Phùng Lộ Phi bị hai tên bắt cóc kia đưa đến một căn nhà tồi tàn. Đây không phải là địa điểm mà bọn chúng đã nói với Từ Dịch Phàm. Rốt cuộc đây là đâu chứ? Tên bắt cóc mặc áo đen bỏ chiếc giẻ ra khỏi miệng cô, tháo dây trói ra, cười nhếch mép nói:
- Phùng Lộ Phi, vừa rồi chắc cô cũng nghe rõ rồi đấy nhỉ? Khi mà Từ Dịch Phàm đến đây, hắn sẽ phải chết, chắc chắn là sẽ phải chết thôi. Nhưng mà dù Từ Dịch Phàm có chết hàng vạn lần, hắn cũng chẳng thể nào chuộc được những tội mà hắn đã gây ra.
- Anh… Rốt cuộc anh là ai hả? Anh đã hẹn với Dịch Phàm ở tại căn nhà 32 đường số 5 cơ mà? Đây không phải là đường số 5? Anh nói đi, đây là đâu hả? Anh nhốt tôi ở đâu?
- Đúng như cô nói, đây vốn dĩ không phải đường số 5. Tôi bảo tên A Báo nói vậy, chỉ là dụ Từ Dịch Phàm đến đó nhằm cứt đứt mọi liên quan của hắn với bọn cảnh sát thôi.
- Anh…
Phùng Lộ Phi kinh ngạc. Thì ra tất cả là như vậy. Từ Dịch Phàm, anh thông minh như vậy, anh có đoán ra gì không?
- Tôi… hình như tôi đã từng gặp qua anh rồi, trông anh rất quen. Anh nói đi, anh là ai?
- Phùng Lộ Phi, câu này cô đã hỏi tôi nhiều lắm rồi. Nhưng mà cũng không ngờ cô lại có can đảm hỏi tôi như vậy. Nếu là những người khác thì đã sợ không dám nói gì rồi.
Tên áo đen định quay người bước đi thì Phùng Lộ Phi nói:
- Mạc Kiến Huy? Anh có phải là Mạc Kiến Huy, Tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Hưng không?
Tên đó quay lại, nhìn Phùng Lộ Phi:
- Cô cũng thật thông minh đấy, nhanh như vậy đã đoán ra tôi là ai. Nếu như đã biết tôi, cô chắc là phải hiểu tại sao tôi lại bắt cóc cô đến đây để uy hiếp Từ Dịch Phàm rồi chứ?
- Thì ra là anh.
Phùng Lộ Phi bỗng chốc nhớ lại tất cả mọi chuyện. Tống Nhã Nhược ăn cắp bảng giá của dự án nào đó của tập đoàn Từ Thị cho tên Mạc Kiến Huy. Và cuối cùng Mạc Kiến Huy đã đấu giá thành công, có được dự án ấy. Nhưng về sau, Từ Dịch Phàm đưa ra thông báo là Mạc Kiến Huy ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị và bên cạnh đó còn những bí mật động trời khác. Trên đường bị đưa về sở cảnh sát, Mạc Kiến Huy đã bỏ trốn. Tập đoàn Kiến Hưng cũng vì thế mà nhanh chóng phá sản.
- Mạc Kiến Huy, chuyện này thì có liên quan gì đến Dịch Phàm chứ hả? Là anh và Tống Nhã Nhược đã thông đồng với nhau ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị cơ mà. Chính vì thế mà anh mới bị bắt, tập đoàn Kiến Hưng mới bị phá sản.
- Phùng Lộ Phi, là do cô quá bảo vệ Từ Dịch Phàm hay là cô quá ngây thơ đây hả? Cô phải biết rằng, chuyện mà Nhã Nhược đưa bí mật giá kia cho tôi, Từ Dịch Phàm cũng biết. Chuyện ăn cắp bí mật thương mại, cô nghĩ có nghiêm trọng đến mức khiến cho Kiến Hưng phải rơi vào tình trạng phá sản, nợ nần chồng chất hay không?
