu hổ cười cười với bà ấy: “Cháu là con trai của Lâm Thục Toàn, hôm nay tới thăm gia đình bà dì.”
Trung niên phụ nhân lập tức mở to hai mắt nhìn: “Con trai của Thục Toàn? Cậu là…đứa thứ hai?”
Đông Chí cười gật đầu: “Cháu là Đông Chí.”
Trung niên phụ nhân vừa mừng vừa sợ, xoay người mở toang cửa ra, hô to vào trong nhà: “Mẹ, mẹ, nhà chúng ta có khách. Là Đông Chí nhà Tiểu Ngũ!”
Cửa được đẩy ra, Đông Chí liếc mắt một cái liền thấy mấy cây xanh trong tiểu viện, dưới gốc cây để một số nông cụ mà anh không biết. Hai con mèo lười biếng nằm dưới tàng cây phơi nắng, sắc lông trắng vàng bị ánh dương chiếu xuống tỏa sáng lấp lánh. Thấy có người tiến vào nhưng chúng đều tỏ ra hờ hững.
Nhà ở trong thôn cũng giống như kiểu nhà hầm* trước kia Đông Chí đã từng gặp qua nhưng vẫn có chút bất đồng. Dường như nhà có một nửa là ở trong núi, một nửa là ở bên ngoài. Nhưng thoạt nhìn so với kiểu nhà hầm anh đã thấy thì rộng rãi hơn nhiều. Trong sân có hai cây cổ thụ, rất cao lớn, lá cây đã rụng hết, trên cành có hai cái tổ chim nhìn rất rõ. Cũng không biết là chim gì mà tổ chim so với cái chậu rửa mặt còn lớn hơn nhiều. Đen tuyền, cũng không biết đã đan bao nhiêu cành cây vào đó. (Nhà hầm: trên khu vực cao nguyên Hoàng thổ ở tây bắc, người dân thường đào các hang động ở vách núi đá để ở, đó gọi là nhà hầm)
Trừ bỏ một dãy phòng ở chính diện, hai bên cánh cũng có mấy gian nhà trệt, nhưng nhìn không giống như có người ở. Đông Chí đoán là phòng bếp hoặc nhà vệ sinh, nhà kho gì đó..
Một bà cụ tóc hoa râm đẩy cửa đi ra, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Con nói ai tới?”
Trung niên phụ nhân dẫn Đông Chí vào lớn tiếng nói: “Là Đông Chí! Đông Chí nhà Tiểu Ngũ!”
Đông Chí bị trung niên phụ nhân đẩy tới, không hiểu sao có chút khẩn trương. Phụ nữ trung niên vừa kéo anh lên phía trước vừa hưng phấn giới thiệu: “Là thằng hai nhà Tiểu Ngũ, Đông Chí! Chính là đứa nhỏ được sinh ra trong đêm đại tuyết đó!”
Đông Chí: “…”
Xem ra trận đại tuyết kia không chỉ mình lão Triệu có ấn tượng khắc sâu.
Trên mặt bà cụ toát ra thần sắc khó tin: “Con là con Tiểu Ngũ…”
Đông Chí ngoan ngoan gọi một tiếng: “Con chào bà dì.”
Khuôn mặt bà dì tràn tươi cười: “Đã lớn vậy rồi sao, Tiểu Ngũ đâu?”
“Mẹ con đang ở Tân Hải.” Đông Chí bị bà nhìn như vậy, cảm thấy mình lập tức biến thành tiểu hài tử, hơn nữa còn giống như tiểu hài tử đi theo chân người lớn đòi ăn kẹo đường, chính mình cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Sức khỏe mẹ con vẫn tốt chỉ là không thể đi xa. Mẹ con luôn rất nhớ mọi người…”
Ánh mắt bà dì có chút ửng hồng: “Là ta bảo nó không có việc gì thì đừng về. Thôn chúng ta đi lại vất vả, người bên ngoài đi vào cũng khó khăn, chịu không nổi. Bọn họ đều khỏe là được. Trong thôn chúng ta cũng có điện thoại, lát nữa con cho mẹ con số điện thoại của chúng ta, kêu con bé gọi tới cho ta.”
