Không lái xe, hai người một trước một sau ra khỏi cửa hông khu nhà, Trang Châu thậm chí còn cười tủm tỉm chào hỏi anh bảo vệ, bộ dạng tâm tình tốt vô cùng.
Đây là một ngày mùa đông thời tiết tốt đẹp nhất, bầu trời trên không hiện ra màu lam sắc sáng ngời, không khí khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mặt trời chiếu xuống tạo cảm giác ấm áp chan hòa.
Trên mặt Đông Chí cũng chậm rãi lộ ra biểu tình thoải mái, anh nhìn nam nhân luôn mang theo vẻ mặt tươi cười đi bên cạnh, bắt đầu cảm thấy có chút ngại ngùng: “Em chỉ muốn đi bộ một chút, anh không cần phải đi cùng em.”
“Anh nguyện ý.” Trên mặt Trang Châu lộ ra biểu tình bướng bỉnh chỉ có trẻ con mới có, thừa dịp chung quanh không có người chú ý, hắn lặng lẽ vươn tay ra nắm tay Đông Chí: “Anh luyến tiếc không được thấy em.”
Đông Chí cảm thấy Trang Châu thật ấu trĩ, không may, anh cảm thấy mình cũng dần trở nên ấu trĩ giống hắn. Khi đối mặt với Trang Châu ấu trĩ, trong lòng cư nhiên lại có cảm giác nhảy nhót vui vẻ.
“Em đi đâu vậy?” Trang Châu lắc lắc nắm tay hai người: “Đây không phải đường về nhà em.”
“Không muốn về nhà.” Đông Chí nheo mắt nhìn sắc trời trong mát: “Em muốn đi bộ.”
Trang Châu không chút do dự tỏ thái độ: “Anh đi cùng em.”
Đông Chí nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt: “Vậy đi tới đâu do em quyết định, anh đừng có hối hận đó.”
Trang Châu hùng hùng hổ hổ vỗ ngực: “Đại nam nhân, dám làm dám chịu. Đi bộ có mấy bước thôi mà, có gì phải hối hận.”
Đông Chí nắm chặt tay hắn: “Vậy đi thôi.”
Trang Châu cảm thấy nụ cười trên mặt Đông Chí lúc này có chút xấu xa, giống như đang tính toán trò đùa dai nào đó. Hắn bị tươi cười của Đông Chí làm cho lóa mắt, tràn ngập trong đầu hắn bây giờ là suy nghĩ mỗi ngày phải làm cho em ấy thật vui vẻ, không phải khóc, không phải khổ sở. Về phần em ấy muốn làm chuyện xấu gì…
Chỉ cần em ấy vui, vậy cứ để em ấy làm đi. Chẳng lẽ em ấy còn có thể bày ra rắc rối nào mà hắn không thể giải quyết sao? Thầy Lăng nhà hắn cũng không phải người không biết nặng nhẹ vậy a.
Trang Châu mỹ tư tư cùng thầy Lăng nhà hắn đi dạo trên đường, hai mươi phút sau… hắn hối hận.
Nơi Đông Chí dẫn hắn tới là một công viên bình thường, lối đi bộ trên mặt cỏ được tạo thành hình lượn sóng, ở giữa có một mảnh sân trống, một mặt là một cái sân khấu hình bán nguyệt. Lúc này, người tản bộ trong công viên không nhiều, chỉ có mấy đứa nhỏ cưỡi xe cút kít hoặc trượt ba tanh chạy tới chạy lui, vui cười đùa giỡn. Trên cái sân trống giữa công viên có một nhóm bác trai bác gái đầu hai thứ tóc đang đánh Thái Cực Quyền.
Trang Châu nhìn Đông Chí một mạch đi thẳng tới giữa sân liền cảm thấy có chút không ổn, hẳn là có trưởng bối Đông Chí nhận thức, có thể là ba hoặc mẹ em ấy. Trang Châu vừa nghĩ tới loại khả năng này, lại cảm thấy da đầu có chút run lên.
Đông Chí nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt trêu tức hỏi: “Hối hận?”
