Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 22 - Mệnh Cứng

/56


bi-ep-ke-thua-lao-ba-22-0

*nguồn: pinterest*

- -----------------------------

'Bao nhiêu?'

Cố Ỷ vô cùng bình tĩnh vì chuyện đòi học phí đã nằm trong dự liệu của cô. Người sống trên đời, nào có ai không cần tiền? Bởi ông bà xưa có câu: 'Thiên hạ rộn ràng đều là lợi lai ; thiên hạ nhốn nháo đều là lợi hướng.'* Câu này Cố Ỷ đã nghe rất nhiều lần.

*"Thiên hạ rộn ràng đều là lợi lai" nghĩa là "Thế giới nhộn nhịp vì lợi nhuận". Nó thường được sử dụng để mô tả một tình huống mà mọi người đều bận rộn với sở thích và mục tiêu của riêng họ, dẫn đến một môi trường hỗn loạn và ồn ào.

Một cậu nhóc vóc dáng còn lùn hơn cô, vậy mà rất bình tĩnh ngồi đó nói ra những lời kia. Cố Ỷ thấy hình ảnh đó không quá chân thực.

Cậu nhóc lấy cái điện thoại từ trong túi ra, vừa cầm vừa nói với Cố Ỷ: 'Chị đừng vội, để tôi coi lại bảng giá, hình như tôi chưa từng lập bảng giá cho việc dạy người ta đạo thuật... Chị cũng thấy đó, ngành của chúng ta đa số đều đi trừ tà cho người ta kiếm tiền, chị đừng thấy tôi tuổi nhỏ mà khinh thường, bản lĩnh của tôi cũng không vừa. Các phú hộ ở Lễ Phong đều là mối làm ăn của tôi.'

Cậu coi xong điện thoại, đưa một tấm hình cho Cố Ỷ xem. Cô xem sơ lược đúng là một bảng giá. Từ việc cầu phúc thường ngày đến việc đuổi quỷ từng trường hợp, các loại đạo cụ cần thiết đều có giá tương ứng, đúng là không có giá cho việc giảng dạy đạo thuật: 'Vậy nhóc muốn thu bao nhiêu?'

Cậu học trò chơi lớn: '50 ngàn.'

Cố Ỷ bật dậy đáp: 'Tổng chào.'

50 ngàn? Khác nào cướp sạch của cải nhà cô!

Cô làm gì có nhiều tiền đến vậy? Dù cho có, cũng không thể nào đưa không cho một thằng nhóc học trò, đưa cho nó rồi, cô còn sống nổi qua ngày?

Cố Ỷ đứng dậy với tốc độ quá nhanh, không hề lưu luyến. Cậu nhóc tranh thủ thời gian giả vờ giả vịt ho một tiếng: 'Chị đừng vội! Giá cả thương lượng! Nếu giá này không được, tôi sẽ để giá hữu nghị cho chị, coi như kết giao thêm người bạn!'

'Giá hữu nghị là bao nhiêu lận?'

'5 ngàn.'

Cố Ỷ ngồi xuống. Cô thấy giá còn có thể bớt thêm chút đỉnh.

Cậu nhóc dù sao cũng còn tuổi đi học. Ngoài đạo hạnh đuổi quỷ không phải rất cao, đạo hạnh làm ăn cũng chưa tới. Hiệp đầu đã hạ giá sát sàn, lúc sau không chừng còn có thể trả giá thêm.

Cậu nhóc quả nhiên bày ra tư thế muốn kết bạn.

'Tôi tên là Trần Tư Nam, năm nay 13 tuổi, bát tự quá cứng, đều thuộc dương.' Cậu nhóc dùng một hơi nói rõ tình huống bản thân, sau đó còn nói rõ học trường nào lớp nào. Ngôi trường đó cách đây không xa. Trước đó, Cố Ỷ ngồi xe buýt từng đi ngang qua. Với khoảng cách ngắn đó, cậu nhóc ngày thường có thể đạp xe đến trường để đi học.

