Buổi tối. Tối hôm nay đúng là rất đẹp. Khó có thể dùng lời mà nói về buổi tối hôm nay.
Tại một nhà hàng cao cấp nhất thành phố A.
Đàm Lệ Linh đang ngồi đối diện với Châu Kiến Thành. Cô đang mải nghe bản nhạc Moonlight Sonata nổi tiếng của Beethoven mà người chơi dương cầm ngồi phía xa đang đánh. Cũng đã lâu lắm rồi cô mới nghe được bản nhạc hay đến như vậy.
Hôm nay Đàm Lệ Linh mặc một bộ váy đen quyến rũ, mái tóc uốn dài hơi búi gọn phía sau. Cô là một người rất biết cách ăn mặc, luôn làm cho mình nổi bật, quyến rũ và gợi cảm trước đám đông và những nơi cô xuất hiện. Còn Châu Kiến Thành thì mặc một bộ vest đen rất chỉnh tề, tuy nhiên có vẻ như anh đang lo lắng đến điều gì đấy.
- Em thấy nhà hàng này thế nào? - Châu Kiến Thành mỉm cười nhìn Đàm Lệ Linh rồi lên tiếng.
- Cũng rất được. Em rất ít khi đến những nơi thế này nhưng nếu đây đã là nhà hàng số một của thành phố A thì chắc chắn phải rất đặc biệt rồi. Và cũng phải công nhận rằng, người chơi dương cầm ở đây rất tuyệt, cả bản nhạc Moonlight Sonata kia của Beethoven cũng thế. Đã lâu em không được nghe bản nhạc hay thế này đấy. Tự nhiên thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
- Nếu em thích thì tốt rồi.
Châu Kiến Thành tự tay rót rượu cho Đàm Lệ Linh.
- Cảm ơn anh.
Đàm Lệ Linh mỉm cười. Nụ cười này của cô rất đẹp. Châu Kiến Thành từ trước đến nay vẫn rất thích nụ cười này của Đàm Lệ Linh. Anh luôn cảm thấy hạnh phúc khi Đàm Lệ Linh cười.
Rồi có một nhân viên nhà hàng mang một bó hoa hồng đỏ đến trước mặt Lệ Linh, mỉm cười nói với cô:
- Đàm tiểu thư, đây là bó hoa tặng cho cô. Xin chúc mừng cô và Châu tiên sinh. Chúc mừng.
Đàm Lệ Linh ngạc nhiên với câu nói của cô nhân viên phục vụ rồi nhìn bó hoa hồng đỏ, ở giữa còn có một chiếc hộp nhỏ nữa. Cô đón lấy bó hoa và cũng nhìn về phía Châu Kiến Thành đang ngồi đối diện mình. Có vẻ như Đàm Lệ Linh đã phần nào hiểu ra câu chuyện này rồi. Nhưng cô vẫn quay sang cô nhân viên phục vụ kia, cười nói:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì ạ.
Nói xong, cô nhân viên kia nhanh chóng rời khỏi đó. Ở đây chỉ còn lại Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành cùng với tiếng đàn dương cầm trầm bổng mà nhẹ nhàng kia.
Đàm Lệ Linh cầm lấy chiếc hộp nhung nhỏ gắn trên bó hoa kia, rồi đặt bó hoa sang bên cạnh, từ từ mở chiếc hộp ra. Bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp!
Châu Kiến Thành vội đứng dậy đi đến gần chỗ Đàm Lệ Linh, gương mặt rất vui vẻ nói:
- Lệ Linh, em có đồng ý kết hôn với anh không? Anh nói lời này là thật lòng đấy, không đùa đâu.
Đàm Lệ Linh ngước đầu lên nhìn Châu Kiến Thành, rồi lại nhìn bó hoa cùng chiếc nhẫn kim cương vừa đẹp mà cũng vừa đắt tiền kia. Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Châu Kiến Thành và nói:
- Kiến Thành, tại sao anh muốn kết hôn với em? Thật sự mà nói thì em...