“Ừ, hối hận.” Trang Châu cười khổ một chút: “Anh vẫn cho rằng anh sẽ có lễ ra mắt tương đối… ừm, tương đối nổi bật một chút.”
Đông Chí bật cười: “Anh bây giờ cũng rất ổn.”
“Thật không?”
Đông Chí gật đầu: “Rất bảnh. Mắt thẩm mỹ của em và mẹ đều như nhau, bà ấy cũng sẽ thích anh.”
Trang Châu trong lòng khẽ động: “Cũng sẽ?!”
Đông Chí xoay mặt đi, bên tai hơi chút đỏ lên.
Trang Châu đột nhiên vô cùng khắc sâu lĩnh hội vì sao lại có câu tâm hoa nộ phóng: “Đông Chí, kỳ thật em…”
“Suỵt.” Đông Chí lấy khuỷu tay đụng vào hắn một chút: “Mẹ em kết thúc rồi kìa.”
Trang Châu vội vàng đứng thẳng thắt lưng, theo tầm mắt Đông Chí nhìn vào trong đám đông các ông các bà đã tập xong. Những người này tuổi tác không hơn kém nhau là mấy, lại mặc đồng phục kiểu Trung Quốc cùng một dạng, nhìn qua giống như thật sự không khác gì nhau. Hơn nữa lúc này tầm mắt của mấy ông bà đó đều tập trung hết lên người hai bọn họ, Trang Châu còn chưa phát hiện được mục tiêu của mình, mà bản thân hắn đã trở thanh đối tượng bị vây xem. Đang cảm thấy hoa cả mắt, Đông Chí lại khẽ đụng vào tay hắn một cái, ý bảo hắn chú ý tới người đang đi tới trước mặt bọn họ: “Đây là mẹ em.”
Bà Lăng so với mấy bác gái xung quanh trẻ hơn một chút, tóc quăn ngắn ngủn, thoạt nhìn thập phần có tinh thần. Bộ dạng Đông Chí không giống bà, nhưng ánh mắt hai người lại khá giống nhau, đều là mắt màu trà, thủy nhuận nhuận, có vẻ đặc biệt trong suốt. Mắt Đông Chí nhạt màu hơn một chút, mắt bà Lăng lại mang theo ý cười.
Trang Châu bất giác có chút khẩn trương: “Lăng phu nhân, chào ngài.”
Bà Lăng lúc đầu thấy con trai dẫn theo một nam nhân tới đây, trong lòng lộp bộp một tiếng dâng lên dự cảm không lành. Đông Chí từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ đều chưa từng dẫn một ai tới trước mặt bà, bà làm sao có thể không rõ ý thằng bé chứ?
Hùng hài tử này, nó định chơi trò đánh bất ngờ hay sao. Hiện tại, người cũng đã dẫn tới trước mặt, đương nhiên trước mặt nhiều bạn bè của bà như vậy, làm sao bà có thể tỏ thái độ đây? Giả bộ hồ đồ? Đây chẳng phải khiến cho đám tiểu bối xem thường sao? Trong lòng Bà Lăng tức khí mà không biết xả đi đâu, nhìn thấy Đông Chí vươn tay tới khoác tay mình, bà nhịn không được nhéo má thằng út một phen cho bõ tức.
Đông Chí đau tới nhe răng: “Ai nha.”
Bà Lăng tức giận trừng mắt lườm thằng con một cái, quay đầu cao thấp đánh giá Trang Châu: “Cậu ấy là…”
“Trang Châu.” Đông Chí làm nũng lắc lắc cánh tay bà, trong mắt phần nhiều là khẩn cầu.
Bà Lăng tức khí nhéo má anh thêm cái nữa, lại nhịn không được thở dài. Thằng con này từ nhỏ đã có vẻ đặc biệt lãnh tình, ít nói, ngay cả trước mặt cha mẹ, phần lớn thời gian nó đều giống như ông cụ non. Bởi vậy bà Lăng đối với việc nó làm nũng thật sự một chút chống cự cũng không có.
