Đông Chí trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác có người cho mình uống nước. Mật ngọt, độ ấm cũng vừa vặn. Nước vừa đưa tới bên miệng liền uống vài hớp, từ khoang miệng xuống tới dạ dày nhất thời đều trở nên thoải mái.
Đông Chí càng nhích lại gần, cảm thấy cánh tay đang đỡ mình vừa ổn trọng lại vững vàng, sau đó lại nhẹ nhàng đỡ mình nằm xuống gối. Đông Chí theo bản năng cọ cọ lên gối đầu mềm mại êm ái, trên gối đầu có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, rất dễ chịu. Anh nhớ rõ chính mình từng ngửi thấy được ở đâu đó. Nhưng, giờ khắc này cảm giác quá mức khoan khoái khiến anh vô pháp chống cự, ngăn cản anh tìm tòi nghiên cứu điểm nghi vấn này. Đông Chí xoay người, vùi đầu vào gối, rất nhanh liền ngủ say như chết.
Trang Châu buông cái cốc nước trong tay xuống, nhìn gương mặt Đông Chí ngủ say không tự chủ được mà mỉm cười.
Em ấy giờ này khắc này đang ngủ ở bên cạnh mình, hơi thở đều đều, an bình như thiên sứ. Cho dù làm được việc này, thủ đoạn chẳng mấy vinh quang nhưng trong lòng Trang Châu một chút cũng không hối hận. Hắn rốt cục hiểu ra vì sao trên thế giới lại có những lời nói kiểu như ‘yêu nhau uống nước cũng no’… bởi vì trong lòng tràn ngập tình cảm với một người, thì linh hồn cũng đã có được sự thỏa mãn sâu nhất.
Em ấy ngay tại nơi này, ở ngay nơi hắn có thể chạm tới giống như tiểu hài tử chơi mệt tùy tiện nằm trong ổ chăn, một chân còn thập phần không để ý gác lên đùi hắn. Trang Châu chưa bao giờ biết được da thịt tiếp xúc lại khiến hắn thỏa mãn đến vậy.
Giờ phút này, trên thế giới không có đồ vật nào quan trọng hơn giấc ngủ yên bình của người trước mắt.
Trang Châu không thể không thừa nhận, bế Đông Chí vào phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo cho em ấy, cả quá trình tràn đầy hương diễm chỉ cần nghĩ ngợi một chút sẽ gợi cho hắn đầy bụng dục hỏa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng em ấy đứng dưới vòi sen, mơ mơ màng màng nhắm mắt tựa trên vai hắn, hắn càng nhiều là thấy đau lòng.
Hắn luyến tiếc.
Luyến tiếc khiến em ấy không thoải mái, luyến tiếc khiến em ấy chịu ủy khuất dù chỉ là một chút — nhất là khi thần trí em ấy đã rơi vào cơn say mộng, khi em ấy không còn làm chủ được bản thân, khi em ấy không biết gì, thậm chí sau khi tỉnh dậy có thể sẽ không nhớ rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Hắn làm sao có thể tổn hại em ấy, chỉ vì thỏa mãn nhu cầu thể xác mà nảy sinh ham muốn dục vọng không đáng có với em ấy?
Trang Châu cẩn thận kéo chăn lên, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Chí, thì thầm nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”
……
Đông Chí vừa mở mắt ra liền thấy một cái mặt chó đầy lông lá, trong lòng có chút kinh ngạc, lại nhìn nhìn chung quanh, một căn phòng trước nay chưa thấy bao giờ, rèm cửa hai màu lam xám, thảm trải sàn màu xám, gia cụ màu trắng, chăn ga gối đệm màu lam đậm… tầm mắt Đông Chí quét một vòng quanh căn phòng, một lần nữa dừng lại trên con chó đang ngồi cạnh giường: “Hắc Đường, đây là phòng Trang Châu?”
Hắc Đường gật đầu, đôi mắt lam sắc toát ra thần sắc cùng loại với… u buồn: “Cha ta đang ở dưới lầu nấu cháo, cha còn nấu đồ ăn sáng.” Nói tới đây, Hắc Đường hấp hấp cái mũi: “Cha nói không có phần ta.”
Đông Chí nhất thời áy náy vô cùng. Mấy giây đồng hồ sau, anh bỗng nhiên kịp phản ứng, cha nó nói không có phần của nó, là có chuyện gì? Thật vậy sao.
