Mấy hôm nay liên tiếp chạm trán những người mình không muốn gặp, khiến Đông Chí cảm thấy thập phần bực mình. Hôm nay rõ ràng đang vui vẻ như thế, tự dưng giữa đường đột nhiên nhảy ra lắm cặn bã chướng mắt thế này?
Đúng là năm xui xẻo. Đông Chí thầm nghĩ, quả nhiên là năm tuổi nên có nhiều trở ngại thi nhau kéo đến sao?
Đông Chí trên đường về nhà liền gọi điện cho mẹ mình, cuộc gọi vừa nối thông liền hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chùa nào hương khói tương đối vượng không?”
Bà Lăng bị anh hỏi sửng sốt: “Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Con muốn đi thắp hương.”
“Con không tin thì đi thắp hương làm gì?!” bà Lăng bị anh chọc cười: “Chớ hồ nháo.”
“Không thắp không được a.” Đông Chí thực phiền não: “Gần đây con gặp toàn người đáng ghét. Phiền muốn chết.”
Bà Lăng suy đoán: “Lại bị người theo đuổi? Nam? Nữ?”
Bà Lăng lúc đầu biết có nam nhân theo đuổi con mình rất hoảng sợ, bà không biết con mình vốn cong, nên suốt ngày lo lắng vô cùng, sợ thằng út nhà mình bị người khác lôi kéo. Sau đó lại thấy con trai với ai cũng lãnh đạm, bất luận nam nữ thậm chí cả những người ưu tú nó cũng không để vào trong mắt, lại bắt đầu lo lắng có phải EQ thằng út nhà mình quá thấp, trong đầu thiếu mất dây thần kinh yêu đương hay không.
Nó nhìn ai cũng thấy chướng mắt, chẳng lẽ định ở vậy cả đời?
Tuổi Đông Chí tuy chưa tính là lớn nhưng dưới mắt bà Lăng, đứa con trai này từ nhỏ tới lớn ngay cả gần gũi bạn học cũng ít chứ đừng nói chi tới chuyện kết giao chặt chẽ. Điều này khiến bà vô cùng lo lắng. Hơn nữa mấy năm nay, bà thấy thằng út trừ bỏ những dịp nghỉ đông, nghỉ hè khắp nơi chạy loạn, thì sau khi trở về toàn tự nhốt mình trong phòng vẽ sáng tác tranh gì đó, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, trong lòng càng âm thầm sốt ruột, thậm chí cam chịu lén nói với chồng mình: cho dù nó dẫn về một thằng con trai cũng được.
Đông Chí thở dài: “Không phải.”
“A?!” sự hưng phấn trong giọng nói của bà lập tức tiêu tan, buồn bã ỉu xìu có lệ nói với con trai: “Thấy người mình không thích có gì kỳ quái đâu? Như cái bà bán đậu hũ chiên đầu đường nhà mình ấy rất ồn ào, mỗi lần mẹ ra khỏi cổng đều thấy phiền muốn chết, mà khổ nỗi bà ấy ngày nào cũng đứng bán hàng ở đó. Thật sự có lần mẹ phải đi đường vòng đấy.”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Mẹ, không phải mẹ nói năm nay là năm tuổi của con sao, phải làm gì để tránh ạ?”
Bà Lăng nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, cẩn thận một chút cũng không thừa. Nếu không ngày mai mẹ ra chợ mua vài cái sịp hồng* cho con nhé.” (Jer: thực ra là màu đỏ cơ mà thích để là màu hồng =)))))) ý là cầu may mắn)
Đông Chí: “….”
“Còn cả tất hồng, thắt lưng hồng.” bà Lăng tiếp tục nói.
“Thôi.” Đông Chí cảm thấy mình thật sự đã hỏi sai người: “Mẹ coi như con cái gì cũng chưa nói đi.”
“Con trai,” giọng bà Lăng đột nhiên trở nên đứng đắn: “Mẹ đã nói với con rồi. Tâm tĩnh tự nhiên lạnh. Chuyện gì cũng thế thôi, chính mình tâm tư ngay thẳng thì chẳng có chuyện gì dù là thượng vàng hạ cám cũng không thể ảnh hưởng tới con được.”