Nhưng trong lòng bà thật sự không dễ chịu cho lắm. Bà cùng bạn già nhà mình tuy rằng oán giận chỉ số EQ của con trai quá thấp nhưng khi một ngày như thế thật sự tới, thấy nó dẫn theo một nam nhân tới trước mặt, trong lòng bà vẫn có chút không tư vị. Cho dù tư tưởng có thoáng thế nào thì xã hội này vẫn sẽ có người nói xấu sau lưng, bà thật tâm không muốn con trai mình bị người ta câu tam đáp tứ.
Bà Lăng từ xưng hô của Trang Châu đã nhận ra hắn khẩn trương, không khỏi có chút mềm lòng, nói cho cùng cũng đều là con cái, cậu thanh niên này cũng không lớn hơn con mình là bao: “Bạn của Đông Chí, nếu không ngại cứ gọi ta là dì đi.”
Trang Châu thành thành thật thật đáp ứng một tiếng: “Dì.”
Bà Lăng lại hỏi: “Tiểu Trang, con và Đông Chí nhà chúng ta đã quen biết nhau lâu chưa?”
“Dạ, thì…” Trang Châu có chút không rõ vấn đề này nên trả lời thế nào, hắn không muốn để bà Lăng cảm thấy giao tình giữa mình và Đông Chí phi thường ít, nhưng lại vì vấn đề nhỏ như vậy mà nói dối cũng có chút không cần thiết.
“Không lâu lắm.” Đông Chí cướp lời: “Nhưng em trai anh ấy là học trò của con, dạy đã lâu rồi.”
Bà Lăng “A” một tiếng: “Con còn có em trai nữa sao?!”
Trang Châu cười cười: “Dạ, còn có một anh trai nữa.”
Bà Lăng cười nói: “Ba mẹ con thật sự phúc khí.”
Đông Chí hướng về phía Trang Châu làm mặt quỷ, tâm nói: tình hình nhân khẩu nhà anh phức tạp như vậy cũng không biết nên dùng từ nào diễn tả mới đúng, hai chữ phúc khí kia thật sự không đúng lắm.
Trang Châu cười khổ một chút, lại nghe bà Lăng hỏi tiếp: “Tiểu Trang đang làm ở đâu vậy?”
Trang Châu nghiêm trang chững chạc trả lời: “Con đang công tác trong tập đoàn Trang Hạ.”
Bà Lăng truy vấn: “Cụ thể là?”
Trang Châu liếc mắt nhìn thần sắc hơi chút bất đắc dĩ của Đông Chí, quy củ trả lời: “Con làm quản lý, phụ trách nghiêm cứu phát triển sản phẩm mới.”
Sở dĩ Trang Châu nói như vậy là bởi vì hắn cảm thấy những người tầm tuổi như bà Lăng tương đối yêu thích thanh niên làm kỹ thuật, sẽ cảm thấy những người như vậy sẽ làm đến nơi đến chốn. Nếu hắn nói mình là một thương nhân, phỏng chừng ấn tượng của bà Lăng đối với hắn sẽ giảm đi chút ít. Dù sao bộ phận kỹ thuật cũng do hắn quản lý, nói như vậy cũng không tính là lừa gạt trưởng bối.
Đông Chí nhịn không được liếc mắt xem thường hắn. Nhưng trên mặt bà Lăng biểu tình đã dịu đi ít nhiều, ánh mắt nhìn Trang Châu so với lúc đầu cũng từ ái hơn một chút. Kỳ thật, lòng hiếu kỳ của bà vẫn còn chưa được thỏa mãn nhiều lắm, nhưng con trai lần đầu dẫn người tới ra mắt, bà cũng không thể để con trai mất mặt, do dự mãi vẫn nhịn không truy vấn tiếp.
Đông Chí cũng không quá muốn mẹ mình hỏi Trang Châu nhiều như vậy, mục đích lần đầu gặp mặt chỉ là muốn cho mẹ biết có một người như anh ấy tồn tại. Anh tuy rằng không muốn nói quá nhiều với gia đình nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm họ. Hơn nữa, mọi người trong nhà cũng đã có phỏng đoán sơ sơ về tính hướng của anh rồi.
Nhưng cũng chỉ có thể biết tới mức độ này thôi, bà Lăng biết Đông Chí không thích người khác hỏi tới việc riêng tư của mình, cho dù bọn họ là cha mẹ cũng như vậy.