Hắc Đường còn đang mải đắm chìm trong đả kích trầm trọng bị cha bỏ rơi, cư nhiên không có hứng thú cãi nhau với Đông Chí, chỉ lắc lắc cái đuôi ủ rũ, ỉu xìu nằm úp sấp trên tấm thảm trải sàn. Cha đã từng nói, phòng ngủ là địa bàn của cha, ai cũng không thể tùy tiện bước vào, nhưng hiện tại đã có người tùy tiện ra vào, nó có phải cũng có thể tiến vào rồi hay không? Cáo trạng tinh chẳng những hưởng thụ phòng ngủ cùng phòng tắm của cha nó mà còn ngủ say trên giường cha nó nữa?!
Hắc Đường lập tức sinh ra một loại cảm giác nguy cơ dày đặc, chính mình đang bị thất sủng?
Đông Chí chưa từng thấy Hắc Đường vẻ mặt mệt mỏi như vậy, chắc nó tâm tình không tốt đi, đôi mắt tròn xoe đảo loạn lung tung, nếu tâm tình tốt sao không thấy nghịch phá như bình thường. Đông Chí nhất thời cũng có chút không hiểu rõ tâm sự của sủng vật cẩu cẩu được nuông chiều không giới hạn này.
Bị nó thường thường liếc mắt nhìn một cái, Đông Chí da mặt có dày đến mấy cũng không thể nằm thêm được nữa. Từ trên giường bước xuống, cúi đầu liền thấy trên người mình đang mặc một bộ quần áo ngủ hoa văn màu xám trước giờ chưa thấy qua, nhấc vạt áo, banh cạp quần nhìn vào bên trong, bên trong cũng đang mặc một cái sịp đen chưa từng thấy.
Bỗng nhiên trên mặt Đông Chí cảm thấy nóng bỏng vô cùng lợi hại.
Cuối giường để một bộ quần áo sạch sẽ được gấp chỉnh tề: quần dài, đồ lót, áo sơ mi, đây là Trang Châu chuẩn bị cho Đông Chí. Bộ quần áo ngày hôm qua mặc, phỏng chừng đã được đem đi giặt rồi. Lúc này Đông Chí cũng không làm kiêu nữa, thừa dịp Trang Châu không có ở đây nhanh chóng thay quần áo.
Chờ khi anh làm vệ sinh cá nhân xong, từ buồng vệ sinh đi ra, Trang Châu vừa lúc đẩy cửa tiến vào. Thấy Đông Chí đã thay quần áo tử tế, ánh mắt lộ ra hơi chút thất vọng: “Dậy rồi?”
Hắc Đường vẫn nằm úp sấp trên thảm trải sàn, ủ rũ quơ quơ cái đuôi bông xù.
Đông Chí vốn định bày ra trước mắt hắn tư thái tối bình tĩnh nhất, nhưng không hiểu sao, khi thật sự đứng trước mặt người này, anh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trang Châu thấy bộ dạng quẫn bách này của Đông Chí, mỉm cười: “Không phải em định đánh anh đấy chứ?”
Đông Chí ngây người một chút, đây không phải lời thoại anh mong muốn.
Trang Châu vươn tay xoa nhẹ trên gáy Đông Chí một phen, thanh âm bất giác trở nên mềm mại hơn: “Có gì phải kinh ngạc, anh có tâm tư gì với em, chẳng lẽ em còn không biết?”
Đông Chí cào cào tóc: “Anh tắm cho tôi?”
Trang Châu cười gật đầu.
Đông Chí vốn muốn hỏi thêm một câu: “Quần áo cũng là anh thay cho tôi?” nghĩ nghĩ lại không cần hỏi nữa, chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Trang Châu cười nói: “Em muốn nói gì cứ nói đi.”
Đông Chí trầm mặc. Anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bình thường, uống rượu say tá túc một đêm ở nhà bạn, loại chuyện này cơ hồ đa phần nam nhân đều đã từng trải qua. Tuy rằng người giúp mình tắm rửa thay quần áo có chút ý đồ ái muội gì đó với mình nhưng thật sự mà nói cảm giác người ta đối với mình tựa hồ cũng không quá chắc chắn. Đông Chí rất sợ sẽ có một ngày, lần thứ hai nghe được câu “là mày tự mình đa tình, thật ra đối phương không hề có ý như vậy”.
