Học xong hai ngày, Cố Ỷ nghênh đón cuối tuần. Cuối tuần này, cô không làm gì cả, chỉ vùi đầu quét dọn căn nhà sau tiệm.
Căn nhà đằng sau rất lớn. Một căn Big House hai tầng có tổng diện tích 200m², do lâu ngày không ai ở nên bụi phủ khắp nơi. Cố Ỷ muốn gục ngã sau cả ngày quét dọn.
Bận rộn mệt nhọc cả buổi, cũng may có tin tức tốt an ủi Cố Ỷ. Người thuê nhà hai bên tiệm biết tin Lão Cố qua đời và Cố Ỷ là người thừa kế. Họ đã chủ động trả tiền thuê nhà cho cô, bao gồm mấy tháng tiền thuê trước đó.
Nhà tại khu phố cũ nên giá thuê không cao nhưng mấy tháng dồn lại cũng là một con số khả quan đối với Cố Ỷ. Bỗng dưng cô nhận ra người thuê hai bên tiệm đều là người tốt.
Cộng với số tiền cha mẹ để lại cho cô cũng giúp xoa dịu tình hình tài chính hiện tại của Cố Ỷ.
Một khi tiếp tục kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ sẽ không có thời gian đi làm thêm, cô đành từ chức nơi đó. Trước đó, cô từng làm phục vụ tại một quán café ở làng đại học. Nhờ sắc đẹp vốn có, mỗi lần đến ca làm của cô, quán café đều đông khách hơn những ca khác.
Chủ quán café còn cố ý tăng lương để giữ Cố Ỷ khi biết tin cô muốn nghỉ việc.
Nếu như hoàn cảnh cho phép, có khi Cố Ỷ sẽ tiếp tục làm nơi đó. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh 9h30 tối tan ca về nhà, trên đường có khi sẽ đụng tới thứ gì đó, Cố Ỷ lập tức từ bỏ ý định ở lại làm và kiên quyết từ chối ông chủ nơi đó.
Cuộc sống của Cố Ỷ hiện tại là: từ thứ hai đến thứ sáu sáng ngồi xe buýt hai mươi phút đến trường, học xong một ngày, ngồi xe buýt hai mươi phút về tiệm vàng mã. Ăn tối xong, cô sẽ mở tiệm đến 9h. Sau 9h, cô sẽ đóng cửa tiệm, lên lầu chơi điện thoại hoặc đọc sách trước khi ngủ.
Nếu tối hôm đó hên, Cố Ỷ sẽ được ngủ một giấc thẳng cẳng tới sáng hôm sau. Còn nếu tối đó xui, cô sẽ bị ác quỷ đánh thức, sau đó nhìn Khương Tố Ngôn ăn đêm. Bên cạnh đó, Cố Ỷ đã phát hiện ra một tiệm cơm đêm vừa ngon vửa rẻ ngay trên phố cũ. Bắt đầu từ đó, tiệm cơm đó trở thành nơi giải quyết bữa tối của cô.
Kể từ đó, Cố Ỷ đã dần quen với nhịp điệu sống như thế. Ngay cả việc bị ác quỷ quấy nhiễu đêm khuya, cô cũng đã dần quen với nó.
Nhắc tới phiền não, đương nhiên cũng còn rất nhiều nhưng việc buồn phiền nhất của Cố Ỷ chính là tiệm vàng mã chưa tiếp được một vị khách hàng nào. Không một khách!
Quyển 'Hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã' có đề cập đến phương pháp kinh doanh tiệm. Thí dụ như ban ngày tiệm vàng mã Lão Cố là một tiệm buôn bán vật dụng mai tang bình thường nhưng đêm đến nó sẽ làm ăn với quỷ. Đây cũng là cách thức thu hoạch hồn lực của nhà họ Cố trước đó: Giao dịch với quỷ, thu hoạch hồn lực.
Rất tiếc, cho đến nay, công trạng của Cố Ỷ vẫn là con số 0. Ngẫu nhiên, cô sẽ mượn chút hồn lực của Khương Tố Ngôn để chơi đùa người giấy giống như một tên đàn ông thúi chuyên xin tiền xài vặt từ vợ.