'Tôi là Cố Ỷ, 21 tuổi.' Mặc dù cô chê kinh nghiệm làm ăn của Trần Tư Nam còn non nhưng cũng vui vẻ kết bạn với tên nhóc đó nên đã nói thông tin của cô cho cậu ta. Cô cũng hiếu kỳ với bát tự quá cứng của Trần Tư Nam: 'Bát tự của nhóc thế nào mà kêu là cứng?'

Trần Tư Nam trầm mặc một hồi mới trả lời: 'Chị cũng thấy hoàn cảnh ở đạo quán phải không?'

'Thấy.'



'Có nhìn thấy ba sư huynh còn lại của tôi không?'

'Cũng thấy.'

'Những người mà cô không thấy đều bị tôi khắc chết.'

Hai người họ, một hỏi một đáp như đang nói chuyện phiếm nhưng nội dung lại khiến Cố Ỷ kinh hãi.

Lúc trước cô vốn không tin mấy thứ quỷ quái này nhưng hiện tại cô không thể không tin. Dù sao kinh nghiệm của cô vẫn còn ngay bên cạnh đây. Khương Tố Ngôn nói cô sẽ hút quỷ, đúng là hút quỷ thiệt.

Trần Tư Nam nói bản thân cậu ta khắc chết những người trong đạo quán. Cố Ỷ không cảm thấy cậu ta đang nói giỡn.

Cố Ỷ bất giác nuốt nước miếng, sau đó mới hỏi: 'Cứng vậy luôn hả?' Trần Tư Nam thở dài: 'Đúng vậy, bát tự của tôi cứng vậy đó. Sinh ra đã khắc cha khắc mẹ, bị dì đưa tới đạo quán, sau đó cả đạo quán ngoài tôi ra chỉ còn ba người. Tôi cũng không dám kết bạn với ai. Lúc còn nhỏ, tôi làm bạn với ai thì người đó gặp xui xẻo. Cũng may, bây giờ tôi đã có một người bạn, chính là chị.'

Trần Tư Nam nói với ngữ điệu rất bình thường nhưng đến tai của Cố Ỷ sẽ là: Người kế tiếp sẽ là chị.

'Cậu không sợ khắc chết tôi hả?'

Trần Tư Nam không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: 'Tôi nào có sợ, tôi sợ khắc chị làm chi. Mạng tôi cứng, mạng chị nhẹ. Chị là mạng hút quỷ có thể sống tới ngày hôm nay không phải chuyện dễ dàng. Nếu một ngày nào đó mấy người anh của tôi không chết, thì người chết sẽ là người mạng nhẹ như chị.'

Thằng nhóc thối tha.

Cố Ỷ vô cùng chướng tai với lời nói của cậu nhóc, nghe xong chỉ muốn vả vô mặt. Nhưng cô thắc mắc: 'Làm sao cậu biết tôi hút quỷ?'

'Chị gái à, ấn đường chị thâm đen kìa! Rồi toàn thân chị bị quỷ khí bao phủ, cách tám trăm mét tôi đã ngửi thấy mùi người chết trên người của chị rồi. Thêm nữa, tướng mạo của chị, duyên dáng ha, vừa nhìn đã biết là tướng hồng nhan bạc mệnh.'

Gân xanh trên trán Cố Ỷ bưng bưng như muốn bùng nổ. Cô cầm lấy ly trà trên bàn, uống một ngụm nước, bình phục lửa giận trong tâm, mới nói: 'Tôi chân thành cảm tạ cậu.'

Cố Ỷ không ngờ lần đó cô tùy tiện đọc một bài viết nói về tướng mạo thì ra nó là thật. Khi đó, cô đã tức đến mất ngủ vì cái bài viết đó. Nó dám nói cô là tướng hồng nhan bạc mệnh. Sau đó gặp được Khương Tố Ngôn, cô mới dần suy nghĩ về nội dung bài viết. Quả đúng là tiêu chuẩn của hồng nhan bạc mệnh.

Hôm nay đến đây, nhóc đạo sĩ cũng nói cô y vậy. Vậy là không trật đi đâu nữa rồi, cô chính là tướng hồng nhan bạc mệnh.