Năm đó Đồ Tiểu Bắc đã nói câu đó với anh: “Lăng Đông Chí, tao không biết nên nói cái gì với mày nữa, tự mình đa tình cũng phải có mức độ thôi chứ. Người ta đối với mày rõ ràng không có ý kia, chỉ là không muốn mày bị mất mặt, nên không tiện nói trắng ra với mày. Mày cũng không thể lợi dụng sự lương thiện của người khác như vậy.”
Khi Đồ Tiểu Bắc nói những lời này, trên mặt mang vẻ thập phần khinh thường, tư thái đứng trước mặt anh giống như đang đuổi ăn mày.
Thời điểm đó Đông Chí đã biết hai nhà Trịnh Đồ là thế giao, con cháu hai nhà đều lớn lên bên nhau, quan hệ tương đối không tồi. Anh cũng biết nam hài thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trịnh Từ luôn không thích mình, nhưng anh cũng không để ở trong lòng. Anh cũng không phải tiền mặt, nào có khả năng người gặp người thích đâu. Nhưng thẳng tới một khắc kia, anh mới rõ ràng nhìn thấy trong mắt cậu ta hận ý vô pháp che dấu.
Lúc đó cả người Đông Chí như trong mộng, hoảng hốt tự nói với mình rằng: nếu Đồ Tiểu Bắc hiểu rõ Trịnh Từ như vậy, vậy có lẽ nào cậu ta nói… là thật?
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, Đông Chí chậm rãi suy nghĩ cẩn thận. Sở dĩ Đồ Tiểu Bắc nói mấy câu đã có thể khiến tâm thần anh hoảng loạn như vậy, nói cho cùng vẫn là vì Trịnh Từ chưa từng cho anh cảm giác đủ tín nhiệm. Tâm động rất nhiều, nhưng cảm xúc sâu sắc nhất đọng lại nơi anh lại là bất an.
Suy nghĩ trước sau, lo được lo mất.
Cho nên sau khi Trịnh Từ và Đồ Tiểu Bắc rời đi, Đông Chí ngay lập tức khắc sâu tỉnh lại, cũng đối với con đường nhân sinh đời mình lần nữa quy hoạch lại toàn bộ. Mà ở trong kế hoạch đó, ít nhất trước năm ba mươi tuổi anh sẽ không để minh vướng vào vấn đề tình cảm hay hôn nhân gia đình.
Trong cuộc sống nhiều thêm một người cũng không nhiều thêm một nhân tố ảnh hưởng, điểm này qua sự xuất hiện của Trịnh Từ, Đông Chí đã có được minh chứng tốt nhất. Anh không hy vọng cuộc sống của mình sẽ phát sinh tai họa ngầm không an toàn kiểu này nữa. Nói trắng ra là, Đông Chí chính là một trạch nam cả ngày chỉ biết đóng cửa vẽ tranh, đọc sách, nghiên cứu, anh cũng không hy vọng cuộc sống mấy năm qua của mình sẽ phát sinh biến hóa không khống chế được.
Đông Chí không muốn làm cho Trang Châu cảm thấy mình đang cùng hắn diễn hài bị đùa bỡn còn dục cự còn nghênh, nhưng anh lại không thể biểu đạt rõ ý tứ của mình. Huống chi, cho dù Đông Chí có nói rõ ràng, Trang Châu nhất định sẽ hiểu được sao? Mình thật sự có tư cách yêu cầu người khác tới hiểu mình? Nhân nhượng cho mình sao?
Mình dựa vào cái gì đây?
Một chút cấp bách qua đi, Đông Chí thậm chí có chút nản lòng.
“Không có gì để nói.” Đông Chí thần sắc chậm rãi khôi phục vẻ đam mạc ngày thường: “Là tôi khiến anh thêm phiền toái.”
Trang Châu không rõ vì sao tâm tình Đông Chí lại đột nhiên trầm xuống như vậy, nhưng thân là một thương nhân thành công, trực giác cho hắn biết, nếu lúc này hắn mặc kệ Đông Chí nhẹ nhàng bâng quơ cho qua mọi chuyện, vậy quan hệ giữa hắn và Đông Chí chẳng những sẽ không tiến thêm một bước như hắn mong muốn, mà nói không chừng còn thụt lùi trở về.
