*Lacvan
- ------------------
Cố Ỷ ngồi co gối ở mép giường, khuỷu tay chống đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt thâm trầm. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô vẫn luôn nghĩ một vấn đề: tại sao sự việc lại ra nông nổi như vầy?
Sáng hôm qua thức dậy, cốt duyệt còn rất dương gian. Tại sao sáng nay thức dậy, cốt truyện đã trở nên âm phủ đến thế? Khi cô mới vừa mở mắt, dù cho trần nhà xa lạ nhưng bên trong điểm lạ lẫm đó vẫn có chút quen thuộc, suy nghĩ thêm chút vẫn nhận ra đây là trần nhà trên lầu hai của tiệm vàng mã.
Cô nằm nhìn lên trần nhà và suy nghĩ nhưng vẫn thấy mơ hồ. Cô bật dậy, ngồi dựa vào đầu giường. Lòng cô thấy vui mừng vì sống sót sau tai nạn nhưng, một khắc sau, sự vui mừng đó đã tiêu biến sạch sẽ.
Cô vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt hoa ghen nguyệt thẹn của Khương Tố Ngôn.
Đẹp thì đẹp nhưng gương mặt kia dễ dàng khiến Cố Ỷ sợ đến tái xanh mặt mày.
Vì là ban ngày nên Cố Ỷ không quá sợ như đã tưởng. Dù sao mọi người đều nghĩ: ban ngày ban mặt ma quỷ không thể hoạt động khắp nơi vì chúng sợ ánh mặt trời mà!
Ánh nắng từ ngoài phòng chiếu vào người của Cố Ỷ giúp tay chân cô đỡ lạnh buốt. Tuy nhiên, khi nắng chiếu đến Khương Tố Ngôn, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch không có điểm nào giống người sống.
Cố Ỷ tỉnh dậy không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng tỉnh. Lông mi nàng run nhè nhẹ, sau đó bỗng mở ra.
Đôi mắt của Khương Tố Ngôn đặc biệt đen, đen đến mức không tia sáng nào có thể lọt vào.
Nhìn nàng như thế, Cố Ỷ vẫn bất giác run nhẹ.
Hai nàng đối mặt trong chố lát. Cố Ỷ vẫn là người không thể tiếp nhận nổi bầu không khí trầm mặc như thế. Cô mở lời trước: 'Cô, cô dậy rồi hả?' Cố Ỷ nhát gan nhưng không quá nhát. Khi nói chuyện, ban đầu cà lăm nhưng đoạn cuối đã bình thường trở lại.
Nói chuyện ngày càng lưu loát, Cố Ỷ cũng dần dạn dĩ hơn: 'Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Bây giờ còn là ban ngày, cô không nên tìm chỗ trốn?'
Khương Tố Ngôn nháy nháy mắt, dáng vẻ rất vô tội. Sau đó, nàng chỉ vào túi tiền được buột trên cổ tay của Cố Ỷ: 'Phu quân ở đâu, thì ta ở đó. Ta có thể tới hiện thế đều nhờ vào phước của phu quân. Chỉ cần túi tiền chứa tóc của chúng ta còn ở đây, ta có thể coi nó là nơi nương tựa, có thể xuất hiện ở nhân gian.
Cố Ỷ nghe xong lời của nàng, lập tức muốn vứt túi tiền ngay lập tức nhưng một giây sau đó, Khương Tố Ngôn đã nắm lấy cổ tay cô. Ngón tay nàng lạnh buốt, dạng lạnh -18°, lạnh đến nổi khiến lòng của Cố Ỷ khẽ run: 'Phu quân, nàng phải giữ túi tiền thật kỹ, nếu nó vô ý bị mất, ta không chắc bản thân ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.'
Uy hiếp! Đây là uy hiếp!
Cố Ỷ hiểu rõ Khương Tố Ngôn đang làm gì nhưng cô có can đảm dám phản kháng? Cô hoàn toàn không dám, không chỉ không dám mà còn phải cười lấy lòng: 'Tôi làm sao dám làm mất nó.'