Con lớn liền quên mẹ a.
Đông Chí nghe thấy bà thở dài, nhịn không được ôm chặt bà hơn: “Mẹ tập xong rồi? con cùng mẹ về nhà.”
Bà Lăng mỉm cười: “Mẹ không thích ngồi xe, con có thể cùng mẹ trở về sao?”
Đông Chí theo bản năng nhìn phản ứng của Trang Châu, Trang Châu vốn là một người cực kỳ hiểu ý người khác, lúc này tự nhiên sẽ nhìn ra hai mẹ con họ muốn nói chuyện riêng, vội vàng tỏ thái độ: “Anh phải tới công ty một lát. Buổi tối anh sẽ tới đón em, em không lái xe, lúc về không tiện.”
Đông Chí gật đầu.
Bà Lăng nhất thời cảm thấy Trang Châu thực biết săn sóc: “Trên đường cẩn thận một chút, lúc nào rảnh cùng Đông Chí về nhà ăn cơm.” Chờ khi Trang Châu đi rồi, bà mới quay đầu sang hỏi Đông Chí: “Con nghiêm túc?”
“Còn tùy xem ý mẹ thế nào.” Đông Chí tiếp nhận balo từ tay bà khoác lên lưng mình: “Nếu mẹ không vui lòng, cũng có thể coi như con đang đùa.”
“Mẹ ghét cái kiểu ăn nói thế nhé.” Bà Lăng đập một cái lên vai anh: “Con hảo hảo nói chuyện cho mẹ. Vô thanh vô tức ném cho chúng ta một quả bom lớn như vậy, dù sao cũng phải để cho chúng ta hiểu rõ tình huống chứ?!”
Đông Chí cào cào mái tóc: “Nói từ đâu bây giờ?”
“Đương nhiên nói từ đầu. Con vừa nói em trai cậu ấy là học trò của con?”
Đông Chí gật đầu: “Đang học lớp 11, là một đứa nhỏ rất tốt. Tên Trang Lâm.”
Cùng thời gian đó, tại Ngự Cảnh Uyển.
Trang Lâm đẩy cửa bước vào, tùy tay ném balo lên chiếc ghế ngoài tiền sảnh, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn vào bên trong. Phòng khách im ắng, chỉ có Hắc Đường làm biếng cuộn tròn trên chiếc thảm phía trước ghế sô pha ngủ khì. Nghe thấy động tĩnh cũng chỉ nhấc mí mắt nhìn một cái rồi lại rũ xuống, ngay cả cái đuôi cũng lười động.
Trang Lâm dạo qua các phòng một vòng cũng không tìm thấy người nào, liền lượn tới phòng bếp tìm đồ ăn vặt. Phòng bếp có dấu vết được sử dụng qua, còn chưa kịp thu dọn, trong bồn còn chất đầy bát đĩa chưa rửa. Trang Lâm không chút để ý nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức giống như bị đông lạnh, rốt cuộc không rời được mắt.
Hai cái bát, hai đôi đũa, đĩa…
Trang Lâm dường như đã phát hiện ra bí mật nào đó, vươn tay gẩy gẩy đống bát đĩa trong bồn rửa. Sau một lát trong lòng run sợ rút di động ra, nhanh chóng ấn dãy số của mẹ mình gọi đi.
“Trang phu nhân thân ái, con có một tin tức vô cùng kính bạo muốn bán cho mẹ…là tin tức phi thường thú vị đó… chỉ cần mẹ cho con gấp đôi tiền tiêu vặt con liền nói cho mẹ… cái gì? Được, được, nhiều hơn một tháng cũng được, mẹ nhớ giữ lời, không được đổi ý. Gì? Mẹ hỏi tin tức gì á….”
Trang Lâm liên miên cằn nhằn nói ra một số điều kiền, lúc này mới thần thần bí bí nói: “Nhị công tử của mẹ đang yêu. Con thấy đồ trong phòng bếp đều có hai cái…thật đó, không lừa mẹ, tối hôm qua khẳng định có người qua đêm ở nhà anh… dạ? là ai làm sao con biết được… chờ con điều tra thêm rồi nói cho mẹ biết… được, được, đừng quên tiền tiêu vặt của con…”
Đây là một ngày mùa đông thời tiết tốt đẹp nhất, bầu trời trên không hiện ra màu lam sắc sáng ngời, không khí khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mặt trời chiếu xuống tạo cảm giác ấm áp chan hòa.
