Từ Dịch Phàm nghe xong thì bật cười, Phùng Lộ Phi nhìn thấy vậy, bĩu môi hỏi anh:
- Anh cười cái gì? Chuyện này buồn cười lắm sao? Thật chẳng thấy ai giống như anh cả.
- Anh biết là em sẽ không bao giờ nhận lời cầu hôn của Châu Kiến Thành đâu bởi em chỉ coi anh ta như ân nhân thôi. Với lại bên cạnh em có một người chồng xuất sắc như anh rồi thì cần gì ai nữa.
Phùng Lộ Phi cười đểu:
- Sau 3 năm, anh càng ngày càng tự kỷ nặng. Sao anh lại xui xẻo mắc phải cái thứ bệnh này chứ nhỉ, thật chẳng ra làm sao cả. Anh nói xem phải làm thế nào anh mới khỏi bệnh được đây?
- Em đúng là... Anh có bị tự kỷ đâu, mà em không thấy sao? Sự thật vốn dĩ đã là như thế rồi.
- Thật chẳng hiểu vì sao em lại yêu anh.
- Đó là định mệnh mà. Ông trời đã sắp đặt để em ở bên cạnh anh rồi. Đừng suy nghĩ nữa.
……………………………………….
1 tháng sau.
Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi cùng Hạo Văn đến một ngôi nhà ở bờ biển chơi. Đây là lần đầu tiên cả ba người sống như một gia đình thật sự. Phùng Lộ Phi cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô ngắm mặt trời mọc, quả nhiên ngồi ở bãi biển ngắm bình minh và hoàng hôn vẫn là tuyệt nhất. Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng đi đến bên cô, tay anh đang cầm chiếc hộp đựng đồ trang sức.
- Anh dậy rồi sao?
- Ừ. Em đi ngắm bình minh một mình mà không gọi anh dậy là sao? Thật quá đáng.
- Thấy anh ngủ say nên em cũng không nỡ gọi.
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Phùng Lộ Phi. Cô nói:
- Hình như ngày kia là ngày Tử Minh sẽ rời đi. Anh ấy quyết định sẽ sang Anh rồi, còn bảo với em rằng anh ấy sẽ cố gắng kết thúc. Mong rằng anh ấy sẽ sống hạnh phúc.
- Thế mà anh cứ tưởng anh ta đã kết thúc từ 4 năm trước rồi, không ngờ vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.
- Còn Uyển Tâm và Chí Dương... Thật không ngờ bọn họ lại đến với nhau. Nhưng thử như vậy cũng được, chẳng biết bọn họ duy trì mối quan hệ này được bao lâu nữa.
- Em lo lắng cái gì, khéo khi mấy tháng nữa chúng ta lại nhận được thiệp mời của họ cũng nên.- Phải.
Phùng Lộ Phi dựa đầu vào vai Từ Dịch Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Đã lâu rồi em không có được cảm giác hạnh phúc như bây giờ. Thật sự ông trời đối với em vẫn còn chút thương tình.
- Đừng lo lắng gì cả, anh sẽ không bao giờ để em mất đi cảm giác này lần nữa đâu.
Cô mỉm cười, Từ Dịch Phàm nói:
- Em đã từng nói muốn đến biển bởi ở biển rất đẹp lại tĩnh lặng, không khí cũng thoải mái dễ chịu nữa. Nhưng 3 năm trước, rốt cuộc là anh vẫn không thể đưa em đi được.
- Dịch Phàm, chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ nói đến tương lai thôi. Quá khứ đúng là có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng xen lẫn đó cũng là những nỗi buồn không thể tả.
- Lộ Phi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?
Câu nói này, anh đã nói từ 4 năm trước, bây giờ, anh lại nói câu này một lần nữa khiến cô cảm thấy rất xúc động mà ôm anh. Giờ phút này, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
- Được, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.
- Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mới của chúng ta sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Anh buông cô ra, cầm lấy hộp đồ trang sức mở ra, lấy nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của cô, đeo dây chuyền vào cổ cô và đeo vòng tay vào tay cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô mà nói:
- Ngày trước anh không biết mặt dây chuyền nên khắc gì, ban đầu anh nghĩ là để hình trái tim như vậy là được rồi. Nhưng cuối cùng, anh lại bảo Cảnh Dương nên khắc thêm vào đó chữ A&E . Anh muốn chúng ta mãi mãi được ở bên nhau. - Thật ra, 3 năm qua, cũng may bên cạnh em còn có những món đồ này. Có chúng, em cảm giác mình an toàn hơn, như có ai đó ở bên bảo vệ. Anh sẽ mãi bảo vệ em đúng không?
- Đúng vậy, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.
Cô mỉm cười ngọt ngào, anh nhìn thế không thể kìm chế được nên đã hôn vào môi cô. Một nụ hôn dưới ánh mặt trời...
......................................................
Sau đó bọn họ đưa Hạo Văn cùng dạo bên bãi biển. Nhìn Hạo Văn vui vẻ, cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm cũng vui theo. Họ dắt tay con trai đi dưới ánh nắng ban mai rực rỡ. 3 năm qua, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Đây mới thật sự là một gia đình. Họ sẽ mãi mãi là một gia đình hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất!
Nhưng, phải nói rằng, đó quả thực là định mệnh, định mệnh mà ông trời đã sắp đặt!