Đông Chí vội vàng gật đầu.
Trung niên phụ nhân kéo anh vào nhà là hài tử nhỏ tuổi nhất của bà dì, chồng bà ấy đưa con về thăm ông bà nội, cho nên bà ở cùng với mẹ một thời gian. Đông Chí gọi bà là dì. Trên bà ấy còn có hai người anh trai, đều đã thành gia lập thất cả. Chồng bà dì qua đời đã lâu, bà ấy vẫn luôn ở một mình, con cái đều ở quanh đây, bình thường đều thay phiên nhau tới chăm sóc cho bà. Thôn không quá lớn, đi qua đi lại không có gì bất tiện.
Thân thích một nhà rất nhanh liền tụ tập lại, đại khái trong thôn khó được khi có người thăm thân, hàng xóm cũng mang một ít đồ ăn sang góp vui, ồn ào náo nhiệt giống như mở hội làng. Người trong thôn ở với nhau đã lâu, tất cả đều thân quen như người một nhà. Đông Chí chưa từng gặp nhiều thân thích tới vậy, trong lòng cảm thấy đặc biệt mới lạ. Đương nhiên, chuyện bọn họ đề cập tới nhiều nhất chính là trận đại tuyết rơi đêm Đông Chí được sinh ra. Tựa như chỉ có trận tuyết trắng phủ khắp năm đó mới khiến bọn họ liên tưởng tới chàng trai vừa xinh đẹp vừa xa lạ này.
“Sáng sớm mà thời tiết đã thay đổi.” đại cữu (cậu cả) Đông Chí vừa mới nhận thức vỗ vai anh, thần sắc cảm khái vô cùng: “Hôm đó, gió thổi lớn, căn bản không thể ra khỏi cửa. Ngoài cửa, từ trên mái nhà treo các mảng băng dài thế này này, đông chết người.”
Đại mụ hàng xóm nói: “Nửa đêm trời đất rung chuyển không ai ngủ được, sau đó có người nói là ngọn núi bị động đất.”
Đông Chí thầm nghĩ: bọn họ nói cứ như kiểu mình tà ma xuất thế vậy, chẳng những trời hạ đại tuyết mà núi rừng còn rung chuyển…
Những người chung quanh cũng mồm năm miệng mười phụ họa theo: “Hôm đó trời rất lạnh, tuyết rơi nhiều, lại còn động đất, nếu chúng ta mà ở trên ngọn núi đó còn biết trốn đi đâu? May mà không lan tới chỗ chúng ta.”
Bà dì cũng cảm khái: “Lúc ba con trở về, Tiểu Ngũ đã kêu đau suốt cả ngày. Bị khó đẻ. Mẹ con rên rỉ tới tận nửa đêm hôm sau, mãi vẫn không đẻ được, tới khi ba con trở về mới yên đó. Cậu ta một mình chăm mẹ con, Đông Chí à, con là do chính tay ba con đỡ đó.”
Đông Chí vì lão cha đa tài đa nghệ của mình mà chấn kinh một chút: “Ông ấy cho tới giờ chưa từng nói qua.”
“Nghĩ mà sợ,” bà dì vỗ vỗ sau lưng anh thở dài: “Khi đó, người trong thôn đều nói Tiểu Ngũ khó sinh, sợ hai mẹ con đều không qua nổi đêm nay. Lúc ấy sắc mặt ba con cũng thay đổi, thậm chí còn đuổi chúng ta ra ngoài, nói ai cũng không được lại gần, cho dù hai mẹ con có đi, cũng chỉ cần một mình cậu ấy tiễn.”
Đông Chí nghe vậy liền hết hồn. Khó trách khi mình xuất quỹ ba mẹ lại dễ dàng chấp nhận như vậy, nói nửa ngày hóa ra là vì sinh mình ra rất lao lực, bọn họ không dám có yêu cầu gì với mình.
Đông Chí trong lòng nhất thời không chút tư vị.