Đông Chí trầm mặc một khắc, gật đầu: “Con hiểu rồi, cám ơn mẹ.”
Xe chạy tới dưới lầu còn chưa kịp đỗ lại, Đông Chí thấy một thân ảnh nho nhỏ màu vàng đi tới đi lui cạnh bồn hoa, bộ dạng tựa hồ rất sốt ruột.
Đông Chí lái xe qua, hạ cửa kính xe xuống vừa định gọi tên, Tiểu Dạng Nhi đã nhìn thấy anh, giống như sợ có người đuổi theo, một mạch phóng thẳng qua cửa sổ nhảy vào trong xe, Đông Chí luống cuống tay chân tiếp được nó: “Làm sao vậy?”
Tiểu Dạng Nhi móng vuốt hai chi trước đặt lên khăn quàng cổ Đông Chí, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Đông Chí, tiểu xám bị thương rồi.”
Đông Chí sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Xám ở đâu?”
“Ở con phố sau hàng cá.” Tiểu Dạng Nhi thút tha thút thít hấp hấp cái mũi ướt: “Đêm qua, bọn em tới đó tìm cá ăn. Anh cũng biết đấy, cửa sau nhà bọn họ thường vứt rác bao lớn bao nhỏ, đôi khi sẽ có cá thừa ở trong đó. Lúc bọn em đang tìm trong một cái túi to, thì có một con chó thực hung ác chạy tới… sau đó nó xông vào cắn Tiểu Xám.”
Đông Chí trong lòng đau xót, da đầu tê rần. Chó hoang mèo hoang đều phải bới rác kiếm ăn như thế, anh tự nhiên biết nhưng mỗi lần nghe chúng kể lại, vẫn không ngừng cảm thấy xót xa trong lòng.
“Bị cắn ở đâu? Có nặng không?” Đông Chí xoa xoa cổ Tiểu Dạng Nhi: “Những con khác đâu?”
Tiểu Dạng Nhi vẫn thút thít mấy tiếng, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Những đứa khác không sao, khi người kia chạy tới là Tiểu Xám che ở phía trước bọn em.”
“Sao còn có cả con người?” Đông Chí nhíu mày: “Con chó kia có người nuôi?”
Tiểu Dạng Nhi gật đầu: “Người đó là khách của hàng cá, ăn được một nửa liền dẫn con chó ra ngoài đi dạo, thấy bọn em gã liền thả con chó ra…”
Trong lòng Đông Chí dâng lên một trận lửa giận: “Gã cố ý?!”
Tiểu Dạng Nhi nức nở gật đầu. Kỳ thật khi đánh nhau nó luôn là đứa đầu tiên xông trận bởi vì trong đám nó là đứa có thân thể cường tráng nhất, nhưng khi ở trước mặt Đông Chí kể lại chuyện này, nó lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất: “Người kia còn cười ha ha nữa.”
Đông Chí cắn chặt răng, cánh tay không khống chế được khẽ run lên.
Tiểu Dạng Nhi ở trước ngực anh khẽ cọ cọ: “Sau đó có người đi ra gọi gã, gã mới gọi con chó trở về. Tiểu Xám đi không được, liền trốn trong khu vườn ở góc đường nằm dưỡng thương, hôm nay bọn em tới thăm nó, mới phát hiện chân và người nó sưng hết cả lên.”
“Đừng khóc.” Đông Chí bế Tiểu Dạng Nhi từ trên người mình đặt sang ghế phụ, hai tay khẽ run run cài dây an toàn một lần nữa khởi động xe: “Em dẫn đường đi.”
Tiểu Dạng Nhi ngồi trên ghế không nhìn thấy đường đi, liền nhảy lên thành ghế tựa, nhìn trái nhìn phải ra bên ngoài: “Đi như thế nào em không biết, xe của anh cũng không thể leo cây… nhưng chỗ đó gần một cái quảng trường có một cây cột màu đỏ rất cao, anh biết không? Từ cái ngõ ở cạnh cửa hàng đồ sứ phía đông quảng trường đi vào trong sẽ thấy cái sân vườn đó.”