Trang Châu vươn tay kéo Đông Chí ôm vào ngực, Đông Chí đang mải thất thần, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã gác lên bờ vai hắn. Trang Châu đối với chiều cao cả hai như vậy rất vừa lòng, bất giác mà mỉm cười: “Đông Chí, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của em, anh bỗng cảm thấy anh đã có chút hiểu em hơn.”
Đang định giãy dụa, Đông Chí lại bị hai chữ “hiểu em” trấn trụ, tay chân bỗng chậm một nhịp, lại bị Trang Châu kéo trở về, chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mị hoặc nhân tâm mang theo vài phần ý tứ trấn an thấp giọng thì thầm: “Anh đưa em về nhà, là vì tối qua em mệt như vậy, tốt nhất vẫn nên có người ở bên chăm sóc em. Anh muốn đối tốt với em, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng vì chuyện này mà ép buộc em — hai ta cũng không phải đàn bà con gái, ngủ cùng nhau một đêm thì có gì khó nói đâu? Phải không?” Trang Châu khẽ hôn lên trán Đông Chí: “Đông Chí, chúng ta sống không cần nhiều lý do như vậy, bất luận là cho người khác hay là cho mình. Em hiểu chứ?”
Đông Chí chớp chớp mắt, cảm thấy chính mình tựa hồ nghe hiểu điều hắn nói, lại giống như cái gì cũng nghe không hiểu.
Trang Châu thở dài: “Được rồi, vậy anh hỏi em, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Đông Chí nhớ tới nước ấm mật ong tối hôm qua trong cơn say mộng, áo ngủ khô mát mềm mại trên người, còn có giường lớn êm ái thoải mái, không chút do dự gật đầu.
Trang Châu nói thêm: “Sáng dậy, phát hiện tối qua anh giúp em tắm rửa cùng thay quần áo sạch sẽ, hơn nữa dưới lầu còn có cháo ninh sẵn, em cảm thấy thoải mái không?”
Hắn không nói Đông Chí cũng ngửi được mùi hương thơm thản nhiên nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào phòng ngủ, quanh quẩn nơi chóp mũi, bầu không khí tràn ngập hương vị ấm áp.
Sáng sớm mùa đông, tỉnh lại trong mùi đồ ăn thơm phức, bên người còn có một người cam tâm tình nguyện chiếu cố chính mình, Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy những băn khoăn trước đó có vẻ… có vẻ…
Nếu mình rối rắm có lý do, vậy việc Trang Châu chiếu cố mình cả đêm tính là gì? Đông Chí biết mình ngủ không thành thật, nằm ngủ cùng mình, Trang Châu khẳng định ngủ không ngon, buổi sáng hắn chẳng những dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, còn khéo léo đùa giỡn để mình mở lòng, e sợ mình hiểu lầm cái gì… mình tại sao lại ích kỷ như vậy chứ?
Đông Chí đột nhiên cảm thấy áy náy: “Cám ơn anh đã chăm sóc tôi.”
“Ngốc à.” Trang Châu thân mật nhéo nhéo cằm Đông Chí: “Anh nói những thứ này là vì muốn nói cho em biết, em thoải mái, anh cũng thoải mái, ngày hôm qua của anh liền không uổng phí. Còn về những thứ khác, không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, nhé?”
Đông Chí gật đầu. Anh từ đầu tới cuối cũng không hiểu được Trang Châu rốt cuộc muốn nói gì, nhưng anh thật sự đã bị hắn làm cho cảm động.
Chuyện này thực sự rất 囧
Chính Đông Chí cũng không hiểu vì sao chuyện này lại biến thành dạng này. Rối rắm lúc đầu bất tri bất giác liền rẽ theo một hướng đi hoàn toàn bất đồng, mà anh thế nhưng lại không biết khúc quẹo kỳ quái đó rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Đông Chí xoa xoa mặt mình, thực buồn rầu nghĩ: quả nhiên vẫn là do rượu, đầu óc không còn sử dụng tốt sao?
Hắc Đường nằm úp sấp trên thảm sàn, dùng hai móng vuốt che đầu lại. Bên phải nó là thâm tình lão cha, bên trái là Đông Chí ngây thơ vô tội.
Lần đầu tiên trong đời, Hắc Đường đồng tình với vị cáo trạng tinh đáng thương này: bộ dạng có xinh đẹp đến mấy cũng có ích lợi gì đâu, khuyết thiếu tâm nhãn vẫn thực đáng thương a.
