Từ Dịch Phàm đang đi dạo gần bờ hồ, nơi anh và Phùng Lộ Phi trước kia thường hay đi đến. Ban đầu anh vốn chẳng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ ngồi đây ngắm cảnh đêm thế này, thật không ngờ sau khi ngồi cùng Phùng Lộ Phi ở đây, anh lại cảm thấy thích nơi này. Kể từ sau khi Phùng Lộ Phi mất, anh cũng đến đây thường xuyên hơn.
- Vẫn chỉ có nơi này là thoải mái và yên tĩnh nhất. Lộ Phi nói quả thật không sai chút nào.
Đúng là nơi này đủ yên tĩnh để anh suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Triệu Chí Dương nói nếu có kết hôn thì nên lấy Hạ An Nhiên bởi cô ấy rất tốt. Nhưng mà... Mọi chuyện tự dưng lại đi đến nước này, anh vốn định kết hôn với Hạ An Nhiên rồi nhưng Đàm Lệ Linh lại xuất hiện khiến mọi quyết định của anh đều trở nên vô nghĩa cả.
- Từ Dịch Phàm, thật không ngờ mày cũng có lúc lâm vào hoàn cảnh như thế này đây.
Từ Dịch Phàm tự cười chính bản thân mình. Thật vớ vẩn! Mọi chuyện thật đúng là quá vớ vẩn.
Thế nhưng, nghĩ đúng ra thì Hạ An Nhiên ở bên cạnh anh cũng đã lâu rồi, bố mẹ anh cũng rất quý cô ấy và đặc biệt là Hạ An Nhiên rất thân với Hạo Văn. Nếu như kết hôn với Hạ An Nhiên thì anh có thể yên tâm là cô sẽ giúp anh chăm sóc Hạo Văn chu đáo.
Còn Đàm Lệ Linh? Đúng như cô đã nói hôm qua, hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên thôi. Mới gặp nhau có một lần thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, dường như Đàm Lệ Linh không có thiện cảm với anh. Có lẽ là do anh nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng... một lần thôi cũng đủ khiến Từ Dịch Phàm anh phải thay đổi mọi quyết định của mình. Đàm Lệ Linh này cũng thật sự có gì đó rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến Từ Dịch Phàm không thể nào không suy nghĩ đến cô.
.........................................
Ở phía xa, Đàm Lệ Linh cũng đang đi đến. Cô cũng đang rất chán nản vì chuyện Châu Kiến Thành cầu hôn mình ngày hôm nay. Cô cảm thấy dạo này những chuyện không hay thường kéo đến với mình.
- Haizzz... Đàm Lệ Linh ơi là Đàm Lệ Linh... số mày thật là xui xẻo quá đi. Sao lại vướng phải mấy cái không đâu kia cơ chứ. Châu Kiến Thành là một người tốt như vậy cơ mà...
Cô vừa đi vừa thở dài, lại bĩu môi.
- Nhưng mà mày cũng đâu có yêu Kiến Thành chứ. Mày vốn luôn nghĩ là kết hôn phải dựa trên nền tảng chính là tình yêu. Kiến Thành yêu mày mà mày lại không yêu anh ấy, mày lấy anh ấy chỉ để trả ơn cho những gì mà anh ấy đã làm cho mày trong suốt mấy năm qua. Như vậy thì chẳng thà đừng kết hôn nữa cho xong, kết hôn với anh ấy khéo mày còn khiến anh ấy khổ hơn bây giờ. Cũng không thể để Kiến Thành phải khổ vì mày được.
Đàm Lệ Linh từ trước đến nay vẫn luôn biết Châu Kiến Thành là một người đàn ông rất tốt, rất đáng để lấy làm chồng. Nhưng mà mọi chuyện... Nói chung là hiện tại bên cạnh cô có một đám rắc rối, không thể kết hôn được, dù người đó là ai đi chăng nữa.
- Không phải là anh ấy không đủ tiêu chuẩn để lấy làm chồng mà là mày không có khả năng trở thành vợ của anh ấy. Và hơn nữa, tiêu chuẩn làm vợ của mày cũng không có.