Trên mặt Đông Chí cũng chậm rãi lộ ra biểu tình thoải mái, anh nhìn nam nhân luôn mang theo vẻ mặt tươi cười đi bên cạnh, bắt đầu cảm thấy có chút ngại ngùng: “Em chỉ muốn đi bộ một chút, anh không cần phải đi cùng em.”
“Anh nguyện ý.” Trên mặt Trang Châu lộ ra biểu tình bướng bỉnh chỉ có trẻ con mới có, thừa dịp chung quanh không có người chú ý, hắn lặng lẽ vươn tay ra nắm tay Đông Chí: “Anh luyến tiếc không được thấy em.”
Đông Chí cảm thấy Trang Châu thật ấu trĩ, không may, anh cảm thấy mình cũng dần trở nên ấu trĩ giống hắn. Khi đối mặt với Trang Châu ấu trĩ, trong lòng cư nhiên lại có cảm giác nhảy nhót vui vẻ.
“Em đi đâu vậy?” Trang Châu lắc lắc nắm tay hai người: “Đây không phải đường về nhà em.”
“Không muốn về nhà.” Đông Chí nheo mắt nhìn sắc trời trong mát: “Em muốn đi bộ.”
Trang Châu không chút do dự tỏ thái độ: “Anh đi cùng em.”
Đông Chí nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt: “Vậy đi tới đâu do em quyết định, anh đừng có hối hận đó.”
Trang Châu hùng hùng hổ hổ vỗ ngực: “Đại nam nhân, dám làm dám chịu. Đi bộ có mấy bước thôi mà, có gì phải hối hận.”
Đông Chí nắm chặt tay hắn: “Vậy đi thôi.”
Trang Châu cảm thấy nụ cười trên mặt Đông Chí lúc này có chút xấu xa, giống như đang tính toán trò đùa dai nào đó. Hắn bị tươi cười của Đông Chí làm cho lóa mắt, tràn ngập trong đầu hắn bây giờ là suy nghĩ mỗi ngày phải làm cho em ấy thật vui vẻ, không phải khóc, không phải khổ sở. Về phần em ấy muốn làm chuyện xấu gì…
Chỉ cần em ấy vui, vậy cứ để em ấy làm đi. Chẳng lẽ em ấy còn có thể bày ra rắc rối nào mà hắn không thể giải quyết sao? Thầy Lăng nhà hắn cũng không phải người không biết nặng nhẹ vậy a.
Trang Châu mỹ tư tư cùng thầy Lăng nhà hắn đi dạo trên đường, hai mươi phút sau… hắn hối hận.
Nơi Đông Chí dẫn hắn tới là một công viên bình thường, lối đi bộ trên mặt cỏ được tạo thành hình lượn sóng, ở giữa có một mảnh sân trống, một mặt là một cái sân khấu hình bán nguyệt. Lúc này, người tản bộ trong công viên không nhiều, chỉ có mấy đứa nhỏ cưỡi xe cút kít hoặc trượt ba tanh chạy tới chạy lui, vui cười đùa giỡn. Trên cái sân trống giữa công viên có một nhóm bác trai bác gái đầu hai thứ tóc đang đánh Thái Cực Quyền.
Trang Châu nhìn Đông Chí một mạch đi thẳng tới giữa sân liền cảm thấy có chút không ổn, hẳn là có trưởng bối Đông Chí nhận thức, có thể là ba hoặc mẹ em ấy. Trang Châu vừa nghĩ tới loại khả năng này, lại cảm thấy da đầu có chút run lên.
Đông Chí nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt trêu tức hỏi: “Hối hận?”
“Ừ, hối hận.” Trang Châu cười khổ một chút: “Anh vẫn cho rằng anh sẽ có lễ ra mắt tương đối… ừm, tương đối nổi bật một chút.”