- Ý anh là gì?
- Không chỉ biết giá dự án đã bị ăn cắp, Từ Dịch Phàm còn là thủ phạm chính khiến cho Kiến Hưng phá sản.
Phùng Lộ Phi không nói gì nữa cả. Cô chỉ im lặng nghe xem người đàn ông kia sẽ nói gì tiếp.
- Chính Từ Dịch Phàm đã gây ra tất cả mọi chuyện đấy, cô hiểu chưa? Chính hắn đã dồn tôi vào chân tường. Bây giờ tôi bắt được cô, tôi nhất định khiến hắn phải ló mặt ra. Tôi sẽ khiến Từ Dịch Phàm phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho tôi.
- Anh đừng có ngụy biện cho những sai lầm của bản thân. Tất cả mọi chuyện mới là do anh gây ra.
- Im mồm, cô không có tư cách nói tôi như thế. Phùng Lộ Phi, cô vốn chẳng biết cái gì cả.
Phùng Lộ Phi đứng dậy, cô ôm lấy bụng lớn, tiến lại gần tên Mạc Kiến Huy kia, nói:
- Mạc Kiến Huy, anh bắt được tôi thì anh nghĩ anh sẽ làm hại được Dịch Phàm hay sao? Đừng có mơ. Dịch Phàm thông minh như vậy, anh ấy sẽ không để anh bắt được đâu.
- Đúng, Từ Dịch Phàm rất thông minh. Và hắn chỉ ngu ngốc trước mặt cô thôi, Phùng Lộ Phi ạ.
Phùng Lộ Phi lại hét lớn:
- Tôi nói cho anh biết Mạc Kiến Huy, anh sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích của mình đâu. Tốt nhất anh nên ra đầu thú đi, có thể sẽ được khoan hồng, nếu không thì…
“Bộp”
Mạc Kiến Huy cầm lấy thanh sắt ở dưới chân, đập mạnh vào đầu của Phùng Lộ Phi.
Máu nhanh chóng chảy xuống, Phùng Lộ Phi kinh hoàng. Cô đưa tay lên ôm lấy đầu.
- Phùng Lộ Phi, vừa rồi chắc cô cũng nghe rõ rồi đấy nhỉ? Khi mà Từ Dịch Phàm đến đây, hắn sẽ phải chết, chắc chắn là sẽ phải chết thôi. Nhưng mà dù Từ Dịch Phàm có chết hàng vạn lần, hắn cũng chẳng thể nào chuộc được những tội mà hắn đã gây ra.
- Anh… Rốt cuộc anh là ai hả? Anh đã hẹn với Dịch Phàm ở tại căn nhà 32 đường số 5 cơ mà? Đây không phải là đường số 5? Anh nói đi, đây là đâu hả? Anh nhốt tôi ở đâu?
- Đúng như cô nói, đây vốn dĩ không phải đường số 5. Tôi bảo tên A Báo nói vậy, chỉ là dụ Từ Dịch Phàm đến đó nhằm cứt đứt mọi liên quan của hắn với bọn cảnh sát thôi.
- Anh…
Phùng Lộ Phi kinh ngạc. Thì ra tất cả là như vậy. Từ Dịch Phàm, anh thông minh như vậy, anh có đoán ra gì không?
- Tôi… hình như tôi đã từng gặp qua anh rồi, trông anh rất quen. Anh nói đi, anh là ai?
- Phùng Lộ Phi, câu này cô đã hỏi tôi nhiều lắm rồi. Nhưng mà cũng không ngờ cô lại có can đảm hỏi tôi như vậy. Nếu là những người khác thì đã sợ không dám nói gì rồi.
Tên áo đen định quay người bước đi thì Phùng Lộ Phi nói:
- Mạc Kiến Huy? Anh có phải là Mạc Kiến Huy, Tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Hưng không?