'Đừng cám ơn tôi, chị nên cám ơn một người khác. Chắc chắn đã có người nghịch thiên cải mệnh cho chị, nếu không chị cũng không thể sống tới ngày hôm nay. Nhưng mạng của chị giống như thang dây treo lơ lửng trên vách đá, không biết sẽ đứt lúc nào. Nữ quỷ bên cạnh chị, có thể bảo vệ chị, cũng có thể mang chị đi. Cái mạng nhỏ của chị chỉ tùy vào ả có muốn lấy hay không thôi, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của ả.'

Cố Ỷ không biết cô nên chửi Trần Tư Nam hay lo lắng cho cậu ta vì dám nói chuyện Khương Tố Ngôn sẽ mang cô đi.

Thật ra Cố Ỷ cũng biết dẫn theo Khương Tố Ngôn hoàn toàn không phải vì yêu hay hòa bình. Dù sao nàng cũng là một con quỷ, chưa biết khi nào sẽ giống như những con quỷ khác, xem cô là một món điểm tâm, muốn ăn cho thỏa bụng.

Ăn theo đúng nghĩa vật lý.

Bỗng nhiên bị người khác vạch trần hoàn toàn chuyện này, Cố Ỷ nhất thời trầm mặc.

Cô thấy cổ họng vừa khô vừa chát, không thể nói nổi một câu. Tình huống lúng túng tiếp tục trong chốc lát, Cố Ỷ mới lên tiếng đánh vỡ bầu không khí gượng gạo: 'Cám ơn, tôi đã biết điều đó.'

Cô đương nhiên biết điều đó nhưng cô còn có thể làm gì? Ngay cả con quỷ nhập vào người đàn bà kia còn không biết cách trục ra, huống chi đối phó với nữ quỷ bên cạnh?



Cố Ỷ hết cách với Khương Tố Ngôn. Đổi lại là Trần Tư Nam, cậu ta cũng bó tay.

Mặc dù Trần Tư Nam không thể đối phó với Khương Tố Ngôn nhưng chuyện cần nhắc nhở, cậu ta vẫn sẽ nhắc: 'Đối với vấn đề liên quan đến hồn lực, chị cũng biết rồi đó, nếu muốn học thủ pháp trục quỷ, hồn lực là thứ không thể thiếu. Một số ít người bẩm sinh đã có hồn lực mạnh mẽ, không cần lấy hồn lực từ quỷ, dựa vào bản thân cũng đủ xài. Nhưng đối với người nhập môn như chị, chắc chắn sẽ không có nhiều hồn lực nên phải từ từ luyện tập những thủ pháp đó. Tuy nhiên, chị phải nhớ kỹ một điều, đừng mượn hồn lực của quỷ.'

'Chị họ Cố, ở Lễ Phong chỉ có một tiệm vàng mã họ Cố. Tôi biết Lão Cố nhà chị chuyên giao dịch với quỷ để thu hoạch hồn lực, làm xong cuộc giao dịch đó, hồn lực sẽ thuộc về chị, nhưng mượn hồn lực lại là chuyện khác. Có mượn sẽ có trả. Còn việc phải trả bằng thứ gì, đúng là khó nói. Chị chắc đã mượn hồn lực của quỷ rồi chứ gì? Nhìn qua không nhiều, nhưng khí đen trên người của chị đã dày thêm, nếu chậm trễ xóa bỏ, xui xẻo chỉ là việc nhỏ, sợ nhất chính là họa sát thân.'

Trần Tư Nam tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh là thật. Quả thực, Cố Ỷ có mượn hồn lực của quỷ, số lần không nhiều, mượn cũng ít nhứng chính xác là đã từng mượn.

Cô đã hỏi mượn hồn lực của Khương Tố Ngôn nhưng không nghĩ sẽ có chuyện như vậy.

Cố Ỷ mới là mèo ba chân nhập môn. Bản thân cô không thể thấy khí đen quanh thân nhưng Khương Tố Ngôn chắc chắn sẽ thấy. Nàng thấy nhưng không nói.