Cố Ỷ ngoài cười nhưng trong không cười. Khương Tố Ngôn cực kỳ hài lòng. Nàng còn xích lại gần Cố Ỷ: 'Phu Quân, hôn ước của chúng ta mặc dù không phải do đôi ta tự nguyện, đôi ta đều bị ép ở chung nhưng ta và nàng đã là vợ chồng danh xứng với thực, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.'
Khương Tố Ngôn dứt lời. Cố Ỷ ngu người.
Trời cao làm chứng. Cô chỉ coi đêm qua như một giấc mơ bởi do chuyện đêm qua thực sự thái quá đến khó chấp nhận. Thế nhưng, ngay khi Khương Tố Ngôn vừa nói, cảnh xuân đêm qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một từng chi tiết trong đầu của Cố Ỷ.
Khương Tố Ngôn mặc dù là nữ quỷ nhưng đêm qua lại ngoan ngoãn tuyệt đối. Dù Cố Ỷ làm gì, nàng đều phối hợp. Cố Ỷ cũng quên mất Khương Tố Ngôn là nữ quỷ. Đêm qua, hai nàng thân mật như cá với nước, cô còn đem nàng lật qua lật lại. Trên phương diện của một mối quan hệ, đêm qua cô đã ăn sạch sẽ đối phương.
Đêm qua, Khương Tố Ngôn không ăn cô miếng nào. Ngược lại, Cố Ỷ đã 'ăn' người ta sạch sành sanh.
Màn hồi tưởng khiến Cố Ỷ rơi vào trạng thái chết máy.
Trước ngày hôm qua, cô vẫn là một gái nhà lành vừa tròn đôi mươi. Đương nhiên, cô không phải cảm thấy làm việc kia là chuyện không tốt mà cô chỉ thuần túy cảm thấy chẳng có tên đàn ông thúi nào xứng với mình.
Dù sao cô đẹp đến vậy, mấy ai xứng với gương mặt này.
Cô quan sát diện mạo của Khương Tố Ngôn và tự thấy gãy trong tay nàng cũng cam tâm tình nguyện. Dù sao Cố Ỷ cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của Khương Tố Ngôn không hề thua kém bản thân cô.
Khiến một mỹ nữ tự luyến như Cố Ỷ phải thầm thốt ra những lời này, điều đó càng chứng minh Khương Tố Ngôn vô cùng xinh đẹp.
Nàng đẹp thì có đẹp nhưng Cố Ỷ dám cam đoan bản thân cô trước hai mươi tuổi không phải người đồng tính luyến ái. Cô chưa từng có cảm xúc đặc biệt với bạn nữ nào. Dù cũng không có suy nghĩ tương tự đó đối với bạn nam nhưng thật sự, trước đó cô không thích nữ.
Nào ngờ đâu, hai mươi năm giữ tấm thân trong sạch, nay lại bị gãy trong tay một ma nữ.
Cố Ỷ che mặt bởi vì mặt cô đang đỏ lên, còn rất nóng, bị ngại bị ngùng đột xuất ấy mà. Cô thực sự không nghĩ tới sẽ còn có chuyện như thế này: một ma nữ đòi cô phải chịu trách nhiệm... Chịu trách nhiệm thế nào đây? Cô cũng không thể cưới một ma nữ về nhà nha?
Chẳng mấy chốc, Cố Ỷ đã biết mình phải chịu trách nhiệm như thế nào rồi, vì ma nữ đã đói bụng.
Nàng bắt đầu giải thích cho Cố Ỷ. Ở dương gian, mặt trời gay gắt, nàng phải rất tốn sức mới giữ được hình người. Nếu như Cố Ỷ không muốn nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn khi biến thành quỷ của nàng, tốt nhất cô phải đi tìm nhang thượng hạng cho nàng và kính cẩn dâng hương cho nàng.