Chỗ đó Đông Chí có biết. Cạnh cửa hàng đồ sứ có một cửa hàng văn phòng phẩm không quá lớn, do một lão nhân người nước ngoài mở, chuyên bán những dụng cụ chuyên dụng để vẽ tranh, Đông Chí cũng thường xuyên tới đó mua đồ. Đường thì biết nhưng không khéo chính là lúc này đang trong giờ tan tầm cao điểm, xe tắc một đoạn dài, chờ tới khi bọn họ chạy tới cái sân vườn kia, sắc trời đã gần tối đen.
Đông Chí vừa xuống xe đã nghe thấy trong bụi cỏ vang lên mấy tiếng mèo kêu, thanh âm rất sốt ruột, ở giữa thi thoảng vang lên tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Xám. Đông Chí cố gắng lắng nghe, từ tiếng kêu đi lại gần, quả nhiên sau một bụi cây rậm rạp nhìn thấy Tiểu Xám nằm cuộn tròn người lại. Bồi Tây nằm sấp cạnh nó, còn liên tục liếm vết thương giúp nó, vừa tiếng cao tiếng thấp kêu lên.
Trời tối, cây cối lại che ánh sáng đèn nên càng khó nhìn, Tiểu Xám gắt gao cuộn tròn người lại, Đông Chí không thấy rõ vết thương của nó, lại sợ mình mạnh tay ảnh hưởng tới nó, còn chưa tới gần liền nhẹ giọng gọi một câu: “Tiểu Xám?”
Tiểu Xám yếu nhược đáp trở về một tiếng: “Meo…”
Đông Chí đau lòng vô cùng, cúi người đi qua đám cây cối rậm rạp, thật cẩn thận bế nó lên, thế mới phát hiện nửa người Tiểu Xám đều bị sưng phù vì vết cắn.
“Sao lại sưng thành như vậy?!”
Tiểu Xám cảm giác tay Đông Chí hơi run run, nghiêng đầu liếm liếm ngón tay anh.
“Đau không?” Đông Chí bế nó, thập phần cẩn thận đi ra khỏi bụi cây.
“Không quá đau.” Tiểu Xám do dự một chút: “Không có việc gì, Đông Chí. Anh đừng lo lắng.”
Đông Chí hốc mắt hơi nóng lên, lại nhẫn trở về: “Cố chịu đựng một chút, tao đưa mày tới bác sỹ.”
“Tôi không sao.” Tiểu Xám giật giật thân thể, muốn đứng dậy, nhưng nửa người nó lại không thể sử dụng lực, lắc lắc chống đỡ mãi mới đứng lên được một chút lại lảo đảo ngã trở về trong tay Đông Chí.
“Đừng lộn xộn.”
Tiểu Xám nhẹ nhàng meo một tiếng: “Đông Chí. Tới bệnh viện thú ý rất tốn tiền.”
Đông Chí cái mũi đột nhiên chua xót, khàn cả cổ họng: “Đắt thì làm sao? Mày chưa nghe câu sức khỏe là vô giá sao? Bọn mày khỏe mạnh, so với bất cứ thứ gì càng trọng yếu hơn.”
Tiểu Xám cọ cọ ngón tay anh, tựa như thở dài nói: “Nhưng người lần trước ngồi trong xe anh có nói anh rất nghèo mà, anh ấy còn cho anh rất nhiều tiền, đỡ cho anh về sau không cưới được vợ.”
“Anh hai tao nói bừa đấy.” Đông Chí hé miệng mỉm cười, nhưng nước mắt đau xót lại theo khóe mắt chảy ra: “Tao có nhiều tiền lắm, thật đó. Mày xem tao trừ bỏ làm thầy giáo còn bán tranh của mình nữa. Chúng ta đi khám bệnh không mất bao nhiêu tiền đâu, vẫn đủ.”
Tiểu Xám không lên tiếng. Xã hội con người kỳ thật nó cũng không thật sự hiểu lắm, Đông Chí nói cái gì thì là cái đó đi: “Tôi ngủ một lúc. Các người đừng làm ồn.”
Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây sán lại giúp nó liếm liếm vết thương, thành thành thật thật cuộn tròn nằm ở ghế sau.