Cố Ỷ không giải thích được nhưng cô có loại déjà vu đó.
Một tuần lễ trôi qua, cuộc sống ổn định, bên trường cũng dần bước vào tháng đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ hè của năm 2. Cố Ỷ vẫn không tiếp được một vị khách nào.
Cảm giác không có năng lực tự vệ khiến Cố Ỷ thấy tự ti về bản thân. Quả thật cô đang ăn bám.
Xuống xe buýt, Cố Ỷ trước tiên đi mua nhang đèn cho Khương Tố Ngôn, sau đó về căn nhà sau tiệm thắp nhang cho nàng.
Bài vị của Khương Tố Ngôn cũng đã được gửi đến. Cố Ỷ đã tốn một số tiền đáng kể để mua nên chất lượng không tệ. Phần viền của bài vị không một chút tì vết. Khương Tố Ngôn rất hài lòng.
Đây chính là công nghệ hiện đại.
Nếu bài vị được chế tạo bằng phương pháp thủ công thịnh hành ở thời của Khương Tố Ngôn thì nó nhất định sẽ có một đường vạch nhỏ như sợi lông ở phần viền, kỹ thuật sơn khi đó cũng không đẹp như bây giờ.
Sau khi thắp nhang, Cố Ỷ trở lại tiệm vàng mã, ngồi ở quầy vừa đọc sách vừa trông tiệm. Giống như mọi khi, không có một khách nào. Đến giờ cơm, cô nhờ dì thuê nhà bên cạnh coi tiệm, sau đó tiến về tiệm cơm đêm giá rẻ quen thuộc.
Tối nay, cô đến sớm, tiệm chưa đông. Cố Ỷ không muốn mua mang về vì tiệm vàng mã luôn vắng lặng thiếu hơi người, ở riết trong đó bản thân cô cũng muốn thành quỷ. Tiệm cơm dù không quá đông nhưng vẫn có tốp năm tốp ba khách tới lui. So với tiệm vàng mã của Cố Ỷ, tiệm cơm cũng đông hơn rất nhiều.
Cố Ỷ gọi hai mặn một canh sau đó bắt đầu ngồi ăn trong tiệm.
Tiệm cơm nhìn bề ngoài thì cũ nhưng bên trong vẫn còn mới. Bàn ghế được sử dụng là loại làm bằng nhựa thông thường. Bà chủ tiệm là người nhanh nhẹn. Mặt bàn luôn được lau sạch sẽ không dính dầu mỡ. Nếu không, Cố Ỷ cũng sẽ không chịu ngồi lại ăn, cùng lắm là mua mang về.
Trong tiệm có gắn hai cây quạt trần và một cái TV. Giờ phút này, TV đang được mở để phục vụ khách.
Trời gần vào hè, thời tiết đã dần nóng lên. Lúc này mở máy lạnh thì ngại quá sớm, có quạt trần thổi gió là hợp lý.
Nhìn cây quạt trần, Cố Ỷ đột nhiên nhớ ra tiệm vàng mã không có cái gì cả.
Không máy lạnh, không quạt trần, trừ những đồ điện gia dụng cơ bản thì còn lại là trống không. Thứ đồ điện đáng đề cập duy nhất là cái laptop mà cô mang từ ký túc xá.
Khi vừa đậu đại học, cha mẹ Cố Ỷ đã dẫn cô đi mua. Nó là món quà nhập học của cô.
Dù thiếu quạt nhưng tiệm vàng mã không hề nóng. Nguyên nhân phần lớn phải quy công cho Khương Tố Ngôn.
Nàng tựa như một cái máy lạnh di động. Nơi nào có nàng, nơi đó Cố Ỷ không cần xài máy lạnh hay quạt.
Trong khi tâm trí đang nghĩ vu vơ, động tác tay của Cố Ỷ vẫn không dừng lại. Cô vẫn luôn lùa cơm.