Vỗ vỗ tay nhẹ vào trán, Đàm Lệ Linh tiếp tục đi thẳng về phía trước. Tối nay cô đi giày cao gót, vì thế nên mới đi có một lúc thôi mà đã cảm thấy đau chân rồi. Đôi khi đẹp cũng vô dụng.
- Kiếm chỗ nào ngồi đã. Tối nay thật chẳng ra sao cả. Mọi chuyện diễn ra rắc rối và phiền phức quá.
Bỗng dưng cô nhíu mày lại.
- Ơ... người ngồi ghế đằng kia.... không phải là Từ Dịch Phàm đấy chứ? Anh ta cũng ở đây sao?
Cô tò mò tiến đến gần hơn. Quả nhiên người đàn ông ngồi ghế ngắm cảnh đêm kia chính là Từ Dịch Phàm.
- Từ Tổng?
Đàm Lệ Linh lên tiếng trước cùng với một nụ cười mỉm. Từ Dịch Phàm quay đầu sang nhìn thấy cô. Tối nay cô mặc một bộ váy đen, khoác một chiếc áo bên ngoài, đi thêm giày cao gót cùng màu. Rất gợi cảm, rất quyến rũ, và cũng vô cùng thu hút. Có vẻ như cô vừa đi một bữa tiệc hay nơi nào đó. Hình ảnh của cô bây giờ khác với hình ảnh ngày hôm qua.
- Cố vấn Đàm, sao cô lại ở đây?
Từ Dịch Phàm đứng dậy đối diện cô, hỏi.
- À, tôi đi dạo ấy mà. Từ Tổng cũng đến đây ngắm cảnh đêm sao? Cảnh đêm nơi này có vẻ thu hút nhiều người thật đấy, kể cả những người khó tính, trong đó có cả anh, Từ Tổng.
- Tôi cũng chẳng phải là người quá khó tính lắm đâu. Nơi này, tôi thường xuyên đến đây, bởi ở đây khiến tâm trạng trở nên thoải mái và nhẹ nhõm hơn, cũng an tĩnh được phần nào.
- Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn, đứng mãi thế này thật không hay lắm.
Nói xong Đàm Lệ Linh ngồi luôn xuống ghế, chân trái nhẹ nhàng vắt lên chân phải, hai tay đặt lên trên đùi. Từ Dịch Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh quay sang nhìn Đàm Lệ Linh, cách ngồi của cô thật là vô cùng tự nhiên.
- Vẫn chỉ có nơi này là thoải mái và yên tĩnh nhất. Lộ Phi nói quả thật không sai chút nào.
Đúng là nơi này đủ yên tĩnh để anh suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Triệu Chí Dương nói nếu có kết hôn thì nên lấy Hạ An Nhiên bởi cô ấy rất tốt. Nhưng mà... Mọi chuyện tự dưng lại đi đến nước này, anh vốn định kết hôn với Hạ An Nhiên rồi nhưng Đàm Lệ Linh lại xuất hiện khiến mọi quyết định của anh đều trở nên vô nghĩa cả.
- Từ Dịch Phàm, thật không ngờ mày cũng có lúc lâm vào hoàn cảnh như thế này đây.
Từ Dịch Phàm tự cười chính bản thân mình. Thật vớ vẩn! Mọi chuyện thật đúng là quá vớ vẩn.
Thế nhưng, nghĩ đúng ra thì Hạ An Nhiên ở bên cạnh anh cũng đã lâu rồi, bố mẹ anh cũng rất quý cô ấy và đặc biệt là Hạ An Nhiên rất thân với Hạo Văn. Nếu như kết hôn với Hạ An Nhiên thì anh có thể yên tâm là cô sẽ giúp anh chăm sóc Hạo Văn chu đáo.
Còn Đàm Lệ Linh? Đúng như cô đã nói hôm qua, hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên thôi. Mới gặp nhau có một lần thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, dường như Đàm Lệ Linh không có thiện cảm với anh. Có lẽ là do anh nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng... một lần thôi cũng đủ khiến Từ Dịch Phàm anh phải thay đổi mọi quyết định của mình. Đàm Lệ Linh này cũng thật sự có gì đó rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến Từ Dịch Phàm không thể nào không suy nghĩ đến cô.
.........................................