“May mắn, may mắn.” bà dì nói xong cũng lộ ra biểu tình nghĩ mà sợ: “Đến sáng sớm ánh mắt ba con vẫn còn rất căng thẳng, may mắn hai mẹ con con không sao.” Nói xong, bà dì lại nở nụ cười: “Mọi người khi đó đều nói chưa từng thấy qua hài nhi nào dễ nhìn như vậy, so với đứa nhỏ mới sinh ra nhà khác vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp hơn nhiều. Ai nấy đều vui vẻ, không còn thấy lo sợ nữa.”
Mọi người trong thôn đều đồng tình nở nụ cười.
Dì Đông Chí cũng cười: “Con có biết lúc con được sinh ra nặng bao nhiêu không, hơn 4kg đó, chân tay béo múp luôn hà… khó trách mẹ con sinh vất vả như vậy.”
Đông Chí cũng theo bọn họ bật cười, trong lòng tư vị lại phức tạp tới cực điểm. Anh tựa hồ có chút hiểu ba vì sao không muốn mình tới nơi này. Bởi vì đêm hôm đó, ông ấy suýt nữa mất đi cả vợ lẫn con, ông ấy đối với nơi này có một sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ. mà mẹ sau khi chật vật vất vả thời gian dài cuối cùng cũng được đoàn tụ với chồng con. Chỗ này cũng lưu lại cho bà rất nhiều kí ức thống khổ.
Mà ngày mình được sinh ra thật sự giống như mang theo ngụ ý tà ác nào đó, động đất, đại tuyết, suýt nữa hại mẹ mất mạng, còn dọa ba sợ gần chết. Đương nhiên, tin tức tới trễ này cũng khiến chính anh bị dọa sợ.
Đông Chí quyết định dặn dò anh trai, kiên quyết không để cho anh ấy tiết lộ tin tức mình đã lên núi cho ba biết.
Náo nhiệt cả ngày, khi trở lại nhà bà dì thu thập cũng đã hơn chín giờ. Người sống trên núi không mấy sống về đêm, đến tầm này, toàn bộ thôn làng đã trở nên yên tĩnh hẳn. Đông Chí lần đầu ngủ trên giường gạch đốt hơi, cảm thấy cả người khô nóng, đơn giản đứng dậy mở cửa sổ cho gió lạnh ùa vào.
Đêm trên núi có một loại yên tĩnh khác thường. Ánh trăng dường như trở nên cực đại lấp ló ngay phía trên sơn cốc, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng toàn bộ thôn, bóng hai cây cổ thụ trong sân bị kéo dài, tà tà hắt lên bậc thang ngoài cửa sổ, hiện rõ từng nhánh cây khẳng khiu, gầy guộc.
Hình ảnh trước mắt giống như được nước sạch tẩy sạch sẽ mang theo chút không khí kỳ ảo vô pháp nói nên lời. Tựa như đi vào một thế giới khác chưa bao giờ biết tới.
Thiên nhiên cảm động thị giác mà cũng dễ dàng lay động linh hồn.
Trong lòng Đông Chí có loại xúc động bất chợt, tiếc nuối như có như không lập tức dâng lên. Nếu lúc này mình có thể dựa vào lòng anh ấy, hình ảnh mơ hồ trước mắt… sẽ càng thêm mỹ mãn.
Một tiếng vỗ cánh từ xa tới gần truyền đến.
Đông Chí ngẩng đầu, thấy một cái bóng đen thật lớn xẹt ngang qua đỉnh đầu, vòng quanh cây đại thụ kia hai vòng rồi tà tà bay xuống dưới, đậu trên giá gỗ cách cửa sổ không xa.
Đông Chí lúc đầu còn tưởng đó là một con chim ưng. Nhưng nhìn kỹ lại dường như không phải, không có loại cảm giác sắc bén như chim ưng, miệng không nhọn, ánh mắt cũng tròn hơn. Màu lông xám trắng dưới ánh trăng phản xạ hắt lên ánh sáng thản nhiên, thân mình tròn tròn ú ú, nhìn qua thậm chí còn cảm thấy thập phần đáng yêu.