Ăn được một nửa, Cố Ỷ bỗng dưng nghe được tiếng khóc thê lương.
Là tiếng khóc của một người đàn bà trung niên. Tiếng khóc mang theo nỗi bi thương vô hạn khiến người nghe xót xa. Tiếng khóc ấy đã khiến cho những vị khách trong tiệm cơm đều ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra nó – cái TV đang phát tin tức trong tiệm.
Nội dung tin tức đang phát là một người đàn bà đang vừa khóc vừa kể. Bà ta nói con gái bà ta đã mất tích vào ba ngày trước, vẫn chưa tìm thấy, hy vọng ai thấy cô gái đó hãy liên lạc với bà ta. Kèm theo đó là dòng hiển thị số điện thoại của người đàn bà đó. Người đàn bà khóc rất thê thảm khiến bầu không khí đang sôi nổi trong tiệm cơm bỗng chìm hẳn.
Có lẽ bà chủ nhận ra tin tức kia ảnh hưởng đến khách trong tiệm, bà ta nhanh chóng chuyển kênh.
Cố Ỷ ăn xong phần cơm, bỏ mâm cơm vào bàn xử lý, tai nghe câu cám ơn và câu chào 'hẹn gặp lại lần sau' của bà chủ, sau đó đi ra tiệm cơm.
Chân vừa đi được vài bước. Cố Ỷ đã nghe được giọng của Khương Tố Ngôn: 'Tâm trạng của nàng tệ đi rất nhiều.'
Cố Ỷ nhéo nhéo mũi, tiếp túc đi về trước. Cô đã quen với việc Khương Tố Ngôn bất thình lình lên tiếng. Ban đầu, cô còn giật mình nhưng giờ đã thành thản nhiên, chỉ phải cẩn thận đừng để người ngoài nghe tiếng của Khương Tố Ngôn là được.
"Ừ, tôi nhớ đến mẹ tôi."
Mẹ của Cố Ỷ cũng trạc tuổi người đàn bà kia nhưng, ngược lại, hiện giờ Cố Ỷ thực sự không biết mẹ cô đang ở nơi nao. Cô là cha mẹ mất tích, còn người đàn bà kia là con gái mất tích.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải không rõ tung tích, tám chín phần, kết cục của trường hợp này chính là người mất tích đã chết do tai nạn.
Cố Ỷ nhìn thấy cảnh tượng ấy khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Thật ra, cô cũng biết bản thân cô là người lạnh nhạt, dù là người lạnh nhạt cũng sẽ thấy đau buồn. Tại vì, đối với cô, cha mẹ chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Gặp người đồng cảnh ngộ, cô không thể kìm chế cảm xúc.
Khương Tố Ngôn không biết nguyên do nên nàng hỏi: "Mẫu thân nàng ra sao?"
Cố Ỷ cười. Một nụ cười chóng vánh, không giống một nụ cười đúng nghĩa, ngược lại, nó thấm đẫm bi thương. Cô đáp: 'Mẹ tôi và cha tôi đều là người ưa khám phá. Họ đã đến núi tuyết du lịch, sau đó không rõ tung tích. Đội hướng dẫn du lịch nơi đó không thấy họ quay lại nên đã báo động. Cảnh sát đã tìm khắp núi tuyết ba bốn lần nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng đã phán là mất tích.'
'Bởi vì họ du lịch tự túc nên trước đó không mua bảo hiểm. Sở du lịch nơi đó đã bồi thường cho tôi một ít tiền nhưng không có ra văn bản chính thức. Không biết hiện tại cha mẹ tôi đang ở đâu, sống không thấy người, chết cũng không thấy xác.'
Khương Tố Ngôn đã chết cách đây một ngàn năm nên nàng đã quên hẵn cảm giác sinh ly tử biệt. Tuy nhiên, nàng biết Cố Ỷ không vui.
Qua nửa ngày, Khương Tố Ngôn mới nhớ ra nàng nên nói lời gì trong hoàn cảnh này. Thế là từng con chữ ngập ngừng được thốt ra từ miệng nàng: 'Nén bi thương.'