Châu Kiến Thành vội ngắt lời:
- Lệ Linh, từ lâu anh đã yêu em rồi nhưng lại không dám mở lời vì sợ em từ chối. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần và cuối cùng cũng có can đảm để nói những lời này với em.
Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành quen nhau cũng khá lâu rồi nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện làm bạn gái anh huống chi là kết hôn với anh. Vừa rồi cô nhân viên phục vụ kia đưa bó hoa cùng hộp nhẫn đến, cô đã biết ngay là chủ ý của Châu Kiến Thành rồi, cô cũng đoán ra được một phần nào suy nghĩ của anh.
Đóng hộp đựng nhẫn lại, cô nói:
- Kiến Thành, nói thật với anh, chuyện kết hôn này em vẫn chưa nghĩ đến và có lẽ cũng không nghĩ đến. Và hơn nữa, em cũng nghĩ bản thân không thể kết hôn với anh.
- Em nói vậy là có ý gì? Tại sao em lại không đồng ý chứ? Em nói rõ ra đi. - Châu Kiến Thành vội vàng hỏi.
- Mấy năm qua, em thật sự rất cảm ơn anh vì anh đã giúp em. Nếu không có anh thì em không biết là mình bây giờ sẽ như thế nào nữa. Trong lòng em luôn chỉ có sự biết ơn đối với anh thôi. Em cũng vẫn luôn coi anh như 1 người bạn chứ không phải là một người yêu.
Châu Kiến Thành đặt tay lên vai của Đàm Lệ Linh:
- Lệ Linh, đừng nói như vậy. Em có thể cho anh một cơ hội được không? Dần dần chúng ta sẽ...
- Kiến Thành...
Đàm Lệ Linh nhíu mày. Cô có rất nhiều lý do không thể kết hôn với Châu Kiến Thành được. Những việc mà Châu Kiến Thành đã làm cho cô, cô không biết phải trả ơn anh thế nào. Nếu anh đã đề nghị kết hôn thì cô nên đồng ý mới phải, nhưng...
Tại một nhà hàng cao cấp nhất thành phố A.
Đàm Lệ Linh đang ngồi đối diện với Châu Kiến Thành. Cô đang mải nghe bản nhạc Moonlight Sonata nổi tiếng của Beethoven mà người chơi dương cầm ngồi phía xa đang đánh. Cũng đã lâu lắm rồi cô mới nghe được bản nhạc hay đến như vậy.
Hôm nay Đàm Lệ Linh mặc một bộ váy đen quyến rũ, mái tóc uốn dài hơi búi gọn phía sau. Cô là một người rất biết cách ăn mặc, luôn làm cho mình nổi bật, quyến rũ và gợi cảm trước đám đông và những nơi cô xuất hiện. Còn Châu Kiến Thành thì mặc một bộ vest đen rất chỉnh tề, tuy nhiên có vẻ như anh đang lo lắng đến điều gì đấy.
- Em thấy nhà hàng này thế nào? - Châu Kiến Thành mỉm cười nhìn Đàm Lệ Linh rồi lên tiếng.
- Cũng rất được. Em rất ít khi đến những nơi thế này nhưng nếu đây đã là nhà hàng số một của thành phố A thì chắc chắn phải rất đặc biệt rồi. Và cũng phải công nhận rằng, người chơi dương cầm ở đây rất tuyệt, cả bản nhạc Moonlight Sonata kia của Beethoven cũng thế. Đã lâu em không được nghe bản nhạc hay thế này đấy. Tự nhiên thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
- Nếu em thích thì tốt rồi.
Châu Kiến Thành tự tay rót rượu cho Đàm Lệ Linh.
- Cảm ơn anh.
Đàm Lệ Linh mỉm cười. Nụ cười này của cô rất đẹp. Châu Kiến Thành từ trước đến nay vẫn rất thích nụ cười này của Đàm Lệ Linh. Anh luôn cảm thấy hạnh phúc khi Đàm Lệ Linh cười.