Đông Chí bật cười: “Anh bây giờ cũng rất ổn.”
“Thật không?”
Đông Chí gật đầu: “Rất bảnh. Mắt thẩm mỹ của em và mẹ đều như nhau, bà ấy cũng sẽ thích anh.”
Trang Châu trong lòng khẽ động: “Cũng sẽ?!”
Đông Chí xoay mặt đi, bên tai hơi chút đỏ lên.
Trang Châu đột nhiên vô cùng khắc sâu lĩnh hội vì sao lại có câu tâm hoa nộ phóng: “Đông Chí, kỳ thật em…”
“Suỵt.” Đông Chí lấy khuỷu tay đụng vào hắn một chút: “Mẹ em kết thúc rồi kìa.”
Trang Châu vội vàng đứng thẳng thắt lưng, theo tầm mắt Đông Chí nhìn vào trong đám đông các ông các bà đã tập xong. Những người này tuổi tác không hơn kém nhau là mấy, lại mặc đồng phục kiểu Trung Quốc cùng một dạng, nhìn qua giống như thật sự không khác gì nhau. Hơn nữa lúc này tầm mắt của mấy ông bà đó đều tập trung hết lên người hai bọn họ, Trang Châu còn chưa phát hiện được mục tiêu của mình, mà bản thân hắn đã trở thanh đối tượng bị vây xem. Đang cảm thấy hoa cả mắt, Đông Chí lại khẽ đụng vào tay hắn một cái, ý bảo hắn chú ý tới người đang đi tới trước mặt bọn họ: “Đây là mẹ em.”
Bà Lăng so với mấy bác gái xung quanh trẻ hơn một chút, tóc quăn ngắn ngủn, thoạt nhìn thập phần có tinh thần. Bộ dạng Đông Chí không giống bà, nhưng ánh mắt hai người lại khá giống nhau, đều là mắt màu trà, thủy nhuận nhuận, có vẻ đặc biệt trong suốt. Mắt Đông Chí nhạt màu hơn một chút, mắt bà Lăng lại mang theo ý cười.
Trang Châu bất giác có chút khẩn trương: “Lăng phu nhân, chào ngài.”
Bà Lăng lúc đầu thấy con trai dẫn theo một nam nhân tới đây, trong lòng lộp bộp một tiếng dâng lên dự cảm không lành. Đông Chí từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ đều chưa từng dẫn một ai tới trước mặt bà, bà làm sao có thể không rõ ý thằng bé chứ?
Hùng hài tử này, nó định chơi trò đánh bất ngờ hay sao. Hiện tại, người cũng đã dẫn tới trước mặt, đương nhiên trước mặt nhiều bạn bè của bà như vậy, làm sao bà có thể tỏ thái độ đây? Giả bộ hồ đồ? Đây chẳng phải khiến cho đám tiểu bối xem thường sao? Trong lòng Bà Lăng tức khí mà không biết xả đi đâu, nhìn thấy Đông Chí vươn tay tới khoác tay mình, bà nhịn không được nhéo má thằng út một phen cho bõ tức.
Đông Chí đau tới nhe răng: “Ai nha.”
Bà Lăng tức giận trừng mắt lườm thằng con một cái, quay đầu cao thấp đánh giá Trang Châu: “Cậu ấy là…”
“Trang Châu.” Đông Chí làm nũng lắc lắc cánh tay bà, trong mắt phần nhiều là khẩn cầu.
Bà Lăng tức khí nhéo má anh thêm cái nữa, lại nhịn không được thở dài. Thằng con này từ nhỏ đã có vẻ đặc biệt lãnh tình, ít nói, ngay cả trước mặt cha mẹ, phần lớn thời gian nó đều giống như ông cụ non. Bởi vậy bà Lăng đối với việc nó làm nũng thật sự một chút chống cự cũng không có.
Nhưng trong lòng bà thật sự không dễ chịu cho lắm. Bà cùng bạn già nhà mình tuy rằng oán giận chỉ số EQ của con trai quá thấp nhưng khi một ngày như thế thật sự tới, thấy nó dẫn theo một nam nhân tới trước mặt, trong lòng bà vẫn có chút không tư vị. Cho dù tư tưởng có thoáng thế nào thì xã hội này vẫn sẽ có người nói xấu sau lưng, bà thật tâm không muốn con trai mình bị người ta câu tam đáp tứ.