Đông Chí cánh một khung cửa sổ cùng nó yên lặng đối diện. Anh trong lòng âm thầm cân nhắc nếu lúc này đi lấy máy ảnh tới, liệu động tác xoay người có làm nó sợ hãi mà bay đi mất không, còn con chim đậu đằng kia cũng đang nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, chiêm chiếp kêu hai tiếng.
“Thật không ngờ, cậu thế nhưng quay trở lại.”
Đông Chí giật mình. Anh không nghĩ con chim này sẽ chủ động nói chuyện với mình, rất nhiều động vật hoang dã đều có tâm cảnh giới cực đại với con người.
Con chim mập hướng về phía anh gru gru hai cái, nói nhỏ: “Cậu chính là đứa nhỏ bị ném ở bên ngoài, ta nhớ rất rõ mùi của cậu.”
Đông Chí trong lòng chấn động: “Mày nói cái gì?!”
Đường trong rừng chỉ đủ hai chiếc xe chèn sát nhau mà qua, mặt đường đất đỏ đã được tu sửa, nhưng khi lái xe đi vẫn không khiến người ta thấy thoải mái. Liên tục trải qua xóc nảy sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác mỏi mệt mãnh liệt. Đông Chí cảm thấy loại mệt mỏi này nhiều nhất đến từ hai mắt: vài giờ qua đi, cảnh sắc trước mắt thủy chung như một. Rừng rậm uốn lượn quanh con đường đất đỏ tựa như kéo dài vô tận không dứt. Trừ bỏ ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót vang lên thì cũng chỉ còn tiếng động cơ ầm ầm phát ra. Một lúc sau, thực tự nhiên mà sinh ra một cảm giác sợ hãi bị ngăn cách.
Ngay khi Đông Chí bắt đầu hoài nghi bọn họ đang đi vòng quanh một chỗ thì cảnh sắc ven đường rốt cục toát ra vài nét đặc thù bất đồng với trước đó. Con đường trước mặt xuất hiện hai gốc cây đại thụ phi thương cao lớn, trên cành cao vút còn vài chiếc lá bị khô héo. Dưới tàng cây là một cái mộc bài giản dị, trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ: Thạch Lựu thôn. Phía dưới còn vẽ một cái mũi tên chỉ đường thực thô.
Nhìn thấy cái bảng tên, mọi người đều vực dậy tinh thần.
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy thương nhân có thể tới đây thu mua thổ sản nhất định không nhiều lắm, mấy giờ lái xe buồn tẻ như khủng bố, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Nhìn lại những người khác trong đoàn xe, ai nấy cũng đều như trút được gánh nặng.
Dọc theo hướng mũi tên chỉ đại khái đi thêm khoảng một giờ nữa, rốt cục giữa núi rừng trùng điệp thấy được bóng dáng của Thạch Lựu thôn trong truyền thuyết. Quả nhiên khắp xung quanh thôn đều là cây lựu, chờ tới giữa tháng năm, lựu khắp núi đồng loạt nở hoa, nơi này nhất định xinh đẹp vô cùng.
Trước khi lên núi, Khổng giáo sư đã liên hệ với người trong thôn, đoàn xe còn chưa tiến vào, người phụ trách tiếp đón đã đứng chờ trước cổng thôn. Là một trung niên nam nhân mặc áo bông dày, chân tóc hơi có chút xám trắng. Đông Chí nhìn không ra tuổi ông ấy, nhưng thấy ông ấy vỗ vai Khổng giáo sư gọi “Tiểu Khổng”, vậy chắc tuổi ông ấy ít nhất cũng lớn hơn Khổng giáo sư.
Người Khổng giáo sư nhờ vả đã an bài cho cả đoàn ở một căn nhà trệt cách đó không xa, phòng ngủ đã có người thu dọn qua, rất sạch sẽ cũng rất ấm áp. Đông Chí thừa dịp bọn họ thu dọn đồ đạc cá nhân, liền tới hỏi thăm nam nhân tên gọi lão Triệu kia về gia đình bà dì mình. Lão Triệu chỉ đường, lại híp mắt cao thấp đánh giá anh, không chắc chắn hỏi: “Cậu gọi Vinh Thành tẩu là bà dì? Vậy cậu là con của Tiểu Ngũ? Là đứa lớn hay đứa nhỏ?”