'Thôi, đừng nói câu đó, tôi nghe nhiều lắm rồi.'
Cố Ỷ lại bật cười. Cô vẫn luôn là dáng vẻ hờ hững không để tâm, chỉ khi chạm vào đáy con tim mới biểu lộ ra sự yếu đuối mong manh của tâm hồn.
Không một ai nhìn thấy sự đau buồn của cô, ngoại trừ nữ quỷ luôn đi theo cô.
Một chuyện xui tới sẽ kéo theo cả ngày đều xui. Tối hôm đó, Cố Ỷ ăn cơm không vui, không nghĩ tới đêm đó cô sẽ gặp chuyện còn kỳ lạ hơn.
Gần 9h, ngay lúc Cố Ỷ chuẩn bị đóng cửa tiệm lên lầu, cô đã nghênh đón vị khách đầu tiên trong đời.
Mấy tấm ván gỗ đã được cô dựng hết lên, chỉ còn khóa cửa bên hông là hoàn thành. Khi cô đóng cửa bên hông, cô cảm nhận được một lực cản từ ngoài hướng vào cửa không cho cô đóng cửa.
Cố Ỷ thấy lạ đến khi cô thò đầu nhìn bên ngoài. Cô lập tức giật thót tim.
Trời, một thứ xấu xí đang ở ngoài cửa.
Thứ đó cao hơn Cố Ỷ, cao hơn rất nhiều, đại khái tầm một thước chín đến hai thước. Cố Ỷ cao một thước bảy còn phải ngửa đầu lên nhìn. Thứ đó ướt sũng nước, mấy dải rong biển che kín đầu nó, đám rong biển nó xoăn xoăn chỉa xuống đất, liên tục rỉ nước.
"Tí tách, tí tách" Từng giọt nước nhiễu xuống đất khiến Cố Ỷ phải nuốt nước miếng tự trấn an.
Tay cô bấu chặt cánh cửa, sẵn sàng kêu cứu bất cứ lúc nào 'Cứu mạng vợ ơi'.
- -------------------
Tiểu Cố: Vẫn chưa kêu mà
Căn nhà đằng sau rất lớn. Một căn Big House hai tầng có tổng diện tích 200m², do lâu ngày không ai ở nên bụi phủ khắp nơi. Cố Ỷ muốn gục ngã sau cả ngày quét dọn.
Bận rộn mệt nhọc cả buổi, cũng may có tin tức tốt an ủi Cố Ỷ. Người thuê nhà hai bên tiệm biết tin Lão Cố qua đời và Cố Ỷ là người thừa kế. Họ đã chủ động trả tiền thuê nhà cho cô, bao gồm mấy tháng tiền thuê trước đó.
Nhà tại khu phố cũ nên giá thuê không cao nhưng mấy tháng dồn lại cũng là một con số khả quan đối với Cố Ỷ. Bỗng dưng cô nhận ra người thuê hai bên tiệm đều là người tốt.
Cộng với số tiền cha mẹ để lại cho cô cũng giúp xoa dịu tình hình tài chính hiện tại của Cố Ỷ.
Một khi tiếp tục kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ sẽ không có thời gian đi làm thêm, cô đành từ chức nơi đó. Trước đó, cô từng làm phục vụ tại một quán café ở làng đại học. Nhờ sắc đẹp vốn có, mỗi lần đến ca làm của cô, quán café đều đông khách hơn những ca khác.
Chủ quán café còn cố ý tăng lương để giữ Cố Ỷ khi biết tin cô muốn nghỉ việc.
Nếu như hoàn cảnh cho phép, có khi Cố Ỷ sẽ tiếp tục làm nơi đó. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh 9h30 tối tan ca về nhà, trên đường có khi sẽ đụng tới thứ gì đó, Cố Ỷ lập tức từ bỏ ý định ở lại làm và kiên quyết từ chối ông chủ nơi đó.
