Ăn tối xong đã là 7 giờ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ. Bảo Hân cầm balô đi ra cửa:
- Tôi đi làm đây.
- Cậu mang theo chìa khoá chưa?- Hắn nhìn nó, bàn tay đang vuốt ve con chó cũng dừng lại. Con bé khẽ gật đầu rồi mở cửa đi mất.
***
Bảo Hân giữ tai nghe, chìm đắm trong điệu nhạc sôi động.
Ánh đèn nhiều màu nhấp nháy không ngừng. Những con người cuồng loạn dưới sàn.
Bỗng một tiếng động lớn từ quầy bar vang lên. Con bé đưa tắt nhạc đi, quét đôi mắt dưới.
Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào chỗ một cô phục vụ và đám con gái mang vẻ kiêu ngạo.
Một cô gái tóc ngang vai xô cô phục vụ:
- Đồ mù. Mày làm đổ rượu bẩn hết đồ tao rồi thấy chưa?
Cô phục vụ rõ ràng khá sợ hãi nhưng vẫn cãi lại:
- Là do cô đụng phải tôi mà.
Cô gái đó vung tay tát người phục vụ một cái đau điếng. Những cô gái xung quanh cũng hùa theo:
- Đánh nó đi.
- Đúng đó. Cho nó nhớ.
- Phục vụ quèn mà dám lên mặt sao.
...
Cô ta thấy nhiều người ủng hộ liền hùng hổ tiến tới túm tóc phục vụ. Bàn tay vừa chạm tới mái tóc thì liền bị một bàn tay khác túm lấy. Những ngón tay trắng trẻo cuốn lấy cổ tay tròn tròn, hằn thành những vệt đỏ. Giọng nói lành lạnh mang vài phần thách thức vang lên:
- Cô dám gây sự trong Lucky Day?
Cô gái kia giật tay mình ra, nhìn người trước mặt. Ăn mặc như vậy chắc chắn là DJ nhưng cô ta lấy đâu ra thứ khí chất cao ngạo như thế chứ.
Bảo Hân không thèm để mấy người khách kia, trực tiếp kéo cô phục vụ dậy:
- Chị có sao không Nhã Trúc ?
- Cám ơn, chị ổn.- Nhã Trúc đứng lên phủi quần áo.
Cô gái tóc ngang vai rất tức giận, là nhân viên mà dám lên mặt với cô ta sao. Cô ta hung hăng tiến tới đẩy Bảo Hân một cái:
- Mày biến. Dám xen vào chuyện của tao.
Con bé bị bất ngờ xô mạnh ngã dúi vào quầy bar, khuỷu tay truyền đến một cơn đau nhức.
- Dừng lại. Mấy người định gây rối ở đây à?- Một giọng nói trầm và băng lãnh vang lên ở cầu thang.
Tiếng ồn ào tắt hẳn. Không gian yên tĩnh nghe rõ tiếng bước chân xuống cầu thang. Tất cả ánh mắt dồn vào người con trai ấy.
Bảo Hân củng hơi bất ngờ khi thấy hắn tiến về phía mình. Đi sau Hoàng Bảo Nam chính là quản lý của quán bar, cũng đủ biết vị trí của hắn trong Lucky Day.
Hoàng Bảo Nam dán đôi mắt vào khuôn mặt mang chút khổ sở vì đau của Bảo Hân, giọng nói lạnh đi mấy phần:
- Có chuyện gì vậy?
Cô gái kia đang mê mẩn nhìn hắn nghe câu đó liền tỉnh ra, vội lên tiếng:
- Phục vụ làm đổ đồ uống lên áo tôi, không xin lỗi cũng được đi còn hùa nhau coi thường tôi. Anh xem đi. Đối xử với khách như vậy sao?
Đôi mắt hắn lúc này khẽ lướt qua vết loang trên chiếc đầm trắng đắt tiền cùng đống đổ nát trên sàn, liếc qua con bé một chút rồi nói với quản lý:
- Đền tiền phục trang cho cô gái này. Thanh toán tiền lương cho phục vụ rồi đuổi cô ta đi.
Nhã Trúc nghe thế liền hoảng sợ:
- Cậu chủ. Tôi xin lỗi. Cậu có thể không trả lương nhưng đừng đuổi việc tôi được không? Hai đứa con tôi toàn bộ đều trông vào việc làm này của tôi.