Đông Chí càng nhích lại gần, cảm thấy cánh tay đang đỡ mình vừa ổn trọng lại vững vàng, sau đó lại nhẹ nhàng đỡ mình nằm xuống gối. Đông Chí theo bản năng cọ cọ lên gối đầu mềm mại êm ái, trên gối đầu có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, rất dễ chịu. Anh nhớ rõ chính mình từng ngửi thấy được ở đâu đó. Nhưng, giờ khắc này cảm giác quá mức khoan khoái khiến anh vô pháp chống cự, ngăn cản anh tìm tòi nghiên cứu điểm nghi vấn này. Đông Chí xoay người, vùi đầu vào gối, rất nhanh liền ngủ say như chết.
Trang Châu buông cái cốc nước trong tay xuống, nhìn gương mặt Đông Chí ngủ say không tự chủ được mà mỉm cười.
Em ấy giờ này khắc này đang ngủ ở bên cạnh mình, hơi thở đều đều, an bình như thiên sứ. Cho dù làm được việc này, thủ đoạn chẳng mấy vinh quang nhưng trong lòng Trang Châu một chút cũng không hối hận. Hắn rốt cục hiểu ra vì sao trên thế giới lại có những lời nói kiểu như ‘yêu nhau uống nước cũng no’… bởi vì trong lòng tràn ngập tình cảm với một người, thì linh hồn cũng đã có được sự thỏa mãn sâu nhất.
Em ấy ngay tại nơi này, ở ngay nơi hắn có thể chạm tới giống như tiểu hài tử chơi mệt tùy tiện nằm trong ổ chăn, một chân còn thập phần không để ý gác lên đùi hắn. Trang Châu chưa bao giờ biết được da thịt tiếp xúc lại khiến hắn thỏa mãn đến vậy.
Giờ phút này, trên thế giới không có đồ vật nào quan trọng hơn giấc ngủ yên bình của người trước mắt.
Trang Châu không thể không thừa nhận, bế Đông Chí vào phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo cho em ấy, cả quá trình tràn đầy hương diễm chỉ cần nghĩ ngợi một chút sẽ gợi cho hắn đầy bụng dục hỏa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng em ấy đứng dưới vòi sen, mơ mơ màng màng nhắm mắt tựa trên vai hắn, hắn càng nhiều là thấy đau lòng.
Hắn luyến tiếc.
Luyến tiếc khiến em ấy không thoải mái, luyến tiếc khiến em ấy chịu ủy khuất dù chỉ là một chút — nhất là khi thần trí em ấy đã rơi vào cơn say mộng, khi em ấy không còn làm chủ được bản thân, khi em ấy không biết gì, thậm chí sau khi tỉnh dậy có thể sẽ không nhớ rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Hắn làm sao có thể tổn hại em ấy, chỉ vì thỏa mãn nhu cầu thể xác mà nảy sinh ham muốn dục vọng không đáng có với em ấy?
Trang Châu cẩn thận kéo chăn lên, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Chí, thì thầm nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”
……
Đông Chí vừa mở mắt ra liền thấy một cái mặt chó đầy lông lá, trong lòng có chút kinh ngạc, lại nhìn nhìn chung quanh, một căn phòng trước nay chưa thấy bao giờ, rèm cửa hai màu lam xám, thảm trải sàn màu xám, gia cụ màu trắng, chăn ga gối đệm màu lam đậm… tầm mắt Đông Chí quét một vòng quanh căn phòng, một lần nữa dừng lại trên con chó đang ngồi cạnh giường: “Hắc Đường, đây là phòng Trang Châu?”
Hắc Đường gật đầu, đôi mắt lam sắc toát ra thần sắc cùng loại với… u buồn: “Cha ta đang ở dưới lầu nấu cháo, cha còn nấu đồ ăn sáng.” Nói tới đây, Hắc Đường hấp hấp cái mũi: “Cha nói không có phần ta.”
Đông Chí nhất thời áy náy vô cùng. Mấy giây đồng hồ sau, anh bỗng nhiên kịp phản ứng, cha nó nói không có phần của nó, là có chuyện gì? Thật vậy sao.