“Cháu là út.” Đông Chí không biết Tiểu Ngũ là ai, gãi gãi đầu: “Mẹ cháu tên Lâm Thục Toàn.”
Lão Triệu vỗ tay: “Vậy đúng rồi. Ba mẹ Tiểu Ngũ mất sớm, khi còn bé cô ấy đều ở cùng Vinh Thành tẩu. Aiz, lại nói, cậu được sinh ra ở trong thôn chúng ta, chớp mắt đã bao nhiêu năm.”
Đông Chí mờ mịt nhìn ông: “…Dạ?”
“Cậu không biết?” lão Triệu hỏi câu này, trên mặt lộ ra ý cười: “Năm đó khi Tiểu Ngũ mang thai cậu, ba cậu đi nơi khác làm ăn. Tiểu Ngũ một mình, bên người còn có một đứa nhỏ, a, chính là anh trai cậu đó. Cô ấy làm sao được? vẫn là Vinh Thành tẩu tốt bụng đón mẹ con Tiểu Ngũ về nhà.”
Đông Chí thật sự không biết chuyện này, ba mẹ anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc lại, anh hai chắc cũng không biết đi, hoặc là khi đó tuổi quá nhỏ, không nhớ rõ.
“Đêm cậu được sinh ra, trong thôn hạ đại tuyết.” Lão Triệu nhớ lại: “Nếu không trong thôn hàng năm đều có trẻ nhỏ được sinh ra, tôi làm sao có thể nhớ thế được. Chính là bởi vì năm đó tuyết rơi quá sớm, sáng dậy đã thấy tuyết phủ trắng xóa cả vùng.” Lão Triệu khoa tay múa chân miêu tả, thần sắc thổn thức: “Người trong thôn chúng ta, cho tới bây giờ chưa từng thấy tuyết nhiều như vậy. Rất nhiều người đều nói may mắn ba cậu đã sớm trở về, nếu không sơn đạo bị chặn thì cậu ấy chỉ có thể một mình mắc kẹt dưới núi không thể lên được.”
Đông Chí cào cào tóc, hắc hắc nở nụ cười. Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, khi sinh ra đều có ba mẹ ở bên cạnh.
“Ngôi nhà có cái đèn treo trước cửa đó” lão Triệu chỉ cho anh: “Chính là gia đình bà dì cậu.”
Đông Chí vội nói: “Cám ơn chú Triệu.”
Lão Triệu cười nói: “Ơn huệ gì, sinh ở trong thôn chúng ta vậy tính là nửa người trong thôn, có thể quay về thăm như vậy là có tâm rồi. Mau tới đó đi, Vinh Thành tẩu hẳn còn chưa biết đâu.”
Đông Chí lái xe tới đây, khi đứng ở trước cửa nhà bà dì mình, vừa lúc cửa được mở từ bên trong ra, một phụ nhân trung niên quấn khăn quàng cổ thật dày đẩy cửa bước ra. Thấy Đông Chí xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, sửng sốt một chút, trên mặt toát ra thần sắc nghi hoặc: “Cậu là ai?”
Đông Chí không biết người này, hơi có chút xấu hổ cười cười với bà ấy: “Cháu là con trai của Lâm Thục Toàn, hôm nay tới thăm gia đình bà dì.”
Trung niên phụ nhân lập tức mở to hai mắt nhìn: “Con trai của Thục Toàn? Cậu là…đứa thứ hai?”
Đông Chí cười gật đầu: “Cháu là Đông Chí.”
Trung niên phụ nhân vừa mừng vừa sợ, xoay người mở toang cửa ra, hô to vào trong nhà: “Mẹ, mẹ, nhà chúng ta có khách. Là Đông Chí nhà Tiểu Ngũ!”
Cửa được đẩy ra, Đông Chí liếc mắt một cái liền thấy mấy cây xanh trong tiểu viện, dưới gốc cây để một số nông cụ mà anh không biết. Hai con mèo lười biếng nằm dưới tàng cây phơi nắng, sắc lông trắng vàng bị ánh dương chiếu xuống tỏa sáng lấp lánh. Thấy có người tiến vào nhưng chúng đều tỏ ra hờ hững.