_HẾT_
- Anh cười cái gì? Chuyện này buồn cười lắm sao? Thật chẳng thấy ai giống như anh cả.
- Anh biết là em sẽ không bao giờ nhận lời cầu hôn của Châu Kiến Thành đâu bởi em chỉ coi anh ta như ân nhân thôi. Với lại bên cạnh em có một người chồng xuất sắc như anh rồi thì cần gì ai nữa.
Phùng Lộ Phi cười đểu:
- Sau 3 năm, anh càng ngày càng tự kỷ nặng. Sao anh lại xui xẻo mắc phải cái thứ bệnh này chứ nhỉ, thật chẳng ra làm sao cả. Anh nói xem phải làm thế nào anh mới khỏi bệnh được đây?
- Em đúng là... Anh có bị tự kỷ đâu, mà em không thấy sao? Sự thật vốn dĩ đã là như thế rồi.
- Thật chẳng hiểu vì sao em lại yêu anh.
- Đó là định mệnh mà. Ông trời đã sắp đặt để em ở bên cạnh anh rồi. Đừng suy nghĩ nữa.
……………………………………….
1 tháng sau.
Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi cùng Hạo Văn đến một ngôi nhà ở bờ biển chơi. Đây là lần đầu tiên cả ba người sống như một gia đình thật sự. Phùng Lộ Phi cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô ngắm mặt trời mọc, quả nhiên ngồi ở bãi biển ngắm bình minh và hoàng hôn vẫn là tuyệt nhất. Từ Dịch Phàm nhẹ nhàng đi đến bên cô, tay anh đang cầm chiếc hộp đựng đồ trang sức.
- Anh dậy rồi sao?
- Ừ. Em đi ngắm bình minh một mình mà không gọi anh dậy là sao? Thật quá đáng.
- Thấy anh ngủ say nên em cũng không nỡ gọi.
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Phùng Lộ Phi. Cô nói:
- Hình như ngày kia là ngày Tử Minh sẽ rời đi. Anh ấy quyết định sẽ sang Anh rồi, còn bảo với em rằng anh ấy sẽ cố gắng kết thúc. Mong rằng anh ấy sẽ sống hạnh phúc.
- Thế mà anh cứ tưởng anh ta đã kết thúc từ 4 năm trước rồi, không ngờ vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.
- Còn Uyển Tâm và Chí Dương... Thật không ngờ bọn họ lại đến với nhau. Nhưng thử như vậy cũng được, chẳng biết bọn họ duy trì mối quan hệ này được bao lâu nữa.
- Em lo lắng cái gì, khéo khi mấy tháng nữa chúng ta lại nhận được thiệp mời của họ cũng nên.- Phải.
Phùng Lộ Phi dựa đầu vào vai Từ Dịch Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Đã lâu rồi em không có được cảm giác hạnh phúc như bây giờ. Thật sự ông trời đối với em vẫn còn chút thương tình.
- Đừng lo lắng gì cả, anh sẽ không bao giờ để em mất đi cảm giác này lần nữa đâu.
Cô mỉm cười, Từ Dịch Phàm nói:
- Em đã từng nói muốn đến biển bởi ở biển rất đẹp lại tĩnh lặng, không khí cũng thoải mái dễ chịu nữa. Nhưng 3 năm trước, rốt cuộc là anh vẫn không thể đưa em đi được.
- Dịch Phàm, chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ nói đến tương lai thôi. Quá khứ đúng là có nhiều kỷ niệm đẹp nhưng xen lẫn đó cũng là những nỗi buồn không thể tả.
- Lộ Phi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?
Câu nói này, anh đã nói từ 4 năm trước, bây giờ, anh lại nói câu này một lần nữa khiến cô cảm thấy rất xúc động mà ôm anh. Giờ phút này, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
- Được, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.
- Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mới của chúng ta sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Anh buông cô ra, cầm lấy hộp đồ trang sức mở ra, lấy nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của cô, đeo dây chuyền vào cổ cô và đeo vòng tay vào tay cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô mà nói:
- Ngày trước anh không biết mặt dây chuyền nên khắc gì, ban đầu anh nghĩ là để hình trái tim như vậy là được rồi. Nhưng cuối cùng, anh lại bảo Cảnh Dương nên khắc thêm vào đó chữ A&E . Anh muốn chúng ta mãi mãi được ở bên nhau. - Thật ra, 3 năm qua, cũng may bên cạnh em còn có những món đồ này. Có chúng, em cảm giác mình an toàn hơn, như có ai đó ở bên bảo vệ. Anh sẽ mãi bảo vệ em đúng không?
- Đúng vậy, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.
Cô mỉm cười ngọt ngào, anh nhìn thế không thể kìm chế được nên đã hôn vào môi cô. Một nụ hôn dưới ánh mặt trời...
......................................................
Sau đó bọn họ đưa Hạo Văn cùng dạo bên bãi biển. Nhìn Hạo Văn vui vẻ, cả Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm cũng vui theo. Họ dắt tay con trai đi dưới ánh nắng ban mai rực rỡ. 3 năm qua, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Đây mới thật sự là một gia đình. Họ sẽ mãi mãi là một gia đình hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất!
Nhưng, phải nói rằng, đó quả thực là định mệnh, định mệnh mà ông trời đã sắp đặt!
_HẾT_
/190
|