Cố Ỷ ma lanh muốn nhân cơ hội chạy thoát nhưng chưa kịp mưu tính đã thấy ma nữ nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh: 'Chắc nàng sẽ không muốn chạy trốn đâu nhỉ, nếu không vừa vào đêm, nàng sẽ biết hai chữ 'hối hận' được viết như thế nào. Chắc phu quân, sẽ không trốn khỏi ta phải không?'
Cố Ỷ cực kỳ nghiêm túc đáp lại: 'Đương nhiên tôi sẽ không trốn!'
Nếu lúc nói chuyện Khương Tố Ngôn không để lộ hai hàm răng trắng đến đáng sợ, chắc chắn Cố Ỷ đã chạy mất dép! Nhưng cô không thể, đành ngoan ngoãn ra ngoài tìm tiệm nhang đèn trong khu phố cũ.
Sở dĩ nó được gọi là phố cũ cũng bởi vì nó cực kỳ cũ rồi. những cửa tiệm dần dần đều bị đào thải bởi sự hiện đại hóa. Tựa như tiệm vàng mã mà Cố Ỷ thừa kế và tiệm nhang đèn, chúng đều như thế.
Ở tiệm nhang đèn, Cố Ỷ đã tốn 30 tệ để mua một cây nhang lớn và hai cây đèn cầy. Bà chủ tiệm đó còn nói đây là đồ tốt nhất mà họ bán.
Trên đường xách đồ về tiệm, Cố Ỷ dần bình tâm lại. Lúc này, cô mới có tâm tư nghĩ đến lời của Khương Tố Ngôn.
Nàng nói...
'Hôn ước của hai chúng ta dù không phải do đôi ta tự nguyện, đều bị ép ở chung'. Khi Khương Tố Ngôn nói, lúc ấy cô đang sợ muốn chết nên không chú tâm nghe câu này. Bây giờ ngẫm lại, cô mới nhận ra một lượng thông tin vừa mới vừa nhiều chứa trong câu nói ấy.
Cái gì gọi là 'không phải do đôi ta tự nguyện'? Cái gì gọi là 'đều bị ép ở chung'?
Cố Ỷ hoàn toàn bị ép buộc, cô vốn không muốn kết đôi với Khương Tố Ngôn. Thậm chí khi bước vào thế giới rùng rợn kia, cô vô cùng mơ hồ.
Tuy nhiên, Khương Tố Ngôn dựa vào đâu để nói ra câu nói ấy? Nàng là ma nữ kia mà! Không thể do Cố Ỷ ép buộc nàng?
Cố Ỷ càng nghĩ càng thấy sai. Đến gần tiệm vàng mã, cô không thể không ngồi ngồi xổm trước cửa tiệm, đặt túi xách xuống đất, bắt đầu cơn bão táp phong ba trong đầu. Thế nhưng, cô càng nghĩ càng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Cố Ỷ phiền não, tay bắt đầu vò tóc. Mái tóc đã biến thành tổ chim, cô vẫn chưa nghĩ ra nguyên do.
Đúng lúc gặp được dì trọ phòng đi ra. Dì đó đặt chậu nước bên đường, chuẩn bị mở tiệm. Bà ta nhìn Cố Ỷ đang ngồi xổm trước cửa tiệm vàng mã, vui vẻ hỏi: 'Sao vậy? Cô quên mang theo chìa khóa rồi hả? Mau mau gọi ông nội ra mở cửa đi!
Cố Ỷ cười gượng. Cô vốn mang theo chìa khóa. Nó đang yên lặng nằm trong túi của cô nhưng bây giờ cô chưa muốn vào tiệm.
Tình thế hiện tại không còn phụ thuộc vào cô nữa rồi, không phải cô không muốn vào thì có thể không vào. Cửa tiệm tự động mở ra một khoảng. Dì trọ phòng nhìn vào trong, không thấy ai: 'Trời đất ơi, thời buổi giờ cửa ra vào cũng hiện đại quá chừng trời vậy luôn rồi. Hay là cô xài điều khiển từ xa? Xịn dữ thần.'
Cô không xài cái gì cả, tất cả đều do quỷ lực khởi động.