- Quán bar này không cần những người vô dụng.
Hắn lạnh lùng trả lời rồi quay đi. Nhã Trúc định chạy theo liền bị Bảo Hân ngăn lại:
- Cậu chủ. Vậy tôi cũng xin nghỉ việc.
Hai tiếng cậu chủ kia lọt vào tai hắn như một câu chửi mắng và đầy vẻ mỉa mai. Hắn dừng bước lại nhưng không quay đầu:
- Cậu đi theo tôi.
Con bé nhìn chị Trúc trấn an rồi đi theo hắn. Hai người một trước một sau đi lên cầu thang. Cứ như vậy đi qua hành lang tối đến một căn phòng rộng rãi ở cuối lối rẽ.
Khép cửa lại, con bé không mặn khong nhạt lên tiếng:
- Cậu chủ có chuyện gì muốn nói sao?
Hắn đứng giữa phòng hai tay bỏ trong túi quần, quay lưng về phía nó:
- Sao cậu muốn nghỉ việc?
- Đơn giản là tôi không cần một người chủ vô tâm như cậu chủ đây.
Con bé trả lời giọng mỉa mai. Hắn nắm chặt bàn tay:
- Đừng gọi tôi là cậu chử.
- Vậy cậu chủ muốn tôi gọi là gì? Ông chủ hay chủ nhân.- khoé miệng con bé hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh khỉnh.
Hắn bất ngờ quay lại, trấn nó vào tường, bàn tay đặt sau gáy ép nó nhìn vào đôi mắt hằn vài tia tức giận. Giọng nói trở lên lạnh đến cực độ:
- Bùi Bảo Hân cậu rất giỏi làm tôi phát điên. Nghe rõ đây. Đừng bao giờ để tôi nghe thấy hai từ cậu chủ từ miệng cậu.
- Cậu quản tôi sao cậu chủ...
Hai từ cậu chủ nói chưa tròn miệng nó đã bị chặn. Con bé căng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại nơi võng mặc. Hắn là đang cưỡng hôn nó sao?
- Tôi đi làm đây.
- Cậu mang theo chìa khoá chưa?- Hắn nhìn nó, bàn tay đang vuốt ve con chó cũng dừng lại. Con bé khẽ gật đầu rồi mở cửa đi mất.
***
Bảo Hân giữ tai nghe, chìm đắm trong điệu nhạc sôi động.
Ánh đèn nhiều màu nhấp nháy không ngừng. Những con người cuồng loạn dưới sàn.
Bỗng một tiếng động lớn từ quầy bar vang lên. Con bé đưa tắt nhạc đi, quét đôi mắt dưới.
Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào chỗ một cô phục vụ và đám con gái mang vẻ kiêu ngạo.
Một cô gái tóc ngang vai xô cô phục vụ:
- Đồ mù. Mày làm đổ rượu bẩn hết đồ tao rồi thấy chưa?
Cô phục vụ rõ ràng khá sợ hãi nhưng vẫn cãi lại:
- Là do cô đụng phải tôi mà.
Cô gái đó vung tay tát người phục vụ một cái đau điếng. Những cô gái xung quanh cũng hùa theo:
- Đánh nó đi.
- Đúng đó. Cho nó nhớ.
- Phục vụ quèn mà dám lên mặt sao.
...
Cô ta thấy nhiều người ủng hộ liền hùng hổ tiến tới túm tóc phục vụ. Bàn tay vừa chạm tới mái tóc thì liền bị một bàn tay khác túm lấy. Những ngón tay trắng trẻo cuốn lấy cổ tay tròn tròn, hằn thành những vệt đỏ. Giọng nói lành lạnh mang vài phần thách thức vang lên:
- Cô dám gây sự trong Lucky Day?
Cô gái kia giật tay mình ra, nhìn người trước mặt. Ăn mặc như vậy chắc chắn là DJ nhưng cô ta lấy đâu ra thứ khí chất cao ngạo như thế chứ.
Bảo Hân không thèm để mấy người khách kia, trực tiếp kéo cô phục vụ dậy:
- Chị có sao không Nhã Trúc ?