Hắc Đường còn đang mải đắm chìm trong đả kích trầm trọng bị cha bỏ rơi, cư nhiên không có hứng thú cãi nhau với Đông Chí, chỉ lắc lắc cái đuôi ủ rũ, ỉu xìu nằm úp sấp trên tấm thảm trải sàn. Cha đã từng nói, phòng ngủ là địa bàn của cha, ai cũng không thể tùy tiện bước vào, nhưng hiện tại đã có người tùy tiện ra vào, nó có phải cũng có thể tiến vào rồi hay không? Cáo trạng tinh chẳng những hưởng thụ phòng ngủ cùng phòng tắm của cha nó mà còn ngủ say trên giường cha nó nữa?!
Hắc Đường lập tức sinh ra một loại cảm giác nguy cơ dày đặc, chính mình đang bị thất sủng?
Đông Chí chưa từng thấy Hắc Đường vẻ mặt mệt mỏi như vậy, chắc nó tâm tình không tốt đi, đôi mắt tròn xoe đảo loạn lung tung, nếu tâm tình tốt sao không thấy nghịch phá như bình thường. Đông Chí nhất thời cũng có chút không hiểu rõ tâm sự của sủng vật cẩu cẩu được nuông chiều không giới hạn này.
Bị nó thường thường liếc mắt nhìn một cái, Đông Chí da mặt có dày đến mấy cũng không thể nằm thêm được nữa. Từ trên giường bước xuống, cúi đầu liền thấy trên người mình đang mặc một bộ quần áo ngủ hoa văn màu xám trước giờ chưa thấy qua, nhấc vạt áo, banh cạp quần nhìn vào bên trong, bên trong cũng đang mặc một cái sịp đen chưa từng thấy.
Bỗng nhiên trên mặt Đông Chí cảm thấy nóng bỏng vô cùng lợi hại.
Cuối giường để một bộ quần áo sạch sẽ được gấp chỉnh tề: quần dài, đồ lót, áo sơ mi, đây là Trang Châu chuẩn bị cho Đông Chí. Bộ quần áo ngày hôm qua mặc, phỏng chừng đã được đem đi giặt rồi. Lúc này Đông Chí cũng không làm kiêu nữa, thừa dịp Trang Châu không có ở đây nhanh chóng thay quần áo.
Chờ khi anh làm vệ sinh cá nhân xong, từ buồng vệ sinh đi ra, Trang Châu vừa lúc đẩy cửa tiến vào. Thấy Đông Chí đã thay quần áo tử tế, ánh mắt lộ ra hơi chút thất vọng: “Dậy rồi?”
Hắc Đường vẫn nằm úp sấp trên thảm trải sàn, ủ rũ quơ quơ cái đuôi bông xù.
Đông Chí vốn định bày ra trước mắt hắn tư thái tối bình tĩnh nhất, nhưng không hiểu sao, khi thật sự đứng trước mặt người này, anh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trang Châu thấy bộ dạng quẫn bách này của Đông Chí, mỉm cười: “Không phải em định đánh anh đấy chứ?”
Đông Chí ngây người một chút, đây không phải lời thoại anh mong muốn.
Trang Châu vươn tay xoa nhẹ trên gáy Đông Chí một phen, thanh âm bất giác trở nên mềm mại hơn: “Có gì phải kinh ngạc, anh có tâm tư gì với em, chẳng lẽ em còn không biết?”
Đông Chí cào cào tóc: “Anh tắm cho tôi?”
Trang Châu cười gật đầu.
Đông Chí vốn muốn hỏi thêm một câu: “Quần áo cũng là anh thay cho tôi?” nghĩ nghĩ lại không cần hỏi nữa, chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Trang Châu cười nói: “Em muốn nói gì cứ nói đi.”
Đông Chí trầm mặc. Anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bình thường, uống rượu say tá túc một đêm ở nhà bạn, loại chuyện này cơ hồ đa phần nam nhân đều đã từng trải qua. Tuy rằng người giúp mình tắm rửa thay quần áo có chút ý đồ ái muội gì đó với mình nhưng thật sự mà nói cảm giác người ta đối với mình tựa hồ cũng không quá chắc chắn. Đông Chí rất sợ sẽ có một ngày, lần thứ hai nghe được câu “là mày tự mình đa tình, thật ra đối phương không hề có ý như vậy”.