Cố Ỷ nhìn vào căn tiệm tối tăm giống như thấy được tương lai của mình. Chắc nó cũng tối như vậy, chỉ có mặt cô là trắng muốn phản quang.
Đúng là phản quang thật. Mặt cô bình thường dù có trắng cũng không trắng đến mức này. Vì cô bị dọa sợ nên mặt mới trắng đến thế.
Cố Ỷ biết cô không thể tiếp tục ở ngoài tán gẫu với dì trọ phòng được nữa. Cô phải mau đi về hầu hạ cô vợ quỷ của mình.
Trước khi đi, Cố Ỷ còn trêu ghẹo dì trọ phòng: 'Lần sau tôi sẽ lắp một cái y như vậy cho phòng của dì.'
Dì trọ phòng vui vẻ đồng ý: 'Vậy tốt quá, thứ đồ chắc mắc lắm?'
"Không mắc, không mắc."
Cố Ỷ tán gẫu thêm vài câu, sau đó bước vào tiệm. Dì trọ phòng còn muốn hỏi thêm, bỗng thấy cánh cửa đụng vào gót chân bà ta.
Tiệm vàng mã đã lâu không có người ở, gió thổi ra ngoài kèm theo mùi ẩm mốc. Dì trọ phòng ho sặc sụa, chẳng quên cảm thán: 'Trời, cửa này còn biết tự đóng lại nữa kìa, xịn quá trời.'
Cố Ỷ xách túi nhựa vào tiệm. Bà chủ tiệm nhang đèn đã cho cô một cái túi nhựa màu đỏ. Cô lấy đèn cầy từ trong túi ra, sau đó loay hoay đi tìm lư hương. Cô bất giác thở dài: Quả nhiên là tiệm vàng mã, mấy thử quỷ này cái gì cũng có đủ.
Bà chủ tiệm nhang đen cũng rất tốt bụng, còn hỏi thăm Cố Ỷ đã có bật lửa hay chưa. Ngay khi bà ta biết cô chưa có, liền mau lẹ bán cho cô một cái bật lửa giá 5 tệ. Cố Ỷ càng nghĩ càng thấy mình đã bị bà chủ đó gài bẫy: 'Bật lửa rác rưởi, một cái tới 5 tệ!'
Cố Ỷ tìm thấy một cái ghế đẩu, loại rất thấp, nó chỉ vừa đến mắt cá chân cô. Sau đó, cô cầm mọi thứ lên lầu hai, đặt tất cả trước giường. Khương Tố Ngôn đang ngồi ngay ngắn ở mép giường chờ Cố Ỷ dâng hương.
Cố Ỷ đặt đèn cầy lên cái ghế thấp, nghiêm túc nhóm lửa. Dựa theo sự phân phó của Khương Tố Ngôn, cô cầm cây nhang lớn bắt đầu đốt trên ngọn lửa của đèn cầy.
Sau khi đốt, Cố Ỷ trợn tròn mắt kinh ngạc: 'Cây nhang này sao nhiều khói quá vậy? Có nước bị ngột chết!'
'Ê' Sau một khắc, Cố Ỷ thét to. Cây nhang cháy quá nhanh, tàn nhang rơi thẳng vào mu bàn tay cô khiến cô phải thét lên vì phỏng tay.
Vất vả lắm, Cố Ỷ mới được cắm nhang vào trong lư hương. Cô ôm bàn tay bị phỏng, oán trách nhìn Khương Tố Ngôn: Cô đừng có ăn nhanh vậy chứ!
Khương Tố Ngôn đáp trả: 'Nàng nhìn ta làm gì? Nhang nàng mua là hàng kém chất lượng, ta còn chưa trách nàng!'
'Cây nhang này kém chất lượng hả! 30 tệ của tôi đó!'
Khi nhìn lại cây nhang đang tỏa khói mù mịt, Cố Ỷ cũng nhận ra có khi đúng là như vậy.
Hình như....có chút kém chất lượng.