- Cám ơn, chị ổn.- Nhã Trúc đứng lên phủi quần áo.
Cô gái tóc ngang vai rất tức giận, là nhân viên mà dám lên mặt với cô ta sao. Cô ta hung hăng tiến tới đẩy Bảo Hân một cái:
- Mày biến. Dám xen vào chuyện của tao.
Con bé bị bất ngờ xô mạnh ngã dúi vào quầy bar, khuỷu tay truyền đến một cơn đau nhức.
- Dừng lại. Mấy người định gây rối ở đây à?- Một giọng nói trầm và băng lãnh vang lên ở cầu thang.
Tiếng ồn ào tắt hẳn. Không gian yên tĩnh nghe rõ tiếng bước chân xuống cầu thang. Tất cả ánh mắt dồn vào người con trai ấy.
Bảo Hân củng hơi bất ngờ khi thấy hắn tiến về phía mình. Đi sau Hoàng Bảo Nam chính là quản lý của quán bar, cũng đủ biết vị trí của hắn trong Lucky Day.
Hoàng Bảo Nam dán đôi mắt vào khuôn mặt mang chút khổ sở vì đau của Bảo Hân, giọng nói lạnh đi mấy phần:
- Có chuyện gì vậy?
Cô gái kia đang mê mẩn nhìn hắn nghe câu đó liền tỉnh ra, vội lên tiếng:
- Phục vụ làm đổ đồ uống lên áo tôi, không xin lỗi cũng được đi còn hùa nhau coi thường tôi. Anh xem đi. Đối xử với khách như vậy sao?
Đôi mắt hắn lúc này khẽ lướt qua vết loang trên chiếc đầm trắng đắt tiền cùng đống đổ nát trên sàn, liếc qua con bé một chút rồi nói với quản lý:
- Đền tiền phục trang cho cô gái này. Thanh toán tiền lương cho phục vụ rồi đuổi cô ta đi.
Nhã Trúc nghe thế liền hoảng sợ:
- Cậu chủ. Tôi xin lỗi. Cậu có thể không trả lương nhưng đừng đuổi việc tôi được không? Hai đứa con tôi toàn bộ đều trông vào việc làm này của tôi.
- Quán bar này không cần những người vô dụng.
Hắn lạnh lùng trả lời rồi quay đi. Nhã Trúc định chạy theo liền bị Bảo Hân ngăn lại:
- Cậu chủ. Vậy tôi cũng xin nghỉ việc.
Hai tiếng cậu chủ kia lọt vào tai hắn như một câu chửi mắng và đầy vẻ mỉa mai. Hắn dừng bước lại nhưng không quay đầu:
- Cậu đi theo tôi.
Con bé nhìn chị Trúc trấn an rồi đi theo hắn. Hai người một trước một sau đi lên cầu thang. Cứ như vậy đi qua hành lang tối đến một căn phòng rộng rãi ở cuối lối rẽ.
Khép cửa lại, con bé không mặn khong nhạt lên tiếng:
- Cậu chủ có chuyện gì muốn nói sao?
Hắn đứng giữa phòng hai tay bỏ trong túi quần, quay lưng về phía nó:
- Sao cậu muốn nghỉ việc?
- Đơn giản là tôi không cần một người chủ vô tâm như cậu chủ đây.
Con bé trả lời giọng mỉa mai. Hắn nắm chặt bàn tay:
- Đừng gọi tôi là cậu chử.
- Vậy cậu chủ muốn tôi gọi là gì? Ông chủ hay chủ nhân.- khoé miệng con bé hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh khỉnh.
Hắn bất ngờ quay lại, trấn nó vào tường, bàn tay đặt sau gáy ép nó nhìn vào đôi mắt hằn vài tia tức giận. Giọng nói trở lên lạnh đến cực độ:
- Bùi Bảo Hân cậu rất giỏi làm tôi phát điên. Nghe rõ đây. Đừng bao giờ để tôi nghe thấy hai từ cậu chủ từ miệng cậu.
- Cậu quản tôi sao cậu chủ...
Hai từ cậu chủ nói chưa tròn miệng nó đã bị chặn. Con bé căng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại nơi võng mặc. Hắn là đang cưỡng hôn nó sao?
/30
|