Ở phía xa, Đàm Lệ Linh cũng đang đi đến. Cô cũng đang rất chán nản vì chuyện Châu Kiến Thành cầu hôn mình ngày hôm nay. Cô cảm thấy dạo này những chuyện không hay thường kéo đến với mình.
- Haizzz... Đàm Lệ Linh ơi là Đàm Lệ Linh... số mày thật là xui xẻo quá đi. Sao lại vướng phải mấy cái không đâu kia cơ chứ. Châu Kiến Thành là một người tốt như vậy cơ mà...
Cô vừa đi vừa thở dài, lại bĩu môi.
- Nhưng mà mày cũng đâu có yêu Kiến Thành chứ. Mày vốn luôn nghĩ là kết hôn phải dựa trên nền tảng chính là tình yêu. Kiến Thành yêu mày mà mày lại không yêu anh ấy, mày lấy anh ấy chỉ để trả ơn cho những gì mà anh ấy đã làm cho mày trong suốt mấy năm qua. Như vậy thì chẳng thà đừng kết hôn nữa cho xong, kết hôn với anh ấy khéo mày còn khiến anh ấy khổ hơn bây giờ. Cũng không thể để Kiến Thành phải khổ vì mày được.
Đàm Lệ Linh từ trước đến nay vẫn luôn biết Châu Kiến Thành là một người đàn ông rất tốt, rất đáng để lấy làm chồng. Nhưng mà mọi chuyện... Nói chung là hiện tại bên cạnh cô có một đám rắc rối, không thể kết hôn được, dù người đó là ai đi chăng nữa.
- Không phải là anh ấy không đủ tiêu chuẩn để lấy làm chồng mà là mày không có khả năng trở thành vợ của anh ấy. Và hơn nữa, tiêu chuẩn làm vợ của mày cũng không có.
Vỗ vỗ tay nhẹ vào trán, Đàm Lệ Linh tiếp tục đi thẳng về phía trước. Tối nay cô đi giày cao gót, vì thế nên mới đi có một lúc thôi mà đã cảm thấy đau chân rồi. Đôi khi đẹp cũng vô dụng.
- Kiếm chỗ nào ngồi đã. Tối nay thật chẳng ra sao cả. Mọi chuyện diễn ra rắc rối và phiền phức quá.
Bỗng dưng cô nhíu mày lại.
- Ơ... người ngồi ghế đằng kia.... không phải là Từ Dịch Phàm đấy chứ? Anh ta cũng ở đây sao?
Cô tò mò tiến đến gần hơn. Quả nhiên người đàn ông ngồi ghế ngắm cảnh đêm kia chính là Từ Dịch Phàm.
- Từ Tổng?
Đàm Lệ Linh lên tiếng trước cùng với một nụ cười mỉm. Từ Dịch Phàm quay đầu sang nhìn thấy cô. Tối nay cô mặc một bộ váy đen, khoác một chiếc áo bên ngoài, đi thêm giày cao gót cùng màu. Rất gợi cảm, rất quyến rũ, và cũng vô cùng thu hút. Có vẻ như cô vừa đi một bữa tiệc hay nơi nào đó. Hình ảnh của cô bây giờ khác với hình ảnh ngày hôm qua.
- Cố vấn Đàm, sao cô lại ở đây?
Từ Dịch Phàm đứng dậy đối diện cô, hỏi.
- À, tôi đi dạo ấy mà. Từ Tổng cũng đến đây ngắm cảnh đêm sao? Cảnh đêm nơi này có vẻ thu hút nhiều người thật đấy, kể cả những người khó tính, trong đó có cả anh, Từ Tổng.
- Tôi cũng chẳng phải là người quá khó tính lắm đâu. Nơi này, tôi thường xuyên đến đây, bởi ở đây khiến tâm trạng trở nên thoải mái và nhẹ nhõm hơn, cũng an tĩnh được phần nào.
- Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn, đứng mãi thế này thật không hay lắm.
Nói xong Đàm Lệ Linh ngồi luôn xuống ghế, chân trái nhẹ nhàng vắt lên chân phải, hai tay đặt lên trên đùi. Từ Dịch Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh quay sang nhìn Đàm Lệ Linh, cách ngồi của cô thật là vô cùng tự nhiên.
/190
|