Năm đó Đồ Tiểu Bắc đã nói câu đó với anh: “Lăng Đông Chí, tao không biết nên nói cái gì với mày nữa, tự mình đa tình cũng phải có mức độ thôi chứ. Người ta đối với mày rõ ràng không có ý kia, chỉ là không muốn mày bị mất mặt, nên không tiện nói trắng ra với mày. Mày cũng không thể lợi dụng sự lương thiện của người khác như vậy.”
Khi Đồ Tiểu Bắc nói những lời này, trên mặt mang vẻ thập phần khinh thường, tư thái đứng trước mặt anh giống như đang đuổi ăn mày.
Thời điểm đó Đông Chí đã biết hai nhà Trịnh Đồ là thế giao, con cháu hai nhà đều lớn lên bên nhau, quan hệ tương đối không tồi. Anh cũng biết nam hài thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trịnh Từ luôn không thích mình, nhưng anh cũng không để ở trong lòng. Anh cũng không phải tiền mặt, nào có khả năng người gặp người thích đâu. Nhưng thẳng tới một khắc kia, anh mới rõ ràng nhìn thấy trong mắt cậu ta hận ý vô pháp che dấu.
Lúc đó cả người Đông Chí như trong mộng, hoảng hốt tự nói với mình rằng: nếu Đồ Tiểu Bắc hiểu rõ Trịnh Từ như vậy, vậy có lẽ nào cậu ta nói… là thật?
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, Đông Chí chậm rãi suy nghĩ cẩn thận. Sở dĩ Đồ Tiểu Bắc nói mấy câu đã có thể khiến tâm thần anh hoảng loạn như vậy, nói cho cùng vẫn là vì Trịnh Từ chưa từng cho anh cảm giác đủ tín nhiệm. Tâm động rất nhiều, nhưng cảm xúc sâu sắc nhất đọng lại nơi anh lại là bất an.
Suy nghĩ trước sau, lo được lo mất.
Cho nên sau khi Trịnh Từ và Đồ Tiểu Bắc rời đi, Đông Chí ngay lập tức khắc sâu tỉnh lại, cũng đối với con đường nhân sinh đời mình lần nữa quy hoạch lại toàn bộ. Mà ở trong kế hoạch đó, ít nhất trước năm ba mươi tuổi anh sẽ không để minh vướng vào vấn đề tình cảm hay hôn nhân gia đình.
Trong cuộc sống nhiều thêm một người cũng không nhiều thêm một nhân tố ảnh hưởng, điểm này qua sự xuất hiện của Trịnh Từ, Đông Chí đã có được minh chứng tốt nhất. Anh không hy vọng cuộc sống của mình sẽ phát sinh tai họa ngầm không an toàn kiểu này nữa. Nói trắng ra là, Đông Chí chính là một trạch nam cả ngày chỉ biết đóng cửa vẽ tranh, đọc sách, nghiên cứu, anh cũng không hy vọng cuộc sống mấy năm qua của mình sẽ phát sinh biến hóa không khống chế được.
Đông Chí không muốn làm cho Trang Châu cảm thấy mình đang cùng hắn diễn hài bị đùa bỡn còn dục cự còn nghênh, nhưng anh lại không thể biểu đạt rõ ý tứ của mình. Huống chi, cho dù Đông Chí có nói rõ ràng, Trang Châu nhất định sẽ hiểu được sao? Mình thật sự có tư cách yêu cầu người khác tới hiểu mình? Nhân nhượng cho mình sao?
Mình dựa vào cái gì đây?
Một chút cấp bách qua đi, Đông Chí thậm chí có chút nản lòng.
“Không có gì để nói.” Đông Chí thần sắc chậm rãi khôi phục vẻ đam mạc ngày thường: “Là tôi khiến anh thêm phiền toái.”
Trang Châu không rõ vì sao tâm tình Đông Chí lại đột nhiên trầm xuống như vậy, nhưng thân là một thương nhân thành công, trực giác cho hắn biết, nếu lúc này hắn mặc kệ Đông Chí nhẹ nhàng bâng quơ cho qua mọi chuyện, vậy quan hệ giữa hắn và Đông Chí chẳng những sẽ không tiến thêm một bước như hắn mong muốn, mà nói không chừng còn thụt lùi trở về.