Nhà ở trong thôn cũng giống như kiểu nhà hầm* trước kia Đông Chí đã từng gặp qua nhưng vẫn có chút bất đồng. Dường như nhà có một nửa là ở trong núi, một nửa là ở bên ngoài. Nhưng thoạt nhìn so với kiểu nhà hầm anh đã thấy thì rộng rãi hơn nhiều. Trong sân có hai cây cổ thụ, rất cao lớn, lá cây đã rụng hết, trên cành có hai cái tổ chim nhìn rất rõ. Cũng không biết là chim gì mà tổ chim so với cái chậu rửa mặt còn lớn hơn nhiều. Đen tuyền, cũng không biết đã đan bao nhiêu cành cây vào đó. (Nhà hầm: trên khu vực cao nguyên Hoàng thổ ở tây bắc, người dân thường đào các hang động ở vách núi đá để ở, đó gọi là nhà hầm)
Trừ bỏ một dãy phòng ở chính diện, hai bên cánh cũng có mấy gian nhà trệt, nhưng nhìn không giống như có người ở. Đông Chí đoán là phòng bếp hoặc nhà vệ sinh, nhà kho gì đó..
Một bà cụ tóc hoa râm đẩy cửa đi ra, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Con nói ai tới?”
Trung niên phụ nhân dẫn Đông Chí vào lớn tiếng nói: “Là Đông Chí! Đông Chí nhà Tiểu Ngũ!”
Đông Chí bị trung niên phụ nhân đẩy tới, không hiểu sao có chút khẩn trương. Phụ nữ trung niên vừa kéo anh lên phía trước vừa hưng phấn giới thiệu: “Là thằng hai nhà Tiểu Ngũ, Đông Chí! Chính là đứa nhỏ được sinh ra trong đêm đại tuyết đó!”
Đông Chí: “…”
Xem ra trận đại tuyết kia không chỉ mình lão Triệu có ấn tượng khắc sâu.
Trên mặt bà cụ toát ra thần sắc khó tin: “Con là con Tiểu Ngũ…”
Đông Chí ngoan ngoan gọi một tiếng: “Con chào bà dì.”
Khuôn mặt bà dì tràn tươi cười: “Đã lớn vậy rồi sao, Tiểu Ngũ đâu?”
“Mẹ con đang ở Tân Hải.” Đông Chí bị bà nhìn như vậy, cảm thấy mình lập tức biến thành tiểu hài tử, hơn nữa còn giống như tiểu hài tử đi theo chân người lớn đòi ăn kẹo đường, chính mình cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Sức khỏe mẹ con vẫn tốt chỉ là không thể đi xa. Mẹ con luôn rất nhớ mọi người…”
Ánh mắt bà dì có chút ửng hồng: “Là ta bảo nó không có việc gì thì đừng về. Thôn chúng ta đi lại vất vả, người bên ngoài đi vào cũng khó khăn, chịu không nổi. Bọn họ đều khỏe là được. Trong thôn chúng ta cũng có điện thoại, lát nữa con cho mẹ con số điện thoại của chúng ta, kêu con bé gọi tới cho ta.”
Đông Chí vội vàng gật đầu.
Trung niên phụ nhân kéo anh vào nhà là hài tử nhỏ tuổi nhất của bà dì, chồng bà ấy đưa con về thăm ông bà nội, cho nên bà ở cùng với mẹ một thời gian. Đông Chí gọi bà là dì. Trên bà ấy còn có hai người anh trai, đều đã thành gia lập thất cả. Chồng bà dì qua đời đã lâu, bà ấy vẫn luôn ở một mình, con cái đều ở quanh đây, bình thường đều thay phiên nhau tới chăm sóc cho bà. Thôn không quá lớn, đi qua đi lại không có gì bất tiện.