15/03/2023
- ------------------
Cố Ỷ ngồi co gối ở mép giường, khuỷu tay chống đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt thâm trầm. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô vẫn luôn nghĩ một vấn đề: tại sao sự việc lại ra nông nổi như vầy?
Sáng hôm qua thức dậy, cốt duyệt còn rất dương gian. Tại sao sáng nay thức dậy, cốt truyện đã trở nên âm phủ đến thế? Khi cô mới vừa mở mắt, dù cho trần nhà xa lạ nhưng bên trong điểm lạ lẫm đó vẫn có chút quen thuộc, suy nghĩ thêm chút vẫn nhận ra đây là trần nhà trên lầu hai của tiệm vàng mã.
Cô nằm nhìn lên trần nhà và suy nghĩ nhưng vẫn thấy mơ hồ. Cô bật dậy, ngồi dựa vào đầu giường. Lòng cô thấy vui mừng vì sống sót sau tai nạn nhưng, một khắc sau, sự vui mừng đó đã tiêu biến sạch sẽ.
Cô vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt hoa ghen nguyệt thẹn của Khương Tố Ngôn.
Đẹp thì đẹp nhưng gương mặt kia dễ dàng khiến Cố Ỷ sợ đến tái xanh mặt mày.
Vì là ban ngày nên Cố Ỷ không quá sợ như đã tưởng. Dù sao mọi người đều nghĩ: ban ngày ban mặt ma quỷ không thể hoạt động khắp nơi vì chúng sợ ánh mặt trời mà!
Ánh nắng từ ngoài phòng chiếu vào người của Cố Ỷ giúp tay chân cô đỡ lạnh buốt. Tuy nhiên, khi nắng chiếu đến Khương Tố Ngôn, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch không có điểm nào giống người sống.
Cố Ỷ tỉnh dậy không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng tỉnh. Lông mi nàng run nhè nhẹ, sau đó bỗng mở ra.
Đôi mắt của Khương Tố Ngôn đặc biệt đen, đen đến mức không tia sáng nào có thể lọt vào.
Nhìn nàng như thế, Cố Ỷ vẫn bất giác run nhẹ.
Hai nàng đối mặt trong chố lát. Cố Ỷ vẫn là người không thể tiếp nhận nổi bầu không khí trầm mặc như thế. Cô mở lời trước: 'Cô, cô dậy rồi hả?' Cố Ỷ nhát gan nhưng không quá nhát. Khi nói chuyện, ban đầu cà lăm nhưng đoạn cuối đã bình thường trở lại.
Nói chuyện ngày càng lưu loát, Cố Ỷ cũng dần dạn dĩ hơn: 'Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Bây giờ còn là ban ngày, cô không nên tìm chỗ trốn?'
Khương Tố Ngôn nháy nháy mắt, dáng vẻ rất vô tội. Sau đó, nàng chỉ vào túi tiền được buột trên cổ tay của Cố Ỷ: 'Phu quân ở đâu, thì ta ở đó. Ta có thể tới hiện thế đều nhờ vào phước của phu quân. Chỉ cần túi tiền chứa tóc của chúng ta còn ở đây, ta có thể coi nó là nơi nương tựa, có thể xuất hiện ở nhân gian.
Cố Ỷ nghe xong lời của nàng, lập tức muốn vứt túi tiền ngay lập tức nhưng một giây sau đó, Khương Tố Ngôn đã nắm lấy cổ tay cô. Ngón tay nàng lạnh buốt, dạng lạnh -18°, lạnh đến nổi khiến lòng của Cố Ỷ khẽ run: 'Phu quân, nàng phải giữ túi tiền thật kỹ, nếu nó vô ý bị mất, ta không chắc bản thân ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.'
Uy hiếp! Đây là uy hiếp!
Cố Ỷ hiểu rõ Khương Tố Ngôn đang làm gì nhưng cô có can đảm dám phản kháng? Cô hoàn toàn không dám, không chỉ không dám mà còn phải cười lấy lòng: 'Tôi làm sao dám làm mất nó.'