Tên đó quay lại, nhìn Phùng Lộ Phi:
- Cô cũng thật thông minh đấy, nhanh như vậy đã đoán ra tôi là ai. Nếu như đã biết tôi, cô chắc là phải hiểu tại sao tôi lại bắt cóc cô đến đây để uy hiếp Từ Dịch Phàm rồi chứ?
- Thì ra là anh.
Phùng Lộ Phi bỗng chốc nhớ lại tất cả mọi chuyện. Tống Nhã Nhược ăn cắp bảng giá của dự án nào đó của tập đoàn Từ Thị cho tên Mạc Kiến Huy. Và cuối cùng Mạc Kiến Huy đã đấu giá thành công, có được dự án ấy. Nhưng về sau, Từ Dịch Phàm đưa ra thông báo là Mạc Kiến Huy ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị và bên cạnh đó còn những bí mật động trời khác. Trên đường bị đưa về sở cảnh sát, Mạc Kiến Huy đã bỏ trốn. Tập đoàn Kiến Hưng cũng vì thế mà nhanh chóng phá sản.
- Mạc Kiến Huy, chuyện này thì có liên quan gì đến Dịch Phàm chứ hả? Là anh và Tống Nhã Nhược đã thông đồng với nhau ăn cắp bí mật thương mại của tập đoàn Từ Thị cơ mà. Chính vì thế mà anh mới bị bắt, tập đoàn Kiến Hưng mới bị phá sản.
- Phùng Lộ Phi, là do cô quá bảo vệ Từ Dịch Phàm hay là cô quá ngây thơ đây hả? Cô phải biết rằng, chuyện mà Nhã Nhược đưa bí mật giá kia cho tôi, Từ Dịch Phàm cũng biết. Chuyện ăn cắp bí mật thương mại, cô nghĩ có nghiêm trọng đến mức khiến cho Kiến Hưng phải rơi vào tình trạng phá sản, nợ nần chồng chất hay không?
- Ý anh là gì?
- Không chỉ biết giá dự án đã bị ăn cắp, Từ Dịch Phàm còn là thủ phạm chính khiến cho Kiến Hưng phá sản.
Phùng Lộ Phi không nói gì nữa cả. Cô chỉ im lặng nghe xem người đàn ông kia sẽ nói gì tiếp.
- Chính Từ Dịch Phàm đã gây ra tất cả mọi chuyện đấy, cô hiểu chưa? Chính hắn đã dồn tôi vào chân tường. Bây giờ tôi bắt được cô, tôi nhất định khiến hắn phải ló mặt ra. Tôi sẽ khiến Từ Dịch Phàm phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho tôi.
- Anh đừng có ngụy biện cho những sai lầm của bản thân. Tất cả mọi chuyện mới là do anh gây ra.
- Im mồm, cô không có tư cách nói tôi như thế. Phùng Lộ Phi, cô vốn chẳng biết cái gì cả.
Phùng Lộ Phi đứng dậy, cô ôm lấy bụng lớn, tiến lại gần tên Mạc Kiến Huy kia, nói:
- Mạc Kiến Huy, anh bắt được tôi thì anh nghĩ anh sẽ làm hại được Dịch Phàm hay sao? Đừng có mơ. Dịch Phàm thông minh như vậy, anh ấy sẽ không để anh bắt được đâu.
- Đúng, Từ Dịch Phàm rất thông minh. Và hắn chỉ ngu ngốc trước mặt cô thôi, Phùng Lộ Phi ạ.
Phùng Lộ Phi lại hét lớn:
- Tôi nói cho anh biết Mạc Kiến Huy, anh sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích của mình đâu. Tốt nhất anh nên ra đầu thú đi, có thể sẽ được khoan hồng, nếu không thì…
“Bộp”
Mạc Kiến Huy cầm lấy thanh sắt ở dưới chân, đập mạnh vào đầu của Phùng Lộ Phi.
Máu nhanh chóng chảy xuống, Phùng Lộ Phi kinh hoàng. Cô đưa tay lên ôm lấy đầu.
/190
|