Trang Châu vươn tay kéo Đông Chí ôm vào ngực, Đông Chí đang mải thất thần, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã gác lên bờ vai hắn. Trang Châu đối với chiều cao cả hai như vậy rất vừa lòng, bất giác mà mỉm cười: “Đông Chí, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của em, anh bỗng cảm thấy anh đã có chút hiểu em hơn.”
Đang định giãy dụa, Đông Chí lại bị hai chữ “hiểu em” trấn trụ, tay chân bỗng chậm một nhịp, lại bị Trang Châu kéo trở về, chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mị hoặc nhân tâm mang theo vài phần ý tứ trấn an thấp giọng thì thầm: “Anh đưa em về nhà, là vì tối qua em mệt như vậy, tốt nhất vẫn nên có người ở bên chăm sóc em. Anh muốn đối tốt với em, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng vì chuyện này mà ép buộc em — hai ta cũng không phải đàn bà con gái, ngủ cùng nhau một đêm thì có gì khó nói đâu? Phải không?” Trang Châu khẽ hôn lên trán Đông Chí: “Đông Chí, chúng ta sống không cần nhiều lý do như vậy, bất luận là cho người khác hay là cho mình. Em hiểu chứ?”
Đông Chí chớp chớp mắt, cảm thấy chính mình tựa hồ nghe hiểu điều hắn nói, lại giống như cái gì cũng nghe không hiểu.
Trang Châu thở dài: “Được rồi, vậy anh hỏi em, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Đông Chí nhớ tới nước ấm mật ong tối hôm qua trong cơn say mộng, áo ngủ khô mát mềm mại trên người, còn có giường lớn êm ái thoải mái, không chút do dự gật đầu.
Trang Châu nói thêm: “Sáng dậy, phát hiện tối qua anh giúp em tắm rửa cùng thay quần áo sạch sẽ, hơn nữa dưới lầu còn có cháo ninh sẵn, em cảm thấy thoải mái không?”
Hắn không nói Đông Chí cũng ngửi được mùi hương thơm thản nhiên nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào phòng ngủ, quanh quẩn nơi chóp mũi, bầu không khí tràn ngập hương vị ấm áp.
Sáng sớm mùa đông, tỉnh lại trong mùi đồ ăn thơm phức, bên người còn có một người cam tâm tình nguyện chiếu cố chính mình, Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy những băn khoăn trước đó có vẻ… có vẻ…
Nếu mình rối rắm có lý do, vậy việc Trang Châu chiếu cố mình cả đêm tính là gì? Đông Chí biết mình ngủ không thành thật, nằm ngủ cùng mình, Trang Châu khẳng định ngủ không ngon, buổi sáng hắn chẳng những dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, còn khéo léo đùa giỡn để mình mở lòng, e sợ mình hiểu lầm cái gì… mình tại sao lại ích kỷ như vậy chứ?
Đông Chí đột nhiên cảm thấy áy náy: “Cám ơn anh đã chăm sóc tôi.”
“Ngốc à.” Trang Châu thân mật nhéo nhéo cằm Đông Chí: “Anh nói những thứ này là vì muốn nói cho em biết, em thoải mái, anh cũng thoải mái, ngày hôm qua của anh liền không uổng phí. Còn về những thứ khác, không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, nhé?”
Đông Chí gật đầu. Anh từ đầu tới cuối cũng không hiểu được Trang Châu rốt cuộc muốn nói gì, nhưng anh thật sự đã bị hắn làm cho cảm động.
Chuyện này thực sự rất 囧
Chính Đông Chí cũng không hiểu vì sao chuyện này lại biến thành dạng này. Rối rắm lúc đầu bất tri bất giác liền rẽ theo một hướng đi hoàn toàn bất đồng, mà anh thế nhưng lại không biết khúc quẹo kỳ quái đó rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Đông Chí xoa xoa mặt mình, thực buồn rầu nghĩ: quả nhiên vẫn là do rượu, đầu óc không còn sử dụng tốt sao?
Hắc Đường nằm úp sấp trên thảm sàn, dùng hai móng vuốt che đầu lại. Bên phải nó là thâm tình lão cha, bên trái là Đông Chí ngây thơ vô tội.
Lần đầu tiên trong đời, Hắc Đường đồng tình với vị cáo trạng tinh đáng thương này: bộ dạng có xinh đẹp đến mấy cũng có ích lợi gì đâu, khuyết thiếu tâm nhãn vẫn thực đáng thương a.
/131
|