Tiểu Xám gối đầu lên cái chân không bị thương, nghiêng người nhìn Đông Chí một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng là năm xui xẻo. Đông Chí thầm nghĩ, quả nhiên là năm tuổi nên có nhiều trở ngại thi nhau kéo đến sao?
Đông Chí trên đường về nhà liền gọi điện cho mẹ mình, cuộc gọi vừa nối thông liền hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chùa nào hương khói tương đối vượng không?”
Bà Lăng bị anh hỏi sửng sốt: “Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Con muốn đi thắp hương.”
“Con không tin thì đi thắp hương làm gì?!” bà Lăng bị anh chọc cười: “Chớ hồ nháo.”
“Không thắp không được a.” Đông Chí thực phiền não: “Gần đây con gặp toàn người đáng ghét. Phiền muốn chết.”
Bà Lăng suy đoán: “Lại bị người theo đuổi? Nam? Nữ?”
Bà Lăng lúc đầu biết có nam nhân theo đuổi con mình rất hoảng sợ, bà không biết con mình vốn cong, nên suốt ngày lo lắng vô cùng, sợ thằng út nhà mình bị người khác lôi kéo. Sau đó lại thấy con trai với ai cũng lãnh đạm, bất luận nam nữ thậm chí cả những người ưu tú nó cũng không để vào trong mắt, lại bắt đầu lo lắng có phải EQ thằng út nhà mình quá thấp, trong đầu thiếu mất dây thần kinh yêu đương hay không.
Nó nhìn ai cũng thấy chướng mắt, chẳng lẽ định ở vậy cả đời?
Tuổi Đông Chí tuy chưa tính là lớn nhưng dưới mắt bà Lăng, đứa con trai này từ nhỏ tới lớn ngay cả gần gũi bạn học cũng ít chứ đừng nói chi tới chuyện kết giao chặt chẽ. Điều này khiến bà vô cùng lo lắng. Hơn nữa mấy năm nay, bà thấy thằng út trừ bỏ những dịp nghỉ đông, nghỉ hè khắp nơi chạy loạn, thì sau khi trở về toàn tự nhốt mình trong phòng vẽ sáng tác tranh gì đó, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, trong lòng càng âm thầm sốt ruột, thậm chí cam chịu lén nói với chồng mình: cho dù nó dẫn về một thằng con trai cũng được.
Đông Chí thở dài: “Không phải.”
“A?!” sự hưng phấn trong giọng nói của bà lập tức tiêu tan, buồn bã ỉu xìu có lệ nói với con trai: “Thấy người mình không thích có gì kỳ quái đâu? Như cái bà bán đậu hũ chiên đầu đường nhà mình ấy rất ồn ào, mỗi lần mẹ ra khỏi cổng đều thấy phiền muốn chết, mà khổ nỗi bà ấy ngày nào cũng đứng bán hàng ở đó. Thật sự có lần mẹ phải đi đường vòng đấy.”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Mẹ, không phải mẹ nói năm nay là năm tuổi của con sao, phải làm gì để tránh ạ?”
Bà Lăng nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, cẩn thận một chút cũng không thừa. Nếu không ngày mai mẹ ra chợ mua vài cái sịp hồng* cho con nhé.” (Jer: thực ra là màu đỏ cơ mà thích để là màu hồng =)))))) ý là cầu may mắn)
Đông Chí: “….”
“Còn cả tất hồng, thắt lưng hồng.” bà Lăng tiếp tục nói.
“Thôi.” Đông Chí cảm thấy mình thật sự đã hỏi sai người: “Mẹ coi như con cái gì cũng chưa nói đi.”
“Con trai,” giọng bà Lăng đột nhiên trở nên đứng đắn: “Mẹ đã nói với con rồi. Tâm tĩnh tự nhiên lạnh. Chuyện gì cũng thế thôi, chính mình tâm tư ngay thẳng thì chẳng có chuyện gì dù là thượng vàng hạ cám cũng không thể ảnh hưởng tới con được.”
Đông Chí trầm mặc một khắc, gật đầu: “Con hiểu rồi, cám ơn mẹ.”