Bà Lăng từ xưng hô của Trang Châu đã nhận ra hắn khẩn trương, không khỏi có chút mềm lòng, nói cho cùng cũng đều là con cái, cậu thanh niên này cũng không lớn hơn con mình là bao: “Bạn của Đông Chí, nếu không ngại cứ gọi ta là dì đi.”
Trang Châu thành thành thật thật đáp ứng một tiếng: “Dì.”
Bà Lăng lại hỏi: “Tiểu Trang, con và Đông Chí nhà chúng ta đã quen biết nhau lâu chưa?”
“Dạ, thì…” Trang Châu có chút không rõ vấn đề này nên trả lời thế nào, hắn không muốn để bà Lăng cảm thấy giao tình giữa mình và Đông Chí phi thường ít, nhưng lại vì vấn đề nhỏ như vậy mà nói dối cũng có chút không cần thiết.
“Không lâu lắm.” Đông Chí cướp lời: “Nhưng em trai anh ấy là học trò của con, dạy đã lâu rồi.”
Bà Lăng “A” một tiếng: “Con còn có em trai nữa sao?!”
Trang Châu cười cười: “Dạ, còn có một anh trai nữa.”
Bà Lăng cười nói: “Ba mẹ con thật sự phúc khí.”
Đông Chí hướng về phía Trang Châu làm mặt quỷ, tâm nói: tình hình nhân khẩu nhà anh phức tạp như vậy cũng không biết nên dùng từ nào diễn tả mới đúng, hai chữ phúc khí kia thật sự không đúng lắm.
Trang Châu cười khổ một chút, lại nghe bà Lăng hỏi tiếp: “Tiểu Trang đang làm ở đâu vậy?”
Trang Châu nghiêm trang chững chạc trả lời: “Con đang công tác trong tập đoàn Trang Hạ.”
Bà Lăng truy vấn: “Cụ thể là?”
Trang Châu liếc mắt nhìn thần sắc hơi chút bất đắc dĩ của Đông Chí, quy củ trả lời: “Con làm quản lý, phụ trách nghiêm cứu phát triển sản phẩm mới.”
Sở dĩ Trang Châu nói như vậy là bởi vì hắn cảm thấy những người tầm tuổi như bà Lăng tương đối yêu thích thanh niên làm kỹ thuật, sẽ cảm thấy những người như vậy sẽ làm đến nơi đến chốn. Nếu hắn nói mình là một thương nhân, phỏng chừng ấn tượng của bà Lăng đối với hắn sẽ giảm đi chút ít. Dù sao bộ phận kỹ thuật cũng do hắn quản lý, nói như vậy cũng không tính là lừa gạt trưởng bối.
Đông Chí nhịn không được liếc mắt xem thường hắn. Nhưng trên mặt bà Lăng biểu tình đã dịu đi ít nhiều, ánh mắt nhìn Trang Châu so với lúc đầu cũng từ ái hơn một chút. Kỳ thật, lòng hiếu kỳ của bà vẫn còn chưa được thỏa mãn nhiều lắm, nhưng con trai lần đầu dẫn người tới ra mắt, bà cũng không thể để con trai mất mặt, do dự mãi vẫn nhịn không truy vấn tiếp.
Đông Chí cũng không quá muốn mẹ mình hỏi Trang Châu nhiều như vậy, mục đích lần đầu gặp mặt chỉ là muốn cho mẹ biết có một người như anh ấy tồn tại. Anh tuy rằng không muốn nói quá nhiều với gia đình nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm họ. Hơn nữa, mọi người trong nhà cũng đã có phỏng đoán sơ sơ về tính hướng của anh rồi.
Nhưng cũng chỉ có thể biết tới mức độ này thôi, bà Lăng biết Đông Chí không thích người khác hỏi tới việc riêng tư của mình, cho dù bọn họ là cha mẹ cũng như vậy.
Con lớn liền quên mẹ a.