Cuộc sống của Cố Ỷ hiện tại là: từ thứ hai đến thứ sáu sáng ngồi xe buýt hai mươi phút đến trường, học xong một ngày, ngồi xe buýt hai mươi phút về tiệm vàng mã. Ăn tối xong, cô sẽ mở tiệm đến 9h. Sau 9h, cô sẽ đóng cửa tiệm, lên lầu chơi điện thoại hoặc đọc sách trước khi ngủ.
Nếu tối hôm đó hên, Cố Ỷ sẽ được ngủ một giấc thẳng cẳng tới sáng hôm sau. Còn nếu tối đó xui, cô sẽ bị ác quỷ đánh thức, sau đó nhìn Khương Tố Ngôn ăn đêm. Bên cạnh đó, Cố Ỷ đã phát hiện ra một tiệm cơm đêm vừa ngon vửa rẻ ngay trên phố cũ. Bắt đầu từ đó, tiệm cơm đó trở thành nơi giải quyết bữa tối của cô.
Kể từ đó, Cố Ỷ đã dần quen với nhịp điệu sống như thế. Ngay cả việc bị ác quỷ quấy nhiễu đêm khuya, cô cũng đã dần quen với nó.
Nhắc tới phiền não, đương nhiên cũng còn rất nhiều nhưng việc buồn phiền nhất của Cố Ỷ chính là tiệm vàng mã chưa tiếp được một vị khách hàng nào. Không một khách!
Quyển 'Hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã' có đề cập đến phương pháp kinh doanh tiệm. Thí dụ như ban ngày tiệm vàng mã Lão Cố là một tiệm buôn bán vật dụng mai tang bình thường nhưng đêm đến nó sẽ làm ăn với quỷ. Đây cũng là cách thức thu hoạch hồn lực của nhà họ Cố trước đó: Giao dịch với quỷ, thu hoạch hồn lực.
Rất tiếc, cho đến nay, công trạng của Cố Ỷ vẫn là con số 0. Ngẫu nhiên, cô sẽ mượn chút hồn lực của Khương Tố Ngôn để chơi đùa người giấy giống như một tên đàn ông thúi chuyên xin tiền xài vặt từ vợ.
Cố Ỷ không giải thích được nhưng cô có loại déjà vu đó.
Một tuần lễ trôi qua, cuộc sống ổn định, bên trường cũng dần bước vào tháng đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ hè của năm 2. Cố Ỷ vẫn không tiếp được một vị khách nào.
Cảm giác không có năng lực tự vệ khiến Cố Ỷ thấy tự ti về bản thân. Quả thật cô đang ăn bám.
Xuống xe buýt, Cố Ỷ trước tiên đi mua nhang đèn cho Khương Tố Ngôn, sau đó về căn nhà sau tiệm thắp nhang cho nàng.
Bài vị của Khương Tố Ngôn cũng đã được gửi đến. Cố Ỷ đã tốn một số tiền đáng kể để mua nên chất lượng không tệ. Phần viền của bài vị không một chút tì vết. Khương Tố Ngôn rất hài lòng.
Đây chính là công nghệ hiện đại.
Nếu bài vị được chế tạo bằng phương pháp thủ công thịnh hành ở thời của Khương Tố Ngôn thì nó nhất định sẽ có một đường vạch nhỏ như sợi lông ở phần viền, kỹ thuật sơn khi đó cũng không đẹp như bây giờ.
Sau khi thắp nhang, Cố Ỷ trở lại tiệm vàng mã, ngồi ở quầy vừa đọc sách vừa trông tiệm. Giống như mọi khi, không có một khách nào. Đến giờ cơm, cô nhờ dì thuê nhà bên cạnh coi tiệm, sau đó tiến về tiệm cơm đêm giá rẻ quen thuộc.
Tối nay, cô đến sớm, tiệm chưa đông. Cố Ỷ không muốn mua mang về vì tiệm vàng mã luôn vắng lặng thiếu hơi người, ở riết trong đó bản thân cô cũng muốn thành quỷ. Tiệm cơm dù không quá đông nhưng vẫn có tốp năm tốp ba khách tới lui. So với tiệm vàng mã của Cố Ỷ, tiệm cơm cũng đông hơn rất nhiều.
