Từ Dịch Phàm lại hỏi:
- Vậy em nói xem, em viết bài gì ở đây? Tôi thật chẳng biết thành phố S này có đề tài gì đáng để lên báo.
- Thì... viết bài về dự án ngày mai sẽ khởi công của tập đoàn Từ Thị đó. Đấy chẳng phải là tin tức hiện giờ đang rất được dư luận quan tâm còn gì nữa. Tôi viết bài đó đó.
Giọng Phùng Lộ Phi nhỏ dần, đầu hơi cúi xuống trông như một đứa trẻ phạm lỗi vậy. Từ Dịch Phàm nghe vậy thở dài, anh còn tưởng bản thân vừa rồi nghe nhầm nữa.
- Viết bài về dự án của Từ Thị. Cũng hay thật.
- Hả? Hay?
- Gì mà ngạc nhiên thế, không đúng sao hả? Tôi tin chắc rằng bài viết này của em sẽ rất hay đấy, không khéo em lại trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn báo gì đấy cũng nên.
Phùng Lộ Phi không hiểu người đàn ông này nói vậy là có ý gì nữa. Nhưng đa phần chắc là chê cười cô rồi.
- Tôi nói cho em nghe này, tôi cho phép em viết bài báo về dự án ngày mai khởi công của Từ Thị. Nhưng em phải làm thế nào để mọi người không nhận ra em là Thiếu phu nhân của Từ Thị là được rồi. Họ mà nhận ra thì người mất mặt nhất là tôi đấy.
- Này, tôi viết bài không cần anh cho phép đâu. Với lại tôi cứ để cho bọn họ nhận ra đấy, xem anh mất mặt thế nào.
Nhìn thấy có người sắp đi đến, Từ Dịch Phàm bỗng kéo tay Phùng Lộ Phi vào trong thang máy, ấn nút 20.
- Anh làm cái gì vậy?
- Phùng Lộ Phi, tôi nói cho em biết, em cứ thử viết bài báo kiểu đó xem. Nếu như tôi đã muốn thì dù như thế nào đi chăng nữa thì bài báo ấy cũng sẽ không được xuất bản. Còn tòa soạn báo ấy...
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
- Tôi không phải là uy hiếp em, tôi chỉ muốn nhắc nhở em một chút cho em nhớ thôi. Cẩn thận nếu không ngay cả cộng tác viên của tờ báo ấy em cũng không làm được.
- Tôi thách anh đấy.
Mặc dù biết được Từ Dịch Phàm nói được làm được nhưng cô vẫn to gan lớn tiếng đáp trả anh.
- Em...
Ding
Thang máy mở ra.
Hình ảnh trong thang máy lúc này là hình ảnh Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy cổ tay của Phùng Lộ Phi, đứng sát vào gần cô, trông rất “mờ ám”. Còn người bên ngoài thang máy nhìn thấy cảnh tượng này chính là Tống Nhã Nhược. Từ Dịch Phàm thấy vậy thì buông tay Phùng Lộ Phi ra. Phùng Lộ Phi thì xem lại cổ tay đỏ ửng lên của mình.
- Anh đúng là một tên bạo lực, tay tôi sắp gãy rồi đây này. – Phùng Lộ Phi lẩm bẩm.
- Em ở phòng bao nhiêu thế? – Từ Dịch Phàm không quan tâm đến Tống Nhã Nhược đang đứng ở ngay đấy, rất bình thản quay sang hỏi Phùng Lộ Phi. Câu hỏi này của Từ Dịch Phàm rất không liên quan đến vấn đề mà hai người vừa cãi nhau hồi nãy.
Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm rồi lại quay sang nhìn Tống Nhã Nhược đang đứng bên ngoài kia. Phùng Lộ Phi cũng đang định lên tiếng chào hỏi trước thì Tống Nhã Nhược đã quay đầu đi mất rồi mà không nói lấy một lời nào cả. Cô nhìn Từ Dịch Phàm, lắc đầu nói:
- Vẫn chưa có lời chào hỏi nào mà người tình của anh đã vội đi mất rồi. Chán thật đấy.
- Em nói cái gì?
Từ Dịch Phàm rất muốn biết tại sao Phùng Lộ Phi lại như nắm rất rõ chuyện của anh và Tống Nhã Nhược đến vậy.
- Thôi, tôi không muốn cãi nhau với anh nữa. Nhưng mà Từ Dịch Phàm này, tôi có thể phỏng vấn anh không?
- Em lại muốn cái gì nữa đây hả? Phỏng vấn? Em nói là em muốn phỏng vấn tôi sao?
- Thì chỉ hỏi vài câu về dự án này thôi. Yên tâm đi, sẽ không làm cho anh mất mặt đâu Từ tổng.
Từ trước đến nay Từ Dịch Phàm chưa từng nhận lời phỏng vấn của bất kỳ tạp chí nào. Bây giờ...
- 10 phút.
- Gì? Cái gì mà 10 phút?
Phùng Lộ Phi tò mò nhìn Từ Dịch Phàm. Anh giải thích rõ ràng:
- Mai tôi cho em 10 phút phỏng vấn gì đó. Ngày kia tôi sẽ về thành phố A, em phải đi cùng tôi.
- Sao tôi phải đi cùng anh chứ? Tôi cứ đi một mình đấy, xem anh làm gì được tôi nào.
- Em cứ thử không đi xem.
Nói xong Từ Dịch Phàm liền đi ngay trở về phòng. Phùng Lộ Phi đứng đó nhìn thấy được số phòng của Từ Dịch Phàm rồi sau đó cũng quay vào bên trong thang máy.