Cố Ỷ ngoài cười nhưng trong không cười. Khương Tố Ngôn cực kỳ hài lòng. Nàng còn xích lại gần Cố Ỷ: 'Phu Quân, hôn ước của chúng ta mặc dù không phải do đôi ta tự nguyện, đôi ta đều bị ép ở chung nhưng ta và nàng đã là vợ chồng danh xứng với thực, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.'
Khương Tố Ngôn dứt lời. Cố Ỷ ngu người.
Trời cao làm chứng. Cô chỉ coi đêm qua như một giấc mơ bởi do chuyện đêm qua thực sự thái quá đến khó chấp nhận. Thế nhưng, ngay khi Khương Tố Ngôn vừa nói, cảnh xuân đêm qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một từng chi tiết trong đầu của Cố Ỷ.
Khương Tố Ngôn mặc dù là nữ quỷ nhưng đêm qua lại ngoan ngoãn tuyệt đối. Dù Cố Ỷ làm gì, nàng đều phối hợp. Cố Ỷ cũng quên mất Khương Tố Ngôn là nữ quỷ. Đêm qua, hai nàng thân mật như cá với nước, cô còn đem nàng lật qua lật lại. Trên phương diện của một mối quan hệ, đêm qua cô đã ăn sạch sẽ đối phương.
Đêm qua, Khương Tố Ngôn không ăn cô miếng nào. Ngược lại, Cố Ỷ đã 'ăn' người ta sạch sành sanh.
Màn hồi tưởng khiến Cố Ỷ rơi vào trạng thái chết máy.
Trước ngày hôm qua, cô vẫn là một gái nhà lành vừa tròn đôi mươi. Đương nhiên, cô không phải cảm thấy làm việc kia là chuyện không tốt mà cô chỉ thuần túy cảm thấy chẳng có tên đàn ông thúi nào xứng với mình.
Dù sao cô đẹp đến vậy, mấy ai xứng với gương mặt này.
Cô quan sát diện mạo của Khương Tố Ngôn và tự thấy gãy trong tay nàng cũng cam tâm tình nguyện. Dù sao Cố Ỷ cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của Khương Tố Ngôn không hề thua kém bản thân cô.
Khiến một mỹ nữ tự luyến như Cố Ỷ phải thầm thốt ra những lời này, điều đó càng chứng minh Khương Tố Ngôn vô cùng xinh đẹp.
Nàng đẹp thì có đẹp nhưng Cố Ỷ dám cam đoan bản thân cô trước hai mươi tuổi không phải người đồng tính luyến ái. Cô chưa từng có cảm xúc đặc biệt với bạn nữ nào. Dù cũng không có suy nghĩ tương tự đó đối với bạn nam nhưng thật sự, trước đó cô không thích nữ.
Nào ngờ đâu, hai mươi năm giữ tấm thân trong sạch, nay lại bị gãy trong tay một ma nữ.
Cố Ỷ che mặt bởi vì mặt cô đang đỏ lên, còn rất nóng, bị ngại bị ngùng đột xuất ấy mà. Cô thực sự không nghĩ tới sẽ còn có chuyện như thế này: một ma nữ đòi cô phải chịu trách nhiệm... Chịu trách nhiệm thế nào đây? Cô cũng không thể cưới một ma nữ về nhà nha?
Chẳng mấy chốc, Cố Ỷ đã biết mình phải chịu trách nhiệm như thế nào rồi, vì ma nữ đã đói bụng.
Nàng bắt đầu giải thích cho Cố Ỷ. Ở dương gian, mặt trời gay gắt, nàng phải rất tốn sức mới giữ được hình người. Nếu như Cố Ỷ không muốn nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn khi biến thành quỷ của nàng, tốt nhất cô phải đi tìm nhang thượng hạng cho nàng và kính cẩn dâng hương cho nàng.