Cố Ỷ gọi hai mặn một canh sau đó bắt đầu ngồi ăn trong tiệm.
Tiệm cơm nhìn bề ngoài thì cũ nhưng bên trong vẫn còn mới. Bàn ghế được sử dụng là loại làm bằng nhựa thông thường. Bà chủ tiệm là người nhanh nhẹn. Mặt bàn luôn được lau sạch sẽ không dính dầu mỡ. Nếu không, Cố Ỷ cũng sẽ không chịu ngồi lại ăn, cùng lắm là mua mang về.
Trong tiệm có gắn hai cây quạt trần và một cái TV. Giờ phút này, TV đang được mở để phục vụ khách.
Trời gần vào hè, thời tiết đã dần nóng lên. Lúc này mở máy lạnh thì ngại quá sớm, có quạt trần thổi gió là hợp lý.
Nhìn cây quạt trần, Cố Ỷ đột nhiên nhớ ra tiệm vàng mã không có cái gì cả.
Không máy lạnh, không quạt trần, trừ những đồ điện gia dụng cơ bản thì còn lại là trống không. Thứ đồ điện đáng đề cập duy nhất là cái laptop mà cô mang từ ký túc xá.
Khi vừa đậu đại học, cha mẹ Cố Ỷ đã dẫn cô đi mua. Nó là món quà nhập học của cô.
Dù thiếu quạt nhưng tiệm vàng mã không hề nóng. Nguyên nhân phần lớn phải quy công cho Khương Tố Ngôn.
Nàng tựa như một cái máy lạnh di động. Nơi nào có nàng, nơi đó Cố Ỷ không cần xài máy lạnh hay quạt.
Trong khi tâm trí đang nghĩ vu vơ, động tác tay của Cố Ỷ vẫn không dừng lại. Cô vẫn luôn lùa cơm.
Ăn được một nửa, Cố Ỷ bỗng dưng nghe được tiếng khóc thê lương.
Là tiếng khóc của một người đàn bà trung niên. Tiếng khóc mang theo nỗi bi thương vô hạn khiến người nghe xót xa. Tiếng khóc ấy đã khiến cho những vị khách trong tiệm cơm đều ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra nó – cái TV đang phát tin tức trong tiệm.
Nội dung tin tức đang phát là một người đàn bà đang vừa khóc vừa kể. Bà ta nói con gái bà ta đã mất tích vào ba ngày trước, vẫn chưa tìm thấy, hy vọng ai thấy cô gái đó hãy liên lạc với bà ta. Kèm theo đó là dòng hiển thị số điện thoại của người đàn bà đó. Người đàn bà khóc rất thê thảm khiến bầu không khí đang sôi nổi trong tiệm cơm bỗng chìm hẳn.
Có lẽ bà chủ nhận ra tin tức kia ảnh hưởng đến khách trong tiệm, bà ta nhanh chóng chuyển kênh.
Cố Ỷ ăn xong phần cơm, bỏ mâm cơm vào bàn xử lý, tai nghe câu cám ơn và câu chào 'hẹn gặp lại lần sau' của bà chủ, sau đó đi ra tiệm cơm.
Chân vừa đi được vài bước. Cố Ỷ đã nghe được giọng của Khương Tố Ngôn: 'Tâm trạng của nàng tệ đi rất nhiều.'
Cố Ỷ nhéo nhéo mũi, tiếp túc đi về trước. Cô đã quen với việc Khương Tố Ngôn bất thình lình lên tiếng. Ban đầu, cô còn giật mình nhưng giờ đã thành thản nhiên, chỉ phải cẩn thận đừng để người ngoài nghe tiếng của Khương Tố Ngôn là được.
"Ừ, tôi nhớ đến mẹ tôi."
Mẹ của Cố Ỷ cũng trạc tuổi người đàn bà kia nhưng, ngược lại, hiện giờ Cố Ỷ thực sự không biết mẹ cô đang ở nơi nao. Cô là cha mẹ mất tích, còn người đàn bà kia là con gái mất tích.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải không rõ tung tích, tám chín phần, kết cục của trường hợp này chính là người mất tích đã chết do tai nạn.