Rồi có một nhân viên nhà hàng mang một bó hoa hồng đỏ đến trước mặt Lệ Linh, mỉm cười nói với cô:
- Đàm tiểu thư, đây là bó hoa tặng cho cô. Xin chúc mừng cô và Châu tiên sinh. Chúc mừng.
Đàm Lệ Linh ngạc nhiên với câu nói của cô nhân viên phục vụ rồi nhìn bó hoa hồng đỏ, ở giữa còn có một chiếc hộp nhỏ nữa. Cô đón lấy bó hoa và cũng nhìn về phía Châu Kiến Thành đang ngồi đối diện mình. Có vẻ như Đàm Lệ Linh đã phần nào hiểu ra câu chuyện này rồi. Nhưng cô vẫn quay sang cô nhân viên phục vụ kia, cười nói:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì ạ.
Nói xong, cô nhân viên kia nhanh chóng rời khỏi đó. Ở đây chỉ còn lại Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành cùng với tiếng đàn dương cầm trầm bổng mà nhẹ nhàng kia.
Đàm Lệ Linh cầm lấy chiếc hộp nhung nhỏ gắn trên bó hoa kia, rồi đặt bó hoa sang bên cạnh, từ từ mở chiếc hộp ra. Bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp!
Châu Kiến Thành vội đứng dậy đi đến gần chỗ Đàm Lệ Linh, gương mặt rất vui vẻ nói:
- Lệ Linh, em có đồng ý kết hôn với anh không? Anh nói lời này là thật lòng đấy, không đùa đâu.
Đàm Lệ Linh ngước đầu lên nhìn Châu Kiến Thành, rồi lại nhìn bó hoa cùng chiếc nhẫn kim cương vừa đẹp mà cũng vừa đắt tiền kia. Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Châu Kiến Thành và nói:
- Kiến Thành, tại sao anh muốn kết hôn với em? Thật sự mà nói thì em...
Châu Kiến Thành vội ngắt lời:
- Lệ Linh, từ lâu anh đã yêu em rồi nhưng lại không dám mở lời vì sợ em từ chối. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần và cuối cùng cũng có can đảm để nói những lời này với em.
Đàm Lệ Linh và Châu Kiến Thành quen nhau cũng khá lâu rồi nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện làm bạn gái anh huống chi là kết hôn với anh. Vừa rồi cô nhân viên phục vụ kia đưa bó hoa cùng hộp nhẫn đến, cô đã biết ngay là chủ ý của Châu Kiến Thành rồi, cô cũng đoán ra được một phần nào suy nghĩ của anh.
Đóng hộp đựng nhẫn lại, cô nói:
- Kiến Thành, nói thật với anh, chuyện kết hôn này em vẫn chưa nghĩ đến và có lẽ cũng không nghĩ đến. Và hơn nữa, em cũng nghĩ bản thân không thể kết hôn với anh.
- Em nói vậy là có ý gì? Tại sao em lại không đồng ý chứ? Em nói rõ ra đi. - Châu Kiến Thành vội vàng hỏi.
- Mấy năm qua, em thật sự rất cảm ơn anh vì anh đã giúp em. Nếu không có anh thì em không biết là mình bây giờ sẽ như thế nào nữa. Trong lòng em luôn chỉ có sự biết ơn đối với anh thôi. Em cũng vẫn luôn coi anh như 1 người bạn chứ không phải là một người yêu.
Châu Kiến Thành đặt tay lên vai của Đàm Lệ Linh:
- Lệ Linh, đừng nói như vậy. Em có thể cho anh một cơ hội được không? Dần dần chúng ta sẽ...
- Kiến Thành...
Đàm Lệ Linh nhíu mày. Cô có rất nhiều lý do không thể kết hôn với Châu Kiến Thành được. Những việc mà Châu Kiến Thành đã làm cho cô, cô không biết phải trả ơn anh thế nào. Nếu anh đã đề nghị kết hôn thì cô nên đồng ý mới phải, nhưng...
/190
|