Cố Ỷ ma lanh muốn nhân cơ hội chạy thoát nhưng chưa kịp mưu tính đã thấy ma nữ nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh: 'Chắc nàng sẽ không muốn chạy trốn đâu nhỉ, nếu không vừa vào đêm, nàng sẽ biết hai chữ 'hối hận' được viết như thế nào. Chắc phu quân, sẽ không trốn khỏi ta phải không?'
Cố Ỷ cực kỳ nghiêm túc đáp lại: 'Đương nhiên tôi sẽ không trốn!'
Nếu lúc nói chuyện Khương Tố Ngôn không để lộ hai hàm răng trắng đến đáng sợ, chắc chắn Cố Ỷ đã chạy mất dép! Nhưng cô không thể, đành ngoan ngoãn ra ngoài tìm tiệm nhang đèn trong khu phố cũ.
Sở dĩ nó được gọi là phố cũ cũng bởi vì nó cực kỳ cũ rồi. những cửa tiệm dần dần đều bị đào thải bởi sự hiện đại hóa. Tựa như tiệm vàng mã mà Cố Ỷ thừa kế và tiệm nhang đèn, chúng đều như thế.
Ở tiệm nhang đèn, Cố Ỷ đã tốn 30 tệ để mua một cây nhang lớn và hai cây đèn cầy. Bà chủ tiệm đó còn nói đây là đồ tốt nhất mà họ bán.
Trên đường xách đồ về tiệm, Cố Ỷ dần bình tâm lại. Lúc này, cô mới có tâm tư nghĩ đến lời của Khương Tố Ngôn.
Nàng nói...
'Hôn ước của hai chúng ta dù không phải do đôi ta tự nguyện, đều bị ép ở chung'. Khi Khương Tố Ngôn nói, lúc ấy cô đang sợ muốn chết nên không chú tâm nghe câu này. Bây giờ ngẫm lại, cô mới nhận ra một lượng thông tin vừa mới vừa nhiều chứa trong câu nói ấy.
Cái gì gọi là 'không phải do đôi ta tự nguyện'? Cái gì gọi là 'đều bị ép ở chung'?
Cố Ỷ hoàn toàn bị ép buộc, cô vốn không muốn kết đôi với Khương Tố Ngôn. Thậm chí khi bước vào thế giới rùng rợn kia, cô vô cùng mơ hồ.
Tuy nhiên, Khương Tố Ngôn dựa vào đâu để nói ra câu nói ấy? Nàng là ma nữ kia mà! Không thể do Cố Ỷ ép buộc nàng?
Cố Ỷ càng nghĩ càng thấy sai. Đến gần tiệm vàng mã, cô không thể không ngồi ngồi xổm trước cửa tiệm, đặt túi xách xuống đất, bắt đầu cơn bão táp phong ba trong đầu. Thế nhưng, cô càng nghĩ càng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Cố Ỷ phiền não, tay bắt đầu vò tóc. Mái tóc đã biến thành tổ chim, cô vẫn chưa nghĩ ra nguyên do.
Đúng lúc gặp được dì trọ phòng đi ra. Dì đó đặt chậu nước bên đường, chuẩn bị mở tiệm. Bà ta nhìn Cố Ỷ đang ngồi xổm trước cửa tiệm vàng mã, vui vẻ hỏi: 'Sao vậy? Cô quên mang theo chìa khóa rồi hả? Mau mau gọi ông nội ra mở cửa đi!
Cố Ỷ cười gượng. Cô vốn mang theo chìa khóa. Nó đang yên lặng nằm trong túi của cô nhưng bây giờ cô chưa muốn vào tiệm.
Tình thế hiện tại không còn phụ thuộc vào cô nữa rồi, không phải cô không muốn vào thì có thể không vào. Cửa tiệm tự động mở ra một khoảng. Dì trọ phòng nhìn vào trong, không thấy ai: 'Trời đất ơi, thời buổi giờ cửa ra vào cũng hiện đại quá chừng trời vậy luôn rồi. Hay là cô xài điều khiển từ xa? Xịn dữ thần.'
Cô không xài cái gì cả, tất cả đều do quỷ lực khởi động.