Thân thích một nhà rất nhanh liền tụ tập lại, đại khái trong thôn khó được khi có người thăm thân, hàng xóm cũng mang một ít đồ ăn sang góp vui, ồn ào náo nhiệt giống như mở hội làng. Người trong thôn ở với nhau đã lâu, tất cả đều thân quen như người một nhà. Đông Chí chưa từng gặp nhiều thân thích tới vậy, trong lòng cảm thấy đặc biệt mới lạ. Đương nhiên, chuyện bọn họ đề cập tới nhiều nhất chính là trận đại tuyết rơi đêm Đông Chí được sinh ra. Tựa như chỉ có trận tuyết trắng phủ khắp năm đó mới khiến bọn họ liên tưởng tới chàng trai vừa xinh đẹp vừa xa lạ này.
“Sáng sớm mà thời tiết đã thay đổi.” đại cữu (cậu cả) Đông Chí vừa mới nhận thức vỗ vai anh, thần sắc cảm khái vô cùng: “Hôm đó, gió thổi lớn, căn bản không thể ra khỏi cửa. Ngoài cửa, từ trên mái nhà treo các mảng băng dài thế này này, đông chết người.”
Đại mụ hàng xóm nói: “Nửa đêm trời đất rung chuyển không ai ngủ được, sau đó có người nói là ngọn núi bị động đất.”
Đông Chí thầm nghĩ: bọn họ nói cứ như kiểu mình tà ma xuất thế vậy, chẳng những trời hạ đại tuyết mà núi rừng còn rung chuyển…
Những người chung quanh cũng mồm năm miệng mười phụ họa theo: “Hôm đó trời rất lạnh, tuyết rơi nhiều, lại còn động đất, nếu chúng ta mà ở trên ngọn núi đó còn biết trốn đi đâu? May mà không lan tới chỗ chúng ta.”
Bà dì cũng cảm khái: “Lúc ba con trở về, Tiểu Ngũ đã kêu đau suốt cả ngày. Bị khó đẻ. Mẹ con rên rỉ tới tận nửa đêm hôm sau, mãi vẫn không đẻ được, tới khi ba con trở về mới yên đó. Cậu ta một mình chăm mẹ con, Đông Chí à, con là do chính tay ba con đỡ đó.”
Đông Chí vì lão cha đa tài đa nghệ của mình mà chấn kinh một chút: “Ông ấy cho tới giờ chưa từng nói qua.”
“Nghĩ mà sợ,” bà dì vỗ vỗ sau lưng anh thở dài: “Khi đó, người trong thôn đều nói Tiểu Ngũ khó sinh, sợ hai mẹ con đều không qua nổi đêm nay. Lúc ấy sắc mặt ba con cũng thay đổi, thậm chí còn đuổi chúng ta ra ngoài, nói ai cũng không được lại gần, cho dù hai mẹ con có đi, cũng chỉ cần một mình cậu ấy tiễn.”
Đông Chí nghe vậy liền hết hồn. Khó trách khi mình xuất quỹ ba mẹ lại dễ dàng chấp nhận như vậy, nói nửa ngày hóa ra là vì sinh mình ra rất lao lực, bọn họ không dám có yêu cầu gì với mình.
Đông Chí trong lòng nhất thời không chút tư vị.
“May mắn, may mắn.” bà dì nói xong cũng lộ ra biểu tình nghĩ mà sợ: “Đến sáng sớm ánh mắt ba con vẫn còn rất căng thẳng, may mắn hai mẹ con con không sao.” Nói xong, bà dì lại nở nụ cười: “Mọi người khi đó đều nói chưa từng thấy qua hài nhi nào dễ nhìn như vậy, so với đứa nhỏ mới sinh ra nhà khác vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp hơn nhiều. Ai nấy đều vui vẻ, không còn thấy lo sợ nữa.”
Mọi người trong thôn đều đồng tình nở nụ cười.
Dì Đông Chí cũng cười: “Con có biết lúc con được sinh ra nặng bao nhiêu không, hơn 4kg đó, chân tay béo múp luôn hà… khó trách mẹ con sinh vất vả như vậy.”