Cố Ỷ nhìn thấy cảnh tượng ấy khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Thật ra, cô cũng biết bản thân cô là người lạnh nhạt, dù là người lạnh nhạt cũng sẽ thấy đau buồn. Tại vì, đối với cô, cha mẹ chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Gặp người đồng cảnh ngộ, cô không thể kìm chế cảm xúc.
Khương Tố Ngôn không biết nguyên do nên nàng hỏi: "Mẫu thân nàng ra sao?"
Cố Ỷ cười. Một nụ cười chóng vánh, không giống một nụ cười đúng nghĩa, ngược lại, nó thấm đẫm bi thương. Cô đáp: 'Mẹ tôi và cha tôi đều là người ưa khám phá. Họ đã đến núi tuyết du lịch, sau đó không rõ tung tích. Đội hướng dẫn du lịch nơi đó không thấy họ quay lại nên đã báo động. Cảnh sát đã tìm khắp núi tuyết ba bốn lần nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng đã phán là mất tích.'
'Bởi vì họ du lịch tự túc nên trước đó không mua bảo hiểm. Sở du lịch nơi đó đã bồi thường cho tôi một ít tiền nhưng không có ra văn bản chính thức. Không biết hiện tại cha mẹ tôi đang ở đâu, sống không thấy người, chết cũng không thấy xác.'
Khương Tố Ngôn đã chết cách đây một ngàn năm nên nàng đã quên hẵn cảm giác sinh ly tử biệt. Tuy nhiên, nàng biết Cố Ỷ không vui.
Qua nửa ngày, Khương Tố Ngôn mới nhớ ra nàng nên nói lời gì trong hoàn cảnh này. Thế là từng con chữ ngập ngừng được thốt ra từ miệng nàng: 'Nén bi thương.'
'Thôi, đừng nói câu đó, tôi nghe nhiều lắm rồi.'
Cố Ỷ lại bật cười. Cô vẫn luôn là dáng vẻ hờ hững không để tâm, chỉ khi chạm vào đáy con tim mới biểu lộ ra sự yếu đuối mong manh của tâm hồn.
Không một ai nhìn thấy sự đau buồn của cô, ngoại trừ nữ quỷ luôn đi theo cô.
Một chuyện xui tới sẽ kéo theo cả ngày đều xui. Tối hôm đó, Cố Ỷ ăn cơm không vui, không nghĩ tới đêm đó cô sẽ gặp chuyện còn kỳ lạ hơn.
Gần 9h, ngay lúc Cố Ỷ chuẩn bị đóng cửa tiệm lên lầu, cô đã nghênh đón vị khách đầu tiên trong đời.
Mấy tấm ván gỗ đã được cô dựng hết lên, chỉ còn khóa cửa bên hông là hoàn thành. Khi cô đóng cửa bên hông, cô cảm nhận được một lực cản từ ngoài hướng vào cửa không cho cô đóng cửa.
Cố Ỷ thấy lạ đến khi cô thò đầu nhìn bên ngoài. Cô lập tức giật thót tim.
Trời, một thứ xấu xí đang ở ngoài cửa.
Thứ đó cao hơn Cố Ỷ, cao hơn rất nhiều, đại khái tầm một thước chín đến hai thước. Cố Ỷ cao một thước bảy còn phải ngửa đầu lên nhìn. Thứ đó ướt sũng nước, mấy dải rong biển che kín đầu nó, đám rong biển nó xoăn xoăn chỉa xuống đất, liên tục rỉ nước.
"Tí tách, tí tách" Từng giọt nước nhiễu xuống đất khiến Cố Ỷ phải nuốt nước miếng tự trấn an.
Tay cô bấu chặt cánh cửa, sẵn sàng kêu cứu bất cứ lúc nào 'Cứu mạng vợ ơi'.
- -------------------
Tiểu Cố: Vẫn chưa kêu mà
/56
|