Xe chạy tới dưới lầu còn chưa kịp đỗ lại, Đông Chí thấy một thân ảnh nho nhỏ màu vàng đi tới đi lui cạnh bồn hoa, bộ dạng tựa hồ rất sốt ruột.
Đông Chí lái xe qua, hạ cửa kính xe xuống vừa định gọi tên, Tiểu Dạng Nhi đã nhìn thấy anh, giống như sợ có người đuổi theo, một mạch phóng thẳng qua cửa sổ nhảy vào trong xe, Đông Chí luống cuống tay chân tiếp được nó: “Làm sao vậy?”
Tiểu Dạng Nhi móng vuốt hai chi trước đặt lên khăn quàng cổ Đông Chí, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Đông Chí, tiểu xám bị thương rồi.”
Đông Chí sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Xám ở đâu?”
“Ở con phố sau hàng cá.” Tiểu Dạng Nhi thút tha thút thít hấp hấp cái mũi ướt: “Đêm qua, bọn em tới đó tìm cá ăn. Anh cũng biết đấy, cửa sau nhà bọn họ thường vứt rác bao lớn bao nhỏ, đôi khi sẽ có cá thừa ở trong đó. Lúc bọn em đang tìm trong một cái túi to, thì có một con chó thực hung ác chạy tới… sau đó nó xông vào cắn Tiểu Xám.”
Đông Chí trong lòng đau xót, da đầu tê rần. Chó hoang mèo hoang đều phải bới rác kiếm ăn như thế, anh tự nhiên biết nhưng mỗi lần nghe chúng kể lại, vẫn không ngừng cảm thấy xót xa trong lòng.
“Bị cắn ở đâu? Có nặng không?” Đông Chí xoa xoa cổ Tiểu Dạng Nhi: “Những con khác đâu?”
Tiểu Dạng Nhi vẫn thút thít mấy tiếng, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Những đứa khác không sao, khi người kia chạy tới là Tiểu Xám che ở phía trước bọn em.”
“Sao còn có cả con người?” Đông Chí nhíu mày: “Con chó kia có người nuôi?”
Tiểu Dạng Nhi gật đầu: “Người đó là khách của hàng cá, ăn được một nửa liền dẫn con chó ra ngoài đi dạo, thấy bọn em gã liền thả con chó ra…”
Trong lòng Đông Chí dâng lên một trận lửa giận: “Gã cố ý?!”
Tiểu Dạng Nhi nức nở gật đầu. Kỳ thật khi đánh nhau nó luôn là đứa đầu tiên xông trận bởi vì trong đám nó là đứa có thân thể cường tráng nhất, nhưng khi ở trước mặt Đông Chí kể lại chuyện này, nó lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất: “Người kia còn cười ha ha nữa.”
Đông Chí cắn chặt răng, cánh tay không khống chế được khẽ run lên.
Tiểu Dạng Nhi ở trước ngực anh khẽ cọ cọ: “Sau đó có người đi ra gọi gã, gã mới gọi con chó trở về. Tiểu Xám đi không được, liền trốn trong khu vườn ở góc đường nằm dưỡng thương, hôm nay bọn em tới thăm nó, mới phát hiện chân và người nó sưng hết cả lên.”
“Đừng khóc.” Đông Chí bế Tiểu Dạng Nhi từ trên người mình đặt sang ghế phụ, hai tay khẽ run run cài dây an toàn một lần nữa khởi động xe: “Em dẫn đường đi.”
Tiểu Dạng Nhi ngồi trên ghế không nhìn thấy đường đi, liền nhảy lên thành ghế tựa, nhìn trái nhìn phải ra bên ngoài: “Đi như thế nào em không biết, xe của anh cũng không thể leo cây… nhưng chỗ đó gần một cái quảng trường có một cây cột màu đỏ rất cao, anh biết không? Từ cái ngõ ở cạnh cửa hàng đồ sứ phía đông quảng trường đi vào trong sẽ thấy cái sân vườn đó.”