Đông Chí nghe thấy bà thở dài, nhịn không được ôm chặt bà hơn: “Mẹ tập xong rồi? con cùng mẹ về nhà.”
Bà Lăng mỉm cười: “Mẹ không thích ngồi xe, con có thể cùng mẹ trở về sao?”
Đông Chí theo bản năng nhìn phản ứng của Trang Châu, Trang Châu vốn là một người cực kỳ hiểu ý người khác, lúc này tự nhiên sẽ nhìn ra hai mẹ con họ muốn nói chuyện riêng, vội vàng tỏ thái độ: “Anh phải tới công ty một lát. Buổi tối anh sẽ tới đón em, em không lái xe, lúc về không tiện.”
Đông Chí gật đầu.
Bà Lăng nhất thời cảm thấy Trang Châu thực biết săn sóc: “Trên đường cẩn thận một chút, lúc nào rảnh cùng Đông Chí về nhà ăn cơm.” Chờ khi Trang Châu đi rồi, bà mới quay đầu sang hỏi Đông Chí: “Con nghiêm túc?”
“Còn tùy xem ý mẹ thế nào.” Đông Chí tiếp nhận balo từ tay bà khoác lên lưng mình: “Nếu mẹ không vui lòng, cũng có thể coi như con đang đùa.”
“Mẹ ghét cái kiểu ăn nói thế nhé.” Bà Lăng đập một cái lên vai anh: “Con hảo hảo nói chuyện cho mẹ. Vô thanh vô tức ném cho chúng ta một quả bom lớn như vậy, dù sao cũng phải để cho chúng ta hiểu rõ tình huống chứ?!”
Đông Chí cào cào mái tóc: “Nói từ đâu bây giờ?”
“Đương nhiên nói từ đầu. Con vừa nói em trai cậu ấy là học trò của con?”
Đông Chí gật đầu: “Đang học lớp 11, là một đứa nhỏ rất tốt. Tên Trang Lâm.”
Cùng thời gian đó, tại Ngự Cảnh Uyển.
Trang Lâm đẩy cửa bước vào, tùy tay ném balo lên chiếc ghế ngoài tiền sảnh, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn vào bên trong. Phòng khách im ắng, chỉ có Hắc Đường làm biếng cuộn tròn trên chiếc thảm phía trước ghế sô pha ngủ khì. Nghe thấy động tĩnh cũng chỉ nhấc mí mắt nhìn một cái rồi lại rũ xuống, ngay cả cái đuôi cũng lười động.
Trang Lâm dạo qua các phòng một vòng cũng không tìm thấy người nào, liền lượn tới phòng bếp tìm đồ ăn vặt. Phòng bếp có dấu vết được sử dụng qua, còn chưa kịp thu dọn, trong bồn còn chất đầy bát đĩa chưa rửa. Trang Lâm không chút để ý nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức giống như bị đông lạnh, rốt cuộc không rời được mắt.
Hai cái bát, hai đôi đũa, đĩa…
Trang Lâm dường như đã phát hiện ra bí mật nào đó, vươn tay gẩy gẩy đống bát đĩa trong bồn rửa. Sau một lát trong lòng run sợ rút di động ra, nhanh chóng ấn dãy số của mẹ mình gọi đi.
“Trang phu nhân thân ái, con có một tin tức vô cùng kính bạo muốn bán cho mẹ…là tin tức phi thường thú vị đó… chỉ cần mẹ cho con gấp đôi tiền tiêu vặt con liền nói cho mẹ… cái gì? Được, được, nhiều hơn một tháng cũng được, mẹ nhớ giữ lời, không được đổi ý. Gì? Mẹ hỏi tin tức gì á….”
Trang Lâm liên miên cằn nhằn nói ra một số điều kiền, lúc này mới thần thần bí bí nói: “Nhị công tử của mẹ đang yêu. Con thấy đồ trong phòng bếp đều có hai cái…thật đó, không lừa mẹ, tối hôm qua khẳng định có người qua đêm ở nhà anh… dạ? là ai làm sao con biết được… chờ con điều tra thêm rồi nói cho mẹ biết… được, được, đừng quên tiền tiêu vặt của con…”
/131
|