- Vậy em nói xem, em viết bài gì ở đây? Tôi thật chẳng biết thành phố S này có đề tài gì đáng để lên báo.
- Thì... viết bài về dự án ngày mai sẽ khởi công của tập đoàn Từ Thị đó. Đấy chẳng phải là tin tức hiện giờ đang rất được dư luận quan tâm còn gì nữa. Tôi viết bài đó đó.
Giọng Phùng Lộ Phi nhỏ dần, đầu hơi cúi xuống trông như một đứa trẻ phạm lỗi vậy. Từ Dịch Phàm nghe vậy thở dài, anh còn tưởng bản thân vừa rồi nghe nhầm nữa.
- Viết bài về dự án của Từ Thị. Cũng hay thật.
- Hả? Hay?
- Gì mà ngạc nhiên thế, không đúng sao hả? Tôi tin chắc rằng bài viết này của em sẽ rất hay đấy, không khéo em lại trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn báo gì đấy cũng nên.
Phùng Lộ Phi không hiểu người đàn ông này nói vậy là có ý gì nữa. Nhưng đa phần chắc là chê cười cô rồi.
- Tôi nói cho em nghe này, tôi cho phép em viết bài báo về dự án ngày mai khởi công của Từ Thị. Nhưng em phải làm thế nào để mọi người không nhận ra em là Thiếu phu nhân của Từ Thị là được rồi. Họ mà nhận ra thì người mất mặt nhất là tôi đấy.
- Này, tôi viết bài không cần anh cho phép đâu. Với lại tôi cứ để cho bọn họ nhận ra đấy, xem anh mất mặt thế nào.
Nhìn thấy có người sắp đi đến, Từ Dịch Phàm bỗng kéo tay Phùng Lộ Phi vào trong thang máy, ấn nút 20.
- Anh làm cái gì vậy?
- Phùng Lộ Phi, tôi nói cho em biết, em cứ thử viết bài báo kiểu đó xem. Nếu như tôi đã muốn thì dù như thế nào đi chăng nữa thì bài báo ấy cũng sẽ không được xuất bản. Còn tòa soạn báo ấy...
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
- Tôi không phải là uy hiếp em, tôi chỉ muốn nhắc nhở em một chút cho em nhớ thôi. Cẩn thận nếu không ngay cả cộng tác viên của tờ báo ấy em cũng không làm được.
- Tôi thách anh đấy.
Mặc dù biết được Từ Dịch Phàm nói được làm được nhưng cô vẫn to gan lớn tiếng đáp trả anh.
- Em...
Ding
Thang máy mở ra.
Hình ảnh trong thang máy lúc này là hình ảnh Từ Dịch Phàm nắm chặt lấy cổ tay của Phùng Lộ Phi, đứng sát vào gần cô, trông rất “mờ ám”. Còn người bên ngoài thang máy nhìn thấy cảnh tượng này chính là Tống Nhã Nhược. Từ Dịch Phàm thấy vậy thì buông tay Phùng Lộ Phi ra. Phùng Lộ Phi thì xem lại cổ tay đỏ ửng lên của mình.
- Anh đúng là một tên bạo lực, tay tôi sắp gãy rồi đây này. – Phùng Lộ Phi lẩm bẩm.
- Em ở phòng bao nhiêu thế? – Từ Dịch Phàm không quan tâm đến Tống Nhã Nhược đang đứng ở ngay đấy, rất bình thản quay sang hỏi Phùng Lộ Phi. Câu hỏi này của Từ Dịch Phàm rất không liên quan đến vấn đề mà hai người vừa cãi nhau hồi nãy.
Phùng Lộ Phi nhìn Từ Dịch Phàm rồi lại quay sang nhìn Tống Nhã Nhược đang đứng bên ngoài kia. Phùng Lộ Phi cũng đang định lên tiếng chào hỏi trước thì Tống Nhã Nhược đã quay đầu đi mất rồi mà không nói lấy một lời nào cả. Cô nhìn Từ Dịch Phàm, lắc đầu nói:
- Vẫn chưa có lời chào hỏi nào mà người tình của anh đã vội đi mất rồi. Chán thật đấy.
- Em nói cái gì?
Từ Dịch Phàm rất muốn biết tại sao Phùng Lộ Phi lại như nắm rất rõ chuyện của anh và Tống Nhã Nhược đến vậy.
- Thôi, tôi không muốn cãi nhau với anh nữa. Nhưng mà Từ Dịch Phàm này, tôi có thể phỏng vấn anh không?
- Em lại muốn cái gì nữa đây hả? Phỏng vấn? Em nói là em muốn phỏng vấn tôi sao?
- Thì chỉ hỏi vài câu về dự án này thôi. Yên tâm đi, sẽ không làm cho anh mất mặt đâu Từ tổng.
Từ trước đến nay Từ Dịch Phàm chưa từng nhận lời phỏng vấn của bất kỳ tạp chí nào. Bây giờ...
- 10 phút.
- Gì? Cái gì mà 10 phút?
Phùng Lộ Phi tò mò nhìn Từ Dịch Phàm. Anh giải thích rõ ràng:
- Mai tôi cho em 10 phút phỏng vấn gì đó. Ngày kia tôi sẽ về thành phố A, em phải đi cùng tôi.
- Sao tôi phải đi cùng anh chứ? Tôi cứ đi một mình đấy, xem anh làm gì được tôi nào.
- Em cứ thử không đi xem.
Nói xong Từ Dịch Phàm liền đi ngay trở về phòng. Phùng Lộ Phi đứng đó nhìn thấy được số phòng của Từ Dịch Phàm rồi sau đó cũng quay vào bên trong thang máy.
/190
|