Chỗ đó Đông Chí có biết. Cạnh cửa hàng đồ sứ có một cửa hàng văn phòng phẩm không quá lớn, do một lão nhân người nước ngoài mở, chuyên bán những dụng cụ chuyên dụng để vẽ tranh, Đông Chí cũng thường xuyên tới đó mua đồ. Đường thì biết nhưng không khéo chính là lúc này đang trong giờ tan tầm cao điểm, xe tắc một đoạn dài, chờ tới khi bọn họ chạy tới cái sân vườn kia, sắc trời đã gần tối đen.
Đông Chí vừa xuống xe đã nghe thấy trong bụi cỏ vang lên mấy tiếng mèo kêu, thanh âm rất sốt ruột, ở giữa thi thoảng vang lên tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Xám. Đông Chí cố gắng lắng nghe, từ tiếng kêu đi lại gần, quả nhiên sau một bụi cây rậm rạp nhìn thấy Tiểu Xám nằm cuộn tròn người lại. Bồi Tây nằm sấp cạnh nó, còn liên tục liếm vết thương giúp nó, vừa tiếng cao tiếng thấp kêu lên.
Trời tối, cây cối lại che ánh sáng đèn nên càng khó nhìn, Tiểu Xám gắt gao cuộn tròn người lại, Đông Chí không thấy rõ vết thương của nó, lại sợ mình mạnh tay ảnh hưởng tới nó, còn chưa tới gần liền nhẹ giọng gọi một câu: “Tiểu Xám?”
Tiểu Xám yếu nhược đáp trở về một tiếng: “Meo…”
Đông Chí đau lòng vô cùng, cúi người đi qua đám cây cối rậm rạp, thật cẩn thận bế nó lên, thế mới phát hiện nửa người Tiểu Xám đều bị sưng phù vì vết cắn.
“Sao lại sưng thành như vậy?!”
Tiểu Xám cảm giác tay Đông Chí hơi run run, nghiêng đầu liếm liếm ngón tay anh.
“Đau không?” Đông Chí bế nó, thập phần cẩn thận đi ra khỏi bụi cây.
“Không quá đau.” Tiểu Xám do dự một chút: “Không có việc gì, Đông Chí. Anh đừng lo lắng.”
Đông Chí hốc mắt hơi nóng lên, lại nhẫn trở về: “Cố chịu đựng một chút, tao đưa mày tới bác sỹ.”
“Tôi không sao.” Tiểu Xám giật giật thân thể, muốn đứng dậy, nhưng nửa người nó lại không thể sử dụng lực, lắc lắc chống đỡ mãi mới đứng lên được một chút lại lảo đảo ngã trở về trong tay Đông Chí.
“Đừng lộn xộn.”
Tiểu Xám nhẹ nhàng meo một tiếng: “Đông Chí. Tới bệnh viện thú ý rất tốn tiền.”
Đông Chí cái mũi đột nhiên chua xót, khàn cả cổ họng: “Đắt thì làm sao? Mày chưa nghe câu sức khỏe là vô giá sao? Bọn mày khỏe mạnh, so với bất cứ thứ gì càng trọng yếu hơn.”
Tiểu Xám cọ cọ ngón tay anh, tựa như thở dài nói: “Nhưng người lần trước ngồi trong xe anh có nói anh rất nghèo mà, anh ấy còn cho anh rất nhiều tiền, đỡ cho anh về sau không cưới được vợ.”
“Anh hai tao nói bừa đấy.” Đông Chí hé miệng mỉm cười, nhưng nước mắt đau xót lại theo khóe mắt chảy ra: “Tao có nhiều tiền lắm, thật đó. Mày xem tao trừ bỏ làm thầy giáo còn bán tranh của mình nữa. Chúng ta đi khám bệnh không mất bao nhiêu tiền đâu, vẫn đủ.”
Tiểu Xám không lên tiếng. Xã hội con người kỳ thật nó cũng không thật sự hiểu lắm, Đông Chí nói cái gì thì là cái đó đi: “Tôi ngủ một lúc. Các người đừng làm ồn.”
Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây sán lại giúp nó liếm liếm vết thương, thành thành thật thật cuộn tròn nằm ở ghế sau.
Tiểu Xám gối đầu lên cái chân không bị thương, nghiêng người nhìn Đông Chí một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
/131
|