Đông Chí cũng theo bọn họ bật cười, trong lòng tư vị lại phức tạp tới cực điểm. Anh tựa hồ có chút hiểu ba vì sao không muốn mình tới nơi này. Bởi vì đêm hôm đó, ông ấy suýt nữa mất đi cả vợ lẫn con, ông ấy đối với nơi này có một sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ. mà mẹ sau khi chật vật vất vả thời gian dài cuối cùng cũng được đoàn tụ với chồng con. Chỗ này cũng lưu lại cho bà rất nhiều kí ức thống khổ.
Mà ngày mình được sinh ra thật sự giống như mang theo ngụ ý tà ác nào đó, động đất, đại tuyết, suýt nữa hại mẹ mất mạng, còn dọa ba sợ gần chết. Đương nhiên, tin tức tới trễ này cũng khiến chính anh bị dọa sợ.
Đông Chí quyết định dặn dò anh trai, kiên quyết không để cho anh ấy tiết lộ tin tức mình đã lên núi cho ba biết.
Náo nhiệt cả ngày, khi trở lại nhà bà dì thu thập cũng đã hơn chín giờ. Người sống trên núi không mấy sống về đêm, đến tầm này, toàn bộ thôn làng đã trở nên yên tĩnh hẳn. Đông Chí lần đầu ngủ trên giường gạch đốt hơi, cảm thấy cả người khô nóng, đơn giản đứng dậy mở cửa sổ cho gió lạnh ùa vào.
Đêm trên núi có một loại yên tĩnh khác thường. Ánh trăng dường như trở nên cực đại lấp ló ngay phía trên sơn cốc, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng toàn bộ thôn, bóng hai cây cổ thụ trong sân bị kéo dài, tà tà hắt lên bậc thang ngoài cửa sổ, hiện rõ từng nhánh cây khẳng khiu, gầy guộc.
Hình ảnh trước mắt giống như được nước sạch tẩy sạch sẽ mang theo chút không khí kỳ ảo vô pháp nói nên lời. Tựa như đi vào một thế giới khác chưa bao giờ biết tới.
Thiên nhiên cảm động thị giác mà cũng dễ dàng lay động linh hồn.
Trong lòng Đông Chí có loại xúc động bất chợt, tiếc nuối như có như không lập tức dâng lên. Nếu lúc này mình có thể dựa vào lòng anh ấy, hình ảnh mơ hồ trước mắt… sẽ càng thêm mỹ mãn.
Một tiếng vỗ cánh từ xa tới gần truyền đến.
Đông Chí ngẩng đầu, thấy một cái bóng đen thật lớn xẹt ngang qua đỉnh đầu, vòng quanh cây đại thụ kia hai vòng rồi tà tà bay xuống dưới, đậu trên giá gỗ cách cửa sổ không xa.
Đông Chí lúc đầu còn tưởng đó là một con chim ưng. Nhưng nhìn kỹ lại dường như không phải, không có loại cảm giác sắc bén như chim ưng, miệng không nhọn, ánh mắt cũng tròn hơn. Màu lông xám trắng dưới ánh trăng phản xạ hắt lên ánh sáng thản nhiên, thân mình tròn tròn ú ú, nhìn qua thậm chí còn cảm thấy thập phần đáng yêu.
Đông Chí cánh một khung cửa sổ cùng nó yên lặng đối diện. Anh trong lòng âm thầm cân nhắc nếu lúc này đi lấy máy ảnh tới, liệu động tác xoay người có làm nó sợ hãi mà bay đi mất không, còn con chim đậu đằng kia cũng đang nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, chiêm chiếp kêu hai tiếng.
“Thật không ngờ, cậu thế nhưng quay trở lại.”
Đông Chí giật mình. Anh không nghĩ con chim này sẽ chủ động nói chuyện với mình, rất nhiều động vật hoang dã đều có tâm cảnh giới cực đại với con người.
Con chim mập hướng về phía anh gru gru hai cái, nói nhỏ: “Cậu chính là đứa nhỏ bị ném ở bên ngoài, ta nhớ rất rõ mùi của cậu.”
Đông Chí trong lòng chấn động: “Mày nói cái gì?!”
/131
|