Cố Ỷ có một vướng mắc trong lòng, không biết nên nói ra sao. Bầu không khí chưa kịp lắng xuống, nhiệt độ phòng bỗng lạnh đi. Cảm giác lạnh thấu đó vô cùng quen thuộc với Cố Ỷ. Nó chính là cảm giác lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn. Nhưng hôm nay nó càng lạnh hơn bình thường. Trời sắp vào hè lại như trời muốn vào đông.

Khương Tố Ngôn đứng sau lưng Cố Ỷ chẳng biết từ khi nào. Nàng vẫn mặc bộ áo cưới đỏ như máu ấy. Cặp mắt đen nhánh không tia sáng đang nhìn thẳng vào Trần Tư Nam. Nàng chậm rãi đưa hai tay về trước, vòng ôm cổ của Cố Ỷ.

Động tác ấy thể hiện rõ lòng chiếm hữu cao độ của nàng. Nó còn thể hiện rõ vẻ không vui của nàng đối với lời nói khi nãy của Trần Tư Nam. Phản ứng của Cố Ỷ cũng không khiến nàng vui lên.

'Người này là phu quân của ta, ở đâu cho phép ngươi ngồi đây khích bác ly gián?' Khương Tố Ngôn tựa như mãng xà đang phun lưỡi uy hiếp Trần Tư Nam. Cặp con ngươi tối đen đang tràn đầy dục vọng vì người đang được ôm cổ.

Ngay lúc này, Trần Tư Nam đã hiểu rõ: Trừ khi có người công lực thâm hậu có thể thu phục Khương Tố Ngôn, còn không thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày Cố Ỷ bị mang đi. Thế nhưng khi đối mặt với nàng, Trần Tư Nam không dám nói. Mạng cậu ta tuy cứng nhưng cũng không cứng bằng đại quỷ.

Bầu không khí ngày càng giương cung bạt kiếm. Hai bên thái dương của Trần Tư Nam xuất mồ hôi lạnh. Đối mặt với đại quỷ mang theo địch ý trước mặt, dù Trần Tư nam có trưởng thành sớm thế nào, cậu ta cũng chỉ mới làm cậu học trò trung học, cậu ta vẫn sẽ sợ hãi.

Cố Ỷ cũng nhận ra sự sợ hãi của Trần Tư Nam. Cô suy nghĩ, sau đó nắm lấy bàn tay của Khương Tố Ngôn. Lòng bàn tay cô phủ lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Bàn tay nàng rất lạnh giống như cục kem để trong ngăn đông cả tháng trời. Nó lạnh cóng đến nổi khi chạm vào sẽ bị đau châm chích.

'Cô so đo với nhóc đó làm gì. Cậu ta còn là con nít. Người ta hay nói con nít hay nói lung tung, cô là người lớn hơn thua với cậu ta làm chi?'

Thật ra, vào thời đại của Khương Tố Ngôn, người ở độ tuổi của Trần Tư Nam đã không còn được tính là con nít. Thời cổ đại, mười ba tuổi kết hôn sinh con là một việc hết sức bình thường nhưng thời đại đổi thay, ở hiện đại, Trần Tư Nam vẫn còn là đứa con nít.

Cố Ỷ nói có lý nhưng đối với quỷ mà nói có lý hay vô lý cũng không có tác dụng. Dù sao Cố Ỷ cũng đã nói ra, cộng thêm độ ấm áp của tay cô đã phần nào làm giảm đi độ lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn nên nàng nể mặt cho qua. Nàng lên tiếng: 'Ta tạm tha cho hắn lần này, lần sau còn không biết nói chuyện, ta sẽ đem hắn đi trước.'

Khương Tố Ngôn dứt lời, thu tay lại, sau đó lặng lẽ chui vào bóng của cô.

Cố Ỷ biết hành động đó nghĩa là gì. Đại khái, nữ quỷ lại xấu hổ.

- -------------------

Tác giả:

Trần Tư Nam: Mạng tôi cứng, mạng chị nhẹ, chúng ta nên làm bạn tốt!

Khương Tố Ngôn: Ngươi lại nói gì đó?

Cố Ỷ (xòe ngón tay tính): Bạn tốt nên giảm bao nhiêu phần trăm?

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status