Cố Ỷ nhìn vào căn tiệm tối tăm giống như thấy được tương lai của mình. Chắc nó cũng tối như vậy, chỉ có mặt cô là trắng muốn phản quang.
Đúng là phản quang thật. Mặt cô bình thường dù có trắng cũng không trắng đến mức này. Vì cô bị dọa sợ nên mặt mới trắng đến thế.
Cố Ỷ biết cô không thể tiếp tục ở ngoài tán gẫu với dì trọ phòng được nữa. Cô phải mau đi về hầu hạ cô vợ quỷ của mình.
Trước khi đi, Cố Ỷ còn trêu ghẹo dì trọ phòng: 'Lần sau tôi sẽ lắp một cái y như vậy cho phòng của dì.'
Dì trọ phòng vui vẻ đồng ý: 'Vậy tốt quá, thứ đồ chắc mắc lắm?'
"Không mắc, không mắc."
Cố Ỷ tán gẫu thêm vài câu, sau đó bước vào tiệm. Dì trọ phòng còn muốn hỏi thêm, bỗng thấy cánh cửa đụng vào gót chân bà ta.
Tiệm vàng mã đã lâu không có người ở, gió thổi ra ngoài kèm theo mùi ẩm mốc. Dì trọ phòng ho sặc sụa, chẳng quên cảm thán: 'Trời, cửa này còn biết tự đóng lại nữa kìa, xịn quá trời.'
Cố Ỷ xách túi nhựa vào tiệm. Bà chủ tiệm nhang đèn đã cho cô một cái túi nhựa màu đỏ. Cô lấy đèn cầy từ trong túi ra, sau đó loay hoay đi tìm lư hương. Cô bất giác thở dài: Quả nhiên là tiệm vàng mã, mấy thử quỷ này cái gì cũng có đủ.
Bà chủ tiệm nhang đen cũng rất tốt bụng, còn hỏi thăm Cố Ỷ đã có bật lửa hay chưa. Ngay khi bà ta biết cô chưa có, liền mau lẹ bán cho cô một cái bật lửa giá 5 tệ. Cố Ỷ càng nghĩ càng thấy mình đã bị bà chủ đó gài bẫy: 'Bật lửa rác rưởi, một cái tới 5 tệ!'
Cố Ỷ tìm thấy một cái ghế đẩu, loại rất thấp, nó chỉ vừa đến mắt cá chân cô. Sau đó, cô cầm mọi thứ lên lầu hai, đặt tất cả trước giường. Khương Tố Ngôn đang ngồi ngay ngắn ở mép giường chờ Cố Ỷ dâng hương.
Cố Ỷ đặt đèn cầy lên cái ghế thấp, nghiêm túc nhóm lửa. Dựa theo sự phân phó của Khương Tố Ngôn, cô cầm cây nhang lớn bắt đầu đốt trên ngọn lửa của đèn cầy.
Sau khi đốt, Cố Ỷ trợn tròn mắt kinh ngạc: 'Cây nhang này sao nhiều khói quá vậy? Có nước bị ngột chết!'
'Ê' Sau một khắc, Cố Ỷ thét to. Cây nhang cháy quá nhanh, tàn nhang rơi thẳng vào mu bàn tay cô khiến cô phải thét lên vì phỏng tay.
Vất vả lắm, Cố Ỷ mới được cắm nhang vào trong lư hương. Cô ôm bàn tay bị phỏng, oán trách nhìn Khương Tố Ngôn: Cô đừng có ăn nhanh vậy chứ!
Khương Tố Ngôn đáp trả: 'Nàng nhìn ta làm gì? Nhang nàng mua là hàng kém chất lượng, ta còn chưa trách nàng!'
'Cây nhang này kém chất lượng hả! 30 tệ của tôi đó!'
Khi nhìn lại cây nhang đang tỏa khói mù mịt, Cố Ỷ cũng nhận ra có khi đúng là như vậy.
Hình như....có chút kém chất lượng.
15/03/2023
/56
|